Chương 18: 1Yu Gui Wan*
Úy Trúc
01/10/2020
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
*tên chương gốc luôn ạ, là tên chị nhà - Ngu Quy Vãn
------------
Ngu Quy Vãn thật sự cúp điện thoại, cô ngồi yên không nhúc nhích mắt cũng không dám chớp nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn không khác gì bình thường nhưng trong đầu lúc này lại rối loạn như hồ.
...... Anh ấy có ý gì nhỉ?
Chuyện này rắc rối quá lớn rồi, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý biết Phó Trầm sẽ đến tìm mình nhưng.......mang theo hộ khẩu là như thế nào?
Không hiểu! Lơ mơ! Đầu như muốn nổ tung! Không muốn suy nghĩ gì nữa!
Mấy phút sau, điện thoại yên tĩnh như gà, cô hoảng sợ cảm thấy đó như là giấc mộng mà thôi, nếu không thì gọi nhầm số.
Nếu như người bình thường, nói đến chuyện quan trọng như thế, tự dưng bị cúp điện thoại thì chắc chắn phải gọi lại luôn hỏi vừa rồi có phải bị mất sóng không?
Bỗng điện thoại lại vang lên.
Không phải mở, cũng không phải gọi nhầm số.
Đúng như người bình thường, cho nên gọi điện thoại lại.
Ngu Quy Vãn bối rối nhận điện thoại rồi nhẹ nhàng" "alo".
Giọng Phó Trầm hơi khàn khàn, "Em đã xuống chưa?"
Ngu Quy Vãn "Vâng vâng" có lệ hai tiếng, chạy vội đến bên cửa sổ thò đầu nhìn, phía dưới thực sự có một chiếc Mercedes mới tinh đang đậu.
Lúc này mới trả lời bên kia: "Tôi...... tôi đi thay quần áo trước."
Phó Trầm nghe loáng thoáng âm thanh bên kia cười nhẹ, âm sắc đậm đà, vô thức mang theo chút dụ dỗ trả lời : "Được!"
Ngu Quy Vãn bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, muốn uống nước, chiếc điện thoại như củ khoai lang bỏng tay, cô lại không nói gì cúp điện thoại ném lên sô pha, như gió chạy vào trong phòng ngủ.
Ngu Quy Vãn mặc áo len dài màu sáng, áo khoác dài lông vũ màu hồng, buộc chiếc khăn quàng kẻ ca rô kết hợp với đôi bốt ngắn, tay đang đặt trên nắm cửa chuẩn bị mở cửa, thì nhớ ra có nên mang theo hộ khẩu không?
Thôi, vẫn mang theo đi!
Ra thang máy đi đến khúc cua, có cơn gió mạnh thổi qua hình như còn có cả bông tuyết bay theo, Ngu Quy Vãn không nhịn được run người vội vạng nắm chặt vạt áo.
Ngước mắt tìm vị trí của Phó Trầm.
Phó Trầm đang hút thuốc, cửa sổ hai bên đều được hạ thấp xuống như không cảm thấy được cái lạnh, như đang nhìn vào chỗ nào đó rồi từ từ nhả khói ra.
Đôi bốt Ngu Quy Vãn đi không cao lắm gót lại hơi thô, khi cô nhấc chân lên âm thanh trên mặt đất càng rõ hơn, đứng trước cửa xe nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Phó Trầm quay đầu nhìn cô: "Lên xe." Ngay sau đó cúi đầu ấn tắt điếu thuốc vào trong hộp thuốc lá, nhét vào trong đấy rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Đối với hành vi như vậy của anh, Ngu Quy Vãn khịt mũi coi thường.
Không biết bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người à?
Có biết các dì các chú dọn dẹp trong tiểu khu phải dậy rất sớm để dọn không, ngày nào cũng rất nhiều việc sao? Ném rác vào trong thùng rác chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi mà.
Nhưng không khí hôm nay có vẻ nghiêm trọng, hơn nữa hai ngày nay tâm trạng cô cũng rất nặng nề nên không mở miệng trêu chọc gì, trở thành cô gái xinh đẹp yên tĩnh .
Chờ anh nói trước.
Phó Trầm ấn cửa sổ lên, tay nắm chặt vào đưa lên miệng ho nhẹ nói: "Vào đi."
Ngu Quy Vãn ngước lên nói: "A".
Anh không nói gì nữa, ánh mắt nhìn ra chỗ nào đó ngoài cửa sổ.
Cô nhìn theo thì thấy trên mặt đất xung quanh không hề có hộp thuốc, chắc chắc ném bậy ném bạ vào trong thùng rác rồi.
Đến khi ngồi yên vị rồi, khóe mắt Phó Trầm nhìn thấy quyển sổ hộ khẩu cô đang nắm chặt trong tay, cong môi, ấn cửa xe đi lên, trước khi khởi động xe hỏi cô: "Đi đâu?"
Ngu Quy Vãn nghĩ nơi để nói chuyện thì không thể ở dưới tầng được, thất thần trả lời: "Tùy tiện." Lái xe đi vòng quanh trên phố vừa đi vừa nói cũng được, lại tương đối an toàn.
Phó Trầm khởi động xe, nhìn thẳng lên phía trước, hạ giọng dò hỏi: "Cục Dân Chính?"
Ngu Quy Vãn cầm điện thoại lướt Weibo, nên không nghe rõ nói gì tùy ý trả lời: "Ừ" .
Trên Weibo lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, Tô Tử Ngữ đứng đầu bảng trên hot search, ném cái tin tức về tiểu hoa đán cô đây xuống dưới, thật đáng mừng mà.
# Tô Tử Ngữ đóng phim cấp ba #
# Tô Tử Ngữ phá thai #
# câu lạc bộ đêm Tô Tử Ngữ #
Những đề tài này đều nóng đều chuẩn cmnr, đúng là tư liệu mà Thành Vi điều tra, Tô Tử Ngữ từ nhỏ gia cảnh giàu có, là tiểu công chúa được nuông chiều nhưng cuộc sống khó nói trước, khi cô ta hơn mười tuổi cha mẹ mất vì tai nạn xe cộ trong một lần ra ngoài làm ăn.
Sau đó vì tuổi còn nhỏ nên gia sản bị người chú duy nhất chiếm mất, vẫn sống mấy năm tốt lành, sau khi bà nội yêu thương cô ta nhất qua đời thì cuộc sống bắt đầu nổi lên tranh chấp, thường xuyên bị em họ SuSan bắt nạt, lên đại học phải làm thêm người mẫu bị người ta lừa quay phim cấp ba, rồi cuối cùng không còn xấu hổ nữa phong cách phóng khoáng, thời đại học năm thứ hai từng phá thai, ra vào câu lạc bộ đêm tìm kiếm tài nguyện là chuyện thường xuyên nhưng trước khi xuất đạo đã được chú cô ta rửa sạch sẽ một lần.
Nhưng chỉ cần có lòng thì cái gì đã tồn tại vẫn có thể đào ra được.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Bây giờ trong giới giải trí sợ đã không còn chỗ đứng cho cô ta.
Nhìn thấy kết quả như này sao Ngu Quy Vãn có thể không vui chứ.
Nhưng trên Weibo vẫn đang bình luận như cũ, không biết đoàn phim Minh Lam Truyện tạo nghiệt gì, toàn chọn những loại diễn viên không biết xấu hổ như này.
Còn có người nói giới giải trí làm gì còn nữ minh tinh nào sạch sẽ chứ.
Mặc dù tin hot này hơi kém so với hôm qua nhưng ảnh hưởng không nhỏ, Ngu Quy Vãn từng đề nghị Thành Vi hay để Phó Trầm lên Weibo đăng sáng tỏ hai người chỉ là bạn.
Thành Vi trực tiếp từ chối: "Đàm Trọng Lân vừa có hình vừa có chân tướng, là sự thật, hơn nữa chưa từng có hành động gì riêng. Nhưng bên Phó Trầm lại không giống, hai người các em trai đơn gái chiếc trong phòng hơn nửa đêm cũng là sự thật, không có quan hệ gì ai tin chứ, đừng để giống người nào đó lần trước nói hai người đêm hôm khuya khoắt thảo luân kịch bản với nhau, bên ngoài thì đồng ý nhưng em không nhìn thấy cư dân mạng vẫn ngầm lấy ra để chế giễu đấy à."
Thành Vi bảo cô cứ từ từ nhẫn nhịn, hôm nay nhất định sẽ có phương pháp trả lời.
Ngu Quy Vãn cũng rất bất đắc dĩ.
Xe bỗng ngừng.
Cửa sổ xe hạ xuống chầm chậm để hít thở không khí, Phó Trầm vừa cởi đai an toàn của mình vừa nói: "Xuống xe đi!"
Ngu Quy Vãn cất điện thoại vào trong túi, nghi ngờ thò đầu ra xem đây là chỗ nào.
Lúc nhìn đến 5 chữ đó, đủ để cho cô trợn mắt há mồm.
―― Cục Dân Chính Thịnh Thành.
Cô quay đầu nhìn Phó Trầm, tay run rẩy mà chỉ ra ngoài cửa sổ, "Này...... Này......" Có chuyện gì vậy?
Phó Trầm nhướng mày, cười nhạt nói: "Đổi ý?"
"Sợ?"
"Đợt trước có người nào đó còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ để tôi cưới cô ấy cơ mà? Mới qua mấy ngày thôi tôi chỉ thử một chút liền lộ nguyên hình rồi."
Ai sợ.
Nói đến cùng, còn không phải cô kiếm được nhiều tiền.
Rồi người đàn ông bên cạnh vừa có nhan sắc lại có tiền, chủ yếu là có thể danh chính ngôn thuận mà chiếm tiện nghi.
Phải nói rằng, hôm nay phong cách của Phó Trầm không giống như bình thường chẳng lẽ uống nhầm thuốc à.
Mở to mắt đánh giá Phó Trầm từ trên xuống dưới, hy vọng có thể tìm ra manh mối Phó Trầm ho hai tiếng, ngậm miệng cười nhẹ, lúc này mới giải thích một cách hợp lý: "Chuyện trên Weibo kia tôi đã biết rồi, gần cuối năm nên nó ảnh hưởng rất lớn với em cũng như với tôi, nếu không giải thích đàng hoàng thì ai sẽ tin chứ? Mọi người bây giờ không dễ lừa."
Ngu Quy Vãn nghe, gật đầu nghiêm túc.
Nhưng không nhịn được nhíu mày, anh không thích cô, làm như vậy có qua loa quá không, mấy ngày nữa anh đổi ý thì sao?
Thật sự đối với chuyện này sau lưng anh là cả gia tộc, cả một tập đoàn, toàn bộ công ty, tổn thất đương nhiên nhiều hơn so với một mình cô nhiều.
Vốn dĩ vẫn luôn giữ hình tượng trong sạch, nếu chuyện này xử lý không tốt sẽ là vết nhơ cả đời của anh.
Ngu Quy Vãn nghĩ thông suốt, đây là biện pháp hoàn mỹ nhất không gì sánh được.
Trong đầu cô lóe sáng, thật sự không giống nhau.
Phó Trầm thấy cô không nói gì, cúi đầu lấy sổ hộ khẩu ra đặt trên tay cô: "Quyền quyết định ở em."
Muốn lấy tôi hay không??
Muốn đi cùng tôi hay không??
Anh vừa dứt lời, Ngu Quy Vãn không nhịn được mà nghĩ, giây lát thấy ý cười trong mắt anh, nhịn xúc động muốn cười lại trịnh trọng gật đầu với anh.
Phó Trầm ấn cửa sổ xe lên, mở cửa xuống dưới.
Cứ như vậy, hai người đi vào Cục Dân Chính, ngay cả tay cũng không cầm.
Suốt quá trình đăng ký tẻ nhạt, Ngu Quy Vãn kiệt sức, Phó Trầm lại rất kiên nhẫn.
Một người đàn ông nghiêm túc như vậy, là cô có lời rồi.
Mặc dù cô chỉ tạm quyền sử dụng nhưng trong thời gian này muốn làm gì cũng đều danh chính ngôn thuận nha.
Ví dụ như, có thể ôm anh một cái.
Hoặc, có thể hôn anh.
Hai người quay lại xe đã là hai tiếng sau.
Phó Trầm nói: "Đưa điện thoại của em cho tôi mượn".
Ngu Quy Vãn mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, mở khóa điện thoại đưa cho anh.
Giây tiếp theo, thấy anh mở hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ rực ra, xếp bên cạnh nhau, dùng điện thoại của cô chụp rồi nói: "Đăng lên Weibo, tôi không nhìn nổi người khác mắng em."
"À......" Hóa ra là ý này, Ngu Quy Vãn lại cẩn thận cân nhắc lại nguyên nhân hậu quả của sự việc, vội vàng phản ứng lại nói: "Không thể, không thể làm như vậy."
Cô không muốn đưa liên tiếp ra ánh sáng như thế, cả ngày nằm trên hot search, cũng không vui vẻ gì.
"Lời tôi nói lần trước vẫn có hiệu lực như cũ, sẽ không vì cuộc hôn nhân này tạo thành trở ngại cho anh, đương nhiên bây giờ cuộc hôn nhân này cần phải giữ bí mật, không thể công khai." Tại đây nơi đầu sóng ngọn gió, ba mẹ cô sẽ không chấp nhận được, cả fans của cô cũng thế, rất có khả năng sẽ phản tác dụng ...... Ngu Quy Vãn hít mũi, gian nan nói: "Về sau anh tìm được cô gái mình thích, tôi chắc chắn sẽ không sống chết mà bám lấy."
Phó Trầm không muốn nghe cô nói, khởi động xe, vào tai này ra tai kia.
Ngu Quy Vãn thấy mình nói một mình cũng không nói nữa, lại hứng thú cầm hai quyển sổ đỏ yêu thích không buông tay mà nghiên cứu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy chất lượng không tốt lắm.
Hôm nay, ngày 22 tháng 12.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Phó Trầm hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Ngu Quy Vãn rụt rè nói: "Tôi không kén ăn." Nếu mà Thành Vi nghe thấy câu này nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Phó Trầm đánh tay lái, không chút để ý hỏi lại: "Thật không?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Ngu Quy Vãn gật đầu ngay rồi nói lảng sang chuyện khác "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi mua đồ ăn trước rồi về nhà."
