Chỉ Muốn Thích Em

Chương 39

Tuế Kiến

17/02/2022

Bà cụ Trì cuối cùng vẫn rời đi.

Hơn ba giờ sáng, bà cụ bỗng nhiên từ trong cơn mơ tỉnh lại, đôi mắt có hơi vẩn đục của trước kia bây giờ đặc biệt trong trẻo, người nhà họ Trì phúc chí tâm linh, tất cả đều vào phòng bệnh.

Lớn bé trong nhà đều đỏ mắt.

Bà cụ Trì cũng biết sinh mệnh của mình sắp đến cuối cùng nên ai cũng đều dặn dò vài câu, cuối cùng kéo tay Trì Uyên không buông.

Tay bà cụ mang theo dấu vết năm tháng, gầy yếu cũng không nhẵn mịn, lòng bày tay có lớp chai mỏng.

Trì Uyên xem như là cháu lớn của ông bà nội, hồi còn nhỏ thường hay nghe bà cụ Trì nhắc chuyện xưa của mình và ông cụ Trì.

Xã hội phong kiến chú ý môn đăng hộ đối.

Đại thiếu gia ở phủ nhà cao cửa rộng yêu đại tiểu thư thư hương thế gia, vào lúc đó đều bị ngăn cản.

Không ai đồng ý bọn họ, đại thiếu gia thà chết chứ không chịu khuất phục, vứt bỏ doanh nghiệp gia tộc để học văn, giấu cha mẹ để kết hôn với đại tiểu thư.

Trên thế giới này, chỉ có tình yêu vĩnh hằng bất diệt. Hai người trải qua bao gian khổ, đi qua thời đại khói lửa chiến tranh loạn lạc, rốt cuộc cũng được gia tộc chấp nhận.

Cho đến bây giờ lại phải âm dương cách biệt.

Trì Uyên không dám đi nhìn ông cụ Trì như thế nào, chỉ là quỳ gối bên giường bệnh, để bà cụ nắm tay mình, đôi mắt đỏ hoe.

Bà cụ Trì xoa xoa tay anh rồi lại sờ sờ đầu anh, vẻ mặt yêu thương, không sợ cái chết sắp đến, "Con đó, từ nhỏ đã phản nghịch, những chuyện không cho con làm con càng muốn làm. Ông nội con bảo bà đừng chiều con nhưng ông ấy so với ai khác càng chiều con hơn."

"Con biết." Trì Uyên đỡ tay bà cụ, vẻ mặt đau buồn.

Bà cụ lại sờ lên vết sẹo bên thái dương của anh, giọng nói yếu ớt, "Đừng trách ông nội con làm con bị thương, ông ấy đau lòng và hối hận hơn ai hết, cũng đừng mãi giận dỗi với ba mẹ con. Ông nội con vì bà mà vứt bỏ gia nghiệp, ba con mười tám tuổi đã phải chống đỡ cả nhà họ Trì. Bà và ông nội con khi đó cố chấp không đồng ý, không để cho ba và mẹ con ở bên nhau, ba con cũng thực sự rất khổ."

Trì Uyên cắn chặt răng không phát ra tiếng khóc, sườn mặt anh vì hành động này mà hơi kéo căng, giọng nói kiềm nén nghẹn ngào, "Con không trách, là con làm không đúng."

Bà cụ cười cười, "Bà nội con biết con từ nhỏ đến lớn đều là đứa nhỏ có chủ kiến, con làm việc có chủ trương có nguyên tắc. Chuyện kết hôn con cũng đừng trách người ta, đứa nhỏ ấy cũng không dễ dàng gì, nếu con thực sự thích phải nắm chặt..."

Trì Uyên nói không nên lời, chỉ ra sức gật đầu.

Bà cụ Trì cuối cùng nhìn Trì Uyên thật lâu, cái gì cũng không nói, chỉ là nâng tay lau nước mắt nơi khoé mắt anh, sau đó ánh mắt dừng lại lên ông cụ Trì đứng bên cửa sổ từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía bà, "Ông nó ơi..."

Ông cụ Trì run lên, xoay người, nhìn mấy đứa nhỏ trong phòng, vẫn nghiêm túc, "Được rồi, mấy đứa đều ra ngoài đi, để ông và bà nội ở lại một lát."

Đây là lần tạm biệt cuối cùng của hai vợ chồng bọn họ.

Mọi người rời khỏi phòng bệnh, Trì Uyên cúi đầu ngồi xuống ghế dài bên ngoài.

Nhóc Tuyên buông tay mẹ, nhẹ tay nhẹ chân đi qua, chui vào trong lòng anh, bàn tay nhỏ bé múp múp che mắt anh lại, giọng nói non nớt, "Chú Hai không khóc."

"........" Trì Uyên vùi mặt vào cần cổ cậu bé, như là trốn tránh lại như che giấu cái gì, "Chú Hai không khóc."

Cậu bé vẫn còn chưa hiểu sinh ly tử biệt là gì, không hiểu sao người lớn đều đỏ mắt, không hiểu sao chú Hai nói không khóc nhưng nước mắt lại chảy mãi không ngừng.

Sáng hôm sau Văn Tưởng nhìn thấy cáo phó do nhà họ Trì đăng trên nhật báo* Khê Thành mới biết tin bà cụ Trì qua đời vào rạng sáng.

(*Báo ra hàng ngày)

Trì Uyên nói có lẽ về sau không gặp được nữa, thật sự là sẽ không còn được gặp lại.

Người nhà họ Trì cử hành tang lễ ba ngày, hai ngày trước là dòng họ thân tín trong nhà đến phúng viếng, ngày cuối cùng, Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn đến nhà họ Trì.



Trì Uyên mặc một thân màu đen, đi phía sau ba Trì. Văn Tưởng không tìm được cơ hội nói chuyện với Trì Uyên, chỉ là lúc Tưởng Viễn Sơn và Trì Đình Chung nói chuyện, hai người liếc nhìn nhau một cái.

Con người luôn bất lực trước sự sống và cái chết, thậm chí lời nói cũng lộ ra sự yếu ớt vô lực.

Theo thông thường, hôm nay là ngày bà cụ Trì sẽ chôn cất, sau khi nghi thức từ biệt kết thúc, người nhà họ Trì đưa bà cụ đến nghĩa trang Khê Sơn chôn cất.

Bận rộn đến tối muộn, màn đêm buông xuống, nhà họ Trì đèn đuốc sáng trưng.

Cơ thể của ông cụ Trì không khoẻ nên Trì Uyên lên lầu hai nghỉ ngơi với ông. Văn Tưởng với mẹ Trì và các gia quyến nữ khác đến phúng viếng ngồi cùng nhau.

Nói chuyện một lát, mẹ Trì bảo Văn Tưởng mang chút đồ ăn cho hai ông cháu với mình, "Từ nhỏ Trì Uyên đã thân thiết với bà nội, bà nội đi rồi thằng bé đau buồn hơn ai hết. Hai đứa tầm tuổi nhau, đợi lát nữa con an ủi nó nhiều giúp bác gái nhé."

"Vâng."

Tới lầu hai, ông cụ Trì uống thuốc đã ngủ, Trì Uyên ở thư phòng xem video sinh nhật bà cụ Trì trước kia.

Mẹ Trì chưa xem được mấy phút, nước mắt đã không kiềm được, vỗ vỗ bả vai Văn Tưởng giao Trì Uyên cho cô, còn mình đỏ mắt ra khỏi thư phòng.

Văn Tưởng nhìn người ngồi sau bàn, nhẹ nhàng mở miệng, "Bác gái nói cả ngày anh chưa ăn gì, đừng xem nữa, ăn chút đi."

"Không sao, tôi không đói." Trì Uyên tạm dừng video, nâng tay xoa đôi mắt cay cay, khoé miệng cố gắng kéo ra một nụ cười, "Thật sự không có khẩu vị."

Văn Tưởng cũng không ép, đặt cái khay lên góc bàn, rủ mắt nhìn hình ảnh trong video bị tạm dừng, "Tôi có thể xem được không?"

Trì Uyên sửng sốt một chút, ngón tay để trên con chuột khẽ nhúc nhích, "Có thể."

Bên cạnh còn có cái ghế, Văn Tưởng kéo qua ngồi cùng anh ở bàn làm việc, Trì Uyên lại phát đoạn video đang xem dở.

Video là năm năm trước.

Lúc đó Trì Uyên vẫn đang học đại học ở nước ngoài.

Sinh nhật của bà cụ Trì vào mùa thu, lúc đó việc học của anh bận rộn nên đã nói trước với mẹ Trì rằng sinh nhật của bà nội anh không về.

Sau đó, anh lại giấu cả nhà từ nước ngoài vội vàng chạy về nước vào ngày sinh nhật của bà cụ, còn cố ý ở trong quà đã mua cho bà cụ.

Video đúng lúc quay đến anh từ trong hộp ra, cả nhà đều ngây ngẩn cả người, bà cụ đi lên mở quà hiển nhiên bị hoảng sợ, cầm nắp hộp không biết làm sao.

Trì Uyên cười nghiêng người ôm lấy bà, giọng nói của cậu thiếu niên mang theo tinh thần phấn chấn, gương mặt tuấn tú sáng ngời, "Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ!"

Bà cụ Trì lúc ấy vẫn còn dạy ở trường, vẫn chưa bị bệnh, mặc bộ quần áo đơn giản mộc mạc, khoé mắt lông mày đều mang theo khí chất của người trí thức, lúc cười rộ lên đuôi mắt còn có mấy nếp nhăn nhỏ, khuôn mặt hoà ái dễ gần.

Bây giờ cảnh còn người mắt, người đã thành tàn tro.

Lúc còn là thiếu niên, Trì Uyên để tóc dài nửa đầu chứ không để ngắn, có lẽ ở nước ngoài không có sự gò bó và kiểm soát của ba mẹ nên nhuộm tóc thành màu xám tro, ở giữa còn có vài sợi màu xanh lam.

Cuối video, Trì Uyên bị mẹ Trì đã lấy lại tinh thần cầm kéo đuổi quanh sân, cuối cùng anh lao vào trong lòng bà cụ, cười đến tuỳ ý.

Hình ảnh trong vài giây còn lại là màu đen, chỉ nghe thấy âm thanh tràn đầy tiếng cười.

........

Video này kết thúc lại tự động chạy qua video tiếp theo.

Trì Uyên nhéo sống mũi, không đầu không đuôi mở miệng, "Lúc còn đi học, lúc nào cũng muốn rời nhà xa một chút, sau đó thực sự ra nước ngoài lại bắt đầu nhớ nhà. Năm đầu tiên mới ra nước ngoài, bà nội ở trường ngã bị thương ở eo, phải nằm ở nhà hơn ba tháng. Sợ tôi lo lắng nên mỗi lần call video đều bảo ông nội tôi bao che, mãi sau đó tôi có việc đột xuất phải về nước một chuyến mới biết được bà bị thương nghiêm trọng như vậy."



Trong thư phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ tối trên máy tính.

Trì Uyên ngồi góc tối, đường nét khuôn mặt mơ hồ, Văn Tưởng không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng trong giọng nói nghe ra được nỗi nghẹn ngào đau buồn của anh.

Văn Tưởng không ngắt lời anh nói, để mặc anh một mình nói hết.

"Tôi khi đó luôn cảm thấy về sau còn nhiều thời gian nên bình thường cũng không vui lòng ở trong nhà, có chút thời gian đều muốn chạy ra ngoài chơi." Trì Uyên ngẩng đầu, nâng tay bụm mắt, yết hầu khẽ lăn, "Có đôi khi ngẫm lại, tôi thật sự rất bất hiếu. Cho dù là học hành hay sự nghiệp, thậm chí là hôn nhân tôi lúc nào cũng khiến bọn họ phải lo lắng. Cuộc hôn nhân sắp xếp với nhà họ Trần, tôi càn quấy đến mức kéo căng quan hệ của hai nhà, ông nội tôi sẩy tay làm tôi bị thương, bà nội nói ông nội rất buồn nhưng tôi biết thực ra bà cũng rất đau lòng."

"Từ nhỏ bà đã nuông chiều tôi, tôi lớn như vậy nhưng chưa bao giờ bị thương nặng như thế. Trước kia ba nói tâm nguyện lớn nhất của bà là muốn nhìn tôi thành gia lập nghiệp, nhưng tôi chưa bao giờ coi trọng ước muốn của bà. Tôi lúc nào cũng ham chơi, luôn nói không có thời gian."

Giọng Trì Uyên khàn khàn, "Hồi nhỏ tôi rất nghịch, mỗi lần gây hoạ đều là bà nội đi thu dọn cục diện rối rắm cho tôi. Đến bây giờ tôi lớn như vậy rồi, trước khi đi người mà bà lo lắng nhất vẫn là tôi."

Cổ họng Văn Tưởng nghẹn ứ, chịu đựng nỗi buồn đau nhói mà an ủi, "Bà nội sẽ không trách anh, bà lo lắng cho anh vì anh là người mà bà yêu thương nhất."

"Tôi biết bà sẽ không trách tôi." Trì Uyên cười giễu, "Bà chưa bao giờ trách tôi, cho dù tôi không thực hiện được lời hứa với bà."

Anh chỉ là hối hận.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu.

Một câu nói ai cũng được học nhưng chẳng ai để ý đến, có chỗ dựa và sự thất hứa trong quá khứ cuối cùng trở thành nỗi ân hận bất lực của ngày hôm nay.

Tang lễ kéo dài ba ngày cũng là ba ngày Trì Uyên không ngủ.

Sau khi nói xong những lời gần như không biết nên nói cùng ai với Văn Tưởng, cả người anh như mất đi toàn bộ tinh lực nên dựa vào lưng ghế ngủ.

Văn Tưởng giơ tay giảm âm lượng video vẫn còn đang phát.

Ngoài cửa sổ không biết mưa rơi từ khi nào, tiếng mưa rơi tí tách.

Trì Uyên ngủ không ngon, có lẽ là tư thế và chỗ ngồi không thoải mái lắm nên mày khẽ cau lại, hơi thở khe khẽ.

Văn Tưởng ngồi trong thư phòng xem hết những video còn lại, nhìn thầy Trì Uyên phóng khoáng khi còn là cậu thiếu niên, cũng bắt gặp cậu bé Trì Uyên nghịch ngợm ngang bướng.

Dễ thương đến không ngờ so với phó tổng giám đốc Trì bất cần đời lại không chút để ý của hiện tại.

Video cuối cùng kết thúc, Văn Tưởng thấy Trì Uyên vẫn giữ nguyên tư thế như ban đầu, khẽ thở dài, đưa tay tắt thư mục và tắt video.

Cô đứng lên khẽ dịch ghế ra, đụng vào khay ở góc bàn, định bưng cháo xuống lầu nói mẹ Trì tìm cho anh cái gì đó để đắp.

Tay vừa mới đụng vào khay, thìa sứ và bát khẽ chạm vào nhau.

Văn Tưởng khẽ nín thở quay đầu nhìn Trì Uyên, thấy anh vẫn ngủ say như cũ nên nhẹ nhàng thở ra, nhấc chân đi ra ngoài, vừa mới đi đến cửa, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng——

"Văn Tưởng." Trì Uyên gọi cô lại, giọng nói khàn khàn.

Văn Tưởng dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Người vừa nãy vẫn còn ngủ lúc này đã đứng dậy đi đến cửa, bóng dáng dần dần xuất hiện dưới ánh sáng, đôi mắt nhuốm đầy tơ máu.

Anh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, "Sau khi tang lễ kết thúc, chúng ta nói chuyện đi."

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Trì tổng tiến lên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Muốn Thích Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook