Chỉ Muốn Thích Em

Chương 27

Tuế Kiến

17/02/2022

Chuyện Đường Việt Hành bị thương cuối cùng vẫn bị tung ra vào một tuần sau, liên quan đến tình cảm đều bị paparazzi đào lên hết. Từ video anh ta và người phụ nữ ra vào cùng một lúc đến video có độ nét căng của hai người hôn nhau trong bãi đậu xe, một loạt bằng chứng hết cái này đến cái khác, ngay cả đội ngũ quan hệ công chúng giỏi nhất trong ngành cũng không thể đưa ra bất kỳ lời giãi bày nào.

Ngày hôm đó, Weibo bị tê liệt trong thời gian ngắn, những người trong làn sóng cặn bã sôi nổi mang vấn đề liên quan đến Đường Việt Hành lên Weibo trêu đùa.

Lúc Văn Tưởng nhìn thấy tin tức này, Đường Việt Hành đã công khai thừa nhận tình cảm trên Weibo, công ty quản lý cũng đưa ra tuyên bố liên quan.

Hiện tại giá trị con người của Đường Việt Hành cao, rất nổi tiếng, xem như là đỉnh lưu trong giới, sau khi công khai tình cảm, một nửa giang sơn ở trang đầu hotsearch đều bị tên anh ta chiếm giữ.

Lúc nghỉ trưa, Phương Trừng ở trong giới người hâm mộ cầm điện thoại gào khóc, "Huhuhuhuhu tôi không tin, đây chắc chắn là giả."

"Tan nát cõi lòng."

"Aaaaaaaaaaaaa đây rốt cuộc là nỗi khổ ở nhân gian."

"Đi làm cái gì, làm y tá làm gì, có ích lợi gì đâu."

"........."

Văn Tưởng ngồi bên cạnh xem ca bệnh không nhịn được bật cười.

"Cô còn cười nữa!" Phương Trừng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt rầu rĩ, "Tôi thất tình rồi mà cô còn cười, bác sĩ Văn cô không có lương tâm lắm đấy."

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào ca bệnh, ý cười nơi khoé môi vẫn chưa giảm, "Đường Việt Hành cũng hơn hai mươi, cũng đã đến tuổi yêu đương rồi."

"Nói là nói như vậy nhưng này cũng quá nhanh rồi." Phương Trừng mở bài viết về bối cảnh nhà gái trên Weibo ra, "Hơn nữa anh ấy lại còn tìm người ngoài giới."

"Người ngoài giới làm sao?"

"Người ngoài giới mới càng khiến fan bất bình đó. Nếu là người trong giới thì bọn tôi cũng không cảm thấy gì, nói không chừng còn có thể gặm couple, nhưng người ngoài giới mới khiến fan càng cảm thấy khó lòng tiếp nhận."

Văn Tưởng cười khẽ, "Nói không chừng người ta cũng không kém Đường Việt Hành đâu."

"Bỏ đi, ngày mai tôi cũng đi từ chức làm bác sĩ gia đình cho người ta vậy." Phương Trừng thở dài, "Haizz, tôi quên mất, tôi chỉ là y tá nhỏ bé lại hèn mọn, tôi chỉ có thể châm kim đo nhiệt độ cho người ta mà thôi."

"......"

Điện thoại đang sạc để trên bàn cạnh Văn Tưởng vang lên, cô dừng bút nhìn, là Trì Uyên gọi tới.

Cô rút dây sạc ra, nghe máy, "Trì Uyên?"

"Ừm." Trì Uyên hỏi, "Buổi tối tan làm có rảnh không?"

"Có, sao vậy?" Văn Tưởng cầm bút rồi đóng nắp lại bằng một tay, Phương Trừng bên cạnh với vẻ hóng chuyện nhìn chằm chằm cô.

"Buổi tối Đường Việt Hành mời ăn cơm, hỏi cô có tới không."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Văn Tưởng quay đầu nhìn Phương Trừng theo bản năng, có hơi chột dạ, "Được, ở đâu?"

"Địa điểm còn chưa quyết định."

"Vậy quyết định xong thì nói tôi một tiếng trên Wechat."

"Được."

Cúp máy, Văn Tưởng tránh không khỏi bị Phương Trừng hóng chuyện từ trong ra ngoài, "Cô cũng đừng muốn giấu tôi, tôi nghe giọng điệu cô nhận điện thoại có hơi sai sai."

Văn Tưởng: "......."

Giọng điệu tôi bất thường nhưng tất cả đều là bởi vì cô ở bên cạnh đấy.

Phương Trừng hơi híp mắt, "Có phải là người theo đuổi cô không?"

"Không phải."

"Vậy là người cô thích?"

Mắt Văn Tưởng giật một cái, vô thức cài ngón tay, "Cũng không phải."

"Không phải thì là không phải thôi." Phương Trừng nhướng mày, chống cằm, "Dù sao quan hệ chắc chắn không bình thường."

Văn Tưởng cất điện thoại, nhìn đồng hồ không sai biệt lắm, chuẩn bị đi thăm phòng bệnh một chuyến, đứng dậy lấy ca bệnh vỗ nhẹ lên đầu Phương Trừng, giọng nói mang theo mấy phần trêu đùa, "Có thời gian hóng chuyện, không bằng cô đi xem công ty quản lý nào tuyển y tá gia đình đi."

"......" Bại trận.

Bây giờ Văn Tưởng chuyển đến đối diện bệnh viện nên bình thường đi làm rất ít lái xe, buổi chiều sau khi nhận được địa chỉ ăn cơm Trì Uyên gửi tới, cô vốn định sau khi tan làm về tắm một cái rồi lái xe qua, nhưng không ngờ chạng vạng tiếp nhận một bệnh nhân nên muộn thời gian giao ca.

Đi ra khỏi bệnh viện đã gần bảy rưỡi.

Văn Tưởng vừa đi vừa nhắn tin gửi cho Trì Uyên, định nói với anh một tiếng là có thể bản thân sẽ đến muộn. Một câu vừa mới đánh vài chữ, bên tai truyền đến giọng nói mang theo ý cười quen thuộc, "Đi đường chơi điện thoại không sợ tông người ta à?"

"......."

Văn Tưởng bỗng chốc ngẩng đầu.

Màn đêm buông xuống, ráng chiều và đèn xe giao thoa, ánh đèn phảng phất bóng dáng người đàn ông trong đêm tối vừa huyền ảo lại vừa chân thật.

Trì Uyên đứng cách đó không xa.

Anh mặc áo sơmi trắng đơn giản, tóc cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ đẹp trai tuấn tú, trên mặt mang theo ý cười thờ ơ, nhìn qua vô cùng dịu dàng.

Phía sau là con phố ngựa xe như nước, nhà cao tầng san sát lấp lánh ánh đèn, dòng người vội vàng nhộn nhịp giống như thuỷ triều tuôn chảy.

Văn Tưởng hơi ngẩn ngơ nhưng ngay sau đó đã bị nhịp tim đập nhanh không sao giải thích được, rục rịch lại cực kỳ không thể khống chế.

Gần như muốn làm cô mất đi khả năng ngôn ngữ.

Văn Tưởng siết chặt điện thoại, dời ánh mắt sang chỗ khác như muốn che giấu, cổ họng như bị siết chặt, qua một lúc lâu mới nhớ ra mà mở miệng, "Sao anh lại qua đây?"

Trì Uyên mở miệng, giọng điệu đương nhiên, "Đúng lúc đến bệnh viện, tiện thể đón cô cùng nhau qua."

Văn Tưởng "à" một tiếng, khả năng suy nghĩ không biết sao có hơi chậm chạp, ngừng vài giây mới nhận ra được ý anh, khoé môi hơi mím lại, "Tôi phải về sửa soạn một chút, có thể sẽ mất một lúc."

Ngụ ý là anh có thể phải chờ đấy.

Trì Uyên ngược lại không để tâm, rủ mắt, tầm mắt đúng lúc dừng trên mặt cô, giọng điệu ôn hoà thản nhiên, "Vậy tôi đợi cô."

Văn Tưởng lại "à" một tiếng, đi được mấy bước bỗng nhiên nhớ ra cái gì nên dừng bước, đồng thời quay đầu lại nói chuyện, "Anh ở——"

Còn chưa nói xong, cái trán của Văn Tưởng vì cô đột nhiên xoay người nên suýt đụng vào cằm anh.

"......"

"......"

Có lẽ là Trì Uyên cười.

Từ góc độ này, Văn Tưởng có thể nhìn thấy yết hầu khẽ lăn của anh do cười, còn có đường cong xương quai xanh ẩn giấu trong cổ áo khẽ mở.

Khoảng cách quá gần, cô thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ẩn sâu trong xương quai xanh của anh.

Văn Tưởng ngây ngẩn cả người.

Sau khi lấy lại tinh thần cảm thấy nhìn đâu cũng không thích hợp, trong lúc tay chân luống cuống trán suýt nữa đụng vào cằm anh, cũng may Trì Uyên phản ứng nhanh nên đưa tay chặn lại.

Nhưng cái này cũng sai sai.

Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu cô, khoảng cách như gần như xa càng khiến cho người ta ngứa ngáy tim gan, Văn Tưởng cứng người lại theo bản năng.

Văn Tưởng chưa từng gặp phải tình huống như này, qua một lúc lâu mới nhớ ra mà lùi về sau một bước. Màn đêm cũng không có cách nào che được tất cả hồi hộp không kiểm soát được, không biết làm sao của cô.

Cô rủ mắt, khẽ nuốt nước bọt, tận lực áp chế nhịp tim đang đập quá nhanh, lại lần nữa nhắc đến câu nói vừa nãy còn chưa nói xong, "Anh đợi tôi ở đâu?"

Trì Uyên rút tay về, yết hầu chuyển động, "Còn có thể ở đâu, đương nhiên là đợi ở nhà cô rồi."



"......."

"Sao vậy?" Trì Uyên nhìn cô chằm chằm, khẽ cười ra tiếng, "Chẳng lẽ cô định bảo tôi đứng ở ven đường này đợi cô?"

Văn Tưởng mím môi.

Thật không dám giấu diếm, lúc nãy quả thực cô nghĩ như vậy đấy.

Trì Uyên chú ý đến vẻ muốn nói lại thôi của cô, ánh mắt dừng lại vài giây rồi sau đó không chút để ý mở miệng, "Đi thôi, nếu không thì đợi lát nữa là muộn đấy."

"......."

Nhà Văn Tưởng mua chính là căn hộ duplex, tuy diện tích không lớn nhưng cái cần có cũng không thiếu. Vào cửa thì bên phía tay trái là phòng tắm, phía tay phải là phòng bếp kiểu nửa mở, bên cạnh phòng bếp là quầy bar vẫn còn đang sửa.

Đi vào trong là phòng khách và ban công, tầm nhìn rộng rãi và đầy nắng.

Lầu hai là phòng ngủ, là nơi riêng tư nên Trì Uyên không quan sát nhiều, anh thu hồi tầm mắt ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Văn Tưởng rót cho anh ly nước, "Anh ngồi một lát, tôi sẽ nhanh thôi."

"Được, tôi không gấp."

Văn Tưởng "ừm" một tiếng, đặt ấm nước trên bàn trà rồi đứng dậy lên lầu thay quần áo đi tắm, nghĩ trong nhà còn có người nên cô cầm theo quần áo lát nữa muốn mặc ra ngoài đi vào.

Phòng khách bỗng nhiên chỉ còn lại mỗi mình Trì Uyên.

Anh ngồi một lát, uống xong ly nước, ánh mắt bỗng nhiên bị thu hút bởi khung ảnh trên giá sách nên đứng dậy đi qua.

Đó là bức ảnh năm xưa.

Màu sắc trong ảnh đã hơi ố vàng, người trong ảnh cũng có hơi mơ hồ nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều, có lẽ là ảnh Văn Tưởng hồi nhỏ.

Cô được mẹ Văn bế trong lòng, sau lưng là logo của trường mầm non thuộc đại viện.

Góc bên phải ảnh còn có một dòng chữ nhỏ, nhưng bị mép khung tranh gỗ che đi một chút nên nhìn không rõ lắm.

Trên giá sách còn có rất nhiều ảnh, Trì Uyên lướt qua từng cái một, bỗng nhiên phát hiện mỗi một tấm ảnh đều thiếu bóng dáng người không nên thiếu.

——Ba của Văn Tưởng, Tưởng Viễn Sơn.

Anh lại sát gần để xem, phát hiện có một số tấm chính xác không có Tưởng Viễn Sơn, nhưng cũng có một số bức hình như là sau đó bị cắt đi, trong ảnh chỉ còn một chút dấu vết thuộc về Tưởng Viễn Sơn.

Trì Uyên hơi nhíu mày.

Anh chỉ nghe được một chút xíu xiu về mâu thuẫn giữa Tưởng Viễn Sơn và Văn Tưởng từ miệng Tưởng Viễn Sơn, nhưng những cái đó hình như không đủ để khiến một người con gái oán trách ba mình đến mức này.

"......."

Trì Uyên vẫn còn đang ngẩn ngơ, sau lưng Văn Tưởng đã đi ra khỏi phòng tắm, thấy anh đứng trước giá sách, trong tay còn cầm khung hình, lông mi khẽ run nhưng cũng chẳng nói gì.

Anh nghe được động tĩnh nên lấy lại tinh thần, dáng vẻ bình tĩnh đặt khung ảnh về chỗ cũ, vẻ mặt cũng bình tĩnh quay đầu lại nhìn Văn Tưởng, "Xong rồi?"

"Sắp xong, tôi đi lấy điện thoại."

"Được."

Đợi cô đi rồi, Trì Uyên lại nhìn ảnh chụp trên giá sách, luôn cảm thấy trên người Văn Tưởng cất giấu rất nhiều bí mật không muốn cho người ta biết.

Mà bí mật này, một khi bị người ta biết nhất định là tổn thương người lại tổn thương mình.

Trên đường đi ăn cơm, có mấy lần Trì Uyên muốn mở miệng hỏi một chút gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt trở về, chuyện này anh không nên hỏi và anh cũng không thể hỏi.

Thời gian không đúng, thân phận cũng không.

Chỗ Đường Việt Hành ăn cơm không có thay đổi, lúc nào cũng là Nhạc Dương Lâu, có lẽ nơi này đủ riêng tư và quen thuộc, trong ấn tượng của Văn Tưởng thì cô ăn cơm cùng bọn họ đều là ở đây.

Ở đây Văn Tưởng gặp được bạn gái của anh ta.

Là một người con gái rất xinh đẹp, mắt phượng, lông mày lá liễu, đường nét khuôn mặt gọn gàng rõ ràng, tóc dài uốn nhẹ, mặc một chiếc váy dài màu đen đơn giản, khí chất mang theo chút mạnh mẽ.

Khí chất và phong cách trái ngược nhau nhưng ở trên người cô ấy lại vô cùng hoàn mỹ.

Lúc Văn Tưởng ngồi xuống nhớ đến Phương Trừng, nếu như cô ấy gặp người thật, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy không thể tiếp nhận.

Đường Việt Hành thay hai người giới thiệu đơn giản, "Đây là Văn Tưởng, bạn của Trì Uyên."

Cô gái ngồi bên cạnh anh ta đứng dậy, vươn tay về phía Văn Tưởng, cổ tay trắng sáng như sương tuyết, ngón tay thon dài, "Xin chào, Tống Sân."

Văn Tưởng đưa tay khẽ nắm tay cô ấy, "Xin chào."

Sau khi ngồi xuống lần nữa, Trì Uyên rót tách trà nóng cho Văn Tưởng, cánh tay thuận tiện khoát lên lưng ghế cô, tư thế thân mật như có như không.

Có lẽ Đường Việt Hành và Tống Sân còn chưa làm lành với nhau hoàn toàn nên trong suốt bữa cơm gần như không nói lời nào với nhau, phần lớn đều là Tiếu Mạnh làm sôi nổi bầu không khí.

Lúc kết thúc, Đường Việt Hành đưa hai tấm vé vào cửa nào đó giống nhau cho Văn Tưởng, "Tôi có một bộ phim điện ảnh công chiếu vào đầu tháng sau, nếu cô có thời gian có thể dẫn bạn qua xem."

Văn Tưởng nhận lấy nói tiếng "cảm ơn", ánh mắt lướt qua anh ta và Tống Sân, xuất phát từ chức trách bác sĩ, hỏi một câu, "Vết thương trên tay anh sao rồi?"

Đường Việt Hành không để tâm lắm, "Cũng vậy."

"Vết thương này của anh rất sâu, vẫn nên chú ý nhiều vào." Văn Tưởng nhìn Tống Sân có hơi mất tự nhiên, cười nói, "Tôi quên mất, cô Tống cũng là bác sĩ, cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho anh."

Tống Sân lập tức nâng mắt nhìn Văn Tưởng, ánh mắt hiền hoà, "Cảm ơn."

"Không có gì."

Đường Việt Hành và Tống Sân đi trước một bước, tối nay Tiếu Mạnh cũng trì hoãn khá nhiều công việc mới có chút thời gian qua đây ăn cơm, lúc sau cũng rời đi rất nhanh.

Canh thừa đũa lạnh trong phòng bao đã dọn đi từ lâu, bây giờ trên bàn đều là điểm tâm ngọt và trà trái cây sau bữa cơm.

Văn Tưởng ăn không nhiều lắm, uống hết một tách trà xanh, nâng mắt nhìn về phía Trì Uyên, "Về không?"

Trì Uyên cũng nhìn cô, "Về thôi."

Hai người đứng ở hành lang đợi thang máy, vách tường sạch sẽ bóng loáng chiếu hai bóng dáng một cao một thấp.

Văn Tưởng hỏi: "Đêm nay anh còn phải đến bệnh viện?"

Trì Uyên "ừ" một tiếng, "Qua mấy ngày nữa còn phải đi công tác một chuyến, hai ngày này đều ở bệnh viện."

"Lần này đi đâu?"

"Hải Thành, có một hạng mục mới."

Hai người nói chuyện như hai người bạn già, có giọng nói đến gần trong lối đi dọc ở phía bên kia của hành lang, Văn Tưởng tuỳ ý nhìn qua.

Lúc ánh mắt nhìn thấy một người trong đó bỗng chốc dừng lại.

Ánh đèn trong nhà hàng sáng tỏ, Văn Tưởng thấy rõ Tạ Lộ đang nắm tay một người con gái mà không phải là Hứa Nam Tri trong nhóm người đó.

Nhóm người cười cười nói nói, hai người bị kẹp trong đó, dáng vẻ vô cùng thân mật, cũng không chú ý đến hai người ở trước cửa thang máy.

Trong lòng Văn Tưởng kinh hãi, vô thức đuổi theo người ta, Trì Uyên chú ý tới hành động của cô, cất bước đi theo, "Văn Tưởng?"

Bước chân cô không dừng, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Trì Uyên nghi hoặc khó hiểu, khẽ hỏi, "Sao vậy?"

Trước mắt nhóm người đó đã vào phòng bao, Văn Tưởng dừng lại, trong lòng rối như tơ vò nên nhất thời không biết nói gì.

Trì Uyên đứng cùng cô, ánh mắt lướt qua một phòng bao trong đó.

Một lát sau, Văn Tưởng lấy lại tinh thần, nghĩ đây là chuyện riêng của Hứa Nam Tri nên không nói rõ, chỉ là hít sâu, cố gắng kiểm soát sự kinh hãi và tức giận, "Tôi muốn đợi một lát mới đi, anh đi về trước đi."

"......."

Trì Uyên tức cười, "Cô để tôi dẫn cô không biết chắc cái gì vọt vào trong đó mạo hiểm đánh người ta một trận, sau đó để cô một mình ở đây?"



Sắc mặt Văn Tưởng có hơi tái, sau lưng vì kinh hãi và tức giận đổ ra một tầng mồ hôi mỏng. Nghe vậy cũng không có hơi sức để phản bác.

Bởi vì Trì Uyên nói không sai, nếu như vừa nãy cảnh đó không phải là giả, cô thật sự sẽ xông vào đó đánh Tạ Lộ một trận.

Cô nghĩ không thông.

Lúc trước khó khăn như vậy, cậu ta cùng với Hứa Nam Tri đều đã bước qua, rõ ràng đã nhận được sự đồng ý của ba Hứa, thiếu một bước nữa là kết hôn rồi, tại sao đến bây giờ lại biến thành như vậy.

Văn Tưởng thật sự nghĩ không ra, lúc này cô chỉ cần nghĩ đến chuyện này là thật, nếu Hứa Nam Tri biết chắc chắn không thể nào bình tĩnh lại được.

Nếu đây là thật, Hứa Nam Tri nên làm gì bây giờ.

Cô đưa tay xoa xoa mặt, như là còn chưa ra trận đã biết sẽ thua, giọng điệu mệt mỏi, "Tôi có thể phải ở đây đợi rất lâu."

Trì Uyên nâng mắt nhìn cửa phòng bao đóng chặt bên cạnh, "Đợi người nào trong đó đi ra?"

Văn Tưởng "ừm" một tiếng, bắt gặp ánh mắt của anh, cổ họng có hơi rít, "Điều này rất quan trọng với tôi, không thấy cậu ta đi ra tôi không yên tâm."

"Vậy đi thôi." Trì Uyên nhìn cô, giọng điệu bất đắc dĩ, "Dẫn cô đến chỗ khác xem."

"......."

Trì Uyên tìm người phụ trách rồi dẫn Văn Tưởng đi vào phòng theo dõi của nhà hàng.

Có một nhân viên làm việc mở hình ảnh theo dõi trong phòng bao chỗ Tạ Lộ ngồi, "Trong nhà hàng chỉ có tầng cao nhất là có thu tiếng, còn những cái khác thì không."

"Được, làm phiền rồi, anh đi bận việc đi, ở đây chúng tôi tự xem." Trì Uyên kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống bên cạnh Văn Tưởng, bấm chuột để hình ảnh có độ nét cao nhất, sau đó nhìn Văn Tưởng im lặng không nói tiếng nào, nửa đùa nửa thật hỏi, "Có muốn tôi tìm người đặt hai cây bút ghi âm vào phòng bao không?"

Văn Tưởng nhìn anh: "......"

Trì Uyên buông con chuột ra, sờ sờ mũi dựa người ra đằng sau, "Coi như tôi chưa nói."

Thời gian ở góc phải máy theo dõi chuyển động từng giây từng phút.

Cửa phòng bao lúc đóng lúc mở, người đến người đi. Văn Tưởng khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình sợ bỏ lỡ cái gì.

Có lẽ qua rất lâu.

Cửa phòng bao lại mở ra lần nữa, người bên trong lục tục ra ngoài, Tạ Lộ bị một người ôm lấy bả vai kéo ra phòng bao.

Lúc này bên cạnh cậu ta không có ai.

Văn Tưởng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa qua được vài giây có ba bốn người con gái đi ra khỏi phòng bao, trong đó cũng có người nắm tay Tạ Lộ trước đó.

Có lẽ cô ta đã uống rượu nên bước chân không được ổn định lắm, được người bạn đỡ đi.

Trong đó có một bạn nữ dáng cao có lẽ kêu Tạ Lộ một tiếng, Văn Tưởng thấy Tạ Lộ cười đẩy bạn nam bên cạnh ra, quay đầu đi về phía người con gái đó.

Cậu ta đỡ người con gái ấy từ trong tay bạn vào lòng mình, cánh tay mảnh khảnh của cô ta vắt lên cổ cậu ta, dáng vẻ thân mật lại ám muội.

Tạ Lộ cũng không đẩy cô ta ra, thậm chí còn hôn trên trán cô ta một cái, chưa qua được mấy giây, người con gái đó bỗng nhiên ngẩng đầu sát lại gần sườn mặt cậu ta hôn một cái, sau đó còn thuận theo cắn lên vành tai cậu ta.

Trì Uyên ngồi trước màn hình theo dõi: "......."

Anh điềm nhiên như không ho nhẹ một tiếng, đang định nghiêng đầu hỏi Văn Tưởng có nhìn thấy người hay không đã thấy cô cau mày, sắc mặt khó coi.

Lời còn chưa nói đã thấy cô bình tĩnh đứng lên bước nhanh ra ngoài, động tác lớn đến mức làm đổ cả ghế.

Trì Uyên sững sờ một giây rồi bật dậy đi theo.

Phòng theo dõi ở tầng ba, nhóm người Tạ Lộ ở tầng bốn, cách một tầng nên Văn Tưởng liền chạy lên từ lối đi an toàn bên cạnh.

Trì Uyên còn chưa bao giờ biết cô có thể chạy nhanh như thế.

Đợi đến khi anh đến cửa phòng bao, đúng lúc thấy Văn Tưởng giơ tay tát một phát lên mặt chàng trai bị cô gái kề tai nói nhỏ vừa mới thấy ở trong màn hình theo dõi kia.

Cái tát này vô cùng lanh lảnh vang dội.

Mọi người xung quanh yên lặng.

Trì Uyên đứng tại chỗ không đi qua.

Vẻ mặt Văn Tưởng đều là tức giận và không thể tin, ánh mắt liếc nhìn cô gái kia và Tạ Lộ, lúc nói chuyện giọng phát run, "Tôi thật không ngờ cậu lại là loại người này."

Người bạn của cô gái cũng không quen Văn Tưởng, lúc này lấy lại tinh thần, nói nhỏ, "Cô là ai? Tại sao lại đánh người chứ."

Văn Tưởng không nhìn cô ta, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm dãy số của Hứa Nam Tri, ngẩng đầu nhìn Tạ Lộ, "Chuyện này cậu nói hay tôi nói?"

Tạ Lộ khẽ siết chặt tay, trong mắt là lúng túng là hối hận cũng là sợ hãi, "Văn Tưởng——"

"Được, cậu không nói, tôi nói." Văn Tưởng cúi đầu, ngón tay khẽ run không thể nhấn xuống chỗ gọi điện được.

Giống như lúc này cuộc gọi mà thông được, chính là vạn kiếp bất phục*.

(Vạn kiếp bất phục: câu thành ngữ có xuất xứ từ Trung Quốc mang ý nghĩa nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được.)

Lúc này, cô gái đứng bên cạnh Tạ Lộ thản nhiên lên tiếng, "Chuyện này không trách Tạ Lộ, là tôi cứ muốn ở bên cậu ấy, ngay từ đầu cậu ấy đã từ chối tôi rồi."

"Cho nên?" Văn Tưởng nhìn cô ta, tức đến mức hốc mắt đỏ lên, "Mới đầu là từ chối còn bây giờ là không sai?"

"........"

"Bạn nhỏ, cô có biết cái gì gọi là lịch sự liêm sỉ không?" Văn Tưởng lạnh lùng nói, "Người đến sau không phải là vốn có thể lấy ra khoe khoang, cô không biết xấu hổ, không có nghĩa là mọi người đều không biết xấu hổ giống cô."

"Cô——"

Văn Tưởng hít một hơi thật sâu, nhìn Tạ Lộ, "Tôi hỏi cậu, nếu hôm nay không bị tôi phát hiện, cậu định khi nào mới nói chuyện này cho Nam Tri biết?"

Sắc mặt Tạ Lộ rất khó coi.

"Cậu định không nói với cô ấy đúng không?" Văn Tưởng cười mỉa mai, "Cậu định tiếp tục kết hôn với cô ấy, xây dựng một gia đình mới, sau đó xem như cái gì cũng chưa xảy ra, dựa vào danh lợi nhà họ Hứa cho cậu còn ở sau lưng cô ấy lại đi thông đồng với người phụ nữ khác, phải không?"

Văn Tưởng lại nhìn cô gái kia, "Vậy còn cô? Tình nguyện cả đời làm tình nhân à? Hay là định đợi cho thời cơ thích hợp, mẹ dựa vào con sau đó bay lên đầu cành làm phượng hoàng?"

Cô ta nhìn Văn Tưởng, sắc mắt có hơi thay đổi, "Tôi không có..."

"Tạ Lộ." Văn Tưởng cố gắng làm giọng mình ổn định, "Cậu và Nam Tri đi đến bước này cũng không dễ dàng gì, tôi là người ngoài đều nhìn thấy được. Khi đó bởi vì cậu, cô ấy gần như bị bác Hứa đuổi ra khỏi nhà, bị phạt quỳ đến sốt cao hôn mê nhưng cũng không buông bỏ cậu."

"Bây giờ tôi rất hối hận, lúc bác Hứa không đồng ý cho cậu và cô ấy yêu nhau, tôi đã không khuyên cô ấy một câu."

"Loại người giống như cậu, không đáng với những cố gắng mà cô ấy bỏ ra."

Chuyện đến bước này, lại nói những lời này đã không có ý nghĩa gì nữa, Văn Tưởng thu hồi cảm xúc, "Nói đến cuối cùng đây là chuyện của cậu và Nam Tri, tôi cho cậu cơ hội, chuyện này tự cậu đi thẳng thắn với cô ấy. Là tha thứ hay là không chấp nhận, đều là kết quả cô ấy cho cậu."

Nói xong những lời này, Văn Tưởng không ở lại, xoay người đi ra khỏi đám người, nhìn thấy Trì Uyên đứng cách đó không xa, ánh mắt hơi ngừng lại.

Đương nhiên Trì Uyên đã nhìn thấy cô.

Bởi vì một giây sau, anh liền cất bước đi về phía cô, anh đứng trước mặt cô, cái gì cũng không hỏi, chỉ là đưa túi chườm đá ở trong tay qua.

"Hả?" Suy nghĩ của Văn Tưởng rối loạn, có hơi khó hiểu.

"Tay." Anh cúi mặt xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, "Dùng lực lớn đánh người như vậy, không biết tác dụng của lực là qua lại lẫn nhau sao?"

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Tra nam đi chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!+

Được rồi, tôi đã mắng thay mọi người rồi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Muốn Thích Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook