Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
Chương 8: Ngủ Với Y (2)
Thôn Ngư
02/09/2024
Nhưng y lại dựng mộ cho nàng.
Nàng vì chúng sinh mà chết, nhưng sau khi chết lại là ma đầu diệt thế này thu thập hài cốt cho nàng.
Đây là sao? Chẳng lẽ là sự tôn trọng đối với kẻ thù truyền kiếp.
Nhưng biểu tình của nàng một giây sau liền cứng đờ.
Nàng giờ mới biết, ma đầu tàn nhẫn kia tâm là đen, rơi lệ cũng là đen.
Từng giọt từng giọt lướt qua đường cong xương hàm lạnh lùng cứng rắn, rơi lên trên bia mộ của nàng.
Biểu tình Ma Thần không hề thay đổi, thân hình cao lớn, nhưng hơi thở quanh thân lại giống như ngưng tụ tình cảm không nói nên lời, nỗi tuyệt vọng cùng cực khiến người nghèn nghẹt, giống như rơi vào đầm lầy tối tăm không thấy ánh mặt trời. Bi thương không lời giống như thủy triều, nhấn chìm đất trời hoang vu này.
Nàng cứng đờ người.
- y khóc cái gì?
Nàng chết rồi, còn chết thảm như vậy, cho nên y không vui sao?
Người của Côn Luân Kiếm Tông không khóc, Túc Lưu Vân cũng không khóc, thân nhân của nàng lại càng chẳng rơi một giọt nước mắt nào.
Nàng vì chúng sinh mà chết, nhưng chúng sinh lại khiến nàng giống như một trò cười.
Ngược lại là kẻ thù truyền kiếp này, ở trước mộ phần của nàng, ngón tay run rẩy, lệ rơi như mưa.
Nàng gấp gáp đến độ vòng qua vòng lại trước mộ phần của mình, muốn bảo y đừng khóc.
Đương nhiên, nếu nhất định phải khóc thì cũng không phải không được, nhưng ít nhất hãy nói cho nàng biết lý do, vì sao, vì sao lại khóc trước mộ phần của nàng?
Nàng đột nhiên ý thức được một số nhận thức thâm căn cố đế, đang lung lay sắp đổ.
Mọi thứ bắt đầu phát triển theo hướng không thể kiểm soát được.
Nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận tử vong, nàng cho rằng cuộc đời ngốc nghếch của mình tuy rằng thê thảm, nhưng ít nhất chết một cách rõ ràng.
Nhưng bây giờ -
Nàng chết không nhắm mắt.
Thân ảnh của nàng tiêu tán, nhanh chóng rút ra khỏi giấc mơ.
Thời điểm nàng rời khỏi cảnh trong mơ, hệ thống lập tức đi ra, dụ dỗ nàng:
"Chỉ cần ký khế ước với hệ thống, thì nghịch chuyển nhân sinh cũng không phải là mơ!"
Câu nói này hệ thống cũng đã hỏi nàng cả trăm năm, mỗi ngày trước khi đi ngủ hỏi một lần, nhưng không có một lần thành công, nhưng hệ thống có dự cảm, lần này sẽ thành công.
Hệ thống thập phần gian trá nói: "Nếu như không muốn, sau khi cô tỉnh lại sẽ quên đi hết mọi thứ.”
Hệ thống nhìn nàng lớn lên, tự nhận mình hiểu rõ kí chủ: Nàng có thể chấp nhận cuối cùng mình sẽ chết đi một cách thê lương, nhưng nàng không thể chấp nhận phản bội, không thể chấp nhận cuộc đời bị điều khiển, càng không thể chấp nhận cái chết của Triêu Chiếu Nguyệt.
Quả nhiên, nó nghe thấy nàng mở miệng, nàng hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Hệ thống nhịn xuống mừng rỡ như điên, mở miệng nói:
"Kí chủ, sau khi Túc Lưu Vân chết, tai họa diệt thế đã xảy ra, uy lực còn sót lại khi Ma Thần tự sát, cũng đủ để cho tiểu thế giới này hoàn toàn bị tan vỡ."
