Chương 29: Yu Gui Wan
Úy Trúc
01/10/2020
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta:Gấu Beo
-----------
Hai ngày nay Ngu Quy Vãn đang nghĩ sẽ nói chuyện này với Thành Vi thế nào, do gần đây đóng phim quá gấp nên không có thời gian, ngay cả lúc chờ đến lượt quay mặt mũi cũng nặng nề, chống cằm yên lặng nhìn xa xa.
Hà Mạn thấy cô mấy ngày đều như thế, chủ động tới cười hỏi thăm: "Chị Vãn, em thấy tinh thần chị không tốt lắm, tối qua không ngủ được hả chị?"
Ngu Quy Vãn ngước lên cười lịch sự trả lời lại: "Không sao, chỉ nghĩ chút chuyện mà thôi."
Đào Tử ở gần đấy chạy vội về, vẻ mặt đề phòng nhìn Hà Mạn, trước đấy cô ta với Tô Tử Ngữ rất thân thiết, không thể không phòng, cẩn thận không lại làm chuyện xấu gì đấy.
Thấy vậy, Hà Mạn không biết làm sao cười bất lực thức thời quay đi.
Đào Tử tiện thể ngồi xuống, tức giận nói: "Chị Vãn, sao chị phải nói chuyện với loại người này cơ chứ, đã quên Tô Tử Ngữ nhanh như vậy?"
Ngu Quy Vãn bất đắc dĩ: "Tô Tử Ngữ là Tô Tử Ngữ, Hà Mạn là Hà Mạn, không thể chập làm một, hơn nữa chị thấy Hà Mạn không phải người như vậy."
Đào Tử khó chịu nói: "Dù sao cũng phải cẩn thận."
Ngu Quy Vãn cười mắt cong thành hình trăng khuyết, không nói gì nữa mà tiếp tục ngẩn người.
Lại bị tiếng cười khúc khích từ bên cạnh làm ồn chẳng thể yên tĩnh được.
"Nguyễn Vận, nàng cứ già mồm nữa đi, cẩn thận trẫm phạt nàng đấy, chép kinh Phật, lúc nào không vui thì cửa lãnh cung lúc nào cũng rộng mở vì nàng." Trì Dạng vốn đang đối diễn với con gái nhà người ta, không biết đối thế nào lại chạy tận tới đây.
Nguyễn Vận cụp mi xuống, nghiêm túc cúi người, trong mắt toàn sự trêu chọc "Hoàng Thượng nói phải, hãy tha cho thần thiếp, thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng thương tiếc."
"Vận mỹ nhân cứ ngoan, muốn cái gì trẫm đều cho nàng."
"Thật không? Bệ hạ thương yêu thần thiếp, là vinh hạnh của thần thiếp."
"Không chỉ là vinh hạnh thôi mà trái tim hay mạng đều cho nàng hết ......" Đôi mắt hoa đào của chớp chớp tình cảm, đuôi mắt nhếch lên chỉ là nói đùa mà làm cho cô gái nhỏ Nguyễn Vận mới hai mươi tuổi phải đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì.
Gần đây Trì Dạng rất thích trêu Nguyễn Vận, không thèm che giấu, không biết nhiệt tình chiếm bao nhiêu phần hay do tâm tư Ngu Quy Vãn hoàn toàn bị thu hút bởi những tin đồn.
Cô thật sự thích cô bé Nguyễn Vận này, tính tình mềm mại dễ thương nên không hy vọng gặp phải người đàn ông thủ đoạn.
Mặc dù phòng làm việc nhà mình chưa được đầy đủ cho lắm, nhưng có thể mang đến tài nguyên, lưu lượng, sự thu hút, nếu ký với cô gái này cũng không tệ, là hạt giống tốt, dùng thời gian để bồi dưỡng thì chắc chắc sẽ nổi tiếng.
Suy nghĩ mãnh liệt này cứ nung nấu đến tận trưa, làm Ngu Quy Vãn kết thúc công việc lúc hai giờ sáng cũng không về phòng nghỉ ngơi mà đến thẳng phòng Thành Vi để thương lượng.
Điển hình người không giấu được việc gì trong lòng.
Thành Vi vừa nằm xuống không lâu, vẻ mặt mệt mỏi, gần đây chạy liên tục giữa hai nơi Thịnh Thành- Hoành Điếm, cuộn người trên giường lười di chuyển, uể oải mà nhìn Ngu Quy Vãn: "Đại tiểu thư, em lại làm sao vậy?"
"Hơn nửa đêm, không ngủ mà đến phòng chị làm gì?"
Ngu Quy Vãn ngồi lên giường nghiêm trang mà nói: "Chị Vi, em muốn thương lượng với chị chuyện này."
"Ừ, em nói đi?" Thành Vi nhắm mắt lại, lười mở mắt.
"Chị Vi, nói chuyện nghiêm túc, chuyện lúc trước chị giúp em hủy hợp đồng chắc bây giờ cũng sắp xong rồi?"
"Đúng vậy." Thành Vi không chút để ý trả lời, khoảng thời gian trước hội đồng quản trị loạn thành một nồi cháo, tiến độ xử lý công việc không được nhanh, bây giờ đã thay máu nên mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
"Chị Vi, chị nghiêm túc chút đi." Ngu Quy Vãn hiếm khi nghiêm chỉnh như thế "Em biết chị vẫn luôn tự do, bây giờ em cũng thế, chúng ta chuẩn bị hoàn thiện phòng làm việc, chị có nhân mạch tài nguyên, em có độ hot, nâng hai người không thành vấn đề ......"
Không chờ cô nói xong, Thành Vi mở mắt, không thể tưởng tượng được nhìn cô chăm chú: "Lúc trước hỏi không phải em rất chán ghét giới giả trí mà? Cũng không có công việc gì muốn theo đuổi, chỉ cần cuộc sống đơn giản, cứ thế là được?"
Ngu Quy Vãn nháy mắt cười, "Tuổi còn trẻ, nên muốn tìm chuyện gì đó để làm, không thể lãng phí tài nguyên tốt như vậy, các ngành khác em cũng dốt đặc cái mai, tội gì phải thế? Chị nói đúng không!"
Thành Vi kích động không nói hai lời đồng ý luôn: "Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, đã chờ những lời này của em từ lâu."
Không cần phí sức đã xác định xong chuyện này.
Ngu Quy Vãn lúc sắp đi mới nhớ tới chuyện buổi chiều xoay người nói: "Chị Vi, nói thêm chuyện nữa."
"Chuyện khác đều dễ thương lượng, em nói đi?"
"Cái cô bé Nguyễn Vận kia không tệ đâu, đang sinh viên năm thứ ba còn chưa ký với công ty nào, chị thử để ý xem."
Thành Vi đồng ý ngay: "Yên tâm giao cho chị, em nhanh về ngủ đi! Đừng để sáng không dậy nổi."
Ngu Quy Vãn: "Biết rồi!"
Sau khi quay lại đoàn làm phim, ngày nào cũng rất hài hòa nên tiến đồ rất nhanh, Trần Thượng sung sướng làm cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn.
Hôm nay chưa phải đêm giao thừa, buổi tối bảy giờ kết thúc công việc, mời mọi người đến khách sạn ăn cơm thả lòng.
Mọi người đều hoan hô ầm ĩ: "Trần đạo vạn tuế, Trần đạo vạn tuế".
Các nhân viên công tác trong phim trường một phòng riêng, đạo diễn với các diễn diễn trong một phòng khác.
Từ buổi tối nói chuyện hôm đó, hôm sau Thành Vi đã về Thịnh Thành để xử lý công việc chỉ còn Đào Tử cùng Ngu Quy Vãn.
Trong thời gian này chuyện Trì Dạng và Nguyễn Vận không ai không biết không ai không hiểu, lúc nhàm chán mọi người đều lấy ra buôn sau lưng một chút. Có thể thấy Nguyễn Vận là cô gái hiểu biết, vô tình giữ khoảng cách với đối phương, tuy nhiên Trì Dạng là cái đồ thô kệch, không biết do vô ý hay cố ý mà ăn cơm cũng phải ngồi cạnh người ta.
Ngu Quy Vãn cười mở miệng giải vây: "Nguyễn Vận em lại đây."
Nguyễn Vận cảm kích nhìn cô, đi tới ngồi xuống, ngón tay xoắn góc áo, "Chị Vãn, cám ơn chị." Người mới phải có tính tự giác, vị trí bên cạnh đạo diễn phải để cho vai chính hoặc người khác.
Khuôn mặt kia đỏ lên trông rất đẹp, Ngu Quy Vãn không nhịn được trêu chọc hai câu: "Cảm ơn chị vì cái gì?"
Nguyễn Vận sửng sốt, ánh mắt vô tội, lắc đầu rồi cúi xuống nói nhỏ: "Không có gì không có gì." Giả vờ như không biết vậy.
Trì Dạng thoải mái đi tới chỗ Nguyễn Vận, lại tủi thâm gọi một tiếng: "Chị ba, không mang theo tôi chơi cùng gì cả!" Nói không rõ ràng.
Ngu Quy Vãn nhướng mày, cười nói: "Tôi chơi như thế nào? Mong Dạng tổng giải thích."
"Chị ba, không lòng vòng nhé!!"
"Dạng Dạng, chị ba của cậu rất vô tội!!" Thường xuyên bị Trần Thượng Trì Dạng cùng mọi người trêu chọc, nhưng lần đầu tiên Ngu Quy Vãn thản nhiên đối mặt với chuyện này.
Hình như hiệu quả không tệ!!!
Đòn sát thủ cũng vô dụng, Trì Dạng ngạc nhiên.
Nguyễn Vận che miệng lại không nhịn được nữa cười ra tiếng.
Trì Dạng: "......" Có câu thảo nê mã* không biết có nên nói không.
*mẹ kiếp
Trên bàn cơm, tiếng cười nói ồn ào của mọi người, nâng ly chúc mừng và những lời chúc phúc: "Chúc mọi người năm mới hạnh phúc năm mới càng tốt đẹp hơn nữa, Minh Lam Truyện cũng tốt hơn nữa, cũng chúc những đồng nghiệp đã đóng máy hoặc sắp sửa đóng máy cũng càng ngày càng tốt......"
Qua mấy vòng kính rượu, Ngu Quy Vãn hơi say, không ăn được bao nhiêu nhưng cũng khá no, dạ dày như đang sông cuộn biển gầm.
Trì Dạng là người mang thù, lúc này cầm chén rượu tới gây rối, nụ cười đàng hoàng "Chị dâu, ly đầu tiên kính chị và anh ba càng ngày càng tốt......"
Ngu Quy Vãn lại choáng váng uống thêm một ly.
"Chị ba, ly thứ hai kính chị vì thái độ đóng phim chuyên nghiệp, tôi rất khâm phục."
Ngu Quy Vãn không muốn nói gì, không phải không muốn nói mà không còn sức, để mà uống rượu thoải mái còn hơn.
"Chị ba, ly thứ ba kính chị......" Trì Dạng cười rất càn rỡ, không ai chú ý bên này.
Nguyễn Vận lo lắng nhìn Ngu Quy Vãn, đang muốn nói thì bị lườm một cái không dám nói gì nữa, cô còn kém mấy bậc nữa mới được lọt vào tuyến 18 nên giả chết thôi.
Ngu Quy Vãn loạng choạng đứng dậy, Đào Tử nhanh chóng chạy tới đỡ, lắc lắc đầu không biết có phải do rượu không, bật thốt lên nói: "Cậu cứ chờ đấy, về nhà tôi sẽ mách với anh ba cậu ――"
Nghe vậy, nụ cười rạng rỡ của Trì Dạng cứng lại, ngạc nhiên, há mồm không nói nên lời.
Nhìn bóng dáng phóng khoáng của cô biến mất ở chỗ ngoặt.
Nguyễn Vận bên cạnh không dám nhìn nghiêng, trong lòng lại thầm nghĩ: "Đáp trả mẹ nó thật tốt."
Ngu Quy Vãn say được Đào Tử mang đi, Trì Dạng lại chuyển sang mục tiêu mới Nguyễn Vận, ngồi xuống vị trí cũ của Ngu Quy Vãn, dựa lưng vào ghế, cánh tay lại gác lên thành ghế, cười rất lưu manh, "A Vận, em đang cười."
Nguyễn Vận lập tức ngồi thẳng, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, giả vờ nghiêm túc gắp đồ ăn "Không có ạ, anh nhìn lầm rồi."
Trì Dạng tiến đến hà hơi vào tai người ta cười nói: "A Vận em đang cười, anh nhìn thấy rồi."
Tai Nguyễn Vận ửng đỏ, nhảy vội lên, cúi đầu nhìn anh, trong mắt không còn sự tỉnh táo như trước không phải say rồi chứ! Còn gọi thân thiết như vậy.
Đi trước là thượng sách, đi trước là thượng sách, thật sự cô không muốn bị tai tiếng, chênh lệch lớn như thế, nếu có chuyện thì chỉ hại mình mà thôi.
Trì Dạng giả say: "......" Bóng lưng của cô cũng đẹp!!
Ngu Quy Vãn về phòng bị Đào Tử ném vào trong phòng tắm ngâm nước ấm, lúc đi ra đã tỉnh táo hơn nhiều.
Đào Tử rất săn sóc đến phòng bếp làm chén canh giải rượu, nhìn thấy cô đi ra vôi vàng nói: "Chị Vãn, nhanh đến uống cái này đi."
Ngu Quy Vãn thò lại gần ngửi, nhíu mày nói: "Chị không muốn uống, ngủ một giấc là được."
Đào Tử: "Chị xem điện thoại đi sắp nổ rồi đấy, chắc chắn không cần tỉnh táo để trả lời điện thoại của Phó tổng."
Hả...... Nghe thấy hai chữ Phó tổng, Ngu Quy Vãn giật mình, lấy điện thoại ra nhìn, từ lúc hơn 7 giờ đã bắt đầu gọi cho cô, cơ bản là mười phút một lần, bây giờ là 12 giờ.
Cô hơi say nhưng cũng không đếm được vì trên điện thoại có quá nhiều cuộc goi nhỡ đều là anh gọi.
Đào Tử bê canh giải rượu qua, hất hất cằm ra hiệu cho cô chứ không nói gì thêm.
Ngu Quy Vãn đưa tay ra nhận, đang lúc giằng co thì điện thoai lại vang lên.
Cô cúi đầu hai chữ "Phó Trầm" thật lóa con mẹ nó mắt.
Ngón tay không nghe theo sự sai khiến trượt nhận điện thoại, sau đó đặt lên tai "alo" rồi liếc nhìn Đào Tử.
Đào Tử nhìn cô: "......"
Một tay Ngu Quy Vãn chỉ canh giải rượu, còn một tay chỉ ngăn tủ nhỏ chỗ mép giường sau đó ra hiệu im lặng chỉ cửa lại chỉ giường.
Ngụ ý đặt canh giải rượu vào ngăn tủ tý nữa mình sẽ uống, không còn sớm nữa em về phòng ngủ đi.
Tiếp theo lại ứng phó với đầu điện thoại bên kia, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất: "Hả? Anh vừa nói gì? Em không nghe rõ, em lặp lại lần nữa."
Đào Tử yên lặng đặt canh giải rượu sau đó nhẹ nhàng đi ra cửa.
Phó Trầm: "Vừa mới làm gì? Sao mãi mới nhận điện thoại."
Ngu Quy Vãn cười cười: "Không làm gì, ăn cơm nên không nghe được điện thoại."
Phó Trầm: "Trước đấy anh gọi điện cho Trần Thượng, thấy nói mọi người xong việc sớm nên đi ăn."
Ngu Quy Vãn nhân cơ hội chạy vào trong ổ chăn ấm, không chút để ý mà "Ừ" một tiếng.
Phó Trầm: "Có ăn no không? Có uống rượu không??"
"Hả......" Ngu Quy Vãn nói: "Không có." Dù sao một câu thật một câu giả.
"Mùi rượu của em truyền qua cả điện thoại."
Ngu Quy Vãn run tay, vội vàng hỏi: "Thật không?" Sau khi nhận ra đã muộn rồi, đầu cô thật sự choáng váng.
Cái này không phải WeChat, không thể rút về được.
Một lát sau, điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ, Phó Trầm nói: "Con gái uống ít rượu thôi, ít nhất không thể uống say."
Ngu Quy Vãn phản bác: "Không có."
Phó Trầm: "Hả?"
Ngu Quy Vãn tủi thân nói: "Trì Dạng cậu ta bắt nạt em."
Phó Trầm: "Hử?"
Ngu Quy Vãn kéo dài giọng, theo bản năng làm nũng: "Cậu ta gọi em là chị ba, sau đó ép em uống uống rượu."
"Thằng nhóc đấy gọi chị ba là đúng, nhưng không được bắt em uống." Phó Trầm ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Lần sau anh sẽ bắt nạt lại giúp em."
"Phải ngoan, lần sau uống ít rượu đi."
Nghe giọng nói quyến rũ Ngu Quy Vãn "Vâng", giọng càng ngày càng nhỏ.
"Buồn ngủ hả?"
Ngu Quy Vãn cố gắng chống mí mắt, lại "Ừm" một tiếng, nhẹ buông tay, điện thoại rơi trên gối.
Phó Trầm nói: "Vừa xem tiết mục đêm giao thừa của em, giọng hát rất êm tai."
"Hát thì hát, nhưng ca sĩ nam kia vì sao phải cầm tay em?"
"Không thích ánh mắt anh ta nhìn em, cũng không thích nhìn em cười với anh ta."
Beta:Gấu Beo
-----------
Hai ngày nay Ngu Quy Vãn đang nghĩ sẽ nói chuyện này với Thành Vi thế nào, do gần đây đóng phim quá gấp nên không có thời gian, ngay cả lúc chờ đến lượt quay mặt mũi cũng nặng nề, chống cằm yên lặng nhìn xa xa.
Hà Mạn thấy cô mấy ngày đều như thế, chủ động tới cười hỏi thăm: "Chị Vãn, em thấy tinh thần chị không tốt lắm, tối qua không ngủ được hả chị?"
Ngu Quy Vãn ngước lên cười lịch sự trả lời lại: "Không sao, chỉ nghĩ chút chuyện mà thôi."
Đào Tử ở gần đấy chạy vội về, vẻ mặt đề phòng nhìn Hà Mạn, trước đấy cô ta với Tô Tử Ngữ rất thân thiết, không thể không phòng, cẩn thận không lại làm chuyện xấu gì đấy.
Thấy vậy, Hà Mạn không biết làm sao cười bất lực thức thời quay đi.
Đào Tử tiện thể ngồi xuống, tức giận nói: "Chị Vãn, sao chị phải nói chuyện với loại người này cơ chứ, đã quên Tô Tử Ngữ nhanh như vậy?"
Ngu Quy Vãn bất đắc dĩ: "Tô Tử Ngữ là Tô Tử Ngữ, Hà Mạn là Hà Mạn, không thể chập làm một, hơn nữa chị thấy Hà Mạn không phải người như vậy."
Đào Tử khó chịu nói: "Dù sao cũng phải cẩn thận."
Ngu Quy Vãn cười mắt cong thành hình trăng khuyết, không nói gì nữa mà tiếp tục ngẩn người.
Lại bị tiếng cười khúc khích từ bên cạnh làm ồn chẳng thể yên tĩnh được.
"Nguyễn Vận, nàng cứ già mồm nữa đi, cẩn thận trẫm phạt nàng đấy, chép kinh Phật, lúc nào không vui thì cửa lãnh cung lúc nào cũng rộng mở vì nàng." Trì Dạng vốn đang đối diễn với con gái nhà người ta, không biết đối thế nào lại chạy tận tới đây.
Nguyễn Vận cụp mi xuống, nghiêm túc cúi người, trong mắt toàn sự trêu chọc "Hoàng Thượng nói phải, hãy tha cho thần thiếp, thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng thương tiếc."
"Vận mỹ nhân cứ ngoan, muốn cái gì trẫm đều cho nàng."
"Thật không? Bệ hạ thương yêu thần thiếp, là vinh hạnh của thần thiếp."
"Không chỉ là vinh hạnh thôi mà trái tim hay mạng đều cho nàng hết ......" Đôi mắt hoa đào của chớp chớp tình cảm, đuôi mắt nhếch lên chỉ là nói đùa mà làm cho cô gái nhỏ Nguyễn Vận mới hai mươi tuổi phải đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì.
Gần đây Trì Dạng rất thích trêu Nguyễn Vận, không thèm che giấu, không biết nhiệt tình chiếm bao nhiêu phần hay do tâm tư Ngu Quy Vãn hoàn toàn bị thu hút bởi những tin đồn.
Cô thật sự thích cô bé Nguyễn Vận này, tính tình mềm mại dễ thương nên không hy vọng gặp phải người đàn ông thủ đoạn.
Mặc dù phòng làm việc nhà mình chưa được đầy đủ cho lắm, nhưng có thể mang đến tài nguyên, lưu lượng, sự thu hút, nếu ký với cô gái này cũng không tệ, là hạt giống tốt, dùng thời gian để bồi dưỡng thì chắc chắc sẽ nổi tiếng.
Suy nghĩ mãnh liệt này cứ nung nấu đến tận trưa, làm Ngu Quy Vãn kết thúc công việc lúc hai giờ sáng cũng không về phòng nghỉ ngơi mà đến thẳng phòng Thành Vi để thương lượng.
Điển hình người không giấu được việc gì trong lòng.
Thành Vi vừa nằm xuống không lâu, vẻ mặt mệt mỏi, gần đây chạy liên tục giữa hai nơi Thịnh Thành- Hoành Điếm, cuộn người trên giường lười di chuyển, uể oải mà nhìn Ngu Quy Vãn: "Đại tiểu thư, em lại làm sao vậy?"
"Hơn nửa đêm, không ngủ mà đến phòng chị làm gì?"
Ngu Quy Vãn ngồi lên giường nghiêm trang mà nói: "Chị Vi, em muốn thương lượng với chị chuyện này."
"Ừ, em nói đi?" Thành Vi nhắm mắt lại, lười mở mắt.
"Chị Vi, nói chuyện nghiêm túc, chuyện lúc trước chị giúp em hủy hợp đồng chắc bây giờ cũng sắp xong rồi?"
"Đúng vậy." Thành Vi không chút để ý trả lời, khoảng thời gian trước hội đồng quản trị loạn thành một nồi cháo, tiến độ xử lý công việc không được nhanh, bây giờ đã thay máu nên mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
"Chị Vi, chị nghiêm túc chút đi." Ngu Quy Vãn hiếm khi nghiêm chỉnh như thế "Em biết chị vẫn luôn tự do, bây giờ em cũng thế, chúng ta chuẩn bị hoàn thiện phòng làm việc, chị có nhân mạch tài nguyên, em có độ hot, nâng hai người không thành vấn đề ......"
Không chờ cô nói xong, Thành Vi mở mắt, không thể tưởng tượng được nhìn cô chăm chú: "Lúc trước hỏi không phải em rất chán ghét giới giả trí mà? Cũng không có công việc gì muốn theo đuổi, chỉ cần cuộc sống đơn giản, cứ thế là được?"
Ngu Quy Vãn nháy mắt cười, "Tuổi còn trẻ, nên muốn tìm chuyện gì đó để làm, không thể lãng phí tài nguyên tốt như vậy, các ngành khác em cũng dốt đặc cái mai, tội gì phải thế? Chị nói đúng không!"
Thành Vi kích động không nói hai lời đồng ý luôn: "Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, đã chờ những lời này của em từ lâu."
Không cần phí sức đã xác định xong chuyện này.
Ngu Quy Vãn lúc sắp đi mới nhớ tới chuyện buổi chiều xoay người nói: "Chị Vi, nói thêm chuyện nữa."
"Chuyện khác đều dễ thương lượng, em nói đi?"
"Cái cô bé Nguyễn Vận kia không tệ đâu, đang sinh viên năm thứ ba còn chưa ký với công ty nào, chị thử để ý xem."
Thành Vi đồng ý ngay: "Yên tâm giao cho chị, em nhanh về ngủ đi! Đừng để sáng không dậy nổi."
Ngu Quy Vãn: "Biết rồi!"
Sau khi quay lại đoàn làm phim, ngày nào cũng rất hài hòa nên tiến đồ rất nhanh, Trần Thượng sung sướng làm cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn.
Hôm nay chưa phải đêm giao thừa, buổi tối bảy giờ kết thúc công việc, mời mọi người đến khách sạn ăn cơm thả lòng.
Mọi người đều hoan hô ầm ĩ: "Trần đạo vạn tuế, Trần đạo vạn tuế".
Các nhân viên công tác trong phim trường một phòng riêng, đạo diễn với các diễn diễn trong một phòng khác.
Từ buổi tối nói chuyện hôm đó, hôm sau Thành Vi đã về Thịnh Thành để xử lý công việc chỉ còn Đào Tử cùng Ngu Quy Vãn.
Trong thời gian này chuyện Trì Dạng và Nguyễn Vận không ai không biết không ai không hiểu, lúc nhàm chán mọi người đều lấy ra buôn sau lưng một chút. Có thể thấy Nguyễn Vận là cô gái hiểu biết, vô tình giữ khoảng cách với đối phương, tuy nhiên Trì Dạng là cái đồ thô kệch, không biết do vô ý hay cố ý mà ăn cơm cũng phải ngồi cạnh người ta.
Ngu Quy Vãn cười mở miệng giải vây: "Nguyễn Vận em lại đây."
Nguyễn Vận cảm kích nhìn cô, đi tới ngồi xuống, ngón tay xoắn góc áo, "Chị Vãn, cám ơn chị." Người mới phải có tính tự giác, vị trí bên cạnh đạo diễn phải để cho vai chính hoặc người khác.
Khuôn mặt kia đỏ lên trông rất đẹp, Ngu Quy Vãn không nhịn được trêu chọc hai câu: "Cảm ơn chị vì cái gì?"
Nguyễn Vận sửng sốt, ánh mắt vô tội, lắc đầu rồi cúi xuống nói nhỏ: "Không có gì không có gì." Giả vờ như không biết vậy.
Trì Dạng thoải mái đi tới chỗ Nguyễn Vận, lại tủi thâm gọi một tiếng: "Chị ba, không mang theo tôi chơi cùng gì cả!" Nói không rõ ràng.
Ngu Quy Vãn nhướng mày, cười nói: "Tôi chơi như thế nào? Mong Dạng tổng giải thích."
"Chị ba, không lòng vòng nhé!!"
"Dạng Dạng, chị ba của cậu rất vô tội!!" Thường xuyên bị Trần Thượng Trì Dạng cùng mọi người trêu chọc, nhưng lần đầu tiên Ngu Quy Vãn thản nhiên đối mặt với chuyện này.
Hình như hiệu quả không tệ!!!
Đòn sát thủ cũng vô dụng, Trì Dạng ngạc nhiên.
Nguyễn Vận che miệng lại không nhịn được nữa cười ra tiếng.
Trì Dạng: "......" Có câu thảo nê mã* không biết có nên nói không.
*mẹ kiếp
Trên bàn cơm, tiếng cười nói ồn ào của mọi người, nâng ly chúc mừng và những lời chúc phúc: "Chúc mọi người năm mới hạnh phúc năm mới càng tốt đẹp hơn nữa, Minh Lam Truyện cũng tốt hơn nữa, cũng chúc những đồng nghiệp đã đóng máy hoặc sắp sửa đóng máy cũng càng ngày càng tốt......"
Qua mấy vòng kính rượu, Ngu Quy Vãn hơi say, không ăn được bao nhiêu nhưng cũng khá no, dạ dày như đang sông cuộn biển gầm.
Trì Dạng là người mang thù, lúc này cầm chén rượu tới gây rối, nụ cười đàng hoàng "Chị dâu, ly đầu tiên kính chị và anh ba càng ngày càng tốt......"
Ngu Quy Vãn lại choáng váng uống thêm một ly.
"Chị ba, ly thứ hai kính chị vì thái độ đóng phim chuyên nghiệp, tôi rất khâm phục."
Ngu Quy Vãn không muốn nói gì, không phải không muốn nói mà không còn sức, để mà uống rượu thoải mái còn hơn.
"Chị ba, ly thứ ba kính chị......" Trì Dạng cười rất càn rỡ, không ai chú ý bên này.
Nguyễn Vận lo lắng nhìn Ngu Quy Vãn, đang muốn nói thì bị lườm một cái không dám nói gì nữa, cô còn kém mấy bậc nữa mới được lọt vào tuyến 18 nên giả chết thôi.
Ngu Quy Vãn loạng choạng đứng dậy, Đào Tử nhanh chóng chạy tới đỡ, lắc lắc đầu không biết có phải do rượu không, bật thốt lên nói: "Cậu cứ chờ đấy, về nhà tôi sẽ mách với anh ba cậu ――"
Nghe vậy, nụ cười rạng rỡ của Trì Dạng cứng lại, ngạc nhiên, há mồm không nói nên lời.
Nhìn bóng dáng phóng khoáng của cô biến mất ở chỗ ngoặt.
Nguyễn Vận bên cạnh không dám nhìn nghiêng, trong lòng lại thầm nghĩ: "Đáp trả mẹ nó thật tốt."
Ngu Quy Vãn say được Đào Tử mang đi, Trì Dạng lại chuyển sang mục tiêu mới Nguyễn Vận, ngồi xuống vị trí cũ của Ngu Quy Vãn, dựa lưng vào ghế, cánh tay lại gác lên thành ghế, cười rất lưu manh, "A Vận, em đang cười."
Nguyễn Vận lập tức ngồi thẳng, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, giả vờ nghiêm túc gắp đồ ăn "Không có ạ, anh nhìn lầm rồi."
Trì Dạng tiến đến hà hơi vào tai người ta cười nói: "A Vận em đang cười, anh nhìn thấy rồi."
Tai Nguyễn Vận ửng đỏ, nhảy vội lên, cúi đầu nhìn anh, trong mắt không còn sự tỉnh táo như trước không phải say rồi chứ! Còn gọi thân thiết như vậy.
Đi trước là thượng sách, đi trước là thượng sách, thật sự cô không muốn bị tai tiếng, chênh lệch lớn như thế, nếu có chuyện thì chỉ hại mình mà thôi.
Trì Dạng giả say: "......" Bóng lưng của cô cũng đẹp!!
Ngu Quy Vãn về phòng bị Đào Tử ném vào trong phòng tắm ngâm nước ấm, lúc đi ra đã tỉnh táo hơn nhiều.
Đào Tử rất săn sóc đến phòng bếp làm chén canh giải rượu, nhìn thấy cô đi ra vôi vàng nói: "Chị Vãn, nhanh đến uống cái này đi."
Ngu Quy Vãn thò lại gần ngửi, nhíu mày nói: "Chị không muốn uống, ngủ một giấc là được."
Đào Tử: "Chị xem điện thoại đi sắp nổ rồi đấy, chắc chắn không cần tỉnh táo để trả lời điện thoại của Phó tổng."
Hả...... Nghe thấy hai chữ Phó tổng, Ngu Quy Vãn giật mình, lấy điện thoại ra nhìn, từ lúc hơn 7 giờ đã bắt đầu gọi cho cô, cơ bản là mười phút một lần, bây giờ là 12 giờ.
Cô hơi say nhưng cũng không đếm được vì trên điện thoại có quá nhiều cuộc goi nhỡ đều là anh gọi.
Đào Tử bê canh giải rượu qua, hất hất cằm ra hiệu cho cô chứ không nói gì thêm.
Ngu Quy Vãn đưa tay ra nhận, đang lúc giằng co thì điện thoai lại vang lên.
Cô cúi đầu hai chữ "Phó Trầm" thật lóa con mẹ nó mắt.
Ngón tay không nghe theo sự sai khiến trượt nhận điện thoại, sau đó đặt lên tai "alo" rồi liếc nhìn Đào Tử.
Đào Tử nhìn cô: "......"
Một tay Ngu Quy Vãn chỉ canh giải rượu, còn một tay chỉ ngăn tủ nhỏ chỗ mép giường sau đó ra hiệu im lặng chỉ cửa lại chỉ giường.
Ngụ ý đặt canh giải rượu vào ngăn tủ tý nữa mình sẽ uống, không còn sớm nữa em về phòng ngủ đi.
Tiếp theo lại ứng phó với đầu điện thoại bên kia, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất: "Hả? Anh vừa nói gì? Em không nghe rõ, em lặp lại lần nữa."
Đào Tử yên lặng đặt canh giải rượu sau đó nhẹ nhàng đi ra cửa.
Phó Trầm: "Vừa mới làm gì? Sao mãi mới nhận điện thoại."
Ngu Quy Vãn cười cười: "Không làm gì, ăn cơm nên không nghe được điện thoại."
Phó Trầm: "Trước đấy anh gọi điện cho Trần Thượng, thấy nói mọi người xong việc sớm nên đi ăn."
Ngu Quy Vãn nhân cơ hội chạy vào trong ổ chăn ấm, không chút để ý mà "Ừ" một tiếng.
Phó Trầm: "Có ăn no không? Có uống rượu không??"
"Hả......" Ngu Quy Vãn nói: "Không có." Dù sao một câu thật một câu giả.
"Mùi rượu của em truyền qua cả điện thoại."
Ngu Quy Vãn run tay, vội vàng hỏi: "Thật không?" Sau khi nhận ra đã muộn rồi, đầu cô thật sự choáng váng.
Cái này không phải WeChat, không thể rút về được.
Một lát sau, điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ, Phó Trầm nói: "Con gái uống ít rượu thôi, ít nhất không thể uống say."
Ngu Quy Vãn phản bác: "Không có."
Phó Trầm: "Hả?"
Ngu Quy Vãn tủi thân nói: "Trì Dạng cậu ta bắt nạt em."
Phó Trầm: "Hử?"
Ngu Quy Vãn kéo dài giọng, theo bản năng làm nũng: "Cậu ta gọi em là chị ba, sau đó ép em uống uống rượu."
"Thằng nhóc đấy gọi chị ba là đúng, nhưng không được bắt em uống." Phó Trầm ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Lần sau anh sẽ bắt nạt lại giúp em."
"Phải ngoan, lần sau uống ít rượu đi."
Nghe giọng nói quyến rũ Ngu Quy Vãn "Vâng", giọng càng ngày càng nhỏ.
"Buồn ngủ hả?"
Ngu Quy Vãn cố gắng chống mí mắt, lại "Ừm" một tiếng, nhẹ buông tay, điện thoại rơi trên gối.
Phó Trầm nói: "Vừa xem tiết mục đêm giao thừa của em, giọng hát rất êm tai."
"Hát thì hát, nhưng ca sĩ nam kia vì sao phải cầm tay em?"
"Không thích ánh mắt anh ta nhìn em, cũng không thích nhìn em cười với anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.