Chương 57
Tuế Kiến
17/02/2022
Chuyện hotsearch xử lý còn nhanh hơn trong tưởng tượng. Trong lúc Trì Uyên đến nhà họ Văn, Hạ Viên đã liên hệ với những người có liên quan trên Weibo và nội dung có liên quan đến Trì Uyên và Nguyên Ý đều xoá sạch sẽ, trên hotsearch dần dần bị các tin đồn giải trí của các ngôi sao thay thế.
Hai hotsearch hoang đường liên tiếp rõ ràng đã chọc giận Trì Uyên, Hạ Viên với Châu Trình xử lý chuyện cũng không dám giữ lại chút tình cảm nào, gần như là tiết tấu dao sắc chặt đay rối*.
(Dao sắc chặt đay rối: 快刀斩乱麻 giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.)
Nhưng chuyện hôm đó, bọn họ đã tra và lôi người đứng sau hotsearch thứ hai ra, là một nữ nghệ sĩ cùng công ty quản lý với Nguyên Ý. Vốn chỉ là bỏ đá xuống giếng lại không ngờ đẩy quãng đường sự nghiệp còn lại của mình vào vũng lầy.
Trì thị tiến hành phong sát toàn bộ các phương diện của cô ta, lại lên tiếng tuyên bố với bên ngoài về sau sẽ không có hợp tác gì với công ty quản lý này nữa.
Tốc độ rơi của bụi còn thua xa tốc độ cư dân mạng ăn dưa, kịch vừa ra còn chưa tới cao trào đã im bặt kết thúc.
Trong lúc này, tin tức công nhân rơi xuống ngoài ý muốn khi làm việc toà nhà mới của Văn thị bị truyền ra.
Trì Uyên bảo Châu Trình đi liên hệ với truyền thông liên quan, tận lực đè một số tin không có lợi cho Văn thị, nhưng cũng đúng lúc thả 1 – 2 cái ra ngoài. Mọi thứ đều có lợi hại, Văn thị xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không có một chút tin bất lợi, vậy mới kỳ quái.
Bản thân anh không thể phân thân đi Bình Thành nên sắp xếp người dưới tay chạy qua đó một chuyến.
Đối phương báo cáo nói Văn tổng đã nhanh chóng giải quyết xong, nhận được sự thông cảm của người nhà công nhân, truyền thông đưa tin cũng khen gợi nên khỏi cần bọn họ âm thầm giúp.
Nghe đến đây, Trì Uyên liền cong môi nở nụ cười, sau đó dặn Châu Trình thông báo cho bọn họ không cần ở lại Bình Thành nữa.
Vốn Trì Uyên tưởng mấy ngày này không liên lạc được với Văn Tưởng là vì cô bận chuyện công việc, không có nhiều thời gian.
Bản thân anh cũng bận, bận lên rồi chẳng quan tâm đến cảm giác gì, thêm nữa lần này là lần đầu tiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn từ khi Văn Tưởng tiếp quản Văn thị, chỉ biết cô càng bận hơn bình thường cho nên trên cơ bản anh cũng không chủ động quấy rầy.
Bây giờ chuyện đã kết thúc, Trì Uyên như thường lệ gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho cô nhưng tất cả vẫn đá chìm đáy biển không có chút trả lời nào.
Mãi đến lúc này, anh mới nhận ra lần này Văn Tưởng không phải vì bận mới không trả lời tin nhắn, nhận điện thoại của anh.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên cầm điện thoại mua vé máy bay bay đến Bình Thành. Còn chưa xuất phát thì dự án công ty lại xảy ra vấn đề.
Cuộc họp đi công tác bận đến mức chẳng phân biệt được ngày đêm, vé máy bay bay đến Bình Thành kia đương nhiên cũng hết hiệu lực.
Con quay quay vòng hơn mười ngày, mãi đến một khắc trước cuối năm mới dừng lại. Buổi tối tham gia tiệc rượu xong, Trì Uyên ra khỏi sảnh tiệc. Trên người một thân màu đen, trên sống mũi là kính mắt, dáng người cao gầy nổi bật, như thường lệ, một nhóm đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi giày da theo sau.