Ma Thần, tự sát? Y vậy mà lại tự sát.
Hệ thống nói: "Chúng ta không thể để cho thế giới này tan vỡ, dĩ nhiên phải tránh tai ương diệt thế.”
Nàng dừng một chút, bởi vì yêu cầu này, cùng lúc trước Triêu Thái Sơ bức nàng lập lời thề thiên địa, vậy mà lại không khác nhau cho lắm.
Hệ thống phát giác được suy nghĩ của nàng, vậy mà lại có thể so sánh nó với tên cặn bã kia ——
Nó chỉ muốn nàng hi sinh một chút liêm sỉ, chứ cũng đâu có muốn mạng sống của nàng đâu!
Hệ thống liên tục nói: "Trải qua vô số lần suy diễn, thế giới này sau cùng cũng sẽ vì đại ma đầu Yến Tuyết Y mà bị diệt vong. Chỉ cần cuối cùng y quy vị trở thành Ma Thần, thì đều không có ngoại lệ sẽ gây thành đại họa, cho nên chúng ta chỉ có thể xuống tay từ trên người y.”
Triêu Kim Tuế trầm mặc, nàng tưởng là lại muốn nàng giết Yến Tuyết Y.
Nếu như trước khi nàng mơ thấy giấc mơ dài này, thì có lẽ cuối cùng nàng cũng sẽ đồng ý với nó;
Nhưng giờ đây, nàng nhắm mắt lại, chính là dáng vẻ ma đầu kia ở trước mộ nàng.
Trời đất lãnh lẽo thê lương.
Giống như một con thú mất đi chí bảo quý giá nhất, lâm vào tuyệt vọng điên cuồng, bi ai.
Một khắc kia, nàng vậy mà lại cảm thấy con ma điên cuồng này, cực kỳ đáng thương.
Nàng cho rằng nàng và ma đầu kia biết người biết ta, nằm mộng một hồi mới phát hiện, hình như nàng chưa bao giờ hiểu qua người kia.
Giọng nói của nàng khàn khàn, chần chừ hỏi: "Giết y ư?"
Hệ thống:?
Hệ thống: "Ngủ với y!”
Nàng vì chúng sinh mà chết, nhưng sau khi chết lại là ma đầu diệt thế này thu thập hài cốt cho nàng.
Đây là sao? Chẳng lẽ là sự tôn trọng đối với kẻ thù truyền kiếp.
Nhưng biểu tình của nàng một giây sau liền cứng đờ.
Nàng giờ mới biết, ma đầu tàn nhẫn kia tâm là đen, rơi lệ cũng là đen.
Từng giọt từng giọt lướt qua đường cong xương hàm lạnh lùng cứng rắn, rơi lên trên bia mộ của nàng.
Biểu tình Ma Thần không hề thay đổi, thân hình cao lớn, nhưng hơi thở quanh thân lại giống như ngưng tụ tình cảm không nói nên lời, nỗi tuyệt vọng cùng cực khiến người nghèn nghẹt, giống như rơi vào đầm lầy tối tăm không thấy ánh mặt trời. Bi thương không lời giống như thủy triều, nhấn chìm đất trời hoang vu này.
Nàng cứng đờ người.
- y khóc cái gì?
Nàng chết rồi, còn chết thảm như vậy, cho nên y không vui sao?
Người của Côn Luân Kiếm Tông không khóc, Túc Lưu Vân cũng không khóc, thân nhân của nàng lại càng chẳng rơi một giọt nước mắt nào.
Nàng vì chúng sinh mà chết, nhưng chúng sinh lại khiến nàng giống như một trò cười.
Ngược lại là kẻ thù truyền kiếp này, ở trước mộ phần của nàng, ngón tay run rẩy, lệ rơi như mưa.
Nàng gấp gáp đến độ vòng qua vòng lại trước mộ phần của mình, muốn bảo y đừng khóc.
Đương nhiên, nếu nhất định phải khóc thì cũng không phải không được, nhưng ít nhất hãy nói cho nàng biết lý do, vì sao, vì sao lại khóc trước mộ phần của nàng?
