Chương 48:
Điêu Bảo rghh
14/09/2024
Y nhìn trái nhìn phải, do dự một hồi rồi nói: "Nhưng mà tôi thực sự không biết người đó là ai, nghe giọng thì có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta hỏi tôi chú nợ bao nhiêu tiền, sau khi tôi báo số tiền thì anh ta liền cúp máy, rồi không lâu sau, đại ca ở khu này là Bưu ca đã dẫn người đến, giúp chú trả hết tiền."
Nói xong còn lấy sổ ghi chép cuộc gọi ra, số điện thoại trên đó rất quen thuộc, rõ ràng là của Hoắc Minh Sâm.
Lục Khởi đã đoán được Hoắc Minh Sâm sẽ không chủ động xuất hiện, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm việc cho cậu.
"Giấy nợ đâu?"
"Đã bị bọn họ xé mất rồi, Bưu ca còn dặn tôi phải giữ miệng cho chặt, không được tiết lộ cho chú nửa lời, chú em à, làm ơn đi, ngàn vạn đừng nói là tôi nói."
Vương Kiến Quốc tuy không thông minh nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trên mảnh đất này nhiều năm, vẫn có chút nhãn lực, y đoán ra người gọi điện thoại kia không phải là người đơn giản, không phải loại tiểu nhân như mình có thể trêu chọc được, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
"Bưu ca đã đưa năm vạn, này, còn một vạn nữa, lúc trước nói là chú chỉ cần trả bốn vạn, tôi coi như làm việc tốt, không lấy nữa, chú cầm lấy đi."
Vương Kiến Quốc móc ra từ trong túi một phong bì căng phồng, nhìn trái nhìn phải rồi nhanh chóng nhét vào tay Lục Khởi: "Ngàn vạn đừng để Bưu ca tìm tôi, tôi chỉ là một kẻ cho vay nặng lãi, không trêu chọc nổi bọn họ đâu."
Lục Khởi không từ chối, nhét tiền vào túi áo khoác, cuối cùng khi đứng dậy rời đi, hắn đột nhiên dừng lại, nói với Vương Kiến Quốc: "Cho vay nặng lãi thì chín trên mười không có kết cục tốt, nghe lời tôi khuyên, hãy dừng tay và tìm một công việc đàng hoàng."
Vương Kiến Quốc trong lòng cười khổ, nghĩ thầm lần đầu tiên mình cho vay nặng lãi đã gặp phải hạng người như Lục Khởi, còn dám tái phạm sao, y gật đầu, đút hai tay vào túi áo: "Được, tôi cũng khuyên chú một câu, vay nặng lãi thì chín trên mười không có kết cục tốt, đã trả tiền rồi thì sau này hãy sống cho đàng hoàng, ngàn vạn đừng dính vào thứ này nữa."
"Tôi biết."
Lục Khởi không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng bước ra khỏi quán cà phê, sau này dù có phải vay tiền qua ứng dụng Ant Forest thì hắn cũng sẽ không vay nặng lãi nữa.
Ban đầu hắn nghĩ rằng chỉ cần trả hết số tiền này là xong nhưng không ngờ chủ nợ lại chuyển giao, hắn còn phải tiếp tục trả, theo hiểu biết của Lục Khởi về Hoắc Minh Sâm, đối phương chắc chắn sẽ không nhận, huống hồ hiện tại mối quan hệ của hai người còn rất khó xử, cuộc đời quả thực luôn thăng trầm như vậy.
Lục Khởi tuy rằng có chút dây dưa trong chuyện trả nợ nhưng nếu liên quan đến an toàn tính mạng của hắn, hành động vẫn rất nhanh chóng. Hắn nghĩ cách lấy được thời khóa biểu của khoa tài chính, phát hiện Hoắc Minh Sâm vừa vặn có tiết vào buổi chiều, cố ý canh đúng giờ tan học đến cửa lớp học chặn người.
Nói xong còn lấy sổ ghi chép cuộc gọi ra, số điện thoại trên đó rất quen thuộc, rõ ràng là của Hoắc Minh Sâm.
Lục Khởi đã đoán được Hoắc Minh Sâm sẽ không chủ động xuất hiện, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm việc cho cậu.
"Giấy nợ đâu?"
"Đã bị bọn họ xé mất rồi, Bưu ca còn dặn tôi phải giữ miệng cho chặt, không được tiết lộ cho chú nửa lời, chú em à, làm ơn đi, ngàn vạn đừng nói là tôi nói."
Vương Kiến Quốc tuy không thông minh nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trên mảnh đất này nhiều năm, vẫn có chút nhãn lực, y đoán ra người gọi điện thoại kia không phải là người đơn giản, không phải loại tiểu nhân như mình có thể trêu chọc được, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
"Bưu ca đã đưa năm vạn, này, còn một vạn nữa, lúc trước nói là chú chỉ cần trả bốn vạn, tôi coi như làm việc tốt, không lấy nữa, chú cầm lấy đi."
Vương Kiến Quốc móc ra từ trong túi một phong bì căng phồng, nhìn trái nhìn phải rồi nhanh chóng nhét vào tay Lục Khởi: "Ngàn vạn đừng để Bưu ca tìm tôi, tôi chỉ là một kẻ cho vay nặng lãi, không trêu chọc nổi bọn họ đâu."
Lục Khởi không từ chối, nhét tiền vào túi áo khoác, cuối cùng khi đứng dậy rời đi, hắn đột nhiên dừng lại, nói với Vương Kiến Quốc: "Cho vay nặng lãi thì chín trên mười không có kết cục tốt, nghe lời tôi khuyên, hãy dừng tay và tìm một công việc đàng hoàng."
Vương Kiến Quốc trong lòng cười khổ, nghĩ thầm lần đầu tiên mình cho vay nặng lãi đã gặp phải hạng người như Lục Khởi, còn dám tái phạm sao, y gật đầu, đút hai tay vào túi áo: "Được, tôi cũng khuyên chú một câu, vay nặng lãi thì chín trên mười không có kết cục tốt, đã trả tiền rồi thì sau này hãy sống cho đàng hoàng, ngàn vạn đừng dính vào thứ này nữa."
"Tôi biết."
Lục Khởi không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng bước ra khỏi quán cà phê, sau này dù có phải vay tiền qua ứng dụng Ant Forest thì hắn cũng sẽ không vay nặng lãi nữa.
Ban đầu hắn nghĩ rằng chỉ cần trả hết số tiền này là xong nhưng không ngờ chủ nợ lại chuyển giao, hắn còn phải tiếp tục trả, theo hiểu biết của Lục Khởi về Hoắc Minh Sâm, đối phương chắc chắn sẽ không nhận, huống hồ hiện tại mối quan hệ của hai người còn rất khó xử, cuộc đời quả thực luôn thăng trầm như vậy.
Lục Khởi tuy rằng có chút dây dưa trong chuyện trả nợ nhưng nếu liên quan đến an toàn tính mạng của hắn, hành động vẫn rất nhanh chóng. Hắn nghĩ cách lấy được thời khóa biểu của khoa tài chính, phát hiện Hoắc Minh Sâm vừa vặn có tiết vào buổi chiều, cố ý canh đúng giờ tan học đến cửa lớp học chặn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.