Chương 67: Đếm từng ngày
BaoTruc120
03/09/2023
Chưa đầy năm phút Thượng Quan Diên Dịch đã có mặt ở trường của cô, từ
đằng xa anh đã thấy Bối Nguyệt Sương đang đứng dưới bóng cây đợi mình.
Cách ăn mặc của cô trước giờ vẫn luôn giản dị như vậy, quần tây và áo sơ mi, chân đi giày thể thao, điểm khác biệt duy nhất là hôm nay cô không búi tóc, khuôn mặt xinh đẹp lại thêm phần ngọt ngào.
Thấy xe anh đang tới gần, Bối Nguyệt Sương không giấu được sự kinh ngạc, từ Thiên Thời đến nơi này ít nhất cũng phải mất mười phút.
Trong khi Thượng Quan Diên Dịch còn chưa tháo dây an toàn cho mình thì Bối Nguyệt Sương đã ngồi vào ghế phụ, sắc mặt cô có vẻ không vui: “Anh lái xe rất nhanh có phải không?”
Động tác của Thượng Quan Diên Dịch có chút khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô vài giây rồi mỉm cười giải thích: “Đường vắng.”
Hàng lông mày thanh tú của cô vẫn chưa thể thả lỏng, lý do này của anh cô nên tin thế nào đây?
Thật ra Bối Nguyệt Sương chỉ sợ anh sẽ xảy ra chuyện chẳng lành, tay lái của anh rất vững nhưng cô lo thì vẫn do, vì vậy cô nghiêm túc nhìn anh: “Em có thể đợi anh mà.”
Thượng Quan Diên Dịch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi mình, ý cười trong mắt anh ngày càng nồng đậm, lặp lại câu nói cũ: “Đường vắng.”
Bối Nguyệt Sương nhíu mày càng chặt hơn, không phải giận dỗi, cô chỉ cảm thấy bất lực vì không khuyên được anh, cảm giác này không dễ chịu một chút nào. Cô không nói nữa, cũng không muốn nhìn anh nữa.
Thượng Quan Diên Dịch quan sát sắc mặt cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy dáng vẻ này của Bối Nguyệt Sương thực sự rất đáng yêu.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoay gương mặt cô lại, Bối Nguyệt Sương vẫn không nhìn anh, đôi môi nhỏ hơi chu ra, thấy không còn cách nào khác Thượng Quan Diên Dịch đành cho cô một lời giải thích thỏa đáng nhất.
“Anh nhớ em.”
Đối với Bối Nguyệt Sương thì an toàn của anh vẫn là trên hết, qua một lúc cô mới chậm rãi nâng mắt nhìn anh: “Nhưng em lo lắng.”
Thượng Quan Diên Dịch vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Anh hứa sẽ không có lần sau.”
Cuối cùng cơ mặt của Bối Nguyệt Sương cũng từ từ giãn ra, Thượng Quan Diên Dịch xoa xoa gò má yêu kiều của cô vài cái rồi trầm giọng nói: “Anh đã cai thuốc lá rồi.”
Bối Nguyệt Sương khẽ mím môi, nụ cười dần dần lan rộng ra khoé môi, cô không muốn anh hút thuốc lá là vì lo cho sức khỏe của anh, anh tự giác cai thuốc lá là vì nghĩ cho mẹ con cô.
Sau khi cùng cô trải qua đêm đầu tiên ở nhà Vương Vĩ, tần suất hút thuốc của anh đã giảm đi đáng kể, đến ngày hôm nay anh đã cai được thuốc lá. Điều này chứng tỏ Thượng Quan Diên Dịch không phải đợi đến lúc cô mang thai mới bắt đầu cai thuốc.
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng áp tay lên khuôn mặt cương nghị của anh, hào phóng buông một lời tán thưởng: “Anh thật ngoan.”
Ngoài Bối Nguyệt Sương ra chắc sẽ không có người thứ hai dám nói câu này với anh.
Thượng Quan Diên Dịch đặt nụ hôn vào lòng bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt có phần không đứng đắn: “Lúc ở trên giường anh có ngoan như thế không?”
Bối Nguyệt Sương thừa biết anh đang trêu chọc mình, vậy nên cô chẳng những không đỏ mặt mà còn nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: “Nếu ở trên giường anh cũng ngoan ngoãn như thế thì đứa nhỏ này đã không xuất hiện rồi.”
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn xuống, trong mắt nổi lên tia hứng thú, tay anh bắt đầu di chuyển trên bụng cô như thể đang tìm thứ gì đó, Bối Nguyệt Sương thấy thế liền có chút buồn cười: “Anh tìm gì vậy?”
Thượng Quan Diên Dịch ngẩng đầu nhìn cô: “Anh không cảm nhận được gì hết.”
Bối Nguyệt Sương cười lên thành tiếng: “Anh không biết con của chúng ta được mấy ngày tuổi à?”
Thượng Quan Diên Dịch nhếch mày với cô một cái nhưng không biểu thị cho việc anh không biết, anh ôm cô vào lòng: “Anh đếm từng ngày đấy.”
“Hóa ra có người còn nôn nóng hơn cả em.”
Hai người nói thêm vài câu nữa, sau đó Thượng Quan Diên Dịch lái xe đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé trong bụng cô rất khỏe mạnh.
Thượng Quan Diên Dịch khoác eo cô rời khỏi bệnh viện, hai người đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Bối Nguyệt Sương không để ý, Thượng Quan Diên Dịch lại càng không.
Trên đường trở về Thượng Quan Diên Dịch liên tục hỏi cô có đói không, Bối Nguyệt Sương trả lời là có nhưng lại không biết ăn món gì.
“Có muốn ăn há cảo không?”
Thượng Quan Diên Dịch thấy phía trước có một nhà hàng bán há cảo rất ngon nên gợi ý cho cô, không ngờ Bối Nguyệt Sương vẫn lắc đầu.
“Em muốn ăn thử cơm trưa của Thiên Thời.”
Thượng Quan Diên Dịch cưng chiều xoa đầu cô: “Thượng Quan phu nhân thích là được.”
Về đến phòng làm việc, anh dặn dò đầu bếp chuẩn bị cho cô một suất cơm trưa cơ bản của tập đoàn, thật ra đây là yêu cầu của Bối Nguyệt Sương, cô muốn so sánh thử xem cơm trưa ở Thiên Thời có ngon hơn cơm trưa ở Bối Thị không.
Thư ký của Thượng Quan Diên Dịch mang cho cô một suất cơm, Bối Nguyệt Sương nhìn suất cơm trước mặt rồi nhìn về phía bàn làm việc: “Anh không ăn cơm với em sao?”
Thượng Quan Diên Dịch vẫn đang tập trung duyệt văn kiện, trả lời qua loa một câu: “Anh có chút việc cần làm, em ăn trước đi.”
Trước đó Thượng Quan Diên Dịch đã hủy bỏ một cuộc họp rất quan trọng để đến trường gặp cô, giờ đây anh phải giải quyết nốt số công việc còn đang dang dở.
“Em vào phòng nghỉ của anh một lát được không?”
Thượng Quan Diên Dịch bật cười: “Xin mời em.”
Vì lúc nãy Bối Nguyệt Sương chợt nhớ đến mấy gói sữa hạt mà Đường Hảo đã cho cô sáng nay, do đang trong thời kỳ mang thai nên Đường Hảo luôn trữ đồ ăn bên người để phòng khi đói bụng, Đường Hảo nói sữa hạt này rất tốt cho sức khỏe.
Bối Nguyệt Sương vào trong pha cho anh một cốc, cho cô một cốc.
“Khi nào anh rảnh tay thì uống thử xem có ngon không nhé.”
Mười ngón tay của Thượng Quan Diên Dịch rời khỏi bàn phím, cốc sữa hạt bên cạnh vẫn lặng lẽ tỏa ra hương vị vô cùng thơm béo.
Cách ăn mặc của cô trước giờ vẫn luôn giản dị như vậy, quần tây và áo sơ mi, chân đi giày thể thao, điểm khác biệt duy nhất là hôm nay cô không búi tóc, khuôn mặt xinh đẹp lại thêm phần ngọt ngào.
Thấy xe anh đang tới gần, Bối Nguyệt Sương không giấu được sự kinh ngạc, từ Thiên Thời đến nơi này ít nhất cũng phải mất mười phút.
Trong khi Thượng Quan Diên Dịch còn chưa tháo dây an toàn cho mình thì Bối Nguyệt Sương đã ngồi vào ghế phụ, sắc mặt cô có vẻ không vui: “Anh lái xe rất nhanh có phải không?”
Động tác của Thượng Quan Diên Dịch có chút khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô vài giây rồi mỉm cười giải thích: “Đường vắng.”
Hàng lông mày thanh tú của cô vẫn chưa thể thả lỏng, lý do này của anh cô nên tin thế nào đây?
Thật ra Bối Nguyệt Sương chỉ sợ anh sẽ xảy ra chuyện chẳng lành, tay lái của anh rất vững nhưng cô lo thì vẫn do, vì vậy cô nghiêm túc nhìn anh: “Em có thể đợi anh mà.”
Thượng Quan Diên Dịch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi mình, ý cười trong mắt anh ngày càng nồng đậm, lặp lại câu nói cũ: “Đường vắng.”
Bối Nguyệt Sương nhíu mày càng chặt hơn, không phải giận dỗi, cô chỉ cảm thấy bất lực vì không khuyên được anh, cảm giác này không dễ chịu một chút nào. Cô không nói nữa, cũng không muốn nhìn anh nữa.
Thượng Quan Diên Dịch quan sát sắc mặt cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy dáng vẻ này của Bối Nguyệt Sương thực sự rất đáng yêu.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoay gương mặt cô lại, Bối Nguyệt Sương vẫn không nhìn anh, đôi môi nhỏ hơi chu ra, thấy không còn cách nào khác Thượng Quan Diên Dịch đành cho cô một lời giải thích thỏa đáng nhất.
“Anh nhớ em.”
Đối với Bối Nguyệt Sương thì an toàn của anh vẫn là trên hết, qua một lúc cô mới chậm rãi nâng mắt nhìn anh: “Nhưng em lo lắng.”
Thượng Quan Diên Dịch vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Anh hứa sẽ không có lần sau.”
Cuối cùng cơ mặt của Bối Nguyệt Sương cũng từ từ giãn ra, Thượng Quan Diên Dịch xoa xoa gò má yêu kiều của cô vài cái rồi trầm giọng nói: “Anh đã cai thuốc lá rồi.”
Bối Nguyệt Sương khẽ mím môi, nụ cười dần dần lan rộng ra khoé môi, cô không muốn anh hút thuốc lá là vì lo cho sức khỏe của anh, anh tự giác cai thuốc lá là vì nghĩ cho mẹ con cô.
Sau khi cùng cô trải qua đêm đầu tiên ở nhà Vương Vĩ, tần suất hút thuốc của anh đã giảm đi đáng kể, đến ngày hôm nay anh đã cai được thuốc lá. Điều này chứng tỏ Thượng Quan Diên Dịch không phải đợi đến lúc cô mang thai mới bắt đầu cai thuốc.
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng áp tay lên khuôn mặt cương nghị của anh, hào phóng buông một lời tán thưởng: “Anh thật ngoan.”
Ngoài Bối Nguyệt Sương ra chắc sẽ không có người thứ hai dám nói câu này với anh.
Thượng Quan Diên Dịch đặt nụ hôn vào lòng bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt có phần không đứng đắn: “Lúc ở trên giường anh có ngoan như thế không?”
Bối Nguyệt Sương thừa biết anh đang trêu chọc mình, vậy nên cô chẳng những không đỏ mặt mà còn nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: “Nếu ở trên giường anh cũng ngoan ngoãn như thế thì đứa nhỏ này đã không xuất hiện rồi.”
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn xuống, trong mắt nổi lên tia hứng thú, tay anh bắt đầu di chuyển trên bụng cô như thể đang tìm thứ gì đó, Bối Nguyệt Sương thấy thế liền có chút buồn cười: “Anh tìm gì vậy?”
Thượng Quan Diên Dịch ngẩng đầu nhìn cô: “Anh không cảm nhận được gì hết.”
Bối Nguyệt Sương cười lên thành tiếng: “Anh không biết con của chúng ta được mấy ngày tuổi à?”
Thượng Quan Diên Dịch nhếch mày với cô một cái nhưng không biểu thị cho việc anh không biết, anh ôm cô vào lòng: “Anh đếm từng ngày đấy.”
“Hóa ra có người còn nôn nóng hơn cả em.”
Hai người nói thêm vài câu nữa, sau đó Thượng Quan Diên Dịch lái xe đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé trong bụng cô rất khỏe mạnh.
Thượng Quan Diên Dịch khoác eo cô rời khỏi bệnh viện, hai người đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Bối Nguyệt Sương không để ý, Thượng Quan Diên Dịch lại càng không.
Trên đường trở về Thượng Quan Diên Dịch liên tục hỏi cô có đói không, Bối Nguyệt Sương trả lời là có nhưng lại không biết ăn món gì.
“Có muốn ăn há cảo không?”
Thượng Quan Diên Dịch thấy phía trước có một nhà hàng bán há cảo rất ngon nên gợi ý cho cô, không ngờ Bối Nguyệt Sương vẫn lắc đầu.
“Em muốn ăn thử cơm trưa của Thiên Thời.”
Thượng Quan Diên Dịch cưng chiều xoa đầu cô: “Thượng Quan phu nhân thích là được.”
Về đến phòng làm việc, anh dặn dò đầu bếp chuẩn bị cho cô một suất cơm trưa cơ bản của tập đoàn, thật ra đây là yêu cầu của Bối Nguyệt Sương, cô muốn so sánh thử xem cơm trưa ở Thiên Thời có ngon hơn cơm trưa ở Bối Thị không.
Thư ký của Thượng Quan Diên Dịch mang cho cô một suất cơm, Bối Nguyệt Sương nhìn suất cơm trước mặt rồi nhìn về phía bàn làm việc: “Anh không ăn cơm với em sao?”
Thượng Quan Diên Dịch vẫn đang tập trung duyệt văn kiện, trả lời qua loa một câu: “Anh có chút việc cần làm, em ăn trước đi.”
Trước đó Thượng Quan Diên Dịch đã hủy bỏ một cuộc họp rất quan trọng để đến trường gặp cô, giờ đây anh phải giải quyết nốt số công việc còn đang dang dở.
“Em vào phòng nghỉ của anh một lát được không?”
Thượng Quan Diên Dịch bật cười: “Xin mời em.”
Vì lúc nãy Bối Nguyệt Sương chợt nhớ đến mấy gói sữa hạt mà Đường Hảo đã cho cô sáng nay, do đang trong thời kỳ mang thai nên Đường Hảo luôn trữ đồ ăn bên người để phòng khi đói bụng, Đường Hảo nói sữa hạt này rất tốt cho sức khỏe.
Bối Nguyệt Sương vào trong pha cho anh một cốc, cho cô một cốc.
“Khi nào anh rảnh tay thì uống thử xem có ngon không nhé.”
Mười ngón tay của Thượng Quan Diên Dịch rời khỏi bàn phím, cốc sữa hạt bên cạnh vẫn lặng lẽ tỏa ra hương vị vô cùng thơm béo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.