Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Chương 32: Khuyết Thiếu Thiên Đạo (2)
Thôn Ngư
02/09/2024
Sắc mặt ả trắng bệch, che mặt, khóc đến rối tinh rối mù.
Triêu Kim Tuế trốn ở trên cây nhìn xuống.
Nàng nghe thấy Triêu Tiểu Đồ nức nở, kèm theo tiếng nức nở còn mơ hồ nghe thấy mấy câu như "Hồn đăng tắt rồi".
Dù là như vậy, nàng vẫn xác nhận với hệ thống một lần nữa: "Hệ thống, gã ta thật sự chết rồi?”
Hệ thống cảm ứng một chút:"Thật sự là chết rồi.”
Nhưng hệ thống dường như cũng không vui vẻ cho lắm.
Lời nói tiếp theo của nó làm cho Triêu Kim Tuế sững sờ tại chỗ.
Hệ thống nói: "Nếu gã ta có thể bị cô giết, thì chỉ có thể chứng minh một điều: thiên đạo khuyết thiếu." ”
Triêu Kim Tuế hỏi ngược lại: "Thiên đạo khuyết thiếu?”
Nàng ngẩng đầu nhìn trời xanh, nơi đó mây đen bao trùm, thiên địa mênh mông, một mảng đen kịt.
Hệ thống: "Đúng vậy.”
Hệ thống vẫn luôn không ngăn cản kí chủ giết chết Túc Lưu Vân, là vì hệ thống cũng muốn nhìn xem, đứa con cưng có số mệnh được Thiên Đạo chiếu cố có thể bị giết chết hay không.
Dù sao, ngay từ đầu hệ thống đã có suy đoán mơ hồ: Trong kết cục diệt thế ban đầu, Thiên Đạo căn bản không phát huy bất kỳ tác dụng gì!
Hiện giờ khí tức Túc Lưu Vân tản ra, nó lập tức hiểu được, thiên đạo của thế giới này, không biết đã biết mất tự khi nào.
Với tư cách là người từng phong ấn ma đầu, là người đứng đầu chính đạo, Triêu Kim Tuế nhanh chóng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cứ coi như là nàng biết rất ít chuyện liên quan đến thiên đạo, nhưng nàng cũng từng thấy một câu trong điển tịch:
Thiên đạo khuyết thiếu, thiên hạ đại loạn!
Thế gian có ánh sáng, có bóng tối dưới vầng ánh sáng; Có trật tự, cũng có sự hỗn loạn.
Nếu như nói Nhân tộc là mặt sáng, như vậy Ma tộc chính là mặt tối của thế gian này.
Giống như hai bên cán cân.
Tuy nhiên, khi thiên đạo đại diện cho trật tự và ánh sáng bị khuyết, cán cân sẽ bắt đầu nghiêng lệch.
Âm dương mất cân bằng, thiên hạ đại loạn, ma tộc đại thịnh.
Đó thực sự là một tin tức xấu...
Một tin tức xấu còn nghiêm trọng hơn việc Túc Lưu Vân chưa chết.
Đợi đến khi Ma Thần quy vị, trong thiên địa, căn bản không tồn tại thiên đạo có thể chế ngự được y.
Mà Ma Thần hỗn độn lại điên cuồng đó, lại có vài phần là "Yến Tuyết Y".
Một người một hệ thống đều lâm vào trầm mặc.
Nàng đột nhiên, vô cùng vô cùng muốn nhìn thấy ma đầu kia, sự xúc động này vừa kịch liệt lại rõ ràng.
Nhưng mà nàng cúi đầu, nhìn khung cảnh hỗn loạn tưng bừng ở phía dưới ——
Cho dù nàng đã biết được tin tức quan trọng như vậy, nhưng bây giờ nàng cũng phải đối mặt với những chuyện này.
Vẫn chưa thể đi, nàng còn cần bồi thêm một ngọn lửa nữa.
Hôm nay, nàng nhất định phải làm cho sự đối địch giữa Côn Luân và nhà họ Túc trở thành tử cục!
Không thể cho Triêu Thái Sơ cơ hội lật bàn!
Khi Triêu Kim Tuế bước vào từ bên ngoài Đào Hoa Ổ, Triêu Tiểu Đồ lập tức giương mắt, mở to đôi mắt sưng lên vì khóc, phẫn nộ lại bi thương, cứ như vậy mà xông lên: "Là mày! Chắc chắn là mày!”
“Nhất định là mày đã giết Túc sư huynh!”
Triêu Thái Sơ cũng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Triêu Kim Tuế, tức giận nói: "Nghịch tử! Sao mày dám!”
Nhưng Triêu Kim Tuế đã sớm thay xong quần áo. Một bộ áo choàng trắng quen thuộc, áo choàng lông thú tinh xảo đến cực điểm, mặt trên còn có hoa văn chìm lấp lánh, phong thái từ tốn, tuyệt đối không giống như vừa mới giết người xong, mà ngược lại giống như vừa mới tắm rửa xong, lười biếng lại lạnh lùng.
Nàng cũng không nhìn Triêu Thái Sơ, chỉ nhìn về phía Triêu Tiểu Đồ, híp mắt nói:
"Sư muội ăn nói cẩn thận. Chuyện không có chứng cứ, cũng không nên nói bậy trước mặt khách nhân."
Dứt lời, giống như là vì chứng thực lời nói của nàng, quản sự Kim Đan kỳ của nhà họ Túc đang dò xét hơi thở của Túc Bạch Dẫn, đột nhiên kéo quần áo của Túc Bạch Dẫn ra, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
Ông ta sững sờ nói: "Hoa mai!”
Một tiếng có trọng lượng vừa thốt ra, khiến chúng đệ tử vốn đang nhìn chằm chằm Triêu Kim Tuế đều trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Triêu Thái Sơ!
Lỗ kiếm chữ thập hoa mai.
Ai cũng biết đó là ký hiệu nổi danh danh của Triêu Thái Sơ.
Quản sự nhà họ Túc trừng mắt nhìn Triêu Thái Sơ, gần như muốn nổi trận lôi đình: "Được lắm. Lão già nhà ngươi! Côn Luân các ngươi chính là đạo đãi khách như vậy sao!?”
Triêu Thái Sơ ngây ngẩn cả người, theo bản năng nói: "Hoa mai kia tất nhiên là giả mạo!”
Quản sự nhà họ Túc kia tức giận không thể kiềm chế:
“Hoa mai có thể làm giả, nhưng kiếm khí làm sao có thể làm giả!”
Đó rõ ràng chính là kiếm khí hùng hồn ngang ngược của Triêu Thái Sơ!
Triêu Kim Tuế nghe vậy, đột nhiên tiến lên một bước, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Phụ thân", dáng vẻ rất kinh ngạc.
Một tiếng này hoàn toàn đánh tỉnh Triêu Thái Sơ.
Lão ta tức giận đến mức ngón tay run run. Những người khác chắc chắn không thể sử dụng kiếm khí tương tự này, nhưng Triêu Kim Tuế chắc chắn có thể!
Nhưng mà trước khi Triêu Thái Sơ tức giận, Triêu Kim Tuế đã vén vạt áo lên, bịch một tiếng quỳ xuống!
Cái quỳ này làm cho tất cả mọi người hoàn toàn choáng váng
"Phụ thân, là con hiểu lầm người."
"Người cũng không phải là người có tâm địa rắn rết, lòng lang dạ sói, làm sao có thể đổi xương cốt của nữ nhi mình với một tội nhân?"
"Côn Luân chúng ta đều mang cốt cách thẳng thắn cương nghị của kiếm, đương nhiên là thà chết cũng không khuất phục, chỉ là một nhà họ Túc, làm sao có thể để phụ thân cúi đầu! Con gái đã sai rồi, đa tạ phụ thân thương cảm!”
Nàng vừa dứt lời, quản sự nhà họ Túc đã lui về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn về phía Triêu Thái Sơ.
Triêu Thái Sơ tím tái mặt mày, giận dữ nói: "Nghịch tử! Mày câm miệng cho tao!”
Nhưng ngoại trừ nghịch tử ra, lời nói tiếp theo của lão ta đã bị nghẹn lại.
Lão ta căn bản không phản bác được!
Chẳng lẽ lại phản bác lão ta là một kẻ lòng lang dạ sói, tình nguyện đổi kiếm cốt của đứa con ruột thịt của mình cho người khác, còn muốn giữ quan hệ với nhà họ Túc sao?
