Chương 14: Anh khinh thường tình cảm của cô (2)
Diệp Phi Dạ
10/02/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy Hạ Vãn An và Hàn Kinh Niên cùng làm chung công ty nhưng phòng làm việc khác nhau, tầng lầu khác nhau cho nên hai người chưa bao giờ gặp mặt ở công ty.
Xí nghiệp Hàn thị kinh doanh nghành nghề trang sức, là ngôi sao trong giới, nhãn hiệu trăm năm. Nói đến cũng trùng hợp, Hạ Vãn An học thiết kế trang sức, chỉ là không phải vì Hàn Kinh Niên mà theo học, đó là sở thích và niềm đam mê của cô.
Trong quá trình đi làm, cô rất bận, chờ đến khi xong việc thì đã là 3h chiều, cô quên cả ăn trưa cho nên lúc này mới gọi một phần cơm hộp, trong lúc đang chờ cơm hộp mang tới, cô nghĩ tới tuần trước mình muốn tới kho tìm một ít nguyên liệu, chỉ vì sắp tan ca, kho hàng đã khóa cửa cho nên chưa kịp đi, vì thế nhân lúc này chạy tới kho hàng của cô ty một chút.
Trong kho phần lớn là đồ vật bị loại đi, cô tìm kiếm một hồi mới tìm thấy thứ mình muốn tìm ở ngăn tủ trên cùng.
Cô đi giày cao gót, miễn cưỡng mới chạm được chiếc hộp, cô cố hết sức vươn tay lên cuối cùng sờ một hồi mới kéo được chiếc hộp ra ngoài.
Cô lấy xuống, mở chiếc hộp ra, cúi đầu kiểm tra đồ vật bên trong. Chỉ là cô không lưu ý tới phía sau ngăn tủ bị hỏng, vừa nãy bị cô đụng vào đã lung lay sắp đổ, chờ khi cô tìm thấy thứ mình muốn tìm đang chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp nhấc chân lên thì ngăn tủ bung ra, đập vào lưng cô, trực tiếp đè cô ngã trên mặt đất.
Hạ Vãn An ngất đi, chờ đến khi cô bị đau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy một căn phòng đều là màu trắng.
Cô không biết mình đang ở đâu, nhăn mày đánh giá khung cảnh xung quanh một chút cô mới ý thức được đây là bệnh viện, tiếp theo cô nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê…
Nhưng mà ai đưa cô đến bệnh viện đây? Còn có, đồ vật mà cô muốn đâu rồi?
Nghĩ tới đồ vật cần tìm, Hạ Vãn An giật giật người, sau đó cảm nhận cơn đau thấu tìm từ sau lưng truyền tới.
Cô hít hà chịu đựng cơn đau, đúng lúc này y tá đẩy cửa đi vào.
Hạ Vãn An vội vàng mở miệng hỏi: “Cái kia, là ai mang tôi tới nơi này vậy?”
“Là một người đàn ông trung niên gọi cứu thương...”
Hạ Vãn An nghĩ nghĩ, có lẽ là người trông kho của công ty rồi.
Cho nên cô không nói gì nữa.
Y tá đo huyết áp cho cô, sau đó nói: “Cô vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát một đoạn thời gian, cho nên gọi điện thoại cho người nhà bảo bọn họ tới bệnh viện chăm sóc đi...”
Hạ Vãn An “Ừ” một tiếng, chờ y tá rời đi mới cầm di động lên.
Cô không gọi điện thoại cho ba mẹ, bởi vì cô sợ bọn họ sẽ quấy rầy tới Hàn Kinh Niên, cuối cùng nghĩ nghĩ cô chỉ tìm Tống Hữu Mạn, hơn nữa còn dặn đì dặn lại bảo cô ấy phải giữ bí mật.
Tắt điện thoại, cô nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc sau đó gọi tới văn phòng trợ lý của anh.
Cô có trở về nhà hay không Hàn Kinh Niên chưa chắc để ý, nhưng lúc trước có lần cô không về nhà, mẹ cô lại không tìm thấy cô cho nên gọi tới cho anh, hơn nữa cô vì sợ mẹ truy vấn có phải quan hệ của bọn họ xảy ra vấn đề hay không nên sau này có chuyện gì cô đều sẽ nói cho anh một tiếng... đúng hơn là báo cho trợ lý của anh một tiếng... Đúng vậy, những năm gần đây, mặc dù cô chủ động gọi điện thoại cho anh nhưng thật ra là gọi cho trợ lý của anh mà thôi.
Một lúc sau di động mới được kết nối: “Alo?
PS: Đoán xem người nghe điện thoại chính là ai?
Diệp Phi Dạ: Phỏng vấn một chút, bạn học Hàn Kinh Niên, anh thích Vãn An sao?
Hàn Kinh Niên: Cô đoán xem?
Diệp Phi Dạ: Thôi, không thèm hỏi anh nữa, các bảo bảo đoán xem!!!
________________________________________
Tuy Hạ Vãn An và Hàn Kinh Niên cùng làm chung công ty nhưng phòng làm việc khác nhau, tầng lầu khác nhau cho nên hai người chưa bao giờ gặp mặt ở công ty.
Xí nghiệp Hàn thị kinh doanh nghành nghề trang sức, là ngôi sao trong giới, nhãn hiệu trăm năm. Nói đến cũng trùng hợp, Hạ Vãn An học thiết kế trang sức, chỉ là không phải vì Hàn Kinh Niên mà theo học, đó là sở thích và niềm đam mê của cô.
Trong quá trình đi làm, cô rất bận, chờ đến khi xong việc thì đã là 3h chiều, cô quên cả ăn trưa cho nên lúc này mới gọi một phần cơm hộp, trong lúc đang chờ cơm hộp mang tới, cô nghĩ tới tuần trước mình muốn tới kho tìm một ít nguyên liệu, chỉ vì sắp tan ca, kho hàng đã khóa cửa cho nên chưa kịp đi, vì thế nhân lúc này chạy tới kho hàng của cô ty một chút.
Trong kho phần lớn là đồ vật bị loại đi, cô tìm kiếm một hồi mới tìm thấy thứ mình muốn tìm ở ngăn tủ trên cùng.
Cô đi giày cao gót, miễn cưỡng mới chạm được chiếc hộp, cô cố hết sức vươn tay lên cuối cùng sờ một hồi mới kéo được chiếc hộp ra ngoài.
Cô lấy xuống, mở chiếc hộp ra, cúi đầu kiểm tra đồ vật bên trong. Chỉ là cô không lưu ý tới phía sau ngăn tủ bị hỏng, vừa nãy bị cô đụng vào đã lung lay sắp đổ, chờ khi cô tìm thấy thứ mình muốn tìm đang chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp nhấc chân lên thì ngăn tủ bung ra, đập vào lưng cô, trực tiếp đè cô ngã trên mặt đất.
Hạ Vãn An ngất đi, chờ đến khi cô bị đau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy một căn phòng đều là màu trắng.
Cô không biết mình đang ở đâu, nhăn mày đánh giá khung cảnh xung quanh một chút cô mới ý thức được đây là bệnh viện, tiếp theo cô nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê…
Nhưng mà ai đưa cô đến bệnh viện đây? Còn có, đồ vật mà cô muốn đâu rồi?
Nghĩ tới đồ vật cần tìm, Hạ Vãn An giật giật người, sau đó cảm nhận cơn đau thấu tìm từ sau lưng truyền tới.
Cô hít hà chịu đựng cơn đau, đúng lúc này y tá đẩy cửa đi vào.
Hạ Vãn An vội vàng mở miệng hỏi: “Cái kia, là ai mang tôi tới nơi này vậy?”
“Là một người đàn ông trung niên gọi cứu thương...”
Hạ Vãn An nghĩ nghĩ, có lẽ là người trông kho của công ty rồi.
Cho nên cô không nói gì nữa.
Y tá đo huyết áp cho cô, sau đó nói: “Cô vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát một đoạn thời gian, cho nên gọi điện thoại cho người nhà bảo bọn họ tới bệnh viện chăm sóc đi...”
Hạ Vãn An “Ừ” một tiếng, chờ y tá rời đi mới cầm di động lên.
Cô không gọi điện thoại cho ba mẹ, bởi vì cô sợ bọn họ sẽ quấy rầy tới Hàn Kinh Niên, cuối cùng nghĩ nghĩ cô chỉ tìm Tống Hữu Mạn, hơn nữa còn dặn đì dặn lại bảo cô ấy phải giữ bí mật.
Tắt điện thoại, cô nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc sau đó gọi tới văn phòng trợ lý của anh.
Cô có trở về nhà hay không Hàn Kinh Niên chưa chắc để ý, nhưng lúc trước có lần cô không về nhà, mẹ cô lại không tìm thấy cô cho nên gọi tới cho anh, hơn nữa cô vì sợ mẹ truy vấn có phải quan hệ của bọn họ xảy ra vấn đề hay không nên sau này có chuyện gì cô đều sẽ nói cho anh một tiếng... đúng hơn là báo cho trợ lý của anh một tiếng... Đúng vậy, những năm gần đây, mặc dù cô chủ động gọi điện thoại cho anh nhưng thật ra là gọi cho trợ lý của anh mà thôi.
Một lúc sau di động mới được kết nối: “Alo?
PS: Đoán xem người nghe điện thoại chính là ai?
Diệp Phi Dạ: Phỏng vấn một chút, bạn học Hàn Kinh Niên, anh thích Vãn An sao?
Hàn Kinh Niên: Cô đoán xem?
Diệp Phi Dạ: Thôi, không thèm hỏi anh nữa, các bảo bảo đoán xem!!!
________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.