Chương 63
Tuế Kiến
17/02/2022
Văn Tưởng có một năng lực nhất định thoát khỏi ma pháp luôn miệng của Trì Uyên, nghe vậy cũng chỉ nhắm mắt lại lần nữa, vùi mặt vào trong chăn, cũng không để ý đến anh.
Trì Uyên nhíu nhíu mày, duỗi tay cẩn thận từng li từng tí kéo chăn xuống, giọng điệu có hơi oan ức, "Không phải em hỏi anh chuyện nhà họ Tề trước sao?"
Văn Tưởng mở mắt ra, nhớ đến cuộc đối thoại buổi chiều, hình như là hiểu ra cái gì, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, "Cho nên bây giờ Tề Thiệu Hành có thể trở thành người đứng đầu Trung Sang, là vì anh trai anh ta vô sinh?"
"Phải." Trì Uyên vẫn còn duy trì tư thế ngồi xổm, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, "Tề Tùng Sơn – ba của Tề Thiệu Hành cũng không phải huyết thống chi chính của nhà họ Tề, ông ta là con riêng của ông cụ Tề thời còn trẻ. Khi đó vợ cả của ông cụ Tề đã sinh một người con, nên cũng không định đưa Tề Tùng Sơn và mẹ ông ta về nhà họ Tề. Sau đó nội bộ nhà họ Tề tranh chấp, con trai của ông cụ Tề bị thiệt mạng trong vụ tai nạn giao thông do chính em trai của ông ta thiết kế. Ông cụ Tề vì để cho nhà họ Tề có dòng dõi mới đưa Tề Tùng Sơn quay về nhà họ Tề. Cho nên Tề Tùng Sơn người này cũng vô cùng để ý đến thừa kế huyết thống. Cho dù Tề Thiệu Du xuất sắc gấp trăm lần Tề Thiệu Hành nhưng chỉ cần Tề Thiệu Hành lấy hương khói nhà họ Tề làm lợi thế, ông ta không có khả năng không buông."
"Như vậy à." Văn Tưởng điều chỉnh tư thế, lộ ra cả gương mặt, "Loại bí mật này của nhà quyền thế mà anh cũng biết?"
Trì Uyên nhướng mày, trên mặt đều viết bốn chữ "Em mau khen anh", "Lúc sau anh quay về bảo Châu Trình tìm người đi điều tra."
Văn Tưởng nhìn anh một hồi, sau đó cuộn chăn trở mình, giấu ý cười, cố tình nói ngược lại: "Vậy người Châu Trình tìm rất lợi hại, loại chuyện này cũng có thể tra được."
"........."
Do đưa lưng về phía anh nên Văn Tưởng không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Uyên, chỉ là nghe thấy tiếng sột soạt với giọng tán thành có hơi miễn cường, "Phải, quả thật rất lợi hại, lúc trước anh nhờ anh ta tra em——"
Đang nói bỗng nhiên im bặt.
Lúc Trì Uyên nói mấy chữ này, Duang Duang ngay lập tức đập hai chữ in hoa lên đầu anh.
GG.
Thậm chí Trì Uyên còn cảm thấy bầu không khí trong phòng đều ngưng trệ, ngay cả loạt hành động tiếp theo của Văn Tưởng trong mắt anh dường như được điều khiển tới độ gấp 0,5 lần.
Văn Tưởng ăn dưa không ngờ còn có thể ăn đến trên đầu mình nên sửng sốt vài giây, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, xoay người bắt gặp ánh mắt có hơi chột dạ của Trì Uyên, hơi nhướng mày, trong mắt có mấy phần kinh ngạc, "Vừa nãy anh nói cái gì?"
Trì Uyên không để ý đến chuyện này, cũng không nói lời vô sỉ, không xấu hổ, chọc cười như trước nữa, sau khi suy nghĩ xong anh quyết định thẳng thắn.
Anh nhìn Văn Tưởng, thái độ vô cùng thành khẩn, "Cái hôm em và bác Tưởng lần đầu tiên đến nhà họ Trì vào một năm trước đó, anh tìm người điều tra em."
Văn Tưởng ôm lấy chăn ngồi dậy, "Anh tra em làm gì?"