Triêu Kim Tuế trốn ở trên cây nhìn xuống.
Nàng nghe thấy Triêu Tiểu Đồ nức nở, kèm theo tiếng nức nở còn mơ hồ nghe thấy mấy câu như "Hồn đăng tắt rồi".
Dù là như vậy, nàng vẫn xác nhận với hệ thống một lần nữa: "Hệ thống, gã ta thật sự chết rồi?”
Hệ thống cảm ứng một chút:"Thật sự là chết rồi.”
Nhưng hệ thống dường như cũng không vui vẻ cho lắm.
Lời nói tiếp theo của nó làm cho Triêu Kim Tuế sững sờ tại chỗ.
Hệ thống nói: "Nếu gã ta có thể bị cô giết, thì chỉ có thể chứng minh một điều: thiên đạo khuyết thiếu." ”
Triêu Kim Tuế hỏi ngược lại: "Thiên đạo khuyết thiếu?”
Nàng ngẩng đầu nhìn trời xanh, nơi đó mây đen bao trùm, thiên địa mênh mông, một mảng đen kịt.
Hệ thống: "Đúng vậy.”
Hệ thống vẫn luôn không ngăn cản kí chủ giết chết Túc Lưu Vân, là vì hệ thống cũng muốn nhìn xem, đứa con cưng có số mệnh được Thiên Đạo chiếu cố có thể bị giết chết hay không.
Dù sao, ngay từ đầu hệ thống đã có suy đoán mơ hồ: Trong kết cục diệt thế ban đầu, Thiên Đạo căn bản không phát huy bất kỳ tác dụng gì!
Hiện giờ khí tức Túc Lưu Vân tản ra, nó lập tức hiểu được, thiên đạo của thế giới này, không biết đã biết mất tự khi nào.
Với tư cách là người từng phong ấn ma đầu, là người đứng đầu chính đạo, Triêu Kim Tuế nhanh chóng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cứ coi như là nàng biết rất ít chuyện liên quan đến thiên đạo, nhưng nàng cũng từng thấy một câu trong điển tịch:
Thiên đạo khuyết thiếu, thiên hạ đại loạn!
Thế gian có ánh sáng, có bóng tối dưới vầng ánh sáng; Có trật tự, cũng có sự hỗn loạn.
Nếu như nói Nhân tộc là mặt sáng, như vậy Ma tộc chính là mặt tối của thế gian này.
Giống như hai bên cán cân.
Tuy nhiên, khi thiên đạo đại diện cho trật tự và ánh sáng bị khuyết, cán cân sẽ bắt đầu nghiêng lệch.
Âm dương mất cân bằng, thiên hạ đại loạn, ma tộc đại thịnh.
Đó thực sự là một tin tức xấu...
Một tin tức xấu còn nghiêm trọng hơn việc Túc Lưu Vân chưa chết.
Đợi đến khi Ma Thần quy vị, trong thiên địa, căn bản không tồn tại thiên đạo có thể chế ngự được y.
Mà Ma Thần hỗn độn lại điên cuồng đó, lại có vài phần là "Yến Tuyết Y".
Một người một hệ thống đều lâm vào trầm mặc.
Nàng đột nhiên, vô cùng vô cùng muốn nhìn thấy ma đầu kia, sự xúc động này vừa kịch liệt lại rõ ràng.
Nhưng mà nàng cúi đầu, nhìn khung cảnh hỗn loạn tưng bừng ở phía dưới ——
Cho dù nàng đã biết được tin tức quan trọng như vậy, nhưng bây giờ nàng cũng phải đối mặt với những chuyện này.
Vẫn chưa thể đi, nàng còn cần bồi thêm một ngọn lửa nữa.
Hôm nay, nàng nhất định phải làm cho sự đối địch giữa Côn Luân và nhà họ Túc trở thành tử cục!
Không thể cho Triêu Thái Sơ cơ hội lật bàn!
Khi Triêu Kim Tuế bước vào từ bên ngoài Đào Hoa Ổ, Triêu Tiểu Đồ lập tức giương mắt, mở to đôi mắt sưng lên vì khóc, phẫn nộ lại bi thương, cứ như vậy mà xông lên: "Là mày! Chắc chắn là mày!”
“Nhất định là mày đã giết Túc sư huynh!”
Triêu Thái Sơ cũng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Triêu Kim Tuế, tức giận nói: "Nghịch tử! Sao mày dám!”
Nhưng Triêu Kim Tuế đã sớm thay xong quần áo. Một bộ áo choàng trắng quen thuộc, áo choàng lông thú tinh xảo đến cực điểm, mặt trên còn có hoa văn chìm lấp lánh, phong thái từ tốn, tuyệt đối không giống như vừa mới giết người xong, mà ngược lại giống như vừa mới tắm rửa xong, lười biếng lại lạnh lùng.
Nàng cũng không nhìn Triêu Thái Sơ, chỉ nhìn về phía Triêu Tiểu Đồ, híp mắt nói:
"Sư muội ăn nói cẩn thận. Chuyện không có chứng cứ, cũng không nên nói bậy trước mặt khách nhân."
Dứt lời, giống như là vì chứng thực lời nói của nàng, quản sự Kim Đan kỳ của nhà họ Túc đang dò xét hơi thở của Túc Bạch Dẫn, đột nhiên kéo quần áo của Túc Bạch Dẫn ra, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
Ông ta sững sờ nói: "Hoa mai!”
Một tiếng có trọng lượng vừa thốt ra, khiến chúng đệ tử vốn đang nhìn chằm chằm Triêu Kim Tuế đều trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Triêu Thái Sơ!
Lỗ kiếm chữ thập hoa mai.
Ai cũng biết đó là ký hiệu nổi danh danh của Triêu Thái Sơ.
Quản sự nhà họ Túc trừng mắt nhìn Triêu Thái Sơ, gần như muốn nổi trận lôi đình: "Được lắm. Lão già nhà ngươi! Côn Luân các ngươi chính là đạo đãi khách như vậy sao!?”
Triêu Thái Sơ ngây ngẩn cả người, theo bản năng nói: "Hoa mai kia tất nhiên là giả mạo!”
Quản sự nhà họ Túc kia tức giận không thể kiềm chế:
“Hoa mai có thể làm giả, nhưng kiếm khí làm sao có thể làm giả!”
Đó rõ ràng chính là kiếm khí hùng hồn ngang ngược của Triêu Thái Sơ!
Triêu Kim Tuế nghe vậy, đột nhiên tiến lên một bước, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Phụ thân", dáng vẻ rất kinh ngạc.
Một tiếng này hoàn toàn đánh tỉnh Triêu Thái Sơ.
Lão ta tức giận đến mức ngón tay run run. Những người khác chắc chắn không thể sử dụng kiếm khí tương tự này, nhưng Triêu Kim Tuế chắc chắn có thể!
Nhưng mà trước khi Triêu Thái Sơ tức giận, Triêu Kim Tuế đã vén vạt áo lên, bịch một tiếng quỳ xuống!
Cái quỳ này làm cho tất cả mọi người hoàn toàn choáng váng
"Phụ thân, là con hiểu lầm người."
"Người cũng không phải là người có tâm địa rắn rết, lòng lang dạ sói, làm sao có thể đổi xương cốt của nữ nhi mình với một tội nhân?"
"Côn Luân chúng ta đều mang cốt cách thẳng thắn cương nghị của kiếm, đương nhiên là thà chết cũng không khuất phục, chỉ là một nhà họ Túc, làm sao có thể để phụ thân cúi đầu! Con gái đã sai rồi, đa tạ phụ thân thương cảm!”
Nàng vừa dứt lời, quản sự nhà họ Túc đã lui về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn về phía Triêu Thái Sơ.
Triêu Thái Sơ tím tái mặt mày, giận dữ nói: "Nghịch tử! Mày câm miệng cho tao!”
Nhưng ngoại trừ nghịch tử ra, lời nói tiếp theo của lão ta đã bị nghẹn lại.
Lão ta căn bản không phản bác được!
Chẳng lẽ lại phản bác lão ta là một kẻ lòng lang dạ sói, tình nguyện đổi kiếm cốt của đứa con ruột thịt của mình cho người khác, còn muốn giữ quan hệ với nhà họ Túc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.