Chỉ Muốn Ôm Nữ Chính Vào Ngực

Chương 16

Thanh Thanh Hà Biên Mã

30/05/2024

Vạn Sương cẩn thận nhớ lại mô tả về mối quan hệ giữa hai người trong tiểu thuyết, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.

Đơn giản một người là nam phụ thứ hai, một người là nữ phụ thứ hai.

“......”

Hiện tại Vạn Sương chỉ muốn viết một tờ huyết thư gửi cho tác giả cầu tác giả viết tiếp phiên ngoại về Vạn Thịnh và Ôn Dao!

Nhưng dù cho có được viết đi nữa thì nàng cũng không thể đọc được.

Vạn Sương chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Khung cảnh ngoài cửa khiến cho Vạn Sương không phân rõ được đây có phải là thế giới trong sách hay không. Các tòa nhà cao tầng san sát nhau, dòng người tấp nập ngoài dự đoán, cảnh tượng khiến cho người ta áp lực hiện tại vậy mà lại khiến cho lòng Vạn Sương vốn đang nôn nóng trở nên bình tĩnh lại.

Trong lòng không còn loạn như hồi nãy nên đầu óc cũng trở nên thông suốt hơn.

Hai người bọn họ ở bên nhau cũng không làm ảnh hưởng đến việc mình theo đuổi Tiểu Y Y, chính mình lại ở đây lo âu cái gì a.........

Vạn Sương ra khỏi ngõ cụt rồi bước đi trên con đường sáng tỏ phía trước.

Tâm tình thoải mái nói với tài xế: “Bác tài, chúng ta quay lại chỗ ta vừa mới lên xe lúc nãy đi!”

“........”

Vạn Sương thấy tài xế nhìn nàng như thể đang nhìn bệnh nhân tâm thần, cười hắc hắc nói: “Ta để quên đồ ở đó!”

Nửa giờ sau, cửa ngữ xá(?).

Tiểu Hoàng đứng ở trước cửa, thấy Vạn Sương quay lại, cười nói: “Tiểu Sương tỷ, sao ngươi lại quay trở lại a?”

“Nhớ ngươi.”

Vạn Sương nói đại một lý do nào đó rồi liền đi vào trong tiệm.

“Ai, thật đáng tiếc, chúng ta chính là hữu duyên vô phận.” Sau khi Vạn Sương vào trong, Tiểu Sương nhìn trời rồi thở dài nói.

Lúc này trong tiệm hoa đang có năm sáu vị khách, Thời Y đang bán hoa cho họ. Thấy thân ảnh của Vạn Sương bước vào, Thời Y chỉ nhìn thoáng qua xong cũng không để ý đến nữa.

Vạn Sương cất bước về phía trước, muốn giúp Thời Y một chút. Nhưng vừa mới bước vào trong, liền nghe thấy một đám đàn ông vây quang Thời Y, đứng xếp hàng hỏi:

“Thời tiểu thư, ngươi thích loại hoa nào? Ta mua tặng cho ngươi được không?”

“Thời tiểu thư, không biết là đêm nay có thể mời ngươi cùng dùng bữa không?”

“Thời tiểu thư, ngươi dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào a?”

“Thời tiểu thư...........”

“Khụ khụ.” Vạn Sương ho khan thật mạnh vài tiếng, đánh gãy thanh âm nói chuyện của bọn họ.

Mọi người quay đầu lại, thấy Vạn Sương đứng ở nơi đó, biểu cảm không hề giống nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đám người chợt có một người đàn ông trên mặt mang theo cười mỉa, thấp giọng hỏi: “Vạn tiểu thư? Ngài không phải đã xin nghỉ việc rồi sao?”

“Như thế nào? Nghỉ việc rồi thì ta không thể tới hay sao?” Vạn Sương khoanh tay trước ngực, ngồi ở một bên cười nhạo một tiếng: “Trước kia chúng ta đã nói như thế nào?”

Kỳ thật nửa tháng trước Vạn Sương mới biết đến những người này.