Trì Uyên mím môi, giọng trầm xuống, giống như có hơi chột dạ, "Lúc đó không phải anh quyết tâm muốn từ hôn sao, cho nên anh muốn ra tay với em trước."
"Hửm?" Văn Tưởng cười nhạt nhìn anh, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh xem tư liệu của em, phát hiện ra cho dù là học hành, cuộc sống hay là công việc, em đều khiến cho người ta không soi mói được gì." Trì Uyên liếc nhìn Văn Tưởng một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt vẫn luôn nhìn anh của cô, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, khẽ ho một tiếng nói: "Là người vô cùng hoàn mỹ."
Văn Tưởng nhìn anh như vậy, nhịn cười nói, "Vậy lúc đó anh rất thất vọng?"
Lúc này Trì Uyên nhanh như chớp phủ nhận: "Không có! Tuyệt đối không có! Anh thề!"
Văn Tưởng gật gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề, "Vậy anh làm đi."
"........" Trì Uyên sửng sốt, nhìn Văn Tưởng không có ý đùa giỡn, chút may mắn còn sót lại trong lòng biến mất, hàng mi dài rủ xuống, "Anh thừa nhận hồi đó quả thật anh có hơi thất vọng nhưng cái đó chỉ là vì anh không thể tìm được đột phá nơi em, những cái khác không có liên quan gì."
"Cho nên tối hôm đó anh nói trước mặt nhiều người như vậy——" Văn Tưởng nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ đại khái, "Cái gì mà cho dù có chết cũng sẽ không kết hôn, là cố ý nói cho bọn em nghe? Mục đích?"
Nhắc đến chuyện trước kia, Trì Uyên còn có hơi ngại ngùng, giơ tay gãi thái dương, ậm ờ "ừm" một tiếng.
Văn Tưởng kéo dài chữ "à", xốc chăn lên xuống giường từ phía bên kia, giọng điệu trêu chọc, "Dáng vẻ lúc đó anh thề sống thề chết thật sự khiến em sợ hãi."
"......."
Quả thực Trì Uyên biết vậy đã chẳng làm, đứng dậy theo sau Văn Tưởng, chẳng có sự oai phong lúc ở bên ngoài tí nào, "Tưởng Tưởng, em nghe anh giải thích."
"Còn có gì hay để giải thích, cái đấy không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao." Văn Tưởng tuỳ ý vén mái tóc dài ra sau, nhìn anh, vẻ mặt như thường, "Anh không muốn kết hôn đi điều tra em là có nguyên do, anh càn quấy cũng là vì muốn từ hôn, anh làm cái gì cũng đều có nguyên nhân cho nên cũng không có gì hay để giải thích cả, em có thể hiểu."
Nếu lúc này Trì Uyên không nghe ra Văn Tưởng đang tức giận thì hôm nay anh sẽ không sống sót bước ra khỏi đây.
Im lặng một lát, Trì Uyên mới mở miệng giải thích lần nữa: "Anh không muốn kết hôn là vì không muốn để cho bản thân và đối phương trở thành người không có lựa chọn. Hôn nhân là chuyện cả đời, anh không muốn nó bị trộn lẫn quá nhiều thứ ngoài tình cảm."
"Khi đó nghe được đoạn đối thoại của em và bác Tưởng, thực ra trong phút chốc anh đã nghĩ đến chuyện giả vờ như chưa nghe thấy gì." Anh híp mắt nói: "Nhưng mà Tưởng Tưởng, xin lỗi em, anh không có cách nào thuyết phục được bản thân mình chấp nhận một phần tình cảm ngay từ đầu đã có mục đích không thuần khiết, anh cũng không muốn để em trở thành người không có lựa chọn."
Văn Tưởng mím môi, không nói gì.
"Sau đó anh lại trốn tránh, cũng là vì anh còn thích em, nhưng lại chưa suy nghĩ kỹ nên đối mặt với em như thế nào." Trì Uyên khẽ thở dài, "Khoảng thời gian trước, thực ra anh rất mâu thuẫn, sợ em để ý chuyện từ hôn cũng sợ em không để ý chuyện đó, anh——"
Văn Tưởng bất ngờ cắt ngang lời anh, "Em để ý."
"Hở?" Trong phút chốc Trì Uyên chưa lấy lại tinh thần.
"Em để ý chuyện từ hôn." Văn Tưởng nhìn anh, "Lúc trước em đưa ra ý muốn thử cùng với anh, buổi tối hôm đó anh từ chối em, em quay về tìm Giang Nguyên, hỏi cô ấy hồi trước làm sao theo đuổi được Thẩm Dạng, lại ở chung với con trai như thế nào."
Tim Trì Uyên đột nhiên đập hụt một nhịp, nói không nên lời.
"Khi đó em đã quyết định chủ động bước về phía anh, sau đó lúc ở vùng thiên tai, anh nói để sau khi em quay về quyết định ngày kết hôn, em cũng chuẩn bị xong tương lai sẽ sống cùng với anh cả đời. Em biết phần tình cảm này ngay từ đầu đã có mục đích không đơn thuần, cho nên em vẫn luôn cố gắng muốn cho nó tốt hơn, muốn để anh không có uất ức với miễn cưỡng." Văn Tưởng nhìn anh, "Nhưng mà những thứ này, anh đều bỏ lỡ hết rồi."
"Anh..." Trì Uyên cảm thấy có một tảng đá đang đè trong lòng, khó chịu và hối hận đan xen khiến cho người ta hít thở không thông.
Hai người rơi vào cảnh trầm mặc.
Một lát sau, Văn Tưởng buông tiếng thở dài, bước một bước về phía trước kéo khoảng cách hai người lại gần, nâng mắt nhìn anh, giọng điệu từ từ: "Mặc dù anh bỏ lỡ Văn Tưởng ở quá khứ nhưng rất may mắn là, anh đã theo đuổi được Văn Tưởng của hiện tại và tương lai."
Chóp mũi Trì Uyên bỗng chốc chua xót, yết hầu di chuyển, giọng rất nhẹ: "Tưởng Tưởng, xin lỗi em."
"Không có gì phải xin lỗi." Văn Tưởng giơ tay sờ lên mắt anh, "Chuyện kết hôn là nhà họ Văn đưa ra, từ hôn là anh đề nghị nên chúng ta huề nhau."
Theo hành động của cô, Trì Uyên chớp đôi mắt chua xót theo bản năng, giơ tay nắm lấy tay cô kéo người vào trong lòng, vùi đầu vào cổ cô.
Trong phòng không có tiếng động, gió biển thổi vào phòng qua cửa sổ.
Văn Tưởng cảm nhận hô hấp hơi trầm của anh, định mở miệng nói chuyện nhưng bỗng chốc cảm thấy bên cổ có hơi nóng lại ẩm ướt.
"........"
Văn Tưởng có hơi buồn cười, giơ tay vỗ vỗ lưng anh, giọng nói dịu dàng, "Trì Uyên."
"Hửm." Anh đáp lại một tiếng, âm thanh có hơi khàn khàn.
"Anh khóc sao?"
"Không." Nói xong, người liền động đậy, xoay gáy về phía cổ cô, tóc anh mềm mại cọ lên cổ có hơi ngứa.
Văn Tưởng ngửa cổ ra sau, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, giọng nói chứa ý cười, "Anh đừng khóc, có gì đâu mà anh khóc, em cũng đâu làm gì anh."
Trì Uyên yên lặng trút hết toàn bộ sức nặng xuống, hoàn toàn dựa vào người Văn Tưởng, đợi cô chịu không nổi lui về phía sau mấy bước chống lên thành bàn, mới ngẩng đầu nhìn cô lần nữa.
Trong phòng chỉ mở một cái đèn tường ở đầu giường, ánh sáng ấm áp rơi xuống cảnh vật một sắc màu mờ nhạt.
Ánh đèn sau lưng Trì Uyên, hốc mắt ửng đỏ rõ ràng, khoé mắt và hai bên má vẫn còn ướt, ánh đèn phác hoạ đường nét anh một cách rõ ràng gọn gàng.
Văn Tưởng giương mắt nhìn anh, giơ tay dọc theo khoé mắt anh đi xuống, ngón tay xoa lên sườn mặt anh, hơi nhíu mày, "Hình như em lúc nào cũng làm anh khóc."
"Không trách em." Trì Uyên nghiêng đầu, giọng điệu mờ ám, "Hơn nữa, về sau anh sẽ có cơ hội làm em khóc."
