Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Chương 37: Chúng Ta Làm Lành Nhé (2)
Thôn Ngư
02/09/2024
Tuyết lớn rơi lặng lẽ trên chiếc áo choàng họ giương lên.
Hồi lâu sau, họ đều bình tĩnh lại.
Mặt đối mặt, y nói: "Rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
"Nàng nghĩ rằng, nàng đã nhìn thấu ta? Ta cứu nàng, nàng rất đắc ý?"
"Không, Yến Tuyết Y, ta không xấu như huynh nghĩ."
Nàng kéo áo choàng, nói: "Chúng ta làm lành nhé."
Y lạnh lùng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt phượng lạnh lùng, như muốn nhìn thấu nàng.
Nhưng cuối cùng, y không nói “được”.
--- cũng không nói “không được”.
Nhờ hơi ấm của y, nàng cảm thấy tốt hơn nhiều, sau khi hồi phục tri giác, không thoải mái mà giật giật.
Yết hầu của ma đầu kia theo bản năng lên xuống.
Hơi thở nóng bỏng, quấn quýt.
Hương thơm ngát trên người nàng quả thực len lỏi khắp nơi.
Thanh niên dời ánh mắt, giọng điệu rất không kiên nhẫn: "Chúng ta nhất định phải ngồi đây chịu rét sao?"
Biểu cảm của y dường như đang nói: Đừng mong bản tọa sẽ tiếp tục giữ nguyên tư thế ngu ngốc này với nàng.
Y nói: "Đứng lên, ta sẽ cõng nàng, đi tìm một nhà trọ."
Nàng ngẩn ngơ: "Ta có thể đi."
Ma đầu anh tuấn cười lạnh. Đừng tưởng y không thấy. ngay sau khi nàng đi lên, chân nàng luôn bị chuột rút.
Kẻ điên nhảy xuống nước vào giữa mùa đông!
Hơn nữa, y phục của nàng còn ướt, nàng sẽ ra ngoài gặp người như vậy sao?
Y cứng rắn mở miệng: "Ta lạnh."
Nàng còn muốn nói gì đó, nhưng y đã quay đầu lại, hung tợn nói:
"Đừng lảm nhảm, mau lên đây cho ông."
Y không nói "bản tọa", "ta", có thể thấy là thực sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
Y nghĩ rằng với tính cách cứng đầu của nàng, chắc chắn phải mất nửa ngày mới chịu, có lẽ chết cũng không chịu yếu đuối trước mặt y.
Y cúi đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới, đang tính toán việc nâng người lên và đi ---
Giây tiếp theo nàng đã gật đầu.
Ma đầu anh tuấn lạnh lùng hừ một tiếng.
Như trở lại lúc ở Vạn Ma Quật.
Thực ra lúc đó nàng mơ mơ màng màng, cũng có một số ký ức mơ hồ.
Lúc đó nàng dựa vào vai của thanh niên, thoi thóp, chỉ cảm thấy y rất đáng tin cậy, rất an tâm. Dường như người này cùng tuổi với nàng, thậm chí không phải là tu sĩ có pháp lực mạnh mẽ, nhưng nàng cảm thấy, mình ở bên cạnh y là an toàn, mỗi con ma bò lên đều sẽ bị y đuổi đi.
Dường như giữa đất trời chỉ còn lại họ với nhau.
Ma đầu kia đột nhiên mở miệng:
"Ta không cố ý."
Nàng từ trong áo choàng chui đầu ra: "cái gì?"
"Con châu chấu kia, không phải ta cố ý muốn vứt nó."
------
Nhà trọ.
Vì thời gian quá muộn, chỉ còn một gian phòng.
Thanh niên nghe xong lời của tiểu nhị, nghiêng đầu đề xuất với nàng
"Không bằng ta đi sát vách, giết..."
Nàng quả quyết: "Huynh đừng có mơ!"
"Huynh ngủ dưới sàn."
Đại ma đầu không phản đối.
Sau đó nghênh ngang đuổi theo.
Nhưng y tuyệt đối sẽ không ngủ trên sàn nhà.
Y dựa vào bàn trà, chống một chân lên, mở cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
Họ đã lâu không có ở chung mà hòa bình như vậy.
Cảm giác mới lạ và xa lạ, vì vậy một người ngồi ngẩn người bên cạnh bàn trà, một người ôm chăn ngẩn ngơ.
Không ai muốn đi ngủ.
Bầu trời sớm đã dần hiện lên màu trắng bạc.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ mới qua một đêm mà thôi.
Nàng biết mình nên trở về.
Nàng vén mái tóc rối bời.
"Thực ra ta đến tìm huynh, cũng là để xác nhận một việc."
"Cái gì?"
Ma đầu anh tuấn câu được câu không chơi đùa với con rắn, khiến cho Mắt Hí bị thắt thành nút chết.
Đôi mắt của Mắt Hí sắp lòi ra cả rồi.
"Đây là át chủ bài của ta."
Y nghe không hiểu.
Ban đầu y còn tưởng rằng nàng lại đang lợi dụng mình, giờ mới lộ ra ý đồ xấu xa.
Cho đến khi tỉnh táo trở lại, y bất ngờ rụt tay lại.
Mắt Hí: Hồn lìa khỏi xác.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cảm xúc sôi sục ấy như bị ném vào nước đá.
"Ta có thể phải từ bỏ con đường dương quan, đi một cây cầu độc mộc rồi."
"Nếu chết, ít nhất phải tìm người khâm liệm cho mình."
Nàng rất rõ ràng, sau khi dứt khoát đối đầu với Côn Luân và gia tộc họ Túc, hôm nay trở về chính là một trận chiến khốc liệt. Triêu Thái Sơ dưới tình huống kiêng kị nàng như vậy mà còn buông tha cho nàng.
Sắc mặt thanh niên Ma tộc u ám, ném Mắt Hí đi, nhìn nàng lâu đến nỗi cuối cùng y chắc chắn rằng nàng đang không nói đùa.
Y bước nhanh tới, kéo nàng dậy từ trên giường.
Ma đầu anh tuấn kéo nàng đi.
"Đừng nói như thể nàng đang tìm cách chết vậy."
"Nếu nàng muốn chết, ta có thể giết nàng ngay bây giờ."
Làm sao nàng dám chết trong tay người khác.
Dù trên trời hay dưới suối vàng, y cũng sẽ đào nàng lên.
Hồi lâu sau, họ đều bình tĩnh lại.
Mặt đối mặt, y nói: "Rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
"Nàng nghĩ rằng, nàng đã nhìn thấu ta? Ta cứu nàng, nàng rất đắc ý?"
"Không, Yến Tuyết Y, ta không xấu như huynh nghĩ."
Nàng kéo áo choàng, nói: "Chúng ta làm lành nhé."
Y lạnh lùng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt phượng lạnh lùng, như muốn nhìn thấu nàng.
Nhưng cuối cùng, y không nói “được”.
--- cũng không nói “không được”.
Nhờ hơi ấm của y, nàng cảm thấy tốt hơn nhiều, sau khi hồi phục tri giác, không thoải mái mà giật giật.
Yết hầu của ma đầu kia theo bản năng lên xuống.
Hơi thở nóng bỏng, quấn quýt.
Hương thơm ngát trên người nàng quả thực len lỏi khắp nơi.
Thanh niên dời ánh mắt, giọng điệu rất không kiên nhẫn: "Chúng ta nhất định phải ngồi đây chịu rét sao?"
Biểu cảm của y dường như đang nói: Đừng mong bản tọa sẽ tiếp tục giữ nguyên tư thế ngu ngốc này với nàng.
Y nói: "Đứng lên, ta sẽ cõng nàng, đi tìm một nhà trọ."
Nàng ngẩn ngơ: "Ta có thể đi."
Ma đầu anh tuấn cười lạnh. Đừng tưởng y không thấy. ngay sau khi nàng đi lên, chân nàng luôn bị chuột rút.
Kẻ điên nhảy xuống nước vào giữa mùa đông!
Hơn nữa, y phục của nàng còn ướt, nàng sẽ ra ngoài gặp người như vậy sao?
Y cứng rắn mở miệng: "Ta lạnh."
Nàng còn muốn nói gì đó, nhưng y đã quay đầu lại, hung tợn nói:
"Đừng lảm nhảm, mau lên đây cho ông."
Y không nói "bản tọa", "ta", có thể thấy là thực sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
Y nghĩ rằng với tính cách cứng đầu của nàng, chắc chắn phải mất nửa ngày mới chịu, có lẽ chết cũng không chịu yếu đuối trước mặt y.
Y cúi đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới, đang tính toán việc nâng người lên và đi ---
Giây tiếp theo nàng đã gật đầu.
Ma đầu anh tuấn lạnh lùng hừ một tiếng.
Như trở lại lúc ở Vạn Ma Quật.
Thực ra lúc đó nàng mơ mơ màng màng, cũng có một số ký ức mơ hồ.
Lúc đó nàng dựa vào vai của thanh niên, thoi thóp, chỉ cảm thấy y rất đáng tin cậy, rất an tâm. Dường như người này cùng tuổi với nàng, thậm chí không phải là tu sĩ có pháp lực mạnh mẽ, nhưng nàng cảm thấy, mình ở bên cạnh y là an toàn, mỗi con ma bò lên đều sẽ bị y đuổi đi.
Dường như giữa đất trời chỉ còn lại họ với nhau.
Ma đầu kia đột nhiên mở miệng:
"Ta không cố ý."
Nàng từ trong áo choàng chui đầu ra: "cái gì?"
"Con châu chấu kia, không phải ta cố ý muốn vứt nó."
------
Nhà trọ.
Vì thời gian quá muộn, chỉ còn một gian phòng.
Thanh niên nghe xong lời của tiểu nhị, nghiêng đầu đề xuất với nàng
"Không bằng ta đi sát vách, giết..."
Nàng quả quyết: "Huynh đừng có mơ!"
"Huynh ngủ dưới sàn."
Đại ma đầu không phản đối.
Sau đó nghênh ngang đuổi theo.
Nhưng y tuyệt đối sẽ không ngủ trên sàn nhà.
Y dựa vào bàn trà, chống một chân lên, mở cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
Họ đã lâu không có ở chung mà hòa bình như vậy.
Cảm giác mới lạ và xa lạ, vì vậy một người ngồi ngẩn người bên cạnh bàn trà, một người ôm chăn ngẩn ngơ.
Không ai muốn đi ngủ.
Bầu trời sớm đã dần hiện lên màu trắng bạc.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ mới qua một đêm mà thôi.
Nàng biết mình nên trở về.
Nàng vén mái tóc rối bời.
"Thực ra ta đến tìm huynh, cũng là để xác nhận một việc."
"Cái gì?"
Ma đầu anh tuấn câu được câu không chơi đùa với con rắn, khiến cho Mắt Hí bị thắt thành nút chết.
Đôi mắt của Mắt Hí sắp lòi ra cả rồi.
"Đây là át chủ bài của ta."
Y nghe không hiểu.
Ban đầu y còn tưởng rằng nàng lại đang lợi dụng mình, giờ mới lộ ra ý đồ xấu xa.
Cho đến khi tỉnh táo trở lại, y bất ngờ rụt tay lại.
Mắt Hí: Hồn lìa khỏi xác.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cảm xúc sôi sục ấy như bị ném vào nước đá.
"Ta có thể phải từ bỏ con đường dương quan, đi một cây cầu độc mộc rồi."
"Nếu chết, ít nhất phải tìm người khâm liệm cho mình."
Nàng rất rõ ràng, sau khi dứt khoát đối đầu với Côn Luân và gia tộc họ Túc, hôm nay trở về chính là một trận chiến khốc liệt. Triêu Thái Sơ dưới tình huống kiêng kị nàng như vậy mà còn buông tha cho nàng.
Sắc mặt thanh niên Ma tộc u ám, ném Mắt Hí đi, nhìn nàng lâu đến nỗi cuối cùng y chắc chắn rằng nàng đang không nói đùa.
Y bước nhanh tới, kéo nàng dậy từ trên giường.
Ma đầu anh tuấn kéo nàng đi.
"Đừng nói như thể nàng đang tìm cách chết vậy."
"Nếu nàng muốn chết, ta có thể giết nàng ngay bây giờ."
Làm sao nàng dám chết trong tay người khác.
Dù trên trời hay dưới suối vàng, y cũng sẽ đào nàng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.