Châu Trình bước nhanh đuổi kịp bước chân anh, giọng nói bị ép đến rất trầm, "Trước mắt Văn tổng vẫn ở lại chi nhánh công ty xử lý công việc, Tần Cấm không tiết lộ khi nào bọn họ mới quay về. Nhưng Hội nghị thượng đỉnh kinh tế lần thứ 5 sẽ được tổ chức ở Hải Thành vào thứ 6 tới, chúng ta cũng nhận được lời mời. Chắc bên Văn tổng cũng nhận được, đến lúc đó Văn tổng chắc là sẽ tham gia."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, không trả lời quá nhiều.
Châu Trình thấy vẻ mặt anh nhàn nhạt dường như không để ý, cũng không nói thêm nữa. Sau khi lên xe, báo cáo một chút công việc tiếp theo liền im lặng.
Trong xe không bật đèn, Trì Uyên ngồi ở hàng ghế sau, cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình mờ mờ ảo ảo khiến đường nét trên gương mặt anh không rõ ràng.
Trong Wechat, lịch sử nói chuyện của anh và Văn Tưởng dừng lại ở câu "khi nào trở về" mà anh hỏi cô vào sáng nay, trước sau vẫn không có trả lời.
Trì Uyên lướt lướt lên trên, tất cả nội dung trong nửa tháng nay giống như chỉ có mỗi anh độc thoại, không nhận được câu trả lời nào.
Từ khách sạn về nhà có hơi xa, lúc kẹt xe trên đường, Trì Uyên nhận điện thoại của Tiếu Mạnh, sau đó bảo tài xế rẽ ở ngã tư tiếp theo.
Tiếu Mạnh tìm anh cũng không có chuyện gì, nhưng lâu rồi không gặp nhau, đúng lúc Đường Việt Hành quay xong bộ phim trở về Khê Thành nên hẹn anh ra ngoài uống rượu.
Chỗ mấy người bọn họ gặp nhau trăm năm không đổi, trên cơ bản đều ở Mộng Xưa. Dù sao cũng là chỗ của mình, an toàn bí mật chơi đùa cũng tiện.
Hôm nay Trì Uyên đến sớm hơn bình thường, trong phòng bao vẫn chưa có bao nhiêu người, mấy anh em thường xuyên chơi với nhau cũng ở đây.
Đường Việt Hành ngồi trên sofa bên cạnh, khoảng thời gian trước anh ta vì diễn nên hiến thân, tóc ngắn nuôi dài rồi buộc lại sau đầu.
Tiếu Mạnh cười anh ta giống như thanh niên văn nghệ chán chường, đợi nhìn thấy Trì Uyên, cười hì hì biến thành cười lớn một tiếng, "Tôi nói trong khoảng thời gian này hai người các cậu làm cái gì vậy, sao mà người sau còn suy sụp hơn người trước."
Trì Uyên phớt lờ anh ta, đi qua trước mặt anh ta, đôi giày da không có mắt được giơ cao đạp một phát lên chân anh ta.
Tiếu Mạnh không nhịn được bèn chửi, "Fuck, không phải cậu đeo kính nhiều rồi nên bị cận à?"
Trì Uyên nhìn Tiếu Mạnh với ánh mắt nhìn kẻ đần, thực ra gần đây anh có hơi mệt, làm cái gì cũng uể oải, trên mặt lúc không có biểu cảm gì vô cùng lạnh lùng.
"......" Tiếu Mạnh hít một hơi thật sâu, "Thôi được, cậu là ông lớn."
Trì Uyên uể oải thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh Đường Việt Hành, ánh đèn mờ tối dừng trên sườn mặt anh, "Quay về lúc nào vậy?"
"Mới về hôm nay." Đường Việt Hành có thói quen nhỏ trong vai diễn, đưa tay lên kéo hai cái sau đầu, giọng điệu chứa ý cười, "Còn chưa về nhà đã bị cái đồ này kêu qua đây."
"Bộ phim mới khi nào chiếu?" Trì Uyên thuận miệng hỏi.
"Mau thôi, có thể qua xét duyệt không thì chưa chắc."
"Ờ."
"......"
Nói chưa được một lúc, mấy vị công tử thích ồn ào đã đến, bầu không khí nhanh chóng sôi nổi lên. Trì Uyên cởi áo gió bên ngoài ra, uống ba ly rượu vào bụng rồi ném áo khoác sang bên cạnh.
Uống rượu một mình không thú vị gì nên một nhóm người chơi xúc xắc, sau đó không biết là ai cầm theo bộ bài nhưng trên mỗi lá bài không phải con số mà là các loại đại mạo hiểm với nhiều cấp độ khác nhau.
Trò chơi bắt đầu từ "Never have I ever (Tôi chưa từng). Đây là một loại trò chơi tương tự như Truth or Dare nhưng là tiêu chuẩn lớn hơn cái trước. Quy tắc trò chơi đại khái là một người bắt đầu nói một chuyện mình chưa từng làm ra. Nếu chuyện này những người khác đã làm, vậy thì người đã làm uống rượu. Nếu tất cả mọi người chưa làm thì người chưa từng làm uống rượu.
Quy tắc trò chơi không thay đổi nhưng mà thêm một điều, người uống rượu phải rút một lá đại mạo hiểm trên bàn, hơn nữa bất kể là cái gì cũng phải hoàn thành trước mặt mọi người.
Nếu không chọn đại mạo hiểm, nhất định phải uống các loại rượu trộn vào nhau, ba ly lớn đầy.
Ván thứ nhất rất nhanh đã có người thua, sau khi uống rượu xong lựa chọn đại mạo hiểm. Trên lá bài yêu cầu anh ta tìm một người đàn ông xa lạ ở đây hôn môi mười giây.
Hiện trường vang lên tiếng ồn ào không dứt, Trì Uyên theo đám người đi ra, đứng ở trước cửa cầu thang tầng 2 nhìn người anh em bị thua vượt qua khó khăn tuỳ tiện kéo một người đàn ông ở góc quầy bar tầng 1 rồi hôn.
Đối phương hiển nhiên là trai thẳng nên phản ứng rất kịch liệt, thiếu chút nữa là cho một đấm.
Tiếu Mạnh vội vàng chạy đến giải thích bọn họ là đang chơi trò chơi, cuối cùng miễn tất cả chi phí ở Mộng Xưa cho đối phương vào đêm nay mới xua tan được mối nguy.
Thêm đại mạo hiểm cấp giới hạn vào, trò chơi hiển nhiên trở nên kích thích lại thú vị.
Trì Uyên cũng thua mấy ván nhưng đều không chọn đại mạo hiểm mà chọn uống hết ba ly rượu hỗn hợp kia.
Trong ly rượu bỏ không ít đồ, pha trộn lên, nồng độ cồn rất cao.
Uống hết ba ly, Trì Uyên gỡ mắt kính ra để góc bàn, giơ tay xoa xoa đuôi mắt, mở to mắt nhìn người có hơi chồng lên, không rõ ràng.
Anh giơ tay cởi cúc cổ áo lộ ra đường nét xương quai xanh, hướng lên là cần cổ và bên tai phiếm hồng.
Tiếu Mạnh có ý muốn báo thù một đạp kia của Trì Uyên nên đến lúc lượt anh ta, chỉ thấy anh ta chậm rì rì mở miệng, "Tôi không trải qua loại chuyện từ hôn thiếu đạo đức."
Đang nói, bên cạnh có người cười nhạo, rất hiểu đây là Tiếu Mạnh đánh cầu qua Trì Uyên.
Trì Uyên lúc này đã hơi say nên suy nghĩ đều rất chậm, nhưng vẫn không quên uống ly rượu trừng phạt kia.
Lúc đặt ly rượu xuống theo ý của Tiếu Mạnh, duỗi tay rút lá bài đại mạo hiểm trên bàn, cầm trước mặt nửa ngày cũng không thấy rõ trên đó viết gì.
Cuối cùng vẫn là Đường Việt Hành rút lá bài trong tay anh, sau khi thấy rõ yêu cầu trên đó liền cong môi cười một tiếng, "Giao điện thoại cho người khác xem."
Điện thoại hấp dẫn hơn nhiều so với câu hỏi đã ngủ qua bao nhiều người cũ người hiện tại, Đường Việt Hành vừa dứt lời, hiện trường rối loạn các loại âm thanh ồn ào.
Trì Uyên còn chưa có thời gian hối hận thì Tiếu Mạnh đã cầm áo khoác mà anh ném bên cạnh qua, điện thoại đương nhiên cũng bị anh ta lấy ra.
Bên cạnh chen chúc một vòng người muốn xem, trong lúc giành giật cũng không biết là ai đã bấm vào chỗ nào thì một cuộc gọi đã được thực hiện.
Đầu Trì Uyên đang dựa vào bên cạnh, chỉ nghe thấy một câu "Đệt ai gọi điện thoại", sau đó xung quanh liền yên lặng, giọng nữ lạnh lùng ở đầu dây bên kia vô cùng rõ ràng.
"Trì Uyên, anh có bệnh à?"
Đang nói, hiện trường trong nháy mắt rơi vào cảnh yên tĩnh chết chóc.
Trì Uyên liều mạng bận rộn công việc lại áp lực hơn mười ngày không để ý gì nhưng khoảnh khắc nghe được giọng nói này, vành mắt không nhịn được mà đau xót, sự khó chịu bỗng chốc ùn ùn kéo đến.
Mấy người ở đó đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều ăn ý dừng hành động lại, nhìn Trì Uyên ban đầu còn mắt say lờ đờ nghiêng ngả bên cạnh, phút chốc duỗi tay giành lại điện thoại, rủ mắt đáng thương nói, "Tưởng Tưởng, em nghe anh giải thích."
Xung quanh ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Lúc điện thoại vừa thông liền mở loa ngoài, Trì Uyên uống rượu cũng không phản ứng kịp, nắm bắt cơ hội để nói nguyên một tràng, nói xong lời cuối cùng ngay cả giọng nói cũng phảng phất nghẹn ngào.
Anh ngửa đầu ra sau, hai dòng nước mắt chảy dài bên thái dương rồi thấm vào tóc, như sợ bị người ta nhìn thấy khoảnh khắc yếu đuối này, Trì Uyên giơ tay che mắt lại.
Trong ống nghe yên lặng một lát, vì mở loa ngoài nên tiếng thở dài như có như không phía đối diện bị phóng đại lên mấy lần.
"Anh đừng khóc." Văn Tưởng có hơi bất đắc dĩ nói.+
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: Lướt xuống -.-
Hai hotsearch hoang đường liên tiếp rõ ràng đã chọc giận Trì Uyên, Hạ Viên với Châu Trình xử lý chuyện cũng không dám giữ lại chút tình cảm nào, gần như là tiết tấu dao sắc chặt đay rối*.
(Dao sắc chặt đay rối: 快刀斩乱麻 giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.)
Nhưng chuyện hôm đó, bọn họ đã tra và lôi người đứng sau hotsearch thứ hai ra, là một nữ nghệ sĩ cùng công ty quản lý với Nguyên Ý. Vốn chỉ là bỏ đá xuống giếng lại không ngờ đẩy quãng đường sự nghiệp còn lại của mình vào vũng lầy.
Trì thị tiến hành phong sát toàn bộ các phương diện của cô ta, lại lên tiếng tuyên bố với bên ngoài về sau sẽ không có hợp tác gì với công ty quản lý này nữa.
Tốc độ rơi của bụi còn thua xa tốc độ cư dân mạng ăn dưa, kịch vừa ra còn chưa tới cao trào đã im bặt kết thúc.
Trong lúc này, tin tức công nhân rơi xuống ngoài ý muốn khi làm việc toà nhà mới của Văn thị bị truyền ra.
Trì Uyên bảo Châu Trình đi liên hệ với truyền thông liên quan, tận lực đè một số tin không có lợi cho Văn thị, nhưng cũng đúng lúc thả 1 – 2 cái ra ngoài. Mọi thứ đều có lợi hại, Văn thị xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không có một chút tin bất lợi, vậy mới kỳ quái.
Bản thân anh không thể phân thân đi Bình Thành nên sắp xếp người dưới tay chạy qua đó một chuyến.
Đối phương báo cáo nói Văn tổng đã nhanh chóng giải quyết xong, nhận được sự thông cảm của người nhà công nhân, truyền thông đưa tin cũng khen gợi nên khỏi cần bọn họ âm thầm giúp.
