Chương 14:
Điêu Bảo rghh
14/09/2024
Nói xong lại bổ sung một câu: "Lừa cậu thì ra ngoài sẽ bị xe đâm chết."
Câu này làm Hoắc Minh Sâm nghẹn lời, khóe mắt cậu hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Lục Khởi: "Bị xe đâm chết thì tính là lời thề độc gì, nếu để tôi biết cậu lừa tôi..."
Nửa câu sau không nói ra nhưng ý đe dọa vẫn rất đầy đủ, Hoắc Minh Sâm nói xong liền buông cổ áo hắn, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người tỏa ra hơi thở tôi không vui đừng chọc tôi.
"Ngồi ngay ngắn, tôi lái xe đây."
Lục Khởi cúi người cài dây an toàn cho cậu, rồi ngoảnh đầu nhìn Hoắc Minh Sâm, thấy đối phương vẫn cau mày, hắn do dự trong chốc lát, sau đó——
"Chụt."
Hắn hôn nhẹ vào cằm cậu.
"!!"
Người sau cứng đờ trong chốc lát, một cảm giác tê dại từ xương sống trong nháy mắt lan đến da đầu, toàn thân như muốn nổ tung.
Lục Khởi hiểu rõ mọi thứ về Hoắc Minh Sâm, hắn biết cách làm cậu vui, biết cách làm cậu tức giận, biết nguyên nhân dẫn đến vui buồn của cậu. Thậm chí còn hiểu cậu hơn bản thân mình.
Trong trường hợp không liên quan đến người khác, hắn sẵn lòng dỗ dành.
Sau khi đỗ xe dưới ký túc xá của Hoắc Minh Sâm, Lục Khởi nói: "Vậy tôi về phòng, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Hoắc Minh Sâm lại muốn hút thuốc nhưng hình nhớ nhớ ra điều gì nên thôi. Cậu vô thức vân vê đầu ngón tay, nói với Lục Khởi đang đứng trong đêm tối: "Tôi biết rồi."
Dưới ký túc xá toàn là những cặp đôi tình tứ quấn lấy nhau, ôm ấp không chịu buông tay, hận không thể nói hết lời trong một đêm. Trước kia Hoắc Minh Sâm thấy rất khó chịu nhưng bây giờ lại có chút... hiểu được cảm giác đó.
Cậu nhớ lại cảm giác hôm nay bị đè lên xe hôn đến mềm nhũn, đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, nói với Lục Khởi: "Qua đây."
Vẻ hung hăng bá đạo này rất khó khiến người ta nghĩ cậu là một thụ chính hiệu. Lục Khởi cúi người, chống tay lên nóc xe như thể biết cậu muốn làm gì: "Cậu gan thật đấy, không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Hoắc Minh Sâm lớn từng này, ngoài lão già nhà mình thì chưa từng sợ ai, cậu mất kiên nhẫn giục: "Chậm chạp thế, nhanh lên."
Lục Khởi thở dài, thấy không ai chú ý đến bên này liền cúi đầu lợi dụng bóng cây và bóng đêm để trao đổi một nụ hôn với cậu. Nụ hôn này không bá đạo như trước đó mà mang theo sự quấn quýt đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Hoắc Minh Sâm thậm chí còn không biết mình đã về ký túc xá như thế nào, tóm lại là bước chân lảo đảo vừa vào cửa là ngã luôn lên giường, Phương Kỳ đang chơi game, thấy vậy liền tranh thủ liếc mắt nhìn: "Sao vừa vào cửa đã ngã, uống say à?"
"Không uống."
Hoắc Minh Sâm mở điện thoại, đầu ngón tay lướt trên ảnh đại diện trên mạng xã hội của Lục Khởi rất lâu, cuối cùng vẫn không bấm vào. Cậu đứng dậy định vào phòng tắm tắm rửa nhưng lại như nhớ ra điều gì, quay trở lại ban công gọi một cuộc điện thoại, tiện tay đóng cửa lại, chỉ có thể nghe thấy vài từ rời rạc.
Câu này làm Hoắc Minh Sâm nghẹn lời, khóe mắt cậu hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Lục Khởi: "Bị xe đâm chết thì tính là lời thề độc gì, nếu để tôi biết cậu lừa tôi..."
Nửa câu sau không nói ra nhưng ý đe dọa vẫn rất đầy đủ, Hoắc Minh Sâm nói xong liền buông cổ áo hắn, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người tỏa ra hơi thở tôi không vui đừng chọc tôi.
"Ngồi ngay ngắn, tôi lái xe đây."
Lục Khởi cúi người cài dây an toàn cho cậu, rồi ngoảnh đầu nhìn Hoắc Minh Sâm, thấy đối phương vẫn cau mày, hắn do dự trong chốc lát, sau đó——
"Chụt."
Hắn hôn nhẹ vào cằm cậu.
"!!"
Người sau cứng đờ trong chốc lát, một cảm giác tê dại từ xương sống trong nháy mắt lan đến da đầu, toàn thân như muốn nổ tung.
Lục Khởi hiểu rõ mọi thứ về Hoắc Minh Sâm, hắn biết cách làm cậu vui, biết cách làm cậu tức giận, biết nguyên nhân dẫn đến vui buồn của cậu. Thậm chí còn hiểu cậu hơn bản thân mình.
Trong trường hợp không liên quan đến người khác, hắn sẵn lòng dỗ dành.
Sau khi đỗ xe dưới ký túc xá của Hoắc Minh Sâm, Lục Khởi nói: "Vậy tôi về phòng, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Hoắc Minh Sâm lại muốn hút thuốc nhưng hình nhớ nhớ ra điều gì nên thôi. Cậu vô thức vân vê đầu ngón tay, nói với Lục Khởi đang đứng trong đêm tối: "Tôi biết rồi."
Dưới ký túc xá toàn là những cặp đôi tình tứ quấn lấy nhau, ôm ấp không chịu buông tay, hận không thể nói hết lời trong một đêm. Trước kia Hoắc Minh Sâm thấy rất khó chịu nhưng bây giờ lại có chút... hiểu được cảm giác đó.
Cậu nhớ lại cảm giác hôm nay bị đè lên xe hôn đến mềm nhũn, đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, nói với Lục Khởi: "Qua đây."
Vẻ hung hăng bá đạo này rất khó khiến người ta nghĩ cậu là một thụ chính hiệu. Lục Khởi cúi người, chống tay lên nóc xe như thể biết cậu muốn làm gì: "Cậu gan thật đấy, không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Hoắc Minh Sâm lớn từng này, ngoài lão già nhà mình thì chưa từng sợ ai, cậu mất kiên nhẫn giục: "Chậm chạp thế, nhanh lên."
Lục Khởi thở dài, thấy không ai chú ý đến bên này liền cúi đầu lợi dụng bóng cây và bóng đêm để trao đổi một nụ hôn với cậu. Nụ hôn này không bá đạo như trước đó mà mang theo sự quấn quýt đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Hoắc Minh Sâm thậm chí còn không biết mình đã về ký túc xá như thế nào, tóm lại là bước chân lảo đảo vừa vào cửa là ngã luôn lên giường, Phương Kỳ đang chơi game, thấy vậy liền tranh thủ liếc mắt nhìn: "Sao vừa vào cửa đã ngã, uống say à?"
"Không uống."
Hoắc Minh Sâm mở điện thoại, đầu ngón tay lướt trên ảnh đại diện trên mạng xã hội của Lục Khởi rất lâu, cuối cùng vẫn không bấm vào. Cậu đứng dậy định vào phòng tắm tắm rửa nhưng lại như nhớ ra điều gì, quay trở lại ban công gọi một cuộc điện thoại, tiện tay đóng cửa lại, chỉ có thể nghe thấy vài từ rời rạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.