Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện
Quyển 2 - Chương 29: Sư hổ phái tôi đi tuần núi
Triệt Lãng
27/08/2015
Tôi nâng tay lên, chăm chăm che bộ ngực bằng phẳng, mặt đỏ lên, mắt lườm Đỗ Phương. Nhưng người đàn ông kia không có tí tự giác nào, vươn tay qua
định cởi tiếp quần tôi. Tôi vừa thẹn vừa cáu, đang định một tát một phát biến anh ta thành đầu heo, thì đã thấy anh ta đi đến cạnh tôi ngửi
ngửi, sau đấy mê mẩn nói:
“A Tâm, con thơm quá. . . . . . Làn da còn hoàn hảo hơn cả bé gái.”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả trên cổ tôi, tai tôi lập tức đỏ lên.
Cái đồ đáng chết không biết xấu hổ! Vừa mới cởi hết đồ của tôi, giờ lại đùa giỡn tôi! Tôi vô cùng tức giận, không chút do dự đánh một phát lên cái đầu đang dán vào người tôi, đúng lúc đánh vào mắt phải của anh ta.
Đỗ Phương hét thảm, ôm mắt lùi về phía sau một bước, ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng gào to: “Nghiệt đồ Dương Lan Tâm! ! Con muốn tạo phản sao! ! !”
Tôi bị chiêu Hà Đông Sư Tử Hống của anh ta dọa sợ tới mức run rẩy, động tác vùng vẫy cũng dừng, ngơ ngác nhìn anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi rất lâu, sau đấy thì cười gian một tiếng ôm tôi lên ghế, kề mặt trước ngực tôi, dính bẹp lên như kẹo mè xửng.
Tôi hóa đá. Không nhúc nhích nhìn anh ta chui đầu vào ngực tôi. . . . . . Cọ tới cọ lui.
Cọ qua cọ lại.
Tôi: “. . . . . .”
Chắc chắn là tôi xuyên không không đúng cách! Thằng nhãi này tuyệt đối không phải là Đỗ Phương!! Tuyệt đối không phải! ! !
Tôi ngớ ra, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh ta chậm rãi vuốt ve vai tôi, thỉnh thoảng còn dừng lại nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn. Không bao lâu sau, lưng tôi liền tê rần. Bàn tay anh đã lướt xuống xương sườn của tôi.
Xong rồi.
Dưới xương sườn là tử huyệt của tôi, nếu có ai cù chỗ đấy, tôi sẽ chết ngay lập tức. Quả nhiên, ngón tay anh ta vừa động đến khung sườn, tôi vừa yếu ớt đẩy anh ta, vừa hét to:
“Ha ha ha. . . . . . Anh. . . . . . Buông ra. . . . . . Aha ha ha. . . . . . A! Ha ha. . . . . . Buông tôi ra! !”
Đỗ Phương đắc ý ngẩng đầu, không dừng tay. Anh ta vừa lòng nhìn tôi giãy giụa vặn vẹo, vừa dịu dàng nói: “Đồ nhi ngoan, có muốn sư phụ mặc quần áo cho không? Sau này có nghe lời sư phụ không?”
Tôi bị cù không thở nổi, sao mà nghĩ được gì khác, vội gật đầu. Nhưng Đỗ Phương lại chu môi nói: “Sao không nói? Chẳng lẽ con muốn đổi ý à?”
Tôi vội kêu to: “Con mặc! Con mặc! Con nghe lời sư phụ, nghe hết!”
Đỗ Phương vừa lòng thả tay ra, vừa dụi mắt vừa nhìn tôi kiệt sức ngã lên ghế, nói đầy ẩn ý: “A Tâm, nam tử hán sao lại sợ ngứa giống con gái được? Nhưng không sao, nhìn Nhị sư huynh của con xem, năm đó nó còn bị sư phụ cù run cả người, bây giờ không phải đã luyện thành cơ thể kim cương bất hoại rồi sao?”
. . . . . . Đồ biến thái!
Tôi mặc kệ anh ta, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là sau khi luyện được tuyệt thế thần công sẽ xé xác anh ta thành từng mảnh. Tôi thở hổn hển một lúc lâu mới thở lại bình thường. Không chờ tôi đứng lên, Đỗ Phương đã cầm cái khăn lau đen sì trên bàn, chùm lên đầu tôi.
“Khụ. . . . . . Khụ khụ, khụ!” Tôi bị sặc bởi đống bụi trên quần áo, ho tới mức chảy nước mắt.
Lúc đầu Đỗ Phương còn đứng ở xa không ngừng gật đầu, nghe thấy tôi không ngừng ho, mới sáp đến lải nhải: “Không tốt, đồ nhi cảm lạnh rồi!” Nói xong liền giơ tay sờ trán tôi.
Tôi hận không thể cắn một phát lên tay anh ta. Có ai một giây trước cảm lạnh rồi một giây sau sốt luôn không!
Đỗ Phương sờ soạng một lúc lâu cũng chẳng sờ ra được cái gì, đành phải ôm tôi xuống ghế, ngồi lên rồi đặt tôi vào lòng, vỗ lưng cho tôi.
“Nghĩ gì thế?” Anh ta dịu dàng hỏi.
Tôi liếc nhìn anh ta “Nghĩ xem nên chạy trốn thế nào.”
Đỗ Phương mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Vậy, nghĩ ra cách chưa?”
“. . . . . . Chưa. Con không trốn thoát, cũng không đánh thắng nổi sư phụ TAT”
Mỹ nhân nhẹ nhàng ôm lấy tôi, thấp giọng cười bỡn cợt nói: “Đã không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa. Ngoan ngoãn làm đồ nhi của ta đi.”
Tôi không nói gì. Đỗ Phương lại xoa xoa tóc tôi: “Được rồi, nhanh đi nấu cơm đi! Sau này A Tâm sẽ nấu cơm cho sư phụ ăn, cuối cùng cũng không phải ăn thức ăn cháy của đại sư huynh, nhị sư huynh con nữa.”
. . . . . . Vừa nãy là ai nói chỉ cần nghe lời là sẽ làm đồ ăn ngon cho tôi? Đồ siêu lừa đảo!
“Ài, biết thế đã không đặt tên con gái cho con rồi. Dù tên sư phụ cũng hơi nữ tính, nhưng vi sư được công nhận là uy vũ hùng tráng có khí khái nam tử đó! Con xem con đi, động chút đã tức giận. . . . . .”
Người đàn ông uy vũ hùng tráng có khí khái nam tử cái dưa hấu nhà anh. . . . . . Tôi đã sắp phát điên rồi mà Đỗ Phương vẫn còn lầm bầm: “Thật ra con gái cũng không tồi, có thể may quần áo cho sư phụ.”
Tôi quay đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta.
Tuyệt đối không thể để cho anh ta biết tôi là nữ! Tuyệt đối không! !
————
Sáng sớm, tôi ngồi xổm bên giếng nước sau phòng giặt quần áo, tức giận vò rồi vò, chiếc áo choàng bằng tơ lụa của Tôn Tường Minh sắp bị tôi vò nát rồi.
Vì sao người khác xuyên không đều có đủ loại siêu năng lực trâu bò tới mức nhật nguyệt vô quang, vẻ ngoài hòa ái bình dị dễ gần như thánh mẫu, vừa xuất hiện đã khiến mọi người như được tắm trong gió xuân, nội tâm nở hoa. . . . . . Còn tôi thì cứ luôn phải nấu cơm giặt quần áo làm việc nặng hả? !
Cứ nghĩ rằng mình là Lan Khanh thì có thể hết khổ. Nhưng thuộc tính Thánh nữ vô địch trong truyền thuyết chẳng những không xuất hiện, mà còn gặp phải một sư hổ (sư phụ như hổ) mù màu và một sư huynh ngốc. Khi nhận tôi làm đồ đệ nói sẽ dạy tôi tuyệt kỹ “Một mét điểm huyệt”, “Ném lá hại người”, nhưng vừa nắm được tay đã bắt tôi đi pha trà đốn củi. Vất vả làm thịt nướng cho anh ta ăn, anh ta nhíu mày ăn rất lâu, cuối cùng để lại một câu không mặn không nhạt: “Tạm được.”
Ngay cả Tôn Tường Minh cũng bắt nạt tôi, ngày nào cũng bắt tôi giặt một chậu quần áo lớn, còn nói cái gì mà bận rất nhiều việc. Anh ta bận quả dưa hấu ấy! Chỉ biết tán gái, tán gái, tán gái đến cả sư muội (Sư đệ?) cũng mặc kệ!
Chờ đến khi tôi võ công cao cường có thể chạy trốn, nhất định sẽ mua lại quả núi này ngay lập tức. Đến lúc đó phải xé nát quần áo của Đỗ Phương, phế võ công của anh ta, cho anh ta biết vì sao hoa lại đỏ, vì sao đời người lại đau đớn đến vậy!
Ngay khi tôi đang thầm tính toán như oán phụ, trước mặt bỗng lóe lên một ánh sáng trắng. Ngay sau đó vang lên tiếng “bùm”, một quả cầu trắng tròn rơi vào chậu quần áo của tôi.
“Này, người bên kia, nhặt hộ gia quả cầu.”
Giọng nam vang lên ở phía xa.
Tôi vô cùng tức giận, quay đầu lườm. Đồ thần kinh, tôi cũng không phải là chó, thấy bóng thì vẫy vẫy đuôi nhặt về cho anh.
Người đàn ông kia thấy tôi quay đầu không để ý đến anh ta thì tức giận, phủi đất đi tới, mắng: “Này, nói ngươi đấy! Gia nói ngươi có nghe thấy không!”
Tôi dừng vò quần áo, mơ màng ngẩng đầu.
Thật sự là năm nào cũng có biến thái, năm nay còn nhiều lạ thường.
Người đàn ông kia thấy tôi khinh thường nhìn anh ta thì càng tức hơn, đổi kiếm từ tay phải sang tay trái, định tát tôi một cái. Tôi mệt mỏi cả ngày vốn cũng đang bực mình, ôm mặt hét to:
“Anh đánh đi! Anh đánh đi! Dù sao tôi cũng không đánh lại các người, không bị anh đánh chết cũng sẽ bị Đỗ Phương hành hạ đến chết! Anh có bản lĩnh thì bây giờ đánh chết tôi đi, không chừng tôi có thể trở về.”
Nói xong, trong lòng tôi đột nhiên đau xót, há miệng gào lên: “Sư phụ! Sư huynh! Con muốn về Kế Môn. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Con không muốn ở đây bị mấy tên biến thái này tra tấn nữa. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Cả đám bọn họ đều không có nhân tính. . . . . Mọi người nhanh đến cứu con đi. . . . . . Hu hu hu. . . . . .”
Lúc này tôi rất nhớ Tiêu Long Vũ. Tuy anh ta luôn bắt nạt tôi, nhưng xưa nay chưa bao giờ ngược đãi tôi trắng trợn như vậy. Tôi lớn bằng này rồi nhưng đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy đâu. . . . . .
Tôi càng nghĩ càng đau lòng, quần áo cũng thèm không giặt nữa, đặt mông ngồi dưới đất lau nước mắt chảy xuống.
Khóc một lúc lâu, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng ho khan.
“Chậc, được rồi được rồi. . . . . . Cứ coi như ta sai, ngươi, ngươi đừng khóc nữa. Rõ ràng là. . . . Vẫn chưa đánh ngươi mà, đúng là chưa thấy ai giỏi khóc như ngươi.”
Tôi dùng đôi mắt sưng mắt húp nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta do dự hỏi: “Ngươi chính là Dương Lan Tâm? Đồ đệ mới nhận của sư phụ?”
Nước mắt tôi lập tức rút lại, cẩn thận nhìn anh ta. Mặt trắng nhỏ này gọi Đỗ Phương là sư phụ? Anh ta là ai vậy?
Trong lòng có một ý nghĩ bất an càng ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng khi anh ta mở miệng lần nữa thì nó đã lên đến đỉnh điểm:
“Ta là đại sư huynh của ngươi, Quý Lãng.”
————
“Xin chào đại sư huynh, tạm biệt đại sư huynh. . . . . .” Tôi nhanh chóng hành lễ với anh ta, bỏ chậu quần áo lại quay đầu bỏ chạy.
Không gặp ai lại cố tình gặp phải nam quỷ tương lai này!
Kết quả anh ta lại túm được cổ tôi nhấc về. “Ngươi muốn đi đâu? Không giặt quần áo nữa à?”
Tôi run rẩy quay đầu nhìn anh ta một cái. Sau đấy đột nhiên nghĩ đến việc bây giờ tôi chẳng có nhược điểm gì để anh ta uy hiếp cả, vốn không cần sợ anh ta!
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu lên ngạo nghễ nói: “Sư phụ phái đệ đi tuần núi!”
“Phái ngươi đi tuần núi?” Quý Lãng vẫn chưa biến thành quỷ bỗng nở nụ cười hài hước, ghé vào bên tai tôi, khẽ nói, “Phái một con bé mới nhập môn đi tuần núi sao?”
. . . . . . ? !
Tôi khiếp sợ nhìn anh ta. Anh ta là thần tiên à, sao cái gì cũng biết vậy! Đỗ Phương và Tôn Tường Minh đều không nhận ra mà!
Anh ta cười cười, thần bí vỗ vỗ vai tôi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Không nói thật à?”
Thằng nhóc này trông rất lưu manh, tuyệt đối không thể khinh thường.
Quý Lãng nghe vậy thì nhíu mày, ném thanh kiếm đi, tay chụm lên miệng bắt đầu kêu to: “Này này này! Tất cả mọi người mau qua đây. . . Đồ đệ mới của phó giáo chủ Đỗ có một bí mật rất kinh khủng đây này. . .”
Tôi nhào lên người anh ta, che cái miệng của anh ta lại: “Huynh nói không giữ lời!”
Quý Lãng hừ lạnh “Vốn ta không định nói, nhưng thái độ này của ngươi làm ta không thoải mái. Muốn ta không nói ra. . . . . . Trừ phi ngươi đưa cho ta năm lượng bạc làm phí bịt miệng.”
Nói xong, duỗi một tay ra trước mặt tôi.
Lần này đến lượt tôi giơ chân: “Huynh huynh huynh huynh xảo trá bắt chẹt!”
Quý Lãng lười nhiều lời, liếc nhìn tôi rồi tiếp tục gào lên: “Tất cả mọi người mau qua đây. . . Đồ đệ mới của phó giáo chủ Đỗ có một bí mật rất kinh khủng đây này. . .”
Tôi vội vàng lấy mấy thỏi bạc từ trong ngực ra nhét vào tay anh ta.
“Ba lượng! Không được cò kè mặc cả!”
Quý Lãng lập tức câm miệng, tung bạc trong tay lên, vừa lòng nhét vào ngực, nhặt kiếm lên, làm như không có chuyện gì bỏ đi, để lại tôi run rẩy tại chỗ.
Trước có Đỗ Phương, sau có Tôn Tường Minh, giờ lại xuất hiện thêm Quý Lãng. . . . . .
Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Không thể chịu được nữa, không chịu được nữa.
Tôi hít sâu ba lần, chuẩn bị trở về tiếp tục giặt quần áo. Nào biết vừa mới xoay người đi hai bước, một cục đá bay vèo qua trước mắt đâm thẳng vào thân cây. Nếu thêm một tấc nữa thôi là đầu tôi nở hoa rồi.
“A Tâm, con thơm quá. . . . . . Làn da còn hoàn hảo hơn cả bé gái.”
Hơi thở ấm áp của anh ta phả trên cổ tôi, tai tôi lập tức đỏ lên.
Cái đồ đáng chết không biết xấu hổ! Vừa mới cởi hết đồ của tôi, giờ lại đùa giỡn tôi! Tôi vô cùng tức giận, không chút do dự đánh một phát lên cái đầu đang dán vào người tôi, đúng lúc đánh vào mắt phải của anh ta.
Đỗ Phương hét thảm, ôm mắt lùi về phía sau một bước, ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng gào to: “Nghiệt đồ Dương Lan Tâm! ! Con muốn tạo phản sao! ! !”
Tôi bị chiêu Hà Đông Sư Tử Hống của anh ta dọa sợ tới mức run rẩy, động tác vùng vẫy cũng dừng, ngơ ngác nhìn anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi rất lâu, sau đấy thì cười gian một tiếng ôm tôi lên ghế, kề mặt trước ngực tôi, dính bẹp lên như kẹo mè xửng.
Tôi hóa đá. Không nhúc nhích nhìn anh ta chui đầu vào ngực tôi. . . . . . Cọ tới cọ lui.
Cọ qua cọ lại.
Tôi: “. . . . . .”
Chắc chắn là tôi xuyên không không đúng cách! Thằng nhãi này tuyệt đối không phải là Đỗ Phương!! Tuyệt đối không phải! ! !
Tôi ngớ ra, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh ta chậm rãi vuốt ve vai tôi, thỉnh thoảng còn dừng lại nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn. Không bao lâu sau, lưng tôi liền tê rần. Bàn tay anh đã lướt xuống xương sườn của tôi.
Xong rồi.
Dưới xương sườn là tử huyệt của tôi, nếu có ai cù chỗ đấy, tôi sẽ chết ngay lập tức. Quả nhiên, ngón tay anh ta vừa động đến khung sườn, tôi vừa yếu ớt đẩy anh ta, vừa hét to:
“Ha ha ha. . . . . . Anh. . . . . . Buông ra. . . . . . Aha ha ha. . . . . . A! Ha ha. . . . . . Buông tôi ra! !”
Đỗ Phương đắc ý ngẩng đầu, không dừng tay. Anh ta vừa lòng nhìn tôi giãy giụa vặn vẹo, vừa dịu dàng nói: “Đồ nhi ngoan, có muốn sư phụ mặc quần áo cho không? Sau này có nghe lời sư phụ không?”
Tôi bị cù không thở nổi, sao mà nghĩ được gì khác, vội gật đầu. Nhưng Đỗ Phương lại chu môi nói: “Sao không nói? Chẳng lẽ con muốn đổi ý à?”
Tôi vội kêu to: “Con mặc! Con mặc! Con nghe lời sư phụ, nghe hết!”
Đỗ Phương vừa lòng thả tay ra, vừa dụi mắt vừa nhìn tôi kiệt sức ngã lên ghế, nói đầy ẩn ý: “A Tâm, nam tử hán sao lại sợ ngứa giống con gái được? Nhưng không sao, nhìn Nhị sư huynh của con xem, năm đó nó còn bị sư phụ cù run cả người, bây giờ không phải đã luyện thành cơ thể kim cương bất hoại rồi sao?”
. . . . . . Đồ biến thái!
Tôi mặc kệ anh ta, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là sau khi luyện được tuyệt thế thần công sẽ xé xác anh ta thành từng mảnh. Tôi thở hổn hển một lúc lâu mới thở lại bình thường. Không chờ tôi đứng lên, Đỗ Phương đã cầm cái khăn lau đen sì trên bàn, chùm lên đầu tôi.
“Khụ. . . . . . Khụ khụ, khụ!” Tôi bị sặc bởi đống bụi trên quần áo, ho tới mức chảy nước mắt.
Lúc đầu Đỗ Phương còn đứng ở xa không ngừng gật đầu, nghe thấy tôi không ngừng ho, mới sáp đến lải nhải: “Không tốt, đồ nhi cảm lạnh rồi!” Nói xong liền giơ tay sờ trán tôi.
Tôi hận không thể cắn một phát lên tay anh ta. Có ai một giây trước cảm lạnh rồi một giây sau sốt luôn không!
Đỗ Phương sờ soạng một lúc lâu cũng chẳng sờ ra được cái gì, đành phải ôm tôi xuống ghế, ngồi lên rồi đặt tôi vào lòng, vỗ lưng cho tôi.
“Nghĩ gì thế?” Anh ta dịu dàng hỏi.
Tôi liếc nhìn anh ta “Nghĩ xem nên chạy trốn thế nào.”
Đỗ Phương mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Vậy, nghĩ ra cách chưa?”
“. . . . . . Chưa. Con không trốn thoát, cũng không đánh thắng nổi sư phụ TAT”
Mỹ nhân nhẹ nhàng ôm lấy tôi, thấp giọng cười bỡn cợt nói: “Đã không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa. Ngoan ngoãn làm đồ nhi của ta đi.”
Tôi không nói gì. Đỗ Phương lại xoa xoa tóc tôi: “Được rồi, nhanh đi nấu cơm đi! Sau này A Tâm sẽ nấu cơm cho sư phụ ăn, cuối cùng cũng không phải ăn thức ăn cháy của đại sư huynh, nhị sư huynh con nữa.”
. . . . . . Vừa nãy là ai nói chỉ cần nghe lời là sẽ làm đồ ăn ngon cho tôi? Đồ siêu lừa đảo!
“Ài, biết thế đã không đặt tên con gái cho con rồi. Dù tên sư phụ cũng hơi nữ tính, nhưng vi sư được công nhận là uy vũ hùng tráng có khí khái nam tử đó! Con xem con đi, động chút đã tức giận. . . . . .”
Người đàn ông uy vũ hùng tráng có khí khái nam tử cái dưa hấu nhà anh. . . . . . Tôi đã sắp phát điên rồi mà Đỗ Phương vẫn còn lầm bầm: “Thật ra con gái cũng không tồi, có thể may quần áo cho sư phụ.”
Tôi quay đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta.
Tuyệt đối không thể để cho anh ta biết tôi là nữ! Tuyệt đối không! !
————
Sáng sớm, tôi ngồi xổm bên giếng nước sau phòng giặt quần áo, tức giận vò rồi vò, chiếc áo choàng bằng tơ lụa của Tôn Tường Minh sắp bị tôi vò nát rồi.
Vì sao người khác xuyên không đều có đủ loại siêu năng lực trâu bò tới mức nhật nguyệt vô quang, vẻ ngoài hòa ái bình dị dễ gần như thánh mẫu, vừa xuất hiện đã khiến mọi người như được tắm trong gió xuân, nội tâm nở hoa. . . . . . Còn tôi thì cứ luôn phải nấu cơm giặt quần áo làm việc nặng hả? !
Cứ nghĩ rằng mình là Lan Khanh thì có thể hết khổ. Nhưng thuộc tính Thánh nữ vô địch trong truyền thuyết chẳng những không xuất hiện, mà còn gặp phải một sư hổ (sư phụ như hổ) mù màu và một sư huynh ngốc. Khi nhận tôi làm đồ đệ nói sẽ dạy tôi tuyệt kỹ “Một mét điểm huyệt”, “Ném lá hại người”, nhưng vừa nắm được tay đã bắt tôi đi pha trà đốn củi. Vất vả làm thịt nướng cho anh ta ăn, anh ta nhíu mày ăn rất lâu, cuối cùng để lại một câu không mặn không nhạt: “Tạm được.”
Ngay cả Tôn Tường Minh cũng bắt nạt tôi, ngày nào cũng bắt tôi giặt một chậu quần áo lớn, còn nói cái gì mà bận rất nhiều việc. Anh ta bận quả dưa hấu ấy! Chỉ biết tán gái, tán gái, tán gái đến cả sư muội (Sư đệ?) cũng mặc kệ!
Chờ đến khi tôi võ công cao cường có thể chạy trốn, nhất định sẽ mua lại quả núi này ngay lập tức. Đến lúc đó phải xé nát quần áo của Đỗ Phương, phế võ công của anh ta, cho anh ta biết vì sao hoa lại đỏ, vì sao đời người lại đau đớn đến vậy!
Ngay khi tôi đang thầm tính toán như oán phụ, trước mặt bỗng lóe lên một ánh sáng trắng. Ngay sau đó vang lên tiếng “bùm”, một quả cầu trắng tròn rơi vào chậu quần áo của tôi.
“Này, người bên kia, nhặt hộ gia quả cầu.”
Giọng nam vang lên ở phía xa.
Tôi vô cùng tức giận, quay đầu lườm. Đồ thần kinh, tôi cũng không phải là chó, thấy bóng thì vẫy vẫy đuôi nhặt về cho anh.
Người đàn ông kia thấy tôi quay đầu không để ý đến anh ta thì tức giận, phủi đất đi tới, mắng: “Này, nói ngươi đấy! Gia nói ngươi có nghe thấy không!”
Tôi dừng vò quần áo, mơ màng ngẩng đầu.
Thật sự là năm nào cũng có biến thái, năm nay còn nhiều lạ thường.
Người đàn ông kia thấy tôi khinh thường nhìn anh ta thì càng tức hơn, đổi kiếm từ tay phải sang tay trái, định tát tôi một cái. Tôi mệt mỏi cả ngày vốn cũng đang bực mình, ôm mặt hét to:
“Anh đánh đi! Anh đánh đi! Dù sao tôi cũng không đánh lại các người, không bị anh đánh chết cũng sẽ bị Đỗ Phương hành hạ đến chết! Anh có bản lĩnh thì bây giờ đánh chết tôi đi, không chừng tôi có thể trở về.”
Nói xong, trong lòng tôi đột nhiên đau xót, há miệng gào lên: “Sư phụ! Sư huynh! Con muốn về Kế Môn. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Con không muốn ở đây bị mấy tên biến thái này tra tấn nữa. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Cả đám bọn họ đều không có nhân tính. . . . . Mọi người nhanh đến cứu con đi. . . . . . Hu hu hu. . . . . .”
Lúc này tôi rất nhớ Tiêu Long Vũ. Tuy anh ta luôn bắt nạt tôi, nhưng xưa nay chưa bao giờ ngược đãi tôi trắng trợn như vậy. Tôi lớn bằng này rồi nhưng đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy đâu. . . . . .
Tôi càng nghĩ càng đau lòng, quần áo cũng thèm không giặt nữa, đặt mông ngồi dưới đất lau nước mắt chảy xuống.
Khóc một lúc lâu, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng ho khan.
“Chậc, được rồi được rồi. . . . . . Cứ coi như ta sai, ngươi, ngươi đừng khóc nữa. Rõ ràng là. . . . Vẫn chưa đánh ngươi mà, đúng là chưa thấy ai giỏi khóc như ngươi.”
Tôi dùng đôi mắt sưng mắt húp nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta do dự hỏi: “Ngươi chính là Dương Lan Tâm? Đồ đệ mới nhận của sư phụ?”
Nước mắt tôi lập tức rút lại, cẩn thận nhìn anh ta. Mặt trắng nhỏ này gọi Đỗ Phương là sư phụ? Anh ta là ai vậy?
Trong lòng có một ý nghĩ bất an càng ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng khi anh ta mở miệng lần nữa thì nó đã lên đến đỉnh điểm:
“Ta là đại sư huynh của ngươi, Quý Lãng.”
————
“Xin chào đại sư huynh, tạm biệt đại sư huynh. . . . . .” Tôi nhanh chóng hành lễ với anh ta, bỏ chậu quần áo lại quay đầu bỏ chạy.
Không gặp ai lại cố tình gặp phải nam quỷ tương lai này!
Kết quả anh ta lại túm được cổ tôi nhấc về. “Ngươi muốn đi đâu? Không giặt quần áo nữa à?”
Tôi run rẩy quay đầu nhìn anh ta một cái. Sau đấy đột nhiên nghĩ đến việc bây giờ tôi chẳng có nhược điểm gì để anh ta uy hiếp cả, vốn không cần sợ anh ta!
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu lên ngạo nghễ nói: “Sư phụ phái đệ đi tuần núi!”
“Phái ngươi đi tuần núi?” Quý Lãng vẫn chưa biến thành quỷ bỗng nở nụ cười hài hước, ghé vào bên tai tôi, khẽ nói, “Phái một con bé mới nhập môn đi tuần núi sao?”
. . . . . . ? !
Tôi khiếp sợ nhìn anh ta. Anh ta là thần tiên à, sao cái gì cũng biết vậy! Đỗ Phương và Tôn Tường Minh đều không nhận ra mà!
Anh ta cười cười, thần bí vỗ vỗ vai tôi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Không nói thật à?”
Thằng nhóc này trông rất lưu manh, tuyệt đối không thể khinh thường.
Quý Lãng nghe vậy thì nhíu mày, ném thanh kiếm đi, tay chụm lên miệng bắt đầu kêu to: “Này này này! Tất cả mọi người mau qua đây. . . Đồ đệ mới của phó giáo chủ Đỗ có một bí mật rất kinh khủng đây này. . .”
Tôi nhào lên người anh ta, che cái miệng của anh ta lại: “Huynh nói không giữ lời!”
Quý Lãng hừ lạnh “Vốn ta không định nói, nhưng thái độ này của ngươi làm ta không thoải mái. Muốn ta không nói ra. . . . . . Trừ phi ngươi đưa cho ta năm lượng bạc làm phí bịt miệng.”
Nói xong, duỗi một tay ra trước mặt tôi.
Lần này đến lượt tôi giơ chân: “Huynh huynh huynh huynh xảo trá bắt chẹt!”
Quý Lãng lười nhiều lời, liếc nhìn tôi rồi tiếp tục gào lên: “Tất cả mọi người mau qua đây. . . Đồ đệ mới của phó giáo chủ Đỗ có một bí mật rất kinh khủng đây này. . .”
Tôi vội vàng lấy mấy thỏi bạc từ trong ngực ra nhét vào tay anh ta.
“Ba lượng! Không được cò kè mặc cả!”
Quý Lãng lập tức câm miệng, tung bạc trong tay lên, vừa lòng nhét vào ngực, nhặt kiếm lên, làm như không có chuyện gì bỏ đi, để lại tôi run rẩy tại chỗ.
Trước có Đỗ Phương, sau có Tôn Tường Minh, giờ lại xuất hiện thêm Quý Lãng. . . . . .
Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Không thể chịu được nữa, không chịu được nữa.
Tôi hít sâu ba lần, chuẩn bị trở về tiếp tục giặt quần áo. Nào biết vừa mới xoay người đi hai bước, một cục đá bay vèo qua trước mắt đâm thẳng vào thân cây. Nếu thêm một tấc nữa thôi là đầu tôi nở hoa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.