Chương 12:
Điêu Bảo rghh
13/09/2024
Hoắc Minh Sâm khựng lại, trong lòng đột nhiên có chút gì đó kỳ lạ, mặc dù mối quan hệ của hai người được xây dựng trên một nền tảng không bình đẳng nhưng từng cử chỉ của Lục Khởi đều mang đến cho cậu cảm giác đây không phải đãi ngộ được mua bằng tiền, giống như... hai người thực sự là một cặp tình nhân…
Nhưng ngay giây tiếp theo, Hoắc Minh Sâm đã dập tắt suy nghĩ này cùng với mẩu thuốc lá vào gạt tàn. Rất nhanh Lục Khởi đã quay lại, hắn liếc nhìn thời gian nói với Hoắc Minh Sâm: "Đi thôi, bây giờ về thì vừa kịp giờ đóng cửa ký túc xá."
Một người có vẻ ngoài nghiêm túc lạnh lùng nhưng lại có đôi mắt đào hoa đa tình, dù không cười nhưng khi nhìn người cũng có ba phần ý cười. Mặc dù nghèo nhưng ăn mặc rất chỉnh chu, ra ngoài không mất mặt. Hoắc Minh Sâm liếc nhìn, sau đó nhét một tay vào túi quần, quay người bước ra ngoài: "Không ngờ cậu cũng là một học sinh ngoan."
Rõ ràng là một câu nói đùa để tạo không khí vui vẻ nhưng khi được thốt ra từ miệng cậu lại có chút gì đó chế giễu.
Lục Khởi không để tâm, bước nhanh mở cửa cho cậu: "Định nghĩa về học sinh ngoan rất rộng, tùy vào cách hiểu của cậu."
Đại gia công tử thế hệ thứ hai không hẳn đều là kẻ ăn chơi trác táng, chỉ xét về thành tích thì Hoắc Minh Sâm cũng là kiểu học sinh ngoan theo một nghĩa nào đó. Nhưng so sánh ra thì việc Lục Khởi có thể từ một huyện nhỏ thi đỗ vào thủ đô, thì cũng không thể coi thường thực lực hắn.
Hoắc Minh Sâm đi về phía bãi đậu xe, đột nhiên vai bị ai đó nắm lấy kéo vào trong lề đường, bên tai vang lên giọng nói của Lục Khởi: "Bên ngoài nhiều xe, đi vào bên trong."
Lời còn chưa dứt, Hoắc Minh Sâm chỉ cảm thấy lòng bàn tay trống không, hóa ra chìa khóa xe đã bị lấy mất: "Ăn xong nghỉ ngơi đi, để tôi lái xe."
Lục Khởi có sức hấp dẫn khiến người ta phát điên, kiểu đàn ông này khi tốt với ai thì như ở trên thiên đường nhưng khi trở mặt thì cũng chỉ trong chớp mắt, kiếp trước Hoắc Minh Sâm bị hắn hành hạ đến mức mắc chứng tâm thần phân liệt, cuối cùng kéo Lục Khởi cùng chết, cả hai cùng tử nạn trong vụ nổ xe.
Cả hai đều quá tàn nhẫn, một kẻ thì thâm hiểm, một kẻ thì tàn bạo quyết liệt, như thể đã định sẵn là không có kết cục tốt đẹp.
Thật ra Lục Khởi cũng có chút áy náy nhưng đối với một kẻ cặn bã như hắn thì chút áy náy đó còn nhỏ hơn cả hạt vừng. Hắn thấy Hoắc Minh Sâm đứng cạnh xe không nhúc nhích, liền quay đầu nhìn cậu, ánh mắt có thể gọi là dịu dàng: "Sao không lên xe?"
Thực ra Hoắc Minh Sâm đang bị hắn làm cho choáng váng bởi một loạt hành động vừa rồi, nghe thấy vậy mới phản ứng lại, không tự nhiên đút tay vào túi quần, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông kia: "Cậu chắn ở đây thì tôi lên xe kiểu gì?"
Tính Hoắc Minh Sâm nóng nảy, ít ai chịu được nhưng Lục Khởi không quan tâm đến sự vô lý của cậu, vẫn câu nói đó, quen rồi là được.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Hoắc Minh Sâm đã dập tắt suy nghĩ này cùng với mẩu thuốc lá vào gạt tàn. Rất nhanh Lục Khởi đã quay lại, hắn liếc nhìn thời gian nói với Hoắc Minh Sâm: "Đi thôi, bây giờ về thì vừa kịp giờ đóng cửa ký túc xá."
Một người có vẻ ngoài nghiêm túc lạnh lùng nhưng lại có đôi mắt đào hoa đa tình, dù không cười nhưng khi nhìn người cũng có ba phần ý cười. Mặc dù nghèo nhưng ăn mặc rất chỉnh chu, ra ngoài không mất mặt. Hoắc Minh Sâm liếc nhìn, sau đó nhét một tay vào túi quần, quay người bước ra ngoài: "Không ngờ cậu cũng là một học sinh ngoan."
Rõ ràng là một câu nói đùa để tạo không khí vui vẻ nhưng khi được thốt ra từ miệng cậu lại có chút gì đó chế giễu.
Lục Khởi không để tâm, bước nhanh mở cửa cho cậu: "Định nghĩa về học sinh ngoan rất rộng, tùy vào cách hiểu của cậu."
Đại gia công tử thế hệ thứ hai không hẳn đều là kẻ ăn chơi trác táng, chỉ xét về thành tích thì Hoắc Minh Sâm cũng là kiểu học sinh ngoan theo một nghĩa nào đó. Nhưng so sánh ra thì việc Lục Khởi có thể từ một huyện nhỏ thi đỗ vào thủ đô, thì cũng không thể coi thường thực lực hắn.
Hoắc Minh Sâm đi về phía bãi đậu xe, đột nhiên vai bị ai đó nắm lấy kéo vào trong lề đường, bên tai vang lên giọng nói của Lục Khởi: "Bên ngoài nhiều xe, đi vào bên trong."
Lời còn chưa dứt, Hoắc Minh Sâm chỉ cảm thấy lòng bàn tay trống không, hóa ra chìa khóa xe đã bị lấy mất: "Ăn xong nghỉ ngơi đi, để tôi lái xe."
Lục Khởi có sức hấp dẫn khiến người ta phát điên, kiểu đàn ông này khi tốt với ai thì như ở trên thiên đường nhưng khi trở mặt thì cũng chỉ trong chớp mắt, kiếp trước Hoắc Minh Sâm bị hắn hành hạ đến mức mắc chứng tâm thần phân liệt, cuối cùng kéo Lục Khởi cùng chết, cả hai cùng tử nạn trong vụ nổ xe.
Cả hai đều quá tàn nhẫn, một kẻ thì thâm hiểm, một kẻ thì tàn bạo quyết liệt, như thể đã định sẵn là không có kết cục tốt đẹp.
Thật ra Lục Khởi cũng có chút áy náy nhưng đối với một kẻ cặn bã như hắn thì chút áy náy đó còn nhỏ hơn cả hạt vừng. Hắn thấy Hoắc Minh Sâm đứng cạnh xe không nhúc nhích, liền quay đầu nhìn cậu, ánh mắt có thể gọi là dịu dàng: "Sao không lên xe?"
Thực ra Hoắc Minh Sâm đang bị hắn làm cho choáng váng bởi một loạt hành động vừa rồi, nghe thấy vậy mới phản ứng lại, không tự nhiên đút tay vào túi quần, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông kia: "Cậu chắn ở đây thì tôi lên xe kiểu gì?"
Tính Hoắc Minh Sâm nóng nảy, ít ai chịu được nhưng Lục Khởi không quan tâm đến sự vô lý của cậu, vẫn câu nói đó, quen rồi là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.