Bọn họ đều là những người theo đuổi Thời Y, mỗi ngày đều lấy việc mua hoa để mời Thời Y dùng bữa cùng bọn họ.

Lúc Thời Y chưa biết chuyện nàng là muội muội của Vạn Thịnh, nàng không thể nhúng tay vào chuyện của những người theo đuổi Thời Y. Bởi vì đây là chuyện riêng của Thời Y, bản thân nàng không hề có danh phận gì có thể ngăn cản bọn họ.

Nhưng bây giờ Thời Y đã biết mình là muội muội của Vạn Thịnh, hơn nữa sau đó bản thân còn tỏ tình với nàng. Vậy nên chính mình cũng trở thành một trong những người theo đuổi nàng.

Cho nên Vạn Sương bắt đầu đấu trí đấu dũng cùng với đám đàn ông này.

Cuối cùng, Vạn Sương dựa vào thân phận muội muội của Vạn Thịnh thành công đánh bại bọn họ.

Bởi vì những người theo đuổi Thời Y này cũng chỉ là con của chủ những công ty nhỏ. Vừa nghe thấy thân phận của Vạn Sương, một đám liền trở nên cung cung kính kính.

“Có thể đến mua hoa, nhưng phải cách xa Thời tiểu thư một mét.” Người đàn ông nói lại, trong lòng liền bắt đầu ảo não.

Ngày hôm qua mới vừa nghe được nữ ma đầu không còn ở tiệm hoa nữa, vốn nghĩ hôm nay có thể mời nàng cùng dùng bữa, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay nữ ma đầu bỗng nhiên lại xuất hiện.



Mình không phải chỉ là muốn mời Thời tiểu thư dùng bữa thôi sao? Như thế nào nữ ma đầu này lại như *hung thần ác sát giống như ta đang bắt cóc con của nàng vậy.

*Hung thần ác sát: chỉ người rất độc ác, tàn bạo

Những người theo đuổi Thời Y đang suy nghĩ ở trong lòng.

Nửa tháng trước, cái người tên Vạn Sương này, lấy tên Vạn Thịnh ra uy hiếp bọn họ, nói với bọn họ rằng không được quá thân thiết với Thời Y.

Mà lý do đưa ra cho bọn hắn lại là nếu bọn hắn quá thân thiết với Thời Y, sẽ khiến cho Thời Y tâm phiền ý loạn.

Mà lúc Thời Y tâm phiền ý loạn, liền sẽ trừ tiền lương của nàng.

Bọn họ sau khi nghe được liền sợ ngây người.

Một muội muội có người anh trai là tổng tài, tài sản cũng phải trên dưới trăm triệu tệ vậy mà lại để ý đến tiền lương?

Bọn họ tuy rằng không tin lời nói của Vạn Sương, nhưng cũng không thể cãi lại nên đành phải đồng ý với Vạn Sương.

“Hiện tại các ngươi đang làm cái gì vậy? Có cần ta gọi điện cho ca ca hay không?”

“Không cần không cần, bây giờ chúng ta liền rời đi.” Người đàn ông nói xong liền ra hiệu cho người khác, sau đó một đám người liền ra khỏi tiệm.

Ha!

Chỉ cần có ca ca mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Vạn Sương mang theo ánh mắt hài lòng nhìn bọn họ rời đi, xong liền quay đầu đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Thời Y.

Chỉ thấy Thời Y khoanh tay giống Vạn Sương, tuy khóe miệng thì đang cười nhưng trong ánh mắt không hề có chút ôn nhu nào.

“.......” Có phải là mình lại làm sai chuyện gì rồi không?

Vạn Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời Y tỷ, ta chỉ không muốn bọn họ quấy rầy ngươi thôi.”

“Bọn họ mua hoa còn chưa có trả tiền.” Thời Y buông tay xuống, xoay người nhàn nhạt nói.

“A?”

“Nếu không thì lấy tiền lương của ta trả đi?” Vạn Sương cầm lấy lọn tóc ngắn của mình, đề nghị nói.

“Ngươi không phải không cần tiền lương sao?”

