Chương 18: Mặc quần vào là không nhận trướng (2)
Diệp Phi Dạ
10/02/2020
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi chiều của năm ngày sau, Hạ Vãn An xuất viện.
Tống Hữu Mạn ở lại bệnh viện cùng Hạ Vãn An ước chừng năm ngày, lúc này đã gấp không chờ nổi muốn buổi tối ra ngoài chơi, còn khăng khăng lôi kéo Hạ Vãn An cùng đi.
Hạ Vãn An không cự tuyệt, cũng cự tuyệt không được.
Hạ Vãn An cùng Tống Hữu Mạn đi tới quán bar mà bọn họ thường xuyên tới, miệng vết thương sau lưng Hạ Vãn An còn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu cho nên lúc Tống Hữu Mạn uống rượu không quên đưa cho cô ly nước ép trái cây.
Hai người đến khá sớm, từng câu từng chữ trò chuyện để tống cổ thời gian, không bao lâu sau thì Ngải Khương tới, Hàn Tri Cẩn cũng tới... Đồng thời cũng có rất nhiều mặt người xa lạ khác không ngừng vào quán bar, hiện trường càng ngày càng náo nhiệt, ồn ào.
Có người chơi với Tống Hữu Mạn, từ đến cuối Hạ Vãn An tìm tư thế thoải mái dựa đầu lên vai Tống Hữu Mạn, sau đó giống như cô bé búp bê babie khoanh tay mà ngủ.
Hạ Vãn An cũng không biết mình ngủ bao lâu, cô chỉ nhớ rõ trong cơn mơ mơ màng màng, Tống Hữu Mạn nói với cô: “An An, mình muốn lên nhảy, một mình cậu ngồi đây đừng có đi lung tung đấy…”
Hạ Vãn An ậm ừ một tiếng, buông Tống Hữu Mạn ra sau đó dựa vào bàn lại ngủ.
Trong lúc này có người chạy tới khoác áo lên người cô, cô mở mắt nhìn thoáng qua, thấy là Hàn Tri Cẩn lại yên tâm nhắm mắt kiên định mà ngủ.
Không bao lâu, lại có người chạy tới trước mặt cô: “Tiểu thư, mới em uống ly rượu có thể chứ?”
Thanh âm lần này rất xa lạ, cô nghĩ có lẽ là người tới quán bar chơi, mắt không thèm mở, cô thay đổi tư thế cho đối phương một bóng lưng.
Người nọ không đi, chưa từ bỏ ý định lại mở miệng: “Tiểu thư, có phải em uống nhiều quá hay không?”
Hạ Vãn An giả chết.
“Tiểu thư, em không có bạn khác đi cùng sao?”
Hạ Vãn An bưng kín lỗ tai.
“Tiểu thư...” Người nọ lại gọi cô mấy tiếng, có lẽ cho là cô uống say chẳng biết gì, nghĩ tới nhặt được của hời vội vươn tay bắt lấy tay cô muốn mang cô rời đi.
Bị người xa lạ đụng chạm, Hạ Vãn An có phản xạ rút tay về, sau đó ngồi thẳng người lên.
Cô nhìn người nọ một cái, là một người đàn ông hơn 30 tuổi, lúc này cũng uống say khướt rồi.
Người xa lạ bị cô tránh né không hề có ý bỏ qua hắn ta vươn tay tới muốn sờ mặt cô: “Tiểu thư, theo tôi đi…”
Nhưng bàn tay của hắn còn chưa đụng tới cô thì đã bị cô cầm túi xách đánh bay ra.
Người say rượu là khó dây dưa nhất, Hạ Vãn An lười dây dưa với hắn ta, đứng lên muốn đi tìm đám người Hàn Tri Cẩn, ai ngờ còn chưa rời đi thì người đàn ông say rượu nổi lên cơn háo sắc bắt lấy cổ tay cô muốn ôm cô vào lòng, Hạ Vãn An tự nhiên không chịu, ra sức tránh thoát người đàn ông kia lại nghe hắn mắng một câu “tiểu tiện nhân”, cô không nói không rằng cầm ly rượu trên bàn hắt vào mặt hắn ta...
Người đàn ông nổi trận lôi đình, miệng mắng lời thô tục muốn đánh cô, một màn này vừa lúc bị Hàn Tri Cẩn chạy về bàn uống rượu nhìn thấy, anh ta không nói không rằng xông lên, một tay ngăn lại nắm đấm của người đàn ông kia, một tay còn lại đấm vào mặt hắn...
Nháy mắt, Hàn Tri Cẩn và người đàn ông kia lao vào đánh nhau, quấy nhiễu người xung quanh, cũng quấy nhiễu người ở sân nhảy, Tống Hữu Mạn cùng Ngải Khương một trước một sau chạy tới, Ngải Khương thét chói tai, mà Tống Hữu Mạn cầm túi xách, gia nhập trận doanh của Hàn Tri Cẩn, đổ ập tới đánh người đàn ông kia...
________________________________________
Buổi chiều của năm ngày sau, Hạ Vãn An xuất viện.
Tống Hữu Mạn ở lại bệnh viện cùng Hạ Vãn An ước chừng năm ngày, lúc này đã gấp không chờ nổi muốn buổi tối ra ngoài chơi, còn khăng khăng lôi kéo Hạ Vãn An cùng đi.
Hạ Vãn An không cự tuyệt, cũng cự tuyệt không được.
Hạ Vãn An cùng Tống Hữu Mạn đi tới quán bar mà bọn họ thường xuyên tới, miệng vết thương sau lưng Hạ Vãn An còn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu cho nên lúc Tống Hữu Mạn uống rượu không quên đưa cho cô ly nước ép trái cây.
Hai người đến khá sớm, từng câu từng chữ trò chuyện để tống cổ thời gian, không bao lâu sau thì Ngải Khương tới, Hàn Tri Cẩn cũng tới... Đồng thời cũng có rất nhiều mặt người xa lạ khác không ngừng vào quán bar, hiện trường càng ngày càng náo nhiệt, ồn ào.
Có người chơi với Tống Hữu Mạn, từ đến cuối Hạ Vãn An tìm tư thế thoải mái dựa đầu lên vai Tống Hữu Mạn, sau đó giống như cô bé búp bê babie khoanh tay mà ngủ.
Hạ Vãn An cũng không biết mình ngủ bao lâu, cô chỉ nhớ rõ trong cơn mơ mơ màng màng, Tống Hữu Mạn nói với cô: “An An, mình muốn lên nhảy, một mình cậu ngồi đây đừng có đi lung tung đấy…”
Hạ Vãn An ậm ừ một tiếng, buông Tống Hữu Mạn ra sau đó dựa vào bàn lại ngủ.
Trong lúc này có người chạy tới khoác áo lên người cô, cô mở mắt nhìn thoáng qua, thấy là Hàn Tri Cẩn lại yên tâm nhắm mắt kiên định mà ngủ.
Không bao lâu, lại có người chạy tới trước mặt cô: “Tiểu thư, mới em uống ly rượu có thể chứ?”
Thanh âm lần này rất xa lạ, cô nghĩ có lẽ là người tới quán bar chơi, mắt không thèm mở, cô thay đổi tư thế cho đối phương một bóng lưng.
Người nọ không đi, chưa từ bỏ ý định lại mở miệng: “Tiểu thư, có phải em uống nhiều quá hay không?”
Hạ Vãn An giả chết.
“Tiểu thư, em không có bạn khác đi cùng sao?”
Hạ Vãn An bưng kín lỗ tai.
“Tiểu thư...” Người nọ lại gọi cô mấy tiếng, có lẽ cho là cô uống say chẳng biết gì, nghĩ tới nhặt được của hời vội vươn tay bắt lấy tay cô muốn mang cô rời đi.
Bị người xa lạ đụng chạm, Hạ Vãn An có phản xạ rút tay về, sau đó ngồi thẳng người lên.
Cô nhìn người nọ một cái, là một người đàn ông hơn 30 tuổi, lúc này cũng uống say khướt rồi.
Người xa lạ bị cô tránh né không hề có ý bỏ qua hắn ta vươn tay tới muốn sờ mặt cô: “Tiểu thư, theo tôi đi…”
Nhưng bàn tay của hắn còn chưa đụng tới cô thì đã bị cô cầm túi xách đánh bay ra.
Người say rượu là khó dây dưa nhất, Hạ Vãn An lười dây dưa với hắn ta, đứng lên muốn đi tìm đám người Hàn Tri Cẩn, ai ngờ còn chưa rời đi thì người đàn ông say rượu nổi lên cơn háo sắc bắt lấy cổ tay cô muốn ôm cô vào lòng, Hạ Vãn An tự nhiên không chịu, ra sức tránh thoát người đàn ông kia lại nghe hắn mắng một câu “tiểu tiện nhân”, cô không nói không rằng cầm ly rượu trên bàn hắt vào mặt hắn ta...
Người đàn ông nổi trận lôi đình, miệng mắng lời thô tục muốn đánh cô, một màn này vừa lúc bị Hàn Tri Cẩn chạy về bàn uống rượu nhìn thấy, anh ta không nói không rằng xông lên, một tay ngăn lại nắm đấm của người đàn ông kia, một tay còn lại đấm vào mặt hắn...
Nháy mắt, Hàn Tri Cẩn và người đàn ông kia lao vào đánh nhau, quấy nhiễu người xung quanh, cũng quấy nhiễu người ở sân nhảy, Tống Hữu Mạn cùng Ngải Khương một trước một sau chạy tới, Ngải Khương thét chói tai, mà Tống Hữu Mạn cầm túi xách, gia nhập trận doanh của Hàn Tri Cẩn, đổ ập tới đánh người đàn ông kia...
________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.