Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Chương 44: Lão Đây Thích (3)
Thôn Ngư
02/09/2024
Khi Triêu Kim Tuế nhìn về phía kiếm Côn Luân.
--- Bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Kiếm của nàng, cho tới bây giờ luôn là "phòng thủ", đừng nhìn Kiếm Phục Ma hung hãn, một thanh kiếm rất lợi hại, nhưng thực tế Kiếm Phục Ma về bản chất cũng là "phòng thủ", chứ không phải "tấn công".
Bởi vì trước đây nàng dùng "bảo vệ Côn Luân và muôn dân trăm họ" làm đạo, để điều khiển Kiếm Phục Ma, như vậy là đủ rồi, Kiếm Phục Ma và nàng rất hợp nhau.
Nhưng Kiếm Côn Luân thì khác.
Thanh kiếm này hùng mạnh và ngang ngược, sắc bén áp đảo, chắc chắn không phải là một thanh kiếm "phòng thủ".
Cánh cửa lớn đóng sầm lại.
Thanh kiếm này rất có cá tính, hiển nhiên là có ý không muốn để ý đến nàng nữa.
Nàng yên lặng một lúc:
"Ít nhất hãy nói cho tôi biết, năm đó tổ sư gia đã làm gì để lung lay ngươi?"
Là thiên phú của ông ấy, tâm tính, hay là chí hướng vĩ đại?
Nàng không cam lòng, ít nhất, nàng muốn biết tại sao.
Tiếng Kiếm Linh truyền đến: "Ông ấy chỉ nói một câu."
Sau đó Kiếm Côn Luân năm đó đã đi theo ông ấy.
Giây tiếp theo, nàng được như ý nguyện, nghe thấy tiếng quát lớn của tổ sư gia ngày xưa:
"Lão đây thích!"
Triêu Kim Tuế: "..."
Nàng ngây người ra.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Kiếm Linh: "Chỉ có vậy thôi."
Ngày xưa tổ sư gia sáng lập Côn Luân Kiếm Tông, là vì lão đây thích;
Đặt Côn Luân Kiếm Tông ở bên cạnh ma giới, là vì lão đây thích;
Dùng Kiếm Côn Luân làm căn cơ, còn đặt ra thử thách chờ tử tôn bất hiếu đến rút kiếm, là vì lão đây thích.
Cái gì mà ngăn ma tộc ở ngoài ngàn dặm, làm bức bình phong cho nhân tộc... tất cả đều là nói phét, đúng là cái rắm, lý do thực sự là:
Lão đây thích.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tự do tự tại, không bị ràng buộc.
Đó là chủ nhân trước của Kiếm Côn Luân.
Vì vậy Kiếm Linh nói: Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Nàng từ nhỏ đến lớn, sống quá kiềm nén và gò bó.
Nàng nói trước mặt Triêu Chiếu Nguyệt rằng nàng muốn trảm yêu trừ ma, vào kiếm đạo là vì điều này, nàng thực sự coi đó là trách nhiệm, có chết cũng không hối hận; khi nàng còn nhỏ đã trở thành thiếu tông chủ, hàng ngày được dạy phải làm gương, nàng thực sự coi Côn Luân như trách nhiệm của mình, sống chết của mỗi đệ tử, nàng đều muốn quản; nàng đã gánh mạng sống của người khác.
Nhưng nàng đã làm những gì mình thích chưa?
Chưa bao giờ.
Có lẽ chỉ có một nhát kiếm đâm vào Túc Lưu Vân, chính là lúc nàng hạnh phúc và vui sướng nhất.
So với một tiếng "lão đây thích" của tổ sư gia, nàng quả thực là một ví dụ ngược lại.
Sau khi nhận ra điều này, nàng gần như thất hồn lạc phách.
Thanh kiếm này đối với nàng mà nói, quá phóng đãng.
Khó trách cho dù Kiếm Côn Luân cho nàng vào cửa, nhưng cũng không nể mặt nàng.
Nàng lại bị ném ra ngoài lần nữa.
Lần này khi nàng ngồi dậy từ mặt đất, trông nàng rất sa sút.
Mắt Hí tiến lại gần, dùng đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu ngờ vực nhìn nàng.
