Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện
Quyển 1 - Chương 23: Động tình
Triệt Lãng
08/07/2015
Dựa theo kinh nghiệm trường kỳ của tôi khi ở cùng một chỗ với Tiêu Long Vũ, anh ta chưa bao cài then cửa vào buổi tối. Bởi vì người đàn ông này phong lưu thành tính, toàn ảo tưởng nửa đêm sẽ có cô nương trèo cửa sổ vào.
Mà tôi nằm mơ cũng không ngờ, tôi lại vào nhầm phòng.
. . . . . . Không đúng, đây rõ ràng là phòng của Lục Ly! Sao cái đồ dê xồm này lại ở trong phòng của Lục Ly? ! !
Đầu tôi nổ bùm, cứ sôi ùng ục. Trên người Tiêu Long Vũ vẫn còn hương thơm ngát sau khi tắm xong, tay nhàn nhã đặt ngang eo tôi. Hơi thở của anh ta phả lên tai tôi, tôi cảm thấy vành tai mình run lên.
Tôi tự nhận mình là người rất sâu sắc, rất chú trọng nội hàm. Nhưng hôm nay lại thấy sôi sục bất an. Cảm giác ấy chỉ xuất hiện vào lần đầu tiên gặp nhau anh ta cắn tôi, ngay cả tối Tra Chí Cực hôn tôi cũng không có.
Nhưng lúc này đây, ở trong lòng Tiêu Long Vũ, tôi lại thấy rất khó thở. Chú ếch nhỏ trong lòng không nhúc nhích lâu nay bỗng run lên ba cái.
Tôi không nhịn được giơ tay đè lên ngực mình, đầu ngón tay có thể cảm nhận được tim đập rất mạnh. Cảm giác căng thẳng như sắp phun trào khiến tôi ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp:
“Tiêu. . . . . . Nhị sư huynh, huynh, huynh có thể đứng. . . . . . đứng xa ra được không?”
“Gì cơ?” Đầu Tiêu Long Vũ lướt qua vai tôi, quay mặt nhìn tôi, tóc ướt sũng cọ tai tôi, “Không phải muội muốn cùng tắm với ta sao, còn thất thần làm gì?”
Tắm cái dưa hấu nhà anh! Tôi oán hận nghĩ, nhưng cũng chỉ nói: “Nhị sư huynh, huynh đi ngủ trước đi, muội. . . . . . Muội đi thay thùng nước rồi tắm, được không?”
. . . . . . Phi! Tôi đang nói gì thế này. . . . . .
“Không được.” Anh ta bỗng cười rộ lên, một tay giữ lấy vai tôi, “Tiểu sư muội đáng yêu của ta đêm khuya cố tình đến thăm, sư huynh không tiếp đãi tốt, chẳng phải đã phụ mất tâm ý của muội sao.”
Tôi kêu rên: “Sư huynh, muội sai rồi, huynh tha cho muội đi! Muội đi làm việc, muội đi luyện tập, muội, muội thật sự sai rồi. . . . . .”
“Sai ở đâu?”
“Muội. . . . . . Muội không nên nửa đêm chạy đến phòng huynh. . . . . . Trộm, nhìn trộm huynh tắm. . . . . .”
Tiêu Long Vũ nới tay ôm tôi ra, tôi lập tức lẩn ra thật xa giống con cá trạch, đứng cách hơn một mét, cúi đầu nhìn giày mình.
“Vậy chạy vào phòng người khác thì được hả?”
Tôi chột dạ ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa hay nhìn thấy khăng lông anh ta buộc quanh hông. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra anh ta vừa mới tắm xong, thân thể như được phủ một lớp ánh trăng sáng ngời làm người ta không dời mắt được.
Tôi sững sờ nhìn, tầm mắt trượt từ cổ anh ta xuống vai và vết thương trên vai trái. Đột nhiên mũi tôi nóng lên, giơ tay lên sờ. . . . . . Hóa ra lại là máu mũi.
Trong một tuần, lần thứ hai tôi chảy máu mũi dưới ánh trăng. Chẳng qua, lần này không phải do bị ngã.
