Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 9
Liễu Phong
23/02/2016
Chương 9: Đơn giản
Minh Phong bên ngoài vẫn là thần thái ung dung, nhưng bên trong không hề thoải mái chút nào. Hôm nay cậu có chút không được khỏe, sắc mặt hơi âm trầm. Cậu đi lên lầu năm của trường, sau đó bước vào một cái phòng học ở gần cầu thang.
Bên trong phòng không có một ai cả. Đây là nơi Minh Phong thường xuyên lui tới sau giờ học, cũng là nơi cậu ấy thích nhất. Bởi vì nơi đây rất an tĩnh, mọi tiếng ồn ào khó có thể lọt vào đây được, cũng không ai xuất hiện ở đây mà làm phiền. Từ cửa sổ ở phòng này, có thể cảm nhận được tiếng thở mát dịu của gió, hơi thở của bầu trời, có thể thưởng thức được phong cảnh tuyệt trần.
Thật ra thì, Minh Phong vô cùng thích hoàng hôn, bởi vì cậu ấy cảm giác hoàng hôn có gì đó rất buồn bã mặc dù nó rất đẹp, giống như chính nội tâm của cậu ấy vậy. Minh Phong thường đứng cạnh cửa sổ, thả hồn ngắm hoàng hôn, cho đến khi trời bắt đầu tối mới rời khỏi căn phòng này.
Nói căn phòng này yên tĩnh, không ai làm phiền, chuyện này cũng cần có lí do. Lúc trước, cách đây khoảng vài năm, có một nữ sinh vì trượt tốt nghiệp mười hai đã treo cổ tự tử trong chính căn phòng này. Sự việc gây chấn động khắp nơi. Nhiều người kể lại họ đã thấy một bóng người con gái đi qua đi lại, khóc thảm thiết ở trong căn phòng này vào ban đêm. Tin đồn hù dọa nhiều người, từ đó không một ai dám bước chân lên đây dù chỉ là một chút. Nhưng mà, Minh Phong là một người tin vào khoa học, những chuyện ma quỷ mơ hồ như thế sẽ không làm ảnh hưởng gì tới cậu ấy.
Minh Phong mở tất cả cửa sổ cho không khí chui vào bên trong, sau đó thì treo lên bàn nhắm mắt ngủ.
Minh Phong không hẳn là một người cô đơn, bởi vì xung quanh của cậu có rất nhiều người bạn, cũng có rất nhiều người chờ đợi được làm quen. Chỉ đơn giản là, cậu ấy thích yên tĩnh ở một mình. Loại sở thích đó không phải chỉ có một mình cậu có, rất nhiều người trên thế giới cũng thích như vậy.
Một lúc lâu sau đó, Minh Phong giật mình mở mắt ra. Đôi mắt của cậu có chút đỏ, có chút mơ hồ, không nhìn rõ. Nhiệt độ cơ thể của cậu đang nhỉnh hơn bình thường một chút xíu. Minh Phong nhăn mặt khó chịu, đưa tay vào trong túi quần móc điện thoại ra. Tiếng điện thoại lớn như vậy, cho nên đã đánh thức giấc ngủ của cậu.
Minh Phong nhìn tên người gọi đến, có chút đắn đo, nên nhận hay không đây? Sau khi cân nhắc, cậu quyết định nhấn nút nghe máy: "Alô!~" Giọng nói không phân biệt được cảm xúc, có thể là hơi khó nghe.
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói một người đàn ông trung niên phát ra: "Con không thể không vô tình với ba được sao?"
Minh Phong nhếch môi: "Đừng dài dòng, có chuyện gì thì nhanh chóng nói."
"Con bị sao vậy? Hôm nay giọng của con lạ quá, lại yếu nữa. Con bị bệnh sao?" Người đàn ông không giấu được lo lắng.
"Từ khi nào ông biết quan tâm tôi vậy?" Nội dung là trách móc, thái độ là bất cần.
"Được được, nếu bị bệnh thì mau đi khám rồi uống thuốc. Phải chú ý tới sức khỏe."
"Gặp lại ông sau!" Minh Phong không chờ không đợi, vừa nói xong chữ cuối cùng liền tắt máy. Minh Phong nhìn ra ngoài kia. Bầu trời bắt đầu chuyển giao giữa ngày và đêm.
Minh Phong bật ngồi dậy, lặng ngắt ngắm phong cảnh một chút, sau đó thở dài và nằm xuống bàn một lần nữa. Cậu nằm ngửa trên bàn, nhìn lên trền nhà trắng bệch sắp bị màn đêm che khuất, bên trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng đột nhiên bị lắp đầy bởi những chuyện đã xảy ra đêm hôm đó. Tối hôm đó, Minh Phong ngồi dưới gốc cây, ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn ra mọi người ở ngoài ánh sáng tụ tập lại nghe hát. Rồi Liễu Như đi lại phía cậu, cậu không muốn bị người khác làm phiền nên lập tức cũng rời đi...
________
Ở bên này, Liễu Như đang đứng ở ngoài ban công của kí túc xá. Nội tâm của cô vô cùng nháo nhào. Câu nói lúc sáng của Minh Phong quấn chặt lấy suy nghĩ của cô không rời.
"Tôi đáng sợ lắm, phải không?"
"Tôi đáng sợ lắm, phải không?"
"Tôi đáng sợ lắm, phải không?"
Cô muốn tự trách mình. Tại sao mình lại làm ra cái hành động đó chứ? Minh Phong nói như vậy, như thế là cậu ấy đã bị tổn thương sao? Cậu ấy giúp mình đuổi đám nam sinh giang hồ kia đi, vậy mà mình không nói cảm ơn, ngược lại còn tỏ ra thái độ không tốt như thế nữa. Mình thật là đáng trách mà.
Liễu Như cắn môi dưới, hai tay bóp chặt lại với nhau. Ngọn gió luồng qua đây, làm rối mái tóc dài đang xõa ra của cô, làm bộ quần áo cô đang mặc trên người nhẹ nhàng lay động.
Đột nhiên trong tầm mắt của Liễu Như xuất hiện ảnh ảo của Minh Phong đang đi ở bên dưới. Liễu Như có chút bất ngờ, cô còn cho là mình nhìn lầm, nhưng không phải, là sự thật, Minh Phong đang đi ở bên dưới. Không chỉ có mình Liễu Như thấy, mà mọi người xung quanh cũng thấy, mọi sự chú ý theo quy luật tự nhiên lại dồn về Minh Phong.
"Nam thần trong lòng của tớ kìa."
"Đẹp trai quá, càng nhìn càng mê, không dứt ra được."
...
Đôi mắt của Liễu Như tựa như mang theo nụ cười, phấn khích đặt hai tay lên miệng gọi to: "Minh Phong!!" Âm lượng vô cùng lớn khiến mọi người đổi hướng chú ý sang Liễu Như. Nhưng điều mọi người quan tâm nhất ngay lúc này, đó chính là tại sao Liễu Như lại gọi Minh Phong to như vậy?
Minh Phong đi ở bên dưới, nghe được có người gọi mình từ trên ban công ở trên lầu của kí túc xá, cũng ngước lên nhìn một chút. Nào ngờ vừa hướng mắt nhìn lên, cái Minh Phong thấy đầu tiên chính là nụ cười và cái vẫy tay của Liễu Như. Liễu Như muốn cười, dùng hết sức lực có được để cười. Liễu Như muốn vẫy tay, muốn dùng hết sức lực đẩ vẫy tay. Nhưng cần có một điều kiện, đó chính là phải có sự xuất hiện của Minh Phong.
Minh Phong nhăn mặt lại, đứng khựng lại vài ba giây ngắm ngía cảnh tượng đó, sau đó không nhịn được nói ra khỏi miệng: "Người không bình thường!"
Nhưng mà, do sức khỏe có điểm không tốt nên âm lượng Minh Phong phát ra tựa hồ chỉ có một mình cậu ấy nghe. Liễu Như đứng trên đây cũng sẽ không nghe được, chỉ có thể thấy khóe môi của Minh Phong cử động.
