Chương 16
Hà Tằng Hữu Mạnh
21/06/2021
Editor + Beta: LinhNhi
Sau khi say, ngày hôm sau Tống Âm sẽ tỉnh dậy rất muộn.
Đã gần mười một giờ, ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào, mới mở mắt ra, cô vẫn có chút khó chịu, dùng tay chặn lại rồi từ từ quen dần với ánh sáng.
Đầu có chút đau, thân thể không khỏe lắm, trí nhớ như bị tắc nghẽn, chỉ nhớ mơ hồ vài đoạn.
Cô lại dùng sức nhớ lại một chút.
Tối hôm qua... Chu Sanh Sanh không vui, cô đến quán bar an ủi cậu ấy.
An ủi xong lại cùng cậu ấy uống rượu, chuyện sau đó thì như bị mất trí nhớ, quên hết tất cả.
Cô đứng dậy thay quần áo, vừa mở cửa ra, Tiểu Cầu Tuyết đã vui mừng chạy tới, chạy quanh cô đầy phấn khích.
"Sao em vẫn ở nhà chị? Hôm qua không phải Giang Tu Viễn đưa em về rồi sao?"
Tống Âm lấy làm lạ lẩm bẩm, ôm nó lên rồi bước ra phòng khách lấy nước.
Sau đó cô liền biết tại sao nó vẫn còn ở nhà cô, bởi vì Giang Tu Viễn cũng đang ở đây, đang trong nhà bếp nấu ăn.
"Hôm nay anh không đi làm à?" Cô ôm Tiểu Cầu Tuyết đi đến.
"Hôm nay được nghỉ." Giang Tu Viễn không quay đầu lại, tiếp tục công việc trên tay: "Em đi rửa mặt đi, đồ ăn sắp xong rồi."
"... Vâng." Tống Âm nuốt hết những câu định hỏi, vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.
Tiểu Cầu Tuyết nhỏ rất bám và chạy quanh chân khi cô đánh răng.
Khi cô làm xong việc vệ sinh, trên bàn đã được bày thức ăn rồi, ba món mặn một món canh.
"Hôm qua em say, là anh đưa em về sao?" Cô không động đũa, hỏi anh.
"Ừ." Giang Tu Viễn không phủ nhận.
"Vậy... có phải lúc say em rất phiền phúc không?" Cô nhớ lại lần trước anh nói, lúc say cô đã điên như thế nào.
"Lần này không phiền, rất ngoan rất yên tĩnh." Anh gắp một miếng thịt bò đặt vào bát của cô.
Tống Âm thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức, trên mặt lộ ra vẻ ăn năn hối lỗi giải thích: "Thật xin lỗi anh, em không phải cố tình say đâu. Bởi vì lúc đó Sanh Sanh rất buồn, mà em lại không biết nói gì để làm cậu ấy vui lên nên mới uống cùng cậu ấy."
"Lúc đó Sanh Sanh nói một lúc nữa sẽ gọi tài xế của nhà đến đưa em và cậu ấy về, không ngờ lại làm phiền đến anh."
Giang Tu Viễn nghe cô nói nửa câu đầu thì không sao, nhưng nghe đến nửa câu sau, anh không khỏi nhíu mày, cất giọng dạy dỗ: "Em say đến nửa tỉnh nửa mơ, còn muốn một người không quen biết đưa về, sao em không có ý thức an toàn như vậy chứ?"
Tống Âm không ngờ anh sẽ nói như vậy, sửng sốt nói: "Người tài xế đó đã ở nhà Sanh Sanh nhiều năm rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ."
Giang Tu Viễn lông mày vẫn nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Lòng người nham hiểm, em là con gái, càng phải chú ý hơn. Nếu xảy ra chuyện thì sao?"
Tống Âm cúi đầu nhận sai: "Em biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Nhìn thấy thái độ thành khẩn của cô, Giang Tu Viễn thay đổi chủ đề, trên mặt có chút căng thẳng" "Em còn nhớ tối hôm qua trở về đã nói cái gì không?"
"Em không nhớ nữa." Tống Âm thành thật lắc đầu, bối rối hỏi: "Em đã nói gì đó rất quan trọng sao?"
Thấy cô đã quên những lời tẩy naoc của Chu Sanh Sanh, khóe môi anh cong lên khó nhìn ra được.
Vừa định nói 'không có gì', anh chợt nghĩ ra điều gì đó: "À, tối qua em đã nói với anh rằng em thích Tiểu Cầu Tuyết và cảm ơn anh rất nhiều vì đã quan tâm em khi em say, hứa sẽ giúp anh chăm sóc nó khi anh đi làm và không có ở nhà."
Tống Âm giật mình.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Bản thân mình nói như thế sao?
Không có một chút ấn tượng nào cả...
Giang Tu Viễn tiếp tục nói thêm: "Em còn nói ban ngày nhà anh không có sai, Tiểu Cầu Tuyết sẽ rất cô đơn và đáng thương, muốn chăm sóc nó nhiều hơn."
Tống Âm suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, anh thường đi sớm về muộn, Tiểu Cầu Tuyết chắc chắn sẽ rất buồn chán khi ở nhà.
Cô nhìn Tiểu Cầu Tuyết, như thể có thần giao cách cảm, Tiểu Cầu Tuyết cười toe toét, dùng đôi chân ngắn ngủn chạy tới bên cô, trìu mến chạm vào chân cô.
Tống Âm ngay lập tức mềm lòng. Tiểu Cầu Tuyết mới đáng yêu và dễ thương làm sao!
Mà điều quan trọng nhất là, nó và cô thật có duyên!
Dù sao thì mấy ngày tới cô cũng ở nhà, có thể chăm sóc nó.
"Vậy được rồi. Sau này lúc anh đi làm thì đưa nó đến nhà em, anh đi làm về thì qua đón nó." Cô đồng ý.
Giang Tu Viễn cong môi cực kỳ khẽ, tâm tình vui vẻ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài: "Có em chơi cùng, Tiểu Cầu Tuyết sẽ rất vui vẻ."
Buổi sáng đưa Tiểu Cầu Tuyết sang, buổi tối lại đón về, một lần đi một lần về, một ngày ít nhất được gặp cô hai lần.
Gặp mặt càng nhiều, càng có nhiều cơ hội. Có một câu hỏi cấp bách cần phải làm rõ, tại sao bản thân lại trở thành một tên lừa dối tình cảm trong lòng cô rồi?
Tối qua thật không dễ dàng mới làm cô nói ra được một chút, sau đó hỏi han một chút thì cô gái nhỏ bắt đầu buồn ngủ, nháo lên một hai đòi đi ngủ.
Anh cũng không dám dứt khoát khăng khăng hỏi cho rõ, sợ lại làm cô khóc.
Nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng sợ hãi cái gì, chỉ có duy nhất là đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của cô.
Tống Âm mấy ngày này trôi qua tương đối nhàn nhã và thoải mái.
Cô ở nhà đợi kết quả của buổi thử vai hôm trước, ban ngày đọc các loại sách, xem các bộ phim kinh điển, sau đó lại chơi cùng Tiểu Cầu Tuyết. Buổi tối lại thỉnh thoảng phát sóng trực tiếp cùng người hâm mộ.
Phát sóng trực tiếp cũng không phải là một công việc mệt mỏi đối với cô, bởi vì cô cũng không phải cố tình tỏ vẻ gì, cứ trò chuyện bình thường là được rồi.
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, chỉ có một việc không mấy tốt đẹp, chỉ là tên thổ hào lần trước thưởng cho cô thật nhiều tiền cứ luôn xuất hiện.
Mỗi lần ra tay đều rất hào phóng, đã thưởng cho cô 50 cái 'ngôi sao của biển' rồi, tính ra là 500.000 tệ!
Tống Âm cảm thấy rất có lỗi khi nhận quá nhiều phần thưởng mà không có lý do.
Suy nghĩ một hồi, cô đã tìm một tổ chức từ thiện đáng tin cậy trên mạng, chuẩn bị đưa hết số tiền thưởng mà anh ta và người hâm mộ cho đưa cho họ.
Sau đó, cô liên hệ lại với người đó: [Thực sự cảm ơn bạn đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của tôi, nhưng bạn thực sự không cần phải trả nhiều phần thưởng như vậy đâu. Nó quá đắt và tôi cảm thấy xấu hổ.]
Gửi xong cô đi tẩy trang, lúc mặt đang đầy bọt xà phòng thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn:
[Tôi cho bạn phần thưởng vì tôi rất cảm ơn lời đề nghị ngày hôm ấy của bạn. Tôi và bạn gái cũ của mình vẫn luôn có hiểu lầm, hiểu lầm được giải quyết thì tốt rồi. Thực ra, điều quan trọng nhất giữa các cặp đôi là chia sẻ, đừng giữ ở trong lòng. Rất nhiều cặp đôi vốn dĩ đang tốt đẹp lại vì hiểu lầm mà chia tay.]
Một bát súp gà thật to và đậm.
Tống Âm đọc xong không khỏi nghĩ đến chính mình và Giang Tu Viễn.
Bọn họ lúc đó chia tay có phải cũng do hiểu lầm không?
Nhưng mà, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Cô không chỉ nghe thấy những gì anh nói ở cửa, mà còn nhìn thấy bức thư ảnh gửi cho Tống Tĩnh Xu...
- ----------
Sau khi say, ngày hôm sau Tống Âm sẽ tỉnh dậy rất muộn.
Đã gần mười một giờ, ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào, mới mở mắt ra, cô vẫn có chút khó chịu, dùng tay chặn lại rồi từ từ quen dần với ánh sáng.
Đầu có chút đau, thân thể không khỏe lắm, trí nhớ như bị tắc nghẽn, chỉ nhớ mơ hồ vài đoạn.
Cô lại dùng sức nhớ lại một chút.
Tối hôm qua... Chu Sanh Sanh không vui, cô đến quán bar an ủi cậu ấy.
An ủi xong lại cùng cậu ấy uống rượu, chuyện sau đó thì như bị mất trí nhớ, quên hết tất cả.
Cô đứng dậy thay quần áo, vừa mở cửa ra, Tiểu Cầu Tuyết đã vui mừng chạy tới, chạy quanh cô đầy phấn khích.
"Sao em vẫn ở nhà chị? Hôm qua không phải Giang Tu Viễn đưa em về rồi sao?"
Tống Âm lấy làm lạ lẩm bẩm, ôm nó lên rồi bước ra phòng khách lấy nước.
Sau đó cô liền biết tại sao nó vẫn còn ở nhà cô, bởi vì Giang Tu Viễn cũng đang ở đây, đang trong nhà bếp nấu ăn.
"Hôm nay anh không đi làm à?" Cô ôm Tiểu Cầu Tuyết đi đến.
"Hôm nay được nghỉ." Giang Tu Viễn không quay đầu lại, tiếp tục công việc trên tay: "Em đi rửa mặt đi, đồ ăn sắp xong rồi."
"... Vâng." Tống Âm nuốt hết những câu định hỏi, vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.
Tiểu Cầu Tuyết nhỏ rất bám và chạy quanh chân khi cô đánh răng.
Khi cô làm xong việc vệ sinh, trên bàn đã được bày thức ăn rồi, ba món mặn một món canh.
"Hôm qua em say, là anh đưa em về sao?" Cô không động đũa, hỏi anh.
"Ừ." Giang Tu Viễn không phủ nhận.
"Vậy... có phải lúc say em rất phiền phúc không?" Cô nhớ lại lần trước anh nói, lúc say cô đã điên như thế nào.
"Lần này không phiền, rất ngoan rất yên tĩnh." Anh gắp một miếng thịt bò đặt vào bát của cô.
Tống Âm thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức, trên mặt lộ ra vẻ ăn năn hối lỗi giải thích: "Thật xin lỗi anh, em không phải cố tình say đâu. Bởi vì lúc đó Sanh Sanh rất buồn, mà em lại không biết nói gì để làm cậu ấy vui lên nên mới uống cùng cậu ấy."
"Lúc đó Sanh Sanh nói một lúc nữa sẽ gọi tài xế của nhà đến đưa em và cậu ấy về, không ngờ lại làm phiền đến anh."
Giang Tu Viễn nghe cô nói nửa câu đầu thì không sao, nhưng nghe đến nửa câu sau, anh không khỏi nhíu mày, cất giọng dạy dỗ: "Em say đến nửa tỉnh nửa mơ, còn muốn một người không quen biết đưa về, sao em không có ý thức an toàn như vậy chứ?"
Tống Âm không ngờ anh sẽ nói như vậy, sửng sốt nói: "Người tài xế đó đã ở nhà Sanh Sanh nhiều năm rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ."
Giang Tu Viễn lông mày vẫn nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Lòng người nham hiểm, em là con gái, càng phải chú ý hơn. Nếu xảy ra chuyện thì sao?"
Tống Âm cúi đầu nhận sai: "Em biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Nhìn thấy thái độ thành khẩn của cô, Giang Tu Viễn thay đổi chủ đề, trên mặt có chút căng thẳng" "Em còn nhớ tối hôm qua trở về đã nói cái gì không?"
"Em không nhớ nữa." Tống Âm thành thật lắc đầu, bối rối hỏi: "Em đã nói gì đó rất quan trọng sao?"
Thấy cô đã quên những lời tẩy naoc của Chu Sanh Sanh, khóe môi anh cong lên khó nhìn ra được.
Vừa định nói 'không có gì', anh chợt nghĩ ra điều gì đó: "À, tối qua em đã nói với anh rằng em thích Tiểu Cầu Tuyết và cảm ơn anh rất nhiều vì đã quan tâm em khi em say, hứa sẽ giúp anh chăm sóc nó khi anh đi làm và không có ở nhà."
Tống Âm giật mình.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Bản thân mình nói như thế sao?
Không có một chút ấn tượng nào cả...
Giang Tu Viễn tiếp tục nói thêm: "Em còn nói ban ngày nhà anh không có sai, Tiểu Cầu Tuyết sẽ rất cô đơn và đáng thương, muốn chăm sóc nó nhiều hơn."
Tống Âm suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, anh thường đi sớm về muộn, Tiểu Cầu Tuyết chắc chắn sẽ rất buồn chán khi ở nhà.
Cô nhìn Tiểu Cầu Tuyết, như thể có thần giao cách cảm, Tiểu Cầu Tuyết cười toe toét, dùng đôi chân ngắn ngủn chạy tới bên cô, trìu mến chạm vào chân cô.
Tống Âm ngay lập tức mềm lòng. Tiểu Cầu Tuyết mới đáng yêu và dễ thương làm sao!
Mà điều quan trọng nhất là, nó và cô thật có duyên!
Dù sao thì mấy ngày tới cô cũng ở nhà, có thể chăm sóc nó.
"Vậy được rồi. Sau này lúc anh đi làm thì đưa nó đến nhà em, anh đi làm về thì qua đón nó." Cô đồng ý.
Giang Tu Viễn cong môi cực kỳ khẽ, tâm tình vui vẻ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài: "Có em chơi cùng, Tiểu Cầu Tuyết sẽ rất vui vẻ."
Buổi sáng đưa Tiểu Cầu Tuyết sang, buổi tối lại đón về, một lần đi một lần về, một ngày ít nhất được gặp cô hai lần.
Gặp mặt càng nhiều, càng có nhiều cơ hội. Có một câu hỏi cấp bách cần phải làm rõ, tại sao bản thân lại trở thành một tên lừa dối tình cảm trong lòng cô rồi?
Tối qua thật không dễ dàng mới làm cô nói ra được một chút, sau đó hỏi han một chút thì cô gái nhỏ bắt đầu buồn ngủ, nháo lên một hai đòi đi ngủ.
Anh cũng không dám dứt khoát khăng khăng hỏi cho rõ, sợ lại làm cô khóc.
Nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng sợ hãi cái gì, chỉ có duy nhất là đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của cô.
Tống Âm mấy ngày này trôi qua tương đối nhàn nhã và thoải mái.
Cô ở nhà đợi kết quả của buổi thử vai hôm trước, ban ngày đọc các loại sách, xem các bộ phim kinh điển, sau đó lại chơi cùng Tiểu Cầu Tuyết. Buổi tối lại thỉnh thoảng phát sóng trực tiếp cùng người hâm mộ.
Phát sóng trực tiếp cũng không phải là một công việc mệt mỏi đối với cô, bởi vì cô cũng không phải cố tình tỏ vẻ gì, cứ trò chuyện bình thường là được rồi.
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, chỉ có một việc không mấy tốt đẹp, chỉ là tên thổ hào lần trước thưởng cho cô thật nhiều tiền cứ luôn xuất hiện.
Mỗi lần ra tay đều rất hào phóng, đã thưởng cho cô 50 cái 'ngôi sao của biển' rồi, tính ra là 500.000 tệ!
Tống Âm cảm thấy rất có lỗi khi nhận quá nhiều phần thưởng mà không có lý do.
Suy nghĩ một hồi, cô đã tìm một tổ chức từ thiện đáng tin cậy trên mạng, chuẩn bị đưa hết số tiền thưởng mà anh ta và người hâm mộ cho đưa cho họ.
Sau đó, cô liên hệ lại với người đó: [Thực sự cảm ơn bạn đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của tôi, nhưng bạn thực sự không cần phải trả nhiều phần thưởng như vậy đâu. Nó quá đắt và tôi cảm thấy xấu hổ.]
Gửi xong cô đi tẩy trang, lúc mặt đang đầy bọt xà phòng thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn:
[Tôi cho bạn phần thưởng vì tôi rất cảm ơn lời đề nghị ngày hôm ấy của bạn. Tôi và bạn gái cũ của mình vẫn luôn có hiểu lầm, hiểu lầm được giải quyết thì tốt rồi. Thực ra, điều quan trọng nhất giữa các cặp đôi là chia sẻ, đừng giữ ở trong lòng. Rất nhiều cặp đôi vốn dĩ đang tốt đẹp lại vì hiểu lầm mà chia tay.]
Một bát súp gà thật to và đậm.
Tống Âm đọc xong không khỏi nghĩ đến chính mình và Giang Tu Viễn.
Bọn họ lúc đó chia tay có phải cũng do hiểu lầm không?
Nhưng mà, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Cô không chỉ nghe thấy những gì anh nói ở cửa, mà còn nhìn thấy bức thư ảnh gửi cho Tống Tĩnh Xu...
- ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.