“A. . . . . .” Tôi giơ tay ôm mũi, cảm giác máu tươi chảy ào ào giữa kẽ tay, vô cùng mất mặt. Tiêu Long Vũ sửng sốt, vội vàng tiến lên giữ lấy tay tôi: “Đừng sợ, đừng ngửa đầu.”
Anh ta thấy tôi không biết làm gì, thở dài, xách tôi đến bên giường ngồi xuống, lại rút cái khăn lông ướt ở bên cạnh đưa cho tôi lau máu.”Đừng vội, không phải chuyện lớn. Thả lỏng, há miệng hít vào.”
Đương nhiên tôi biết đây không phải là chuyện lớn! Nhưng đối diện với Tiêu Long Vũ, người tôi cứ cứng như sắt, hai tay nắm chặt lấy đệm, máu mũi chảy ào ào, không có chút dấu hiệu dừng lại. Anh ta nhíu mày nắm lấy mũi tôi, ép đầu tôi xuống. Tôi cúi đầu, đúng lúc nhìn về phía trước anh ta, phụt một tiếng, suýt nữa miệng cũng phun ra một búng máu.
Lạ thật, lần đầu tiên gặp anh ta, nhìn thấy cảnh ướt át hơn tôi cũng không lúng túng thế này. Còn chảy máu nữa tôi sẽ ‘còn trẻ đã thiếu máu, rối loạn phát triển’ mất. . . . . . Đừng! Bà đây chắc chắn phải trở thành thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần!
“Sao vậy?” Tiêu Long Vũ vẫn chưa phát hiện ra, cúi người lo lắng nhìn tôi, “Sao lại nghiêm trọng thế này? Người cũng run. Chẳng lẽ mặc ít quá à. . . . . .”
Tầm mắt tôi lại bất giác lướt lên phần trên của anh ta, vội vàng nhắm mắt lạ. “Nhị. . . . . . Nhị sư huynh, đêm lạnh, huynh mặc quần áo vào trước đi.”
Bên tai vang lên một tiếng cười, tiếp đấy là tiếng tìm quần áo sột soạt cách đó không xa. Tôi bịt mũi, đánh bạo mở ti hí mắt, đúng lúc thấy anh ta đang mặc quần áo, nhìn từ thắt lưng lên, tâm hồn bị cảnh xuân đẹp đẽ này chọc thủng rồi.
Anh ta cũng không quay đầu lại, thản nhiên một câu: “Muội lo gì? Đâu phải chưa từng nhìn thấy. Chính muội đã nói coi như đang nhìn thịt heo còn gì?”
Tôi sửng sốt, lập tức cười khan ha ha một tiếng, vì bịt mũi nên tiếng cười rất quái dị. Thấy máu mũi tôi đã dần ngừng chảy, ánh mắt của anh ta lại liếc đến cái tay cứ cọ tới cọ lui trên người của tôi, dở khóc dở cười nói: “Đưa tay cho ta, ta lau sạch cho muội.”
Anh ta cầm khăn lông, nắm tay tôi trong lòng bàn tay, lau cẩn thận sạch sẽ từng ngón tay, động tác chậm rãi như đang thêu hoa.
“Hôm trước ta đổi phòng với sư thúc. Không biết gần đây ông ấy cho muội ăn gì mà máu nóng thế. . . . . . Mai ta tìm chút gì cho muội bớt nóng.”
Rõ ràng đây là lỗi của Lục Ly. . . . . .
Thấy tôi không trả lời, anh ta cứ tự nói: “Hai hôm nay ta không ở bên cạnh, muội cũng phải tự chăm sóc lấy mình. Muội thế này sao ta yên tâm để muội ở một mình được.”
Không biết vì sao, nói xong câu cuối, anh ta lại dừng lại. Tôi vừa định hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, anh ta bỗng ngẩng đầu lên cười: “Ngoan, đổi tay.”
Giống như tạm dừng vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.
Tôi nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh ta, thở dài. Anh ta cúi đầu, nhìn rất hòa nhã và lương thiện, giống người hiền lành chuyên làm chuyện tốt chưa bao giờ làm chuyện xấu.
Nhưng anh ta tuyệt đối không phải.
Tính cách Tiêu Long Vũ vừa nóng nảy vừa hư hỏng, tùy tiện quái gở, thay đổi thất thường, nói anh ta là quái nhân tuyệt đối không quá. Hơn nữa nhìn tác phong của anh, vốn chẳng thấy điểm nào tốt, bảo hư chảy mỡ còn tạm được.
Nhưng từ lúc nào anh ta đối với tôi. . . . . . Không còn ác ý nữa?
Hình như bắt đầu từ khi gặp ma ở đỉnh núi Thanh Trừng?
Tuy vẫn mắng tôi, nhưng. . . . . . Dù sao vẫn không giống. . . . . .
Tôi nhìn anh ta ngẩn người, đến khi phục hồi lại tinh thần, hai cánh tay đã ôm siết lấy tôi, cả người chìm vào một cái ôm nóng rực rộng lớn.
Khung cảnh rối loạn. Tôi như bị một cơn gió bế lên. Trong bóng tối có lớp màn dày, hương thơm lan tỏa, quấn quanh tôi. Tôi ngửa mặt ngã xuống giường, tay chân như bị trói chặt, tất cả hồi ức lần đầu tiên nhìn thấy anh ta ập về.
Sáng sớm, trong đình, quần áo sặc sỡ, người phóng khoáng.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể run lên, như bị sóng to cắn nuốt, hoàn toàn không biết rốt cuộc tình cảm phức tạp này là gì. Cảm giác xa lạ lại làm cho người ta ý loạn tình mê này khiến tôi hoảng hốt. Chưa bao giờ tôi gặp phải tình cảnh này. Khi tôi ở cạnh Tiểu Cường không có, khi ở cạnh Tra Chí Cực cũng không có.
Như vậy không đúng, không tốt. Phải đẩy anh ta ra, đẩy anh ta ra.
Nhưng hình như anh ta biết tất cả điểm yếu của tôi, thậm chí còn không cần lên tiếng. Đôi môi mềm mại nóng bỏng lướt qua gò má tôi, há miệng cắn một miếng lên cổ tôi.
Tôi run bần bật, lắc đầu muốn tránh ra, nhưng tay chân lại bị nhốt trong lòng anh ta, như sa vào biển lớn mênh mông, không trốn được, không chạy được.
Tôi kinh hãi, có cái gì đó vừa thoát ly khỏi sự khống chế của tôi, đẩy tôi về phía tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong lúc hỗn loạn, dây buộc tóc của tôi rơi xuống đất, sau đó là áo khoác của tôi.
Không có quần áo sẽ bị lạnh, nhưng tôi lại càng ngày càng nóng. Tay anh ta lưu luyến trên đầu tôi, cuối cùng ôm chặt lấy eo tôi. Trong hơi thở của tôi đều là hơi thở của anh ta, xa xôi mà lại quen thuộc, cảm giác run rẩy này ập lại từ sau đầu, làm tôi không còn chỗ trống mà nghĩ nữa.
“Dương Quách, Dương Quách. . . . . .”
Anh ta khẽ gọi tên tôi, nhưng tiếng nói bỗng ngừng lại, môi anh ta đi lên. Khác với nụ hôn dịu dàng ngượng ngùng của Tra Chí Cực, nụ hôn của anh ta nồng nhiệt như rượu Tang Lạc, làm tôi say, rất say. Nhưng vẫn không đủ, nụ hôn cuồng nhiệt như vậy vẫn không đủ.
Tôi mê man, chỉ cảm thấy máu trong người chạy điên cuồng. Hơi thở của anh ta thuần hậu thơm ngọt làm người ta không thở được, ngón tay mang vết chai sần vuốt nhẹ mặt tôi, giọt nước trên tóc rơi xuống cổ tôi, giống cơn mưa nóng bỏng.
Sau đó, anh ta đột nhiên ngừng lại.
“Mở mắt ra.” Hơi thở của anh ta phả lên môi tôi, như bị bỏng, “Mở mắt ra nhìn ta.”
Ánh trăng đẹp như vậy, trên lông mi của anh ta như có một lớp bạc, run nhè nhẹ. Trong mắt anh ta là biển lửa đang bốc cháy, nhưng lại hàm chứa một chút tuyệt vọng.
