Chương 5
Hà Tằng Hữu Mạnh
21/06/2021
Editor: Thao Vo
Beta: LinhNhi
Trong lúc Tống Âm đang cảm thấy kỳ quái, trong lòng cô không khỏi có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ đúng như lời Sanh Sanh nói, anh ấy... anh ấy thật sự không giỏi chuyện đó sao? Không... không thể nào?
Cái suy nghĩ vớ vẩn này bất chợt lóe lên trong đầu của Tống Âm.
Cô bỗng nhớ tới hồi đại học, khi đó cô với Giang Tu Viễn có một chuyến du lịch tới Lệ Giang.
Lúc ấy cô đang là sinh viên năm thứ nhất, gần một tuần trước ngày nghỉ mùng 1 tháng 5, các học sinh không kiềm chế được sự hứng khởi trong tâm trí, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch sẽ đi đâu đó chơi trong kì nghỉ ngắn hạn này.
Trong phòng ngủ vào buổi tối.
Khi đó có một vài người bạn trong phòng biết được tin cô với Giang Tu Viễn sẽ đi Lệ Giang chơi, bọn họ lập tức trở nên vô cùng phấn khích.
"Wow, các cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt thường đi du lịch cùng nhau, nó có thể là một chuyến đi chơi bình thường sao! Bỏ bốn lên năm, Âm Âm, cậu nên chuẩn bị tinh thần tốt để người ta thịt mình đi!"
Lúc ấy cô vẫn không hiểu, hai người cùng nhau đi du lịch thì có thể phát sinh ra những chuyện gì chứ?
Vài người bạn cùng phòng liền mồm năm miệng mười(*) đến chỗ cô phổ cập kiến thức.
(*) Mồm năm miệng mười: lắm mồm lắm miệng.
"Khi bạn trai đề cập tới chuyện muốn đi du lịch cùng cậu thì chắc chắn anh ta muốn cùng cậu khám phá sự hài hòa giữa thế giới hai người."
"Cùng nhau đi du dịch chính là cơ hội để cuộc sống tình dục bắt đầu, không thể không có quan hệ. Trong tình yêu mà không có tình dục chính là năm bè bảy mảng(*)."
(*) Năm bè bảy mảng: chia rẽ, không có đoàn kết (ý nói nam chính và nữ chính sẽ không bền lâu).
"Âm Âm, cậu tin tớ đi, tình càng nồng say thì chuyện đó càng tự nhiên xảy ra. Lần trước trong lễ Quốc Khánh, tớ với bạn trai đã đặt mua rất nhiều vé máy bay, dự định sẽ đi đến một số danh lam thắng cảnh trên Internet để check-in. Sau đó bọn tớ quay trở về khách sạn vào lúc buổi tối, hai người vừa tắm rửa xong, liền không có sau đó..."
Ba người bạn cùng phòng thay phiên nhau tẩy não cô, Âm Âm gần như bị thuyết phục.
Lần này hai người bọn họ cùng nhau đi đến Lệ Giang chơi, quả thật ý kiến là do Giang Tu Viễn đưa ra, có lẽ... anh thật sự có ý này. Đây là một ý ẩn dụ mà anh ngầm ám chỉ sao...
Đêm đó, Tống Âm có chút mất ngủ. Cô lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được.
Thật ra nếu nói anh thật sự muốn thì cô cũng nên... sẵn sàng.
Vài ngày sau, vào buổi tối trước khi tắt đèn.
Có một vài người cùng phòng tỏ vẻ thần bí cầm một chiếc hộp đưa ra, bọn họ nháy mắt ra hiệu, mỉm cười nói: "Âm Âm, năm nay bọn tớ đã chuẩn bị trước một món quà sinh nhật cho cậu. Chúc cậu và bạn trai có chuyến đi vui vẻ."
Cô mở chiếc hộp ra xem, bên trong là một chiếc nơ đeo màu hồng, rất nhỏ, kèm theo là một chiếc váy ngủ ngắn bằng lụa có thêu ren.
Trông rất trưởng thành và nữ tính.
So với chiếc váy ngủ mà bình thường cô hay mặc có tay áo, phần váy dài tới đầu gối, thậm chí còn có hình cậu bé Bọt Biển ở phía trước thì hoàn toàn không cùng một phong cách.
"Âm Âm, sau khi cậu mặc chiếc váy này vào, bảo đảm bạn trai cậu sẽ không thể nào cầm lòng được. Anh ta nhìn cậu một cái sẽ ngay lập tức nổi lên ngọn lửa dục vọng trong người..."
"Sau đó anh ta lập tức nhào tới chỗ cậu, đè cậu lên giường, trên bàn và trên ghế sô pha!"
"Tiếp theo đó, các cậu sẽ làm những chuyện không thích hợp cho trẻ em xem! Đêm xuân khổ ngắn sướng dài từ đây quân vương không tảo triều!"
Mặt của Tống Âm nóng đến đỏ bừng, cô xấu hổ đem chiếc váy ngủ này nhét vào bên trong vali.
Tuy nhiên, sự thật lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của những cô bạn cùng phòng.
Buổi tối hai người về tới khách sạn, Giang Tu Viễn liền chính nhân quân tử mở miệng nói: "Lấy hai phòng!"
Chờ đến ngày hôm sau, không hiểu sao máy điều hòa trong phòng của cô bị hỏng, mà lúc ấy khách sạn cũng không còn phòng trống.
Cùng lúc đấy, Giang Tu Viễn mới để cô dọn tới phòng mình ở, vẻ mặt của anh nhìn qua có chút miễn cưỡng.
Buổi tối sau khi tắm xong, Tống Âm nán lại trong phòng một lúc, cuối cùng cô cắn răng hạ quyết tâm mặc chiếc váy ngủ ngắn mà bạn cùng phòng đã đưa, rồi bước chân ra ngoài.
Giang Tu Viễn liếc cô vài lần, vẻ mặt anh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Sau khi thời gian trôi qua mười phút, anh bước tới giường, rồi cuối cùng cũng mở miệng nói: "Em..."
Tim cô nhảy dựng lên, đập thình thịch, trên mặt nổi lên hai mảng mây đỏ. Cô vô cùng lo lắng cùng xấu hổ nhưng cũng ẩn chứa sự mong đợi. Cô lắp bắp nói: "Sao, em làm sao?"
Giang Tu Viễn nhíu chặt lông mày.
Anh tùy tay lấy một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, rồi sau đó đem chăn quấn người cô lại, thần thái của anh vô cùng khó hiểu mà nói: "Em mặc ít như vậy không thấy lạnh sao? Nếu em bị cảm lạnh thì sao? Trong phòng có nhiều máy lạnh như vậy, lỡ khiến em bị viêm khớp thì làm sao bây giờ?"
Tống Âm ngay lúc ấy: "..."
Ba ngày liên tiếp, bọn họ đều ngủ chung trên một chiếc giường nhưng hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh nữa, cho nên cái chuyện không thể để trẻ em xem căn bản không có xuất hiện!
Khi đó, Tống Âm cảm thấy anh thật sự là một người rất truyền thống. Anh thật sự là một người đàn ông có nguyên tắc, có giới hạn và mấu chốt cuối cùng anh là một chính nhân quân tử.
Nhưng bây giờ cô suy nghĩ lại, có lẽ nào...?
Không đúng, mấu chốt của vấn đề hiện tại không phải là chuyện anh có khả năng hay không, mà là có vẻ như anh đã nghe thấy những lời bàn tán về việc anh có khả năng hay không rồi!!!
"Anh, sao anh lại quay trở về?" Cô căng thẳng đến nỗi giọng nói có chút run, theo bản năng mà nuốt nước bọt xuống.
Giang Tu Viễn không chút để ý mà liếc nhìn chỗ ấy của cô, lạnh giọng nói: "Anh chợt nhớ mình quên mang điện thoại theo nên đành quay trở về lấy nó."
Tống Âm vội vàng nói: "Vậy anh mau trở về lấy điện thoại đi, em với Sanh Sanh liền..."
Nhưng trước khi chữ "đi" sắp được nói ra, Giang Tu Viễn nhướng mày, nở ra một nụ cười không nặng không nhẹ, ngắt lời cô mà nói: "Hình như anh nghe thấy các em đang bàn tán về chuyện anh có khả năng hay không, vậy chỗ nào trên người tôi không có khả năng thế?"
Âm cuối của anh hình như có chút kéo dài.
Tống Âm: "..."
Chuyện xấu hổ như vậy anh không quên được sao, hay lắm sao mà nhắc lại lần nữa?
Cô bỗng dưng trong cái khó ló cái khôn: "Bọn em đang nói, nói... nói anh có trí nhớ không tốt!"
"Đúng vậy, anh xem, không phải anh quên mang theo điện thoại đó sao, đấy là triệu chứng của trí nhớ không tốt. Dạo gần đây trí nhớ của em cũng không được tốt lắm. Lần trước khi em đi ra ngoài còn quên cầm theo chìa khóa, xem ra em vẫn nên ăn nhiều cá để bổ sung dưỡng chất cho não. Ôi chao, thời gian không còn sớm nữa, em và Sanh Sanh không đi ngay bây giờ thì sẽ muộn mất, tạm biệt!"
Sau khi xả ra một đống lời mà không kịp nghỉ để thở, Tống Âm liền kéo tay Chu Sanh Sanh, chạy với tốc độ 800m, nhanh như bay lên xe.
"Brừm..."
Sau khi xe khởi động, các dây thần kinh căng thẳng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, cô nặng nề thở ra một hơi. Chuyện vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.
Chu Sanh Sanh cũng cảm thấy cảnh tượng vừa rồi thật sự quá xấu hổ nên im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, khi xe của bọn họ dừng đợi đèn đỏ, cô ấy khẽ liếc qua chỗ Tống Âm ngồi, rồi cẩn thận dò hỏi: "Âm Âm, nếu cậu là người đề xuất chia tay, vậy..."
"Vậy cậu đã từ bỏ không thích anh ta nữa đúng không?"
Đây đã là người thứ hai hỏi cô về vấn đề này.
Tống Âm suy nghĩ trong chốc lát, rồi thẳng thắn nói: "Có lẽ tớ vẫn còn thích anh ấy một chút, nhưng không sao, tớ sẽ từ từ buông bỏ hết tất cả."
"Vậy được rồi!" Chu Sanh Sanh nặng nề gật đầu, nhẹ nhõm nở ra một nụ cười: "Tốt thôi, nhan sắc của các anh trai trong ngành giải trí cũng không quá tồi, dạo gần đây còn lưu hành kiểu trai đẹp hoang dã nữa đấy. Cậu không cần nhất thiết vì một thân cây mà bỏ lỡ toàn bộ khu rừng!"
Tống Âm ôn hòa mỉm cười: "Cậu đừng lo lắng chuyện của tớ nữa, còn bản thân cậu thì sao? Cậu với Thẩm Yến Lễ làm sao vậy?"
Chu Sanh Sanh hiếm khi có dịp đỏ mặt: "Tớ với anh ta thì có chuyện gì chứ! Âm Âm, cậu đừng có làm mai lung tung!"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Âm kéo dài giọng của mình ra, cô "ồ" một tiếng, trêu chọc nói: "Vậy sao? Tớ nhớ hồi chúng ta còn học chung cấp ba, cậu đã lén đan một chiếc khăn quàng cổ cho anh ta ngay trong giờ học cơ."
Khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Chu Sanh Sanh đạp ga, mạnh miệng nói: "Chẳng qua lúc đó tớ muốn lấy anh ta làm vật mẫu để luyện tay thôi, chờ đến khi bản thân tớ đan đẹp rồi sẽ đưa nó cho anh đẹp trai khác."
Tống Âm mím môi cười, làm ra vẻ mặt "nhìn thấu nhưng không muốn vạch trần."
Không biết đến khi nào hai tầng lớp giấy này của hai người bọn họ mới bị chọc thủng...
Bữa tiệc được tổ chức ở một câu lạc bộ cao cấp.
Lúc Tống Âm và Chu Sanh Sanh đến thì đã có rất nhiều người ở đó, ba hoặc năm người cùng nhau ngồi xuống uống rượu nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Bọn họ tụm lại thành vòng tròn, đa số những người đó đều đã biết mặt nhau hoặc từng dùng bữa với nhau, thực sự có rất ít người không biết nhau.
Nhìn thấy hai người các cô đang bước đến đây, đám đàn ông có mặt liền nhiệt tình chào hỏi. Tôn Hoa đi tới, cười nói: "Á chà, tôi đang thắc mắc tại sao nơi này bỗng dưng sáng trưng như vậy? Hóa ra là có hai người đẹp ở đây, quả thực khiến nơi này của chúng tôi tỏa sáng."
Thẩm Yến Lễ và Chu Sanh Sanh đã quen biết nhau từ nhỏ, cho nên anh ta cố ý nói: "Tôn Hoa, mắt cậu làm sao thế, 800 năm không đọc sách, cậu học lỏm được một chút thành ngữ liền có thể sử dụng bừa bãi hả? Làm gì có hai người đẹp, không phải chỉ có mình Âm Âm thôi sao? Âm Âm, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau rồi."
Chu Sanh Sanh cũng không khỏi đùa lại, cô ấy tức giận đến mức trừng mắt nhìn Thẩm Yến Lễ, ném hộp quà lên người anh ta: "Mắt của anh mới không tốt đấy, nhân lúc còn sớm anh nên đi cắt kính cận đi."
Sau đó, cô ấy dẫn Tống Âm đi tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Đàn ông chủ yếu nói về chuyện thị trường tài chính chứng khoán của công ty, trong khi phụ nữ bàn luận đề đồ trang sức hoặc nói chuyện tai tiếng giữa ai với ai, thật ra chuyện bọn họ muốn bàn tán nhất chính là mối quan hệ giữa Giang Tu Viễn và Tống Âm.
Một trong hai đương sự đã có mặt ngồi ở chỗ này, nhưng chỉ tiếc là cô bạn thân của cô nổi tiếng nóng tính, không dễ đụng vào.
Nghĩ đến đó, bọn họ chỉ đành nén xuống ngọn lửa hiếu kỳ đang phừng phực cháy trong lòng.
Không bao lâu sau, mọi người đều lần lượt tới.
Bởi vì Giang Tu Viễn và Tống Tĩnh Xu xuất hiện cùng một lúc, cho nên có vài cô gái lập tức trao đổi ánh mắt mập mờ với nhau, một trong số bọn họ mở miệng cười nói: "Thật trùng hợp, bác sĩ Giang cùng với Tĩnh Xu của chúng ta đến đây."
Bọn họ đều chơi chung với Tống Tĩnh Xu từ lúc còn nhỏ đến lớn, đương nhiên mối quan hệ giữa hai bên sẽ tốt hơn so với Tống Âm.
Từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn cho rằng Tống Tĩnh Xu và Giang Tu Viễn sẽ kết thành một đôi, nhưng không ngờ rằng giữa chừng lại bị một cô em gái không biết từ đâu xuất hiện mà cướp lấy.
Tống Tĩnh Xu khẽ mím môi cười, không hề nói lấy một lời mà cũng chẳng giải thích nhiều.
Vẻ mặt của Giang Tu Viễn nhàn nhạt, anh không nóng không lạnh mà mở miệng nói: "Chúng tôi chỉ vừa vặn gặp nhau ở cửa."
Trên mặt của mấy người ồn ào lúc nãy liền có chút khó xử, Tống Tĩnh Xu cũng lộ ra vẻ xấu hổ. May là bữa tiệc cũng sắp đến giờ, những người phục vụ lần lượt mang thức ăn lên đặt ở bàn.
Các món ăn thật sự không tệ, mọi người liền nhớ đến nửa chặng đường mà bọn họ đã đi qua, rồi lại hoài niệm một số chuyện lúc nhỏ.
Không biết Tôn Hoa có phải cố tình hay không mà nói úp mở: "Tôi nhớ năm đó, anh Thẩm của chúng ta đã từng vì muốn theo đuổi hoa khôi của trường ngoại ngữ bên cạnh mà dám trốn tiết đi mua hoa và bong bóng để làm một buổi tỏ tình lớn, nhưng có điều..."
"Kết quả..." Một người khác tiếp lời: "Vừa hay đúng lúc bác của anh ấy đến trường kiểm tra lớp học, lúc anh ấy trở về chính là nhận được một trận dây mây xào thịt, anh Thẩm của chúng ta bị đánh đến nỗi mông không thể chạm vào ghế trong một tuần ha ha ha!"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Các cô gái đều nở nụ cười, mặt Thẩm Yến Lễ tối sầm lại: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, các cậu có thể chừa cho tôi một chút mặt mũi không?"
Tôn Hoa pha trò, cười nói: "Cái này không phải chỉ là hồi tưởng quá khứ thôi sao, làm cho không khí thêm sinh động thôi."
Thẩm Yến Lễ phản bác lại: "Thế tại sao cậu không nhớ lại chuyện cậu mua một con búp bê Loytia trên mạng khi còn học lớp 12 chứ? Sau đó bị quản lý ký túc xá phát hiện, cuối cùng cậu bị nhà trường ra lệnh cưỡng chế đọc thuộc lòng bảng điểm kiểm ba nghìn từ trong buổi chào cờ vào thứ hai đấy."
Kết quả là đại hội hồi tưởng quá khứ lại hoàn toàn biến thành đại hội vạch trần nhau.
Tất cả những chuyện xấu hổ mà các bạn nam đã làm năm đó đều bị lật tẩy, ngoại trừ Giang Tu Viễn.
Chẳng có cách nào cả, bởi vì năm đó người ta chính là một cậu học sinh năm nhất gương mẫu, không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bài. Anh chính là học sinh gương mẫu chuẩn mực trong lòng giáo viên và các bạn cùng lớp, ngũ giảng tứ mỹ(*).
(*) Ngũ giảng tứ mỹ: Ngũ giảng (có nghĩa là năm điều chú ý) - chú ý văn mình, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức. Tứ mỹ (có nghĩa là bốn cái đẹp) - tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
Nhưng nếu nhớ kỹ lại, cậu học sinh gương mẫu này dường như đã từng làm nên một chuyện khác người so với bọn họ.
Rất mau có một người liền có phản ứng nói: "Tôi nhớ anh Giang của chúng ta cũng rất tàn nhẫn. Năm đó anh ấy đánh gãy tay của một tên côn đồ ngoài trường học, thậm chí đánh rớt hai cái răng của cậu ta ra ngoài, nhưng đến bây giờ tôi không biết nguyên nhân tại sao?"
"Đúng vậy, tại sao?"
Những người khác cũng thắc mắc, chuyện này ở trong lòng bọn họ vẫn là một ẩn số chưa có lời giải đáp.
Nghe đến đây, động tác ăn cơm của Tống Âm bỗng khựng lại, có một nỗi cảm xúc chằng chịt giống như dây leo quấn quanh trong lòng.
Bởi vì chỉ có mình bản thân cô biết, Giang Tu Viễn vì Tống Tĩnh Xu mà mới đánh nhau.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bác sĩ Giang: Vợ tôi đã từng mặc một chiếc áo ngủ hai dây đứng ở trước mặt tôi, nhưng tôi không quý trọng thời gian ấy.
Nếu thời gian có thể quay lại, chắc chắn tôi sẽ không phải làm chính nhân quân tử, nhất định phải ôm vợ và hôn thật mạnh.
(Ps: Để tránh bị hiểu lầm, chúng ta hãy nói về nó một chút ở đây. Từ đầu đến cuối, người duy nhất bác sĩ Giang thích là Âm Âm của chúng ta ~)
- ---------
Beta: LinhNhi
Trong lúc Tống Âm đang cảm thấy kỳ quái, trong lòng cô không khỏi có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ đúng như lời Sanh Sanh nói, anh ấy... anh ấy thật sự không giỏi chuyện đó sao? Không... không thể nào?
Cái suy nghĩ vớ vẩn này bất chợt lóe lên trong đầu của Tống Âm.
Cô bỗng nhớ tới hồi đại học, khi đó cô với Giang Tu Viễn có một chuyến du lịch tới Lệ Giang.
Lúc ấy cô đang là sinh viên năm thứ nhất, gần một tuần trước ngày nghỉ mùng 1 tháng 5, các học sinh không kiềm chế được sự hứng khởi trong tâm trí, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch sẽ đi đâu đó chơi trong kì nghỉ ngắn hạn này.
Trong phòng ngủ vào buổi tối.
Khi đó có một vài người bạn trong phòng biết được tin cô với Giang Tu Viễn sẽ đi Lệ Giang chơi, bọn họ lập tức trở nên vô cùng phấn khích.
"Wow, các cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt thường đi du lịch cùng nhau, nó có thể là một chuyến đi chơi bình thường sao! Bỏ bốn lên năm, Âm Âm, cậu nên chuẩn bị tinh thần tốt để người ta thịt mình đi!"
Lúc ấy cô vẫn không hiểu, hai người cùng nhau đi du lịch thì có thể phát sinh ra những chuyện gì chứ?
Vài người bạn cùng phòng liền mồm năm miệng mười(*) đến chỗ cô phổ cập kiến thức.
(*) Mồm năm miệng mười: lắm mồm lắm miệng.
"Khi bạn trai đề cập tới chuyện muốn đi du lịch cùng cậu thì chắc chắn anh ta muốn cùng cậu khám phá sự hài hòa giữa thế giới hai người."
"Cùng nhau đi du dịch chính là cơ hội để cuộc sống tình dục bắt đầu, không thể không có quan hệ. Trong tình yêu mà không có tình dục chính là năm bè bảy mảng(*)."
(*) Năm bè bảy mảng: chia rẽ, không có đoàn kết (ý nói nam chính và nữ chính sẽ không bền lâu).
"Âm Âm, cậu tin tớ đi, tình càng nồng say thì chuyện đó càng tự nhiên xảy ra. Lần trước trong lễ Quốc Khánh, tớ với bạn trai đã đặt mua rất nhiều vé máy bay, dự định sẽ đi đến một số danh lam thắng cảnh trên Internet để check-in. Sau đó bọn tớ quay trở về khách sạn vào lúc buổi tối, hai người vừa tắm rửa xong, liền không có sau đó..."
Ba người bạn cùng phòng thay phiên nhau tẩy não cô, Âm Âm gần như bị thuyết phục.
Lần này hai người bọn họ cùng nhau đi đến Lệ Giang chơi, quả thật ý kiến là do Giang Tu Viễn đưa ra, có lẽ... anh thật sự có ý này. Đây là một ý ẩn dụ mà anh ngầm ám chỉ sao...
Đêm đó, Tống Âm có chút mất ngủ. Cô lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được.
Thật ra nếu nói anh thật sự muốn thì cô cũng nên... sẵn sàng.
Vài ngày sau, vào buổi tối trước khi tắt đèn.
Có một vài người cùng phòng tỏ vẻ thần bí cầm một chiếc hộp đưa ra, bọn họ nháy mắt ra hiệu, mỉm cười nói: "Âm Âm, năm nay bọn tớ đã chuẩn bị trước một món quà sinh nhật cho cậu. Chúc cậu và bạn trai có chuyến đi vui vẻ."
Cô mở chiếc hộp ra xem, bên trong là một chiếc nơ đeo màu hồng, rất nhỏ, kèm theo là một chiếc váy ngủ ngắn bằng lụa có thêu ren.
Trông rất trưởng thành và nữ tính.
So với chiếc váy ngủ mà bình thường cô hay mặc có tay áo, phần váy dài tới đầu gối, thậm chí còn có hình cậu bé Bọt Biển ở phía trước thì hoàn toàn không cùng một phong cách.
"Âm Âm, sau khi cậu mặc chiếc váy này vào, bảo đảm bạn trai cậu sẽ không thể nào cầm lòng được. Anh ta nhìn cậu một cái sẽ ngay lập tức nổi lên ngọn lửa dục vọng trong người..."
"Sau đó anh ta lập tức nhào tới chỗ cậu, đè cậu lên giường, trên bàn và trên ghế sô pha!"
"Tiếp theo đó, các cậu sẽ làm những chuyện không thích hợp cho trẻ em xem! Đêm xuân khổ ngắn sướng dài từ đây quân vương không tảo triều!"
Mặt của Tống Âm nóng đến đỏ bừng, cô xấu hổ đem chiếc váy ngủ này nhét vào bên trong vali.
Tuy nhiên, sự thật lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của những cô bạn cùng phòng.
Buổi tối hai người về tới khách sạn, Giang Tu Viễn liền chính nhân quân tử mở miệng nói: "Lấy hai phòng!"
Chờ đến ngày hôm sau, không hiểu sao máy điều hòa trong phòng của cô bị hỏng, mà lúc ấy khách sạn cũng không còn phòng trống.
Cùng lúc đấy, Giang Tu Viễn mới để cô dọn tới phòng mình ở, vẻ mặt của anh nhìn qua có chút miễn cưỡng.
Buổi tối sau khi tắm xong, Tống Âm nán lại trong phòng một lúc, cuối cùng cô cắn răng hạ quyết tâm mặc chiếc váy ngủ ngắn mà bạn cùng phòng đã đưa, rồi bước chân ra ngoài.
Giang Tu Viễn liếc cô vài lần, vẻ mặt anh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Sau khi thời gian trôi qua mười phút, anh bước tới giường, rồi cuối cùng cũng mở miệng nói: "Em..."
Tim cô nhảy dựng lên, đập thình thịch, trên mặt nổi lên hai mảng mây đỏ. Cô vô cùng lo lắng cùng xấu hổ nhưng cũng ẩn chứa sự mong đợi. Cô lắp bắp nói: "Sao, em làm sao?"
Giang Tu Viễn nhíu chặt lông mày.
Anh tùy tay lấy một chiếc áo khoác choàng lên vai cô, rồi sau đó đem chăn quấn người cô lại, thần thái của anh vô cùng khó hiểu mà nói: "Em mặc ít như vậy không thấy lạnh sao? Nếu em bị cảm lạnh thì sao? Trong phòng có nhiều máy lạnh như vậy, lỡ khiến em bị viêm khớp thì làm sao bây giờ?"
Tống Âm ngay lúc ấy: "..."
Ba ngày liên tiếp, bọn họ đều ngủ chung trên một chiếc giường nhưng hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh nữa, cho nên cái chuyện không thể để trẻ em xem căn bản không có xuất hiện!
Khi đó, Tống Âm cảm thấy anh thật sự là một người rất truyền thống. Anh thật sự là một người đàn ông có nguyên tắc, có giới hạn và mấu chốt cuối cùng anh là một chính nhân quân tử.
Nhưng bây giờ cô suy nghĩ lại, có lẽ nào...?
Không đúng, mấu chốt của vấn đề hiện tại không phải là chuyện anh có khả năng hay không, mà là có vẻ như anh đã nghe thấy những lời bàn tán về việc anh có khả năng hay không rồi!!!
"Anh, sao anh lại quay trở về?" Cô căng thẳng đến nỗi giọng nói có chút run, theo bản năng mà nuốt nước bọt xuống.
Giang Tu Viễn không chút để ý mà liếc nhìn chỗ ấy của cô, lạnh giọng nói: "Anh chợt nhớ mình quên mang điện thoại theo nên đành quay trở về lấy nó."
Tống Âm vội vàng nói: "Vậy anh mau trở về lấy điện thoại đi, em với Sanh Sanh liền..."
Nhưng trước khi chữ "đi" sắp được nói ra, Giang Tu Viễn nhướng mày, nở ra một nụ cười không nặng không nhẹ, ngắt lời cô mà nói: "Hình như anh nghe thấy các em đang bàn tán về chuyện anh có khả năng hay không, vậy chỗ nào trên người tôi không có khả năng thế?"
Âm cuối của anh hình như có chút kéo dài.
Tống Âm: "..."
Chuyện xấu hổ như vậy anh không quên được sao, hay lắm sao mà nhắc lại lần nữa?
Cô bỗng dưng trong cái khó ló cái khôn: "Bọn em đang nói, nói... nói anh có trí nhớ không tốt!"
"Đúng vậy, anh xem, không phải anh quên mang theo điện thoại đó sao, đấy là triệu chứng của trí nhớ không tốt. Dạo gần đây trí nhớ của em cũng không được tốt lắm. Lần trước khi em đi ra ngoài còn quên cầm theo chìa khóa, xem ra em vẫn nên ăn nhiều cá để bổ sung dưỡng chất cho não. Ôi chao, thời gian không còn sớm nữa, em và Sanh Sanh không đi ngay bây giờ thì sẽ muộn mất, tạm biệt!"
Sau khi xả ra một đống lời mà không kịp nghỉ để thở, Tống Âm liền kéo tay Chu Sanh Sanh, chạy với tốc độ 800m, nhanh như bay lên xe.
"Brừm..."
Sau khi xe khởi động, các dây thần kinh căng thẳng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, cô nặng nề thở ra một hơi. Chuyện vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.
Chu Sanh Sanh cũng cảm thấy cảnh tượng vừa rồi thật sự quá xấu hổ nên im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, khi xe của bọn họ dừng đợi đèn đỏ, cô ấy khẽ liếc qua chỗ Tống Âm ngồi, rồi cẩn thận dò hỏi: "Âm Âm, nếu cậu là người đề xuất chia tay, vậy..."
"Vậy cậu đã từ bỏ không thích anh ta nữa đúng không?"
Đây đã là người thứ hai hỏi cô về vấn đề này.
Tống Âm suy nghĩ trong chốc lát, rồi thẳng thắn nói: "Có lẽ tớ vẫn còn thích anh ấy một chút, nhưng không sao, tớ sẽ từ từ buông bỏ hết tất cả."
"Vậy được rồi!" Chu Sanh Sanh nặng nề gật đầu, nhẹ nhõm nở ra một nụ cười: "Tốt thôi, nhan sắc của các anh trai trong ngành giải trí cũng không quá tồi, dạo gần đây còn lưu hành kiểu trai đẹp hoang dã nữa đấy. Cậu không cần nhất thiết vì một thân cây mà bỏ lỡ toàn bộ khu rừng!"
Tống Âm ôn hòa mỉm cười: "Cậu đừng lo lắng chuyện của tớ nữa, còn bản thân cậu thì sao? Cậu với Thẩm Yến Lễ làm sao vậy?"
Chu Sanh Sanh hiếm khi có dịp đỏ mặt: "Tớ với anh ta thì có chuyện gì chứ! Âm Âm, cậu đừng có làm mai lung tung!"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Âm kéo dài giọng của mình ra, cô "ồ" một tiếng, trêu chọc nói: "Vậy sao? Tớ nhớ hồi chúng ta còn học chung cấp ba, cậu đã lén đan một chiếc khăn quàng cổ cho anh ta ngay trong giờ học cơ."
Khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Chu Sanh Sanh đạp ga, mạnh miệng nói: "Chẳng qua lúc đó tớ muốn lấy anh ta làm vật mẫu để luyện tay thôi, chờ đến khi bản thân tớ đan đẹp rồi sẽ đưa nó cho anh đẹp trai khác."
Tống Âm mím môi cười, làm ra vẻ mặt "nhìn thấu nhưng không muốn vạch trần."
Không biết đến khi nào hai tầng lớp giấy này của hai người bọn họ mới bị chọc thủng...
Bữa tiệc được tổ chức ở một câu lạc bộ cao cấp.
Lúc Tống Âm và Chu Sanh Sanh đến thì đã có rất nhiều người ở đó, ba hoặc năm người cùng nhau ngồi xuống uống rượu nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Bọn họ tụm lại thành vòng tròn, đa số những người đó đều đã biết mặt nhau hoặc từng dùng bữa với nhau, thực sự có rất ít người không biết nhau.
Nhìn thấy hai người các cô đang bước đến đây, đám đàn ông có mặt liền nhiệt tình chào hỏi. Tôn Hoa đi tới, cười nói: "Á chà, tôi đang thắc mắc tại sao nơi này bỗng dưng sáng trưng như vậy? Hóa ra là có hai người đẹp ở đây, quả thực khiến nơi này của chúng tôi tỏa sáng."
Thẩm Yến Lễ và Chu Sanh Sanh đã quen biết nhau từ nhỏ, cho nên anh ta cố ý nói: "Tôn Hoa, mắt cậu làm sao thế, 800 năm không đọc sách, cậu học lỏm được một chút thành ngữ liền có thể sử dụng bừa bãi hả? Làm gì có hai người đẹp, không phải chỉ có mình Âm Âm thôi sao? Âm Âm, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau rồi."
Chu Sanh Sanh cũng không khỏi đùa lại, cô ấy tức giận đến mức trừng mắt nhìn Thẩm Yến Lễ, ném hộp quà lên người anh ta: "Mắt của anh mới không tốt đấy, nhân lúc còn sớm anh nên đi cắt kính cận đi."
Sau đó, cô ấy dẫn Tống Âm đi tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Đàn ông chủ yếu nói về chuyện thị trường tài chính chứng khoán của công ty, trong khi phụ nữ bàn luận đề đồ trang sức hoặc nói chuyện tai tiếng giữa ai với ai, thật ra chuyện bọn họ muốn bàn tán nhất chính là mối quan hệ giữa Giang Tu Viễn và Tống Âm.
Một trong hai đương sự đã có mặt ngồi ở chỗ này, nhưng chỉ tiếc là cô bạn thân của cô nổi tiếng nóng tính, không dễ đụng vào.
Nghĩ đến đó, bọn họ chỉ đành nén xuống ngọn lửa hiếu kỳ đang phừng phực cháy trong lòng.
Không bao lâu sau, mọi người đều lần lượt tới.
Bởi vì Giang Tu Viễn và Tống Tĩnh Xu xuất hiện cùng một lúc, cho nên có vài cô gái lập tức trao đổi ánh mắt mập mờ với nhau, một trong số bọn họ mở miệng cười nói: "Thật trùng hợp, bác sĩ Giang cùng với Tĩnh Xu của chúng ta đến đây."
Bọn họ đều chơi chung với Tống Tĩnh Xu từ lúc còn nhỏ đến lớn, đương nhiên mối quan hệ giữa hai bên sẽ tốt hơn so với Tống Âm.
Từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn cho rằng Tống Tĩnh Xu và Giang Tu Viễn sẽ kết thành một đôi, nhưng không ngờ rằng giữa chừng lại bị một cô em gái không biết từ đâu xuất hiện mà cướp lấy.
Tống Tĩnh Xu khẽ mím môi cười, không hề nói lấy một lời mà cũng chẳng giải thích nhiều.
Vẻ mặt của Giang Tu Viễn nhàn nhạt, anh không nóng không lạnh mà mở miệng nói: "Chúng tôi chỉ vừa vặn gặp nhau ở cửa."
Trên mặt của mấy người ồn ào lúc nãy liền có chút khó xử, Tống Tĩnh Xu cũng lộ ra vẻ xấu hổ. May là bữa tiệc cũng sắp đến giờ, những người phục vụ lần lượt mang thức ăn lên đặt ở bàn.
Các món ăn thật sự không tệ, mọi người liền nhớ đến nửa chặng đường mà bọn họ đã đi qua, rồi lại hoài niệm một số chuyện lúc nhỏ.
Không biết Tôn Hoa có phải cố tình hay không mà nói úp mở: "Tôi nhớ năm đó, anh Thẩm của chúng ta đã từng vì muốn theo đuổi hoa khôi của trường ngoại ngữ bên cạnh mà dám trốn tiết đi mua hoa và bong bóng để làm một buổi tỏ tình lớn, nhưng có điều..."
"Kết quả..." Một người khác tiếp lời: "Vừa hay đúng lúc bác của anh ấy đến trường kiểm tra lớp học, lúc anh ấy trở về chính là nhận được một trận dây mây xào thịt, anh Thẩm của chúng ta bị đánh đến nỗi mông không thể chạm vào ghế trong một tuần ha ha ha!"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Các cô gái đều nở nụ cười, mặt Thẩm Yến Lễ tối sầm lại: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, các cậu có thể chừa cho tôi một chút mặt mũi không?"
Tôn Hoa pha trò, cười nói: "Cái này không phải chỉ là hồi tưởng quá khứ thôi sao, làm cho không khí thêm sinh động thôi."
Thẩm Yến Lễ phản bác lại: "Thế tại sao cậu không nhớ lại chuyện cậu mua một con búp bê Loytia trên mạng khi còn học lớp 12 chứ? Sau đó bị quản lý ký túc xá phát hiện, cuối cùng cậu bị nhà trường ra lệnh cưỡng chế đọc thuộc lòng bảng điểm kiểm ba nghìn từ trong buổi chào cờ vào thứ hai đấy."
Kết quả là đại hội hồi tưởng quá khứ lại hoàn toàn biến thành đại hội vạch trần nhau.
Tất cả những chuyện xấu hổ mà các bạn nam đã làm năm đó đều bị lật tẩy, ngoại trừ Giang Tu Viễn.
Chẳng có cách nào cả, bởi vì năm đó người ta chính là một cậu học sinh năm nhất gương mẫu, không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bài. Anh chính là học sinh gương mẫu chuẩn mực trong lòng giáo viên và các bạn cùng lớp, ngũ giảng tứ mỹ(*).
(*) Ngũ giảng tứ mỹ: Ngũ giảng (có nghĩa là năm điều chú ý) - chú ý văn mình, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức. Tứ mỹ (có nghĩa là bốn cái đẹp) - tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
Nhưng nếu nhớ kỹ lại, cậu học sinh gương mẫu này dường như đã từng làm nên một chuyện khác người so với bọn họ.
Rất mau có một người liền có phản ứng nói: "Tôi nhớ anh Giang của chúng ta cũng rất tàn nhẫn. Năm đó anh ấy đánh gãy tay của một tên côn đồ ngoài trường học, thậm chí đánh rớt hai cái răng của cậu ta ra ngoài, nhưng đến bây giờ tôi không biết nguyên nhân tại sao?"
"Đúng vậy, tại sao?"
Những người khác cũng thắc mắc, chuyện này ở trong lòng bọn họ vẫn là một ẩn số chưa có lời giải đáp.
Nghe đến đây, động tác ăn cơm của Tống Âm bỗng khựng lại, có một nỗi cảm xúc chằng chịt giống như dây leo quấn quanh trong lòng.
Bởi vì chỉ có mình bản thân cô biết, Giang Tu Viễn vì Tống Tĩnh Xu mà mới đánh nhau.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bác sĩ Giang: Vợ tôi đã từng mặc một chiếc áo ngủ hai dây đứng ở trước mặt tôi, nhưng tôi không quý trọng thời gian ấy.
Nếu thời gian có thể quay lại, chắc chắn tôi sẽ không phải làm chính nhân quân tử, nhất định phải ôm vợ và hôn thật mạnh.
(Ps: Để tránh bị hiểu lầm, chúng ta hãy nói về nó một chút ở đây. Từ đầu đến cuối, người duy nhất bác sĩ Giang thích là Âm Âm của chúng ta ~)
- ---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.