Chương 6
Thanh Thanh Hà Biên Mã
04/04/2024
Tại lối đi lúc này cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng còi xe ô tô trên đường phố ở phía xa kia.
Mặt của Vạn Sương đỏ tới tận mang tai, trái tim không ngừng nhảy lên, tay cũng bất giác nắm chặt tay Thời Y lại.
Đây là lần đầu tiên Vạn Sương thích một người, cũng là lần đầu tiên đi tỏ tình với người khác.
Vạn Sương chưa từng trải qua chuyện yêu đương bao giờ, hiện tại liền giống như nữ sinh ngây ngô, nhẹ nhàng khi có một mối tình đầu thời cấp 3.
Trước kia muốn giúp Giản Hi Trác theo đuổi Thời Y, cũng chỉ bởi vì nàng biết được nội dung của tiểu thuyết, cũng biết được nhiều thứ về Thời Y và sở thích của nàng ấy.
Nàng có thể tận dụng những điều đó.
Nhưng vào lúc Vạn Sương nói ra câu “Ta thích ngươi” xong, Vạn Sương phát hiện ra rằng biết trước được tình tiết cũng không phải là chuyện tốt gì.
Bởi vì dựa theo những gì viết về Thời Y, nàng sẽ giả vờ như không nghe thấy lời tỏ tình của Vạn Sương, mà sẽ nói sang chuyện khác để đánh lạc hướng lời tỏ tình.
Thời Y cũng sẽ không để mình rơi vào bầu không khí xấu hổ.
Một phút, hai phút, ba phút,..........
Lúc hai người đứng yên không nói một lời nào trong gần năm phút, tiếng chuông điện thoại kêu “Reng reng” đã phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
Là điện thoại của Thời Y.
Tay phải của Thời Y lấy điện thoại ra, mà lúc Vạn Sương kéo tay của Thời Y là kéo tay bên phải.
Thanh âm “Reng reng” không ngừng vang lên, như là đang thúc giục chủ nhân chiếc điện thoại nghe máy. Vạn Sương đành phải buông tay Thời Y ra, để Thời Y nghe điện thoại trước.
Lúc buông tay thì cổ tay trắng nõn của Thời Y hiện rõ vết hằn của ngón tay. Vạn Sương không còn cảm thấy được xúc cảm mềm mại, xong lại thấy được cổ tay của Thời Y có vết đỏ, cọ xát ngón tay, cúi đầu.
“Ba.” Thời Y nhìn thoáng qua tên người gọi, đè ép cảm xúc lại, trầm giọng kêu lên.
Thời điểm Vạn Sương đang cúi đầu thì nghe được Thời Y gọi “Ba” liền ngẩng đầu lên một chút, nhưng lại rất nhanh cúi đầu xuống.
Ba của Thời Y tên là Thời Hướng Nam, là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi.
Trong tiểu thuyết, quan hệ giữa Thời Y và ba nàng không được tốt lắm. Bởi vì vào lúc Thời Y 15 tuổi, Thời Hướng Nam ngoại tình cùng với một nữ sinh hơn 20 tuổi. Mẹ của Thời Y cũng vì vậy mà mắc bệnh trầm cảm, chưa đến ba năm liền rời xa nhân thế.
Quan hệ cha con từ đó bắt đầu chuyển biến xấu đi, không hề tốt lên chút nào.
Thậm chí khi đến cái kết của cuốn tiểu thuyết, Thời Y còn cùng Thời gia đoạn tuyệt quan hệ, không hề có chút qua lại nào nữa.
“Tại sao lại bắt máy lâu như vậy?” Thanh âm nghiêm khắc của ba Thời Y Thời Hướng Nam truyền ra từ điện thoại.
Thần sắc Thời Y lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vạn Sương đang không biết vì sao lại cúi đầu, bước về phía bên phải hai bước, “Do bận.” Không đợi người đối diện đáp lại, Thời Y hỏi: “Có việc gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?” Thời Hướng Nam tức giận nói, nhưng lúc này Thời Y cũng không trả lời lại, Thời Hướng Nam không thấy Thời Y trả lời, đành phải nói ra mục đích gọi điện lần này: “Tối nay 7 giờ, nhà hàng S.Y.”
Nói xong cũng không quan tâm Thời Y có đồng ý hay không liền tắt máy.
Thanh âm “Tút tút” vang lên ở bên tai, mặt Thời Y không chút cảm xúc nào liền cất điện thoại vào trong túi.
Quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ vẫn luôn cúi thấp đầu kia, thở dài một hơi, nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà.”
Trên đường về nhà, ngoại trừ một câu Thời Y hỏi nhà Vạn Sương ở đâu, lúc sau hai người liền không có nói chuyện thêm câu nào.
Tuy rằng Vạn Sương rất muốn cùng trò chuyện với Thời Y, nhưng từ lúc Thời Y nghe điện thoại từ Thời Hướng Nam, thái độ liền thay đổi, trở nên trầm thấp hơn rất nhiều.
Làm Vạn Sương không dám mở miệng.
Mãi cho đến khi xe của Thời Y dừng trước nhà của Vạn Sương, Vạn Sương nắm thật chặt dây an toàn, nói: “Kia Thời Y tỷ, ta thật sự rất thích ngươi.”
“Không phải thích kiểu bạn bè, mà là thích kiểu tình nhân.”
Vạn Sương nghiêng đầu về phía bên trái, nhìn chằm chằm sườn mặt Thời Y, thấp thỏm nói:“ Hy vọng ngươi có thể làm bạn gái của ta.”
“Mong ngươi suy xét một chút, cho ta một câu trả lời.”
Nói xong Vạn Sương liền vội vàng xuống xe.
Như sợ giây tiếp theo liền nghe được lời từ chối nên giống như chạy trối chết.
Lúc Vạn Sương xuống xe, Thời Y cũng không vội lái xe rời đi. Mà là nhìn tòa nhà vắng xe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mãi đến hai mươi phút sau, xe mới chậm rãi rời khỏi cửa khu nhà.
.........
Vạn Sương nằm ở trên giường, ôm thú bông một mét mà Vạn Thịnh tặng cho nguyên chủ vào trong ngực, lăn qua lăn lại.
Hiện tại bây giờ Vạn Sương đã không có gương mặt xinh đẹp của Thời Y, đầu óc liền tỉnh táo hơn nhiều.
Lăn thêm một vòng nữa, Vạn Sương liền ngồi dậy, đôi tay đấm vào gấu bông, rống giận: “Vạn Sương! Sao ngươi lại không quản được miệng mình như vậy?!”
“Thấy gương mặt của Tiểu Y Y liền cái gì cũng đều nói ra như vậy chứ?”
“Còn nói muốn lâu ngày sinh tình, chậm rãi ở bên cạnh Tiểu Y Y cơ mà?!”
“Như thế nào lại không cẩn thận tỏ tình với Tiểu Y Y đây?!”
“Vạn Sương! Ngươi quả là không khác gì con heo cả!”
“.........”
Mãi cho đến nửa giờ sau, Vạn Sương mới ngừng mắng chửi bản thân. Mà vốn dĩ ban đầu gấu bông trong ngực vẫn còn nguyên vẹn, giờ đã bị Vạn Sương nhào nặn đến mức nhìn không ra nguyên dạng.
Quả thật là sắc đẹp làm cho con người ngu muội đi a!
Hiện tại Vạn Sương đã biết rõ tại sao những vị vua trong sách sử bị sắc đẹp dụ hoặc.
Bằng không lúc Vạn Sương nghe được nàng ấy khen nàng đẹp cũng sẽ không nói ra mọi chuyện giấu ở trong lòng.
Vốn dĩ kế hoạch của Vạn Sương chính là chậm rãi ở bên cạnh Thời Y, đợi đến thời điểm thích hợp thì mới tỏ tình!
Nhưng không nghĩ tới, vừa được khen một câu, Vạn Sương đã đắc ý quên luôn kế hoạch.
Lắc lắc đầu, Vạn Sương bất đắc dĩ nói: “Thôi, lại lên một kế hoạch khác vậy.”
Nói xong liền đến bên bàn sách, cầm bút ghi chép vào trong sổ...........
Tầng hai tập đoàn Dục Thành.
Trong văn phòng của Vạn Thịnh.
Thư ký Mạc Thanh đem tài liệu điều tra được đặt lên trên bàn của Vạn Thịnh, nhẹ giọng nói: “Vạn tổng, đây là tài liệu ngài bảo ta đi điều tra.”
“Ừ.” Vạn Thịnh đặt văn kiện xuống, cầm lấy túi tài liệu Mạc Thanh vừa đưa.
Mở túi tài liệu được năm giây, thanh âm lạnh lùng của Vạn Thịnh vang lên khắp văn phòng, “Nàng là con gái của Thời Hướng Nam?”
Bởi vì Thời Y chưa từng tham gia các buổi họp thương nghiệp, cũng chưa từng công khai trước giới truyền thông, cho nên Vạn Thịnh cũng chưa gặp qua nàng bao giờ. Ngay cả Mạc Thanh khi điều tra về Thời Y cũng tốn rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng cũng chỉ ra được một ít thông tin không quan trọng.
“Vâng.”
Một lát sau, Vạn Thịnh xem xong tài liệu, sắc mặt không tốt. Vì hắn nhìn thấy ở tờ cuối cùng, muội muội mình thế mà lại làm nhân viên tiệm hoa trong suốt hai tuần qua!
Sau đó, Vạn Thịnh liền làm mặt lạnh nói với Mạc Thanh: “Giúp ta đặt nhà hàng đi.”
Mạc Thanh sau khi nghe được, gật gật đầu, hỏi: “Vạn tổng cùng ăn cơm với ai?”
“Tiểu Sương.”
Khi Vạn Thịnh nói ra hai chữ này, trong giọng nói vẫn luôn lạnh băng lại mang theo chút cưng chiều. Tuy rằng biết Vạn Sương là muội muội của hắn, Mạc Thanh cũng không khỏi trợn mắt một chút.
Người này vẫn luôn bị cấp dưới gọi là “Diêm Vương mặt lạnh” tổng tài, chỉ có những lúc nhắc đến Vạn tiểu thư, mới có một chút cảm xúc.
Có một lần khi Vạn tiểu thư đến công ty thì gặp phải một trận động đất nhỏ.
Tuy rằng không có tổn thất về người, nhưng kể từ đó về sau, Vạn tổng trực tiếp dọn văn phòng từ tầng ba mươi xuống tầng 2.
Mạc Thanh hỏi nguyên nhân, vậy mà Vạn tổng trả lời rằng sợ về sau Vạn tiểu thư đến tìm hắn sẽ gặp phải trận động đất lớn hơn, dọn đến tầng hai thì Vạn tổng có thể dễ dàng mang Vạn tiểu thư rời khỏi tòa nhà an toàn.
“Vậy ta liền đi sắp xếp chút.” Mạc Thanh suy nghĩ một chút liền cung kính trở lại.
.........
Ngay lúc Vạn Sương vừa mới sửa sang lại kế hoạch xong, Vạn Thịnh liền gọi điện cho nàng.
“Ca?“.
“Tiểu Sương!” Thanh âm kích động của Vạn Thịnh vang lên từ đầu bên kia, “Ca ca đã đặt nhà hàng rồi! Nhưng ca ca bên này còn có chút công việc cần xử lý, ngươi đến nhà hàng trước ngồi đợi ca ca có được không?”
“Chúng ta không ăn ở nhà sao?” Vạn Sương kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên! Trong hai tuần nay đây là lần đầu tiên ngươi cùng ca ca dùng cơm! Đương nhiên là phải ăn một bữa thật long trọng!”
Hiện tại Vạn Sương chết lặng đối với thanh âm kiêu ngạo của Vạn Thịnh, nhàn nhạt nói một câu, “Được rồi.”
“Địa điểm ca ca đã bảo Mạc Thanh gửi cho ngươi qua điện thoại!”
Mạc Thanh?
Là ai?
Vạn Sương duỗi tay lật xem sổ ghi nhớ.
Nga ~ Thư ký của Vạn Thịnh.
Vạn Sương tìm thấy tên Mạc Thanh trong sổ, liền biết được thân phận của hắn, trả lời: “Ta biết rồi ca.”
Nói xong liền tắt máy.
Vạn Sương xuyên thư được hai tuần, hiện tại nàng đã có chút không nhớ rõ nhân vật hay sự tình trong sách. Nhưng hiện tại Vạn Sương vỗ vỗ trên tay tiểu bổn(?), đắc ý nói: “Còn may là bổn tiểu thư biết trước, ngày đầu tiên xuyên qua liền đem sự tình trong tiểu thuyết nhớ kỹ.”
Dừng một lát, ngữ khí của Vạn Sương thập phần kiêu ngạo nói, “Bằng không, ai mà biết Mạc Thanh là ai a!”
6h50 tối, nhà hàng S.Y.
Mạc Thanh đưa Vạn Sương đến cửa nhà hàng xong liền lái xe rời đi.
Vạn Sương sửa sang lại lễ phục một chút, người phục vụ đứng ở cửa dẫn nàng đi vào bên trong nhà hàng.
Nhà hàng S.Y, một nhà hàng Pháp sang trọng tại thành phố M. Quy định tại nơi đây là nếu muốn vào trong nhà hàng thì nhất định phải mặc lễ phục.
Việc này làm cho Vạn Sương chưa từng mặc lễ phục có chút phiền muộn. Từ nhỏ đến lớn Vạn Sương đã quen mặc quần áo thể thao, thật sự là nàng không quen mặc váy.
Hơn nữa, trong tủ quần áo của nguyên chủ toàn là váy cúp ngực và váy ngắn.
Vạn Sương có chút không được tự nhiên, nàng vẫn luôn dùng tay che đi chỗ ngực hơi hở. Đi được gần một phút mà Vạn Sương lại cảm thấy thời gian trôi thật lâu.
Một lúc sau, Vạn Sương đang rảnh rỗi ngồi chơi điện thoại giết thời gian.
Năm phút sau, một giọng nam đầy cuốn hút vang lên ở trên đầu Vạn Sương, “Tiểu Sương? Sao ngươi lại ở đây?”
Vạn Sương ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông tuấn tú đứng cạnh bên bàn Vạn Sương.
Tóc của người đàn ông có màu nâu, đôi mắt sáng ngời, mũi cao tựa núi, khóe miệng cong lên long lanh như một vì sao.
Nếu không phải ký ức của nguyên chủ nhắc nhở rằng người đàn ông trước mắt là Cảnh Dật Kiệt, Vạn Sương nhất định đứng dậy chụp cùng hắn một bức ảnh.
Vào lúc Vạn Sương đang không biết phải đáp lại nam chính mình ghét như thế nào, chỉ thấy Cảnh Dật Kiệt hướng phía sau Vạn Sương hơi giơ tay tỏ ý mời, ôn nhu nói: “Thời tiểu thư, ở chỗ này.”
Mặt của Vạn Sương đỏ tới tận mang tai, trái tim không ngừng nhảy lên, tay cũng bất giác nắm chặt tay Thời Y lại.
Đây là lần đầu tiên Vạn Sương thích một người, cũng là lần đầu tiên đi tỏ tình với người khác.
Vạn Sương chưa từng trải qua chuyện yêu đương bao giờ, hiện tại liền giống như nữ sinh ngây ngô, nhẹ nhàng khi có một mối tình đầu thời cấp 3.
Trước kia muốn giúp Giản Hi Trác theo đuổi Thời Y, cũng chỉ bởi vì nàng biết được nội dung của tiểu thuyết, cũng biết được nhiều thứ về Thời Y và sở thích của nàng ấy.
Nàng có thể tận dụng những điều đó.
Nhưng vào lúc Vạn Sương nói ra câu “Ta thích ngươi” xong, Vạn Sương phát hiện ra rằng biết trước được tình tiết cũng không phải là chuyện tốt gì.
Bởi vì dựa theo những gì viết về Thời Y, nàng sẽ giả vờ như không nghe thấy lời tỏ tình của Vạn Sương, mà sẽ nói sang chuyện khác để đánh lạc hướng lời tỏ tình.
Thời Y cũng sẽ không để mình rơi vào bầu không khí xấu hổ.
Một phút, hai phút, ba phút,..........
Lúc hai người đứng yên không nói một lời nào trong gần năm phút, tiếng chuông điện thoại kêu “Reng reng” đã phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
Là điện thoại của Thời Y.
Tay phải của Thời Y lấy điện thoại ra, mà lúc Vạn Sương kéo tay của Thời Y là kéo tay bên phải.
Thanh âm “Reng reng” không ngừng vang lên, như là đang thúc giục chủ nhân chiếc điện thoại nghe máy. Vạn Sương đành phải buông tay Thời Y ra, để Thời Y nghe điện thoại trước.
Lúc buông tay thì cổ tay trắng nõn của Thời Y hiện rõ vết hằn của ngón tay. Vạn Sương không còn cảm thấy được xúc cảm mềm mại, xong lại thấy được cổ tay của Thời Y có vết đỏ, cọ xát ngón tay, cúi đầu.
“Ba.” Thời Y nhìn thoáng qua tên người gọi, đè ép cảm xúc lại, trầm giọng kêu lên.
Thời điểm Vạn Sương đang cúi đầu thì nghe được Thời Y gọi “Ba” liền ngẩng đầu lên một chút, nhưng lại rất nhanh cúi đầu xuống.
Ba của Thời Y tên là Thời Hướng Nam, là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi.
Trong tiểu thuyết, quan hệ giữa Thời Y và ba nàng không được tốt lắm. Bởi vì vào lúc Thời Y 15 tuổi, Thời Hướng Nam ngoại tình cùng với một nữ sinh hơn 20 tuổi. Mẹ của Thời Y cũng vì vậy mà mắc bệnh trầm cảm, chưa đến ba năm liền rời xa nhân thế.
Quan hệ cha con từ đó bắt đầu chuyển biến xấu đi, không hề tốt lên chút nào.
Thậm chí khi đến cái kết của cuốn tiểu thuyết, Thời Y còn cùng Thời gia đoạn tuyệt quan hệ, không hề có chút qua lại nào nữa.
“Tại sao lại bắt máy lâu như vậy?” Thanh âm nghiêm khắc của ba Thời Y Thời Hướng Nam truyền ra từ điện thoại.
Thần sắc Thời Y lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vạn Sương đang không biết vì sao lại cúi đầu, bước về phía bên phải hai bước, “Do bận.” Không đợi người đối diện đáp lại, Thời Y hỏi: “Có việc gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?” Thời Hướng Nam tức giận nói, nhưng lúc này Thời Y cũng không trả lời lại, Thời Hướng Nam không thấy Thời Y trả lời, đành phải nói ra mục đích gọi điện lần này: “Tối nay 7 giờ, nhà hàng S.Y.”
Nói xong cũng không quan tâm Thời Y có đồng ý hay không liền tắt máy.
Thanh âm “Tút tút” vang lên ở bên tai, mặt Thời Y không chút cảm xúc nào liền cất điện thoại vào trong túi.
Quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ vẫn luôn cúi thấp đầu kia, thở dài một hơi, nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà.”
Trên đường về nhà, ngoại trừ một câu Thời Y hỏi nhà Vạn Sương ở đâu, lúc sau hai người liền không có nói chuyện thêm câu nào.
Tuy rằng Vạn Sương rất muốn cùng trò chuyện với Thời Y, nhưng từ lúc Thời Y nghe điện thoại từ Thời Hướng Nam, thái độ liền thay đổi, trở nên trầm thấp hơn rất nhiều.
Làm Vạn Sương không dám mở miệng.
Mãi cho đến khi xe của Thời Y dừng trước nhà của Vạn Sương, Vạn Sương nắm thật chặt dây an toàn, nói: “Kia Thời Y tỷ, ta thật sự rất thích ngươi.”
“Không phải thích kiểu bạn bè, mà là thích kiểu tình nhân.”
Vạn Sương nghiêng đầu về phía bên trái, nhìn chằm chằm sườn mặt Thời Y, thấp thỏm nói:“ Hy vọng ngươi có thể làm bạn gái của ta.”
“Mong ngươi suy xét một chút, cho ta một câu trả lời.”
Nói xong Vạn Sương liền vội vàng xuống xe.
Như sợ giây tiếp theo liền nghe được lời từ chối nên giống như chạy trối chết.
Lúc Vạn Sương xuống xe, Thời Y cũng không vội lái xe rời đi. Mà là nhìn tòa nhà vắng xe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mãi đến hai mươi phút sau, xe mới chậm rãi rời khỏi cửa khu nhà.
.........
Vạn Sương nằm ở trên giường, ôm thú bông một mét mà Vạn Thịnh tặng cho nguyên chủ vào trong ngực, lăn qua lăn lại.
Hiện tại bây giờ Vạn Sương đã không có gương mặt xinh đẹp của Thời Y, đầu óc liền tỉnh táo hơn nhiều.
Lăn thêm một vòng nữa, Vạn Sương liền ngồi dậy, đôi tay đấm vào gấu bông, rống giận: “Vạn Sương! Sao ngươi lại không quản được miệng mình như vậy?!”
“Thấy gương mặt của Tiểu Y Y liền cái gì cũng đều nói ra như vậy chứ?”
“Còn nói muốn lâu ngày sinh tình, chậm rãi ở bên cạnh Tiểu Y Y cơ mà?!”
“Như thế nào lại không cẩn thận tỏ tình với Tiểu Y Y đây?!”
“Vạn Sương! Ngươi quả là không khác gì con heo cả!”
“.........”
Mãi cho đến nửa giờ sau, Vạn Sương mới ngừng mắng chửi bản thân. Mà vốn dĩ ban đầu gấu bông trong ngực vẫn còn nguyên vẹn, giờ đã bị Vạn Sương nhào nặn đến mức nhìn không ra nguyên dạng.
Quả thật là sắc đẹp làm cho con người ngu muội đi a!
Hiện tại Vạn Sương đã biết rõ tại sao những vị vua trong sách sử bị sắc đẹp dụ hoặc.
Bằng không lúc Vạn Sương nghe được nàng ấy khen nàng đẹp cũng sẽ không nói ra mọi chuyện giấu ở trong lòng.
Vốn dĩ kế hoạch của Vạn Sương chính là chậm rãi ở bên cạnh Thời Y, đợi đến thời điểm thích hợp thì mới tỏ tình!
Nhưng không nghĩ tới, vừa được khen một câu, Vạn Sương đã đắc ý quên luôn kế hoạch.
Lắc lắc đầu, Vạn Sương bất đắc dĩ nói: “Thôi, lại lên một kế hoạch khác vậy.”
Nói xong liền đến bên bàn sách, cầm bút ghi chép vào trong sổ...........
Tầng hai tập đoàn Dục Thành.
Trong văn phòng của Vạn Thịnh.
Thư ký Mạc Thanh đem tài liệu điều tra được đặt lên trên bàn của Vạn Thịnh, nhẹ giọng nói: “Vạn tổng, đây là tài liệu ngài bảo ta đi điều tra.”
“Ừ.” Vạn Thịnh đặt văn kiện xuống, cầm lấy túi tài liệu Mạc Thanh vừa đưa.
Mở túi tài liệu được năm giây, thanh âm lạnh lùng của Vạn Thịnh vang lên khắp văn phòng, “Nàng là con gái của Thời Hướng Nam?”
Bởi vì Thời Y chưa từng tham gia các buổi họp thương nghiệp, cũng chưa từng công khai trước giới truyền thông, cho nên Vạn Thịnh cũng chưa gặp qua nàng bao giờ. Ngay cả Mạc Thanh khi điều tra về Thời Y cũng tốn rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng cũng chỉ ra được một ít thông tin không quan trọng.
“Vâng.”
Một lát sau, Vạn Thịnh xem xong tài liệu, sắc mặt không tốt. Vì hắn nhìn thấy ở tờ cuối cùng, muội muội mình thế mà lại làm nhân viên tiệm hoa trong suốt hai tuần qua!
Sau đó, Vạn Thịnh liền làm mặt lạnh nói với Mạc Thanh: “Giúp ta đặt nhà hàng đi.”
Mạc Thanh sau khi nghe được, gật gật đầu, hỏi: “Vạn tổng cùng ăn cơm với ai?”
“Tiểu Sương.”
Khi Vạn Thịnh nói ra hai chữ này, trong giọng nói vẫn luôn lạnh băng lại mang theo chút cưng chiều. Tuy rằng biết Vạn Sương là muội muội của hắn, Mạc Thanh cũng không khỏi trợn mắt một chút.
Người này vẫn luôn bị cấp dưới gọi là “Diêm Vương mặt lạnh” tổng tài, chỉ có những lúc nhắc đến Vạn tiểu thư, mới có một chút cảm xúc.
Có một lần khi Vạn tiểu thư đến công ty thì gặp phải một trận động đất nhỏ.
Tuy rằng không có tổn thất về người, nhưng kể từ đó về sau, Vạn tổng trực tiếp dọn văn phòng từ tầng ba mươi xuống tầng 2.
Mạc Thanh hỏi nguyên nhân, vậy mà Vạn tổng trả lời rằng sợ về sau Vạn tiểu thư đến tìm hắn sẽ gặp phải trận động đất lớn hơn, dọn đến tầng hai thì Vạn tổng có thể dễ dàng mang Vạn tiểu thư rời khỏi tòa nhà an toàn.
“Vậy ta liền đi sắp xếp chút.” Mạc Thanh suy nghĩ một chút liền cung kính trở lại.
.........
Ngay lúc Vạn Sương vừa mới sửa sang lại kế hoạch xong, Vạn Thịnh liền gọi điện cho nàng.
“Ca?“.
“Tiểu Sương!” Thanh âm kích động của Vạn Thịnh vang lên từ đầu bên kia, “Ca ca đã đặt nhà hàng rồi! Nhưng ca ca bên này còn có chút công việc cần xử lý, ngươi đến nhà hàng trước ngồi đợi ca ca có được không?”
“Chúng ta không ăn ở nhà sao?” Vạn Sương kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên! Trong hai tuần nay đây là lần đầu tiên ngươi cùng ca ca dùng cơm! Đương nhiên là phải ăn một bữa thật long trọng!”
Hiện tại Vạn Sương chết lặng đối với thanh âm kiêu ngạo của Vạn Thịnh, nhàn nhạt nói một câu, “Được rồi.”
“Địa điểm ca ca đã bảo Mạc Thanh gửi cho ngươi qua điện thoại!”
Mạc Thanh?
Là ai?
Vạn Sương duỗi tay lật xem sổ ghi nhớ.
Nga ~ Thư ký của Vạn Thịnh.
Vạn Sương tìm thấy tên Mạc Thanh trong sổ, liền biết được thân phận của hắn, trả lời: “Ta biết rồi ca.”
Nói xong liền tắt máy.
Vạn Sương xuyên thư được hai tuần, hiện tại nàng đã có chút không nhớ rõ nhân vật hay sự tình trong sách. Nhưng hiện tại Vạn Sương vỗ vỗ trên tay tiểu bổn(?), đắc ý nói: “Còn may là bổn tiểu thư biết trước, ngày đầu tiên xuyên qua liền đem sự tình trong tiểu thuyết nhớ kỹ.”
Dừng một lát, ngữ khí của Vạn Sương thập phần kiêu ngạo nói, “Bằng không, ai mà biết Mạc Thanh là ai a!”
6h50 tối, nhà hàng S.Y.
Mạc Thanh đưa Vạn Sương đến cửa nhà hàng xong liền lái xe rời đi.
Vạn Sương sửa sang lại lễ phục một chút, người phục vụ đứng ở cửa dẫn nàng đi vào bên trong nhà hàng.
Nhà hàng S.Y, một nhà hàng Pháp sang trọng tại thành phố M. Quy định tại nơi đây là nếu muốn vào trong nhà hàng thì nhất định phải mặc lễ phục.
Việc này làm cho Vạn Sương chưa từng mặc lễ phục có chút phiền muộn. Từ nhỏ đến lớn Vạn Sương đã quen mặc quần áo thể thao, thật sự là nàng không quen mặc váy.
Hơn nữa, trong tủ quần áo của nguyên chủ toàn là váy cúp ngực và váy ngắn.
Vạn Sương có chút không được tự nhiên, nàng vẫn luôn dùng tay che đi chỗ ngực hơi hở. Đi được gần một phút mà Vạn Sương lại cảm thấy thời gian trôi thật lâu.
Một lúc sau, Vạn Sương đang rảnh rỗi ngồi chơi điện thoại giết thời gian.
Năm phút sau, một giọng nam đầy cuốn hút vang lên ở trên đầu Vạn Sương, “Tiểu Sương? Sao ngươi lại ở đây?”
Vạn Sương ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông tuấn tú đứng cạnh bên bàn Vạn Sương.
Tóc của người đàn ông có màu nâu, đôi mắt sáng ngời, mũi cao tựa núi, khóe miệng cong lên long lanh như một vì sao.
Nếu không phải ký ức của nguyên chủ nhắc nhở rằng người đàn ông trước mắt là Cảnh Dật Kiệt, Vạn Sương nhất định đứng dậy chụp cùng hắn một bức ảnh.
Vào lúc Vạn Sương đang không biết phải đáp lại nam chính mình ghét như thế nào, chỉ thấy Cảnh Dật Kiệt hướng phía sau Vạn Sương hơi giơ tay tỏ ý mời, ôn nhu nói: “Thời tiểu thư, ở chỗ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.