Tôi ngơ ngác nhìn vào mắt anh ta, rất lâu sau mới khẽ hỏi: “Sao. . . . . . Huynh. . . . . . Làm vậy?”
Anh ta mỉm cười, giơ tay lên, vén tóc vương trên mặt tôi sang một bên. Thân thể anh ta nóng rực, hơi thở vây quanh tôi, càng làm tôi hoảng sợ hơn.
“Vì ta thích muội. Muội thì sao?”
“. . . . . . Muội không biết.”
Anh ta ngây người, sau đấy cười một tiếng giống như thở dài, người run lên hai lần, giọng nói cũng run theo:
“Trái tim người khác luôn bị muội tùy tiện giẫm đạp. Những gì Đỗ Phương và Tra Chí Cực có thể cho muội, ta cũng có thể. Những gì hắn không thể, ta cũng có thể.”
Nói xong, anh ta ngửa ra phía sau, nằm bên cạnh tôi, mất một lúc lâu hơi thở mới từ từ ổn định lại. Trong phòng bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Rất rất lâu sau, khi ý thức của tôi sắp bắt đầu mơ hồ, thì mới nghe thấy anh ta hỏi: “Muội muốn trộm Thiết Vân?”
Tôi đột nhiên kinh hãi, lập tức tỉnh táo lại, cắn môi không nói.
Anh ta chậm rãi nghiêng người, lẳng lặng nhìn tôi, giơ tay vuốt ve trán tôi.”Muội lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, kẻ mù cũng biết muội chú ý đến nó. Lục sư thúc cũng vì thế mà mới đổi phòng với ta.”
Mắt tôi chớp lia lịa, xoay đầu đi đưa lưng về phía anh ta, mặt như sắp bốc cháy. Không biết là vì kế hoạch bị vạch trần, hay là vì cái gì khác.
“Đó là kiếm A Tâm đưa cho sư thúc, muội lấy nó làm gì?”
“. . . . . .”
“Muội muốn biết gì?”
Tôi nghẹn đỏ mặt, giọng hừ hừ không to hơn muỗi: “A Tâm là ai?”
“A Tâm à. . . . . .” Tay anh ta nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, dần dần di chuyển lên trên, vén tóc mái rối tung của tôi ra sau đầu, “A Tâm, là nhũ danh của Lan Khanh.”
Mà tôi nằm mơ cũng không ngờ, tôi lại vào nhầm phòng.
. . . . . . Không đúng, đây rõ ràng là phòng của Lục Ly! Sao cái đồ dê xồm này lại ở trong phòng của Lục Ly? ! !
Đầu tôi nổ bùm, cứ sôi ùng ục. Trên người Tiêu Long Vũ vẫn còn hương thơm ngát sau khi tắm xong, tay nhàn nhã đặt ngang eo tôi. Hơi thở của anh ta phả lên tai tôi, tôi cảm thấy vành tai mình run lên.
Tôi tự nhận mình là người rất sâu sắc, rất chú trọng nội hàm. Nhưng hôm nay lại thấy sôi sục bất an. Cảm giác ấy chỉ xuất hiện vào lần đầu tiên gặp nhau anh ta cắn tôi, ngay cả tối Tra Chí Cực hôn tôi cũng không có.
Nhưng lúc này đây, ở trong lòng Tiêu Long Vũ, tôi lại thấy rất khó thở. Chú ếch nhỏ trong lòng không nhúc nhích lâu nay bỗng run lên ba cái.
Tôi không nhịn được giơ tay đè lên ngực mình, đầu ngón tay có thể cảm nhận được tim đập rất mạnh. Cảm giác căng thẳng như sắp phun trào khiến tôi ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp:
“Tiêu. . . . . . Nhị sư huynh, huynh, huynh có thể đứng. . . . . . đứng xa ra được không?”
“Gì cơ?” Đầu Tiêu Long Vũ lướt qua vai tôi, quay mặt nhìn tôi, tóc ướt sũng cọ tai tôi, “Không phải muội muốn cùng tắm với ta sao, còn thất thần làm gì?”
