Chương 17
Nicolas Đường Hồ Lô
23/10/2024
“Qua đây, anh bế."
Giang Nghiễn đưa tay cho cô, ánh đèn rực rỡ của khu vui chơi chiếu rọi sau lưng anh, trông anh như một vị hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích đến trước mặt cô.
Quả là nhân gian tuyệt sắc (*), tất cả mọi thứ khác trở nên mờ nhạt.
(*) nhân gian tuyệt sắc: đẹp nhất thế gian, vì cùng tên với bộ truyện về Cố Trinh nên mình để lại.
Cố An hít một hơi sâu để trấn tĩnh nhịp tim nhỏ của mình, chậm rãi nghĩ: Anh đẹp trai thế này, anh có biết rằng anh đang làm chậm trễ em không...
Giang Nghiễn mặt không đổi sắc quét mắt nhìn vị trí của Cố An.
Cô gái nhỏ ngồi trên con ngựa gỗ, ôm chặt cái cột như ôm cọng cỏ cứu mạng, thân thể co lại thành một cục bột, tựa như một đứa trẻ không ai đến nhận.
Anh cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn.
... Bế thế nào đây.
Nhân viên khu vui chơi bắt đầu dọn dẹp, Cố An nghĩ chẳng có gì to tát, chỉ là bế một chút thôi mà, nên cô dõng dạc nói: "Đến đây!"
Giang Nghiễn ngây người một lúc, rồi nhìn thấy Cố An buông tay khỏi cọc gỗ và mở rộng vòng tay về phía anh, giống như một đứa trẻ mẫu giáo chờ cha mẹ đến đón và nũng nịu đòi bế.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô đỏ bừng, cả tai và cổ cũng đổi màu, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
Cố An dùng hết can đảm nói xong hai từ đó, cả người như bị rút cạn khí, bắt đầu xẹp xuống theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Bế nhanh lên nào!
Cô nhíu mày nhỏ lo lắng.
Nếu không thì em sẽ bắt đầu ngại đấy!
Lúc này, người trước mặt tiến lại gần, mùi hương trên người anh ập đến, ánh đèn rực rỡ phía sau đều biến mất, đôi mày sạch sẽ gần sát ngay trước mắt.
Anh đặt một tay lên eo cô, dùng lực nhẹ nhàng bế cô xuống khỏi con ngựa gỗ, hoàn toàn theo cách bế trẻ con.
Cô ở vị trí cao, anh tương đối thấp hơn, nên khi cô ôm cổ anh, trông như cô đang lao vào lòng anh. Cố An nắm chặt cổ tay trái bằng tay phải, cằm tựa vào cổ Giang Nghiễn sạch sẽ, thanh thoát.
Khoảnh khắc mất trọng lực thực ra rất ngắn, nhưng mùi hương lạnh lùng dễ chịu trên người anh, nhiệt độ ở hõm cổ anh, cùng với cảm giác tóc anh chạm vào bên tai cô, tất cả đều đọng lại thật lâu.
Thế giới như bỗng chốc im lặng, đêm đen trở nên yên bình ngọt ngào, những nơi ánh mắt cô nhìn tới đều lấp lánh sao.
Đến khi mũi chân chạm đất, cảm giác mất trọng lực biến mất, đầu cô vẫn như thiếu oxy, ngơ ngác như chú thỏ.
Giang Nghiễn đưa tay chạm vào sau đầu cô: "Sợ đến choáng váng rồi à?"
Cố An vẫn chưa hồi phục sau cái ôm bất ngờ ban nãy, một lúc lâu sau, nhiệt độ trên má mới tan đi, cô vờ như vô tình nhỏ giọng hỏi: "Anh, em có nặng không?"
Giọng như tiếng muỗi vo ve, chất giọng mềm mại nghẹn trong cổ họng, Giang Nghiễn cao lớn quá nên phải cúi xuống gần tai cô.
Cố An hoàn toàn không chống đỡ nổi sự tiếp cận bất ngờ của anh, trước mắt, cằm anh trắng trẻo hơi gầy, hàng mi dày như lông vũ bao phủ: "Em nói gì, anh nghe không rõ."
“Em, nặng... không?"
Cố An nói xong, dường như đột nhiên có hứng thú mạnh mẽ với chiếc túi đeo chéo hình quả dứa của mình, đầu nhỏ gần như rụt vào cổ, cúi thấp không dám nhìn người.
Hu hu hu biết thế hôm nay đã không ăn nhiều thế này!
Nếu thế thì khi được bế... có vẻ hơi gầy hơn một chút...
Cô nghe thấy giọng mũi cười nhẹ từ trên đỉnh đầu.
Khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Giang Nghiễn mắt hơi cong, nụ cười lan từ đuôi mắt tới khóe miệng, lúm đồng tiền nhàn nhạt làm người ta xao động.
“Anh cười gì vậy?"
Giang Nghiễn cúi mắt nhìn cô, Cố An đi lùi lại với hai tay đặt sau lưng, vô tình có chút phong cách của ông cụ non, mặt búp bê cứng ngắt, nhìn trời, nhìn đất, nhìn phong cảnh, chỉ là không nhìn anh, miệng thì không ngừng nghỉ nói:
“Nếu anh thấy em nặng, đó là vì buổi sáng em ăn ba cái bánh bao nhân sữa và uống một ly sữa lớn, trưa em ăn bánh mochi, bánh dày và lẩu, vừa nãy chơi mệt rồi, em còn bắt anh mua một ly coca lớn nữa mà..."
Cố An ngừng một chút, rồi bổ sung: "Từng ngụm từng ngụm, uống cạn một hơi luôn!"
Cô chớp đôi mắt tròn xoe, nói không ngừng.
Rất ồn, nhưng lại rất đáng yêu.
Bất chợt, một cái đầu lông xù đáng yêu xuất hiện trước mặt anh, chủ nhân của cái đầu nghiêm túc hỏi anh: "Vậy anh hiểu ý em rồi chứ."
