Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện
Quyển 2 - Chương 45: Đại hiệp mà chưa chui qua chuồng chó thì không phải đại hiệp giỏi
Triệt Lãng
19/07/2016
【 Đến cả loại người giết người phóng hỏa vô cùng độc ác này
cònsợ tôi. . . . . . Hình tượng rụt rè nhã nhặn đoan trang thùy mị hòa
ái dễ gần võ nghệ cao siêutôi phấn đấurốt cuộc chẳng còn lại là bao. .
.】
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Quả nhiên, nửa đêm hôm đó, Đại Bạch Mao mặt mũi bầm dập khóc lóc nức nở bò về. Vừa vào nhà, lập tức được Lâm Thiên Nam lòng dạ đen tối rót cho một chén rượu mạnh. Anh ta vừa uống vừa nói không ngừng, nói đến khi đầu lưỡi cứng cả lại, nấc mấy cái lại nằm lên bàn tiếp tục khóc. Lâm Thiên Nam thấy anh ta thần chí không rõ, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu rèn một thanh trường kiếm.
“Chủ tử các ngươi không nói gì ta coi như hắn đồng ý.” Ông híp mắt cười, nhìn đám tiểu đồng xung quanh. Đám trẻ con nào dám chọc vào vị Sát Thần số 2 này, lập tức biến thành đà điểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Ông lại đẩy đẩy Đại Bạch Mao, anh ta mơ mơ màng màng gật gù. Sau một lúc đã nghe thấy tiếng ngáy rõ to, rõ ràng là đã ngủ rồi.
Lâm ‘đen tối’ quay đầu, nở nụ cười mà cả đời chúng tôi không thể quên được: “Xong.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Đại Bạch Mao tỉnh rượu, đen mặt run rẩy chỉ vào người sáng lập Kế Môn, “Ngươi ngươi ngươi…” một lúc lâu mà không nói được hết lời. Cuối cùng liền giậm chân, căm giận nói: “Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! ! Thôi thôi. . . . . . Ba tháng sau đưa cho ngươi! Trao đổi, việc hôm qua. . . . Ngươi. . . . Không, không được nói ra!”
Lâm Thiên Nam chân thành gật đầu: “Ngươi yên tâm, nói chuyện xấu hổ ấy ra ta cũng thấy mất mặt lắm.”
Đại Bạch Mao thẹn quá thành giận phẩy tay áo bỏ đi, tay áo bay phần phật, rất giống quả bóng lăn trong gió.
Bốn thầy trò chúng tôi cứ thế mà ở lại nhà Bạch Mao. Thời gian chờ kiếm mới ra lò là những ngày bình yên hiếm có, còn được gặp cả con trai của Đại Bạch Mao là Tiểu Bạch Mao. Không ngoài dự đoán, chính là Bạch Mao trong Phá Quân tư Triệu Triển.
Tôi nhìn mái tóc trắng đón gió phấp phới của cậu ta, cảm thấy vô cùng cô đơn và nhớ nhung.
Thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến những người đã từng gặp, Đỗ Phương xảo trá, sát thủ trong lửa, còn có cả nhạc phụ nhìn rất quen của Đại Bạch Mao nữa, ai cũng kỳ lạ. Theo kinh nghiệm lăn lộn lâu năm ở trần thếcủa Dương Quách tôi. . . . Giang hồ quả đúng là nơi hỗn loạn.
Tôi nhớ khi vừa mới xuyên không đến Kế Môn, Tra Chí Cực chín chắn công chính vô tư lại rất săn sóc tôi, Tiêu Long Vũ khi thanh niên tuy kỳ quái phong lưu nhưng đã cứu tôi vài lần, thậm chí đến cả Ngụy Ba Như lạnh lùng cũng cảm thấy thật ấm áp.
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu nhìn đồ ngốc họ Tra nào đấy đang tán phét “Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hói đầu” với đám tiểu đồng, còn có cả Tiểu Bạch Mao và Tiêu thiếu niên đang ngồi xổm bên bờ hồ trêu rùa. Vài giây sau, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, cậu ta trượt chân xuống ao rồi. . . .
. . . . . . Đời người đúng là cô quạnh như tuyết.
————
Ba tháng trôi qua rất nhanh. Hôm nay, Đại Bạch Mao đã rèn đến bước cuối cùng, sắt nung đỏ đã thành hình kiếm. Tôi đứng bên cạnh nhìn mà thấy nhiệt huyết dâng trào, hưng phấn nói: “Bạch tiền bối, cây kiếm này thật đẹp.”
Thợ rèn Đại Bạch Mao cười rất tự hào, ngạo nghễ nói: “Luận đúc kiếm, thiên hạ không ai có thể sánh bằng Bạch Quân ta đây.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Tôi nhanh chóng bắt lấy cơ hội nịnh nọt, bỗng nghĩ ra một việc, hỏi, “Bạch tiền bối, có thể khắc chữ trên thân kiếm không?”
“Được, nha đầu muốn khắc gì?” Đại Bạch Mao lau mồ hôi, đẩy khăn buộc trên trán lên.
Tôi suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn thanh kiếm màu trắng bên hông, thở dài, lại mơ màng nhìn lò rèn đỏ rực.
“Khắc câu ‘Nếu ngươi khỏe mạnh thì đúng là tai họa[1]’ đi.”
[1] Đây là tên một quyển truyện cười =v=
“. . . . . .”
Mặc kệ Đại Bạch Mao cười nhạo tôi thô tục không có văn hóa, cuối cùng thanh kiếm vẫn được khắc chữ, lấy ra khỏi lò. Khi lấy ra cả cây kiếm đều là màu đỏ, câu thơ khắc bên trên tỏa sáng.
“Đái trường kiệp chi lục li hề, Quan thiết vân chi thôi ngôi.” (Đeo thanh kiếm dài lê thê hề, Đội mũ thiết vân cao chót vót.) Đại Bạch Mao tán thưởng, “Tại hạ đặt tên cho thanh kiếm này là ‘Thiết Vân’. Ý nha đầu thế nào?”
. . . . . . Tôi muốn đặt tên là “Cắt bánh quy” được không?
(Cắt bánh quy là Thiết vân phiến cao. Khác nhau có mấy chữ thôi. =.=)
Thiết Vân được đúc xong, tôi bắt đầu ôm nó ngồi cười ngây ngô mọi lúc mọi nơi, một giờ mà lau đến mấy chục lần, một hạt bụi cũng không tha. Thật vất vả mới chờ đến buổi luyện kiếm sáng hôm sau, đúng lúc Đại Bạch Mao và Lâm Thiên Nam ra ngoài tìm bạn chơi mạt chược, tôi định thử kiếm một lần.
Tôi dắt kiếm lên eo, tay trái nắm Tiêu Long Vũ, tay phải kéo Tiểu Bạch Mao, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang đi vào sân. Tuy bầu trời âm u, mưa gió, nhưng vẫn không thể ngăn nổi tâm trạng xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng của tôi.
“Đại ca. . . . . .” Tiểu Bạch Mao kéo tay áo Tiêu Long Vũ ghé sát vào nhìn, anh ta lại lắc đầu, xách tai Tiểu Bạch Mao, kéo đi xa.
Tôi cầm kiếm, đứng trong mưa rất lâu, dần tĩnh tâm.
Tôi nở nụ cười, từ từ giơ kiếm lên, đặt ngang trước mắt: “Đỗ Phương, chúng ta luyện Xuyên Vân Kiếm pháp lần cuối đi.”
Trong lúc mơ hồ, dường như tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đứng đối diện, cười với tôi. Người đấy mặc áo trắng, đẹp không giống người thường, dáng người thần tiên, khuôn mặt thần tiên. Toàn bộ mùa xuân đều như hòa trước nụ cười của anh ta.
Tôi như nghe thấy anh ta nói: Vi sư họ Đỗ, tên có một chữ Phương. Rất hay đúng không?
Thiết Vân ra khỏi vỏ, phát ra tiếng vù vù, đẹp như ngọn lửa, nhưng lại có sự lạnh lẽo thấu xương. Đâm một kiếm, nước mưa rơi lên thân kiếm rồi lại rơi xuống nền đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
Chiêu thứ nhất của Xuyên Vân Kiếm, Vân Xuyên Nguyệt.
Xoay về, chém nghiêng, trở tay đỡ. . . . Trước mắt đều là màu đỏ chói lọi. Nước mưa lạnh như băng chảy từ trên trán xuống làm mờ mắt tôi, cũng làm mờ trái tim vốn không rõ ràng của tôi.
Tôi bỗng cảm thấy tất cả cảm giác cách mình ngày càng xa, sân vườn trước mắt dần dần biến mất trong vầng sáng mịt mờ. Tôi trở về rừng hoa đào trong giấc mơ kia. Hoa vẫn chưa nở, nước mưa lăn xuống từ cành cây trơ trụi.
Thiếu niên Đỗ Phương ngồi dưới gốc cây đào lẳng lặng nhìn tôi cười, gọi tôi: “Hoàng Nhi.”
Thiếu niên có đôi mắt trong veo thong thả vuốt ve mái tóc của tôi, đặt đầu tôi lên vai anh ta: “Có ta ở đây, đừng sợ gì cả.”
Hay như buổi đêm ở khách sạn, anh ta cười như hoa quỳnh: “Hoàng Nhi, ở bên ta được không? Chúng ta cùng rời khỏi giang hồ, tự do tự tại, không có ai quấy rầy. Có ta che chở cho nàng, không ai có thể động vào nàng.”
Anh ta nói bình tĩnh thản nhiên như vậy, giống như lời thề nhất định sẽ làm được.
Tôi khẽ nói: “Không phải chàng nói muốn dẫn em đi thăm núi non mênh mông sao? Khi nào thì đi?”
Không có ai trả lời tôi.
Thiết Vân rơi xuống, ánh kiếm còn sót lại chém về phía rừng trúc phía trước. Một lát sau, cây trúc to bằng miệng bát chậm rãi đổ xuống, vết chém phẳng như gương, tỏa ra khí lạnh.
Người mặc áo trắng kia sẽ không bao giờ dẫn tôi đi nữa. Anh ta nói một câu nhẹ nhàng xóa sạch món nợ này.
Tôi lẳng lặng đứng trong mưa, đột nhiên giơ tay ra, lau hết nước mưa trên mặt.
Tiêu Long Vũ và Bạch Mao đứng dưới mái hiên xa xa. Tôi vừa đi tới liền hắt xì thật to, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Lạnh quá.”
Tiêu Long Vũ nắm tay áo muốn lau mặt cho tôi, tôi im lặng tránh đi, chợt nghe lời khen của Tiểu Bạch Mao: “Kiếm tốt!”
Tôi lườm anh ta.”Nên khen kiếm pháp của chị đây tốt mới đúng! Đưa kiếm này cho đệ, đệ có thể dùng nó chém yêu ma không?”
Tiểu Bạch Mao bị tổn thương, cúi đầu sờ tai ngồi xổm trong góc không nói chuyện nữa.
“Đệ cũng muốn Bạch tiền bối rèn cho đệ một thanh kiếm mới. . . . . .” Tiêu Long Vũ lẩm bẩm.
Tôi tặc lưỡi. Không phải tôi khinh bỉ anh ta ảo tưởng, Đại Bạch Mao đã mắc bẫy một lần rồi, tuyệt đối sẽ không rơi vào cùng một cái hố hai lần . . . . Hơn nữa cho dù là nhiều năm về sau, anh ta vẫn không có vũ khí, năm đó không phải còn mượn kiếm của Tiểu Bạch Mao để đánh nhau với Tôn Tường Minh sao?
“Tỷ xem, tỷ có Thiết Vân, đệ cũng có kiếm. Sau này chúng ta sẽ mang theo chúng bước chân vào giang hồ, chạy qua thảo nguyên, thật. . .Ừm thì. . . . Ờ. . . Ừ. . . . ” Anh ta nghiêng đầu, như đang tưởng tượng khung cảnh đó trong đầu, sau đấy, anh ta không nói nữa.
Tưởng tượng một chút đi: thanh niên nam nữ tay cầm kiếm bước thong thả trên đồng ruộng, thỉnh thoảng rút kiếm chém giết một trận . . . . .
“Chàng giết ta đi~~~ chàng giết ta đi ~~~~”
“Nàng đúng là đồ tiểu yêu tinh mê người!”
. . . . . . Không phải lên cơn thì chính là làm trò hề.
Tôi xua tay lười nhiều lời, đang định về phòng thay quần áo, đột nhiên nghe thấy tiền sảnh vang lên tiếng cửa nổ tung, sau đó là tiếng đánh nhau giáp lá cà. Ngay sau đó, mấy tiểu đồng tử liền chạy vào, không kịp thở hét lên với Tiểu Bạch Mao:
“Tiểu chủ tử! Chạy mau! Có. . . . . . Có rất nhiều người xông vào. . . . . .”
Trong lòng tôi giật thót. Hôm nay sư phụ và Đại Bạch Mao đều không có ở đây, chắc chắn không phải là bố vợ của Đại Bạch Mao rồi. Chẳng lẽ là. . . . . . Có người đến phá quán?
Tuy Tiểu Bạch Mao còn nhỏ nhưng vẫn bình tĩnh, tóm lấy tay tôi chạy về hậu viện. Tôi vội kéo cậu ta lại, hỏi tiểu đồng đang sợ hãi kia: “Tra Chí Cực đâu? Mau đưa anh ta đi cùng!”
“. . . . . . Chẳng phải sáng sớm nay cô nương đã gọi huynh ấy ra ngoài rồi sao?”
“Đệ đang nói gì vậy? Sáng ta đi luyện kiếm, có gọi ai đâu?”
“Nhưng. . . . . . Buổi sáng có người nói. . . . . . Nói là Dương cô nhờ người nhắn với Tra công tử, hẹn công tử ở quán trà trong thành. Tra công tử rất vui, lập tức đi rồi. . . .”
Đồ ngu này!
Thật sự không biết cha anh ta là ai, nhưng sinh ra được một đứa con trai dễ lừa như vậy, quả thật đúng là một cực phẩm vạn dặm mới tìm được một. . . . . . Nếu tôi có việc tìm anh ta thì đã xách tai nói thẳng rồi, còn vào quán trà làm gì, chẳng lẽ anh ta nghĩ tôi muốn thổ lộ với anh ta!
Chưa nói được mấy câu, người bên ngoài đã xông vào. Tiêu Long Vũ chắn trước tôi, giống như vô số thiếu hiệp vai phụ trong phim võ hiệp hạng ba, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch Mao, đệ mau dẫn A Tâm chạy đi, ta sẽ ngăn chúng lại.”
. . . . . . Đúng là nghĩa khí ngút trời.
Tôi thở dài, kéo anh ta ra sau. Chuyện như thế này, trước mắt vẫn nên để sư phụ đây ra tay! ( ưỡn ngực )
Tục ngữ nói ‘song quyền nan địch tứ thủ’, đại hiệp không đánh với sát thủ, hơn nữa sư phụ và Đại Bạch Mao cũng không ở đây. Tôi đỡ qua loa vài chiêu, kéo Tiêu Long Vũ và Tiểu Bạch Mao bỏ chạy.
Chạy chưa được xa, Tiểu Bạch Mao đã thở hổn hển nói : “Tỷ tỷ, dưới bức tường phía nam có chuồng chó. . . Tỷ xem chúng ta có nên. . . . . .”
Tôi quay đầu sâu sắc nhìn thằng nhóc, kiêu ngạo nói: “Dẫn đường!”
Chạy đến bức tường phía nam, lúc tôi vẫn đang tính đường kính của chuồng chó và vòng eo của tôi, Tiểu Bạch Mao đã chui ra ngoài. Tôi hạ quyết tâm, cũng chui ra ngoài theo. Vừa ra xong, thì chợt nghe thấy tiếng rên đằng sau.
Nhìn lại, đầu và cánh tay của Tiêu Long Vũ đáng thương đều ở ngoài tường, thắt lưng và chân ở bên kia tường, mắc kẹt vô cùng xấu hổ.
Tôi trầm ngâm một lúc, cuối cùng lắc đầu thở dài.
“Tiêu công tử, chắc đệ béo lên rồi.”
Lúc tôi định kéo anh ta ra, gương mặt anh ta bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, sau đấy người duỗi thẳng ra.
“Bạch Mao ở đây! Lại phải chui chuồng chó chạy trốn, con rể của chưởng môn Thiểu Dương Triệu Nguyệt cũng chỉ thế mà thôi!”
“Kéo lại!”
“Ơ? Hình như bên kia có người đang kéo hắn! Nhị Cẩu Tử, mau đến giúp đi!”
“Một, hai, ba, kéo!”
Tôi nghe thấy vậy liền sợ hãi, vội kéo mạnh hơn. Tiêu Long Vũ bị kéo hai đầu, không ngừng kêu la. Tôi run lên, bỗng nhanh trí hét lên: “Sư phụ! Người đã về rồi! Mau đưa các huynh đệ đến đây đi! Có sát thủ đánh lén!”
Người bên trong quả nhiên im lặng.
“Giọng nói này. . . . . . Hình như là. . . . . . Tứ đệ tử của Đỗ Phương ở Liên Giáo?”
“Cái tên Ma vương CMN trông như đứa con gái ấy hả? ?”
“Là hắn sao? ! !”
Bên trong lại yên lặng một lát, sau đấy vang lên ba tiếng hét to: “Rút! Rút! Rút!”
Tôi bỗng ngẩn ra, cùng Tiêu Long Vũ trợn mắt nhìn nhau. Việc này thật quá kịch tính, không ngờ danh tiếng của tôi lại nổi đến vậy, từ Tuy Châu truyền ra khắp cả nước, còn nổi hơn cả Lâm Thiên Nam và Đỗ Phương!
Buồn cười chưa được bao lâu thì tôi lại thấy uất ức. Đến cả loại người giết người phóng hỏa vô cùng độc ác này cũng sợ tôi. . . . . . Hình tượng rụt rè nhã nhặn đoan trang thùy mị hòa ái dễ gần võ nghệ cao siêu tôi phấn đấu rốt cuộc chẳng còn lại là bao. . . . .
Không có thời gian để nghĩ nhiều, tôi dằn lòng, lôi Tiêu Long Vũ ra như rút cái nắp bình.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần đây thiệt nhiều tình yêuđều cảm thấy Tiểu Long Nữ là vật hi sinh, phù chính Đỗ Phương. Trước ta cũng đã nói thật ra ta là 【 Đỗ Phương đảng 】… Nhưng, nhưng, truyện này viết ra vốn không phải Đỗ Phương yêuDương quách, hoặc nênnói không phải Dương Quáchbây giờ, mà là Dương Hoàng (không aicảm thấy bởi vì Dương Quách là người hiện đại nên cô ấy rất‘tra’sao… Yêu tiền như mạngkhông có nghĩa khí… ).
Thân phận của Dương Quách vàDương Hoàng sau này sẽ viết kỹ hơn, ta cũng sẽ tăng tốc truyện.
***
Editor lải nhải: Tác giả nói hết rồi nên trẫm chả nói nữa =v= tóm lại trẫm vẫn là Tiểu Long Nữ đảng :v Tác giả bảo sẽ viết 1 quyển cho Đỗ Phương là nam9 (với Dương Hoàng)… vậy thì… Viết lẹ đi, đừng để lão ý ở đây phá đôi trẻ nữa. Suốt ngày áo trắng như tiên nhân, cười như hoa nở, ghẹo gái nhà lành, làm người ta bỏ chồng theo trai là tội lỗi đó(; ̄Д ̄)
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Quả nhiên, nửa đêm hôm đó, Đại Bạch Mao mặt mũi bầm dập khóc lóc nức nở bò về. Vừa vào nhà, lập tức được Lâm Thiên Nam lòng dạ đen tối rót cho một chén rượu mạnh. Anh ta vừa uống vừa nói không ngừng, nói đến khi đầu lưỡi cứng cả lại, nấc mấy cái lại nằm lên bàn tiếp tục khóc. Lâm Thiên Nam thấy anh ta thần chí không rõ, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu rèn một thanh trường kiếm.
“Chủ tử các ngươi không nói gì ta coi như hắn đồng ý.” Ông híp mắt cười, nhìn đám tiểu đồng xung quanh. Đám trẻ con nào dám chọc vào vị Sát Thần số 2 này, lập tức biến thành đà điểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Ông lại đẩy đẩy Đại Bạch Mao, anh ta mơ mơ màng màng gật gù. Sau một lúc đã nghe thấy tiếng ngáy rõ to, rõ ràng là đã ngủ rồi.
Lâm ‘đen tối’ quay đầu, nở nụ cười mà cả đời chúng tôi không thể quên được: “Xong.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Đại Bạch Mao tỉnh rượu, đen mặt run rẩy chỉ vào người sáng lập Kế Môn, “Ngươi ngươi ngươi…” một lúc lâu mà không nói được hết lời. Cuối cùng liền giậm chân, căm giận nói: “Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! ! Thôi thôi. . . . . . Ba tháng sau đưa cho ngươi! Trao đổi, việc hôm qua. . . . Ngươi. . . . Không, không được nói ra!”
Lâm Thiên Nam chân thành gật đầu: “Ngươi yên tâm, nói chuyện xấu hổ ấy ra ta cũng thấy mất mặt lắm.”
Đại Bạch Mao thẹn quá thành giận phẩy tay áo bỏ đi, tay áo bay phần phật, rất giống quả bóng lăn trong gió.
Bốn thầy trò chúng tôi cứ thế mà ở lại nhà Bạch Mao. Thời gian chờ kiếm mới ra lò là những ngày bình yên hiếm có, còn được gặp cả con trai của Đại Bạch Mao là Tiểu Bạch Mao. Không ngoài dự đoán, chính là Bạch Mao trong Phá Quân tư Triệu Triển.
Tôi nhìn mái tóc trắng đón gió phấp phới của cậu ta, cảm thấy vô cùng cô đơn và nhớ nhung.
Thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến những người đã từng gặp, Đỗ Phương xảo trá, sát thủ trong lửa, còn có cả nhạc phụ nhìn rất quen của Đại Bạch Mao nữa, ai cũng kỳ lạ. Theo kinh nghiệm lăn lộn lâu năm ở trần thếcủa Dương Quách tôi. . . . Giang hồ quả đúng là nơi hỗn loạn.
Tôi nhớ khi vừa mới xuyên không đến Kế Môn, Tra Chí Cực chín chắn công chính vô tư lại rất săn sóc tôi, Tiêu Long Vũ khi thanh niên tuy kỳ quái phong lưu nhưng đã cứu tôi vài lần, thậm chí đến cả Ngụy Ba Như lạnh lùng cũng cảm thấy thật ấm áp.
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu nhìn đồ ngốc họ Tra nào đấy đang tán phét “Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hói đầu” với đám tiểu đồng, còn có cả Tiểu Bạch Mao và Tiêu thiếu niên đang ngồi xổm bên bờ hồ trêu rùa. Vài giây sau, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, cậu ta trượt chân xuống ao rồi. . . .
. . . . . . Đời người đúng là cô quạnh như tuyết.
————
Ba tháng trôi qua rất nhanh. Hôm nay, Đại Bạch Mao đã rèn đến bước cuối cùng, sắt nung đỏ đã thành hình kiếm. Tôi đứng bên cạnh nhìn mà thấy nhiệt huyết dâng trào, hưng phấn nói: “Bạch tiền bối, cây kiếm này thật đẹp.”
Thợ rèn Đại Bạch Mao cười rất tự hào, ngạo nghễ nói: “Luận đúc kiếm, thiên hạ không ai có thể sánh bằng Bạch Quân ta đây.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Tôi nhanh chóng bắt lấy cơ hội nịnh nọt, bỗng nghĩ ra một việc, hỏi, “Bạch tiền bối, có thể khắc chữ trên thân kiếm không?”
“Được, nha đầu muốn khắc gì?” Đại Bạch Mao lau mồ hôi, đẩy khăn buộc trên trán lên.
Tôi suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn thanh kiếm màu trắng bên hông, thở dài, lại mơ màng nhìn lò rèn đỏ rực.
“Khắc câu ‘Nếu ngươi khỏe mạnh thì đúng là tai họa[1]’ đi.”
[1] Đây là tên một quyển truyện cười =v=
“. . . . . .”
Mặc kệ Đại Bạch Mao cười nhạo tôi thô tục không có văn hóa, cuối cùng thanh kiếm vẫn được khắc chữ, lấy ra khỏi lò. Khi lấy ra cả cây kiếm đều là màu đỏ, câu thơ khắc bên trên tỏa sáng.
“Đái trường kiệp chi lục li hề, Quan thiết vân chi thôi ngôi.” (Đeo thanh kiếm dài lê thê hề, Đội mũ thiết vân cao chót vót.) Đại Bạch Mao tán thưởng, “Tại hạ đặt tên cho thanh kiếm này là ‘Thiết Vân’. Ý nha đầu thế nào?”
. . . . . . Tôi muốn đặt tên là “Cắt bánh quy” được không?
(Cắt bánh quy là Thiết vân phiến cao. Khác nhau có mấy chữ thôi. =.=)
Thiết Vân được đúc xong, tôi bắt đầu ôm nó ngồi cười ngây ngô mọi lúc mọi nơi, một giờ mà lau đến mấy chục lần, một hạt bụi cũng không tha. Thật vất vả mới chờ đến buổi luyện kiếm sáng hôm sau, đúng lúc Đại Bạch Mao và Lâm Thiên Nam ra ngoài tìm bạn chơi mạt chược, tôi định thử kiếm một lần.
Tôi dắt kiếm lên eo, tay trái nắm Tiêu Long Vũ, tay phải kéo Tiểu Bạch Mao, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang đi vào sân. Tuy bầu trời âm u, mưa gió, nhưng vẫn không thể ngăn nổi tâm trạng xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng của tôi.
“Đại ca. . . . . .” Tiểu Bạch Mao kéo tay áo Tiêu Long Vũ ghé sát vào nhìn, anh ta lại lắc đầu, xách tai Tiểu Bạch Mao, kéo đi xa.
Tôi cầm kiếm, đứng trong mưa rất lâu, dần tĩnh tâm.
Tôi nở nụ cười, từ từ giơ kiếm lên, đặt ngang trước mắt: “Đỗ Phương, chúng ta luyện Xuyên Vân Kiếm pháp lần cuối đi.”
Trong lúc mơ hồ, dường như tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đứng đối diện, cười với tôi. Người đấy mặc áo trắng, đẹp không giống người thường, dáng người thần tiên, khuôn mặt thần tiên. Toàn bộ mùa xuân đều như hòa trước nụ cười của anh ta.
Tôi như nghe thấy anh ta nói: Vi sư họ Đỗ, tên có một chữ Phương. Rất hay đúng không?
Thiết Vân ra khỏi vỏ, phát ra tiếng vù vù, đẹp như ngọn lửa, nhưng lại có sự lạnh lẽo thấu xương. Đâm một kiếm, nước mưa rơi lên thân kiếm rồi lại rơi xuống nền đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
Chiêu thứ nhất của Xuyên Vân Kiếm, Vân Xuyên Nguyệt.
Xoay về, chém nghiêng, trở tay đỡ. . . . Trước mắt đều là màu đỏ chói lọi. Nước mưa lạnh như băng chảy từ trên trán xuống làm mờ mắt tôi, cũng làm mờ trái tim vốn không rõ ràng của tôi.
Tôi bỗng cảm thấy tất cả cảm giác cách mình ngày càng xa, sân vườn trước mắt dần dần biến mất trong vầng sáng mịt mờ. Tôi trở về rừng hoa đào trong giấc mơ kia. Hoa vẫn chưa nở, nước mưa lăn xuống từ cành cây trơ trụi.
Thiếu niên Đỗ Phương ngồi dưới gốc cây đào lẳng lặng nhìn tôi cười, gọi tôi: “Hoàng Nhi.”
Thiếu niên có đôi mắt trong veo thong thả vuốt ve mái tóc của tôi, đặt đầu tôi lên vai anh ta: “Có ta ở đây, đừng sợ gì cả.”
Hay như buổi đêm ở khách sạn, anh ta cười như hoa quỳnh: “Hoàng Nhi, ở bên ta được không? Chúng ta cùng rời khỏi giang hồ, tự do tự tại, không có ai quấy rầy. Có ta che chở cho nàng, không ai có thể động vào nàng.”
Anh ta nói bình tĩnh thản nhiên như vậy, giống như lời thề nhất định sẽ làm được.
Tôi khẽ nói: “Không phải chàng nói muốn dẫn em đi thăm núi non mênh mông sao? Khi nào thì đi?”
Không có ai trả lời tôi.
Thiết Vân rơi xuống, ánh kiếm còn sót lại chém về phía rừng trúc phía trước. Một lát sau, cây trúc to bằng miệng bát chậm rãi đổ xuống, vết chém phẳng như gương, tỏa ra khí lạnh.
Người mặc áo trắng kia sẽ không bao giờ dẫn tôi đi nữa. Anh ta nói một câu nhẹ nhàng xóa sạch món nợ này.
Tôi lẳng lặng đứng trong mưa, đột nhiên giơ tay ra, lau hết nước mưa trên mặt.
Tiêu Long Vũ và Bạch Mao đứng dưới mái hiên xa xa. Tôi vừa đi tới liền hắt xì thật to, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Lạnh quá.”
Tiêu Long Vũ nắm tay áo muốn lau mặt cho tôi, tôi im lặng tránh đi, chợt nghe lời khen của Tiểu Bạch Mao: “Kiếm tốt!”
Tôi lườm anh ta.”Nên khen kiếm pháp của chị đây tốt mới đúng! Đưa kiếm này cho đệ, đệ có thể dùng nó chém yêu ma không?”
Tiểu Bạch Mao bị tổn thương, cúi đầu sờ tai ngồi xổm trong góc không nói chuyện nữa.
“Đệ cũng muốn Bạch tiền bối rèn cho đệ một thanh kiếm mới. . . . . .” Tiêu Long Vũ lẩm bẩm.
Tôi tặc lưỡi. Không phải tôi khinh bỉ anh ta ảo tưởng, Đại Bạch Mao đã mắc bẫy một lần rồi, tuyệt đối sẽ không rơi vào cùng một cái hố hai lần . . . . Hơn nữa cho dù là nhiều năm về sau, anh ta vẫn không có vũ khí, năm đó không phải còn mượn kiếm của Tiểu Bạch Mao để đánh nhau với Tôn Tường Minh sao?
“Tỷ xem, tỷ có Thiết Vân, đệ cũng có kiếm. Sau này chúng ta sẽ mang theo chúng bước chân vào giang hồ, chạy qua thảo nguyên, thật. . .Ừm thì. . . . Ờ. . . Ừ. . . . ” Anh ta nghiêng đầu, như đang tưởng tượng khung cảnh đó trong đầu, sau đấy, anh ta không nói nữa.
Tưởng tượng một chút đi: thanh niên nam nữ tay cầm kiếm bước thong thả trên đồng ruộng, thỉnh thoảng rút kiếm chém giết một trận . . . . .
“Chàng giết ta đi~~~ chàng giết ta đi ~~~~”
“Nàng đúng là đồ tiểu yêu tinh mê người!”
. . . . . . Không phải lên cơn thì chính là làm trò hề.
Tôi xua tay lười nhiều lời, đang định về phòng thay quần áo, đột nhiên nghe thấy tiền sảnh vang lên tiếng cửa nổ tung, sau đó là tiếng đánh nhau giáp lá cà. Ngay sau đó, mấy tiểu đồng tử liền chạy vào, không kịp thở hét lên với Tiểu Bạch Mao:
“Tiểu chủ tử! Chạy mau! Có. . . . . . Có rất nhiều người xông vào. . . . . .”
Trong lòng tôi giật thót. Hôm nay sư phụ và Đại Bạch Mao đều không có ở đây, chắc chắn không phải là bố vợ của Đại Bạch Mao rồi. Chẳng lẽ là. . . . . . Có người đến phá quán?
Tuy Tiểu Bạch Mao còn nhỏ nhưng vẫn bình tĩnh, tóm lấy tay tôi chạy về hậu viện. Tôi vội kéo cậu ta lại, hỏi tiểu đồng đang sợ hãi kia: “Tra Chí Cực đâu? Mau đưa anh ta đi cùng!”
“. . . . . . Chẳng phải sáng sớm nay cô nương đã gọi huynh ấy ra ngoài rồi sao?”
“Đệ đang nói gì vậy? Sáng ta đi luyện kiếm, có gọi ai đâu?”
“Nhưng. . . . . . Buổi sáng có người nói. . . . . . Nói là Dương cô nhờ người nhắn với Tra công tử, hẹn công tử ở quán trà trong thành. Tra công tử rất vui, lập tức đi rồi. . . .”
Đồ ngu này!
Thật sự không biết cha anh ta là ai, nhưng sinh ra được một đứa con trai dễ lừa như vậy, quả thật đúng là một cực phẩm vạn dặm mới tìm được một. . . . . . Nếu tôi có việc tìm anh ta thì đã xách tai nói thẳng rồi, còn vào quán trà làm gì, chẳng lẽ anh ta nghĩ tôi muốn thổ lộ với anh ta!
Chưa nói được mấy câu, người bên ngoài đã xông vào. Tiêu Long Vũ chắn trước tôi, giống như vô số thiếu hiệp vai phụ trong phim võ hiệp hạng ba, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch Mao, đệ mau dẫn A Tâm chạy đi, ta sẽ ngăn chúng lại.”
. . . . . . Đúng là nghĩa khí ngút trời.
Tôi thở dài, kéo anh ta ra sau. Chuyện như thế này, trước mắt vẫn nên để sư phụ đây ra tay! ( ưỡn ngực )
Tục ngữ nói ‘song quyền nan địch tứ thủ’, đại hiệp không đánh với sát thủ, hơn nữa sư phụ và Đại Bạch Mao cũng không ở đây. Tôi đỡ qua loa vài chiêu, kéo Tiêu Long Vũ và Tiểu Bạch Mao bỏ chạy.
Chạy chưa được xa, Tiểu Bạch Mao đã thở hổn hển nói : “Tỷ tỷ, dưới bức tường phía nam có chuồng chó. . . Tỷ xem chúng ta có nên. . . . . .”
Tôi quay đầu sâu sắc nhìn thằng nhóc, kiêu ngạo nói: “Dẫn đường!”
Chạy đến bức tường phía nam, lúc tôi vẫn đang tính đường kính của chuồng chó và vòng eo của tôi, Tiểu Bạch Mao đã chui ra ngoài. Tôi hạ quyết tâm, cũng chui ra ngoài theo. Vừa ra xong, thì chợt nghe thấy tiếng rên đằng sau.
Nhìn lại, đầu và cánh tay của Tiêu Long Vũ đáng thương đều ở ngoài tường, thắt lưng và chân ở bên kia tường, mắc kẹt vô cùng xấu hổ.
Tôi trầm ngâm một lúc, cuối cùng lắc đầu thở dài.
“Tiêu công tử, chắc đệ béo lên rồi.”
Lúc tôi định kéo anh ta ra, gương mặt anh ta bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, sau đấy người duỗi thẳng ra.
“Bạch Mao ở đây! Lại phải chui chuồng chó chạy trốn, con rể của chưởng môn Thiểu Dương Triệu Nguyệt cũng chỉ thế mà thôi!”
“Kéo lại!”
“Ơ? Hình như bên kia có người đang kéo hắn! Nhị Cẩu Tử, mau đến giúp đi!”
“Một, hai, ba, kéo!”
Tôi nghe thấy vậy liền sợ hãi, vội kéo mạnh hơn. Tiêu Long Vũ bị kéo hai đầu, không ngừng kêu la. Tôi run lên, bỗng nhanh trí hét lên: “Sư phụ! Người đã về rồi! Mau đưa các huynh đệ đến đây đi! Có sát thủ đánh lén!”
Người bên trong quả nhiên im lặng.
“Giọng nói này. . . . . . Hình như là. . . . . . Tứ đệ tử của Đỗ Phương ở Liên Giáo?”
“Cái tên Ma vương CMN trông như đứa con gái ấy hả? ?”
“Là hắn sao? ! !”
Bên trong lại yên lặng một lát, sau đấy vang lên ba tiếng hét to: “Rút! Rút! Rút!”
Tôi bỗng ngẩn ra, cùng Tiêu Long Vũ trợn mắt nhìn nhau. Việc này thật quá kịch tính, không ngờ danh tiếng của tôi lại nổi đến vậy, từ Tuy Châu truyền ra khắp cả nước, còn nổi hơn cả Lâm Thiên Nam và Đỗ Phương!
Buồn cười chưa được bao lâu thì tôi lại thấy uất ức. Đến cả loại người giết người phóng hỏa vô cùng độc ác này cũng sợ tôi. . . . . . Hình tượng rụt rè nhã nhặn đoan trang thùy mị hòa ái dễ gần võ nghệ cao siêu tôi phấn đấu rốt cuộc chẳng còn lại là bao. . . . .
Không có thời gian để nghĩ nhiều, tôi dằn lòng, lôi Tiêu Long Vũ ra như rút cái nắp bình.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần đây thiệt nhiều tình yêuđều cảm thấy Tiểu Long Nữ là vật hi sinh, phù chính Đỗ Phương. Trước ta cũng đã nói thật ra ta là 【 Đỗ Phương đảng 】… Nhưng, nhưng, truyện này viết ra vốn không phải Đỗ Phương yêuDương quách, hoặc nênnói không phải Dương Quáchbây giờ, mà là Dương Hoàng (không aicảm thấy bởi vì Dương Quách là người hiện đại nên cô ấy rất‘tra’sao… Yêu tiền như mạngkhông có nghĩa khí… ).
Thân phận của Dương Quách vàDương Hoàng sau này sẽ viết kỹ hơn, ta cũng sẽ tăng tốc truyện.
***
Editor lải nhải: Tác giả nói hết rồi nên trẫm chả nói nữa =v= tóm lại trẫm vẫn là Tiểu Long Nữ đảng :v Tác giả bảo sẽ viết 1 quyển cho Đỗ Phương là nam9 (với Dương Hoàng)… vậy thì… Viết lẹ đi, đừng để lão ý ở đây phá đôi trẻ nữa. Suốt ngày áo trắng như tiên nhân, cười như hoa nở, ghẹo gái nhà lành, làm người ta bỏ chồng theo trai là tội lỗi đó(; ̄Д ̄)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.