"........"
Khoảng cách hai người đối mặt nhau rất gần.
Văn Tưởng bị anh ép sát, sau lưng là cạnh bàn, trong lòng có hơi hoảng, không kìm được duỗi tay đẩy anh, "Anh lùi về sau một chút."
Trì Uyên không nghe mà còn duỗi tay ôm cô đặt lên trên bàn, cả người đứng trước mặt cô, hai tay chống lên cạnh bàn, hơi ngửa đầu hôn môi cô.
Khác với lần hôn trước, hơi thở người đàn ông nóng bỏng, tràn đầy tính công kích, đầu lưỡi dùng sức quét qua môi răng cô, động tác có hơi thô bạo.
Trong phút chốc đầu óc Văn Tưởng trống rỗng.
Nhưng rất nhanh bị cảm giác nhoi nhói ở môi dưới kéo lại, ngay sau đó giữa môi răng thậm chí còn có mùi máu nhàn nhạt.
"........"
Văn Tưởng muốn điên luôn.
Người này thuộc loài chó sao???
Cô cũng không cam lòng yếu thế mà mở miệng cắn một cái, nhưng vì không thuần thục nên vô tình cắn vào đầu lưỡi đang thăm dò của Trì Uyên.
Văn Tưởng rõ ràng cảm giác được hình như anh cứng người lại một chút, sau đó là càng thêm điên cuồng cuốn lấy.
......
Rất lâu sau đó, Trì Uyên buông tha môi Văn Tưởng, cả người lại dựa vào lòng cô lần nữa, ổn định hơi thở có hơi dồn dập.
Văn Tưởng cũng hoãn lại một lát, sau khi hơi thở ổn định, giơ tay xoa vết thương ở môi dưới, chạm vào một chút đã thấy đau.
Cô khẽ "shhh" một tiếng, không kìm được mà giơ tay nhéo nhéo cánh tay anh, có hơi bất mãn mà oán giận, "Anh là chó sao?"
Nghe vậy, Trì Uyên ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đỏ mang theo ý cười, giọng nói hơi trầm, "Không khéo, thật đúng là vậy."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng có kỹ năng nhất định: khóc.+
Anh ấy thật đúng là cún, không phải bởi vì cún mà là cún, là cún thật:D
Trì Uyên nhíu nhíu mày, duỗi tay cẩn thận từng li từng tí kéo chăn xuống, giọng điệu có hơi oan ức, "Không phải em hỏi anh chuyện nhà họ Tề trước sao?"
Văn Tưởng mở mắt ra, nhớ đến cuộc đối thoại buổi chiều, hình như là hiểu ra cái gì, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, "Cho nên bây giờ Tề Thiệu Hành có thể trở thành người đứng đầu Trung Sang, là vì anh trai anh ta vô sinh?"
"Phải." Trì Uyên vẫn còn duy trì tư thế ngồi xổm, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, "Tề Tùng Sơn – ba của Tề Thiệu Hành cũng không phải huyết thống chi chính của nhà họ Tề, ông ta là con riêng của ông cụ Tề thời còn trẻ. Khi đó vợ cả của ông cụ Tề đã sinh một người con, nên cũng không định đưa Tề Tùng Sơn và mẹ ông ta về nhà họ Tề. Sau đó nội bộ nhà họ Tề tranh chấp, con trai của ông cụ Tề bị thiệt mạng trong vụ tai nạn giao thông do chính em trai của ông ta thiết kế. Ông cụ Tề vì để cho nhà họ Tề có dòng dõi mới đưa Tề Tùng Sơn quay về nhà họ Tề. Cho nên Tề Tùng Sơn người này cũng vô cùng để ý đến thừa kế huyết thống. Cho dù Tề Thiệu Du xuất sắc gấp trăm lần Tề Thiệu Hành nhưng chỉ cần Tề Thiệu Hành lấy hương khói nhà họ Tề làm lợi thế, ông ta không có khả năng không buông."
"Như vậy à." Văn Tưởng điều chỉnh tư thế, lộ ra cả gương mặt, "Loại bí mật này của nhà quyền thế mà anh cũng biết?"
Trì Uyên nhướng mày, trên mặt đều viết bốn chữ "Em mau khen anh", "Lúc sau anh quay về bảo Châu Trình tìm người đi điều tra."
Văn Tưởng nhìn anh một hồi, sau đó cuộn chăn trở mình, giấu ý cười, cố tình nói ngược lại: "Vậy người Châu Trình tìm rất lợi hại, loại chuyện này cũng có thể tra được."
"........."
Do đưa lưng về phía anh nên Văn Tưởng không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Uyên, chỉ là nghe thấy tiếng sột soạt với giọng tán thành có hơi miễn cường, "Phải, quả thật rất lợi hại, lúc trước anh nhờ anh ta tra em——"
Đang nói bỗng nhiên im bặt.
Lúc Trì Uyên nói mấy chữ này, Duang Duang ngay lập tức đập hai chữ in hoa lên đầu anh.
GG.
Thậm chí Trì Uyên còn cảm thấy bầu không khí trong phòng đều ngưng trệ, ngay cả loạt hành động tiếp theo của Văn Tưởng trong mắt anh dường như được điều khiển tới độ gấp 0,5 lần.
Văn Tưởng ăn dưa không ngờ còn có thể ăn đến trên đầu mình nên sửng sốt vài giây, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, xoay người bắt gặp ánh mắt có hơi chột dạ của Trì Uyên, hơi nhướng mày, trong mắt có mấy phần kinh ngạc, "Vừa nãy anh nói cái gì?"
Trì Uyên không để ý đến chuyện này, cũng không nói lời vô sỉ, không xấu hổ, chọc cười như trước nữa, sau khi suy nghĩ xong anh quyết định thẳng thắn.
Anh nhìn Văn Tưởng, thái độ vô cùng thành khẩn, "Cái hôm em và bác Tưởng lần đầu tiên đến nhà họ Trì vào một năm trước đó, anh tìm người điều tra em."
Văn Tưởng ôm lấy chăn ngồi dậy, "Anh tra em làm gì?"
Trì Uyên mím môi, giọng trầm xuống, giống như có hơi chột dạ, "Lúc đó không phải anh quyết tâm muốn từ hôn sao, cho nên anh muốn ra tay với em trước."
"Hửm?" Văn Tưởng cười nhạt nhìn anh, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh xem tư liệu của em, phát hiện ra cho dù là học hành, cuộc sống hay là công việc, em đều khiến cho người ta không soi mói được gì." Trì Uyên liếc nhìn Văn Tưởng một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt vẫn luôn nhìn anh của cô, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, khẽ ho một tiếng nói: "Là người vô cùng hoàn mỹ."
Văn Tưởng nhìn anh như vậy, nhịn cười nói, "Vậy lúc đó anh rất thất vọng?"
Lúc này Trì Uyên nhanh như chớp phủ nhận: "Không có! Tuyệt đối không có! Anh thề!"
Văn Tưởng gật gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề, "Vậy anh làm đi."
"........" Trì Uyên sửng sốt, nhìn Văn Tưởng không có ý đùa giỡn, chút may mắn còn sót lại trong lòng biến mất, hàng mi dài rủ xuống, "Anh thừa nhận hồi đó quả thật anh có hơi thất vọng nhưng cái đó chỉ là vì anh không thể tìm được đột phá nơi em, những cái khác không có liên quan gì."
"Cho nên tối hôm đó anh nói trước mặt nhiều người như vậy——" Văn Tưởng nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ đại khái, "Cái gì mà cho dù có chết cũng sẽ không kết hôn, là cố ý nói cho bọn em nghe? Mục đích?"
Nhắc đến chuyện trước kia, Trì Uyên còn có hơi ngại ngùng, giơ tay gãi thái dương, ậm ờ "ừm" một tiếng.
Văn Tưởng kéo dài chữ "à", xốc chăn lên xuống giường từ phía bên kia, giọng điệu trêu chọc, "Dáng vẻ lúc đó anh thề sống thề chết thật sự khiến em sợ hãi."
"......."
Quả thực Trì Uyên biết vậy đã chẳng làm, đứng dậy theo sau Văn Tưởng, chẳng có sự oai phong lúc ở bên ngoài tí nào, "Tưởng Tưởng, em nghe anh giải thích."
"Còn có gì hay để giải thích, cái đấy không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao." Văn Tưởng tuỳ ý vén mái tóc dài ra sau, nhìn anh, vẻ mặt như thường, "Anh không muốn kết hôn đi điều tra em là có nguyên do, anh càn quấy cũng là vì muốn từ hôn, anh làm cái gì cũng đều có nguyên nhân cho nên cũng không có gì hay để giải thích cả, em có thể hiểu."
Nếu lúc này Trì Uyên không nghe ra Văn Tưởng đang tức giận thì hôm nay anh sẽ không sống sót bước ra khỏi đây.
Im lặng một lát, Trì Uyên mới mở miệng giải thích lần nữa: "Anh không muốn kết hôn là vì không muốn để cho bản thân và đối phương trở thành người không có lựa chọn. Hôn nhân là chuyện cả đời, anh không muốn nó bị trộn lẫn quá nhiều thứ ngoài tình cảm."
"Khi đó nghe được đoạn đối thoại của em và bác Tưởng, thực ra trong phút chốc anh đã nghĩ đến chuyện giả vờ như chưa nghe thấy gì." Anh híp mắt nói: "Nhưng mà Tưởng Tưởng, xin lỗi em, anh không có cách nào thuyết phục được bản thân mình chấp nhận một phần tình cảm ngay từ đầu đã có mục đích không thuần khiết, anh cũng không muốn để em trở thành người không có lựa chọn."
Văn Tưởng mím môi, không nói gì.
"Sau đó anh lại trốn tránh, cũng là vì anh còn thích em, nhưng lại chưa suy nghĩ kỹ nên đối mặt với em như thế nào." Trì Uyên khẽ thở dài, "Khoảng thời gian trước, thực ra anh rất mâu thuẫn, sợ em để ý chuyện từ hôn cũng sợ em không để ý chuyện đó, anh——"
Văn Tưởng bất ngờ cắt ngang lời anh, "Em để ý."
"Hở?" Trong phút chốc Trì Uyên chưa lấy lại tinh thần.
"Em để ý chuyện từ hôn." Văn Tưởng nhìn anh, "Lúc trước em đưa ra ý muốn thử cùng với anh, buổi tối hôm đó anh từ chối em, em quay về tìm Giang Nguyên, hỏi cô ấy hồi trước làm sao theo đuổi được Thẩm Dạng, lại ở chung với con trai như thế nào."
Tim Trì Uyên đột nhiên đập hụt một nhịp, nói không nên lời.
"Khi đó em đã quyết định chủ động bước về phía anh, sau đó lúc ở vùng thiên tai, anh nói để sau khi em quay về quyết định ngày kết hôn, em cũng chuẩn bị xong tương lai sẽ sống cùng với anh cả đời. Em biết phần tình cảm này ngay từ đầu đã có mục đích không đơn thuần, cho nên em vẫn luôn cố gắng muốn cho nó tốt hơn, muốn để anh không có uất ức với miễn cưỡng." Văn Tưởng nhìn anh, "Nhưng mà những thứ này, anh đều bỏ lỡ hết rồi."
"Anh..." Trì Uyên cảm thấy có một tảng đá đang đè trong lòng, khó chịu và hối hận đan xen khiến cho người ta hít thở không thông.
Hai người rơi vào cảnh trầm mặc.
Một lát sau, Văn Tưởng buông tiếng thở dài, bước một bước về phía trước kéo khoảng cách hai người lại gần, nâng mắt nhìn anh, giọng điệu từ từ: "Mặc dù anh bỏ lỡ Văn Tưởng ở quá khứ nhưng rất may mắn là, anh đã theo đuổi được Văn Tưởng của hiện tại và tương lai."
Chóp mũi Trì Uyên bỗng chốc chua xót, yết hầu di chuyển, giọng rất nhẹ: "Tưởng Tưởng, xin lỗi em."
"Không có gì phải xin lỗi." Văn Tưởng giơ tay sờ lên mắt anh, "Chuyện kết hôn là nhà họ Văn đưa ra, từ hôn là anh đề nghị nên chúng ta huề nhau."
Theo hành động của cô, Trì Uyên chớp đôi mắt chua xót theo bản năng, giơ tay nắm lấy tay cô kéo người vào trong lòng, vùi đầu vào cổ cô.
Trong phòng không có tiếng động, gió biển thổi vào phòng qua cửa sổ.
Văn Tưởng cảm nhận hô hấp hơi trầm của anh, định mở miệng nói chuyện nhưng bỗng chốc cảm thấy bên cổ có hơi nóng lại ẩm ướt.
"........"
Văn Tưởng có hơi buồn cười, giơ tay vỗ vỗ lưng anh, giọng nói dịu dàng, "Trì Uyên."
"Hửm." Anh đáp lại một tiếng, âm thanh có hơi khàn khàn.
"Anh khóc sao?"
"Không." Nói xong, người liền động đậy, xoay gáy về phía cổ cô, tóc anh mềm mại cọ lên cổ có hơi ngứa.
Văn Tưởng ngửa cổ ra sau, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, giọng nói chứa ý cười, "Anh đừng khóc, có gì đâu mà anh khóc, em cũng đâu làm gì anh."
Trì Uyên yên lặng trút hết toàn bộ sức nặng xuống, hoàn toàn dựa vào người Văn Tưởng, đợi cô chịu không nổi lui về phía sau mấy bước chống lên thành bàn, mới ngẩng đầu nhìn cô lần nữa.
Trong phòng chỉ mở một cái đèn tường ở đầu giường, ánh sáng ấm áp rơi xuống cảnh vật một sắc màu mờ nhạt.
Ánh đèn sau lưng Trì Uyên, hốc mắt ửng đỏ rõ ràng, khoé mắt và hai bên má vẫn còn ướt, ánh đèn phác hoạ đường nét anh một cách rõ ràng gọn gàng.
Văn Tưởng giương mắt nhìn anh, giơ tay dọc theo khoé mắt anh đi xuống, ngón tay xoa lên sườn mặt anh, hơi nhíu mày, "Hình như em lúc nào cũng làm anh khóc."
"Không trách em." Trì Uyên nghiêng đầu, giọng điệu mờ ám, "Hơn nữa, về sau anh sẽ có cơ hội làm em khóc."
"........"
Khoảng cách hai người đối mặt nhau rất gần.
Văn Tưởng bị anh ép sát, sau lưng là cạnh bàn, trong lòng có hơi hoảng, không kìm được duỗi tay đẩy anh, "Anh lùi về sau một chút."
Trì Uyên không nghe mà còn duỗi tay ôm cô đặt lên trên bàn, cả người đứng trước mặt cô, hai tay chống lên cạnh bàn, hơi ngửa đầu hôn môi cô.
Khác với lần hôn trước, hơi thở người đàn ông nóng bỏng, tràn đầy tính công kích, đầu lưỡi dùng sức quét qua môi răng cô, động tác có hơi thô bạo.
Trong phút chốc đầu óc Văn Tưởng trống rỗng.
Nhưng rất nhanh bị cảm giác nhoi nhói ở môi dưới kéo lại, ngay sau đó giữa môi răng thậm chí còn có mùi máu nhàn nhạt.
"........"
Văn Tưởng muốn điên luôn.
Người này thuộc loài chó sao???
Cô cũng không cam lòng yếu thế mà mở miệng cắn một cái, nhưng vì không thuần thục nên vô tình cắn vào đầu lưỡi đang thăm dò của Trì Uyên.
Văn Tưởng rõ ràng cảm giác được hình như anh cứng người lại một chút, sau đó là càng thêm điên cuồng cuốn lấy.
......
Rất lâu sau đó, Trì Uyên buông tha môi Văn Tưởng, cả người lại dựa vào lòng cô lần nữa, ổn định hơi thở có hơi dồn dập.
Văn Tưởng cũng hoãn lại một lát, sau khi hơi thở ổn định, giơ tay xoa vết thương ở môi dưới, chạm vào một chút đã thấy đau.
Cô khẽ "shhh" một tiếng, không kìm được mà giơ tay nhéo nhéo cánh tay anh, có hơi bất mãn mà oán giận, "Anh là chó sao?"
Nghe vậy, Trì Uyên ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đỏ mang theo ý cười, giọng nói hơi trầm, "Không khéo, thật đúng là vậy."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng có kỹ năng nhất định: khóc.+
Anh ấy thật đúng là cún, không phải bởi vì cún mà là cún, là cún thật:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.