Phía sau nàng, cảm nhận được tâm trạng sa sút của nàng, con ma kia cũng ló mặt ra.
Ma đầu tụ hợp từ khói đen nhìn bàn tay trống rỗng của nàng, cúi đầu xuống, chiếc bóng gần như bao phủ nàng, đôi mắt phượng trong bóng tối hiện ra sự nguy hiểm lạnh lẽo.
Ma đầu đa nghi, trong đầu chớp qua vạn loại âm mưu quỷ kế, tuy nhiên ma đầu chưa kịp mở miệng-
Giây tiếp theo, y nghe thấy một giọng nói rất khẽ:
"Yến Tuyết Y, huynh cố ý có phải không?"
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt lạnh lùng của chủ nhân Ma giới ngây ra như phỗng.
Thậm chí còn hơi mờ mịt: Y cố ý cái gì?
Nàng trông có vẻ không ổn, tóc rối bời, mặt tái nhợt,
"Huynh cố ý dùng thanh kiếm này để cười nhạo ta?"
"Cười nhạo ta sống gò bó, tuân thủ quy tắc, không có cái tôi?"
Ma đầu: ?
Giọng nàng rất khẽ, nhưng mỗi từ so với một từ lại càng thêm sắc bén hơn, gần như hung hãn dọa người.
Ma tôn hóa thành khói đen lúc này ngẩn người ra, trên khuôn mặt đẹp đẽ đó lộ ra biểu cảm hơi kỳ quái.
Y phải trả lời nàng như thế nào?
Phản bác mình không có cười nhạo nàng và không thấy nàng có gì không tốt?
- Đó không phải là bắt y thừa nhận rằng y thấy nàng rất tốt sao?
Ma tôn tức giận không thôi.
Nhân tộc, không chỉ thích nói lời hoa mỹ, mà còn thích nghe lời hay ý đẹp!
Mắt Hí lập tức nịnh nọt: Chủ nhân, nàng ấy có thể đang làm nũng!
Đôi mắt phượng đẹp của y lóe sáng, người ngả về phía sau, ẩn mình trong bóng tối.
Chàng trai ma tộc cao lớn cảm thấy không được tự nhiên, ho khan một tiếng,
"Ta không hề nghĩ đến việc cười nhạo nàng, nàng rất tốt."
"Vẫn luôn rất tốt."
Hơi quy tắc, cũng khá chính trực, nhưng nghĩ lại lúc trước khi còn đối đầu với y, nàng còn đuổi theo y niệm "Thanh Tâm Kinh". Bạn nhỏ ngốc nghếch, nhưng cũng khá đáng yêu.
Y mất tự nhiên mà dời mắt đi.
Nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Rõ ràng nàng bị đả kích quá lớn, đến nỗi Ma đầu cũng bị tai bay vạ gió, nhưng ma tôn thường xuyên nổi giận lại không tức giận, còn biểu hiện rất kỳ lạ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ma tộc kia, cả người đều chìm trong bóng tối, nhưng mắt lại sáng đến đáng sợ, như một con chó sói lớn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"..."
Nàng tức giận với y, mà tại sao y lại vui vẻ như vậy?
Nàng hơi nghi ngờ nhìn y, vừa muốn tiến lại gần, thì thấy Ma đầu hóa thành một đám khói đen, xẹt mất tăm ngay tại chỗ.
- Huynh ấy đi nhanh như vậy làm gì!
Nàng dần dần bình tĩnh lại, đi vòng vòng tại chỗ, suy nghĩ xem cuối cùng phải làm thế nào để có được sự công nhận của Kiếm Linh quá cuồng dã kia, theo thời gian ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cứ như vậy mà bỏ cuộc? Nàng không cam lòng.
Mỗi lỗ chân lông trên cơ thể nàng đều hét lên, nàng không cam lòng.
Nàng rất chắc chắn, mình đối với kiếm Côn Luân, quyết không từ bỏ.
Tuy nhiên, khi nàng hạ quyết tâm, muốn xông vào Vạn Kiếm trận thử một lần nữa, thì bước chân chợt dừng lại.
Nàng thấy bóng dáng của Triêu Chiếu Nguyệt.
Nàng híp mắt lại, bóng người lập lòe không xa.
- Nơi cấm địa đã bị bao vây.
--- Bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Kiếm của nàng, cho tới bây giờ luôn là "phòng thủ", đừng nhìn Kiếm Phục Ma hung hãn, một thanh kiếm rất lợi hại, nhưng thực tế Kiếm Phục Ma về bản chất cũng là "phòng thủ", chứ không phải "tấn công".
Bởi vì trước đây nàng dùng "bảo vệ Côn Luân và muôn dân trăm họ" làm đạo, để điều khiển Kiếm Phục Ma, như vậy là đủ rồi, Kiếm Phục Ma và nàng rất hợp nhau.
Nhưng Kiếm Côn Luân thì khác.
Thanh kiếm này hùng mạnh và ngang ngược, sắc bén áp đảo, chắc chắn không phải là một thanh kiếm "phòng thủ".
Cánh cửa lớn đóng sầm lại.
Thanh kiếm này rất có cá tính, hiển nhiên là có ý không muốn để ý đến nàng nữa.
Nàng yên lặng một lúc:
"Ít nhất hãy nói cho tôi biết, năm đó tổ sư gia đã làm gì để lung lay ngươi?"
Là thiên phú của ông ấy, tâm tính, hay là chí hướng vĩ đại?
Nàng không cam lòng, ít nhất, nàng muốn biết tại sao.
Tiếng Kiếm Linh truyền đến: "Ông ấy chỉ nói một câu."
Sau đó Kiếm Côn Luân năm đó đã đi theo ông ấy.
Giây tiếp theo, nàng được như ý nguyện, nghe thấy tiếng quát lớn của tổ sư gia ngày xưa:
"Lão đây thích!"
Triêu Kim Tuế: "..."
Nàng ngây người ra.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Kiếm Linh: "Chỉ có vậy thôi."
Ngày xưa tổ sư gia sáng lập Côn Luân Kiếm Tông, là vì lão đây thích;
Đặt Côn Luân Kiếm Tông ở bên cạnh ma giới, là vì lão đây thích;
Dùng Kiếm Côn Luân làm căn cơ, còn đặt ra thử thách chờ tử tôn bất hiếu đến rút kiếm, là vì lão đây thích.
Cái gì mà ngăn ma tộc ở ngoài ngàn dặm, làm bức bình phong cho nhân tộc... tất cả đều là nói phét, đúng là cái rắm, lý do thực sự là:
Lão đây thích.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tự do tự tại, không bị ràng buộc.
Đó là chủ nhân trước của Kiếm Côn Luân.
Vì vậy Kiếm Linh nói: Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Nàng từ nhỏ đến lớn, sống quá kiềm nén và gò bó.
Nàng nói trước mặt Triêu Chiếu Nguyệt rằng nàng muốn trảm yêu trừ ma, vào kiếm đạo là vì điều này, nàng thực sự coi đó là trách nhiệm, có chết cũng không hối hận; khi nàng còn nhỏ đã trở thành thiếu tông chủ, hàng ngày được dạy phải làm gương, nàng thực sự coi Côn Luân như trách nhiệm của mình, sống chết của mỗi đệ tử, nàng đều muốn quản; nàng đã gánh mạng sống của người khác.
Nhưng nàng đã làm những gì mình thích chưa?
Chưa bao giờ.
Có lẽ chỉ có một nhát kiếm đâm vào Túc Lưu Vân, chính là lúc nàng hạnh phúc và vui sướng nhất.
So với một tiếng "lão đây thích" của tổ sư gia, nàng quả thực là một ví dụ ngược lại.
Sau khi nhận ra điều này, nàng gần như thất hồn lạc phách.
Thanh kiếm này đối với nàng mà nói, quá phóng đãng.
Khó trách cho dù Kiếm Côn Luân cho nàng vào cửa, nhưng cũng không nể mặt nàng.
Nàng lại bị ném ra ngoài lần nữa.
Lần này khi nàng ngồi dậy từ mặt đất, trông nàng rất sa sút.
Mắt Hí tiến lại gần, dùng đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu ngờ vực nhìn nàng.
Phía sau nàng, cảm nhận được tâm trạng sa sút của nàng, con ma kia cũng ló mặt ra.
Ma đầu tụ hợp từ khói đen nhìn bàn tay trống rỗng của nàng, cúi đầu xuống, chiếc bóng gần như bao phủ nàng, đôi mắt phượng trong bóng tối hiện ra sự nguy hiểm lạnh lẽo.
Ma đầu đa nghi, trong đầu chớp qua vạn loại âm mưu quỷ kế, tuy nhiên ma đầu chưa kịp mở miệng-
Giây tiếp theo, y nghe thấy một giọng nói rất khẽ:
"Yến Tuyết Y, huynh cố ý có phải không?"
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt lạnh lùng của chủ nhân Ma giới ngây ra như phỗng.
Thậm chí còn hơi mờ mịt: Y cố ý cái gì?
Nàng trông có vẻ không ổn, tóc rối bời, mặt tái nhợt,
"Huynh cố ý dùng thanh kiếm này để cười nhạo ta?"
"Cười nhạo ta sống gò bó, tuân thủ quy tắc, không có cái tôi?"
Ma đầu: ?
Giọng nàng rất khẽ, nhưng mỗi từ so với một từ lại càng thêm sắc bén hơn, gần như hung hãn dọa người.
Ma tôn hóa thành khói đen lúc này ngẩn người ra, trên khuôn mặt đẹp đẽ đó lộ ra biểu cảm hơi kỳ quái.
Y phải trả lời nàng như thế nào?
Phản bác mình không có cười nhạo nàng và không thấy nàng có gì không tốt?
- Đó không phải là bắt y thừa nhận rằng y thấy nàng rất tốt sao?
Ma tôn tức giận không thôi.
Nhân tộc, không chỉ thích nói lời hoa mỹ, mà còn thích nghe lời hay ý đẹp!
Mắt Hí lập tức nịnh nọt: Chủ nhân, nàng ấy có thể đang làm nũng!
Đôi mắt phượng đẹp của y lóe sáng, người ngả về phía sau, ẩn mình trong bóng tối.
Chàng trai ma tộc cao lớn cảm thấy không được tự nhiên, ho khan một tiếng,
"Ta không hề nghĩ đến việc cười nhạo nàng, nàng rất tốt."
"Vẫn luôn rất tốt."
Hơi quy tắc, cũng khá chính trực, nhưng nghĩ lại lúc trước khi còn đối đầu với y, nàng còn đuổi theo y niệm "Thanh Tâm Kinh". Bạn nhỏ ngốc nghếch, nhưng cũng khá đáng yêu.
Y mất tự nhiên mà dời mắt đi.
Nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Rõ ràng nàng bị đả kích quá lớn, đến nỗi Ma đầu cũng bị tai bay vạ gió, nhưng ma tôn thường xuyên nổi giận lại không tức giận, còn biểu hiện rất kỳ lạ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ma tộc kia, cả người đều chìm trong bóng tối, nhưng mắt lại sáng đến đáng sợ, như một con chó sói lớn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"..."
Nàng tức giận với y, mà tại sao y lại vui vẻ như vậy?
Nàng hơi nghi ngờ nhìn y, vừa muốn tiến lại gần, thì thấy Ma đầu hóa thành một đám khói đen, xẹt mất tăm ngay tại chỗ.
- Huynh ấy đi nhanh như vậy làm gì!
Nàng dần dần bình tĩnh lại, đi vòng vòng tại chỗ, suy nghĩ xem cuối cùng phải làm thế nào để có được sự công nhận của Kiếm Linh quá cuồng dã kia, theo thời gian ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cứ như vậy mà bỏ cuộc? Nàng không cam lòng.
Mỗi lỗ chân lông trên cơ thể nàng đều hét lên, nàng không cam lòng.
Nàng rất chắc chắn, mình đối với kiếm Côn Luân, quyết không từ bỏ.
Tuy nhiên, khi nàng hạ quyết tâm, muốn xông vào Vạn Kiếm trận thử một lần nữa, thì bước chân chợt dừng lại.
Nàng thấy bóng dáng của Triêu Chiếu Nguyệt.
Nàng híp mắt lại, bóng người lập lòe không xa.
- Nơi cấm địa đã bị bao vây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.