Chỉ Muốn Quay Lại Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 67: Combat Với Trà Xanh
Uy Gia
25/06/2023
- Gia Ngôn, cậu biết tôi yêu cậu nhiều đến cỡ nào mà,..sao cậu không thể nhìn nhận lại tình cảm của tôi một lần...
Thần Gia Ngôn nhíu mày im lặng, Trịnh Thanh Thanh càng thêm nổi đóa.
- Tôi yêu cậu, yêu thầm cậu suốt mười mấy năm qua cũng không bằng người vợ mới quen mấy năm của cậu sao ? Tại sao cậu không chọn tôi, tôi cũng xinh đẹp và tài giỏi, không có chỗ nào không tốt chứ ?
- Cậu cái gì cũng tốt, nhưng tiếc tôi không chọn cậu cho dù tôi không chọn vợ tôi thì tôi cũng không thể chọn cậu
- Tại sao vậy ? Gia Ngôn, tớ là người yêu cậu trước cơ mà ?
Bất chợt Trịnh Thanh Thanh nắm chặt lấy hai bả vai của anh, cô ta bắt đầu khóc lóc kể lễ.
- Gia Ngôn, sao cậu lại hà cớ yêu một người không hề yêu cậu vậy ? Châu Cẩn Huyên không hề tốt với cậu, luôn luôn làm tổn thương cậu vậy mà cậu vẫn chịu đựng muốn cô ta ở bên cạnh cậu, cậu có quá điên rồi không ?
Thần Gia Ngôn nhíu mày khó chịu, chuyện này làm sao mà Trịnh Thanh Thanh biết được, chỉ có duy nhất chính là Trương Tân Kỳ đã kể chuyện của anh cho cô ta nghe, nhưng dù vậy anh không quan tâm đến lời nói của cô ta.
- Đủ rồi đó, cậu nên về đi
- Tại sao tôi phải về, Châu Cẩn Huyên không hề yêu cậu, cô ta chỉ muốn lợi dụng cậu để trả thù mà thôi
Anh vẫn mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Chuyện giữa tôi và vợ tôi không cần cậu phải xen vào, cậu say lắm rồi để tôi kêu người đưa cậu về
Thần Gia Ngôn lơ là cầm điện thoại lên muốn gọi cho ai đó nhưng Trịnh Thanh Thanh bất ngờ ôm chặt lấy anh, anh hoảng hốt vội đẩy cô ta ra, anh không muốn Châu Cẩn Huyên đi xuống dưới nhà phải thấy cảnh tượng hiểu nhầm như vậy.
- Tôi không về, trừ khi cậu phải đưa tôi về
Thật muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng không ngờ rằng anh nghe giọng nói lạnh tanh phát ra từ trên lầu.
- Chị là ai mà tùy tiện đến nhà ôm chồng người khác như vậy ?
Quả nhiên là Châu Cẩn Huyên, anh kinh hãi lấy hết sức lực đẩy Trịnh Thanh Thanh ra sau đó cách xa cô ta ra. Nhưng cô ta không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, còn có hiên ngang bước gần chỗ cô.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi môi nhếch môi rõ ràng cô ta đang khinh thường cô.
- Cô chính vợ của Gia Ngôn sao ? Nhìn cũng chả thấy gì cuốn hút thì mà Gia Ngôn lại mê muội đến như thế
Châu Cẩn Huyên khẽ nhướng mày.
- Ý của chị là sao đây ?
Trịnh Thanh Thanh càng hiên ngang bước gần cô hơn, Thần Gia Ngôn nổi đóa muốn ngăn cô ta nhưng bị cô chặn lại ý là chuyện này cứ để cho giải quyết được.
- Cô nhìn lại bản thân mình đi, ngoài chỉ biết rạng háng cho Gia Ngôn chơi đùa thì chả có gì đặt biệt...
- Cô câm mồm lại cho tôi, cút khỏi đây lập tức
Anh không nhịn được khi mà để người phụ nữ khác sĩ nhục vợ của anh, anh tức giận muốn xông lên muốn đuổi cô ta khỏi đây, nhưng Châu Cẩn Huyên vẫn cản anh lại. Bỗng cô bất ngờ giơ tay lên tát thẳng vào mặt cô ta, Trịnh Thanh Thanh trợn tròn con mắt kinh ngạc.
- Cô còn dám đánh cả tôi ư ?
- Thế chị là cái thá gì mà tôi không được đánh, nhìn chị ăn mặc là biết gia đình không hề có gia giáo, chị nhìn lại chị đi...ăn mặc thì hở chỗ này hở chỗ khác đã thế đêm hôm lại chạy đến đây ôm chồng người khác, mà không những ôm chồng tôi mà chị còn nói ra những lời thô tục với tôi như vậy, chị cũng lớn tuổi rồi mà sao không biết nói chuyện vậy...
Mỗi câu mỗi từ của Châu Cẩn Huyên hoàn toàn thấm sâu vào trong não của cô ta, Trịnh Thanh Thanh lúc này á khẩu thật sự cô ta không hề lấy một lời nào để phản bác, Thần Gia Ngôn bên cạnh thì hoàn toàn kinh ngạc, anh không nghĩ vợ của anh có thể có cái mỏ hỗn như vậy.
Trịnh Thanh Thanh cầm lấy túi xách, nhanh chóng rời đi nhưng trước khi đi cô ta lườm nguýt cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Cô ! Hãy chờ đó, tôi sẽ trả gấp đôi chuyện cô đã làm cho tôi vừa rồi
Châu Cẩn Huyên không hề sợ sệt mà hiên ngang thách thức cô ta.
- Tôi sẽ đợi chị
Cô ta trong sự căm hận mà rời đi, sau khi đợi cô ta đi hẳn Thần Gia Ngôn vui vẻ đi đến muốn ôm Châu Cẩn Huyên nhưng bị cô tránh xa, anh khó hiểu nhìn cô.
- Huyên Huyên, sao lại tránh anh cơ chứ ?
- Bởi trên người anh rất bẩn
- Bẩn ?
Thần Gia Ngôn vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh khẽ kiểm tra khắp người mình rồi còn ngửi ngửi xem có hôi hay không, nhưng hoàn toàn không có.
- Vợ à, trên người anh làm gì bẩn có phải em nhìn nhầm không vợ.
Lần này Châu Cẩn Huyên thật sự rất tức giận, cô tức giận đánh cái bốp thật mạnh vào khuôn ngực vạm vỡ của anh.
- Anh còn nói không bẩn sao ? Anh để cho người phụ nữ kia ôm mà nói không bẩn sao ? Còn nữ người phụ nữ đó là ai mà anh phải cho vào trong nhà, nếu không có em xuống thì hai người đã ôm nhau thắm thiết rồi phải không...
Thần Gia Ngôn kinh hãi vội vàng quỳ gối xuống trước mặt cô, ai oán khóc lóc giải thích.
- Oan cho anh quá vợ ơi, cô ta tên là Trịnh Thanh Thanh cũng là bạn thân của anh và Trương Tân Kỳ hồi năm cấp ba, anh cứ tưởng cô ta đến đây là chỉ để nói chuyện gì quan trọng, anh cũng không ngờ cô ta lại ôm anh...anh chưa kịp cô ta ra thì em đã thấy, thật sự anh không có chuyện gì có lỗi với em cả...
Châu Cẩn Huyên trong lòng khẽ nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng.
Thần Gia Ngôn nhíu mày im lặng, Trịnh Thanh Thanh càng thêm nổi đóa.
- Tôi yêu cậu, yêu thầm cậu suốt mười mấy năm qua cũng không bằng người vợ mới quen mấy năm của cậu sao ? Tại sao cậu không chọn tôi, tôi cũng xinh đẹp và tài giỏi, không có chỗ nào không tốt chứ ?
- Cậu cái gì cũng tốt, nhưng tiếc tôi không chọn cậu cho dù tôi không chọn vợ tôi thì tôi cũng không thể chọn cậu
- Tại sao vậy ? Gia Ngôn, tớ là người yêu cậu trước cơ mà ?
Bất chợt Trịnh Thanh Thanh nắm chặt lấy hai bả vai của anh, cô ta bắt đầu khóc lóc kể lễ.
- Gia Ngôn, sao cậu lại hà cớ yêu một người không hề yêu cậu vậy ? Châu Cẩn Huyên không hề tốt với cậu, luôn luôn làm tổn thương cậu vậy mà cậu vẫn chịu đựng muốn cô ta ở bên cạnh cậu, cậu có quá điên rồi không ?
Thần Gia Ngôn nhíu mày khó chịu, chuyện này làm sao mà Trịnh Thanh Thanh biết được, chỉ có duy nhất chính là Trương Tân Kỳ đã kể chuyện của anh cho cô ta nghe, nhưng dù vậy anh không quan tâm đến lời nói của cô ta.
- Đủ rồi đó, cậu nên về đi
- Tại sao tôi phải về, Châu Cẩn Huyên không hề yêu cậu, cô ta chỉ muốn lợi dụng cậu để trả thù mà thôi
Anh vẫn mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Chuyện giữa tôi và vợ tôi không cần cậu phải xen vào, cậu say lắm rồi để tôi kêu người đưa cậu về
Thần Gia Ngôn lơ là cầm điện thoại lên muốn gọi cho ai đó nhưng Trịnh Thanh Thanh bất ngờ ôm chặt lấy anh, anh hoảng hốt vội đẩy cô ta ra, anh không muốn Châu Cẩn Huyên đi xuống dưới nhà phải thấy cảnh tượng hiểu nhầm như vậy.
- Tôi không về, trừ khi cậu phải đưa tôi về
Thật muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng không ngờ rằng anh nghe giọng nói lạnh tanh phát ra từ trên lầu.
- Chị là ai mà tùy tiện đến nhà ôm chồng người khác như vậy ?
Quả nhiên là Châu Cẩn Huyên, anh kinh hãi lấy hết sức lực đẩy Trịnh Thanh Thanh ra sau đó cách xa cô ta ra. Nhưng cô ta không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, còn có hiên ngang bước gần chỗ cô.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi môi nhếch môi rõ ràng cô ta đang khinh thường cô.
- Cô chính vợ của Gia Ngôn sao ? Nhìn cũng chả thấy gì cuốn hút thì mà Gia Ngôn lại mê muội đến như thế
Châu Cẩn Huyên khẽ nhướng mày.
- Ý của chị là sao đây ?
Trịnh Thanh Thanh càng hiên ngang bước gần cô hơn, Thần Gia Ngôn nổi đóa muốn ngăn cô ta nhưng bị cô chặn lại ý là chuyện này cứ để cho giải quyết được.
- Cô nhìn lại bản thân mình đi, ngoài chỉ biết rạng háng cho Gia Ngôn chơi đùa thì chả có gì đặt biệt...
- Cô câm mồm lại cho tôi, cút khỏi đây lập tức
Anh không nhịn được khi mà để người phụ nữ khác sĩ nhục vợ của anh, anh tức giận muốn xông lên muốn đuổi cô ta khỏi đây, nhưng Châu Cẩn Huyên vẫn cản anh lại. Bỗng cô bất ngờ giơ tay lên tát thẳng vào mặt cô ta, Trịnh Thanh Thanh trợn tròn con mắt kinh ngạc.
- Cô còn dám đánh cả tôi ư ?
- Thế chị là cái thá gì mà tôi không được đánh, nhìn chị ăn mặc là biết gia đình không hề có gia giáo, chị nhìn lại chị đi...ăn mặc thì hở chỗ này hở chỗ khác đã thế đêm hôm lại chạy đến đây ôm chồng người khác, mà không những ôm chồng tôi mà chị còn nói ra những lời thô tục với tôi như vậy, chị cũng lớn tuổi rồi mà sao không biết nói chuyện vậy...
Mỗi câu mỗi từ của Châu Cẩn Huyên hoàn toàn thấm sâu vào trong não của cô ta, Trịnh Thanh Thanh lúc này á khẩu thật sự cô ta không hề lấy một lời nào để phản bác, Thần Gia Ngôn bên cạnh thì hoàn toàn kinh ngạc, anh không nghĩ vợ của anh có thể có cái mỏ hỗn như vậy.
Trịnh Thanh Thanh cầm lấy túi xách, nhanh chóng rời đi nhưng trước khi đi cô ta lườm nguýt cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Cô ! Hãy chờ đó, tôi sẽ trả gấp đôi chuyện cô đã làm cho tôi vừa rồi
Châu Cẩn Huyên không hề sợ sệt mà hiên ngang thách thức cô ta.
- Tôi sẽ đợi chị
Cô ta trong sự căm hận mà rời đi, sau khi đợi cô ta đi hẳn Thần Gia Ngôn vui vẻ đi đến muốn ôm Châu Cẩn Huyên nhưng bị cô tránh xa, anh khó hiểu nhìn cô.
- Huyên Huyên, sao lại tránh anh cơ chứ ?
- Bởi trên người anh rất bẩn
- Bẩn ?
Thần Gia Ngôn vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh khẽ kiểm tra khắp người mình rồi còn ngửi ngửi xem có hôi hay không, nhưng hoàn toàn không có.
- Vợ à, trên người anh làm gì bẩn có phải em nhìn nhầm không vợ.
Lần này Châu Cẩn Huyên thật sự rất tức giận, cô tức giận đánh cái bốp thật mạnh vào khuôn ngực vạm vỡ của anh.
- Anh còn nói không bẩn sao ? Anh để cho người phụ nữ kia ôm mà nói không bẩn sao ? Còn nữ người phụ nữ đó là ai mà anh phải cho vào trong nhà, nếu không có em xuống thì hai người đã ôm nhau thắm thiết rồi phải không...
Thần Gia Ngôn kinh hãi vội vàng quỳ gối xuống trước mặt cô, ai oán khóc lóc giải thích.
- Oan cho anh quá vợ ơi, cô ta tên là Trịnh Thanh Thanh cũng là bạn thân của anh và Trương Tân Kỳ hồi năm cấp ba, anh cứ tưởng cô ta đến đây là chỉ để nói chuyện gì quan trọng, anh cũng không ngờ cô ta lại ôm anh...anh chưa kịp cô ta ra thì em đã thấy, thật sự anh không có chuyện gì có lỗi với em cả...
Châu Cẩn Huyên trong lòng khẽ nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.