Giang Nghiễn cúi mắt xuống, trong đôi mắt anh tràn đầy nụ cười sáng trong: "Ừm?"
Cái "ừm" này có phải nghe quá cưng chiều không... Cố An sờ tai nhỏ vô cớ bị điện giật, ngón tay nắm chặt dây túi đeo chéo hình quả dứa: "Vậy nên em không nặng, là đồ ăn em ăn vào nặng thôi."
"Em nói thật mà!"
Giang Nghiễn lần này thật sự bị cô chọc cười.
Đôi mắt anh cong lên thành một đường cung trôi chảy, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, sao trời không thể so bì với độ sáng trong đôi mắt anh.
Giống như một cậu thiếu niên phóng khoáng và vui vẻ, lúm đồng tiền ở khóe miệng cũng đầy ôn nhu.
Hóa ra Giang Nghiễn không cười thì là một cảnh sát lạnh lùng nghiêm túc, nhưng khi cười lên lại càng thu hút, đẹp đến mức câu hồn.
Cố An mặt đỏ tim run, bị vẻ đẹp của anh làm cho choáng váng, cho đến khi anh cúi xuống trước mặt cô, tay chống đầu gối nhìn cô.
Giang Nghiễn hỏi: "Cố An, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố An căng thẳng trả lời: "Mười bảy tuổi, sao thế ạ?"
Anh nhìn cô với đôi mắt dịu dàng, lông mi dài như cánh quạ.
Phía dưới, sống mũi thẳng như lưỡi kiếm, khóe môi nhếch lên có vẻ như hơi bất đắc dĩ.
Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng, khác hoàn toàn với cách của Cố Trinh, người luôn muốn làm cho tóc cô xù lên, động tác của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Anh đứng thẳng dậy, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo nụ cười: "Nhưng sao anh cứ cảm thấy em như một đứa trẻ vậy."
Đứa trẻ đã hoàn toàn ngơ ngác.
Điều! Này! Ai! Chịu! Nổi! Chứ!
Từ công viên trò chơi về nhà rất gần, đi thẳng tuyến tàu điện ngầm số ba là tới. Cố An suốt chặng đường ngồi ngoan ngoãn, tay để trên đầu gối, vai lưng thẳng như lúc tập ngồi trong huấn luyện quân sự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có những người, có những hình ảnh không dám nghĩ đến.
Nghĩ đến là tim như muốn nổ tung...
Buổi tối về đến nhà, cô chạy lên gác xép nhỏ, mới dám cẩn thận hồi tưởng lại những khoảnh khắc trong ngày, như đang lật mở cuốn truyện tranh yêu thích nhất.
Cô lấy bảng vẽ ra.
Giang Nghiễn cầm súng bắn.
Giang Nghiễn bế cô xuống từ vòng quay ngựa gỗ.
Giang Nghiễn cúi xuống nhìn cô, nói sao em cứ như một đứa trẻ thế.
Trang cuối cùng, là một danh sách mong ước với chữ viết tròn trịa, ghi lần lượt:
Bạn trai
Nắm tay
Hôn hôn
Ôm một cái
Sau từ "ôm một cái" có một dấu tick nhỏ, biểu thị mục tiêu đã đạt được.
Cô thu bảng vẽ lại, nhảy lên chiếc giường bông mềm mại, bên ngoài cửa sổ hình vòm là bầu trời đầy sao rực rỡ.
Mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại vẽ một ô truyện tranh.
Có phải đến khi nhân vật nam nữ trong truyện tranh của cô đến với nhau, cô cũng có thể biến người này thành bạn trai của mình không?
-
Ngày hôm sau, Giang Ninh hẹn Cố An ra ngoài để giao lưu vấn đề tình cảm. Ở độ tuổi này, các cô gái trẻ tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng lại được những người xung quanh rèn luyện thành chuyên gia tình cảm.
Hai người hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt yêu thích của học sinh tiểu học, Giang Ninh gọi hai phần kem trân châu đường đen, từ xa đã thấy Cố An, mặc áo thun màu vàng nghệ đơn giản và váy yếm bò, đeo túi chéo hình quả dứa, trông như một cục kẹo bông di động.
Không biết cục kẹo bông đang nghĩ gì mà cau mày, khuôn mặt tròn trĩnh, trắng sáng như phát sáng.
Nhà họ Giang là gia đình truyền thống quân - cảnh, Giang Ninh bề ngoài là em gái, nhưng thực chất nội tâm rất mạnh mẽ, thấy Cố An dễ thương như thế liền bộc phát lòng bảo vệ.
Vì vậy khi nghe tin Cố An có người mình thích --
Phản ứng đầu tiên là sợ cô bị lừa.
Phản ứng thứ hai là lo lắng không biết bắp cải nhỏ mà mình chăm sóc kỹ lưỡng sẽ bị con lợn may mắn nào đến ăn.
Cuối cùng là... muốn đi đánh con lợn đó.
Cố An vừa nhìn thấy kem trân châu đường đen, mắt đã sáng rực, không nhịn được nuốt nước miếng.
Là! Trân! Châu! Ó!
Cô đã mười tháng rồi không ăn những viên trân châu sáng bóng tròn trịa này!
Chỉ nhìn thôi cũng biết là mềm dẻo và dai!
Chưa kể còn được rưới thêm một lớp đường đen!
Bên dưới là kem đặc thơm ngon!
Hu hu hu đây là sự kết hợp thần thánh gì vậy!
"Mình không thể ăn trân châu." Cố An đau lòng đẩy phần kem của mình về phía Giang Ninh, không dám nhìn lâu, nhìn thêm một giây là muốn ăn ngay: "Cậu lấy hết trân châu đi! Lấy hết đi!"
Trông như đối mặt với kẻ thù vậy.
Giang Ninh không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo: "Không phải cậu thích ăn trân châu nhất sao?"
"Ừ." Cố An nghiêm túc nói: "Nhưng trước đây mình đi chùa, cầu nguyện cho anh hai và người đó bình an mãi mãi, đã nói là sẽ không uống trà sữa và ăn trân châu nữa."
Phải thích và quan trọng đến mức nào.
Mới sẵn sàng từ bỏ thứ mình thích nhất để đổi lấy.
Giang Ninh lấy hết trân châu ra, đẩy kem lại cho Cố An: "Hôm qua chơi vui không?"
Cô gái nhỏ đối diện mắt lập tức sáng lên, còn sáng hơn lúc thấy trân châu đường đen, chiếc răng khểnh vui vẻ lộ ra: "Vui nha!"
Giang Ninh bị sự đáng yêu này đánh gục, vừa định đưa tay véo má cô, đã thấy Cố An lại nhăn mày: "Nhưng... mình cảm thấy anh ấy như đang đưa em nhỏ đi choi."
"Ví dụ chút đi?"
"Anh ấy nói chuyện với mình thì cúi xuống, giọng điệu cũng như nói chuyện với trẻ con..." Cố An gãi đầu, nhìn Giang Ninh, tiếp tục nói: "Còn hỏi sao mình cứ như con nít mãi..."
"Vậy mới đúng chớ!" Giang Ninh đặt ly kem xuống: "Chứng tỏ chú cảnh sát tam quan đứng đắn! Nếu anh ấy đẹp như cậu nói, lại còn dịu dàng, nếu muốn lừa cậu, chỉ cần ngoắc tay là được rồi."
Giang Ninh đối với con lợn may mắn gặm bắp cải nhỏ của nhà mình, cảm tình tăng vọt.
"Vòng quay ngựa gỗ bị hỏng mà, anh ấy bế mình xuống, dùng chỗ này..." Cố An chỉ vào cổ tay mình: "Chỉ dùng cổ tay đặt ở eo mình, tay không chạm vào..."
"Đẹp trai, cao ráo, tính cách dịu dàng, lại còn có chừng mực," Giang Ninh trợn to mắt: "Đúng là chàng trai cực phẩm! Anh ấy còn có bạn thân nào độc thân không?"
Nghe bạn thân khen người mình thích, Cố An không nhịn được mỉm cười.
"Nhanh lớn lên đi bé cưng, tuổi tác mới là vấn đề lớn nhất."
Cố An lặng lẽ nắm chặt tay, đặt mục tiêu "theo đuổi Giang Nghiễn" là việc đầu tiên khi trưởng thành.
Hai người ăn xong kem, rất buồn chán, Giang Ninh đề nghị: "Đi xem phim không?"
Cố An gật đầu, hấp tấp đi theo.
Đứng ở rạp chiếu phim, Giang Ninh phân tích cho Cố An: "Cậu xem này, nếu bây giờ cậu xem phim tình cảm, chắc chắn sẽ nghĩ đến người đó, càng nghĩ càng buồn, nên chúng ta không xem phim tình cảm!"
Cố An ngơ ngác gật đầu, trên mặt như viết mấy chữ "tôi rất dễ bị lừa".
"Có bộ phim kinh dị này trông rất kích thích, đánh giá cũng tốt! Làm sao để giải tỏa lo âu? Chỉ có phim kinh dị! Đi thôi!"
Buổi tối bảy giờ, việc đầu tiên Cố An làm khi về nhà là bật tất cả các đèn có thể mở dưới sự đồng hành của cún con Becgie Đức, nhưng khi trời thực sự bắt đầu tối đi, tim cô không thể tránh khỏi việc đập mạnh muốn lên tận cổ họng.
Cô cuộn tròn trên ghế sofa, kéo chặt chăn nhỏ và nhắn tin cho Cố Trinh: [Anh hai, mấy giờ anh về nhà?]
Đầu bên kia trả lời vài từ khiến cô đã rét vì tuyết càng thêm lạnh vì sương: [Nửa đêm.]
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, tiếng gió và tiếng ve kêu trong tai cô trở nên ma quái, tivi dường như chứa đựng thứ gì đó không thể diễn tả, ngay cả khi đi vào phòng vệ sinh và nhìn vào gương cô cũng nhắm chặt mắt.
Đúng lúc này, trước mắt cô bỗng trở nên tối đen như mực.
! ! !
Đúng là trong cái rủi có cái xui!
Tao xem mày làm sao tự hù chết mình, Cố An à!
Cảnh trong phim mà cô đã xem buổi chiều cùng Giang Ninh tay trong tay ở rạp chiếu phim, giờ đang tua đi tua lại với tốc độ chậm 0.5 lần trong đầu cô, sống lưng cô lạnh toát, luôn cảm thấy có luồng gió như có như không đâu đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hu hu hu mình sẽ không bao giờ xem phim kinh dị nữa!
Ngón tay Cố An nắm chặt lấy chăn nhỏ, thậm chí không dám xuống sofa để tìm nến, sợ rằng trong bóng tối sẽ bị cái gì đấy mò tới bắt được... Chỉ co người lại thành một cục, đầu cô vùi sâu vào cánh tay.
Không biết đã qua bao lâu, cô mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sofa, tiếng khóa cửa vang lên, Cố An lập tức cảnh giác nhìn về phía cửa, như một con mèo bị hoảng sợ.
Mắt cô vẫn chưa thể tập trung tốt, não vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy bước vào, bóng đen đứng trong bóng tối nhìn cô chằm chằm, Cố An lập tức thở không đều.
"Sao không vào phòng ngủ?"
Giọng nói của bóng đen rất êm tai, lạnh lùng, rất quen thuộc.
Cố An gần như muốn khóc, mặt mếu máo nói: "Ban ngày em đi xem phim với bạn, phim kinh dị..."
Giang Nghiễn nhíu mày: "Sao lại xem phim kinh dị?"
Cố An thở dài đầy nghiêm trọng: "Tâm trạng không tốt, muốn chuyển hướng chú ý."
Giang Nghiễn: "Sao tâm trạng lại không tốt?"
Bé lắm lời Cố An bỗng nhiên không thể thốt ra một lời nào.
Bởi vì người em thích không thích em, chỉ coi em như một đứa con nít.
Bởi vì em còn nhỏ hơn anh ấy, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi anh ấy, liệu anh có thể đợi em không, đợi em lớn hơn một chút nữa.
Giang Nghiễn lấy nến và thắp lên, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng không gian tối om.
Anh bước đến trước mặt cô, giọng nói không tự giác mềm mỏng đi một chút: "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi."
Khuôn mặt nhỏ của Cố An nhăn lại thành nhiều nếp, tha thiết nhìn anh: "Em không muốn."
"Tại sao?"
"Đi ngủ phải rửa mặt, nhưng trong phòng tắm có gương! Trong phim, con ma đó bò ra từ gương..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, mũi nhỏ mềm mại của cô hơi run rẩy.
Cô co người lại trong góc ghế sofa, trông nhỏ bé hơn, chăn cuốn đến tận mũi, chỉ lộ ra đôi mắt ướt nhẹp, sợ sệt nhìn anh.
Giang Nghiễn đưa tay xoa mũi, dở khóc dở cười, nhưng cũng không còn cách nào.
Cố An đứng đó đánh răng, rửa mặt, giữa chừng còn nói chuyện không ngừng với anh.
Giang Nghiễn khoanh tay đứng dựa vào cửa, dùng đèn pin trên điện thoại chiếu sáng cho cô, nhưng ánh mắt vẫn lịch sự nhìn đi chỗ khác.
Cố An đánh răng rửa mặt xong, dùng khăn lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn.
Giang Nghiễn cúi đầu yên lặng nhìn cô: "Bây giờ có thể đi ngủ chưa?"
Giọng anh rất nhẹ, trong ánh sáng vàng nhạt, anh chỉ có một đường nét thanh tú.
Chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt trong trẻo.
"Anh có biết phim kinh dị đó đáng sợ thế nào không, bạn cùng bàn của em xem xong thì thôi đi, còn bắt em đi xem thử những sự kiện kinh dị thật sự..."
Cô vừa nói vừa như sắp khóc vì sợ.
Cuối cùng, Cố An bước đến bên giường, ngoan ngoãn đắp chăn mỏng lên, kéo chăn đến tận cằm, Giang Nghiễn ngồi xuống chiếc ghế treo bên cạnh giường cô.
Cô bé nằm xuống, ban đầu nằm thẳng, nhưng liếc mắt lại có thể thấy cô từ từ quay người, hướng về phía anh.
Giang Nghiễn cảm thấy buồn cười: "Có cần nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Đôi mắt to của Cố An sáng lên.
Đột nhiên cô cảm thấy may mắn vì mất điện, may mắn vì đã nghe những câu chuyện ma suýt làm cô sợ chết khiếp, khóe miệng cô cong lên, giọng mũi mềm mại: "Có ạ!"
Giang Nghiễn ở ngay chỗ cô có thể vươn tay chạm tới, giọng anh như một chiếc loa trầm, trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại có chút phong thái của tuổi trẻ, đi làm lồng tiếng chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, lồng tiếng cho những công tử thanh cao trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại thì rất phù hợp.
Rồi cô nghe thấy Giang Nghiễn dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe của anh, dịu dàng hỏi cô: "Muốn nghe chuyện về vụ án chặt xác hay vụ mất tích bí ẩn?"
Cố An không kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh tượng đó, miệng lập tức chu ra như một cây đậu hà lan bắn đậu không ngừng: "Không, không, không..."
"Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi."
"Ồ..."
Bên ngoài tiếng ve kêu không dứt, ánh trăng dịu dàng.
Bởi vì người mình thích ở ngay bên cạnh, không khí xung quanh anh dường như cũng trở nên ngọt ngào.
Cố An nhắm mắt lại.
Sắp phải đi huấn luyện rồi.
Sắp không gặp được người này rồi.
Khi cô trở về, liệu có đột nhiên nghe Cố Trinh nói, anh ấy đã có bạn gái rồi không.
Anh sẽ dùng giọng nói ấm áp nhẹ nhàng đó để nói chuyện với bạn gái của mình sao?
Có phải sẽ rất chiều chuộng không?
Chắc chắn sẽ thế, anh ấy đối với em gái của bạn còn chăm sóc như vậy.
Nghĩ đến đây, Cố An đột nhiên cảm thấy khó chịu không thể kìm chế.
Vì vậy cô lại theo cảm giác trong lòng mở mắt.
Dưới bóng tối, cô nhìn trộm đường nét bên sườn mặt của Giang Nghiễn.
Ánh trăng nhạt ôm lấy bóng dáng lạnh lùng thanh tú của anh.
Hốc mắt anh hơi sâu, xương mày cao, sống mũi thẳng tắp đẹp đẽ, cằm hơi nhọn, và bộ đồ huấn luyện đen chưa kịp thay ra, tất cả đều khiến cô cảm thấy vô cùng thích.
Giang Nghiễn cúi mắt, nghĩ về manh mối của vụ án chưa được giải quyết ban ngày, có thể thay đổi góc độ khác nhau để xem xét, rồi anh cảm nhận được có ánh mắt lại rơi trên người mình.
Anh nhìn cô thì cô lại nhanh chóng nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng đang ngủ, giả vờ rất vụng về. Dưới ánh trăng, thậm chí có thể nhìn rõ lông mi cô khẽ rung vì bị bắt quả tang và khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên vì nín thở.
Có phải sợ anh sẽ bỏ cô lại không.
Rõ ràng là sợ mà vẫn muốn xem phim kinh dị.
Xem xong phim lại tự dọa mình.
Thế nên thực sự là chưa trưởng thành.
Nhưng lại dường như không thể làm gì được với cô.
Giang Nghiễn không đổi nét mặt mà nhìn đi chỗ khác, lông mày và mắt khẽ cong, độ cong không biết làm sao với cô.
"Ngủ đi." Trong bóng tối, giọng anh nhẹ nhàng mà dứt khoát, mang theo chút giọng mũi, như dỗ dành trẻ con: "Anh đợi em ngủ rồi mới đi."
