Chương 4: Tiểu thị dân [1]
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
10/10/2021
[1] 小市民 nghĩa là tiểu thị dân. Đây là một tầng lớp trung lưu thời phong kiến, dùng để chỉ những cư dân thành thị chuyên sống bằng nghề thủ công hoặc buôn bán.v.v.
Sự xuất hiện của Khang Trầm khiến Hứa Hạnh rơi vào trạng thái hoảng loạn trong một thời gian ngắn, nhưng rất nhanh cô đã vùi đầu vào đống công việc phải hoàn thành xong trước cuối năm.
Hứa Hạnh hiện đang làm giáo viên tại một cơ sở đào tạo phát triển trí não Khải Chân. Tuy cô chỉ là một nhân viên mới, nhưng công ty này lại liên kết với một tập đoàn giáo dục trẻ em nổi tiếng, vì vậy cũng không thiếu học sinh.
Lúc trước khi được Lý Duyên Quân giới thiệu, Hứa Hạnh còn bởi vì mình từng có tiền án mà lo sợ, bất an.
Sau khi ra tù, cô luôn cố gắng tự tìm kiếm việc làm, nhưng hầu như các công ty đứng đắn một chút đều có điều kiện tuyển dụng, cho dù tốt nghiệp đại học danh tiếng thế nào cũng không chống đỡ được vết nhơ nặng nề khi có tiền án, tiền sự.
Sau nhiều lần vấp ngã, trái tim nhỏ bé, kiên cường của cô đã trở nên nhạy cảm và yếu ớt.
Thật vất vả mới không bị người khác ghét bỏ, cô đương nhiên phải lấy lại mười phần tinh thần để nghênh đón công việc mới.
Sau ba tháng chăm chỉ tham gia khóa đào tạo, cô chính thức vào làm nửa tháng trước.
Mới làm việc được hai tuần, lãnh đạo đã nhận được vài cuộc điện thoại khen ngợi từ phụ huynh, thậm chí còn có người đến đăng ký lớp cho con nói rằng biết được khóa học thông qua bạn bè giới thiệu, còn chỉ đích danh muốn Hứa Hạnh dạy dỗ con họ.
Kỳ thật Hứa Hạnh không phải có thành tích đặc biệt nổi bật, nhưng loại công việc này, từ trước đến nay đều nhờ vào sự giúp đỡ lẫn nhau của tất cả các đồng nghiệp.
Trình độ học vấn của giáo viên trong cơ sở đào tạo không đồng đều, có người được vào nhờ mối quan hệ, có người ngay cả chứng chỉ chức danh nghề nghiệp giáo viên cũng chưa thi đậu.
Đáng tiếc lời khen ngợi không đi kèm theo tiền thưởng, Hứa Hạnh còn chưa vượt qua tháng đầu tiên của thời gian thử việc, cộng thêm tiền ăn uống lặt vặt hằng ngày và chi phí đi lại, tiền lương của cô còn khoảng hai nghìn tệ.
Tất nhiên, sau khi chiết khấu số tiền chuyển đổi từ năm thẻ bảo hiểm thì cô có hơn bốn nghìn tệ.
Cẩn thận tính toán, nếu Hứa Hạnh không ăn, không uống gì trong hơn một năm thì cô mới góp đủ năm vạn nhân dân tệ để trả nợ.
Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là do chủ nợ của cô là Lý Duyên Quân, cho nên cô không cần phải trả tiền lãi, và cô ấy cũng không thúc giục cô trả nợ.
Nghĩ đến đây, Hứa Hạnh lại nhìn thẻ phòng tập thể dục mà cô rao bán trên mạng, giá một vạn tệ đăng lên đã gần một tuần, vẫn không có người hỏi thăm.
Hứa Hạnh do dự một lúc, hạ giá xuống một nghìn tệ nữa.
***
"Ngài không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm. Vâng, vậy thì tốt rồi. Chúc ngài năm mới vui vẻ."
Hứa Hạnh tươi cười kết thúc cuộc điện thoại. Sau khi đặt máy xuống, cô xoa khuôn mặt nhỏ cứng ngắc của mình, rồi duỗi lưng ——
Cuối cùng cũng xong việc!
Đa số học sinh ở các cơ sở đào tạo của cô đều ở lứa tuổi mẫu giáo, lớn nhất cũng chỉ có học sinh tiểu học nên ngoài giờ lên lớp, những giáo viên như các cô phải dành nhiều thời gian và tâm sức để trao đổi với phụ huynh học sinh.
Dù sao hầu hết các khóa học đều bắt đầu với mức phí đăng ký là năm nghìn nhân dân tệ, vì vậy các cô luôn phải thể hiện tính chuyên nghiệp để phụ huynh cảm thấy rằng tiền họ bỏ ra không uổng phí, vô ích.
Kết thúc buổi thăm hỏi cuối cùng trước Tết Nguyên Đán, Hứa Hạnh cầm túi xách rời khỏi chỗ ngồi.
Gần Tết Nguyên Đán, các lớp đào tạo không có tiết, trong công ty chỉ còn vài người làm hành chính còn đang bật điều hòa, xem phim truyền hình. Cô chào các đồng nghiệp trong văn phòng lớn, khẽ hát đi ra ngoài.
Cửa thang máy "Đinh" một tiếng rồi mở ra, cùng lúc đó, điện thoại di động của cô cũng kêu "Đinh" ——
Một tin nhắn thông báo tiền lương đến đột ngột hiện ra trước mắt cô.
Hai nghìn tệ tám hào!
Trong lòng Hứa Hạnh dâng lên một trận vui sướng. Đã sớm nghe nói hôm nay sẽ phát lương, không nghĩ tới tiền lương này lại đến đúng giờ hơn cả bà dì!
Hứa Hạnh giơ điện thoại di động lên cao, cười ngửa người ra sau, cao hứng như một kẻ điên.
Trong thang máy, hai người đàn ông quan sát cô bằng một ánh mắt kỳ quái mà ái ngại, một người trong số họ đỡ kính mắt, cố tỏ ra bình tĩnh, ấn nút đóng cửa.
Đợi Hứa Hạnh trấn định tinh thần, cửa thang máy đã từ từ khép lại.
Dù sao đây cũng là món tiền đầu tiên mà Hứa Hạnh kiếm được sau khi ra tù, cô lười so đo loại chuyện nhỏ nhặt này. Đợi thang máy tiếp theo, Hứa Hạnh đi thẳng đến hiệu sách Thiên Lý.
Ngày hôm nay, hiệu sách Thiên Lý sẽ tổ chức sự kiện kỷ niệm 10 năm thành lập, toàn bộ sách trong cửa hàng đều có ưu đãi giảm giá.
Mấy ngày trước, Hứa Hạnh đi ngang qua hiệu sách, đã cẩn thận nghiên cứu thông báo về lễ kỷ niệm thành lập cửa hàng của bọn họ.
Nếu tính cả mã giảm giá của cửa hàng cộng thêm ưu đãi của Tết Nguyên Đán và thẻ thành viên của Lý Duyên Quân thì Hứa Hạnh có thể mua phiên bản kỷ niệm cuốn 《 Mặt Nạ 》 của Sơ Nhất chỉ với hơn tám mươi tệ, giảm gần 30% so với giá gốc, thậm chí còn rẻ hơn so với mấy cửa hàng trên mạng, hơn nữa còn có thể tích điểm thẻ thành viên.
Quan trọng nhất là hiệu sách này còn tặng thêm poster độc quyền của 《 Mặt Nạ 》.
Lý Duyên Quân là fan não tàn của Sơ Nhất. Nếu cô tặng cho cô ấy một cuốn 《 Mặt Nạ 》 với poster độc quyền làm quà năm mới, nhất định cô ấy sẽ rất thích.
Đợi Hứa Hạnh chạy tới hiệu sách Thiên Lý, cô ngạc nhiên phát hiện, thì ra nhà sách cũng có thể giống như chợ bán thức ăn, người xếp hàng đông nghìn nghịt.
Ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong tâm trí của cô tiểu thị dân: Ở đâu có giảm giá, ở đó sẽ có rất nhiều người.
Nhiều người đến mua sách như vậy, xem ra hoạt động lần này của Thiên Lý rất thành công.
Hứa Hạnh không nói hai lời, nhanh chóng xông tới khu vực đầu tiên.
Khu vực Best-Seller có rất nhiều người, Hứa Hạnh đi ngang qua, chỉ thấy giá sách phiên bản kỷ niệm 《 Mặt Nạ 》 đã trống rỗng. Nhưng Hứa Hạnh không hề nản lòng, cô bước nhanh về phía khu vực Sách Kinh Điển, trên mặt còn nở nụ cười thần bí.
Những người đến đoạt sách với cô còn quá non!
Tối hôm qua khi Hứa Hạnh tới quan sát tình hình, cô đã dự đoán 《 Mặt Nạ 》sẽ bị cướp sạch, cho nên cô lén giấu một bộ, giấu ở khu Sách Kinh Điển vắng vẻ.
Điều gì đã khiến một thiếu nữ ba tốt làm biết bao nhiêu việc điên cuồng để tranh cho bằng được một cuốn sách và mã giảm giá, khiến người ta hít thở không thông như vậy?
Đương nhiên là vì nghèo khổ rồi:))
Dù sao cũng là làm chuyện xấu, càng đến gần khu Sách Kinh Điển, trong lòng Hứa Hạnh càng thêm khẩn trương, cũng có hơi thấp thỏm, bởi cô không thể chắc chắn nhân viên hiệu sách hôm nay sẽ không sửa sang lại giá sách, càng không thể chắc rằng không có người nào đó nhàm chán đi dạo đến khu Sách Kinh Điển, lại vừa vặn sinh ra hứng thú với cuốn 《 Mặt Nạ 》 này.
Hứa Hạnh thầm niệm "Mộng Khê Bút Đàm, Mộng Khê Bút Đàm", một đường dọc theo hàng thứ ba của kệ sách tìm kiếm.
Đợi đến khi nhìn thấy hai quyển sách màu đen bên cạnh Mộng Khê Bút Đàm, cô không khỏi bước nhanh hơn.
Vẫn còn ở đó!
Hứa Hạnh nhịn xuống cảm xúc mừng thầm xen lẫn chột dạ trong lòng, đưa tay cầm sách. Nhưng ngay lúc Hứa Hạnh đưa tay ra, cô chợt nhìn thấy cuốn 《 Mặt Nạ 》 kia đang dần di chuyển vào trong ——
Mẹ ơi, sách ở đây còn có thể linh dị như vậy!
Hứa Hạnh hơi ngửa đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách.
Mãi cho đến khi cuốn 《 Mặt Nạ 》 biến mất, Hứa Hạnh đối diện với đôi mắt hơi rũ xuống bên kia kệ sách, tiểu não kém phát triển của cô mới bắt đầu bùng nổ lần thứ hai.
Khang Trầm!
Sao lại là anh ta?!!!
Mà Khang Trầm khi thoáng thấy khuôn mặt nhỏ ngây ngốc của Hứa Hạnh ở đối diện giá sách, lông mày của anh cũng khẽ nhíu lại.
Sau hôm gặp nhau ở phòng tập thể hình, Hứa Hạnh luôn ở trong trạng thái thấp thỏm, bất an một thời gian. Nhưng cuối năm quá bận rộn, hơn nữa cô cũng không đi đến phòng tập nữa cho nên những nghi vấn xuất hiện khi đụng độ Khang Trầm cũng dần bị cô vứt ra sau.
Lúc này gặp lại, Hứa Hạnh như lâm đại địch [2].
[2] 如临大敌: như lâm đại địch ( như gặp đại quân của địch)
Bất kể Khang Trầm có đóng vai trò quan trọng trong ba năm trống rỗng đó hay không nhưng hiện tại, anh ta cướp sách của cô cho nên anh ta chính là một tên hung thần ám sát, đặc biệt khắc cô.
Hứa Hạnh vòng qua kệ sách, sang phía đối diện tìm tên khắc tinh, bình tĩnh muốn chém anh ta hai nhát, nhưng ngay lúc thấy Khang Trầm, hai mắt cô không khỏi sáng lên ——
Hôm nay, Khang Trầm mặc một chiếc áo len Cashmere cao cổ màu trắng xám, bên ngoài là một cái áo khoác nỉ dài màu đen. Chất liệu áo khoác dài vừa nhìn đã cảm thấy mềm mại, có vẻ được thiết kế riêng dành cho Khang Trầm, mặc trên người anh ta có một loại đẹp trai khó tả.
Trên khuôn mặt còn đeo thêm một cặp kính mỏng màu vàng nhạt, Hứa Hạnh cảm thấy, anh ta chính là một kẻ nhã nhặn bại hoại.
Yên lặng nuốt nước bọt, Hứa Hạnh tiến lên, kéo kéo khóe môi, chào hỏi: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cô vờ như lơ đãng liếc qua cuốn sách trong tay Khang Trầm, lại nói: "Anh cũng đến mua quyển 《 Mặt Nạ 》 của Sơ Nhất à?"
Ngụ ý là, tôi cũng muốn mua quyển sách này, thức thời thì nhanh chóng trả lại sách cho bổn tiên nữ:)
Nhưng Khang Trầm mím môi không nói, xuyên qua lớp tròng kính mỏng, ánh mắt anh hiện lên vẻ tĩnh lặng mà sâu thẳm.
Nụ cười trên môi Hứa Hạnh càng ngày càng cứng ngắc.
Ngay khi cô nghĩ rằng Khang Trầm sẽ không nói gì, Khang Trầm lại trả lời bằng âm mũi "Ừ", ngón tay vô thức gõ vào bìa cứng, thản nhiên nói: "Mua sách về đệm chân bàn."
......?
Thật con mẹ nó đệm chân bàn!
Một quyển sách dày như vậy, bàn nhà anh bị thiếu một chân sao?!
Hứa Hạnh cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị sỉ nhục, tức giận trừng mắt. Tất nhiên, cô chỉ dám ở trong lòng bất mãn, ngoài mặt vẫn nở một nụ cười ngại ngùng, lịch sự.
Kỳ thực, trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ: Cô cũng chẳng thèm tức giận làm gì, không cho thì không cho, cô cứ mua trên web thôi!
Nhưng suy đi tính lại, cô cảm thấy, tuổi mình còn trẻ, tại sao phải vì tiền bạc mà khổ sở? Quyển sách này trên web có thể lên tới một trăm nhân dân tệ.
Làm tròn lên thì đắt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Hứa Hạnh liền ổn định lại tâm tình.
Giữ nguyên tắc vươn tay không đánh người bán manh, Hứa Hạnh hắng giọng, thanh âm trở nên mềm mại, "Thật ra là như vậy, gần đây tôi vẫn luôn tìm đọc tiểu thuyết trinh thám, đặc biệt là tiểu thuyết của Sơ Nhất, tôi cảm thấy viết rất tốt."
Nói xong, cô hơi chu môi, tầm mắt rũ xuống, nhìn vào cuốn sách trong tay Khang Trầm.
"Khoảng thời gian trước đây, tôi còn đến buổi ký tặng của hắn, nhưng quá nhiều người, căn bản không được ký tên. Nghe nói 《 Mặt Nạ 》 ở hiệu sách Thiên Lý còn tặng kèm poster độc quyền cho nên tôi cố ý tới đây dạo một vòng, nghĩ đêm nay cũng không bận việc gì, vừa vặn có thể mua một cuốn trở về xem một chút..."
Hứa Hạnh cố ý dừng lại, bất động thanh sắc ngước lên nhìn trộm Khang Trầm. Không biết có phải vì mắt kính phản chiếu hay không, cô cảm thấy ánh mắt Khang Trầm lóe lên.
Cô ra vẻ thăm dò, rụt rè nói: "Khang Trầm, anh có thể nhường quyển sách này cho tôi không?"
Giọng điệu làm nũng pha chút dễ thương khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của Hứa Hạnh đều tê dại. Trong lúc hoảng hốt, rốt cuộc cô cũng nhớ tới mình đã hai mươi sáu tuổi, nhất thời cảm thấy vô cùng đau đớn.
Điều gì khiến cho một cô gái đã có tuổi như cô phải bán manh? Tất nhiên, vì nghèo đói! Huhuhuhu!
Không biết là do Hứa Hạnh làm nũng hay Khang Trầm đã nhận ra bản chất thật của cô, nghe Hứa Hạnh nói xong, Khang Trầm vậy mà lại thập phần sảng khoái, trực tiếp đưa sách cho cô.
Thật sự nhường?
Hứa Hạnh đè nén sự hưng phấn trong lòng, đang định đưa tay nhận lấy thì Khang Trầm lại đột ngột rút tay về.
Mẹ nó! Anh đùa giỡn tôi sao?!
Ngọn lửa phẫn nộ của Hứa Hạnh còn chưa kịp dấy lên, Khang Trầm bỗng nhiên cười, khí chất cả người đều trở nên ôn hòa, "Nếu cô đã thích đến thế, vậy tôi tặng cô là được rồi."
......?
"Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ...Vậy lần sau tôi mời anh ăn cơm được không?" Cô gái đã có tuổi chỉ suy nghĩ trong ba giây đã nhanh chóng trả lời.
Có người nguyện ý trả tiền, cô đương nhiên là rất không biết xấu hổ mà tiếp nhận, thuận tiện khách sáo một chút.
Không nghĩ rằng Khang Trầm hơi gật đầu, vừa tháo kính xuống lau mắt kính, vừa đáp: "Vậy không bằng hôm nay đi, đúng lúc tôi rảnh rỗi."
......?
Cho nên vì sao cô không thể đơn thuần không biết xấu hổ, còn muốn khách sáo với anh ta làm gì? Vì sao cô lại thuận miệng đưa ra cái đề nghị đó đúng cái hôm anh ta rảnh rỗi chứ?
Khang Trầm đeo kính lên, thản nhiên đến gần, ý bảo Hứa Hạnh đi cùng anh.
Trong giây phút đó, Hứa Hạnh chỉ cảm thấy mùi hương cam Bergamot trên người anh ta tản ra hơi thở bóc lột và tàn khốc, vô tình của một tên chủ nghĩa tư bản.
***
Buổi tối hôm nay, vì sự khách sáo và nhanh miệng của mình, Hứa Hạnh đã phải trả một cái giá rất lớn...bốn trăm tám mươi tám tệ.
Về đến nhà, Hứa Hạnh chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đã bị đào rỗng một nửa!
Lý Duyên Quân đã về nhà ăn Tết, ôm quyển 《 Mặt Nạ 》 nặng nề trên tay, Hứa Hạnh quyết định gọi điện thoại tìm Lý Duyên Quân khóc lóc kể lể.
Nhưng Lý Duyên Quân nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hoàn toàn không để ý đến nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng của Hứa Hạnh, mà chỉ chú ý đến một vấn đề.
"Trời, cậu có động não không đấy? Fan của Sơ Nhất ai mà không biết anh ta trước nay chưa từng lộ diện. Sách của anh ta có bản chữ ký đã là chuyện không thể rồi. Cậu còn to gan lớn mật, trực tiếp bịa đặt cho anh ta một buổi ký tặng nữa?"
Sự xuất hiện của Khang Trầm khiến Hứa Hạnh rơi vào trạng thái hoảng loạn trong một thời gian ngắn, nhưng rất nhanh cô đã vùi đầu vào đống công việc phải hoàn thành xong trước cuối năm.
Hứa Hạnh hiện đang làm giáo viên tại một cơ sở đào tạo phát triển trí não Khải Chân. Tuy cô chỉ là một nhân viên mới, nhưng công ty này lại liên kết với một tập đoàn giáo dục trẻ em nổi tiếng, vì vậy cũng không thiếu học sinh.
Lúc trước khi được Lý Duyên Quân giới thiệu, Hứa Hạnh còn bởi vì mình từng có tiền án mà lo sợ, bất an.
Sau khi ra tù, cô luôn cố gắng tự tìm kiếm việc làm, nhưng hầu như các công ty đứng đắn một chút đều có điều kiện tuyển dụng, cho dù tốt nghiệp đại học danh tiếng thế nào cũng không chống đỡ được vết nhơ nặng nề khi có tiền án, tiền sự.
Sau nhiều lần vấp ngã, trái tim nhỏ bé, kiên cường của cô đã trở nên nhạy cảm và yếu ớt.
Thật vất vả mới không bị người khác ghét bỏ, cô đương nhiên phải lấy lại mười phần tinh thần để nghênh đón công việc mới.
Sau ba tháng chăm chỉ tham gia khóa đào tạo, cô chính thức vào làm nửa tháng trước.
Mới làm việc được hai tuần, lãnh đạo đã nhận được vài cuộc điện thoại khen ngợi từ phụ huynh, thậm chí còn có người đến đăng ký lớp cho con nói rằng biết được khóa học thông qua bạn bè giới thiệu, còn chỉ đích danh muốn Hứa Hạnh dạy dỗ con họ.
Kỳ thật Hứa Hạnh không phải có thành tích đặc biệt nổi bật, nhưng loại công việc này, từ trước đến nay đều nhờ vào sự giúp đỡ lẫn nhau của tất cả các đồng nghiệp.
Trình độ học vấn của giáo viên trong cơ sở đào tạo không đồng đều, có người được vào nhờ mối quan hệ, có người ngay cả chứng chỉ chức danh nghề nghiệp giáo viên cũng chưa thi đậu.
Đáng tiếc lời khen ngợi không đi kèm theo tiền thưởng, Hứa Hạnh còn chưa vượt qua tháng đầu tiên của thời gian thử việc, cộng thêm tiền ăn uống lặt vặt hằng ngày và chi phí đi lại, tiền lương của cô còn khoảng hai nghìn tệ.
Tất nhiên, sau khi chiết khấu số tiền chuyển đổi từ năm thẻ bảo hiểm thì cô có hơn bốn nghìn tệ.
Cẩn thận tính toán, nếu Hứa Hạnh không ăn, không uống gì trong hơn một năm thì cô mới góp đủ năm vạn nhân dân tệ để trả nợ.
Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là do chủ nợ của cô là Lý Duyên Quân, cho nên cô không cần phải trả tiền lãi, và cô ấy cũng không thúc giục cô trả nợ.
Nghĩ đến đây, Hứa Hạnh lại nhìn thẻ phòng tập thể dục mà cô rao bán trên mạng, giá một vạn tệ đăng lên đã gần một tuần, vẫn không có người hỏi thăm.
Hứa Hạnh do dự một lúc, hạ giá xuống một nghìn tệ nữa.
***
"Ngài không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm. Vâng, vậy thì tốt rồi. Chúc ngài năm mới vui vẻ."
Hứa Hạnh tươi cười kết thúc cuộc điện thoại. Sau khi đặt máy xuống, cô xoa khuôn mặt nhỏ cứng ngắc của mình, rồi duỗi lưng ——
Cuối cùng cũng xong việc!
Đa số học sinh ở các cơ sở đào tạo của cô đều ở lứa tuổi mẫu giáo, lớn nhất cũng chỉ có học sinh tiểu học nên ngoài giờ lên lớp, những giáo viên như các cô phải dành nhiều thời gian và tâm sức để trao đổi với phụ huynh học sinh.
Dù sao hầu hết các khóa học đều bắt đầu với mức phí đăng ký là năm nghìn nhân dân tệ, vì vậy các cô luôn phải thể hiện tính chuyên nghiệp để phụ huynh cảm thấy rằng tiền họ bỏ ra không uổng phí, vô ích.
Kết thúc buổi thăm hỏi cuối cùng trước Tết Nguyên Đán, Hứa Hạnh cầm túi xách rời khỏi chỗ ngồi.
Gần Tết Nguyên Đán, các lớp đào tạo không có tiết, trong công ty chỉ còn vài người làm hành chính còn đang bật điều hòa, xem phim truyền hình. Cô chào các đồng nghiệp trong văn phòng lớn, khẽ hát đi ra ngoài.
Cửa thang máy "Đinh" một tiếng rồi mở ra, cùng lúc đó, điện thoại di động của cô cũng kêu "Đinh" ——
Một tin nhắn thông báo tiền lương đến đột ngột hiện ra trước mắt cô.
Hai nghìn tệ tám hào!
Trong lòng Hứa Hạnh dâng lên một trận vui sướng. Đã sớm nghe nói hôm nay sẽ phát lương, không nghĩ tới tiền lương này lại đến đúng giờ hơn cả bà dì!
Hứa Hạnh giơ điện thoại di động lên cao, cười ngửa người ra sau, cao hứng như một kẻ điên.
Trong thang máy, hai người đàn ông quan sát cô bằng một ánh mắt kỳ quái mà ái ngại, một người trong số họ đỡ kính mắt, cố tỏ ra bình tĩnh, ấn nút đóng cửa.
Đợi Hứa Hạnh trấn định tinh thần, cửa thang máy đã từ từ khép lại.
Dù sao đây cũng là món tiền đầu tiên mà Hứa Hạnh kiếm được sau khi ra tù, cô lười so đo loại chuyện nhỏ nhặt này. Đợi thang máy tiếp theo, Hứa Hạnh đi thẳng đến hiệu sách Thiên Lý.
Ngày hôm nay, hiệu sách Thiên Lý sẽ tổ chức sự kiện kỷ niệm 10 năm thành lập, toàn bộ sách trong cửa hàng đều có ưu đãi giảm giá.
Mấy ngày trước, Hứa Hạnh đi ngang qua hiệu sách, đã cẩn thận nghiên cứu thông báo về lễ kỷ niệm thành lập cửa hàng của bọn họ.
Nếu tính cả mã giảm giá của cửa hàng cộng thêm ưu đãi của Tết Nguyên Đán và thẻ thành viên của Lý Duyên Quân thì Hứa Hạnh có thể mua phiên bản kỷ niệm cuốn 《 Mặt Nạ 》 của Sơ Nhất chỉ với hơn tám mươi tệ, giảm gần 30% so với giá gốc, thậm chí còn rẻ hơn so với mấy cửa hàng trên mạng, hơn nữa còn có thể tích điểm thẻ thành viên.
Quan trọng nhất là hiệu sách này còn tặng thêm poster độc quyền của 《 Mặt Nạ 》.
Lý Duyên Quân là fan não tàn của Sơ Nhất. Nếu cô tặng cho cô ấy một cuốn 《 Mặt Nạ 》 với poster độc quyền làm quà năm mới, nhất định cô ấy sẽ rất thích.
Đợi Hứa Hạnh chạy tới hiệu sách Thiên Lý, cô ngạc nhiên phát hiện, thì ra nhà sách cũng có thể giống như chợ bán thức ăn, người xếp hàng đông nghìn nghịt.
Ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong tâm trí của cô tiểu thị dân: Ở đâu có giảm giá, ở đó sẽ có rất nhiều người.
Nhiều người đến mua sách như vậy, xem ra hoạt động lần này của Thiên Lý rất thành công.
Hứa Hạnh không nói hai lời, nhanh chóng xông tới khu vực đầu tiên.
Khu vực Best-Seller có rất nhiều người, Hứa Hạnh đi ngang qua, chỉ thấy giá sách phiên bản kỷ niệm 《 Mặt Nạ 》 đã trống rỗng. Nhưng Hứa Hạnh không hề nản lòng, cô bước nhanh về phía khu vực Sách Kinh Điển, trên mặt còn nở nụ cười thần bí.
Những người đến đoạt sách với cô còn quá non!
Tối hôm qua khi Hứa Hạnh tới quan sát tình hình, cô đã dự đoán 《 Mặt Nạ 》sẽ bị cướp sạch, cho nên cô lén giấu một bộ, giấu ở khu Sách Kinh Điển vắng vẻ.
Điều gì đã khiến một thiếu nữ ba tốt làm biết bao nhiêu việc điên cuồng để tranh cho bằng được một cuốn sách và mã giảm giá, khiến người ta hít thở không thông như vậy?
Đương nhiên là vì nghèo khổ rồi:))
Dù sao cũng là làm chuyện xấu, càng đến gần khu Sách Kinh Điển, trong lòng Hứa Hạnh càng thêm khẩn trương, cũng có hơi thấp thỏm, bởi cô không thể chắc chắn nhân viên hiệu sách hôm nay sẽ không sửa sang lại giá sách, càng không thể chắc rằng không có người nào đó nhàm chán đi dạo đến khu Sách Kinh Điển, lại vừa vặn sinh ra hứng thú với cuốn 《 Mặt Nạ 》 này.
Hứa Hạnh thầm niệm "Mộng Khê Bút Đàm, Mộng Khê Bút Đàm", một đường dọc theo hàng thứ ba của kệ sách tìm kiếm.
Đợi đến khi nhìn thấy hai quyển sách màu đen bên cạnh Mộng Khê Bút Đàm, cô không khỏi bước nhanh hơn.
Vẫn còn ở đó!
Hứa Hạnh nhịn xuống cảm xúc mừng thầm xen lẫn chột dạ trong lòng, đưa tay cầm sách. Nhưng ngay lúc Hứa Hạnh đưa tay ra, cô chợt nhìn thấy cuốn 《 Mặt Nạ 》 kia đang dần di chuyển vào trong ——
Mẹ ơi, sách ở đây còn có thể linh dị như vậy!
Hứa Hạnh hơi ngửa đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách.
Mãi cho đến khi cuốn 《 Mặt Nạ 》 biến mất, Hứa Hạnh đối diện với đôi mắt hơi rũ xuống bên kia kệ sách, tiểu não kém phát triển của cô mới bắt đầu bùng nổ lần thứ hai.
Khang Trầm!
Sao lại là anh ta?!!!
Mà Khang Trầm khi thoáng thấy khuôn mặt nhỏ ngây ngốc của Hứa Hạnh ở đối diện giá sách, lông mày của anh cũng khẽ nhíu lại.
Sau hôm gặp nhau ở phòng tập thể hình, Hứa Hạnh luôn ở trong trạng thái thấp thỏm, bất an một thời gian. Nhưng cuối năm quá bận rộn, hơn nữa cô cũng không đi đến phòng tập nữa cho nên những nghi vấn xuất hiện khi đụng độ Khang Trầm cũng dần bị cô vứt ra sau.
Lúc này gặp lại, Hứa Hạnh như lâm đại địch [2].
[2] 如临大敌: như lâm đại địch ( như gặp đại quân của địch)
Bất kể Khang Trầm có đóng vai trò quan trọng trong ba năm trống rỗng đó hay không nhưng hiện tại, anh ta cướp sách của cô cho nên anh ta chính là một tên hung thần ám sát, đặc biệt khắc cô.
Hứa Hạnh vòng qua kệ sách, sang phía đối diện tìm tên khắc tinh, bình tĩnh muốn chém anh ta hai nhát, nhưng ngay lúc thấy Khang Trầm, hai mắt cô không khỏi sáng lên ——
Hôm nay, Khang Trầm mặc một chiếc áo len Cashmere cao cổ màu trắng xám, bên ngoài là một cái áo khoác nỉ dài màu đen. Chất liệu áo khoác dài vừa nhìn đã cảm thấy mềm mại, có vẻ được thiết kế riêng dành cho Khang Trầm, mặc trên người anh ta có một loại đẹp trai khó tả.
Trên khuôn mặt còn đeo thêm một cặp kính mỏng màu vàng nhạt, Hứa Hạnh cảm thấy, anh ta chính là một kẻ nhã nhặn bại hoại.
Yên lặng nuốt nước bọt, Hứa Hạnh tiến lên, kéo kéo khóe môi, chào hỏi: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cô vờ như lơ đãng liếc qua cuốn sách trong tay Khang Trầm, lại nói: "Anh cũng đến mua quyển 《 Mặt Nạ 》 của Sơ Nhất à?"
Ngụ ý là, tôi cũng muốn mua quyển sách này, thức thời thì nhanh chóng trả lại sách cho bổn tiên nữ:)
Nhưng Khang Trầm mím môi không nói, xuyên qua lớp tròng kính mỏng, ánh mắt anh hiện lên vẻ tĩnh lặng mà sâu thẳm.
Nụ cười trên môi Hứa Hạnh càng ngày càng cứng ngắc.
Ngay khi cô nghĩ rằng Khang Trầm sẽ không nói gì, Khang Trầm lại trả lời bằng âm mũi "Ừ", ngón tay vô thức gõ vào bìa cứng, thản nhiên nói: "Mua sách về đệm chân bàn."
......?
Thật con mẹ nó đệm chân bàn!
Một quyển sách dày như vậy, bàn nhà anh bị thiếu một chân sao?!
Hứa Hạnh cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị sỉ nhục, tức giận trừng mắt. Tất nhiên, cô chỉ dám ở trong lòng bất mãn, ngoài mặt vẫn nở một nụ cười ngại ngùng, lịch sự.
Kỳ thực, trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ: Cô cũng chẳng thèm tức giận làm gì, không cho thì không cho, cô cứ mua trên web thôi!
Nhưng suy đi tính lại, cô cảm thấy, tuổi mình còn trẻ, tại sao phải vì tiền bạc mà khổ sở? Quyển sách này trên web có thể lên tới một trăm nhân dân tệ.
Làm tròn lên thì đắt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Hứa Hạnh liền ổn định lại tâm tình.
Giữ nguyên tắc vươn tay không đánh người bán manh, Hứa Hạnh hắng giọng, thanh âm trở nên mềm mại, "Thật ra là như vậy, gần đây tôi vẫn luôn tìm đọc tiểu thuyết trinh thám, đặc biệt là tiểu thuyết của Sơ Nhất, tôi cảm thấy viết rất tốt."
Nói xong, cô hơi chu môi, tầm mắt rũ xuống, nhìn vào cuốn sách trong tay Khang Trầm.
"Khoảng thời gian trước đây, tôi còn đến buổi ký tặng của hắn, nhưng quá nhiều người, căn bản không được ký tên. Nghe nói 《 Mặt Nạ 》 ở hiệu sách Thiên Lý còn tặng kèm poster độc quyền cho nên tôi cố ý tới đây dạo một vòng, nghĩ đêm nay cũng không bận việc gì, vừa vặn có thể mua một cuốn trở về xem một chút..."
Hứa Hạnh cố ý dừng lại, bất động thanh sắc ngước lên nhìn trộm Khang Trầm. Không biết có phải vì mắt kính phản chiếu hay không, cô cảm thấy ánh mắt Khang Trầm lóe lên.
Cô ra vẻ thăm dò, rụt rè nói: "Khang Trầm, anh có thể nhường quyển sách này cho tôi không?"
Giọng điệu làm nũng pha chút dễ thương khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của Hứa Hạnh đều tê dại. Trong lúc hoảng hốt, rốt cuộc cô cũng nhớ tới mình đã hai mươi sáu tuổi, nhất thời cảm thấy vô cùng đau đớn.
Điều gì khiến cho một cô gái đã có tuổi như cô phải bán manh? Tất nhiên, vì nghèo đói! Huhuhuhu!
Không biết là do Hứa Hạnh làm nũng hay Khang Trầm đã nhận ra bản chất thật của cô, nghe Hứa Hạnh nói xong, Khang Trầm vậy mà lại thập phần sảng khoái, trực tiếp đưa sách cho cô.
Thật sự nhường?
Hứa Hạnh đè nén sự hưng phấn trong lòng, đang định đưa tay nhận lấy thì Khang Trầm lại đột ngột rút tay về.
Mẹ nó! Anh đùa giỡn tôi sao?!
Ngọn lửa phẫn nộ của Hứa Hạnh còn chưa kịp dấy lên, Khang Trầm bỗng nhiên cười, khí chất cả người đều trở nên ôn hòa, "Nếu cô đã thích đến thế, vậy tôi tặng cô là được rồi."
......?
"Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ...Vậy lần sau tôi mời anh ăn cơm được không?" Cô gái đã có tuổi chỉ suy nghĩ trong ba giây đã nhanh chóng trả lời.
Có người nguyện ý trả tiền, cô đương nhiên là rất không biết xấu hổ mà tiếp nhận, thuận tiện khách sáo một chút.
Không nghĩ rằng Khang Trầm hơi gật đầu, vừa tháo kính xuống lau mắt kính, vừa đáp: "Vậy không bằng hôm nay đi, đúng lúc tôi rảnh rỗi."
......?
Cho nên vì sao cô không thể đơn thuần không biết xấu hổ, còn muốn khách sáo với anh ta làm gì? Vì sao cô lại thuận miệng đưa ra cái đề nghị đó đúng cái hôm anh ta rảnh rỗi chứ?
Khang Trầm đeo kính lên, thản nhiên đến gần, ý bảo Hứa Hạnh đi cùng anh.
Trong giây phút đó, Hứa Hạnh chỉ cảm thấy mùi hương cam Bergamot trên người anh ta tản ra hơi thở bóc lột và tàn khốc, vô tình của một tên chủ nghĩa tư bản.
***
Buổi tối hôm nay, vì sự khách sáo và nhanh miệng của mình, Hứa Hạnh đã phải trả một cái giá rất lớn...bốn trăm tám mươi tám tệ.
Về đến nhà, Hứa Hạnh chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đã bị đào rỗng một nửa!
Lý Duyên Quân đã về nhà ăn Tết, ôm quyển 《 Mặt Nạ 》 nặng nề trên tay, Hứa Hạnh quyết định gọi điện thoại tìm Lý Duyên Quân khóc lóc kể lể.
Nhưng Lý Duyên Quân nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hoàn toàn không để ý đến nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng của Hứa Hạnh, mà chỉ chú ý đến một vấn đề.
"Trời, cậu có động não không đấy? Fan của Sơ Nhất ai mà không biết anh ta trước nay chưa từng lộ diện. Sách của anh ta có bản chữ ký đã là chuyện không thể rồi. Cậu còn to gan lớn mật, trực tiếp bịa đặt cho anh ta một buổi ký tặng nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.