Chương 31
Tuế Kiến
17/02/2022
Trì Uyên bọn họ không nán lại vùng thiên tai lâu.
Còn chưa đến buổi chiều, đội vận chuyển vật tư đã chuẩn bị xong, trước khi đi anh đưa túi vải nhỏ màu xanh đậm cho Văn Tưởng.
Văn Tưởng nhận lấy, "Đây là gì?"
"Khấu bình an, ba tôi đưa." Ánh mắt Trì Uyên dừng trên mặt cô, không có ôm chầm càng không có hôn môi, thậm chí ngay cả một chút hành động vô cùng thân thiết cũng không, chỉ nhẹ nhàng nói, "Chú ý an toàn."
Văn Tưởng nắm chặt cái túi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, khoé miệng hiện lên ý cười nhạt, "Ừm."
"Đi đây."
"Được."
Trì Uyên bọn họ lần này đi cũng mang theo một số người bệnh tương đối nghiêm trọng.
Sau đó, nhiệm vụ cứu viện vẫn tiến hành đâu vào đấy như cũ, mỗi người đều thâu đêm suốt sáng chạy đua với tử thần, muốn cố gắng cứu nhiều người trở về từ tay nó.
Nhoáng một cái đã gần nửa tháng trôi qua, nhiệm vụ cứu viện ở Lĩnh Hương cũng theo đó mà kết thúc, lực lượng cứu viện ở hiện trường cũng theo đó mà từng đội từng đội rút lui.
Ngày cuối cùng của tháng sáu, Văn Tưởng theo đội y tế rời khỏi Lĩnh Hương, con đường quay về xa xôi nhưng không còn lo lắng bất an như lúc mới đến.
Xe buýt đi chậm trên đường vòng quanh núi, bên trong có rất nhiều người vì mấy ngày mỏi mệt mà đã ngủ, Văn Tưởng cũng ngủ một giấc ngắn. Có lẽ là Chu Ngọc Hàm nói đúng, bây giờ cô nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh không tốt khiến cho chất lượng giấc ngủ rất kém.
Ngủ không được lại không có người giết thời gian cùng, Văn Tưởng chán đến chết nhìn cảnh núi xanh um tươi tốt ở ngoài cửa sổ, điện thoại để trong túi kêu "ong ong" hai lần.
Văn Tưởng lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ im lặng rồi bấm vào tin nhắn vừa gây ra tiếng vang.
Hứa Nam Tri: [Hôm nay trở về không?]
Văn Tưởng: [Trở về, đang trên đường rồi.]
Hứa Nam Tri: [Tớ nghe nói ba cậu với bên nhà họ Trì đã quyết định xong ngày kết hôn cho cậu và Trì Uyên rồi?]
Văn Tưởng: [Cậu cũng biết rồi?]
Hứa Nam Tri: [Ừ.]
Hứa Nam Tri: [Hai ngày trước Tiếu thị tổ chức tiệc tối từ thiện, tin tức được truyền ra trong buổi tiệc. Bây giờ gần như toàn bộ giới thương nhân Khê Thành đều biết chuyện liên hôn giữa hai nhà Văn – Trì rồi.]
Văn Tưởng: [.......]
Hứa Nam Tri: [Cậu thật sự quyết định kỹ rồi? Bước này bước ra là không có đường hối hận đâu.]
Văn Tưởng: [Chuyện này ngay từ đầu tớ đã nghĩ kỹ rồi, không có gì hối hận cũng sẽ không hối hận.]
Không biết Hứa Nam Tri không muốn trả lời hay là có chuyện phải làm, sau khi Văn Tưởng gửi tin nhắn này vẫn không nhận được câu trả lời của cô ấy.
Ba tiếng sau, xe buýt dừng lại trước cổng bệnh viện.
Văn Tưởng và Chu Ngọc Hàm còn có các đồng nghiệp ở khoa cấp cứu quay về phòng khoa, vừa mới vào văn phòng ngồi xuống đã bị Mạnh Nho Xuyên đuổi về.
Khúc Lệ Hâm bởi vì mang thai không thể đi đến hiện trường cười nói: "Viện trưởng nói rồi, mỗi người được hai ngày nghỉ, nghỉ ngơi tốt rồi trở về báo cáo."
Mọi người nhất tề hoan hô, Văn Tưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô xách túi quay về căn hộ đối diện bệnh viện, ngâm mình tắm rửa lâu hơn bình thường rất nhiều, lại gọi đồ ăn bên ngoài, ăn xong đánh răng định ngủ một giấc thật ngon.
Đáng tiếc không như ý nguyện, cô nằm xuống hơn nửa tiếng cũng ngủ không được, ngồi dậy một lúc, Văn Tưởng ôm chăn đi xuống phòng khách dưới lầu tìm một bộ phim điện ảnh bình thường thích xem.
Trong phòng có tiếng người, có vẻ không yên tĩnh như lúc nãy nên Văn Tưởng miễn cưỡng ngủ được một giấc, ngủ đến hơn bảy giờ tối.
Sau trận mưa như thác đổ thì Khê Thành liên tiếp trời quang mây tạnh, nhiệt độ không khí cũng theo đó tăng đều đặn, màn đêm buông xuống, thành thị đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Văn Tưởng lên lầu tìm điện thoại mới phát hiện buổi chiều, Tưởng Viễn Sơn và Trì Uyên đều gọi mấy cuộc cho cô.
Bởi vì điện thoại để chế độ im lặng nên không có nghe thấy, lúc này điện thoại đã hiển thị pin yếu, Văn Tưởng tìm cục sạc rồi gọi lại cho Tưởng Viễn Sơn.
Cũng không phải là chuyện gì lớn mà là người lớn hai nhà biết tin cô từ Lĩnh Hương trở về, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện quyết định ngày kết hôn.
Chỉ là tất cả mọi người không liên lạc được với cô nên dứt khoát lùi bữa cơm sang buổi tối ngày mai.
Hai ngày này đúng lúc Văn Tưởng được nghỉ ngơi nên cô liền đồng ý.
Tưởng Viễn Sơn lại quan tâm hỏi hai câu, có lẽ là do ở vùng thiên tai chứng kiến quá nhiều tử vong nên Văn Tưởng hiếm khi không chống lại ông quá nhiều, ông hỏi cái gì cô trả lời cái đó.
Chỉ là còn chưa nói được hai câu, xa xa nghe thấy giọng một người phụ nữ đầu dây bên kia, Văn Tưởng siết chặt điện thoại theo bản năng, giọng điệu cũng không ôn hoà như trước nữa, nói câu "con mệt rồi" rồi cúp máy.
Cô có thể có vẻ mặt ôn hoà với Tưởng Viễn Sơn, đó là vì giữa bọn họ còn có một tầng huyết thống ràng buộc nhưng không có nghĩa là cô ôn hoà với người bên cạnh ông.
Cúp điện thoại của Tưởng Viễn Sơn, Văn Tưởng lại gọi điện lại cho Trì Uyên, anh ngược lại không hỏi nhiều lắm, chỉ hỏi cô ăn cơm chưa.
Văn Tưởng nói chưa.
Anh cười khẽ, "Vậy ra ngoài cùng nhau ăn cơm tối?"
Quả thật Văn Tưởng đói bụng, cũng có ý định ra ngoài ăn cơm nên không từ chối, "Được, vậy địa điểm có thể để tôi quyết định không?"
"Không thành vấn đề."
Nửa tiếng sau, Văn Tưởng và Trì Uyên gặp nhau ở dưới lầu căn hộ cô, nghĩ đến chỗ không quá nhiều người lắm nên Văn Tưởng cũng ăn mặc thoải mái tuỳ ý, lại không ngờ Trì Uyên cũng mặc như cô.
Cô mặc áo trắng quần đen, anh cũng thế.
Hai người chạm mặt, nhìn nhau cười.
Trì Uyên cầm chìa khoá xe trong tay, "Đi đâu?"
"Không cần lái xe, gần ngay đây."
Văn Tưởng và anh đi song song với nhau.
Gió hè ấm áp, bầu không khí giữa hai người hiếm khi hài hoà thoải mái giống như cái chắn vô hình ở giữa trước kia đã bị gió thổi tan.
Văn Tưởng dẫn Trì Uyên đi vòng qua căn hộ, qua những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo đến một con phố dài náo nhiệt.
Vào mùa hè, có rất nhiều quầy hàng và đồ ăn vặt ở đầu đường cuối ngõ, Văn Tưởng tìm thấy một tiệm duy nhất có mặt tiền quen thuộc.
Lúc này là giờ cao điểm buổi tối, trong tiệm đã ngồi đầy người, Văn Tưởng và Trì Uyên còn đang ở bên ngoài đợi hơn mười phút mới có bàn trống.
"Mặc dù ở đây nhỏ nhưng đồ ăn rất ngon." Sau khi ngồi xuống, ông chủ bưng lên hai ly trà lúa mạch, Văn Tưởng đưa menu trên bàn cho Trì Uyên, "Chắc anh là lần đầu tiên đến chỗ như này ăn cơm phải không?"
Thực ra Trì Uyên cũng không phải là lần đầu tiên đến chỗ như này, trước kia đi học anh, Tiếu Mạnh và Đường Việt Hành ba người vì không thể bị ngộ độc bởi căn tin trường họ nên thường trốn học trèo tường ra phố ẩm thực bên ngoài trường kiếm ăn. Về sau tốt nghiệp cấp 3, anh xuất ngoại, Đường Việt Hành học ở Học viện Điện ảnh rồi bắt đầu ra mắt, Tiếu Mạnh từng bước ở trong nước học tài chính. Cơ hội ba người gặp nhau khá khó, hơn nữa với lịch trình của Đường Việt Hành, mỗi lần anh về nước thường tụ tập ở nhà hàng thịt nướng tôm hùm gần đoàn phim của Đường Việt Hành.
Tốt nghiệp đại học, anh về nước, Tiếu Mạnh bị trong nhà quăng ra bên ngoài rèn luyện, thêm Đường Việt Hành càng ngày càng nổi tiếng nên cũng rất ít khi ra chỗ như này ăn cơm.
Chỉ là anh không ngờ Văn Tưởng cũng sẽ thích ăn cơm ở chỗ như này, dựa theo mức độ thích sạch sẽ của những bác sĩ như cô, các chỗ như này không nên xuất hiện trong kế hoạch cuộc sống của cô mới phải.
Trì Uyên cúi đầu lật lật menu rồi lại đưa cho cô, "Không phải là lần đầu tiên đến, lúc đi học thường xuyên đến những quán nhỏ như này ăn cơm."
Văn Tưởng gật gật đầu, uống ngụm trà, "Trước kia anh học ở đâu?"
"Trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm."
"Ồ, tôi nhớ ở đó có một tiệm bán takoyaki rất ngon."
Trì Uyên nhướng mày, "Em biết?"
"Tôi học Trung học Minh Dương." Văn Tưởng nhìn anh, "Có điều sau khi tốt nghiệp cấp 2 tôi chuyển trường, nếu không thì rất có thể chúng ta là bạn học."
Trung học Minh Dương và Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm chỉ cách nhau một con đường cái. Nếu không phải chuyển trường thì sau đó Văn Tưởng sẽ thi vào trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm học cấp 3.
Nếu dựa theo sự nổi bật của cô ở Nhất Trung Bình Thành trước kia, Trì Uyên không thể không biết tên cô.
Nghe Văn Tưởng nói vậy, khoé môi Trì Uyên khẽ cong. Năm đó không trở thành bạn học được, nhưng bây giờ phải làm vợ chồng rồi.
Bầu không khí thoải mái ăn xong bữa cơm tối, thấy thời gian còn sớm nên Trì Uyên nói đi dạo gần đó, thuận tiện tiêu hoá.
Văn Tưởng cũng không từ chối.
Tối nay cô và Trì Uyên nói chuyện tốt hơn bình thường, cũng vô cùng khác thường.
Ăn cơm xong cũng gần chín giờ, con phố dài còn náo nhiệt hơn so với lúc bọn họ đến, có lẽ là tiếp giáp với trường học và bệnh viện – hai kiến trúc vô cùng quan trọng nên phố xá người đến người đi, nói to ồn ào.
Văn Tưởng chỉ có hứng thú đồ ăn ở đây, lúc này ăn uống no say đi xem mấy món đồ chơi nhỏ ở các quầy hàng thì lại chẳng có hứng thú. Phố xá chật hẹp, người lại đông, đi vài bước phải dừng hai bước mới không giẫm lên chân người đằng trước. Cô và Trì Uyên sóng vai đi với nhau, cánh tay lúc nào cũng đụng vào nhau, mu bàn tay theo đó cũng chạm một chút, sau đó rất nhanh lại tránh đi.
Đi dạo như vậy thật sự rất chịu tội nên Văn Tưởng dứt khoát vắt tay ra sau lưng, giống như thời xưa lúc trời xanh hai vị quan lớn mang theo nha dịch đi tuần tra đầu đường.
Đi được nửa đường, Văn Tưởng nhìn thấy ven đường có một quầy hàng treo bảng hiệu takoyaki mà lúc ở trong tiệm cô và Trì Uyên nhắc đến, ánh mắt bỗng chốc sáng lên, mặc dù đã không thể ăn nữa nhưng cô vẫn bị hương vị trong trí nhớ quyến rũ nên muốn ăn một chút.
Đương nhiên Trì Uyên cũng nhìn theo ánh mắt của cô thấy được tiệm đó, "Muốn ăn?"
Văn Tưởng dùng hành động nói cho anh biết, bản thân thật sự muốn ăn.
Cô bước nhanh qua, dứt khoát gọi một phần rồi quay đầu lại hỏi Trì Uyên, "Anh ăn không?"
Trì Uyên lắc lắc đầu, "Em ăn đi."
Mặc dù người rất nhiều nhưng tốc độ ra món của ông chủ vẫn rất nhanh như cũ, "Đây, cầm lấy."
"Cảm ơn." Văn Tưởng nhận lấy, không thể chờ đợi được mà cắn một miếng nhưng lại chẳng phải là hương vị quen thuộc trong trí nhớ, vị cũng kém, ăn hai miếng rồi ngừng lại.
"Ăn không ngon?" Trì Uyên hỏi.
"Ăn không ngon như ở chỗ trường Trung học trực thuộc."
Văn Tưởng cúi đầu tìm khăn giấy lau tay, Trì Uyên nhìn chằm chằm động tác của cô, yết hầu khẽ lăn, "Có muốn đi qua bên trường Trung học trực thuộc mua không?"
"Hả?" Văn Tưởng ngẩng đầu, "Bây giờ sao?"
"Ừ, bây giờ."
"Bây giờ quá muộn rồi." Văn Tưởng cười, "Anh quên rồi à, mấy quán bên trường Trung học trực thuộc mười giờ đã dọn rồi."
"......"
Trì Uyên thực sự đã quên mất chuyện này.
Văn Tưởng không muốn lãng phí nên ăn bốn miếng takoyaki còn lại theo kiểu nuốt chửng rồi mua chai nước uống mấy miếng, "Cũng gần được rồi, quay về thôi."
"Được."
Hai người lại xoay người quay về, người trên phố càng lúc càng nhiều, Văn Tưởng bị một dì bên cạnh chen một chút nên cả người đổ về phía sau, Trì Uyên đi đằng sau cô đưa tay ra đỡ.
Đầu Văn Tưởng đụng vào cằm anh, sau lưng lại kề sát lên lồng ngực ấm áp của anh, khoảng cách như có như không của trước kia trong nháy mắt bị kéo lại gần.
Xung quanh vẫn rộn ràng náo nhiệt như cũ, người phía sau than phiền bọn họ bỗng nhiên dừng lại, Văn Tưởng lấy lại tinh thần, bước một bước nhỏ về đằng trước. Nhưng Trì Uyên không rút tay đang đỡ bả vai cô về mà thuận thế đi xuống, dắt tay cô.
Không phải mười ngón tay đan vào nhau giữa người yêu mà chỉ là nắm lấy ngón tay cô, ngược lại có hơi mập mờ không rõ ràng.
Bữa tối hôm sau lần đầu tiên tổ chức ở nhà họ Văn, buổi trưa Văn Tưởng nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Sơn nên hơn hai giờ chiều lái xe quay về nhà họ Văn.
Dì Dung biết chuyện buổi tối có khách đến nhà sớm hơn Văn Tưởng, lúc cô về, bà ấy và dì giúp việc trong nhà đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối trong phòng bếp.
Nghe thấy tiếng cô dừng xe, dì Dung đi ra đón cô, "Trước đó dì nghe thấy tin tức con phải kết hôn còn không dám tin. Sáng nay nhận được điện thoại của ba con, dì mới biết đây là sự thật. Chuyện lớn như vậy sao con cũng không nói một tiếng với dì Dung."
Văn Tưởng cười, "Chuyện còn chưa quyết định nên con không muốn để dì lo lắng."
"Là đứa nhỏ nhà ai?"
"Nhà bác Trì phía Tây ạ."
Văn Tưởng nói đơn giản chút tình hình của Trì Uyên cho bà ấy, bà cụ nghe xong vậy mà nhịn không được đỏ mắt, "Thật sự đã nhiều năm trôi qua, nhớ đến mẹ con lấy chồng giống như là chuyện hôm qua, nháy mắt tiểu Tưởng Tưởng chúng ta cũng phải lập gia đình rồi."
"Chỗ nào mà còn là tiểu Tưởng Tưởng nữa ạ, năm nay con cũng hai mươi lăm rồi." Văn Tưởng cười tủm tỉm, "Cũng đến lúc phải lập gia đình rồi."
Vào nhà, dì Dung hỏi, "Chuyện kết hôn này là con tự chọn hay là ba con chọn cho con?"
Văn Tưởng dừng một chút, lời thật lời giả trộn lẫn nhau, "Ba con chọn. Dì cũng biết công việc của con bận, làm sao có thời gian đi sắp xếp những chuyện này. Ba con chọn, con đi gặp mặt cũng cảm thấy thích hợp nên mới tính quyết định ạ."
"Vậy tốt rồi."
Đến gần tối, Tưởng Viễn Sơn và người nhà họ Trì gần như đến nhà họ Văn cùng lúc. Trước mặt người ngoài, Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn vẫn là ba hiền con hiếu như cũ, khiến cho người ta không nhìn ra được chỗ nào khác thường.
Mời tiệc gia đình đúng là mức độ hiếu khách cao nhất dành cho khách. Đây là lễ nghi từ xưa đến nay, quan hệ không tốt với bạn đương nhiên sẽ không mời bạn về nhà làm khách.
Mối quan hệ bây giờ giữa hai nhà Trì – Văn chặt chẽ không thể phân ly, đương nhiên xứng đáng với phần chiêu đãi này.
Trước khi khai tiệc, mẹ Trì đưa những tấm thiếp mà Tưởng Viễn Sơn đã chọn xong từ trước kia cho Văn Tưởng, "Những cái này đều là do ba con tự mình đi chùa cầu ngày, trước đó bác bảo Trì Uyên chọn nhưng nó muốn để lại chờ con về cho con quyết định."
Văn Tưởng nâng mất nhìn Trì Uyên ngồi bên cạnh theo bản năng, người sau giơ tay sờ sờ trán, điềm nhiên như không mà nhìn đi chỗ khác.
"......."
Cũng đã là chuyện nước chảy thành sông, Văn Tưởng mở hộp ra, nhìn như nghiêm túc xem nội dung trên tấm thiếp nhưng trên thực tế tâm tư không đặt ở đây, đương nhiên cũng không chọn ra ngày tốt nào, cuối cùng chỉ có thể cười từ chối, "Hay là bác gái mọi người quyết định đi ạ."
"Đây——" Mẹ Trì muốn nói lại thôi, Trì Đình Chung và Tưởng Viễn Sơn liếc nhau, người trước cười ha hả tiếp lời, "Hai đứa trẻ bọn con đều không chọn được, vậy ngày đó để bác quyết định nhé."
Trì Đình Chung nhận lấy hộp gỗ trong tay Văn Tưởng, mở từng tấm thiếp nhìn qua, cuối cùng chọn một ngày không xa không gần.
——10 tháng 9, ngày lành tháng tốt, mọi việc đều hanh thông.
Những ngày Tưởng Viễn Sơn chọn đều là ngày lành tháng tốt, Trì Đình Chung chẳng qua ở trong những ngày tốt lại chọn một con số may mắn. Nếu như Văn Tưởng và Trì Uyên đều không chọn, người lớn bọn họ chọn xong rồi cũng không thể có ý kiến gì.
Thời gian cứ vậy mà được quyết định.
Sau khi ăn cơm xong, người nhà họ Trì rời đi, Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn lần lượt chiếm mỗi góc sofa trong phòng khách, dì Dung ngâm cho mỗi người một tách trà.
Ngồi một lúc, Tưởng Viễn Sơn đứng dậy kêu Văn Tưởng vào thư phòng với ông.
Từ sau khi chuyển ra ngoài, Văn Tưởng rất ít khi trở về nhà họ Văn, càng đừng nói là bước vào trong thư phòng kia, gần như một bước cũng chưa từng bước qua.
Nhà họ Văn chỉ có hai cái thư phòng, cái lớn hơn trước kia là ông ngoại của Văn Tưởng – Văn Thanh Chi dùng còn cái nhỏ hơn là Văn Tống dùng.
Sau khi Tưởng Viễn Sơn và Văn Tống kết hôn, Văn Thanh Chi đã sát nhập hai thư phòng thành một, để cho hai vợ chồng bọn họ có nơi xử lý công việc.
Tự tay ông đã sửa lại gác xép trong thư phòng thành gian học, là nơi mà Văn Tưởng – thời niên thiếu dành hai phần ba thời gian để học.
Thư phòng Tưởng Viễn Sơn nói đương nhiên là căn phòng mà ông và Văn Tống dùng.
Cấu trúc trong thư phòng giống toàn bộ nhà họ Văn, không thay đổi gì nhiều, hơn nữa dì Dung sẽ đúng giờ dọn dẹp thông khí. Văn Tưởng vừa mới bước vào, nhìn thấy giấy khen và cúp mà khi xưa cô đi học giành được đều đặt trên giá sách, phảng phất giống như quay lại rất nhiều năm trước, lúc mà tất cả mọi người trong nhà họ Văn đều còn ở đây.
Tưởng Viễn Sơn đi đến sau bàn học, mở két sắt trong tủ lấy một hộp nhung nhỏ màu đỏ sậm hình lập phương, "Đây là mẹ con để lại cho con."
Văn Tưởng nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ đó, cổ họng nghẹn lại, như là muốn thông qua vật này có thể tưởng tượng đến nếu như Văn Tống còn sống.
Nếu như bà ấy còn ở bên cạnh cô, cái này nhất định sẽ do chính tay bà đưa cho cô.
Một lát sau, Văn Tưởng chớp mắt đưa tay nhận lấy.
Tưởng Viễn Sơn nhìn cô, vẻ mặt ôn hoà, "Đây là trong nhà mẹ con truyền lại, đã rất nhiều năm rồi. Trước khi mẹ con đi dặn ba, đợi đến lúc con kết hôn thì đưa cho con."
Nghe Tưởng Viễn Sơn nhắc đến chuyện trước khi mẹ Văn qua đời dễ dàng như vậy, Văn Tưởng không tự chủ được nắm chặt góc hộp cứng rắn sắc bén.
Hốc mắt cô phiếm hồng, dưới đó cất giấu nỗi bi thương không thể bỏ qua, "Có đôi khi con thật sự rất hoài nghi, có phải ba chưa từng yêu mẹ không."
Sắc mặt Tưởng Viễn Sơn bỗng chốc lạnh, "Tưởng Tưởng, cho dù giữa ba và mẹ con đã xảy ra cái gì, con cũng không được nghi ngờ tình cảm của ba giành cho mẹ con."
"Tại sao con không thể nghi ngờ?! Nếu như ba thật sự yêu mẹ, tại sao con lại có một người anh trai lớn hơn con ba tuổi, tại sao ba với mẹ kết hôn đã lâu như vậy mà sau đó lại vẫn dây dưa không rõ với mối tình đầu! Nếu như ba thật sự yêu mẹ, ba sẽ không vì sự xuất hiện của Tưởng Từ mà cãi nhau với mẹ, sẽ không đưa người phụ nữ kia vào nhà khi mẹ qua đời không bao lâu!"
Cảm xúc của Văn Tưởng gần như sụp đổ, giữa hai cha con có quá nhiều chuyện không thấu hiểu, giờ phút này lại trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay hung hăng đâm về phía đối phương, thậm chí còn khiến cho bản thân mình tổn thương triệt để.
"Tưởng Tưởng..." Tưởng Viễn Sơn như là bị cái gì đả kích, động tác đứng dậy lảo đảo phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững.
"Con không muốn nghe những lời giải thích mà ba gọi là trách nhiệm." Văn Tưởng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cô. Cô rủ mắt nhìn cái hộp nhỏ trong tay, giọng nói mang theo sự thất vọng cùng cực, "Nếu như thời gian có thể quay trở lại, con thà rằng trên thế giới này không có con, cũng không muốn mẹ gả cho ba lần nữa."
"Tưởng Tưởng——"
Văn Tưởng khó có thể chịu đựng nghe một lời biện giải của ông, cô quay người đi ra ngoài, nhưng khi cô vừa bước chân lên đồng thời nghe thấy tiếng ngã xuống đất vang lên từ phía sau.
Tưởng Viễn Sơn ngất xỉu.
Còn là loại hôn mê bất tỉnh, đây là chuyện Văn Tưởng không ngờ đến. Cô lấy lại tinh thần nhanh chóng đi qua ngồi xổm làm kiểm tra cho Tưởng Viễn Sơn.
Dì Dung muốn đi lên khuyên hai câu thấy vậy liền vội vàng ra ngoài bảo người gọi cấp cứu.
Xe cứu thương đến rất nhanh, tiếng còi dồn dập xuyên thấu cả khu biệt thự.
Trên đường đến bệnh viện, Văn Tưởng nhận điện thoại của Tưởng Từ, anh ấy vốn là gọi cho Tưởng Viễn Sơn, chỉ là đúng lúc điện thoại của Tưởng Viễn Sơn ở trong tay Văn Tưởng.
Văn Tưởng cũng không giấu tình hình hiện tại của Tưởng Viễn Sơn với anh ấy.
Sau khi nói xong, trong ống nghe bỗng nhiên truyền đến tiếng gì rơi xuống đất, ngay sau đó Văn Tưởng nghe thấy giọng nói buồn bã của Tưởng Từ trong ống nghe.
"Văn Tưởng, ba bị u màng não, ông ấy không thể chịu được kích thích."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện đến bây giờ, tôi không có gì để giải thích.
Đều là tôi sai.
Nhưng mọi người hãy nghe lời nguỵ biện của tôi (không phải).
Ngày mai nhất định chia tay, không chia tay tôi làm cún:D
Còn chưa đến buổi chiều, đội vận chuyển vật tư đã chuẩn bị xong, trước khi đi anh đưa túi vải nhỏ màu xanh đậm cho Văn Tưởng.
Văn Tưởng nhận lấy, "Đây là gì?"
"Khấu bình an, ba tôi đưa." Ánh mắt Trì Uyên dừng trên mặt cô, không có ôm chầm càng không có hôn môi, thậm chí ngay cả một chút hành động vô cùng thân thiết cũng không, chỉ nhẹ nhàng nói, "Chú ý an toàn."
Văn Tưởng nắm chặt cái túi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của anh, khoé miệng hiện lên ý cười nhạt, "Ừm."
"Đi đây."
"Được."
Trì Uyên bọn họ lần này đi cũng mang theo một số người bệnh tương đối nghiêm trọng.
Sau đó, nhiệm vụ cứu viện vẫn tiến hành đâu vào đấy như cũ, mỗi người đều thâu đêm suốt sáng chạy đua với tử thần, muốn cố gắng cứu nhiều người trở về từ tay nó.
Nhoáng một cái đã gần nửa tháng trôi qua, nhiệm vụ cứu viện ở Lĩnh Hương cũng theo đó mà kết thúc, lực lượng cứu viện ở hiện trường cũng theo đó mà từng đội từng đội rút lui.
Ngày cuối cùng của tháng sáu, Văn Tưởng theo đội y tế rời khỏi Lĩnh Hương, con đường quay về xa xôi nhưng không còn lo lắng bất an như lúc mới đến.
Xe buýt đi chậm trên đường vòng quanh núi, bên trong có rất nhiều người vì mấy ngày mỏi mệt mà đã ngủ, Văn Tưởng cũng ngủ một giấc ngắn. Có lẽ là Chu Ngọc Hàm nói đúng, bây giờ cô nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh không tốt khiến cho chất lượng giấc ngủ rất kém.
Ngủ không được lại không có người giết thời gian cùng, Văn Tưởng chán đến chết nhìn cảnh núi xanh um tươi tốt ở ngoài cửa sổ, điện thoại để trong túi kêu "ong ong" hai lần.
Văn Tưởng lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ im lặng rồi bấm vào tin nhắn vừa gây ra tiếng vang.
Hứa Nam Tri: [Hôm nay trở về không?]
Văn Tưởng: [Trở về, đang trên đường rồi.]
Hứa Nam Tri: [Tớ nghe nói ba cậu với bên nhà họ Trì đã quyết định xong ngày kết hôn cho cậu và Trì Uyên rồi?]
Văn Tưởng: [Cậu cũng biết rồi?]
Hứa Nam Tri: [Ừ.]
Hứa Nam Tri: [Hai ngày trước Tiếu thị tổ chức tiệc tối từ thiện, tin tức được truyền ra trong buổi tiệc. Bây giờ gần như toàn bộ giới thương nhân Khê Thành đều biết chuyện liên hôn giữa hai nhà Văn – Trì rồi.]
Văn Tưởng: [.......]
Hứa Nam Tri: [Cậu thật sự quyết định kỹ rồi? Bước này bước ra là không có đường hối hận đâu.]
Văn Tưởng: [Chuyện này ngay từ đầu tớ đã nghĩ kỹ rồi, không có gì hối hận cũng sẽ không hối hận.]
Không biết Hứa Nam Tri không muốn trả lời hay là có chuyện phải làm, sau khi Văn Tưởng gửi tin nhắn này vẫn không nhận được câu trả lời của cô ấy.
Ba tiếng sau, xe buýt dừng lại trước cổng bệnh viện.
Văn Tưởng và Chu Ngọc Hàm còn có các đồng nghiệp ở khoa cấp cứu quay về phòng khoa, vừa mới vào văn phòng ngồi xuống đã bị Mạnh Nho Xuyên đuổi về.
Khúc Lệ Hâm bởi vì mang thai không thể đi đến hiện trường cười nói: "Viện trưởng nói rồi, mỗi người được hai ngày nghỉ, nghỉ ngơi tốt rồi trở về báo cáo."
Mọi người nhất tề hoan hô, Văn Tưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô xách túi quay về căn hộ đối diện bệnh viện, ngâm mình tắm rửa lâu hơn bình thường rất nhiều, lại gọi đồ ăn bên ngoài, ăn xong đánh răng định ngủ một giấc thật ngon.
Đáng tiếc không như ý nguyện, cô nằm xuống hơn nửa tiếng cũng ngủ không được, ngồi dậy một lúc, Văn Tưởng ôm chăn đi xuống phòng khách dưới lầu tìm một bộ phim điện ảnh bình thường thích xem.
Trong phòng có tiếng người, có vẻ không yên tĩnh như lúc nãy nên Văn Tưởng miễn cưỡng ngủ được một giấc, ngủ đến hơn bảy giờ tối.
Sau trận mưa như thác đổ thì Khê Thành liên tiếp trời quang mây tạnh, nhiệt độ không khí cũng theo đó tăng đều đặn, màn đêm buông xuống, thành thị đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Văn Tưởng lên lầu tìm điện thoại mới phát hiện buổi chiều, Tưởng Viễn Sơn và Trì Uyên đều gọi mấy cuộc cho cô.
Bởi vì điện thoại để chế độ im lặng nên không có nghe thấy, lúc này điện thoại đã hiển thị pin yếu, Văn Tưởng tìm cục sạc rồi gọi lại cho Tưởng Viễn Sơn.
Cũng không phải là chuyện gì lớn mà là người lớn hai nhà biết tin cô từ Lĩnh Hương trở về, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện quyết định ngày kết hôn.
Chỉ là tất cả mọi người không liên lạc được với cô nên dứt khoát lùi bữa cơm sang buổi tối ngày mai.
Hai ngày này đúng lúc Văn Tưởng được nghỉ ngơi nên cô liền đồng ý.
Tưởng Viễn Sơn lại quan tâm hỏi hai câu, có lẽ là do ở vùng thiên tai chứng kiến quá nhiều tử vong nên Văn Tưởng hiếm khi không chống lại ông quá nhiều, ông hỏi cái gì cô trả lời cái đó.
Chỉ là còn chưa nói được hai câu, xa xa nghe thấy giọng một người phụ nữ đầu dây bên kia, Văn Tưởng siết chặt điện thoại theo bản năng, giọng điệu cũng không ôn hoà như trước nữa, nói câu "con mệt rồi" rồi cúp máy.
Cô có thể có vẻ mặt ôn hoà với Tưởng Viễn Sơn, đó là vì giữa bọn họ còn có một tầng huyết thống ràng buộc nhưng không có nghĩa là cô ôn hoà với người bên cạnh ông.
Cúp điện thoại của Tưởng Viễn Sơn, Văn Tưởng lại gọi điện lại cho Trì Uyên, anh ngược lại không hỏi nhiều lắm, chỉ hỏi cô ăn cơm chưa.
Văn Tưởng nói chưa.
Anh cười khẽ, "Vậy ra ngoài cùng nhau ăn cơm tối?"
Quả thật Văn Tưởng đói bụng, cũng có ý định ra ngoài ăn cơm nên không từ chối, "Được, vậy địa điểm có thể để tôi quyết định không?"
"Không thành vấn đề."
Nửa tiếng sau, Văn Tưởng và Trì Uyên gặp nhau ở dưới lầu căn hộ cô, nghĩ đến chỗ không quá nhiều người lắm nên Văn Tưởng cũng ăn mặc thoải mái tuỳ ý, lại không ngờ Trì Uyên cũng mặc như cô.
Cô mặc áo trắng quần đen, anh cũng thế.
Hai người chạm mặt, nhìn nhau cười.
Trì Uyên cầm chìa khoá xe trong tay, "Đi đâu?"
"Không cần lái xe, gần ngay đây."
Văn Tưởng và anh đi song song với nhau.
Gió hè ấm áp, bầu không khí giữa hai người hiếm khi hài hoà thoải mái giống như cái chắn vô hình ở giữa trước kia đã bị gió thổi tan.
Văn Tưởng dẫn Trì Uyên đi vòng qua căn hộ, qua những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo đến một con phố dài náo nhiệt.
Vào mùa hè, có rất nhiều quầy hàng và đồ ăn vặt ở đầu đường cuối ngõ, Văn Tưởng tìm thấy một tiệm duy nhất có mặt tiền quen thuộc.
Lúc này là giờ cao điểm buổi tối, trong tiệm đã ngồi đầy người, Văn Tưởng và Trì Uyên còn đang ở bên ngoài đợi hơn mười phút mới có bàn trống.
"Mặc dù ở đây nhỏ nhưng đồ ăn rất ngon." Sau khi ngồi xuống, ông chủ bưng lên hai ly trà lúa mạch, Văn Tưởng đưa menu trên bàn cho Trì Uyên, "Chắc anh là lần đầu tiên đến chỗ như này ăn cơm phải không?"
Thực ra Trì Uyên cũng không phải là lần đầu tiên đến chỗ như này, trước kia đi học anh, Tiếu Mạnh và Đường Việt Hành ba người vì không thể bị ngộ độc bởi căn tin trường họ nên thường trốn học trèo tường ra phố ẩm thực bên ngoài trường kiếm ăn. Về sau tốt nghiệp cấp 3, anh xuất ngoại, Đường Việt Hành học ở Học viện Điện ảnh rồi bắt đầu ra mắt, Tiếu Mạnh từng bước ở trong nước học tài chính. Cơ hội ba người gặp nhau khá khó, hơn nữa với lịch trình của Đường Việt Hành, mỗi lần anh về nước thường tụ tập ở nhà hàng thịt nướng tôm hùm gần đoàn phim của Đường Việt Hành.
Tốt nghiệp đại học, anh về nước, Tiếu Mạnh bị trong nhà quăng ra bên ngoài rèn luyện, thêm Đường Việt Hành càng ngày càng nổi tiếng nên cũng rất ít khi ra chỗ như này ăn cơm.
Chỉ là anh không ngờ Văn Tưởng cũng sẽ thích ăn cơm ở chỗ như này, dựa theo mức độ thích sạch sẽ của những bác sĩ như cô, các chỗ như này không nên xuất hiện trong kế hoạch cuộc sống của cô mới phải.
Trì Uyên cúi đầu lật lật menu rồi lại đưa cho cô, "Không phải là lần đầu tiên đến, lúc đi học thường xuyên đến những quán nhỏ như này ăn cơm."
Văn Tưởng gật gật đầu, uống ngụm trà, "Trước kia anh học ở đâu?"
"Trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm."
"Ồ, tôi nhớ ở đó có một tiệm bán takoyaki rất ngon."
Trì Uyên nhướng mày, "Em biết?"
"Tôi học Trung học Minh Dương." Văn Tưởng nhìn anh, "Có điều sau khi tốt nghiệp cấp 2 tôi chuyển trường, nếu không thì rất có thể chúng ta là bạn học."
Trung học Minh Dương và Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm chỉ cách nhau một con đường cái. Nếu không phải chuyển trường thì sau đó Văn Tưởng sẽ thi vào trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm học cấp 3.
Nếu dựa theo sự nổi bật của cô ở Nhất Trung Bình Thành trước kia, Trì Uyên không thể không biết tên cô.
Nghe Văn Tưởng nói vậy, khoé môi Trì Uyên khẽ cong. Năm đó không trở thành bạn học được, nhưng bây giờ phải làm vợ chồng rồi.
Bầu không khí thoải mái ăn xong bữa cơm tối, thấy thời gian còn sớm nên Trì Uyên nói đi dạo gần đó, thuận tiện tiêu hoá.
Văn Tưởng cũng không từ chối.
Tối nay cô và Trì Uyên nói chuyện tốt hơn bình thường, cũng vô cùng khác thường.
Ăn cơm xong cũng gần chín giờ, con phố dài còn náo nhiệt hơn so với lúc bọn họ đến, có lẽ là tiếp giáp với trường học và bệnh viện – hai kiến trúc vô cùng quan trọng nên phố xá người đến người đi, nói to ồn ào.
Văn Tưởng chỉ có hứng thú đồ ăn ở đây, lúc này ăn uống no say đi xem mấy món đồ chơi nhỏ ở các quầy hàng thì lại chẳng có hứng thú. Phố xá chật hẹp, người lại đông, đi vài bước phải dừng hai bước mới không giẫm lên chân người đằng trước. Cô và Trì Uyên sóng vai đi với nhau, cánh tay lúc nào cũng đụng vào nhau, mu bàn tay theo đó cũng chạm một chút, sau đó rất nhanh lại tránh đi.
Đi dạo như vậy thật sự rất chịu tội nên Văn Tưởng dứt khoát vắt tay ra sau lưng, giống như thời xưa lúc trời xanh hai vị quan lớn mang theo nha dịch đi tuần tra đầu đường.
Đi được nửa đường, Văn Tưởng nhìn thấy ven đường có một quầy hàng treo bảng hiệu takoyaki mà lúc ở trong tiệm cô và Trì Uyên nhắc đến, ánh mắt bỗng chốc sáng lên, mặc dù đã không thể ăn nữa nhưng cô vẫn bị hương vị trong trí nhớ quyến rũ nên muốn ăn một chút.
Đương nhiên Trì Uyên cũng nhìn theo ánh mắt của cô thấy được tiệm đó, "Muốn ăn?"
Văn Tưởng dùng hành động nói cho anh biết, bản thân thật sự muốn ăn.
Cô bước nhanh qua, dứt khoát gọi một phần rồi quay đầu lại hỏi Trì Uyên, "Anh ăn không?"
Trì Uyên lắc lắc đầu, "Em ăn đi."
Mặc dù người rất nhiều nhưng tốc độ ra món của ông chủ vẫn rất nhanh như cũ, "Đây, cầm lấy."
"Cảm ơn." Văn Tưởng nhận lấy, không thể chờ đợi được mà cắn một miếng nhưng lại chẳng phải là hương vị quen thuộc trong trí nhớ, vị cũng kém, ăn hai miếng rồi ngừng lại.
"Ăn không ngon?" Trì Uyên hỏi.
"Ăn không ngon như ở chỗ trường Trung học trực thuộc."
Văn Tưởng cúi đầu tìm khăn giấy lau tay, Trì Uyên nhìn chằm chằm động tác của cô, yết hầu khẽ lăn, "Có muốn đi qua bên trường Trung học trực thuộc mua không?"
"Hả?" Văn Tưởng ngẩng đầu, "Bây giờ sao?"
"Ừ, bây giờ."
"Bây giờ quá muộn rồi." Văn Tưởng cười, "Anh quên rồi à, mấy quán bên trường Trung học trực thuộc mười giờ đã dọn rồi."
"......"
Trì Uyên thực sự đã quên mất chuyện này.
Văn Tưởng không muốn lãng phí nên ăn bốn miếng takoyaki còn lại theo kiểu nuốt chửng rồi mua chai nước uống mấy miếng, "Cũng gần được rồi, quay về thôi."
"Được."
Hai người lại xoay người quay về, người trên phố càng lúc càng nhiều, Văn Tưởng bị một dì bên cạnh chen một chút nên cả người đổ về phía sau, Trì Uyên đi đằng sau cô đưa tay ra đỡ.
Đầu Văn Tưởng đụng vào cằm anh, sau lưng lại kề sát lên lồng ngực ấm áp của anh, khoảng cách như có như không của trước kia trong nháy mắt bị kéo lại gần.
Xung quanh vẫn rộn ràng náo nhiệt như cũ, người phía sau than phiền bọn họ bỗng nhiên dừng lại, Văn Tưởng lấy lại tinh thần, bước một bước nhỏ về đằng trước. Nhưng Trì Uyên không rút tay đang đỡ bả vai cô về mà thuận thế đi xuống, dắt tay cô.
Không phải mười ngón tay đan vào nhau giữa người yêu mà chỉ là nắm lấy ngón tay cô, ngược lại có hơi mập mờ không rõ ràng.
Bữa tối hôm sau lần đầu tiên tổ chức ở nhà họ Văn, buổi trưa Văn Tưởng nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Sơn nên hơn hai giờ chiều lái xe quay về nhà họ Văn.
Dì Dung biết chuyện buổi tối có khách đến nhà sớm hơn Văn Tưởng, lúc cô về, bà ấy và dì giúp việc trong nhà đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối trong phòng bếp.
Nghe thấy tiếng cô dừng xe, dì Dung đi ra đón cô, "Trước đó dì nghe thấy tin tức con phải kết hôn còn không dám tin. Sáng nay nhận được điện thoại của ba con, dì mới biết đây là sự thật. Chuyện lớn như vậy sao con cũng không nói một tiếng với dì Dung."
Văn Tưởng cười, "Chuyện còn chưa quyết định nên con không muốn để dì lo lắng."
"Là đứa nhỏ nhà ai?"
"Nhà bác Trì phía Tây ạ."
Văn Tưởng nói đơn giản chút tình hình của Trì Uyên cho bà ấy, bà cụ nghe xong vậy mà nhịn không được đỏ mắt, "Thật sự đã nhiều năm trôi qua, nhớ đến mẹ con lấy chồng giống như là chuyện hôm qua, nháy mắt tiểu Tưởng Tưởng chúng ta cũng phải lập gia đình rồi."
"Chỗ nào mà còn là tiểu Tưởng Tưởng nữa ạ, năm nay con cũng hai mươi lăm rồi." Văn Tưởng cười tủm tỉm, "Cũng đến lúc phải lập gia đình rồi."
Vào nhà, dì Dung hỏi, "Chuyện kết hôn này là con tự chọn hay là ba con chọn cho con?"
Văn Tưởng dừng một chút, lời thật lời giả trộn lẫn nhau, "Ba con chọn. Dì cũng biết công việc của con bận, làm sao có thời gian đi sắp xếp những chuyện này. Ba con chọn, con đi gặp mặt cũng cảm thấy thích hợp nên mới tính quyết định ạ."
"Vậy tốt rồi."
Đến gần tối, Tưởng Viễn Sơn và người nhà họ Trì gần như đến nhà họ Văn cùng lúc. Trước mặt người ngoài, Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn vẫn là ba hiền con hiếu như cũ, khiến cho người ta không nhìn ra được chỗ nào khác thường.
Mời tiệc gia đình đúng là mức độ hiếu khách cao nhất dành cho khách. Đây là lễ nghi từ xưa đến nay, quan hệ không tốt với bạn đương nhiên sẽ không mời bạn về nhà làm khách.
Mối quan hệ bây giờ giữa hai nhà Trì – Văn chặt chẽ không thể phân ly, đương nhiên xứng đáng với phần chiêu đãi này.
Trước khi khai tiệc, mẹ Trì đưa những tấm thiếp mà Tưởng Viễn Sơn đã chọn xong từ trước kia cho Văn Tưởng, "Những cái này đều là do ba con tự mình đi chùa cầu ngày, trước đó bác bảo Trì Uyên chọn nhưng nó muốn để lại chờ con về cho con quyết định."
Văn Tưởng nâng mất nhìn Trì Uyên ngồi bên cạnh theo bản năng, người sau giơ tay sờ sờ trán, điềm nhiên như không mà nhìn đi chỗ khác.
"......."
Cũng đã là chuyện nước chảy thành sông, Văn Tưởng mở hộp ra, nhìn như nghiêm túc xem nội dung trên tấm thiếp nhưng trên thực tế tâm tư không đặt ở đây, đương nhiên cũng không chọn ra ngày tốt nào, cuối cùng chỉ có thể cười từ chối, "Hay là bác gái mọi người quyết định đi ạ."
"Đây——" Mẹ Trì muốn nói lại thôi, Trì Đình Chung và Tưởng Viễn Sơn liếc nhau, người trước cười ha hả tiếp lời, "Hai đứa trẻ bọn con đều không chọn được, vậy ngày đó để bác quyết định nhé."
Trì Đình Chung nhận lấy hộp gỗ trong tay Văn Tưởng, mở từng tấm thiếp nhìn qua, cuối cùng chọn một ngày không xa không gần.
——10 tháng 9, ngày lành tháng tốt, mọi việc đều hanh thông.
Những ngày Tưởng Viễn Sơn chọn đều là ngày lành tháng tốt, Trì Đình Chung chẳng qua ở trong những ngày tốt lại chọn một con số may mắn. Nếu như Văn Tưởng và Trì Uyên đều không chọn, người lớn bọn họ chọn xong rồi cũng không thể có ý kiến gì.
Thời gian cứ vậy mà được quyết định.
Sau khi ăn cơm xong, người nhà họ Trì rời đi, Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn lần lượt chiếm mỗi góc sofa trong phòng khách, dì Dung ngâm cho mỗi người một tách trà.
Ngồi một lúc, Tưởng Viễn Sơn đứng dậy kêu Văn Tưởng vào thư phòng với ông.
Từ sau khi chuyển ra ngoài, Văn Tưởng rất ít khi trở về nhà họ Văn, càng đừng nói là bước vào trong thư phòng kia, gần như một bước cũng chưa từng bước qua.
Nhà họ Văn chỉ có hai cái thư phòng, cái lớn hơn trước kia là ông ngoại của Văn Tưởng – Văn Thanh Chi dùng còn cái nhỏ hơn là Văn Tống dùng.
Sau khi Tưởng Viễn Sơn và Văn Tống kết hôn, Văn Thanh Chi đã sát nhập hai thư phòng thành một, để cho hai vợ chồng bọn họ có nơi xử lý công việc.
Tự tay ông đã sửa lại gác xép trong thư phòng thành gian học, là nơi mà Văn Tưởng – thời niên thiếu dành hai phần ba thời gian để học.
Thư phòng Tưởng Viễn Sơn nói đương nhiên là căn phòng mà ông và Văn Tống dùng.
Cấu trúc trong thư phòng giống toàn bộ nhà họ Văn, không thay đổi gì nhiều, hơn nữa dì Dung sẽ đúng giờ dọn dẹp thông khí. Văn Tưởng vừa mới bước vào, nhìn thấy giấy khen và cúp mà khi xưa cô đi học giành được đều đặt trên giá sách, phảng phất giống như quay lại rất nhiều năm trước, lúc mà tất cả mọi người trong nhà họ Văn đều còn ở đây.
Tưởng Viễn Sơn đi đến sau bàn học, mở két sắt trong tủ lấy một hộp nhung nhỏ màu đỏ sậm hình lập phương, "Đây là mẹ con để lại cho con."
Văn Tưởng nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ đó, cổ họng nghẹn lại, như là muốn thông qua vật này có thể tưởng tượng đến nếu như Văn Tống còn sống.
Nếu như bà ấy còn ở bên cạnh cô, cái này nhất định sẽ do chính tay bà đưa cho cô.
Một lát sau, Văn Tưởng chớp mắt đưa tay nhận lấy.
Tưởng Viễn Sơn nhìn cô, vẻ mặt ôn hoà, "Đây là trong nhà mẹ con truyền lại, đã rất nhiều năm rồi. Trước khi mẹ con đi dặn ba, đợi đến lúc con kết hôn thì đưa cho con."
Nghe Tưởng Viễn Sơn nhắc đến chuyện trước khi mẹ Văn qua đời dễ dàng như vậy, Văn Tưởng không tự chủ được nắm chặt góc hộp cứng rắn sắc bén.
Hốc mắt cô phiếm hồng, dưới đó cất giấu nỗi bi thương không thể bỏ qua, "Có đôi khi con thật sự rất hoài nghi, có phải ba chưa từng yêu mẹ không."
Sắc mặt Tưởng Viễn Sơn bỗng chốc lạnh, "Tưởng Tưởng, cho dù giữa ba và mẹ con đã xảy ra cái gì, con cũng không được nghi ngờ tình cảm của ba giành cho mẹ con."
"Tại sao con không thể nghi ngờ?! Nếu như ba thật sự yêu mẹ, tại sao con lại có một người anh trai lớn hơn con ba tuổi, tại sao ba với mẹ kết hôn đã lâu như vậy mà sau đó lại vẫn dây dưa không rõ với mối tình đầu! Nếu như ba thật sự yêu mẹ, ba sẽ không vì sự xuất hiện của Tưởng Từ mà cãi nhau với mẹ, sẽ không đưa người phụ nữ kia vào nhà khi mẹ qua đời không bao lâu!"
Cảm xúc của Văn Tưởng gần như sụp đổ, giữa hai cha con có quá nhiều chuyện không thấu hiểu, giờ phút này lại trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay hung hăng đâm về phía đối phương, thậm chí còn khiến cho bản thân mình tổn thương triệt để.
"Tưởng Tưởng..." Tưởng Viễn Sơn như là bị cái gì đả kích, động tác đứng dậy lảo đảo phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững.
"Con không muốn nghe những lời giải thích mà ba gọi là trách nhiệm." Văn Tưởng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cô. Cô rủ mắt nhìn cái hộp nhỏ trong tay, giọng nói mang theo sự thất vọng cùng cực, "Nếu như thời gian có thể quay trở lại, con thà rằng trên thế giới này không có con, cũng không muốn mẹ gả cho ba lần nữa."
"Tưởng Tưởng——"
Văn Tưởng khó có thể chịu đựng nghe một lời biện giải của ông, cô quay người đi ra ngoài, nhưng khi cô vừa bước chân lên đồng thời nghe thấy tiếng ngã xuống đất vang lên từ phía sau.
Tưởng Viễn Sơn ngất xỉu.
Còn là loại hôn mê bất tỉnh, đây là chuyện Văn Tưởng không ngờ đến. Cô lấy lại tinh thần nhanh chóng đi qua ngồi xổm làm kiểm tra cho Tưởng Viễn Sơn.
Dì Dung muốn đi lên khuyên hai câu thấy vậy liền vội vàng ra ngoài bảo người gọi cấp cứu.
Xe cứu thương đến rất nhanh, tiếng còi dồn dập xuyên thấu cả khu biệt thự.
Trên đường đến bệnh viện, Văn Tưởng nhận điện thoại của Tưởng Từ, anh ấy vốn là gọi cho Tưởng Viễn Sơn, chỉ là đúng lúc điện thoại của Tưởng Viễn Sơn ở trong tay Văn Tưởng.
Văn Tưởng cũng không giấu tình hình hiện tại của Tưởng Viễn Sơn với anh ấy.
Sau khi nói xong, trong ống nghe bỗng nhiên truyền đến tiếng gì rơi xuống đất, ngay sau đó Văn Tưởng nghe thấy giọng nói buồn bã của Tưởng Từ trong ống nghe.
"Văn Tưởng, ba bị u màng não, ông ấy không thể chịu được kích thích."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện đến bây giờ, tôi không có gì để giải thích.
Đều là tôi sai.
Nhưng mọi người hãy nghe lời nguỵ biện của tôi (không phải).
Ngày mai nhất định chia tay, không chia tay tôi làm cún:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.