Một câu rất ấm áp, rất đời thường, lại xuất phát từ trong miệng của người mặc tây trang đi giày da như Phó Trầm.
Ngu Quy Vãn lén lét nhìn anh, cảm thấy toàn bộ trước mắt như không hề chân thật như đang bay trong đám mây.
Xe chạy chậm rãi, tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ, người đi đường vẫn vội vàng như thế......
Bao lâu sau, Phó Trầm quay đầu hỏi: "Không có đồ gì thích ăn thật sao?"
Ngu Quy Vãn ngồi nghiêm chỉnh lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào, "Gì cũng được."
Phó Trầm cười "Chờ, tôi xuống xe đi mua đồ ăn." Dáng vẻ ngoan ngoãn này của Phó Trầm thật hiếm thấy, nhưng đáng yêu hơn Này phó tiểu ngoan tiểu ngoan bộ dáng thật đúng là không thường thấy.
Anh xuống xe ngay sau đó.
Ngu Quy Vãn nhìn theo anh vào trong siêu thị, dáng vẻ này thật sự biết mua đồ ăn sao? Nghi ngờ quá.
Cô tự ngồi một mình phát ngốc trong xe, nghĩ rất nhiều làm cho cô không thể nào thích ứng là thân phận phụ nữ đã kết hôn này.
Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy giữa ngày hôm qua và hôm nay?
Biến cô từ thiếu nữ thành phụ nữ, dù nói gì thì cô cũng không thể phủ nhận trong lòng cô vô cùng kích động.
Mọi người nói để kỷ niệm ngày kết hôn phải có gì đó thật đặc biệt, nhưng năm sau mới có kỷ niệm mà!
Lần đầu tiên cô hôn anh là tốt nghiệp sơ trung, khi đó còn chưa đủ 16 tuổi, oa oa! Thời gian trôi nhanh quá đã mười năm rồi. Nếu ở bây giờ cái nụ hôn đó không thể nào là hôn được, thế mà nó đã tồn tại trong lòng nhiều năm như vậy.
Sau đó bạn học nam có ưu tú đến mấy cũng không lấy được trái tim cô.
Đương nhiên, anh cũng rất ưu tú.
――
Tới gần chạng vạng, bóng đêm bao phủ trong màn sương dày, tuyết chỉ dừng có một chút mà thôi, trên mặt đất vô cùng ẩm ướt.
Đây là lần thứ hai Ngu Quy Vãn đi vào chung cư Phó Trầm, trông nó đã có hơi thở cuộc sống hơn, trong tay anh xách hai túi siêu thị to, bên trong chất đống đồ ăn, đồ uống và rau dưa.
Phó Trầm đứng cạnh tủ lạnh vẫy tay Ngu Quy Vãn "Lại đây."
"Chuyện gì?" Ngu Quy Vãn đi qua.
"Em sắp xếp đống đồ này cho vào tủ." Anh chỉ hai túi đồ lớn trên mặt đất.
Ngu Quy Vãn: "......" Đã sai nhanh như thế rồi.
"Từ giờ trở đi, đây cũng là nhà của em." Giống như có cảm ứng, Phó Trầm quay đầu lại nói: "Tôi xử lý mọi chuyện xong xuôi, sau đó sẽ nấu cơm."
Chuyện? Chắc chắn là chuyện trên Weibo, Ngu Quy Vãn vội vàng hỏi: "Anh định xử lý như thế nào?"
Còn chưa kịp chờ anh trả lời đã hỏi thêm: "Đừng công khai chúng ta vừa đi đăng ký, còn chưa biết ba mẹ tôi sẽ như thế nào?."
Nếu không thể công khai chuyện này, thì việc đăng ký kết hôn này có liên quan gì tới chuyện xử lý này đâu chứ?
Bây giờ cô cảm thấy mình cứ lơ mơ.
Phó Trầm: "Tôi biết rồi." Vừa dứt lời, đã xoay người đi lên tầng.
Ngu Quy Vãn nhận mệnh mà phân loại rồi cất đồ ăn đi, có trứng tôm, có thịt, còn có rau dưa, còn có Coca, đậu phộng, đồ ăn vặt linh tinh......
Cô càng làm càng xấu hổ, không nghĩ tới anh cũng thích ăn những thực phẩm không chất dinh dưỡng này, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Đặt những thứ cần thiết trong tủ lạnh, còn rau dưa, thịt và trứng tôm cho vào phòng bếp.
Ngoài dự đoán của cô là phòng bếp quá mới, quá sạch sẽ không nhiễm hạt bụi nào, nấu cơm được thật không đấy?
Anh ấy thật sự biết nấu cơm chứ?
Dù sao thì cô cũng không biết, cũng không muốn học, đừng có mà sai cô.
Beta: Gấu Beo
*tên chương gốc luôn ạ, là tên chị nhà - Ngu Quy Vãn
------------
Ngu Quy Vãn thật sự cúp điện thoại, cô ngồi yên không nhúc nhích mắt cũng không dám chớp nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn không khác gì bình thường nhưng trong đầu lúc này lại rối loạn như hồ.
...... Anh ấy có ý gì nhỉ?
Chuyện này rắc rối quá lớn rồi, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý biết Phó Trầm sẽ đến tìm mình nhưng.......mang theo hộ khẩu là như thế nào?
Không hiểu! Lơ mơ! Đầu như muốn nổ tung! Không muốn suy nghĩ gì nữa!
Mấy phút sau, điện thoại yên tĩnh như gà, cô hoảng sợ cảm thấy đó như là giấc mộng mà thôi, nếu không thì gọi nhầm số.
Nếu như người bình thường, nói đến chuyện quan trọng như thế, tự dưng bị cúp điện thoại thì chắc chắn phải gọi lại luôn hỏi vừa rồi có phải bị mất sóng không?
Bỗng điện thoại lại vang lên.
Không phải mở, cũng không phải gọi nhầm số.
Đúng như người bình thường, cho nên gọi điện thoại lại.
Ngu Quy Vãn bối rối nhận điện thoại rồi nhẹ nhàng" "alo".
Giọng Phó Trầm hơi khàn khàn, "Em đã xuống chưa?"
Ngu Quy Vãn "Vâng vâng" có lệ hai tiếng, chạy vội đến bên cửa sổ thò đầu nhìn, phía dưới thực sự có một chiếc Mercedes mới tinh đang đậu.
Lúc này mới trả lời bên kia: "Tôi...... tôi đi thay quần áo trước."
Phó Trầm nghe loáng thoáng âm thanh bên kia cười nhẹ, âm sắc đậm đà, vô thức mang theo chút dụ dỗ trả lời : "Được!"
Ngu Quy Vãn bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, muốn uống nước, chiếc điện thoại như củ khoai lang bỏng tay, cô lại không nói gì cúp điện thoại ném lên sô pha, như gió chạy vào trong phòng ngủ.
Ngu Quy Vãn mặc áo len dài màu sáng, áo khoác dài lông vũ màu hồng, buộc chiếc khăn quàng kẻ ca rô kết hợp với đôi bốt ngắn, tay đang đặt trên nắm cửa chuẩn bị mở cửa, thì nhớ ra có nên mang theo hộ khẩu không?
Thôi, vẫn mang theo đi!
Ra thang máy đi đến khúc cua, có cơn gió mạnh thổi qua hình như còn có cả bông tuyết bay theo, Ngu Quy Vãn không nhịn được run người vội vạng nắm chặt vạt áo.
Ngước mắt tìm vị trí của Phó Trầm.
Phó Trầm đang hút thuốc, cửa sổ hai bên đều được hạ thấp xuống như không cảm thấy được cái lạnh, như đang nhìn vào chỗ nào đó rồi từ từ nhả khói ra.
Đôi bốt Ngu Quy Vãn đi không cao lắm gót lại hơi thô, khi cô nhấc chân lên âm thanh trên mặt đất càng rõ hơn, đứng trước cửa xe nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Phó Trầm quay đầu nhìn cô: "Lên xe." Ngay sau đó cúi đầu ấn tắt điếu thuốc vào trong hộp thuốc lá, nhét vào trong đấy rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Đối với hành vi như vậy của anh, Ngu Quy Vãn khịt mũi coi thường.
Không biết bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người à?
Có biết các dì các chú dọn dẹp trong tiểu khu phải dậy rất sớm để dọn không, ngày nào cũng rất nhiều việc sao? Ném rác vào trong thùng rác chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi mà.
Nhưng không khí hôm nay có vẻ nghiêm trọng, hơn nữa hai ngày nay tâm trạng cô cũng rất nặng nề nên không mở miệng trêu chọc gì, trở thành cô gái xinh đẹp yên tĩnh .
Chờ anh nói trước.
Phó Trầm ấn cửa sổ lên, tay nắm chặt vào đưa lên miệng ho nhẹ nói: "Vào đi."
Ngu Quy Vãn ngước lên nói: "A".
Anh không nói gì nữa, ánh mắt nhìn ra chỗ nào đó ngoài cửa sổ.
Cô nhìn theo thì thấy trên mặt đất xung quanh không hề có hộp thuốc, chắc chắc ném bậy ném bạ vào trong thùng rác rồi.
Đến khi ngồi yên vị rồi, khóe mắt Phó Trầm nhìn thấy quyển sổ hộ khẩu cô đang nắm chặt trong tay, cong môi, ấn cửa xe đi lên, trước khi khởi động xe hỏi cô: "Đi đâu?"
Ngu Quy Vãn nghĩ nơi để nói chuyện thì không thể ở dưới tầng được, thất thần trả lời: "Tùy tiện." Lái xe đi vòng quanh trên phố vừa đi vừa nói cũng được, lại tương đối an toàn.
Phó Trầm khởi động xe, nhìn thẳng lên phía trước, hạ giọng dò hỏi: "Cục Dân Chính?"
Ngu Quy Vãn cầm điện thoại lướt Weibo, nên không nghe rõ nói gì tùy ý trả lời: "Ừ" .
Trên Weibo lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, Tô Tử Ngữ đứng đầu bảng trên hot search, ném cái tin tức về tiểu hoa đán cô đây xuống dưới, thật đáng mừng mà.
# Tô Tử Ngữ đóng phim cấp ba #
# Tô Tử Ngữ phá thai #
# câu lạc bộ đêm Tô Tử Ngữ #
Những đề tài này đều nóng đều chuẩn cmnr, đúng là tư liệu mà Thành Vi điều tra, Tô Tử Ngữ từ nhỏ gia cảnh giàu có, là tiểu công chúa được nuông chiều nhưng cuộc sống khó nói trước, khi cô ta hơn mười tuổi cha mẹ mất vì tai nạn xe cộ trong một lần ra ngoài làm ăn.
Sau đó vì tuổi còn nhỏ nên gia sản bị người chú duy nhất chiếm mất, vẫn sống mấy năm tốt lành, sau khi bà nội yêu thương cô ta nhất qua đời thì cuộc sống bắt đầu nổi lên tranh chấp, thường xuyên bị em họ SuSan bắt nạt, lên đại học phải làm thêm người mẫu bị người ta lừa quay phim cấp ba, rồi cuối cùng không còn xấu hổ nữa phong cách phóng khoáng, thời đại học năm thứ hai từng phá thai, ra vào câu lạc bộ đêm tìm kiếm tài nguyện là chuyện thường xuyên nhưng trước khi xuất đạo đã được chú cô ta rửa sạch sẽ một lần.
Nhưng chỉ cần có lòng thì cái gì đã tồn tại vẫn có thể đào ra được.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Bây giờ trong giới giải trí sợ đã không còn chỗ đứng cho cô ta.
Nhìn thấy kết quả như này sao Ngu Quy Vãn có thể không vui chứ.
Nhưng trên Weibo vẫn đang bình luận như cũ, không biết đoàn phim Minh Lam Truyện tạo nghiệt gì, toàn chọn những loại diễn viên không biết xấu hổ như này.
Còn có người nói giới giải trí làm gì còn nữ minh tinh nào sạch sẽ chứ.
Mặc dù tin hot này hơi kém so với hôm qua nhưng ảnh hưởng không nhỏ, Ngu Quy Vãn từng đề nghị Thành Vi hay để Phó Trầm lên Weibo đăng sáng tỏ hai người chỉ là bạn.
Thành Vi trực tiếp từ chối: "Đàm Trọng Lân vừa có hình vừa có chân tướng, là sự thật, hơn nữa chưa từng có hành động gì riêng. Nhưng bên Phó Trầm lại không giống, hai người các em trai đơn gái chiếc trong phòng hơn nửa đêm cũng là sự thật, không có quan hệ gì ai tin chứ, đừng để giống người nào đó lần trước nói hai người đêm hôm khuya khoắt thảo luân kịch bản với nhau, bên ngoài thì đồng ý nhưng em không nhìn thấy cư dân mạng vẫn ngầm lấy ra để chế giễu đấy à."
Thành Vi bảo cô cứ từ từ nhẫn nhịn, hôm nay nhất định sẽ có phương pháp trả lời.
Ngu Quy Vãn cũng rất bất đắc dĩ.
Xe bỗng ngừng.
Cửa sổ xe hạ xuống chầm chậm để hít thở không khí, Phó Trầm vừa cởi đai an toàn của mình vừa nói: "Xuống xe đi!"
Ngu Quy Vãn cất điện thoại vào trong túi, nghi ngờ thò đầu ra xem đây là chỗ nào.
Lúc nhìn đến 5 chữ đó, đủ để cho cô trợn mắt há mồm.
―― Cục Dân Chính Thịnh Thành.
Cô quay đầu nhìn Phó Trầm, tay run rẩy mà chỉ ra ngoài cửa sổ, "Này...... Này......" Có chuyện gì vậy?
Phó Trầm nhướng mày, cười nhạt nói: "Đổi ý?"
"Sợ?"
"Đợt trước có người nào đó còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ để tôi cưới cô ấy cơ mà? Mới qua mấy ngày thôi tôi chỉ thử một chút liền lộ nguyên hình rồi."
Ai sợ.
Nói đến cùng, còn không phải cô kiếm được nhiều tiền.
Rồi người đàn ông bên cạnh vừa có nhan sắc lại có tiền, chủ yếu là có thể danh chính ngôn thuận mà chiếm tiện nghi.
Phải nói rằng, hôm nay phong cách của Phó Trầm không giống như bình thường chẳng lẽ uống nhầm thuốc à.
Mở to mắt đánh giá Phó Trầm từ trên xuống dưới, hy vọng có thể tìm ra manh mối Phó Trầm ho hai tiếng, ngậm miệng cười nhẹ, lúc này mới giải thích một cách hợp lý: "Chuyện trên Weibo kia tôi đã biết rồi, gần cuối năm nên nó ảnh hưởng rất lớn với em cũng như với tôi, nếu không giải thích đàng hoàng thì ai sẽ tin chứ? Mọi người bây giờ không dễ lừa."
Ngu Quy Vãn nghe, gật đầu nghiêm túc.
Nhưng không nhịn được nhíu mày, anh không thích cô, làm như vậy có qua loa quá không, mấy ngày nữa anh đổi ý thì sao?
Thật sự đối với chuyện này sau lưng anh là cả gia tộc, cả một tập đoàn, toàn bộ công ty, tổn thất đương nhiên nhiều hơn so với một mình cô nhiều.
Vốn dĩ vẫn luôn giữ hình tượng trong sạch, nếu chuyện này xử lý không tốt sẽ là vết nhơ cả đời của anh.
Ngu Quy Vãn nghĩ thông suốt, đây là biện pháp hoàn mỹ nhất không gì sánh được.
Trong đầu cô lóe sáng, thật sự không giống nhau.
Phó Trầm thấy cô không nói gì, cúi đầu lấy sổ hộ khẩu ra đặt trên tay cô: "Quyền quyết định ở em."
Muốn lấy tôi hay không??
Muốn đi cùng tôi hay không??
Anh vừa dứt lời, Ngu Quy Vãn không nhịn được mà nghĩ, giây lát thấy ý cười trong mắt anh, nhịn xúc động muốn cười lại trịnh trọng gật đầu với anh.
Phó Trầm ấn cửa sổ xe lên, mở cửa xuống dưới.
Cứ như vậy, hai người đi vào Cục Dân Chính, ngay cả tay cũng không cầm.
Suốt quá trình đăng ký tẻ nhạt, Ngu Quy Vãn kiệt sức, Phó Trầm lại rất kiên nhẫn.
Một người đàn ông nghiêm túc như vậy, là cô có lời rồi.
Mặc dù cô chỉ tạm quyền sử dụng nhưng trong thời gian này muốn làm gì cũng đều danh chính ngôn thuận nha.
Ví dụ như, có thể ôm anh một cái.
Hoặc, có thể hôn anh.
Hai người quay lại xe đã là hai tiếng sau.
Phó Trầm nói: "Đưa điện thoại của em cho tôi mượn".
Ngu Quy Vãn mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, mở khóa điện thoại đưa cho anh.
Giây tiếp theo, thấy anh mở hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ rực ra, xếp bên cạnh nhau, dùng điện thoại của cô chụp rồi nói: "Đăng lên Weibo, tôi không nhìn nổi người khác mắng em."
"À......" Hóa ra là ý này, Ngu Quy Vãn lại cẩn thận cân nhắc lại nguyên nhân hậu quả của sự việc, vội vàng phản ứng lại nói: "Không thể, không thể làm như vậy."
Cô không muốn đưa liên tiếp ra ánh sáng như thế, cả ngày nằm trên hot search, cũng không vui vẻ gì.
"Lời tôi nói lần trước vẫn có hiệu lực như cũ, sẽ không vì cuộc hôn nhân này tạo thành trở ngại cho anh, đương nhiên bây giờ cuộc hôn nhân này cần phải giữ bí mật, không thể công khai." Tại đây nơi đầu sóng ngọn gió, ba mẹ cô sẽ không chấp nhận được, cả fans của cô cũng thế, rất có khả năng sẽ phản tác dụng ...... Ngu Quy Vãn hít mũi, gian nan nói: "Về sau anh tìm được cô gái mình thích, tôi chắc chắn sẽ không sống chết mà bám lấy."
Phó Trầm không muốn nghe cô nói, khởi động xe, vào tai này ra tai kia.
Ngu Quy Vãn thấy mình nói một mình cũng không nói nữa, lại hứng thú cầm hai quyển sổ đỏ yêu thích không buông tay mà nghiên cứu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy chất lượng không tốt lắm.
Hôm nay, ngày 22 tháng 12.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Phó Trầm hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Ngu Quy Vãn rụt rè nói: "Tôi không kén ăn." Nếu mà Thành Vi nghe thấy câu này nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Phó Trầm đánh tay lái, không chút để ý hỏi lại: "Thật không?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Ngu Quy Vãn gật đầu ngay rồi nói lảng sang chuyện khác "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi mua đồ ăn trước rồi về nhà."
Một câu rất ấm áp, rất đời thường, lại xuất phát từ trong miệng của người mặc tây trang đi giày da như Phó Trầm.
Ngu Quy Vãn lén lét nhìn anh, cảm thấy toàn bộ trước mắt như không hề chân thật như đang bay trong đám mây.
Xe chạy chậm rãi, tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ, người đi đường vẫn vội vàng như thế......
Bao lâu sau, Phó Trầm quay đầu hỏi: "Không có đồ gì thích ăn thật sao?"
Ngu Quy Vãn ngồi nghiêm chỉnh lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào, "Gì cũng được."
Phó Trầm cười "Chờ, tôi xuống xe đi mua đồ ăn." Dáng vẻ ngoan ngoãn này của Phó Trầm thật hiếm thấy, nhưng đáng yêu hơn Này phó tiểu ngoan tiểu ngoan bộ dáng thật đúng là không thường thấy.
Anh xuống xe ngay sau đó.
Ngu Quy Vãn nhìn theo anh vào trong siêu thị, dáng vẻ này thật sự biết mua đồ ăn sao? Nghi ngờ quá.
Cô tự ngồi một mình phát ngốc trong xe, nghĩ rất nhiều làm cho cô không thể nào thích ứng là thân phận phụ nữ đã kết hôn này.
Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy giữa ngày hôm qua và hôm nay?
Biến cô từ thiếu nữ thành phụ nữ, dù nói gì thì cô cũng không thể phủ nhận trong lòng cô vô cùng kích động.
Mọi người nói để kỷ niệm ngày kết hôn phải có gì đó thật đặc biệt, nhưng năm sau mới có kỷ niệm mà!
Lần đầu tiên cô hôn anh là tốt nghiệp sơ trung, khi đó còn chưa đủ 16 tuổi, oa oa! Thời gian trôi nhanh quá đã mười năm rồi. Nếu ở bây giờ cái nụ hôn đó không thể nào là hôn được, thế mà nó đã tồn tại trong lòng nhiều năm như vậy.
Sau đó bạn học nam có ưu tú đến mấy cũng không lấy được trái tim cô.
Đương nhiên, anh cũng rất ưu tú.
――
Tới gần chạng vạng, bóng đêm bao phủ trong màn sương dày, tuyết chỉ dừng có một chút mà thôi, trên mặt đất vô cùng ẩm ướt.
Đây là lần thứ hai Ngu Quy Vãn đi vào chung cư Phó Trầm, trông nó đã có hơi thở cuộc sống hơn, trong tay anh xách hai túi siêu thị to, bên trong chất đống đồ ăn, đồ uống và rau dưa.
Phó Trầm đứng cạnh tủ lạnh vẫy tay Ngu Quy Vãn "Lại đây."
"Chuyện gì?" Ngu Quy Vãn đi qua.
"Em sắp xếp đống đồ này cho vào tủ." Anh chỉ hai túi đồ lớn trên mặt đất.
Ngu Quy Vãn: "......" Đã sai nhanh như thế rồi.
"Từ giờ trở đi, đây cũng là nhà của em." Giống như có cảm ứng, Phó Trầm quay đầu lại nói: "Tôi xử lý mọi chuyện xong xuôi, sau đó sẽ nấu cơm."
Chuyện? Chắc chắn là chuyện trên Weibo, Ngu Quy Vãn vội vàng hỏi: "Anh định xử lý như thế nào?"
Còn chưa kịp chờ anh trả lời đã hỏi thêm: "Đừng công khai chúng ta vừa đi đăng ký, còn chưa biết ba mẹ tôi sẽ như thế nào?."
Nếu không thể công khai chuyện này, thì việc đăng ký kết hôn này có liên quan gì tới chuyện xử lý này đâu chứ?
Bây giờ cô cảm thấy mình cứ lơ mơ.
Phó Trầm: "Tôi biết rồi." Vừa dứt lời, đã xoay người đi lên tầng.
Ngu Quy Vãn nhận mệnh mà phân loại rồi cất đồ ăn đi, có trứng tôm, có thịt, còn có rau dưa, còn có Coca, đậu phộng, đồ ăn vặt linh tinh......
Cô càng làm càng xấu hổ, không nghĩ tới anh cũng thích ăn những thực phẩm không chất dinh dưỡng này, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Đặt những thứ cần thiết trong tủ lạnh, còn rau dưa, thịt và trứng tôm cho vào phòng bếp.
Ngoài dự đoán của cô là phòng bếp quá mới, quá sạch sẽ không nhiễm hạt bụi nào, nấu cơm được thật không đấy?
Anh ấy thật sự biết nấu cơm chứ?
Dù sao thì cô cũng không biết, cũng không muốn học, đừng có mà sai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.