“Ai nha, sao lại không cần?”

Thời Y yên lặng ghi sáu chữ 'thiếu tiền lương của Vạn Sương' vào trong sổ, ngước mắt nhìn Vạn Sương, hỏi: “Lại trở về làm cái gì?”

Trong đầu Thời Y vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ đứa nhỏ này chạy trối chết ra khỏi tiệm, nhưng hiện tại nhìn nàng như thể trước đó chưa có chuyện gì xảy ra, không khỏi khiến cho Thời Y tò mò lý do nàng quay trở lại.

“Chính là nhớ ngươi.” Vạn Sương đối diện với Thời Y, ra vẻ thâm tình thì thầm nói.

Mắt thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thời Y bởi vì một câu của mình mà chậm rãi hóa ôn nhu.

Lúc Vạn Sương chuẩn bị nói mấy lời khen như “Hôm nay ngươi đẹp lắm” thì Tiểu Hoàng xuất hiện.

“Tiểu Sương tỷ, ngươi rốt cuộc là nhớ ai a? Rõ ràng ngươi vừa mới nói là nhớ ta mà!”

Thấy Thời Y cười như không cười, Vạn Sương gạt đi cánh tay của Tiểu Hoàng ở trên bả vai nàng, cắn răng nói: “Ngươi câm miệng cho ta.”

Tiểu Hoàng bị dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Vạn Sương dọa sợ, giơ tay vừa mới bị Vạn Sương gạt ra vỗ vỗ ngực, ra vẻ kệch cỡm nói: “Ai nha, đều là tỷ muội với nhau, làm gì mà ngươi phải hung dữ như vậy?”

“Nói chuyện tử tế.” Vạn Sương giơ lên nắm tay.

Nhìn cái nắm tay thật chặt kia, Tiểu Hoàng lập tức trở nên đứng đắn, giọng nam trầm thấp trả lời: “Vâng.”

Vạn Sương lập tức nghẹn họng.

.........

Ngày hôm sau.

Một tòa nhà cao tầng ngút trời, trong văn phòng rộng rãi sáng sủa.

Đôi tay Cảnh Dật Kiệt dùng sức vỗ lên bàn, hai mắt giận dữ trợn trừng nhìn người đối diện bàn làm việc.

Chỉ thấy người đối diện buông văn kiện trong tay ra, cho lễ tân ở cửa đang sợ hãi vì không tiếp đón Cảnh Dật Kiệt một ánh mắt lui ra, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Không biết Cảnh thiếu ghé thăm là có chuyện gì muốn chỉ giáo?”



“Vạn Thịnh ngươi có ý gì?”

Người đối diện chính là Vạn Thịnh.

“Cảnh thiếu đang nói cái gì vậy?”

“Đừng có giả bộ không hiểu, ngươi gửi giấy đề nghị hợp tác cho Thời gia là chuyện như thế nào?”

Cảnh Dật Kiệt hiện tại cực kỳ phẫn nộ.

Về chuyện hợp tác với Thời gia, tuy là Cảnh Dật Kiệt vẫn luôn kéo dài thời gian, không có nghĩa là hắn không muốn hợp tác với Thời gia. Ngược lại, hắn rất coi trọng lần hợp tác này.

Nhưng sáng nay lúc hắn chuẩn bị bàn chi tiết với Thời Hướng Nam về lần hợp tác này, lại bị phía công ty Nam Khiết báo lại rằng cần phải xem xét về vấn đề hợp tác.

Nguyên nhân vậy mà là vì hôm qua người anh em tốt của hắn đã phái người đến công ty Nam Khiết bàn chuyện hợp tác.

“Ngươi không cảm thấy, Dục Thành cùng Thiên Cảnh thì Dục Thành càng thích hợp với hạng mục mới của Nam Khiết hơn sao?”

Thiên Cảnh là tên công ty của Cảnh Dật Kiệt.

Cảnh Dật Kiệt lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Ngồi ở trên ghế, tùy ý duỗi tay nới lỏng cà vạt một chút, chỗ cổ không có gì che đậy nữa vì vậy yết hầu nam tính lập tức lộ ra. Chắp tay trước ngực, ngữ khí đông cứng hỏi: “Cho nên?”

Vạn Thịnh đang dựa lưng vào ghế, nghe thấy vậy liền ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Cho nên đây là ta đang giải thích với ngươi.”

Nói xong trong văn phòng liền trở nên yên tĩnh.

Dáng vẻ hiện tại của hai người giống như là đang đàm phán. Mà lúc này phải xem ai là người thiếu kiên nhẫn trước.

Một lúc lâu sau, Vạn Thịnh khẽ thở dài một cái, mở miệng nói: “Bất quá ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện, ta liền từ bỏ lần hợp tác này.”

Cảnh Dật Kiệt nghe xong, hai mắt híp lại, nhìn về phía Vạn Thịnh.

“Chỉ cần ngươi từ bỏ Thời Y, như vậy hạng mục hợp tác lần này ta sẽ không can dự vào.”

Vạn Thịnh sở dĩ mở miệng, bởi vì hắn không muốn phân tranh cùng với Cảnh Dật Kiệt. Lần này nếu không phải vì Tiểu Sương, hắn khẳng định sẽ không hợp tác với Thời gia.

Một kẻ như Thời Hướng Nam khiến cho hắn không thể vừa mắt được.

Lúc Vạn Thịnh nói ra lời đề nghị này, hắn liền biết, Cảnh Dật Kiệt không có khả năng đồng ý.

Quả nhiên, Cảnh Dật Kiệt nghe xong liền cười to vài tiếng. Châm chọc nói: “Hóa ra là vì phụ nữ.”

Sau đó đứng lên khỏi ghế, đi ra phía ngoài. Lúc vừa mở cửa, Cảnh Dật Kiệt nói: “Vậy cùng nhìn xem nàng sẽ chọn ai.”

Sau khi Cảnh Dật Kiệt rời đi được mười phút, văn phòng trống rỗng đột nhiên vang lên một thanh âm mang theo ngữ khí kiêu ngạo.

“Khẳng định là Tiểu Sương của ta.”

Sáng hôm nay Mạc Thanh đã đem tư liệu về Thời Y đưa cho Vạn Thịnh.

Tuy rằng trước kia Vạn Thịnh cũng đã bảo Mạc Thanh điều tra về nàng, chính là lúc mới biết Vạn Sương làm thêm ở tiệm hoa.

Nhưng lần đó cũng chỉ điều tra một phần về nàng thôi.

Lúc này, Mạc Thanh trong một đêm điều tra mọi thứ về Thời Y, ngay cả việc hồi còn nhỏ nàng học ở đâu cũng đều được điều tra qua hết.

Nhưng càng làm cho Vạn Thịnh khiếp sợ đó chính là thân phận của ông ngoại Thời Y.

Đơn giản là ông ngoại của Thời Y, đừng nói là cổ phần nho nhỏ kia, kể cả là tập đoàn hiện tại của Thời gia, chỉ cần hắn muốn thu hồi thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vạn Thịnh xem tài liệu xong, trong lòng đã bớt đi nghi ngờ về việc Thời Y lợi dụng Tiểu Sương.

Nếu nói Thời Y thật sự sốt ruột muốn lấy lại cổ phần, thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cổ phần đó sẽ dễ dàng thuộc về nàng.

Nếu không phải là lợi dụng Tiểu Sương, như vậy thì chính là Thời Y thật sự thích Tiểu Sương.

Tay của Vạn Thịnh gõ gõ trên mặt bàn, ban đầu lúc suy nghĩ về việc dùng bữa thì hắn muốn dùng thân phận doanh nhân để xem mục đích của Thời Y. Nhưng hiện tại xem ra là phải dùng thân phận ca ca đi tiếp đãi nàng rồi.

Nhưng mặc kệ là ai đi nữa.

Muốn làm muội phu của Vạn Thịnh hắn cũng không có dễ dàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Muốn Ôm Nữ Chính Vào Ngực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook