Chương 36
Tuế Kiến
17/02/2022
Đối với lời Văn Tưởng nói, Trì Uyên chẳng ừ hử gì cả.
Trong khoảng thời gian này, anh quả thật cố ý tránh chạm mặt với Văn Tưởng, không phải không muốn gặp, chỉ là anh không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô.
Nói trắng ra là, thực ra anh vẫn chưa điều chỉnh tốt lòng mình, cũng vẫn chưa suy nghĩ kỹ tình cảm mình dành cho Văn Tưởng rốt cuộc là gì.
Trước đó động lòng là thật, đồng ý kết hôn cũng không phải giả nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến cho lòng Trì Uyên bắt đầu dao động.
Anh và Văn Tưởng không có quá nhiều cơ sở tình cảm, nói tách ra nói chia tay đều không tính, chỉ có thể nói hai người còn chưa đến mức bắt đầu đã kết thúc trước.
Nguyên nhân Văn Tưởng đồng ý kết hôn vẫn là cái dằm không thể bỏ qua trong lòng Trì Uyên. Anh không biết Văn Tưởng có tình cảm gì với anh, cũng không rõ nên giải quyết quan hệ giữa hai người như thế nào.
Trong tình huống này, anh chỉ có thể trốn tránh cô.
Nhưng mà anh làm như vậy trong mắt Văn Tưởng tất cả đều biến thành anh lảng tránh và không thích mình, với tính cách của cô, đương nhiên cũng không vội vàng đi tìm chuyện không vui.
Ngay từ đầu hai người đã có hiểu lầm, ai cũng không muốn tháo gỡ hiểu lầm này, dần dần trở thành hoàn cảnh xấu hổ như này.
Gặp cũng không được mà không gặp cũng không được.
......
Bỗng chốc yên tĩnh.
Trì Uyên vừa định mở miệng nói chuyện, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, ngay sau đó có mấy bóng dáng đi về phía này.
Văn Tưởng khẽ thở phào rồi xoay người đi vào đại sảnh.
Trong mấy người đi tới có một người là nghệ sĩ của Thịnh Hoa, nhìn thấy Văn Tưởng liền dừng bước kêu một tiếng "Văn tổng."
Văn Tưởng cũng không dừng bước mà gật đầu mỉm cười về phía cô ta, tư thế kiêu ngạo mà tao nhã, mang theo sự bình tĩnh của người lãnh đạo.
Đợi cô đi rồi, ánh mắt của mấy nữ nghệ sĩ nhìn về phía Trì Uyên, nghĩ đến tin đồn trước đó của hai người, trong lòng đều dâng lên vô số phiên bản.
Trì Uyên không cần thiết phải tiếp xúc với bọn họ, cũng không để ý ánh mắt tìm kiếm của mấy người đó, nhấc chân đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Không lâu sau đó, Trì Uyên và Văn Tưởng tan rã không vui ở chỗ hành lang rất nhanh đã bị biên soạn thành tin đồn mới rồi truyền ra ngoài. Đêm từ thiện còn chưa kết thúc, lời đồn này đã đến tai Văn Tưởng.
Văn Tưởng nghe xong nâng mắt nhìn về chỗ nghệ sĩ ngồi bên kia, "Nói người đại diện của Bạch Tịnh sáng mai đến văn phòng tôi một chuyến."
Bạch Tịnh là nữ nghệ sĩ đã chào Văn Tưởng một tiếng ở chỗ hành lang lúc đó.
Tần Cấm phản ứng nhanh, hạ giọng nói: "Cô đang hoài nghi lời này là Bạch Tịnh truyền ra?"
"Chỉ có cô ta nhìn thấy." Văn Tưởng nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt.
Tần Cấm nhắc nhở, "Vưu Thời cũng biết, trước đó lúc chúng tôi quay về, Trì tổng hỏi tôi cô ở đâu, Vưu Thời cũng ở bên cạnh."
Văn Tưởng "ừm" một tiếng, "Vậy bảo Khâu Nguyễn Lâm cũng lên."
"Vâng."
....
Đêm từ thiện đến 10 giờ tối mới kết thúc, các tài xế của mỗi người đều đã đợi ở ngoài hội trường.
Trước khi đi, Tiếu Mạnh hẹn Văn Tưởng ra ngoài ăn tối, sợ cô từ chối nên đưa nam chính và nam hai trong bộ phim《Ranh Giới》ra nói chuyện, "Không phải công ty cô có diễn viên nữ cũng quay trong một đoàn phim với Đường Việt Hành sao, gọi đi chung đi, đúng lúc lát nữa kết thúc bảo Đường Việt Hành đưa cô ấy quay về đoàn phim."
Đã nói đến nước này, Văn Tưởng cũng không biết xấu hổ mà từ chối nữa, huống chi bây giờ không giống xưa, nhiều bạn vẫn tốt hơn không có.
Tiếu Mạnh cười, "Quyết định vậy đi, lát nữa gặp nhau ở ngoài hội trường."
"Được."
Tiếu Mạnh đi rồi, Văn Tưởng nói Tần Cấm gọi Vưu Thời qua rồi dẫn cô ấy đi chào hỏi tổng biên tập Tân Tùng của MK.
Bây giờ Vưu Thời không có tác phẩm gì hay trong tay, thậm chí ngay cả trang bìa tạp chí nghiêm túc cô ấy cũng không có. Văn Tưởng có ý muốn nâng đỡ cô ấy, đương nhiên phải để cho cô ấy làm quen với mấy tổng biên tập của những tạp chí nổi tiếng này.
Tân Tùng cũng là người từng trải đương nhiên không thể không hiểu ý của Văn Tưởng dẫn theo Vưu Thời, chỉ là hai người cũng chưa nói chuyện thấu đáo, nên chuyện hợp tác cũng không vội vàng được.
Sau khi chào tạm biệt với Tân Tùng, Văn Tưởng dẫn người ra ngoài hội trường từ lối đi sau sân khấu.
Bốn chiếc xe đậu ở bên đường, ba người đàn ông đứng bên cạnh xe đang cười nói, Văn Tưởng nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ trong đó, nghiêng đầu hỏi Vưu Thời: "Bộ phim này cô hợp tác với Tống Lâm?"
Vưu Thời gật gật đầu, "Nhưng không phải là người yêu, người yêu của thầy Tống là cô Sở Hoè."
"Trước đó tôi đã xem qua kịch bản, phần diễn của cô không ít." Giọng điệu Văn Tưởng thoải mái, "Quay phim cho tốt, nói không chừng đây là vai diễn thành danh của cô."
"Cảm ơn Văn tổng."
"Ừm."
Trong lúc nói chuyện, Văn Tưởng đi đến bên cạnh xe, ánh mắt khẽ lướt qua, trong xe ngoài xe đều không có bóng dáng Trì Uyên, cô thoáng thở phào.
Ba người đàn ông thấy cô đến cũng ngừng nói chuyện, Đường Việt Hành chủ động thay cô và Tống Lâm giới thiệu lẫn nhau, nói xong còn nói thêm một câu, "Anh ấy cũng là anh họ của Tống Sân.
Văn Tưởng giật mình, gật đầu cười cười, "Xin chào."
"Xin chào." Tống Lâm nói xong, bình tĩnh nhìn Vưu Thời đằng sau Văn Tưởng nhưng rất nhanh đã thu hồi về, ai cũng không để ý tới.
Hàn huyên khách sáo xong, Văn Tưởng dẫn Vưu Thời lên xe của mình. Cô đã để Tần Cấm đi về trước nên trong xe ngoài Văn Tưởng ra chỉ còn lại tài xế.
Ngoài xe, Đường Việt Hành và Tống Lâm cũng một trước một sau lên xe, chỉ còn lại Tiếu Mạnh đứng ở bên ngoài, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại như là đang đợi người.
Văn Tưởng đại khái đã hiểu anh ta đang đợi ai.
Cuối cũng vẫn không tránh được.
Vài phút sau, một bóng dáng đi ra từ cửa hông hội trường, bóng đêm đổ xuống làm đường nét gương mặt của người đàn ông mơ hồ, nhưng cho dù vậy cũng không giấu được vẻ anh tuấn trên gương mặt anh.
Tiếng nói chuyện ngoài xe truyền vào trong xe qua cửa sổ chưa được đóng chặt.
Văn Tưởng thu hồi tầm mắt, ngón tay phủ lên chốt, hơi dùng sức đóng kín cửa sổ, hai bóng dáng ngoài xe cũng không ở lại, kéo cửa ghế sau rồi ngồi vào.
Tiếu Mạnh gửi địa chỉ ăn cơm vào điện thoại Văn Tưởng, cô bấm vào định vị trong xe, giọng nói lạnh lùng, "Đi thôi."
"Vâng."
Tài xế duy trì tốc độ, đi theo sau xe đằng trước, hơn hai mươi phút sau dừng lại, Văn Tưởng nhìn ra bên ngoài.
Hoá ra là một quán lẩu.
Nơi này thật đúng làm người ta không ngờ đến.
Nhóm người bọn họ không phải lễ phục thì là áo vest giày da, rõ ràng khác xa một trời một vực với quán lẩu đơn giản náo nhiệt này.
Nhưng đến cũng đã đến, Văn Tưởng cũng không để ý, chỉ là trước khi xuống lấy áo khoác trong xe khoác lên vai.
So với Vưu Thời trang bị đầy đủ từ sớm, cô hiển nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Tiếu Mạnh đã đặt phòng bao trước, cũng chào một tiếng với ông chủ, thêm nữa giờ này người trong quán không nhiều, cho nên lúc nhóm người bọn họ đi vào cũng không có xôn xao nhiều lắm.
Phòng bao ở tầng hai, bàn tròn sáu chỗ.
Tiếu Mạnh, Đường Việt Hành và Tống Lâm không biết là nói trước hay là thực sự ăn ý, mà ba người đó vào liền ngồi sát nhau, còn lại ba chỗ.
Vưu Thời nhìn chăm chú trong phòng, ngây người đứng ở đó không dám ngồi.
Tống Lâm bưng ấm trà trên bàn lên rót vào tách trà, nâng mắt nhìn cô ấy, trên mặt mang theo ý cười rất nhạt, "Vưu Thời, cô ngồi đây."
"Vâng." Vưu Thời như gặp được đại xá nên kéo ghế bên cạnh Tống Lâm ra ngồi.
Tống Lâm đưa tách trà vừa mới rót đến trước mặt cô ấy.
Vưu Thời khẽ nói: "Cảm ơn thầy Tống."
"Không có gì."
Vưu Thời ngồi xuống trên bàn đương nhiên còn lại hai chỗ trống, vẻ mặt Văn Tưởng không thay đổi kéo ghế bên cạnh Vưu Thời rồi ngồi xuống.
Trì Uyên theo đó cũng ngồi vào cái ghế còn lại.
Tiếu Mạnh gọi món, sau khi hỏi khẩu vị của mọi người rồi gọi nồi lẩu cay 9 ngăn, ăn một nồi lẩu với khí thế ngất trời.
Chủ đề duy nhất mà mọi người trên bàn ăn có thể nói là bộ phim mới《Ranh Giới》có 3 diễn viên đóng ngồi ở đây.
Văn Tưởng có ý muốn để bộ phim này trở thành bàn đạp đầu tiên cho Vưu Thời tiến về phía trước, nên trong lời nói đều mang theo ý, hy vọng Đường Việt Hành và Tống Lâm trong đoàn phim có thể quan tâm cô ấy nhiều hơn.
Ăn xong một nồi lẩu đã qua 0 giờ.
Đường Việt Hành bọn họ phải vội vàng về đoàn phim, Vưu Thời đi theo anh ta và Tống Lâm, còn ba người ở lại trong phòng bao, ngồi một lúc thì Tiếu Mạnh đứng dậy đi tính tiền.
Trong phòng bao chỉ còn lại hai người Trì Uyên và Văn Tưởng, bầu không khí căng thẳng yên lặng.
Trì Uyên nhớ đến lúc trước khi ra khỏi hội trường tình cờ nghe thấy tin đồn giữa anh và Văn Tưởng, lưỡng lự rồi mở miệng, "Tôi thừa nhận trước đó là tôi có suy nghĩ trốn tránh em, nhưng mà tôi không có làm ra chuyện bảo người ta đi thăm dò em tham dự sự kiện nào thì tôi sẽ không đi."
"Anh không làm?" Văn Tưởng cười một tiếng, giọng điệu bình tĩnh, "Nhưng mà tôi làm."
"......"
"Mỗi lần trước khi đi tham dự sự kiện tôi sẽ nói Tần Cấm đi thăm dò tin tức, xem anh có đi hay không." Văn Tưởng nhìn anh, "Nếu buổi tiệc tối nay không phải rất quan trọng với tôi và với Thịnh Hoa, tôi sẽ không tham dự."
Trì Uyên im lặng.
Văn Tưởng khẽ hít một hơi, "Tôi thừa nhận chuyện kết hôn này nói ra quả thực là nhà họ Văn mắc nợ anh, mục đích tôi đồng ý cũng không phải vì anh, cho nên anh muốn từ hôn tôi cũng không có ý kiến, nhưng bây giờ anh làm chuyện như này thật sự không cần thiết."
Không chỉ không cần thiết mà còn tổn thương người.
Yết hầu Trì Uyên khẽ lăn, trong lòng loạn như tơ vò, dạ dày cũng theo đó mà kêu gào.
Văn Tưởng không đợi được anh mở miệng nhưng lại đợi tin nhắn Tiếu Mạnh gửi đến trước.
Tiếu Mạnh: [Văn Tưởng, công ty tôi có việc gấp nên đi trước.]
Tiếu Mạnh: [Ngoài ra, xe của Trì Uyên tôi cũng lái đi trước, hôm nay làm phiền cô đưa cậu ấy về giúp tôi nhé. /nắm tay//nắm tay/]
Văn Tưởng:......
Đầu năm nay đàn ông chó còn có thể xuất hiện tập thể?
Trì Uyên sau khi biết được Tiếu Mạnh quăng mình cho Văn Tưởng cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Tiếu Mạnh có thể làm ra được chuyện này.
Nhưng mà anh thấy vẻ mặt Văn Tưởng hình như không tình nguyện lắm.
Cũng phải.
Ai mà vui lòng đưa một người suốt ngày chỉ muốn tránh mình về nhà chứ.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên chỉ cảm thấy tự gây nghiệp không thể sống, khiến tâm trạng không biết sao lại buồn bực nhưng lúc nói chuyện với Văn Tưởng, anh vẫn hết sức dịu dàng, "Thời gian cũng không còn sớm, em đi về trước đi, tôi đợi lát nữa gọi taxi là được."
"Không cần thiết." Văn Tưởng đứng dậy cầm áo khoác, trên mặt không có biểu cảm gì, "Tôi không ngại đưa anh về, nhưng nếu anh ngại thì thôi."
"Tôi không phải——"
"Vậy đi thôi."
"......."
Sau khi Trì Uyên về Trì thị đi làm vẫn ở căn hộ Lâm Giang mà mình mua, từ quán lẩu lái xe qua đại khái mất hơn nửa tiếng.
Sau khi nói địa chỉ cho tài xế, trong xe liền lâm vào cảnh yên tĩnh.
Bầu trời đêm khuya không màu đen thuần tuý mà giống như màu xanh đen, bao la rộng lớn đặc biệt có độ ấm. Ngày hè bầu trời quang đãng đêm hạ đầy sao rực rỡ.
Nhà cao tầng san sát cạnh đường cao tốc, ánh đèn lưu động bị tốc độ quá nhanh của xe kéo thành dải màu sắc.
Văn Tưởng và Trì Uyên ngồi ghế sau, khoảng cách giữa hai người còn có thể nhét thêm hai người. Tài xế ngẩng đầu nhìn một cái từ trong gương rồi lại yên lặng thu hồi ánh mắt.
Chiếc xe Bentley màu đen chạy xuống đường cao tốc, ven đường dần dần náo nhiệt, cửa hàng hai bên đường vẫn còn chưa đóng, dòng người vội vàng.
Cả người Văn Tưởng lõm vào ghế, đầu chống lên cửa sổ, mệt mỏi buồn ngủ.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ nhiều nhất là bốn năm tiếng, còn vất vả hơn so với lúc đi làm ở bệnh viện.
Nếu hôm nay không phải vì tham dự sự kiện, cô vốn định về sớm một chút để ngủ bù.
Không có nhiều xe chạy trên đường vào ban đêm, dọc đường cũng không gặp nhiều đèn đỏ, điều hướng trong xe nhanh chóng nhắc nhở sắp đến nơi.
Văn Tưởng bị tiếng này làm cho giật mình tỉnh giấc, giơ tay xoa xoa mũi, chờ đến lúc tỉnh hẳn mới nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập như có như không bên tai.
Cô quay đầu nhìn thấy tay Trì Uyên đè lên dạ dày, nương theo ánh đèn bên trong xe, phát hiện trên trán chóp mũi anh đều có một tầng mồ hôi mỏng.
Phản ứng điển hình của bệnh đau bao tử.
"Có mang theo thuốc đau bao tử không?" Văn Tưởng cho rằng anh bệnh cũ tái phát nên vội vàng kêu dừng xe, đưa tay lấy áo khoác của anh.
Trì Uyên thả chậm hơi thở, nắm lấy cánh tay cô, "Không phải bệnh đau bao tử, có thể lâu rồi không ăn cay nên bị kích thích."
Văn Tưởng mím môi, thu tay lại, "Đau từ lúc nào?"
Trì Uyên không nói.
Tài xế im lặng cả đêm báo thời gian chuẩn xác, "Mười phút trước."
Nói xong, anh ấy còn thuận tiện cung cấp cách giải quyết, "Văn tổng, tôi vừa mới nhìn bản đồ thấy Bệnh viện Số 2 Thành phố ở gần đây, có muốn đưa anh Trì qua đó trước không?"
Văn Tưởng không ngờ đưa người về còn có thể đưa ra chuyện, cau mày "ừ" một tiếng.
Bệnh viện quả thật nằm ngay đây, xe mới vừa khởi động còn chưa chạy được 500m đã dừng, Văn Tưởng đoán anh bị viêm dạ dày cấp tính, bảo lái xe đỡ anh xuống xe.
Kết quả đến bệnh viện kiểm tra, thật đúng là bị viêm dạ dày cấp tính, không có cách chỉ có thể ở lại bệnh viện truyền nước biển.
Tài xế ở bên ngoài bận trước bận sau, Trì Uyên thành thành thật thật nằm ở trên giường nhìn y tá đâm kim vào trong mạch máu trên mu bàn tay, đau đến nỗi trán nổi gân xanh nhưng vẫn không quên khuyên Văn Tưởng về sớm một chút.
Văn Tưởng đứng ở cuối giường nhìn sắc mặt anh có hơi trắng bệch, không nói đi cũng không nói không đi, đợi y tá đâm kim rồi điều chỉnh tốc độ truyền xong mới không ừ hử tiếng nào rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Trì Uyên nhìn cánh cửa không đóng chặt, trong lòng trống trải.
Cảm giác như thiêu như đốt trong dạ dày dần dần theo dịch truyền mà giảm bớt không ít, anh đang định nhắm mắt lại thì trước cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
Mặc dù không rõ lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc có thể phân biệt ra người nói chuyện là ai.
Qua một lúc không còn tiếng nói chuyện nữa, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Văn Tưởng đi vào thấy anh từ từ nhắm mắt, không khỏi chậm lại.
Trì Uyên nghe thấy động tĩnh cô ngồi xuống, yết hầu chuyển động, mở mắt nhìn cô, "Sao em còn chưa về?"
Văn Tưởng không trả lời anh, chỉ là bình tĩnh tự thuật: "Bác sĩ nói tình huống của anh không nghiêm trọng lắm, truyền dịch xong là có thể đi."
Trì Uyên rủ mắt "ừ" một tiếng.
Lúc sau, trong phòng bệnh lại yên tĩnh. Văn Tưởng đứt quãng nhận mấy cuộc gọi, Trì Uyên nghe động tĩnh, cơn đau dịu đi mới từ từ ngủ.
Truyền dịch đến 3 giờ sáng.
Lúc y tá đi vào rút kim Trì Uyên tỉnh lại, đôi mắt hồng hồng như là thiếu ngủ.
Đợi rút kim xong, Văn Tưởng thấy sắc mặt anh vẫn trắng bệnh như nãy, không nhịn được hỏi một câu, "Vẫn còn đau?"
"Không." Ngón tay Trì Uyên vuốt phẳng băng cá nhân trên miệng kim, "Không đau."
"Có thể đi được không?"
"Không sao, đi được." Anh xốc chăn lên, cúi đầu đi giày, áo sơmi bị đè tạo ra những nếp gấp, góc áo bên hông tuột ra khỏi eo lộ ra một góc lưng trắng ngần.
Văn Tưởng bình tĩnh dời tầm mắt, nói tài xế vào đỡ anh.
Trì Uyên ngăn cánh tay đang vươn ra của tài xế, cầm lấy áo khoác mặc bên ngoài, gương mặt nghiêm túc, "Tôi muốn đi vệ sinh trước."
"........"
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã nổi lên một tầng sương mỏng, ánh đèn thành thị ẩn giấu trong đó như tầng sao mỏng bị phủ một lớp màn.
Bentley màu đen từ từ dừng lại ven đường.
Trì Uyên ngồi ở trong xe, giấc ngủ ngắn trước đó cũng không khiến anh khôi phục tinh lực quá nhiều, cả người giống như cà tím phơi sương, ốm yếu.
Có vài sợi tóc rơi loà xoà xuống trán càng trông tiều tuỵ không thôi.
Văn Tưởng không yên tâm để anh về nhà một mình nên nói tài xế xuống xe đỡ anh, đợi hai người đến cổng tiểu khu, cô mới nhìn thấy túi thuốc mà bác sĩ kê cho Trì Uyên rơi trên xe.
"......."
Cô lấy túi thuốc đi qua.
Sau khi đỡ Trì Uyên vào nhà, tài xế xuống lầu trước đợi, Văn Tưởng vốn cũng định đi nhưng quay đầu thấy Trì Uyên đang ngồi gục đầu xuống sofa, chân đang bước ra cửa dừng lại rồi lại quay người đi vài bước vào nhà, "Trong nhà có nước nóng không?"
Trì Uyên vẫn còn hơi yếu, nghe vậy híp mắt còn nghiêm túc nghĩ vài giây, "Hình như không có."
Vẻ mặt Văn Tưởng "tôi biết mà", "Có nước sôi không?"
"Có, ở phòng bếp." Trì Uyên chỉ, "Phòng bếp ở kia."
"Ừm."
Văn Tưởng vào phòng bếp, ấm điện đặt trên bàn, bên cạnh đều là những chén sứ hình thù kỳ quái.
Cô lấy nước, cắm điện, cũng không đi ra.
Trì Uyên nghe tiếng động bên trong, đoán chắc Văn Tưởng sẽ không nói gì mà rời đi nên đứng dậy định về phòng tắm.
Lúc bao tử vô cùng đau, người anh ra đầy mồ hôi kéo dài đến bây giờ, cảm thấy cả người dinh dính không thoải mái.
Trì Uyên mất năm phút để tắm nước nóng, thay quần áo ở nhà sạch sẽ thoải mái.
Lúc ra khỏi phòng, anh nhìn thấy Văn Tưởng đứng ở chỗ quầy bar trong phòng khách, đang đặt từng viên thuốc mà lát nữa anh phải uống lên trên bàn.
Ngọn đèn trong phòng khách là ánh đèn màu vàng ấm, chiếu xuống làm cảnh vật nhu hoà lại ấm áp. Cô cúi đầu, khuỷu tay để lên mép bàn, đường nét sườn mặt tinh xảo xinh đẹp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trì Uyên bỗng chốc không muốn phá vỡ bức tranh này.
Có thể Văn Tưởng đã nghe thấy động tĩnh của anh.
Cô để tay xuống, ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt không dịu dàng như tưởng tượng, mà bình tĩnh khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc là lãnh đạm hay không thèm để ý, "Nước đã đun nóng cho anh rồi, thuốc một ngày uống ba lần, uống như thế nào trên hộp thuốc có ghi, không còn sớm nữa nên tôi về trước đây."
Trì Uyên nhấc chân đi qua, nhìn thấy mấy viên thuốc to to nhỏ nhỏ trên mặt bàn quầy bar, đưa tay cầm một viên để ở trong tay.
Trầm mặc vài giây, anh ngẩng đầu, trên mặt đã hồng hào hơn lúc trước, "Văn Tưởng."
Văn Tưởng nhìn ánh mắt anh, không trả lời.
Trong phòng yên lặng chỉ có tiếng hít thở của cả hai, Trì Uyên mím môi, tóc trên trán loà xoà, cái bóng vụn vặt trên mi mắt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
"Lúc trước tôi trốn tránh em, không có ý gì khác. Tôi chỉ là chưa nghĩ kỹ nên đối mặt với em như nào, cũng không biết phải giải quyết quan hệ giữa tôi và em ra sao."
Văn Tưởng nhìn anh, "Cho nên, bây giờ anh nghĩ kỹ rồi?"
Anh gật đầu, "Ừ, nghĩ kỹ rồi."
Văn Tưởng vẫn cong môi, vẻ mặt lạnh nhạt lại xa cách, "Nhưng mà anh nghĩ kỹ hay chưa, có liên quan đến tôi sao?"
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng xông lên!!! Ngược chết người đàn ông choá!!!
Trong khoảng thời gian này, anh quả thật cố ý tránh chạm mặt với Văn Tưởng, không phải không muốn gặp, chỉ là anh không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô.
Nói trắng ra là, thực ra anh vẫn chưa điều chỉnh tốt lòng mình, cũng vẫn chưa suy nghĩ kỹ tình cảm mình dành cho Văn Tưởng rốt cuộc là gì.
Trước đó động lòng là thật, đồng ý kết hôn cũng không phải giả nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến cho lòng Trì Uyên bắt đầu dao động.
Anh và Văn Tưởng không có quá nhiều cơ sở tình cảm, nói tách ra nói chia tay đều không tính, chỉ có thể nói hai người còn chưa đến mức bắt đầu đã kết thúc trước.
Nguyên nhân Văn Tưởng đồng ý kết hôn vẫn là cái dằm không thể bỏ qua trong lòng Trì Uyên. Anh không biết Văn Tưởng có tình cảm gì với anh, cũng không rõ nên giải quyết quan hệ giữa hai người như thế nào.
Trong tình huống này, anh chỉ có thể trốn tránh cô.
Nhưng mà anh làm như vậy trong mắt Văn Tưởng tất cả đều biến thành anh lảng tránh và không thích mình, với tính cách của cô, đương nhiên cũng không vội vàng đi tìm chuyện không vui.
Ngay từ đầu hai người đã có hiểu lầm, ai cũng không muốn tháo gỡ hiểu lầm này, dần dần trở thành hoàn cảnh xấu hổ như này.
Gặp cũng không được mà không gặp cũng không được.
......
Bỗng chốc yên tĩnh.
Trì Uyên vừa định mở miệng nói chuyện, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, ngay sau đó có mấy bóng dáng đi về phía này.
Văn Tưởng khẽ thở phào rồi xoay người đi vào đại sảnh.
Trong mấy người đi tới có một người là nghệ sĩ của Thịnh Hoa, nhìn thấy Văn Tưởng liền dừng bước kêu một tiếng "Văn tổng."
Văn Tưởng cũng không dừng bước mà gật đầu mỉm cười về phía cô ta, tư thế kiêu ngạo mà tao nhã, mang theo sự bình tĩnh của người lãnh đạo.
Đợi cô đi rồi, ánh mắt của mấy nữ nghệ sĩ nhìn về phía Trì Uyên, nghĩ đến tin đồn trước đó của hai người, trong lòng đều dâng lên vô số phiên bản.
Trì Uyên không cần thiết phải tiếp xúc với bọn họ, cũng không để ý ánh mắt tìm kiếm của mấy người đó, nhấc chân đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Không lâu sau đó, Trì Uyên và Văn Tưởng tan rã không vui ở chỗ hành lang rất nhanh đã bị biên soạn thành tin đồn mới rồi truyền ra ngoài. Đêm từ thiện còn chưa kết thúc, lời đồn này đã đến tai Văn Tưởng.
Văn Tưởng nghe xong nâng mắt nhìn về chỗ nghệ sĩ ngồi bên kia, "Nói người đại diện của Bạch Tịnh sáng mai đến văn phòng tôi một chuyến."
Bạch Tịnh là nữ nghệ sĩ đã chào Văn Tưởng một tiếng ở chỗ hành lang lúc đó.
Tần Cấm phản ứng nhanh, hạ giọng nói: "Cô đang hoài nghi lời này là Bạch Tịnh truyền ra?"
"Chỉ có cô ta nhìn thấy." Văn Tưởng nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt.
Tần Cấm nhắc nhở, "Vưu Thời cũng biết, trước đó lúc chúng tôi quay về, Trì tổng hỏi tôi cô ở đâu, Vưu Thời cũng ở bên cạnh."
Văn Tưởng "ừm" một tiếng, "Vậy bảo Khâu Nguyễn Lâm cũng lên."
"Vâng."
....
Đêm từ thiện đến 10 giờ tối mới kết thúc, các tài xế của mỗi người đều đã đợi ở ngoài hội trường.
Trước khi đi, Tiếu Mạnh hẹn Văn Tưởng ra ngoài ăn tối, sợ cô từ chối nên đưa nam chính và nam hai trong bộ phim《Ranh Giới》ra nói chuyện, "Không phải công ty cô có diễn viên nữ cũng quay trong một đoàn phim với Đường Việt Hành sao, gọi đi chung đi, đúng lúc lát nữa kết thúc bảo Đường Việt Hành đưa cô ấy quay về đoàn phim."
Đã nói đến nước này, Văn Tưởng cũng không biết xấu hổ mà từ chối nữa, huống chi bây giờ không giống xưa, nhiều bạn vẫn tốt hơn không có.
Tiếu Mạnh cười, "Quyết định vậy đi, lát nữa gặp nhau ở ngoài hội trường."
"Được."
Tiếu Mạnh đi rồi, Văn Tưởng nói Tần Cấm gọi Vưu Thời qua rồi dẫn cô ấy đi chào hỏi tổng biên tập Tân Tùng của MK.
Bây giờ Vưu Thời không có tác phẩm gì hay trong tay, thậm chí ngay cả trang bìa tạp chí nghiêm túc cô ấy cũng không có. Văn Tưởng có ý muốn nâng đỡ cô ấy, đương nhiên phải để cho cô ấy làm quen với mấy tổng biên tập của những tạp chí nổi tiếng này.
Tân Tùng cũng là người từng trải đương nhiên không thể không hiểu ý của Văn Tưởng dẫn theo Vưu Thời, chỉ là hai người cũng chưa nói chuyện thấu đáo, nên chuyện hợp tác cũng không vội vàng được.
Sau khi chào tạm biệt với Tân Tùng, Văn Tưởng dẫn người ra ngoài hội trường từ lối đi sau sân khấu.
Bốn chiếc xe đậu ở bên đường, ba người đàn ông đứng bên cạnh xe đang cười nói, Văn Tưởng nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ trong đó, nghiêng đầu hỏi Vưu Thời: "Bộ phim này cô hợp tác với Tống Lâm?"
Vưu Thời gật gật đầu, "Nhưng không phải là người yêu, người yêu của thầy Tống là cô Sở Hoè."
"Trước đó tôi đã xem qua kịch bản, phần diễn của cô không ít." Giọng điệu Văn Tưởng thoải mái, "Quay phim cho tốt, nói không chừng đây là vai diễn thành danh của cô."
"Cảm ơn Văn tổng."
"Ừm."
Trong lúc nói chuyện, Văn Tưởng đi đến bên cạnh xe, ánh mắt khẽ lướt qua, trong xe ngoài xe đều không có bóng dáng Trì Uyên, cô thoáng thở phào.
Ba người đàn ông thấy cô đến cũng ngừng nói chuyện, Đường Việt Hành chủ động thay cô và Tống Lâm giới thiệu lẫn nhau, nói xong còn nói thêm một câu, "Anh ấy cũng là anh họ của Tống Sân.
Văn Tưởng giật mình, gật đầu cười cười, "Xin chào."
"Xin chào." Tống Lâm nói xong, bình tĩnh nhìn Vưu Thời đằng sau Văn Tưởng nhưng rất nhanh đã thu hồi về, ai cũng không để ý tới.
Hàn huyên khách sáo xong, Văn Tưởng dẫn Vưu Thời lên xe của mình. Cô đã để Tần Cấm đi về trước nên trong xe ngoài Văn Tưởng ra chỉ còn lại tài xế.
Ngoài xe, Đường Việt Hành và Tống Lâm cũng một trước một sau lên xe, chỉ còn lại Tiếu Mạnh đứng ở bên ngoài, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại như là đang đợi người.
Văn Tưởng đại khái đã hiểu anh ta đang đợi ai.
Cuối cũng vẫn không tránh được.
Vài phút sau, một bóng dáng đi ra từ cửa hông hội trường, bóng đêm đổ xuống làm đường nét gương mặt của người đàn ông mơ hồ, nhưng cho dù vậy cũng không giấu được vẻ anh tuấn trên gương mặt anh.
Tiếng nói chuyện ngoài xe truyền vào trong xe qua cửa sổ chưa được đóng chặt.
Văn Tưởng thu hồi tầm mắt, ngón tay phủ lên chốt, hơi dùng sức đóng kín cửa sổ, hai bóng dáng ngoài xe cũng không ở lại, kéo cửa ghế sau rồi ngồi vào.
Tiếu Mạnh gửi địa chỉ ăn cơm vào điện thoại Văn Tưởng, cô bấm vào định vị trong xe, giọng nói lạnh lùng, "Đi thôi."
"Vâng."
Tài xế duy trì tốc độ, đi theo sau xe đằng trước, hơn hai mươi phút sau dừng lại, Văn Tưởng nhìn ra bên ngoài.
Hoá ra là một quán lẩu.
Nơi này thật đúng làm người ta không ngờ đến.
Nhóm người bọn họ không phải lễ phục thì là áo vest giày da, rõ ràng khác xa một trời một vực với quán lẩu đơn giản náo nhiệt này.
Nhưng đến cũng đã đến, Văn Tưởng cũng không để ý, chỉ là trước khi xuống lấy áo khoác trong xe khoác lên vai.
So với Vưu Thời trang bị đầy đủ từ sớm, cô hiển nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Tiếu Mạnh đã đặt phòng bao trước, cũng chào một tiếng với ông chủ, thêm nữa giờ này người trong quán không nhiều, cho nên lúc nhóm người bọn họ đi vào cũng không có xôn xao nhiều lắm.
Phòng bao ở tầng hai, bàn tròn sáu chỗ.
Tiếu Mạnh, Đường Việt Hành và Tống Lâm không biết là nói trước hay là thực sự ăn ý, mà ba người đó vào liền ngồi sát nhau, còn lại ba chỗ.
Vưu Thời nhìn chăm chú trong phòng, ngây người đứng ở đó không dám ngồi.
Tống Lâm bưng ấm trà trên bàn lên rót vào tách trà, nâng mắt nhìn cô ấy, trên mặt mang theo ý cười rất nhạt, "Vưu Thời, cô ngồi đây."
"Vâng." Vưu Thời như gặp được đại xá nên kéo ghế bên cạnh Tống Lâm ra ngồi.
Tống Lâm đưa tách trà vừa mới rót đến trước mặt cô ấy.
Vưu Thời khẽ nói: "Cảm ơn thầy Tống."
"Không có gì."
Vưu Thời ngồi xuống trên bàn đương nhiên còn lại hai chỗ trống, vẻ mặt Văn Tưởng không thay đổi kéo ghế bên cạnh Vưu Thời rồi ngồi xuống.
Trì Uyên theo đó cũng ngồi vào cái ghế còn lại.
Tiếu Mạnh gọi món, sau khi hỏi khẩu vị của mọi người rồi gọi nồi lẩu cay 9 ngăn, ăn một nồi lẩu với khí thế ngất trời.
Chủ đề duy nhất mà mọi người trên bàn ăn có thể nói là bộ phim mới《Ranh Giới》có 3 diễn viên đóng ngồi ở đây.
Văn Tưởng có ý muốn để bộ phim này trở thành bàn đạp đầu tiên cho Vưu Thời tiến về phía trước, nên trong lời nói đều mang theo ý, hy vọng Đường Việt Hành và Tống Lâm trong đoàn phim có thể quan tâm cô ấy nhiều hơn.
Ăn xong một nồi lẩu đã qua 0 giờ.
Đường Việt Hành bọn họ phải vội vàng về đoàn phim, Vưu Thời đi theo anh ta và Tống Lâm, còn ba người ở lại trong phòng bao, ngồi một lúc thì Tiếu Mạnh đứng dậy đi tính tiền.
Trong phòng bao chỉ còn lại hai người Trì Uyên và Văn Tưởng, bầu không khí căng thẳng yên lặng.
Trì Uyên nhớ đến lúc trước khi ra khỏi hội trường tình cờ nghe thấy tin đồn giữa anh và Văn Tưởng, lưỡng lự rồi mở miệng, "Tôi thừa nhận trước đó là tôi có suy nghĩ trốn tránh em, nhưng mà tôi không có làm ra chuyện bảo người ta đi thăm dò em tham dự sự kiện nào thì tôi sẽ không đi."
"Anh không làm?" Văn Tưởng cười một tiếng, giọng điệu bình tĩnh, "Nhưng mà tôi làm."
"......"
"Mỗi lần trước khi đi tham dự sự kiện tôi sẽ nói Tần Cấm đi thăm dò tin tức, xem anh có đi hay không." Văn Tưởng nhìn anh, "Nếu buổi tiệc tối nay không phải rất quan trọng với tôi và với Thịnh Hoa, tôi sẽ không tham dự."
Trì Uyên im lặng.
Văn Tưởng khẽ hít một hơi, "Tôi thừa nhận chuyện kết hôn này nói ra quả thực là nhà họ Văn mắc nợ anh, mục đích tôi đồng ý cũng không phải vì anh, cho nên anh muốn từ hôn tôi cũng không có ý kiến, nhưng bây giờ anh làm chuyện như này thật sự không cần thiết."
Không chỉ không cần thiết mà còn tổn thương người.
Yết hầu Trì Uyên khẽ lăn, trong lòng loạn như tơ vò, dạ dày cũng theo đó mà kêu gào.
Văn Tưởng không đợi được anh mở miệng nhưng lại đợi tin nhắn Tiếu Mạnh gửi đến trước.
Tiếu Mạnh: [Văn Tưởng, công ty tôi có việc gấp nên đi trước.]
Tiếu Mạnh: [Ngoài ra, xe của Trì Uyên tôi cũng lái đi trước, hôm nay làm phiền cô đưa cậu ấy về giúp tôi nhé. /nắm tay//nắm tay/]
Văn Tưởng:......
Đầu năm nay đàn ông chó còn có thể xuất hiện tập thể?
Trì Uyên sau khi biết được Tiếu Mạnh quăng mình cho Văn Tưởng cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Tiếu Mạnh có thể làm ra được chuyện này.
Nhưng mà anh thấy vẻ mặt Văn Tưởng hình như không tình nguyện lắm.
Cũng phải.
Ai mà vui lòng đưa một người suốt ngày chỉ muốn tránh mình về nhà chứ.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên chỉ cảm thấy tự gây nghiệp không thể sống, khiến tâm trạng không biết sao lại buồn bực nhưng lúc nói chuyện với Văn Tưởng, anh vẫn hết sức dịu dàng, "Thời gian cũng không còn sớm, em đi về trước đi, tôi đợi lát nữa gọi taxi là được."
"Không cần thiết." Văn Tưởng đứng dậy cầm áo khoác, trên mặt không có biểu cảm gì, "Tôi không ngại đưa anh về, nhưng nếu anh ngại thì thôi."
"Tôi không phải——"
"Vậy đi thôi."
"......."
Sau khi Trì Uyên về Trì thị đi làm vẫn ở căn hộ Lâm Giang mà mình mua, từ quán lẩu lái xe qua đại khái mất hơn nửa tiếng.
Sau khi nói địa chỉ cho tài xế, trong xe liền lâm vào cảnh yên tĩnh.
Bầu trời đêm khuya không màu đen thuần tuý mà giống như màu xanh đen, bao la rộng lớn đặc biệt có độ ấm. Ngày hè bầu trời quang đãng đêm hạ đầy sao rực rỡ.
Nhà cao tầng san sát cạnh đường cao tốc, ánh đèn lưu động bị tốc độ quá nhanh của xe kéo thành dải màu sắc.
Văn Tưởng và Trì Uyên ngồi ghế sau, khoảng cách giữa hai người còn có thể nhét thêm hai người. Tài xế ngẩng đầu nhìn một cái từ trong gương rồi lại yên lặng thu hồi ánh mắt.
Chiếc xe Bentley màu đen chạy xuống đường cao tốc, ven đường dần dần náo nhiệt, cửa hàng hai bên đường vẫn còn chưa đóng, dòng người vội vàng.
Cả người Văn Tưởng lõm vào ghế, đầu chống lên cửa sổ, mệt mỏi buồn ngủ.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ nhiều nhất là bốn năm tiếng, còn vất vả hơn so với lúc đi làm ở bệnh viện.
Nếu hôm nay không phải vì tham dự sự kiện, cô vốn định về sớm một chút để ngủ bù.
Không có nhiều xe chạy trên đường vào ban đêm, dọc đường cũng không gặp nhiều đèn đỏ, điều hướng trong xe nhanh chóng nhắc nhở sắp đến nơi.
Văn Tưởng bị tiếng này làm cho giật mình tỉnh giấc, giơ tay xoa xoa mũi, chờ đến lúc tỉnh hẳn mới nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập như có như không bên tai.
Cô quay đầu nhìn thấy tay Trì Uyên đè lên dạ dày, nương theo ánh đèn bên trong xe, phát hiện trên trán chóp mũi anh đều có một tầng mồ hôi mỏng.
Phản ứng điển hình của bệnh đau bao tử.
"Có mang theo thuốc đau bao tử không?" Văn Tưởng cho rằng anh bệnh cũ tái phát nên vội vàng kêu dừng xe, đưa tay lấy áo khoác của anh.
Trì Uyên thả chậm hơi thở, nắm lấy cánh tay cô, "Không phải bệnh đau bao tử, có thể lâu rồi không ăn cay nên bị kích thích."
Văn Tưởng mím môi, thu tay lại, "Đau từ lúc nào?"
Trì Uyên không nói.
Tài xế im lặng cả đêm báo thời gian chuẩn xác, "Mười phút trước."
Nói xong, anh ấy còn thuận tiện cung cấp cách giải quyết, "Văn tổng, tôi vừa mới nhìn bản đồ thấy Bệnh viện Số 2 Thành phố ở gần đây, có muốn đưa anh Trì qua đó trước không?"
Văn Tưởng không ngờ đưa người về còn có thể đưa ra chuyện, cau mày "ừ" một tiếng.
Bệnh viện quả thật nằm ngay đây, xe mới vừa khởi động còn chưa chạy được 500m đã dừng, Văn Tưởng đoán anh bị viêm dạ dày cấp tính, bảo lái xe đỡ anh xuống xe.
Kết quả đến bệnh viện kiểm tra, thật đúng là bị viêm dạ dày cấp tính, không có cách chỉ có thể ở lại bệnh viện truyền nước biển.
Tài xế ở bên ngoài bận trước bận sau, Trì Uyên thành thành thật thật nằm ở trên giường nhìn y tá đâm kim vào trong mạch máu trên mu bàn tay, đau đến nỗi trán nổi gân xanh nhưng vẫn không quên khuyên Văn Tưởng về sớm một chút.
Văn Tưởng đứng ở cuối giường nhìn sắc mặt anh có hơi trắng bệch, không nói đi cũng không nói không đi, đợi y tá đâm kim rồi điều chỉnh tốc độ truyền xong mới không ừ hử tiếng nào rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Trì Uyên nhìn cánh cửa không đóng chặt, trong lòng trống trải.
Cảm giác như thiêu như đốt trong dạ dày dần dần theo dịch truyền mà giảm bớt không ít, anh đang định nhắm mắt lại thì trước cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
Mặc dù không rõ lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc có thể phân biệt ra người nói chuyện là ai.
Qua một lúc không còn tiếng nói chuyện nữa, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Văn Tưởng đi vào thấy anh từ từ nhắm mắt, không khỏi chậm lại.
Trì Uyên nghe thấy động tĩnh cô ngồi xuống, yết hầu chuyển động, mở mắt nhìn cô, "Sao em còn chưa về?"
Văn Tưởng không trả lời anh, chỉ là bình tĩnh tự thuật: "Bác sĩ nói tình huống của anh không nghiêm trọng lắm, truyền dịch xong là có thể đi."
Trì Uyên rủ mắt "ừ" một tiếng.
Lúc sau, trong phòng bệnh lại yên tĩnh. Văn Tưởng đứt quãng nhận mấy cuộc gọi, Trì Uyên nghe động tĩnh, cơn đau dịu đi mới từ từ ngủ.
Truyền dịch đến 3 giờ sáng.
Lúc y tá đi vào rút kim Trì Uyên tỉnh lại, đôi mắt hồng hồng như là thiếu ngủ.
Đợi rút kim xong, Văn Tưởng thấy sắc mặt anh vẫn trắng bệnh như nãy, không nhịn được hỏi một câu, "Vẫn còn đau?"
"Không." Ngón tay Trì Uyên vuốt phẳng băng cá nhân trên miệng kim, "Không đau."
"Có thể đi được không?"
"Không sao, đi được." Anh xốc chăn lên, cúi đầu đi giày, áo sơmi bị đè tạo ra những nếp gấp, góc áo bên hông tuột ra khỏi eo lộ ra một góc lưng trắng ngần.
Văn Tưởng bình tĩnh dời tầm mắt, nói tài xế vào đỡ anh.
Trì Uyên ngăn cánh tay đang vươn ra của tài xế, cầm lấy áo khoác mặc bên ngoài, gương mặt nghiêm túc, "Tôi muốn đi vệ sinh trước."
"........"
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã nổi lên một tầng sương mỏng, ánh đèn thành thị ẩn giấu trong đó như tầng sao mỏng bị phủ một lớp màn.
Bentley màu đen từ từ dừng lại ven đường.
Trì Uyên ngồi ở trong xe, giấc ngủ ngắn trước đó cũng không khiến anh khôi phục tinh lực quá nhiều, cả người giống như cà tím phơi sương, ốm yếu.
Có vài sợi tóc rơi loà xoà xuống trán càng trông tiều tuỵ không thôi.
Văn Tưởng không yên tâm để anh về nhà một mình nên nói tài xế xuống xe đỡ anh, đợi hai người đến cổng tiểu khu, cô mới nhìn thấy túi thuốc mà bác sĩ kê cho Trì Uyên rơi trên xe.
"......."
Cô lấy túi thuốc đi qua.
Sau khi đỡ Trì Uyên vào nhà, tài xế xuống lầu trước đợi, Văn Tưởng vốn cũng định đi nhưng quay đầu thấy Trì Uyên đang ngồi gục đầu xuống sofa, chân đang bước ra cửa dừng lại rồi lại quay người đi vài bước vào nhà, "Trong nhà có nước nóng không?"
Trì Uyên vẫn còn hơi yếu, nghe vậy híp mắt còn nghiêm túc nghĩ vài giây, "Hình như không có."
Vẻ mặt Văn Tưởng "tôi biết mà", "Có nước sôi không?"
"Có, ở phòng bếp." Trì Uyên chỉ, "Phòng bếp ở kia."
"Ừm."
Văn Tưởng vào phòng bếp, ấm điện đặt trên bàn, bên cạnh đều là những chén sứ hình thù kỳ quái.
Cô lấy nước, cắm điện, cũng không đi ra.
Trì Uyên nghe tiếng động bên trong, đoán chắc Văn Tưởng sẽ không nói gì mà rời đi nên đứng dậy định về phòng tắm.
Lúc bao tử vô cùng đau, người anh ra đầy mồ hôi kéo dài đến bây giờ, cảm thấy cả người dinh dính không thoải mái.
Trì Uyên mất năm phút để tắm nước nóng, thay quần áo ở nhà sạch sẽ thoải mái.
Lúc ra khỏi phòng, anh nhìn thấy Văn Tưởng đứng ở chỗ quầy bar trong phòng khách, đang đặt từng viên thuốc mà lát nữa anh phải uống lên trên bàn.
Ngọn đèn trong phòng khách là ánh đèn màu vàng ấm, chiếu xuống làm cảnh vật nhu hoà lại ấm áp. Cô cúi đầu, khuỷu tay để lên mép bàn, đường nét sườn mặt tinh xảo xinh đẹp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trì Uyên bỗng chốc không muốn phá vỡ bức tranh này.
Có thể Văn Tưởng đã nghe thấy động tĩnh của anh.
Cô để tay xuống, ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt không dịu dàng như tưởng tượng, mà bình tĩnh khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc là lãnh đạm hay không thèm để ý, "Nước đã đun nóng cho anh rồi, thuốc một ngày uống ba lần, uống như thế nào trên hộp thuốc có ghi, không còn sớm nữa nên tôi về trước đây."
Trì Uyên nhấc chân đi qua, nhìn thấy mấy viên thuốc to to nhỏ nhỏ trên mặt bàn quầy bar, đưa tay cầm một viên để ở trong tay.
Trầm mặc vài giây, anh ngẩng đầu, trên mặt đã hồng hào hơn lúc trước, "Văn Tưởng."
Văn Tưởng nhìn ánh mắt anh, không trả lời.
Trong phòng yên lặng chỉ có tiếng hít thở của cả hai, Trì Uyên mím môi, tóc trên trán loà xoà, cái bóng vụn vặt trên mi mắt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
"Lúc trước tôi trốn tránh em, không có ý gì khác. Tôi chỉ là chưa nghĩ kỹ nên đối mặt với em như nào, cũng không biết phải giải quyết quan hệ giữa tôi và em ra sao."
Văn Tưởng nhìn anh, "Cho nên, bây giờ anh nghĩ kỹ rồi?"
Anh gật đầu, "Ừ, nghĩ kỹ rồi."
Văn Tưởng vẫn cong môi, vẻ mặt lạnh nhạt lại xa cách, "Nhưng mà anh nghĩ kỹ hay chưa, có liên quan đến tôi sao?"
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng xông lên!!! Ngược chết người đàn ông choá!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.