Minh Phong không để ý tới Liễu Như nữa, chậm rãi nâng bước đi về phía trước. Liễu Như vội vàng hướng Minh Phong hô to: "Cậu đứng lại, chờ tớ đi xuống dưới. Nếu cậu đi nữa, tớ sẽ phóng xuống dưới!!" Liễu Như nghĩ Minh Phong không chịu đứng lại nói chuyện với mình chính là vẫn còn đang giận mình. Lời Liễu Như vừa phát ra, chỉ là nhất thời, cô chưa kịp suy nghĩ đã vội thốt ra. Nếu như Minh Phong không dừng lại, cô sẽ nhảy xuống dưới thật sao?
Nhưng mà sự uy hiếp của Liễu Như, dù là vô ý hay cố ý, đều hoàn toàn vô tác dụng với Minh Phong. Minh Phong sẽ không vì tính mạng của Liễu Như mà chịu dừng lại.
Liễu Như thấy Minh Phong càng đi càng xa, liền vội vã dùng hết tốc độ chạy bộ xuống bên dưới, đuổi theo Minh Phong. Nếu như tối hôm đó Liễu Như không đủ sức để đuổi kịp Minh Phong, thì chiều hôm nay Liễu Như lại có thừa khả năng.
"Minh Phong!!" Liễu Như vừa gấp gáp, vừa thở hổn hển.
Minh Phong cảm nhận được âm thanh phát ra từ phía sau. Lúc này có thể bước tiếp sao? Minh Phong xoay người lại, bỏ hai tay vào trong hai túi quần, dáng đứng rất nghiêm nghị: "Có chuyện gì?"
Liễu Như mất vài giây để lấy lại bình tĩnh sau khi đứng hình trước nét đẹp của Minh Phong. Người nam sinh này, lúc nào trên mặt cũng là sự ung dung, lúc nào cũng không mang bất kì cảm xúc nào, nhưng nó lại khiến cho người đối diện không sắp xếp được cảm xúc khi nhìn thấy.
"Cậu còn giận tớ chuyện lúc sáng sao?" Liễu Như chờ đợi câu trả lời. Cô vô cùng hồi hộp, kèm theo lo sở câu trả lời không phải là những gì cô muốn nghe.
Minh Phong vẫn giữ vững vẻ thản nhiên: "Chuyện gì?"
"Chuyện hồi sáng đó!"
"Quên rồi, cũng không muốn nhớ. Cái đầu nhỏ này không muốn chứa những chuyện không đáng đó."
Liễu Như liền cười, khóe miệng hình bán nguyệt, giọng nói nhẹ nhõm lẫn với vui vẻ: "Tớ biết cậu còn nhớ chuyện đó, nhưng mà lại nói là quên rồi. Nhưng không hiểu sao, tớ lại cảm thấy rất vui vẻ khi nghe cậu nói như thế. Minh Phong, cảm ơn cậu."
Hai từ Minh Phong được phát âm bằng một núi kẹo ngọt. Minh Phong không quen với những lời ngọt ngào như thế: "Được rồi, câu trả lời đã có, tạm dừng tại đây!"
Minh Phong nhún vai một cái, kế tiếp xoay ra sau, đưa lưng về phía Liễu Như. Đợi Minh Phong đi được vài bước, Liễu Như mới nói câu sau cùng: "Minh Phong, thật ra cậu không đáng sợ. Tớ cũng không sợ cậu."
Minh Phong rõ ràng là nghe thấy nhưng lại không hồi âm.
Thì ra mọi chuyện đơn giản như vậy, cứ tưởng sẽ phức tạp lắm. Bây giờ tầm hiểu biết về Minh Phong của Liễu Như lại được mở mang. Minh Phong là một người rất đơn giản, không để bụng những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng mà, Liễu Như à, đánh giá như vậy có phải là quá sớm rồi không?
(Những bình luận đóng góp ý kiến của các bạn là nguồn động lực hiệu quả nhất cho tác giả.)
Minh Phong bên ngoài vẫn là thần thái ung dung, nhưng bên trong không hề thoải mái chút nào. Hôm nay cậu có chút không được khỏe, sắc mặt hơi âm trầm. Cậu đi lên lầu năm của trường, sau đó bước vào một cái phòng học ở gần cầu thang.
Bên trong phòng không có một ai cả. Đây là nơi Minh Phong thường xuyên lui tới sau giờ học, cũng là nơi cậu ấy thích nhất. Bởi vì nơi đây rất an tĩnh, mọi tiếng ồn ào khó có thể lọt vào đây được, cũng không ai xuất hiện ở đây mà làm phiền. Từ cửa sổ ở phòng này, có thể cảm nhận được tiếng thở mát dịu của gió, hơi thở của bầu trời, có thể thưởng thức được phong cảnh tuyệt trần.
Thật ra thì, Minh Phong vô cùng thích hoàng hôn, bởi vì cậu ấy cảm giác hoàng hôn có gì đó rất buồn bã mặc dù nó rất đẹp, giống như chính nội tâm của cậu ấy vậy. Minh Phong thường đứng cạnh cửa sổ, thả hồn ngắm hoàng hôn, cho đến khi trời bắt đầu tối mới rời khỏi căn phòng này.
Nói căn phòng này yên tĩnh, không ai làm phiền, chuyện này cũng cần có lí do. Lúc trước, cách đây khoảng vài năm, có một nữ sinh vì trượt tốt nghiệp mười hai đã treo cổ tự tử trong chính căn phòng này. Sự việc gây chấn động khắp nơi. Nhiều người kể lại họ đã thấy một bóng người con gái đi qua đi lại, khóc thảm thiết ở trong căn phòng này vào ban đêm. Tin đồn hù dọa nhiều người, từ đó không một ai dám bước chân lên đây dù chỉ là một chút. Nhưng mà, Minh Phong là một người tin vào khoa học, những chuyện ma quỷ mơ hồ như thế sẽ không làm ảnh hưởng gì tới cậu ấy.
Minh Phong mở tất cả cửa sổ cho không khí chui vào bên trong, sau đó thì treo lên bàn nhắm mắt ngủ.
Minh Phong không hẳn là một người cô đơn, bởi vì xung quanh của cậu có rất nhiều người bạn, cũng có rất nhiều người chờ đợi được làm quen. Chỉ đơn giản là, cậu ấy thích yên tĩnh ở một mình. Loại sở thích đó không phải chỉ có một mình cậu có, rất nhiều người trên thế giới cũng thích như vậy.
Một lúc lâu sau đó, Minh Phong giật mình mở mắt ra. Đôi mắt của cậu có chút đỏ, có chút mơ hồ, không nhìn rõ. Nhiệt độ cơ thể của cậu đang nhỉnh hơn bình thường một chút xíu. Minh Phong nhăn mặt khó chịu, đưa tay vào trong túi quần móc điện thoại ra. Tiếng điện thoại lớn như vậy, cho nên đã đánh thức giấc ngủ của cậu.
Minh Phong nhìn tên người gọi đến, có chút đắn đo, nên nhận hay không đây? Sau khi cân nhắc, cậu quyết định nhấn nút nghe máy: "Alô!~" Giọng nói không phân biệt được cảm xúc, có thể là hơi khó nghe.
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói một người đàn ông trung niên phát ra: "Con không thể không vô tình với ba được sao?"
Minh Phong nhếch môi: "Đừng dài dòng, có chuyện gì thì nhanh chóng nói."
"Con bị sao vậy? Hôm nay giọng của con lạ quá, lại yếu nữa. Con bị bệnh sao?" Người đàn ông không giấu được lo lắng.
"Từ khi nào ông biết quan tâm tôi vậy?" Nội dung là trách móc, thái độ là bất cần.
"Được được, nếu bị bệnh thì mau đi khám rồi uống thuốc. Phải chú ý tới sức khỏe."
"Gặp lại ông sau!" Minh Phong không chờ không đợi, vừa nói xong chữ cuối cùng liền tắt máy. Minh Phong nhìn ra ngoài kia. Bầu trời bắt đầu chuyển giao giữa ngày và đêm.
Minh Phong bật ngồi dậy, lặng ngắt ngắm phong cảnh một chút, sau đó thở dài và nằm xuống bàn một lần nữa. Cậu nằm ngửa trên bàn, nhìn lên trền nhà trắng bệch sắp bị màn đêm che khuất, bên trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng đột nhiên bị lắp đầy bởi những chuyện đã xảy ra đêm hôm đó. Tối hôm đó, Minh Phong ngồi dưới gốc cây, ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn ra mọi người ở ngoài ánh sáng tụ tập lại nghe hát. Rồi Liễu Như đi lại phía cậu, cậu không muốn bị người khác làm phiền nên lập tức cũng rời đi...
________
Ở bên này, Liễu Như đang đứng ở ngoài ban công của kí túc xá. Nội tâm của cô vô cùng nháo nhào. Câu nói lúc sáng của Minh Phong quấn chặt lấy suy nghĩ của cô không rời.
"Tôi đáng sợ lắm, phải không?"
"Tôi đáng sợ lắm, phải không?"
"Tôi đáng sợ lắm, phải không?"
Cô muốn tự trách mình. Tại sao mình lại làm ra cái hành động đó chứ? Minh Phong nói như vậy, như thế là cậu ấy đã bị tổn thương sao? Cậu ấy giúp mình đuổi đám nam sinh giang hồ kia đi, vậy mà mình không nói cảm ơn, ngược lại còn tỏ ra thái độ không tốt như thế nữa. Mình thật là đáng trách mà.
Liễu Như cắn môi dưới, hai tay bóp chặt lại với nhau. Ngọn gió luồng qua đây, làm rối mái tóc dài đang xõa ra của cô, làm bộ quần áo cô đang mặc trên người nhẹ nhàng lay động.
Đột nhiên trong tầm mắt của Liễu Như xuất hiện ảnh ảo của Minh Phong đang đi ở bên dưới. Liễu Như có chút bất ngờ, cô còn cho là mình nhìn lầm, nhưng không phải, là sự thật, Minh Phong đang đi ở bên dưới. Không chỉ có mình Liễu Như thấy, mà mọi người xung quanh cũng thấy, mọi sự chú ý theo quy luật tự nhiên lại dồn về Minh Phong.
"Nam thần trong lòng của tớ kìa."
"Đẹp trai quá, càng nhìn càng mê, không dứt ra được."
...
Đôi mắt của Liễu Như tựa như mang theo nụ cười, phấn khích đặt hai tay lên miệng gọi to: "Minh Phong!!" Âm lượng vô cùng lớn khiến mọi người đổi hướng chú ý sang Liễu Như. Nhưng điều mọi người quan tâm nhất ngay lúc này, đó chính là tại sao Liễu Như lại gọi Minh Phong to như vậy?
Minh Phong đi ở bên dưới, nghe được có người gọi mình từ trên ban công ở trên lầu của kí túc xá, cũng ngước lên nhìn một chút. Nào ngờ vừa hướng mắt nhìn lên, cái Minh Phong thấy đầu tiên chính là nụ cười và cái vẫy tay của Liễu Như. Liễu Như muốn cười, dùng hết sức lực có được để cười. Liễu Như muốn vẫy tay, muốn dùng hết sức lực đẩ vẫy tay. Nhưng cần có một điều kiện, đó chính là phải có sự xuất hiện của Minh Phong.
Minh Phong nhăn mặt lại, đứng khựng lại vài ba giây ngắm ngía cảnh tượng đó, sau đó không nhịn được nói ra khỏi miệng: "Người không bình thường!"
Nhưng mà, do sức khỏe có điểm không tốt nên âm lượng Minh Phong phát ra tựa hồ chỉ có một mình cậu ấy nghe. Liễu Như đứng trên đây cũng sẽ không nghe được, chỉ có thể thấy khóe môi của Minh Phong cử động.
Minh Phong không để ý tới Liễu Như nữa, chậm rãi nâng bước đi về phía trước. Liễu Như vội vàng hướng Minh Phong hô to: "Cậu đứng lại, chờ tớ đi xuống dưới. Nếu cậu đi nữa, tớ sẽ phóng xuống dưới!!" Liễu Như nghĩ Minh Phong không chịu đứng lại nói chuyện với mình chính là vẫn còn đang giận mình. Lời Liễu Như vừa phát ra, chỉ là nhất thời, cô chưa kịp suy nghĩ đã vội thốt ra. Nếu như Minh Phong không dừng lại, cô sẽ nhảy xuống dưới thật sao?
Nhưng mà sự uy hiếp của Liễu Như, dù là vô ý hay cố ý, đều hoàn toàn vô tác dụng với Minh Phong. Minh Phong sẽ không vì tính mạng của Liễu Như mà chịu dừng lại.
Liễu Như thấy Minh Phong càng đi càng xa, liền vội vã dùng hết tốc độ chạy bộ xuống bên dưới, đuổi theo Minh Phong. Nếu như tối hôm đó Liễu Như không đủ sức để đuổi kịp Minh Phong, thì chiều hôm nay Liễu Như lại có thừa khả năng.
"Minh Phong!!" Liễu Như vừa gấp gáp, vừa thở hổn hển.
Minh Phong cảm nhận được âm thanh phát ra từ phía sau. Lúc này có thể bước tiếp sao? Minh Phong xoay người lại, bỏ hai tay vào trong hai túi quần, dáng đứng rất nghiêm nghị: "Có chuyện gì?"
Liễu Như mất vài giây để lấy lại bình tĩnh sau khi đứng hình trước nét đẹp của Minh Phong. Người nam sinh này, lúc nào trên mặt cũng là sự ung dung, lúc nào cũng không mang bất kì cảm xúc nào, nhưng nó lại khiến cho người đối diện không sắp xếp được cảm xúc khi nhìn thấy.
"Cậu còn giận tớ chuyện lúc sáng sao?" Liễu Như chờ đợi câu trả lời. Cô vô cùng hồi hộp, kèm theo lo sở câu trả lời không phải là những gì cô muốn nghe.
Minh Phong vẫn giữ vững vẻ thản nhiên: "Chuyện gì?"
"Chuyện hồi sáng đó!"
"Quên rồi, cũng không muốn nhớ. Cái đầu nhỏ này không muốn chứa những chuyện không đáng đó."
Liễu Như liền cười, khóe miệng hình bán nguyệt, giọng nói nhẹ nhõm lẫn với vui vẻ: "Tớ biết cậu còn nhớ chuyện đó, nhưng mà lại nói là quên rồi. Nhưng không hiểu sao, tớ lại cảm thấy rất vui vẻ khi nghe cậu nói như thế. Minh Phong, cảm ơn cậu."
Hai từ Minh Phong được phát âm bằng một núi kẹo ngọt. Minh Phong không quen với những lời ngọt ngào như thế: "Được rồi, câu trả lời đã có, tạm dừng tại đây!"
Minh Phong nhún vai một cái, kế tiếp xoay ra sau, đưa lưng về phía Liễu Như. Đợi Minh Phong đi được vài bước, Liễu Như mới nói câu sau cùng: "Minh Phong, thật ra cậu không đáng sợ. Tớ cũng không sợ cậu."
Minh Phong rõ ràng là nghe thấy nhưng lại không hồi âm.
Thì ra mọi chuyện đơn giản như vậy, cứ tưởng sẽ phức tạp lắm. Bây giờ tầm hiểu biết về Minh Phong của Liễu Như lại được mở mang. Minh Phong là một người rất đơn giản, không để bụng những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng mà, Liễu Như à, đánh giá như vậy có phải là quá sớm rồi không?
(Những bình luận đóng góp ý kiến của các bạn là nguồn động lực hiệu quả nhất cho tác giả.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.