Chỉ Muốn Quay Lại Thời Gian Để Yêu Anh
Chương 57: Yến Yến Chính Là Con Của Anh Đúng Không ?
Uy Gia
22/06/2023
Thần Vân Y nghe không hề bỏ sót một chữ nào, nước mắt cô khi không lại lặng lẽ rơi xuống, vậy hoá ra ba năm nay cô luôn hiểu nhầm anh, chưa để cho anh giải thích mà đã tự ý bỏ đi.
Ôm chặt lấy anh, cô oà khóc như một đứa trẻ khóc trong lòng anh.
- Huhu...em thật sự rất xin lỗi...đáng lẽ ra em nên ở lại nghe anh giải thích, thế mà tự ý bỏ đi như thế...
- Mọi chuyện đều đã qua rồi, anh không trách em. Chỉ là anh đang trách anh không nên nói mọi chuyện rõ ràng cho em, anh mới là người xin lỗi em mới đúng, ngoan ! Không khóc nữa..anh sẽ đau lòng
Cô khẽ gật đầu, hai người ôm nhau ngủ trên một chiếc giường Thần Vân Y cứ ôm chặt lấy anh, hít mùi hương thơm trên người anh.
- Tiểu Y, ba năm trước em đã mang thai đúng không ? Vậy cô bé Yến Yến đó chính là con gái của anh đúng không ?
Không chần chừ Thần Vân Y gật đầu.
- Đúng vậy, con bé chính là con gái của anh
- Hèn gì nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của con bé giống hệt anh...
Trương Tân Kỳ hết sức vui mừng và hạnh phúc nhân đôi, anh vừa được Thần Vân Y tha thứ và cho cơ hội vừa được có cô con gái bé bỏng xinh xắn, bảo sao anh không vui mừng cho được.
....
Đến tối hai vợ chồng Thần Gia Ngôn chuẩn bị đi ngủ thì cánh cửa phòng ngủ được mở ra, nhóc Tiểu Lân khe khẽ bước vào.
- Con muốn ngủ với ba mẹ
Châu Cẩn Huyên nhanh chóng xuống giường đi đến bế cậu nhóc lên, đặt cậu ngồi xuống giường giữa hai người.
- Nào, Tiểu Lân mau nằm xuống đi nào
- Dạ...
Cậu nhanh chóng nằm xuống, nhưng bất ngờ máu từ trong mũi cậu nhóc chảy ra, Châu Cẩn Huyên hoảng hốt vội la lên.
- Ngôn, thằng bé chảy máu mũi mau lấy giúp em khăn giấy
Thần Gia Ngôn cũng lật đật đi xuống giường lấy khăn giấy, cô không ngừng lau máu từ mũi cậu nhưng hình như máu ngày càng chảy ra rất nhiều, Châu Cẩn Huyên vừa lau máu vừa trấn an cậu nhóc.
- Tiểu Lân, không sao rồi..mẹ sẽ lau máu giúp con không sao đâu ha....Tiểu Lân, con có thấy đau hay khó chịu chỗ nào không ? Hãy nói cho mẹ biết
- Con không sao đâu ạ, con ổn lắm
Cuối cùng cũng cầm được máu, Thần Gia Ngôn và Châu Cẩn Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng ôm con trai vào lòng.
- Mẹ ơi, con thấy hơi mệt con ngủ trước nhé
Châu Cẩn Huyên hiểu đơn giản vì vừa rồi cậu chảy máu quá nhiều nên cảm thấy rất mệt, cô nhanh chóng vỗ về cậu nhóc, rất nhanh cậu nhóc chìm vào giấc ngủ ngon.
Ánh mắt Thần Gia Ngôn rơi vào trầm ngâm, anh luôn nghĩ tại sao cậu nhóc lại chảy máu nhiều đến như vậy, nếu chảy máu bình thường thì không đến nỗi nhiều đến như vậy.
- Huyên Huyên, anh nghĩ chúng ta nên đưa thằng bé đến bệnh viện khám thử xem, anh thấy thằng bé không hề ổn chút nào....
- Vậy được, chiều mai chúng ta sẽ đưa thằng bé đi...
Anh khẽ gật đầu, nhanh chóng ôm hai mẹ con rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Thần Vân Y quyết định đưa Trương Tân Kỳ về Thần gia nói chuyện, vừa đến nơi anh thấy Yến Yến chạy đến anh cũng nhanh chóng đi nhanh ôm chầm lấy cô bé, anh xúc động hôn vào cặp má phúng phính của cô bé.
- Yến Yến, mau mau gọi baba đi nào
- Baba
Trương Tân Kỳ xúc động càng ôm chặt lấy cô bé, anh không ngừng cảm thấy có lỗi với cô bé vì không ở bên cạnh khi cô bé chào đời, anh cảm thấy mình thật vô dụng, chuyện tình cảm thì không chịu làm rõ để rồi mọi chuyện thành ra như vậy, khiến Yến Yến vừa chào đời không có ba bên cạnh, vừa cảm thấy ân hận.
- Yến Yến, baba thật sự rất xin lỗi...baba không cầu mong con tha thứ cho baba, nhưng xin con hãy cho baba thêm cơ hội chăm sóc và yêu thương con...
Cô bé Yến Yến rất vui vẻ trả lời anh.
- Vâng ạ, baba cũng yêu thương và chăm sóc mẹ nữa đó
- Tất nhiên rồi, điều mà baba nên làm mà
Trương Tân Kỳ nhẹ nhàng nhéo má cô bé khiến cho cô bé cười khúc khích, bỗng hai ông bà Thần đi ra. Trên gương mặt họ cứ hàm hàm nhìn vào anh, anh có chút rén ngang nhưng vẫn cúi đầu chào hỏi hai người.
- Chào cô ! Chú ạ
Thần lão gia liếc xéo anh một cái, quay mặt sang chỗ khác vẫn lạnh lùng lên tiếng chấn vấn..
- Cậu đến đây làm gì ?
Song, ông quay sang nhìn Thần Vân Y đang đứng bên cạnh anh khiến ông nhăn mày khó chịu.
- Còn con nữa, tại sao lại đi cùng cậu ta ? Lại còn đưa cậu ta vào nhà....con có biết mình đang làm gì không hả
- Ba à, con đưa anh ấy đến để giải thích một số chuyện với ba mẹ
- Giải thích ? Cậu ta còn có chuyện gì mà phải giải thích, ta không nghe...
Thần lão gia phất tay không muốn nghe, nhưng bị Thần phu nhân nhéo tay nên ông mới quay người đi vào trong, Thần phu nhân thấy hai người vẫn còn đứng đó thì khẽ ho một tiếng.
- Hai đứa còn đứng đó làm gì, còn không mau vào trong nhà nói chuyện ?
Nói xong bà quay người đi vào trong, Thần Vân Y và Trương Tân Kỳ nhìn nhau mỉm cười.
Thần lão gia uống một ngậm ly trà nóng, ánh mắt ông vẫn thành kiến với Trương Tân Kỳ.
- Chuyện gì, cậu mau nói xem ?
- Dạ thật ra là như vậy thưa chú,...con thật lòng yêu Tiểu Y, con không hề phản bội cô ấy....
Trương Tân Kỳ nói ra rất nhiều, nhằm muốn Thần lão gia tin tưởng vào mình, còn được Thần Vân Y nói phụ giúp anh, Thần lão gia mới thả lỏng cơ mặt. Ông còn có cái nhìn khác đối với anh, nhưng ông cần phải xác định một chút.
- Tôi có nên tin tưởng cậu một lần này được không ? Cậu lấy gì mà đảm bảo không làm tổn thương con gái bé bỏng của tôi nữa...
- Mong chú hãy tin tưởng con một lần nữa, con hứa chỉ lần này thôi sẽ không có chuyện làm tổn thương Tiểu Y đâu thưa chú, con sẽ yêu thương cô ấy và cả Yến Yến...
Mắt thấy hình như Thần lão gia vẫn chưa đủ thấy đảm bảo, anh nghiêm túc nói tiếp.
- Con thật sự rất yêu Tiểu Y, con đảm bảo với cô chú bằng cả tính mạng của con. Nếu con mà làm tổn thương cô ấy, con sẽ nguyện cô đơn hết cuộc đời còn lại của mình...
Thần lão gia và Thần phu nhân nhìn nhau ngỡ ngàng, họ thật sự không thể ngờ rằng Trương Tân Kỳ sao có thể nói được những lời này, nhưng họ hy vọng anh nói được và sẽ làm được...
Ôm chặt lấy anh, cô oà khóc như một đứa trẻ khóc trong lòng anh.
- Huhu...em thật sự rất xin lỗi...đáng lẽ ra em nên ở lại nghe anh giải thích, thế mà tự ý bỏ đi như thế...
- Mọi chuyện đều đã qua rồi, anh không trách em. Chỉ là anh đang trách anh không nên nói mọi chuyện rõ ràng cho em, anh mới là người xin lỗi em mới đúng, ngoan ! Không khóc nữa..anh sẽ đau lòng
Cô khẽ gật đầu, hai người ôm nhau ngủ trên một chiếc giường Thần Vân Y cứ ôm chặt lấy anh, hít mùi hương thơm trên người anh.
- Tiểu Y, ba năm trước em đã mang thai đúng không ? Vậy cô bé Yến Yến đó chính là con gái của anh đúng không ?
Không chần chừ Thần Vân Y gật đầu.
- Đúng vậy, con bé chính là con gái của anh
- Hèn gì nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của con bé giống hệt anh...
Trương Tân Kỳ hết sức vui mừng và hạnh phúc nhân đôi, anh vừa được Thần Vân Y tha thứ và cho cơ hội vừa được có cô con gái bé bỏng xinh xắn, bảo sao anh không vui mừng cho được.
....
Đến tối hai vợ chồng Thần Gia Ngôn chuẩn bị đi ngủ thì cánh cửa phòng ngủ được mở ra, nhóc Tiểu Lân khe khẽ bước vào.
- Con muốn ngủ với ba mẹ
Châu Cẩn Huyên nhanh chóng xuống giường đi đến bế cậu nhóc lên, đặt cậu ngồi xuống giường giữa hai người.
- Nào, Tiểu Lân mau nằm xuống đi nào
- Dạ...
Cậu nhanh chóng nằm xuống, nhưng bất ngờ máu từ trong mũi cậu nhóc chảy ra, Châu Cẩn Huyên hoảng hốt vội la lên.
- Ngôn, thằng bé chảy máu mũi mau lấy giúp em khăn giấy
Thần Gia Ngôn cũng lật đật đi xuống giường lấy khăn giấy, cô không ngừng lau máu từ mũi cậu nhưng hình như máu ngày càng chảy ra rất nhiều, Châu Cẩn Huyên vừa lau máu vừa trấn an cậu nhóc.
- Tiểu Lân, không sao rồi..mẹ sẽ lau máu giúp con không sao đâu ha....Tiểu Lân, con có thấy đau hay khó chịu chỗ nào không ? Hãy nói cho mẹ biết
- Con không sao đâu ạ, con ổn lắm
Cuối cùng cũng cầm được máu, Thần Gia Ngôn và Châu Cẩn Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng ôm con trai vào lòng.
- Mẹ ơi, con thấy hơi mệt con ngủ trước nhé
Châu Cẩn Huyên hiểu đơn giản vì vừa rồi cậu chảy máu quá nhiều nên cảm thấy rất mệt, cô nhanh chóng vỗ về cậu nhóc, rất nhanh cậu nhóc chìm vào giấc ngủ ngon.
Ánh mắt Thần Gia Ngôn rơi vào trầm ngâm, anh luôn nghĩ tại sao cậu nhóc lại chảy máu nhiều đến như vậy, nếu chảy máu bình thường thì không đến nỗi nhiều đến như vậy.
- Huyên Huyên, anh nghĩ chúng ta nên đưa thằng bé đến bệnh viện khám thử xem, anh thấy thằng bé không hề ổn chút nào....
- Vậy được, chiều mai chúng ta sẽ đưa thằng bé đi...
Anh khẽ gật đầu, nhanh chóng ôm hai mẹ con rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Thần Vân Y quyết định đưa Trương Tân Kỳ về Thần gia nói chuyện, vừa đến nơi anh thấy Yến Yến chạy đến anh cũng nhanh chóng đi nhanh ôm chầm lấy cô bé, anh xúc động hôn vào cặp má phúng phính của cô bé.
- Yến Yến, mau mau gọi baba đi nào
- Baba
Trương Tân Kỳ xúc động càng ôm chặt lấy cô bé, anh không ngừng cảm thấy có lỗi với cô bé vì không ở bên cạnh khi cô bé chào đời, anh cảm thấy mình thật vô dụng, chuyện tình cảm thì không chịu làm rõ để rồi mọi chuyện thành ra như vậy, khiến Yến Yến vừa chào đời không có ba bên cạnh, vừa cảm thấy ân hận.
- Yến Yến, baba thật sự rất xin lỗi...baba không cầu mong con tha thứ cho baba, nhưng xin con hãy cho baba thêm cơ hội chăm sóc và yêu thương con...
Cô bé Yến Yến rất vui vẻ trả lời anh.
- Vâng ạ, baba cũng yêu thương và chăm sóc mẹ nữa đó
- Tất nhiên rồi, điều mà baba nên làm mà
Trương Tân Kỳ nhẹ nhàng nhéo má cô bé khiến cho cô bé cười khúc khích, bỗng hai ông bà Thần đi ra. Trên gương mặt họ cứ hàm hàm nhìn vào anh, anh có chút rén ngang nhưng vẫn cúi đầu chào hỏi hai người.
- Chào cô ! Chú ạ
Thần lão gia liếc xéo anh một cái, quay mặt sang chỗ khác vẫn lạnh lùng lên tiếng chấn vấn..
- Cậu đến đây làm gì ?
Song, ông quay sang nhìn Thần Vân Y đang đứng bên cạnh anh khiến ông nhăn mày khó chịu.
- Còn con nữa, tại sao lại đi cùng cậu ta ? Lại còn đưa cậu ta vào nhà....con có biết mình đang làm gì không hả
- Ba à, con đưa anh ấy đến để giải thích một số chuyện với ba mẹ
- Giải thích ? Cậu ta còn có chuyện gì mà phải giải thích, ta không nghe...
Thần lão gia phất tay không muốn nghe, nhưng bị Thần phu nhân nhéo tay nên ông mới quay người đi vào trong, Thần phu nhân thấy hai người vẫn còn đứng đó thì khẽ ho một tiếng.
- Hai đứa còn đứng đó làm gì, còn không mau vào trong nhà nói chuyện ?
Nói xong bà quay người đi vào trong, Thần Vân Y và Trương Tân Kỳ nhìn nhau mỉm cười.
Thần lão gia uống một ngậm ly trà nóng, ánh mắt ông vẫn thành kiến với Trương Tân Kỳ.
- Chuyện gì, cậu mau nói xem ?
- Dạ thật ra là như vậy thưa chú,...con thật lòng yêu Tiểu Y, con không hề phản bội cô ấy....
Trương Tân Kỳ nói ra rất nhiều, nhằm muốn Thần lão gia tin tưởng vào mình, còn được Thần Vân Y nói phụ giúp anh, Thần lão gia mới thả lỏng cơ mặt. Ông còn có cái nhìn khác đối với anh, nhưng ông cần phải xác định một chút.
- Tôi có nên tin tưởng cậu một lần này được không ? Cậu lấy gì mà đảm bảo không làm tổn thương con gái bé bỏng của tôi nữa...
- Mong chú hãy tin tưởng con một lần nữa, con hứa chỉ lần này thôi sẽ không có chuyện làm tổn thương Tiểu Y đâu thưa chú, con sẽ yêu thương cô ấy và cả Yến Yến...
Mắt thấy hình như Thần lão gia vẫn chưa đủ thấy đảm bảo, anh nghiêm túc nói tiếp.
- Con thật sự rất yêu Tiểu Y, con đảm bảo với cô chú bằng cả tính mạng của con. Nếu con mà làm tổn thương cô ấy, con sẽ nguyện cô đơn hết cuộc đời còn lại của mình...
Thần lão gia và Thần phu nhân nhìn nhau ngỡ ngàng, họ thật sự không thể ngờ rằng Trương Tân Kỳ sao có thể nói được những lời này, nhưng họ hy vọng anh nói được và sẽ làm được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.