Giang Nghiễn đưa tay cho cô, ánh đèn rực rỡ của khu vui chơi chiếu rọi sau lưng anh, trông anh như một vị hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích đến trước mặt cô.
Quả là nhân gian tuyệt sắc (*), tất cả mọi thứ khác trở nên mờ nhạt.
(*) nhân gian tuyệt sắc: đẹp nhất thế gian, vì cùng tên với bộ truyện về Cố Trinh nên mình để lại.
Cố An hít một hơi sâu để trấn tĩnh nhịp tim nhỏ của mình, chậm rãi nghĩ: Anh đẹp trai thế này, anh có biết rằng anh đang làm chậm trễ em không...
Giang Nghiễn mặt không đổi sắc quét mắt nhìn vị trí của Cố An.
Cô gái nhỏ ngồi trên con ngựa gỗ, ôm chặt cái cột như ôm cọng cỏ cứu mạng, thân thể co lại thành một cục bột, tựa như một đứa trẻ không ai đến nhận.
Anh cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn.
... Bế thế nào đây.
Nhân viên khu vui chơi bắt đầu dọn dẹp, Cố An nghĩ chẳng có gì to tát, chỉ là bế một chút thôi mà, nên cô dõng dạc nói: "Đến đây!"
Giang Nghiễn ngây người một lúc, rồi nhìn thấy Cố An buông tay khỏi cọc gỗ và mở rộng vòng tay về phía anh, giống như một đứa trẻ mẫu giáo chờ cha mẹ đến đón và nũng nịu đòi bế.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô đỏ bừng, cả tai và cổ cũng đổi màu, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào anh.
Cố An dùng hết can đảm nói xong hai từ đó, cả người như bị rút cạn khí, bắt đầu xẹp xuống theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Bế nhanh lên nào!
Cô nhíu mày nhỏ lo lắng.
Nếu không thì em sẽ bắt đầu ngại đấy!
Lúc này, người trước mặt tiến lại gần, mùi hương trên người anh ập đến, ánh đèn rực rỡ phía sau đều biến mất, đôi mày sạch sẽ gần sát ngay trước mắt.
Anh đặt một tay lên eo cô, dùng lực nhẹ nhàng bế cô xuống khỏi con ngựa gỗ, hoàn toàn theo cách bế trẻ con.
Cô ở vị trí cao, anh tương đối thấp hơn, nên khi cô ôm cổ anh, trông như cô đang lao vào lòng anh. Cố An nắm chặt cổ tay trái bằng tay phải, cằm tựa vào cổ Giang Nghiễn sạch sẽ, thanh thoát.
Khoảnh khắc mất trọng lực thực ra rất ngắn, nhưng mùi hương lạnh lùng dễ chịu trên người anh, nhiệt độ ở hõm cổ anh, cùng với cảm giác tóc anh chạm vào bên tai cô, tất cả đều đọng lại thật lâu.
Thế giới như bỗng chốc im lặng, đêm đen trở nên yên bình ngọt ngào, những nơi ánh mắt cô nhìn tới đều lấp lánh sao.
Đến khi mũi chân chạm đất, cảm giác mất trọng lực biến mất, đầu cô vẫn như thiếu oxy, ngơ ngác như chú thỏ.
Giang Nghiễn đưa tay chạm vào sau đầu cô: "Sợ đến choáng váng rồi à?"
Cố An vẫn chưa hồi phục sau cái ôm bất ngờ ban nãy, một lúc lâu sau, nhiệt độ trên má mới tan đi, cô vờ như vô tình nhỏ giọng hỏi: "Anh, em có nặng không?"
Giọng như tiếng muỗi vo ve, chất giọng mềm mại nghẹn trong cổ họng, Giang Nghiễn cao lớn quá nên phải cúi xuống gần tai cô.
Cố An hoàn toàn không chống đỡ nổi sự tiếp cận bất ngờ của anh, trước mắt, cằm anh trắng trẻo hơi gầy, hàng mi dày như lông vũ bao phủ: "Em nói gì, anh nghe không rõ."
“Em, nặng... không?"
Cố An nói xong, dường như đột nhiên có hứng thú mạnh mẽ với chiếc túi đeo chéo hình quả dứa của mình, đầu nhỏ gần như rụt vào cổ, cúi thấp không dám nhìn người.
Hu hu hu biết thế hôm nay đã không ăn nhiều thế này!
Nếu thế thì khi được bế... có vẻ hơi gầy hơn một chút...
Cô nghe thấy giọng mũi cười nhẹ từ trên đỉnh đầu.
Khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Giang Nghiễn mắt hơi cong, nụ cười lan từ đuôi mắt tới khóe miệng, lúm đồng tiền nhàn nhạt làm người ta xao động.
“Anh cười gì vậy?"
Giang Nghiễn cúi mắt nhìn cô, Cố An đi lùi lại với hai tay đặt sau lưng, vô tình có chút phong cách của ông cụ non, mặt búp bê cứng ngắt, nhìn trời, nhìn đất, nhìn phong cảnh, chỉ là không nhìn anh, miệng thì không ngừng nghỉ nói:
“Nếu anh thấy em nặng, đó là vì buổi sáng em ăn ba cái bánh bao nhân sữa và uống một ly sữa lớn, trưa em ăn bánh mochi, bánh dày và lẩu, vừa nãy chơi mệt rồi, em còn bắt anh mua một ly coca lớn nữa mà..."
Cố An ngừng một chút, rồi bổ sung: "Từng ngụm từng ngụm, uống cạn một hơi luôn!"
Cô chớp đôi mắt tròn xoe, nói không ngừng.
Rất ồn, nhưng lại rất đáng yêu.
Bất chợt, một cái đầu lông xù đáng yêu xuất hiện trước mặt anh, chủ nhân của cái đầu nghiêm túc hỏi anh: "Vậy anh hiểu ý em rồi chứ."
Giang Nghiễn cúi mắt xuống, trong đôi mắt anh tràn đầy nụ cười sáng trong: "Ừm?"
Cái "ừm" này có phải nghe quá cưng chiều không... Cố An sờ tai nhỏ vô cớ bị điện giật, ngón tay nắm chặt dây túi đeo chéo hình quả dứa: "Vậy nên em không nặng, là đồ ăn em ăn vào nặng thôi."
"Em nói thật mà!"
Giang Nghiễn lần này thật sự bị cô chọc cười.
Đôi mắt anh cong lên thành một đường cung trôi chảy, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, sao trời không thể so bì với độ sáng trong đôi mắt anh.
Giống như một cậu thiếu niên phóng khoáng và vui vẻ, lúm đồng tiền ở khóe miệng cũng đầy ôn nhu.
Hóa ra Giang Nghiễn không cười thì là một cảnh sát lạnh lùng nghiêm túc, nhưng khi cười lên lại càng thu hút, đẹp đến mức câu hồn.
Cố An mặt đỏ tim run, bị vẻ đẹp của anh làm cho choáng váng, cho đến khi anh cúi xuống trước mặt cô, tay chống đầu gối nhìn cô.
Giang Nghiễn hỏi: "Cố An, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố An căng thẳng trả lời: "Mười bảy tuổi, sao thế ạ?"
Anh nhìn cô với đôi mắt dịu dàng, lông mi dài như cánh quạ.
Phía dưới, sống mũi thẳng như lưỡi kiếm, khóe môi nhếch lên có vẻ như hơi bất đắc dĩ.
Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng, khác hoàn toàn với cách của Cố Trinh, người luôn muốn làm cho tóc cô xù lên, động tác của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Anh đứng thẳng dậy, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo nụ cười: "Nhưng sao anh cứ cảm thấy em như một đứa trẻ vậy."
Đứa trẻ đã hoàn toàn ngơ ngác.
Điều! Này! Ai! Chịu! Nổi! Chứ!
Từ công viên trò chơi về nhà rất gần, đi thẳng tuyến tàu điện ngầm số ba là tới. Cố An suốt chặng đường ngồi ngoan ngoãn, tay để trên đầu gối, vai lưng thẳng như lúc tập ngồi trong huấn luyện quân sự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có những người, có những hình ảnh không dám nghĩ đến.
Nghĩ đến là tim như muốn nổ tung...
Buổi tối về đến nhà, cô chạy lên gác xép nhỏ, mới dám cẩn thận hồi tưởng lại những khoảnh khắc trong ngày, như đang lật mở cuốn truyện tranh yêu thích nhất.
Cô lấy bảng vẽ ra.
Giang Nghiễn cầm súng bắn.
Giang Nghiễn bế cô xuống từ vòng quay ngựa gỗ.
Giang Nghiễn cúi xuống nhìn cô, nói sao em cứ như một đứa trẻ thế.
Trang cuối cùng, là một danh sách mong ước với chữ viết tròn trịa, ghi lần lượt:
Bạn trai
Nắm tay
Hôn hôn
Ôm một cái
Sau từ "ôm một cái" có một dấu tick nhỏ, biểu thị mục tiêu đã đạt được.
Cô thu bảng vẽ lại, nhảy lên chiếc giường bông mềm mại, bên ngoài cửa sổ hình vòm là bầu trời đầy sao rực rỡ.
Mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại vẽ một ô truyện tranh.
Có phải đến khi nhân vật nam nữ trong truyện tranh của cô đến với nhau, cô cũng có thể biến người này thành bạn trai của mình không?
-
Ngày hôm sau, Giang Ninh hẹn Cố An ra ngoài để giao lưu vấn đề tình cảm. Ở độ tuổi này, các cô gái trẻ tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng lại được những người xung quanh rèn luyện thành chuyên gia tình cảm.
Hai người hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt yêu thích của học sinh tiểu học, Giang Ninh gọi hai phần kem trân châu đường đen, từ xa đã thấy Cố An, mặc áo thun màu vàng nghệ đơn giản và váy yếm bò, đeo túi chéo hình quả dứa, trông như một cục kẹo bông di động.
Không biết cục kẹo bông đang nghĩ gì mà cau mày, khuôn mặt tròn trĩnh, trắng sáng như phát sáng.
Nhà họ Giang là gia đình truyền thống quân - cảnh, Giang Ninh bề ngoài là em gái, nhưng thực chất nội tâm rất mạnh mẽ, thấy Cố An dễ thương như thế liền bộc phát lòng bảo vệ.
Vì vậy khi nghe tin Cố An có người mình thích --
Phản ứng đầu tiên là sợ cô bị lừa.
Phản ứng thứ hai là lo lắng không biết bắp cải nhỏ mà mình chăm sóc kỹ lưỡng sẽ bị con lợn may mắn nào đến ăn.
Cuối cùng là... muốn đi đánh con lợn đó.
Cố An vừa nhìn thấy kem trân châu đường đen, mắt đã sáng rực, không nhịn được nuốt nước miếng.
Là! Trân! Châu! Ó!
Cô đã mười tháng rồi không ăn những viên trân châu sáng bóng tròn trịa này!
Chỉ nhìn thôi cũng biết là mềm dẻo và dai!
Chưa kể còn được rưới thêm một lớp đường đen!
Bên dưới là kem đặc thơm ngon!
Hu hu hu đây là sự kết hợp thần thánh gì vậy!
"Mình không thể ăn trân châu." Cố An đau lòng đẩy phần kem của mình về phía Giang Ninh, không dám nhìn lâu, nhìn thêm một giây là muốn ăn ngay: "Cậu lấy hết trân châu đi! Lấy hết đi!"
Trông như đối mặt với kẻ thù vậy.
Giang Ninh không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo: "Không phải cậu thích ăn trân châu nhất sao?"
"Ừ." Cố An nghiêm túc nói: "Nhưng trước đây mình đi chùa, cầu nguyện cho anh hai và người đó bình an mãi mãi, đã nói là sẽ không uống trà sữa và ăn trân châu nữa."
Phải thích và quan trọng đến mức nào.
Mới sẵn sàng từ bỏ thứ mình thích nhất để đổi lấy.
Giang Ninh lấy hết trân châu ra, đẩy kem lại cho Cố An: "Hôm qua chơi vui không?"
Cô gái nhỏ đối diện mắt lập tức sáng lên, còn sáng hơn lúc thấy trân châu đường đen, chiếc răng khểnh vui vẻ lộ ra: "Vui nha!"
Giang Ninh bị sự đáng yêu này đánh gục, vừa định đưa tay véo má cô, đã thấy Cố An lại nhăn mày: "Nhưng... mình cảm thấy anh ấy như đang đưa em nhỏ đi choi."
"Ví dụ chút đi?"
"Anh ấy nói chuyện với mình thì cúi xuống, giọng điệu cũng như nói chuyện với trẻ con..." Cố An gãi đầu, nhìn Giang Ninh, tiếp tục nói: "Còn hỏi sao mình cứ như con nít mãi..."
"Vậy mới đúng chớ!" Giang Ninh đặt ly kem xuống: "Chứng tỏ chú cảnh sát tam quan đứng đắn! Nếu anh ấy đẹp như cậu nói, lại còn dịu dàng, nếu muốn lừa cậu, chỉ cần ngoắc tay là được rồi."
Giang Ninh đối với con lợn may mắn gặm bắp cải nhỏ của nhà mình, cảm tình tăng vọt.
"Vòng quay ngựa gỗ bị hỏng mà, anh ấy bế mình xuống, dùng chỗ này..." Cố An chỉ vào cổ tay mình: "Chỉ dùng cổ tay đặt ở eo mình, tay không chạm vào..."
"Đẹp trai, cao ráo, tính cách dịu dàng, lại còn có chừng mực," Giang Ninh trợn to mắt: "Đúng là chàng trai cực phẩm! Anh ấy còn có bạn thân nào độc thân không?"
Nghe bạn thân khen người mình thích, Cố An không nhịn được mỉm cười.
"Nhanh lớn lên đi bé cưng, tuổi tác mới là vấn đề lớn nhất."
Cố An lặng lẽ nắm chặt tay, đặt mục tiêu "theo đuổi Giang Nghiễn" là việc đầu tiên khi trưởng thành.
Hai người ăn xong kem, rất buồn chán, Giang Ninh đề nghị: "Đi xem phim không?"
Cố An gật đầu, hấp tấp đi theo.
Đứng ở rạp chiếu phim, Giang Ninh phân tích cho Cố An: "Cậu xem này, nếu bây giờ cậu xem phim tình cảm, chắc chắn sẽ nghĩ đến người đó, càng nghĩ càng buồn, nên chúng ta không xem phim tình cảm!"
Cố An ngơ ngác gật đầu, trên mặt như viết mấy chữ "tôi rất dễ bị lừa".
"Có bộ phim kinh dị này trông rất kích thích, đánh giá cũng tốt! Làm sao để giải tỏa lo âu? Chỉ có phim kinh dị! Đi thôi!"
Buổi tối bảy giờ, việc đầu tiên Cố An làm khi về nhà là bật tất cả các đèn có thể mở dưới sự đồng hành của cún con Becgie Đức, nhưng khi trời thực sự bắt đầu tối đi, tim cô không thể tránh khỏi việc đập mạnh muốn lên tận cổ họng.
Cô cuộn tròn trên ghế sofa, kéo chặt chăn nhỏ và nhắn tin cho Cố Trinh: [Anh hai, mấy giờ anh về nhà?]
Đầu bên kia trả lời vài từ khiến cô đã rét vì tuyết càng thêm lạnh vì sương: [Nửa đêm.]
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, tiếng gió và tiếng ve kêu trong tai cô trở nên ma quái, tivi dường như chứa đựng thứ gì đó không thể diễn tả, ngay cả khi đi vào phòng vệ sinh và nhìn vào gương cô cũng nhắm chặt mắt.
Đúng lúc này, trước mắt cô bỗng trở nên tối đen như mực.
! ! !
Đúng là trong cái rủi có cái xui!
Tao xem mày làm sao tự hù chết mình, Cố An à!
Cảnh trong phim mà cô đã xem buổi chiều cùng Giang Ninh tay trong tay ở rạp chiếu phim, giờ đang tua đi tua lại với tốc độ chậm 0.5 lần trong đầu cô, sống lưng cô lạnh toát, luôn cảm thấy có luồng gió như có như không đâu đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hu hu hu mình sẽ không bao giờ xem phim kinh dị nữa!
Ngón tay Cố An nắm chặt lấy chăn nhỏ, thậm chí không dám xuống sofa để tìm nến, sợ rằng trong bóng tối sẽ bị cái gì đấy mò tới bắt được... Chỉ co người lại thành một cục, đầu cô vùi sâu vào cánh tay.
Không biết đã qua bao lâu, cô mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sofa, tiếng khóa cửa vang lên, Cố An lập tức cảnh giác nhìn về phía cửa, như một con mèo bị hoảng sợ.
Mắt cô vẫn chưa thể tập trung tốt, não vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy bước vào, bóng đen đứng trong bóng tối nhìn cô chằm chằm, Cố An lập tức thở không đều.
"Sao không vào phòng ngủ?"
Giọng nói của bóng đen rất êm tai, lạnh lùng, rất quen thuộc.
Cố An gần như muốn khóc, mặt mếu máo nói: "Ban ngày em đi xem phim với bạn, phim kinh dị..."
Giang Nghiễn nhíu mày: "Sao lại xem phim kinh dị?"
Cố An thở dài đầy nghiêm trọng: "Tâm trạng không tốt, muốn chuyển hướng chú ý."
Giang Nghiễn: "Sao tâm trạng lại không tốt?"
Bé lắm lời Cố An bỗng nhiên không thể thốt ra một lời nào.
Bởi vì người em thích không thích em, chỉ coi em như một đứa con nít.
Bởi vì em còn nhỏ hơn anh ấy, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi anh ấy, liệu anh có thể đợi em không, đợi em lớn hơn một chút nữa.
Giang Nghiễn lấy nến và thắp lên, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng không gian tối om.
Anh bước đến trước mặt cô, giọng nói không tự giác mềm mỏng đi một chút: "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi."
Khuôn mặt nhỏ của Cố An nhăn lại thành nhiều nếp, tha thiết nhìn anh: "Em không muốn."
"Tại sao?"
"Đi ngủ phải rửa mặt, nhưng trong phòng tắm có gương! Trong phim, con ma đó bò ra từ gương..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, mũi nhỏ mềm mại của cô hơi run rẩy.
Cô co người lại trong góc ghế sofa, trông nhỏ bé hơn, chăn cuốn đến tận mũi, chỉ lộ ra đôi mắt ướt nhẹp, sợ sệt nhìn anh.
Giang Nghiễn đưa tay xoa mũi, dở khóc dở cười, nhưng cũng không còn cách nào.
Cố An đứng đó đánh răng, rửa mặt, giữa chừng còn nói chuyện không ngừng với anh.
Giang Nghiễn khoanh tay đứng dựa vào cửa, dùng đèn pin trên điện thoại chiếu sáng cho cô, nhưng ánh mắt vẫn lịch sự nhìn đi chỗ khác.
Cố An đánh răng rửa mặt xong, dùng khăn lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn.
Giang Nghiễn cúi đầu yên lặng nhìn cô: "Bây giờ có thể đi ngủ chưa?"
Giọng anh rất nhẹ, trong ánh sáng vàng nhạt, anh chỉ có một đường nét thanh tú.
Chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt trong trẻo.
"Anh có biết phim kinh dị đó đáng sợ thế nào không, bạn cùng bàn của em xem xong thì thôi đi, còn bắt em đi xem thử những sự kiện kinh dị thật sự..."
Cô vừa nói vừa như sắp khóc vì sợ.
Cuối cùng, Cố An bước đến bên giường, ngoan ngoãn đắp chăn mỏng lên, kéo chăn đến tận cằm, Giang Nghiễn ngồi xuống chiếc ghế treo bên cạnh giường cô.
Cô bé nằm xuống, ban đầu nằm thẳng, nhưng liếc mắt lại có thể thấy cô từ từ quay người, hướng về phía anh.
Giang Nghiễn cảm thấy buồn cười: "Có cần nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Đôi mắt to của Cố An sáng lên.
Đột nhiên cô cảm thấy may mắn vì mất điện, may mắn vì đã nghe những câu chuyện ma suýt làm cô sợ chết khiếp, khóe miệng cô cong lên, giọng mũi mềm mại: "Có ạ!"
Giang Nghiễn ở ngay chỗ cô có thể vươn tay chạm tới, giọng anh như một chiếc loa trầm, trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại có chút phong thái của tuổi trẻ, đi làm lồng tiếng chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, lồng tiếng cho những công tử thanh cao trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại thì rất phù hợp.
Rồi cô nghe thấy Giang Nghiễn dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe của anh, dịu dàng hỏi cô: "Muốn nghe chuyện về vụ án chặt xác hay vụ mất tích bí ẩn?"
Cố An không kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh tượng đó, miệng lập tức chu ra như một cây đậu hà lan bắn đậu không ngừng: "Không, không, không..."
"Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi."
"Ồ..."
Bên ngoài tiếng ve kêu không dứt, ánh trăng dịu dàng.
Bởi vì người mình thích ở ngay bên cạnh, không khí xung quanh anh dường như cũng trở nên ngọt ngào.
Cố An nhắm mắt lại.
Sắp phải đi huấn luyện rồi.
Sắp không gặp được người này rồi.
Khi cô trở về, liệu có đột nhiên nghe Cố Trinh nói, anh ấy đã có bạn gái rồi không.
Anh sẽ dùng giọng nói ấm áp nhẹ nhàng đó để nói chuyện với bạn gái của mình sao?
Có phải sẽ rất chiều chuộng không?
Chắc chắn sẽ thế, anh ấy đối với em gái của bạn còn chăm sóc như vậy.
Nghĩ đến đây, Cố An đột nhiên cảm thấy khó chịu không thể kìm chế.
Vì vậy cô lại theo cảm giác trong lòng mở mắt.
Dưới bóng tối, cô nhìn trộm đường nét bên sườn mặt của Giang Nghiễn.
Ánh trăng nhạt ôm lấy bóng dáng lạnh lùng thanh tú của anh.
Hốc mắt anh hơi sâu, xương mày cao, sống mũi thẳng tắp đẹp đẽ, cằm hơi nhọn, và bộ đồ huấn luyện đen chưa kịp thay ra, tất cả đều khiến cô cảm thấy vô cùng thích.
Giang Nghiễn cúi mắt, nghĩ về manh mối của vụ án chưa được giải quyết ban ngày, có thể thay đổi góc độ khác nhau để xem xét, rồi anh cảm nhận được có ánh mắt lại rơi trên người mình.
Anh nhìn cô thì cô lại nhanh chóng nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng đang ngủ, giả vờ rất vụng về. Dưới ánh trăng, thậm chí có thể nhìn rõ lông mi cô khẽ rung vì bị bắt quả tang và khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên vì nín thở.
Có phải sợ anh sẽ bỏ cô lại không.
Rõ ràng là sợ mà vẫn muốn xem phim kinh dị.
Xem xong phim lại tự dọa mình.
Thế nên thực sự là chưa trưởng thành.
Nhưng lại dường như không thể làm gì được với cô.
Giang Nghiễn không đổi nét mặt mà nhìn đi chỗ khác, lông mày và mắt khẽ cong, độ cong không biết làm sao với cô.
"Ngủ đi." Trong bóng tối, giọng anh nhẹ nhàng mà dứt khoát, mang theo chút giọng mũi, như dỗ dành trẻ con: "Anh đợi em ngủ rồi mới đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.