Nàng đột nhiên ý thức được một số nhận thức thâm căn cố đế, đang lung lay sắp đổ.
Mọi thứ bắt đầu phát triển theo hướng không thể kiểm soát được.
Nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận tử vong, nàng cho rằng cuộc đời ngốc nghếch của mình tuy rằng thê thảm, nhưng ít nhất chết một cách rõ ràng.
Nhưng bây giờ -
Nàng chết không nhắm mắt.
Thân ảnh của nàng tiêu tán, nhanh chóng rút ra khỏi giấc mơ.
Thời điểm nàng rời khỏi cảnh trong mơ, hệ thống lập tức đi ra, dụ dỗ nàng:
"Chỉ cần ký khế ước với hệ thống, thì nghịch chuyển nhân sinh cũng không phải là mơ!"
Câu nói này hệ thống cũng đã hỏi nàng cả trăm năm, mỗi ngày trước khi đi ngủ hỏi một lần, nhưng không có một lần thành công, nhưng hệ thống có dự cảm, lần này sẽ thành công.
Hệ thống thập phần gian trá nói: "Nếu như không muốn, sau khi cô tỉnh lại sẽ quên đi hết mọi thứ.”
Hệ thống nhìn nàng lớn lên, tự nhận mình hiểu rõ kí chủ: Nàng có thể chấp nhận cuối cùng mình sẽ chết đi một cách thê lương, nhưng nàng không thể chấp nhận phản bội, không thể chấp nhận cuộc đời bị điều khiển, càng không thể chấp nhận cái chết của Triêu Chiếu Nguyệt.
Quả nhiên, nó nghe thấy nàng mở miệng, nàng hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Hệ thống nhịn xuống mừng rỡ như điên, mở miệng nói:
"Kí chủ, sau khi Túc Lưu Vân chết, tai họa diệt thế đã xảy ra, uy lực còn sót lại khi Ma Thần tự sát, cũng đủ để cho tiểu thế giới này hoàn toàn bị tan vỡ."
Ma Thần, tự sát? Y vậy mà lại tự sát.
Hệ thống nói: "Chúng ta không thể để cho thế giới này tan vỡ, dĩ nhiên phải tránh tai ương diệt thế.”
Nàng dừng một chút, bởi vì yêu cầu này, cùng lúc trước Triêu Thái Sơ bức nàng lập lời thề thiên địa, vậy mà lại không khác nhau cho lắm.
Hệ thống phát giác được suy nghĩ của nàng, vậy mà lại có thể so sánh nó với tên cặn bã kia ——
Nó chỉ muốn nàng hi sinh một chút liêm sỉ, chứ cũng đâu có muốn mạng sống của nàng đâu!
Hệ thống liên tục nói: "Trải qua vô số lần suy diễn, thế giới này sau cùng cũng sẽ vì đại ma đầu Yến Tuyết Y mà bị diệt vong. Chỉ cần cuối cùng y quy vị trở thành Ma Thần, thì đều không có ngoại lệ sẽ gây thành đại họa, cho nên chúng ta chỉ có thể xuống tay từ trên người y.”
Triêu Kim Tuế trầm mặc, nàng tưởng là lại muốn nàng giết Yến Tuyết Y.
Nếu như trước khi nàng mơ thấy giấc mơ dài này, thì có lẽ cuối cùng nàng cũng sẽ đồng ý với nó;
Nhưng giờ đây, nàng nhắm mắt lại, chính là dáng vẻ ma đầu kia ở trước mộ nàng.
Trời đất lãnh lẽo thê lương.
Giống như một con thú mất đi chí bảo quý giá nhất, lâm vào tuyệt vọng điên cuồng, bi ai.
Một khắc kia, nàng vậy mà lại cảm thấy con ma điên cuồng này, cực kỳ đáng thương.
Nàng cho rằng nàng và ma đầu kia biết người biết ta, nằm mộng một hồi mới phát hiện, hình như nàng chưa bao giờ hiểu qua người kia.
Giọng nói của nàng khàn khàn, chần chừ hỏi: "Giết y ư?"
Hệ thống:?
Hệ thống: "Ngủ với y!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.