Nghe đến đây, Trì Uyên liền cong môi nở nụ cười, sau đó dặn Châu Trình thông báo cho bọn họ không cần ở lại Bình Thành nữa.
Vốn Trì Uyên tưởng mấy ngày này không liên lạc được với Văn Tưởng là vì cô bận chuyện công việc, không có nhiều thời gian.
Bản thân anh cũng bận, bận lên rồi chẳng quan tâm đến cảm giác gì, thêm nữa lần này là lần đầu tiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn từ khi Văn Tưởng tiếp quản Văn thị, chỉ biết cô càng bận hơn bình thường cho nên trên cơ bản anh cũng không chủ động quấy rầy.
Bây giờ chuyện đã kết thúc, Trì Uyên như thường lệ gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho cô nhưng tất cả vẫn đá chìm đáy biển không có chút trả lời nào.
Mãi đến lúc này, anh mới nhận ra lần này Văn Tưởng không phải vì bận mới không trả lời tin nhắn, nhận điện thoại của anh.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên cầm điện thoại mua vé máy bay bay đến Bình Thành. Còn chưa xuất phát thì dự án công ty lại xảy ra vấn đề.
Cuộc họp đi công tác bận đến mức chẳng phân biệt được ngày đêm, vé máy bay bay đến Bình Thành kia đương nhiên cũng hết hiệu lực.
Con quay quay vòng hơn mười ngày, mãi đến một khắc trước cuối năm mới dừng lại. Buổi tối tham gia tiệc rượu xong, Trì Uyên ra khỏi sảnh tiệc. Trên người một thân màu đen, trên sống mũi là kính mắt, dáng người cao gầy nổi bật, như thường lệ, một nhóm đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi giày da theo sau.
Châu Trình bước nhanh đuổi kịp bước chân anh, giọng nói bị ép đến rất trầm, "Trước mắt Văn tổng vẫn ở lại chi nhánh công ty xử lý công việc, Tần Cấm không tiết lộ khi nào bọn họ mới quay về. Nhưng Hội nghị thượng đỉnh kinh tế lần thứ 5 sẽ được tổ chức ở Hải Thành vào thứ 6 tới, chúng ta cũng nhận được lời mời. Chắc bên Văn tổng cũng nhận được, đến lúc đó Văn tổng chắc là sẽ tham gia."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, không trả lời quá nhiều.
Châu Trình thấy vẻ mặt anh nhàn nhạt dường như không để ý, cũng không nói thêm nữa. Sau khi lên xe, báo cáo một chút công việc tiếp theo liền im lặng.
Trong xe không bật đèn, Trì Uyên ngồi ở hàng ghế sau, cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình mờ mờ ảo ảo khiến đường nét trên gương mặt anh không rõ ràng.
Trong Wechat, lịch sử nói chuyện của anh và Văn Tưởng dừng lại ở câu "khi nào trở về" mà anh hỏi cô vào sáng nay, trước sau vẫn không có trả lời.
Trì Uyên lướt lướt lên trên, tất cả nội dung trong nửa tháng nay giống như chỉ có mỗi anh độc thoại, không nhận được câu trả lời nào.
Từ khách sạn về nhà có hơi xa, lúc kẹt xe trên đường, Trì Uyên nhận điện thoại của Tiếu Mạnh, sau đó bảo tài xế rẽ ở ngã tư tiếp theo.
Tiếu Mạnh tìm anh cũng không có chuyện gì, nhưng lâu rồi không gặp nhau, đúng lúc Đường Việt Hành quay xong bộ phim trở về Khê Thành nên hẹn anh ra ngoài uống rượu.
Chỗ mấy người bọn họ gặp nhau trăm năm không đổi, trên cơ bản đều ở Mộng Xưa. Dù sao cũng là chỗ của mình, an toàn bí mật chơi đùa cũng tiện.
Hôm nay Trì Uyên đến sớm hơn bình thường, trong phòng bao vẫn chưa có bao nhiêu người, mấy anh em thường xuyên chơi với nhau cũng ở đây.
Đường Việt Hành ngồi trên sofa bên cạnh, khoảng thời gian trước anh ta vì diễn nên hiến thân, tóc ngắn nuôi dài rồi buộc lại sau đầu.
Tiếu Mạnh cười anh ta giống như thanh niên văn nghệ chán chường, đợi nhìn thấy Trì Uyên, cười hì hì biến thành cười lớn một tiếng, "Tôi nói trong khoảng thời gian này hai người các cậu làm cái gì vậy, sao mà người sau còn suy sụp hơn người trước."
Trì Uyên phớt lờ anh ta, đi qua trước mặt anh ta, đôi giày da không có mắt được giơ cao đạp một phát lên chân anh ta.
Tiếu Mạnh không nhịn được bèn chửi, "Fuck, không phải cậu đeo kính nhiều rồi nên bị cận à?"
Trì Uyên nhìn Tiếu Mạnh với ánh mắt nhìn kẻ đần, thực ra gần đây anh có hơi mệt, làm cái gì cũng uể oải, trên mặt lúc không có biểu cảm gì vô cùng lạnh lùng.
"......" Tiếu Mạnh hít một hơi thật sâu, "Thôi được, cậu là ông lớn."
Trì Uyên uể oải thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh Đường Việt Hành, ánh đèn mờ tối dừng trên sườn mặt anh, "Quay về lúc nào vậy?"
"Mới về hôm nay." Đường Việt Hành có thói quen nhỏ trong vai diễn, đưa tay lên kéo hai cái sau đầu, giọng điệu chứa ý cười, "Còn chưa về nhà đã bị cái đồ này kêu qua đây."
"Bộ phim mới khi nào chiếu?" Trì Uyên thuận miệng hỏi.
"Mau thôi, có thể qua xét duyệt không thì chưa chắc."
"Ờ."
"......"
Nói chưa được một lúc, mấy vị công tử thích ồn ào đã đến, bầu không khí nhanh chóng sôi nổi lên. Trì Uyên cởi áo gió bên ngoài ra, uống ba ly rượu vào bụng rồi ném áo khoác sang bên cạnh.
Uống rượu một mình không thú vị gì nên một nhóm người chơi xúc xắc, sau đó không biết là ai cầm theo bộ bài nhưng trên mỗi lá bài không phải con số mà là các loại đại mạo hiểm với nhiều cấp độ khác nhau.
Trò chơi bắt đầu từ "Never have I ever (Tôi chưa từng). Đây là một loại trò chơi tương tự như Truth or Dare nhưng là tiêu chuẩn lớn hơn cái trước. Quy tắc trò chơi đại khái là một người bắt đầu nói một chuyện mình chưa từng làm ra. Nếu chuyện này những người khác đã làm, vậy thì người đã làm uống rượu. Nếu tất cả mọi người chưa làm thì người chưa từng làm uống rượu.
Quy tắc trò chơi không thay đổi nhưng mà thêm một điều, người uống rượu phải rút một lá đại mạo hiểm trên bàn, hơn nữa bất kể là cái gì cũng phải hoàn thành trước mặt mọi người.
Nếu không chọn đại mạo hiểm, nhất định phải uống các loại rượu trộn vào nhau, ba ly lớn đầy.
Ván thứ nhất rất nhanh đã có người thua, sau khi uống rượu xong lựa chọn đại mạo hiểm. Trên lá bài yêu cầu anh ta tìm một người đàn ông xa lạ ở đây hôn môi mười giây.
Hiện trường vang lên tiếng ồn ào không dứt, Trì Uyên theo đám người đi ra, đứng ở trước cửa cầu thang tầng 2 nhìn người anh em bị thua vượt qua khó khăn tuỳ tiện kéo một người đàn ông ở góc quầy bar tầng 1 rồi hôn.
Đối phương hiển nhiên là trai thẳng nên phản ứng rất kịch liệt, thiếu chút nữa là cho một đấm.
Tiếu Mạnh vội vàng chạy đến giải thích bọn họ là đang chơi trò chơi, cuối cùng miễn tất cả chi phí ở Mộng Xưa cho đối phương vào đêm nay mới xua tan được mối nguy.
Thêm đại mạo hiểm cấp giới hạn vào, trò chơi hiển nhiên trở nên kích thích lại thú vị.
Trì Uyên cũng thua mấy ván nhưng đều không chọn đại mạo hiểm mà chọn uống hết ba ly rượu hỗn hợp kia.
Trong ly rượu bỏ không ít đồ, pha trộn lên, nồng độ cồn rất cao.
Uống hết ba ly, Trì Uyên gỡ mắt kính ra để góc bàn, giơ tay xoa xoa đuôi mắt, mở to mắt nhìn người có hơi chồng lên, không rõ ràng.
Anh giơ tay cởi cúc cổ áo lộ ra đường nét xương quai xanh, hướng lên là cần cổ và bên tai phiếm hồng.
Tiếu Mạnh có ý muốn báo thù một đạp kia của Trì Uyên nên đến lúc lượt anh ta, chỉ thấy anh ta chậm rì rì mở miệng, "Tôi không trải qua loại chuyện từ hôn thiếu đạo đức."
Đang nói, bên cạnh có người cười nhạo, rất hiểu đây là Tiếu Mạnh đánh cầu qua Trì Uyên.
Trì Uyên lúc này đã hơi say nên suy nghĩ đều rất chậm, nhưng vẫn không quên uống ly rượu trừng phạt kia.
Lúc đặt ly rượu xuống theo ý của Tiếu Mạnh, duỗi tay rút lá bài đại mạo hiểm trên bàn, cầm trước mặt nửa ngày cũng không thấy rõ trên đó viết gì.
Cuối cùng vẫn là Đường Việt Hành rút lá bài trong tay anh, sau khi thấy rõ yêu cầu trên đó liền cong môi cười một tiếng, "Giao điện thoại cho người khác xem."
Điện thoại hấp dẫn hơn nhiều so với câu hỏi đã ngủ qua bao nhiều người cũ người hiện tại, Đường Việt Hành vừa dứt lời, hiện trường rối loạn các loại âm thanh ồn ào.
Trì Uyên còn chưa có thời gian hối hận thì Tiếu Mạnh đã cầm áo khoác mà anh ném bên cạnh qua, điện thoại đương nhiên cũng bị anh ta lấy ra.
Bên cạnh chen chúc một vòng người muốn xem, trong lúc giành giật cũng không biết là ai đã bấm vào chỗ nào thì một cuộc gọi đã được thực hiện.
Đầu Trì Uyên đang dựa vào bên cạnh, chỉ nghe thấy một câu "Đệt ai gọi điện thoại", sau đó xung quanh liền yên lặng, giọng nữ lạnh lùng ở đầu dây bên kia vô cùng rõ ràng.
"Trì Uyên, anh có bệnh à?"
Đang nói, hiện trường trong nháy mắt rơi vào cảnh yên tĩnh chết chóc.
Trì Uyên liều mạng bận rộn công việc lại áp lực hơn mười ngày không để ý gì nhưng khoảnh khắc nghe được giọng nói này, vành mắt không nhịn được mà đau xót, sự khó chịu bỗng chốc ùn ùn kéo đến.
Mấy người ở đó đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều ăn ý dừng hành động lại, nhìn Trì Uyên ban đầu còn mắt say lờ đờ nghiêng ngả bên cạnh, phút chốc duỗi tay giành lại điện thoại, rủ mắt đáng thương nói, "Tưởng Tưởng, em nghe anh giải thích."
Xung quanh ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Lúc điện thoại vừa thông liền mở loa ngoài, Trì Uyên uống rượu cũng không phản ứng kịp, nắm bắt cơ hội để nói nguyên một tràng, nói xong lời cuối cùng ngay cả giọng nói cũng phảng phất nghẹn ngào.
Anh ngửa đầu ra sau, hai dòng nước mắt chảy dài bên thái dương rồi thấm vào tóc, như sợ bị người ta nhìn thấy khoảnh khắc yếu đuối này, Trì Uyên giơ tay che mắt lại.
Trong ống nghe yên lặng một lát, vì mở loa ngoài nên tiếng thở dài như có như không phía đối diện bị phóng đại lên mấy lần.
"Anh đừng khóc." Văn Tưởng có hơi bất đắc dĩ nói.+
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: Lướt xuống -.-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.