Tắm cái dưa hấu nhà anh! Tôi oán hận nghĩ, nhưng cũng chỉ nói: “Nhị sư huynh, huynh đi ngủ trước đi, muội. . . . . . Muội đi thay thùng nước rồi tắm, được không?”
. . . . . . Phi! Tôi đang nói gì thế này. . . . . .
“Không được.” Anh ta bỗng cười rộ lên, một tay giữ lấy vai tôi, “Tiểu sư muội đáng yêu của ta đêm khuya cố tình đến thăm, sư huynh không tiếp đãi tốt, chẳng phải đã phụ mất tâm ý của muội sao.”
Tôi kêu rên: “Sư huynh, muội sai rồi, huynh tha cho muội đi! Muội đi làm việc, muội đi luyện tập, muội, muội thật sự sai rồi. . . . . .”
“Sai ở đâu?”
“Muội. . . . . . Muội không nên nửa đêm chạy đến phòng huynh. . . . . . Trộm, nhìn trộm huynh tắm. . . . . .”
Tiêu Long Vũ nới tay ôm tôi ra, tôi lập tức lẩn ra thật xa giống con cá trạch, đứng cách hơn một mét, cúi đầu nhìn giày mình.
“Vậy chạy vào phòng người khác thì được hả?”
Tôi chột dạ ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa hay nhìn thấy khăng lông anh ta buộc quanh hông. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra anh ta vừa mới tắm xong, thân thể như được phủ một lớp ánh trăng sáng ngời làm người ta không dời mắt được.
Tôi sững sờ nhìn, tầm mắt trượt từ cổ anh ta xuống vai và vết thương trên vai trái. Đột nhiên mũi tôi nóng lên, giơ tay lên sờ. . . . . . Hóa ra lại là máu mũi.
Trong một tuần, lần thứ hai tôi chảy máu mũi dưới ánh trăng. Chẳng qua, lần này không phải do bị ngã.
“A. . . . . .” Tôi giơ tay ôm mũi, cảm giác máu tươi chảy ào ào giữa kẽ tay, vô cùng mất mặt. Tiêu Long Vũ sửng sốt, vội vàng tiến lên giữ lấy tay tôi: “Đừng sợ, đừng ngửa đầu.”
Anh ta thấy tôi không biết làm gì, thở dài, xách tôi đến bên giường ngồi xuống, lại rút cái khăn lông ướt ở bên cạnh đưa cho tôi lau máu.”Đừng vội, không phải chuyện lớn. Thả lỏng, há miệng hít vào.”
Đương nhiên tôi biết đây không phải là chuyện lớn! Nhưng đối diện với Tiêu Long Vũ, người tôi cứ cứng như sắt, hai tay nắm chặt lấy đệm, máu mũi chảy ào ào, không có chút dấu hiệu dừng lại. Anh ta nhíu mày nắm lấy mũi tôi, ép đầu tôi xuống. Tôi cúi đầu, đúng lúc nhìn về phía trước anh ta, phụt một tiếng, suýt nữa miệng cũng phun ra một búng máu.
Lạ thật, lần đầu tiên gặp anh ta, nhìn thấy cảnh ướt át hơn tôi cũng không lúng túng thế này. Còn chảy máu nữa tôi sẽ ‘còn trẻ đã thiếu máu, rối loạn phát triển’ mất. . . . . . Đừng! Bà đây chắc chắn phải trở thành thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần!
“Sao vậy?” Tiêu Long Vũ vẫn chưa phát hiện ra, cúi người lo lắng nhìn tôi, “Sao lại nghiêm trọng thế này? Người cũng run. Chẳng lẽ mặc ít quá à. . . . . .”
Tầm mắt tôi lại bất giác lướt lên phần trên của anh ta, vội vàng nhắm mắt lạ. “Nhị. . . . . . Nhị sư huynh, đêm lạnh, huynh mặc quần áo vào trước đi.”
Bên tai vang lên một tiếng cười, tiếp đấy là tiếng tìm quần áo sột soạt cách đó không xa. Tôi bịt mũi, đánh bạo mở ti hí mắt, đúng lúc thấy anh ta đang mặc quần áo, nhìn từ thắt lưng lên, tâm hồn bị cảnh xuân đẹp đẽ này chọc thủng rồi.
Anh ta cũng không quay đầu lại, thản nhiên một câu: “Muội lo gì? Đâu phải chưa từng nhìn thấy. Chính muội đã nói coi như đang nhìn thịt heo còn gì?”
Tôi sửng sốt, lập tức cười khan ha ha một tiếng, vì bịt mũi nên tiếng cười rất quái dị. Thấy máu mũi tôi đã dần ngừng chảy, ánh mắt của anh ta lại liếc đến cái tay cứ cọ tới cọ lui trên người của tôi, dở khóc dở cười nói: “Đưa tay cho ta, ta lau sạch cho muội.”
Anh ta cầm khăn lông, nắm tay tôi trong lòng bàn tay, lau cẩn thận sạch sẽ từng ngón tay, động tác chậm rãi như đang thêu hoa.
“Hôm trước ta đổi phòng với sư thúc. Không biết gần đây ông ấy cho muội ăn gì mà máu nóng thế. . . . . . Mai ta tìm chút gì cho muội bớt nóng.”
Rõ ràng đây là lỗi của Lục Ly. . . . . .
Thấy tôi không trả lời, anh ta cứ tự nói: “Hai hôm nay ta không ở bên cạnh, muội cũng phải tự chăm sóc lấy mình. Muội thế này sao ta yên tâm để muội ở một mình được.”
Không biết vì sao, nói xong câu cuối, anh ta lại dừng lại. Tôi vừa định hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, anh ta bỗng ngẩng đầu lên cười: “Ngoan, đổi tay.”
Giống như tạm dừng vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.
Tôi nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh ta, thở dài. Anh ta cúi đầu, nhìn rất hòa nhã và lương thiện, giống người hiền lành chuyên làm chuyện tốt chưa bao giờ làm chuyện xấu.
Nhưng anh ta tuyệt đối không phải.
Tính cách Tiêu Long Vũ vừa nóng nảy vừa hư hỏng, tùy tiện quái gở, thay đổi thất thường, nói anh ta là quái nhân tuyệt đối không quá. Hơn nữa nhìn tác phong của anh, vốn chẳng thấy điểm nào tốt, bảo hư chảy mỡ còn tạm được.
Nhưng từ lúc nào anh ta đối với tôi. . . . . . Không còn ác ý nữa?
Hình như bắt đầu từ khi gặp ma ở đỉnh núi Thanh Trừng?
Tuy vẫn mắng tôi, nhưng. . . . . . Dù sao vẫn không giống. . . . . .
Tôi nhìn anh ta ngẩn người, đến khi phục hồi lại tinh thần, hai cánh tay đã ôm siết lấy tôi, cả người chìm vào một cái ôm nóng rực rộng lớn.
Khung cảnh rối loạn. Tôi như bị một cơn gió bế lên. Trong bóng tối có lớp màn dày, hương thơm lan tỏa, quấn quanh tôi. Tôi ngửa mặt ngã xuống giường, tay chân như bị trói chặt, tất cả hồi ức lần đầu tiên nhìn thấy anh ta ập về.
Sáng sớm, trong đình, quần áo sặc sỡ, người phóng khoáng.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể run lên, như bị sóng to cắn nuốt, hoàn toàn không biết rốt cuộc tình cảm phức tạp này là gì. Cảm giác xa lạ lại làm cho người ta ý loạn tình mê này khiến tôi hoảng hốt. Chưa bao giờ tôi gặp phải tình cảnh này. Khi tôi ở cạnh Tiểu Cường không có, khi ở cạnh Tra Chí Cực cũng không có.
Như vậy không đúng, không tốt. Phải đẩy anh ta ra, đẩy anh ta ra.
Nhưng hình như anh ta biết tất cả điểm yếu của tôi, thậm chí còn không cần lên tiếng. Đôi môi mềm mại nóng bỏng lướt qua gò má tôi, há miệng cắn một miếng lên cổ tôi.
Tôi run bần bật, lắc đầu muốn tránh ra, nhưng tay chân lại bị nhốt trong lòng anh ta, như sa vào biển lớn mênh mông, không trốn được, không chạy được.
Tôi kinh hãi, có cái gì đó vừa thoát ly khỏi sự khống chế của tôi, đẩy tôi về phía tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong lúc hỗn loạn, dây buộc tóc của tôi rơi xuống đất, sau đó là áo khoác của tôi.
Không có quần áo sẽ bị lạnh, nhưng tôi lại càng ngày càng nóng. Tay anh ta lưu luyến trên đầu tôi, cuối cùng ôm chặt lấy eo tôi. Trong hơi thở của tôi đều là hơi thở của anh ta, xa xôi mà lại quen thuộc, cảm giác run rẩy này ập lại từ sau đầu, làm tôi không còn chỗ trống mà nghĩ nữa.
“Dương Quách, Dương Quách. . . . . .”
Anh ta khẽ gọi tên tôi, nhưng tiếng nói bỗng ngừng lại, môi anh ta đi lên. Khác với nụ hôn dịu dàng ngượng ngùng của Tra Chí Cực, nụ hôn của anh ta nồng nhiệt như rượu Tang Lạc, làm tôi say, rất say. Nhưng vẫn không đủ, nụ hôn cuồng nhiệt như vậy vẫn không đủ.
Tôi mê man, chỉ cảm thấy máu trong người chạy điên cuồng. Hơi thở của anh ta thuần hậu thơm ngọt làm người ta không thở được, ngón tay mang vết chai sần vuốt nhẹ mặt tôi, giọt nước trên tóc rơi xuống cổ tôi, giống cơn mưa nóng bỏng.
Sau đó, anh ta đột nhiên ngừng lại.
“Mở mắt ra.” Hơi thở của anh ta phả lên môi tôi, như bị bỏng, “Mở mắt ra nhìn ta.”
Ánh trăng đẹp như vậy, trên lông mi của anh ta như có một lớp bạc, run nhè nhẹ. Trong mắt anh ta là biển lửa đang bốc cháy, nhưng lại hàm chứa một chút tuyệt vọng.
Tôi ngơ ngác nhìn vào mắt anh ta, rất lâu sau mới khẽ hỏi: “Sao. . . . . . Huynh. . . . . . Làm vậy?”
Anh ta mỉm cười, giơ tay lên, vén tóc vương trên mặt tôi sang một bên. Thân thể anh ta nóng rực, hơi thở vây quanh tôi, càng làm tôi hoảng sợ hơn.
“Vì ta thích muội. Muội thì sao?”
“. . . . . . Muội không biết.”
Anh ta ngây người, sau đấy cười một tiếng giống như thở dài, người run lên hai lần, giọng nói cũng run theo:
“Trái tim người khác luôn bị muội tùy tiện giẫm đạp. Những gì Đỗ Phương và Tra Chí Cực có thể cho muội, ta cũng có thể. Những gì hắn không thể, ta cũng có thể.”
Nói xong, anh ta ngửa ra phía sau, nằm bên cạnh tôi, mất một lúc lâu hơi thở mới từ từ ổn định lại. Trong phòng bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Rất rất lâu sau, khi ý thức của tôi sắp bắt đầu mơ hồ, thì mới nghe thấy anh ta hỏi: “Muội muốn trộm Thiết Vân?”
Tôi đột nhiên kinh hãi, lập tức tỉnh táo lại, cắn môi không nói.
Anh ta chậm rãi nghiêng người, lẳng lặng nhìn tôi, giơ tay vuốt ve trán tôi.”Muội lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, kẻ mù cũng biết muội chú ý đến nó. Lục sư thúc cũng vì thế mà mới đổi phòng với ta.”
Mắt tôi chớp lia lịa, xoay đầu đi đưa lưng về phía anh ta, mặt như sắp bốc cháy. Không biết là vì kế hoạch bị vạch trần, hay là vì cái gì khác.
“Đó là kiếm A Tâm đưa cho sư thúc, muội lấy nó làm gì?”
“. . . . . .”
“Muội muốn biết gì?”
Tôi nghẹn đỏ mặt, giọng hừ hừ không to hơn muỗi: “A Tâm là ai?”
“A Tâm à. . . . . .” Tay anh ta nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, dần dần di chuyển lên trên, vén tóc mái rối tung của tôi ra sau đầu, “A Tâm, là nhũ danh của Lan Khanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.