Chương 22:
Điêu Bảo rghh
14/09/2024
Nữ trợ lý xinh đẹp đưa một chồng tài liệu vào, cô ta liếc nhìn Lục Khởi một cái, nhẹ giọng thúc giục: "Nhanh lên, tối nay đã đặt nhà hàng ăn tối rồi."
Sau khi người kia đi ra ngoài, Hoắc Minh Sâm nhắm mắt lại, cậu ngửa đầu ngã xuống ghế, đột nhiên cười khẽ, cười đến mức đuôi mắt đỏ hoe, cả người mang theo một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, tùy tiện hỏi: "Sao thế, bạn gái cậu à?"
Lục Khởi không nói đó là em gái mình, tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
Hoắc Minh Sâm nghe vậy gật đầu, sống lưng khẽ cong xuống, cậu dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, động tác nhỏ bé ấy lại thể hiện một chút quyết tuyệt: "Thế nào, đi ăn một bữa với tôi chứ? Tôi dùng cả một nhà họ Hoắc to như vậy để đổi lấy một bữa cơm, không lỗ chứ."
Bữa cơm này rõ ràng không đơn giản, Lục Khởi trong mơ không biết mình nghĩ thế nào mà lại đồng ý,
"... Được."
Sau đó hai người lên xe, lúc đầu đều rất bình thường nhưng không biết sao, nửa đường sau Hoắc Minh Sâm đột nhiên tăng tốc điên cuồng, khiến xe mất phanh, sau đó thân xe đâm mạnh vào lan can đường cao tốc, một tiếng "Rầm." vang lên, xe phát nổ——
Hai người cùng chết, kéo theo mối tình bà sự hận thù kéo dài năm năm, kéo theo tất cả những gì vừa mới có được, tan thành mây khói trong không trung.
Lục Khởi đột nhiên mở mắt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hắn nhìn chằm chằm vào trần nhà khách sạn, chớp mắt thật mạnh, nắm chặt chăn rồi lại buông ra. Cánh tay nặng trĩu, cúi đầu nhìn xuống, là Hoắc Minh Sâm chưa từng trải sự đời, đôi mắt sáng ngời.
Hắn dùng mu bàn tay che mắt, không biết đang nghĩ gì.
Trăng lên rồi lại lặn, chứng kiến một đêm hoan lạc của hai người trẻ tuổi, khi Lục Khởi xuống giường đi tắm thì Hoắc Minh Sâm đã ngủ như chết, động đậy ngón tay cũng thấy khó khăn. Hắn không còn cách nào khác, đành bế người lên rồi tắm lại một lần nữa.
"Lục Khởi..."
Hoắc Minh Sâm tỉnh lại, cuộn tròn trong chăn, mái tóc đen phủ trên trán, che khuất đôi mắt sắc bén.
"Ừ."
Lục Khởi ngồi ở cuối giường, quay lưng về phía cậu, hắn đang dùng khăn lau tóc nên chỉ tùy tiện đáp một tiếng. Hoắc Minh Sâm dường như không hài lòng khi hắn cách xa như vậy, liền đi tới ôm hắn từ phía sau rồi cúi xuống hôn lên gò má hơi lạnh của hắn, thản nhiên hỏi: "Lần trước đưa thẻ cho cậu sao không dùng?"
Lục Khởi nghe vậy, động tác lau tóc khựng lại, dối lòng nói: "... Tôi có thể tự kiếm tiền." Thật kỳ quái.
Hoắc Minh Sâm lại lùi về, đưa tay lấy một điếu thuốc trên tủ đầu giường, ánh mắt trong làn khói lượn lờ có chút mơ hồ: "Cậu không cần tiền thì theo tôi làm gì?"
Muốn tình cảm ư? Cậu không cho được.
Lục Khởi rất vô vị, làm bạn giường không được sao: "Vậy thì không theo..."
Hắn còn chưa dứt lời, gáy đã đau nhói, trước đây Hoắc Minh Sâm từng bị ném vào quân đội để rèn luyện, thân thủ không phải dạng vừa. Mặt cậu không biểu cảm, nói bằng giọng điệu âm u bên tai Lục Khởi: "Cậu vừa nói gì, nói lại cho tôi nghe xem nào, hử?"
Sau khi người kia đi ra ngoài, Hoắc Minh Sâm nhắm mắt lại, cậu ngửa đầu ngã xuống ghế, đột nhiên cười khẽ, cười đến mức đuôi mắt đỏ hoe, cả người mang theo một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, tùy tiện hỏi: "Sao thế, bạn gái cậu à?"
Lục Khởi không nói đó là em gái mình, tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
Hoắc Minh Sâm nghe vậy gật đầu, sống lưng khẽ cong xuống, cậu dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, động tác nhỏ bé ấy lại thể hiện một chút quyết tuyệt: "Thế nào, đi ăn một bữa với tôi chứ? Tôi dùng cả một nhà họ Hoắc to như vậy để đổi lấy một bữa cơm, không lỗ chứ."
Bữa cơm này rõ ràng không đơn giản, Lục Khởi trong mơ không biết mình nghĩ thế nào mà lại đồng ý,
"... Được."
Sau đó hai người lên xe, lúc đầu đều rất bình thường nhưng không biết sao, nửa đường sau Hoắc Minh Sâm đột nhiên tăng tốc điên cuồng, khiến xe mất phanh, sau đó thân xe đâm mạnh vào lan can đường cao tốc, một tiếng "Rầm." vang lên, xe phát nổ——
Hai người cùng chết, kéo theo mối tình bà sự hận thù kéo dài năm năm, kéo theo tất cả những gì vừa mới có được, tan thành mây khói trong không trung.
Lục Khởi đột nhiên mở mắt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hắn nhìn chằm chằm vào trần nhà khách sạn, chớp mắt thật mạnh, nắm chặt chăn rồi lại buông ra. Cánh tay nặng trĩu, cúi đầu nhìn xuống, là Hoắc Minh Sâm chưa từng trải sự đời, đôi mắt sáng ngời.
Hắn dùng mu bàn tay che mắt, không biết đang nghĩ gì.
Trăng lên rồi lại lặn, chứng kiến một đêm hoan lạc của hai người trẻ tuổi, khi Lục Khởi xuống giường đi tắm thì Hoắc Minh Sâm đã ngủ như chết, động đậy ngón tay cũng thấy khó khăn. Hắn không còn cách nào khác, đành bế người lên rồi tắm lại một lần nữa.
"Lục Khởi..."
Hoắc Minh Sâm tỉnh lại, cuộn tròn trong chăn, mái tóc đen phủ trên trán, che khuất đôi mắt sắc bén.
"Ừ."
Lục Khởi ngồi ở cuối giường, quay lưng về phía cậu, hắn đang dùng khăn lau tóc nên chỉ tùy tiện đáp một tiếng. Hoắc Minh Sâm dường như không hài lòng khi hắn cách xa như vậy, liền đi tới ôm hắn từ phía sau rồi cúi xuống hôn lên gò má hơi lạnh của hắn, thản nhiên hỏi: "Lần trước đưa thẻ cho cậu sao không dùng?"
Lục Khởi nghe vậy, động tác lau tóc khựng lại, dối lòng nói: "... Tôi có thể tự kiếm tiền." Thật kỳ quái.
Hoắc Minh Sâm lại lùi về, đưa tay lấy một điếu thuốc trên tủ đầu giường, ánh mắt trong làn khói lượn lờ có chút mơ hồ: "Cậu không cần tiền thì theo tôi làm gì?"
Muốn tình cảm ư? Cậu không cho được.
Lục Khởi rất vô vị, làm bạn giường không được sao: "Vậy thì không theo..."
Hắn còn chưa dứt lời, gáy đã đau nhói, trước đây Hoắc Minh Sâm từng bị ném vào quân đội để rèn luyện, thân thủ không phải dạng vừa. Mặt cậu không biểu cảm, nói bằng giọng điệu âm u bên tai Lục Khởi: "Cậu vừa nói gì, nói lại cho tôi nghe xem nào, hử?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.