Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện
Quyển 3 - Chương 54: Tiện nhân và chó, thiên trường địa cửu
Triệt Lãng
19/07/2016
【 Tiêu Long Vũ vì sao anh không mọc thêm hai cái chân nữa, hu hu hu. . . . Cứu với! !】
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Tiêu Long Vũ không nói gì, xách cổ áo tôi như xách gà con chạy xuống núi. Cũng may chạy chưa được bao lâu thì thấy một căn phòng không ai ở.
Hai chúng tôi chật vật vắt khô nước trên tóc, rồi lấy rơmtrong phòng nhóm lửa, treo áo khoác trước ngọn lửa hong cho khô, xếp một lúc nhìn mới không giống ma nữa. Tôi mệt mỏi nằm lên đống rơm, yếu ớt nói: “Chắc chưa đến sáng thì mưa chưa tạnh đâu, ngủ một lát đi.”
“Đợi chút.” Ánh mắt Tiêu Long Vũ phức tạp nhìn tôi một lát. “Chỗ này hoang vu, phải có người gác đêm.”
Tôi vô cùng cảm động: “Tiêu Long Vũ huynh đúng là người tốt.”
“Nàng đừng có mơ, đương nhiên là thay phiên gác đêm! Ta không ngủ đủ tính tình sẽ rất khó chịu, nàng có nhớ trước đây không?”
Tôi nhớ lại năm ấy, đó là lần đầu tiên tôi gọi Áo Trắng dậy đi luyện công vào lúc trời còn chưa sáng, kết quả bị anh ta đá một phát dính vào vách tường. . . . . . Cuối cùng tôi rất thức thời nói: “Được, thay phiên thì thay phiên. Nhưng muội muốn trước ngủ.”
Tiêu đại vương miễn cưỡng ân chuẩn.
Thời gian vui vẻ thoải mái luôn ngắn ngủi. Lúc tôi bị lay tỉnh thì đấy mắt Tiêu Long Vũ sáng quắc nhìn tôi, giơ một tay lên: “Nàng ngủ chảy rất nhiều nước miếng, ta lau cho nàng mà ướt hết tay áo rồi.”
“. . . . . .”
Anh ta bĩu môi, lại cúi đầu nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi. Cuối cùng anh ta thở dài một tiếng, xoay người tựa vào cạnh tôi. Tôi bị anh ta chen không ngồi được, kêu to: “Huynh chen chúc cạnh muội làm gì? ! Chỗ này rộng thế cũng không đủ cho huynh nằm à?”
Anh ta không trả lời, hai mắt ngơ ngác nhìn lên trên, không biết đang nghĩ gì.
Tôi cố gắng giơ hai tay ra đặt lên huyệt thái dương, định giày xéo đầu anh ta. Cuối cùng phát hiện anh ta chẳng phản ứng, lại quệt mũi thở phì phì chui về đống rơm.
Qua một lúc lâu, cuối cùng hình như anh ta không nhịn được nữa, nhìn chằm chằm trần nhà khó khăn nói: “Ta . . . . Ta vừa định nói. . . . . .” Anh ta giơ một ngón tay lên, “. . . . . . Lúc nàng ngủ cổ áo bị bung ra.”
Tôi run lên, cúi đầu thì thấy. . . . . .
Ngay sau đó anh ta lại đặc biệt thành khẩn cảm thán: “Phẳng như vậy, chẳng nhìn thấy gì. . . . . . Dương Quách, nàng là con gái thật à?”
Tôi. . . . . . Mẹ kiếp! !
“Ngực huynh mọc ở trên xương quai xanh à? ! ! Có bản lĩnh thì huynh cho muội sờ đi! !”
“Được thôi.”
Tôi sửng sốt, liếc nhìn lòng ngực anh ta, cảm thấy mặt hơi nóng “ . . . Muội không có hứng với cơ thể xấu xí của huynh đâu!” Áo Trắng đơn thuần tốt bụng ơi, huynh bị bánh xe thời gian nghiền mất rồi sao? !
Tôi vẫn đang tức giận bất bình, Tiêu Long Vũ đã ngủ mất rồi. Lúc anh ta dựa đầu vào tôi, người tôi cứng lại.
. . . . . . Chẳng có chút tự giác nào.
Tôi cứng ngắc quay đầu nhìn một cái. Anh ta rất gầy, nhưng không phải là kiểu gầy yếu. Bình thường là thằng nhóc đáng ghét phong lưu, luôn lười nhác nhàn tản lại lạnh lùng vô tình, khi thì giả dối khi thì vờ ngốc nghếch, làm người ta rất dễ quên anh ta còn chưa tròn hai mươi ba tuổi.
Anh ta nhắm mắt lại như bây giờ rất giống thiếu niên áo đỏ bảy năm trước, luôn tràn đầy sức sống đi cạnh tôi, mỉm cười nhìn tôi. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi có thể gặp được người như anh ta chẳng phải rất may mắn sao?
Tôi nhìn gương mặt ngủ say của anh ta, đột nhiên rất muốn kiểm tra, hôn một cái, hoặc cố gắng véo thành đầu heo luôn.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm gì, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mặc cho anh ta dựa vào vai tôi. Nghe tiếng hít thở thong thả, tôi bắt đầu cân nhắc đến việc hôm nào đó lại cho thuôc ngủ vào cơm của anh ta. . .
Cho đến khi trời dần sáng, cái đầu trên vai tôi mới giật giật. Tiêu Long Vũ dụi mắt: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng . . . . Hai canh giờ.”
“Lâu vậy sao?” Anh ta hơi kinh ngạc, “Nàng. . . Tay đau không?”
Tôi cứng ngắc xoa cánh tay tê rần, mạnh miệng nói: “Không sao. Huynh cũng biết, năm đó ta còn xách theo năm con gà mái già lên Bắc Phong mà chẳng tốn chút sức nào.”
Khóe mắt Tiêu Long Vũ run rẩy trong chớp mắt, sau đấy thì không nói gì nữa. Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa “Người đàn ông biết chỉ số thông minh của nàng thấp mà vẫn không chê nàng chắc chỉ có mình ta thôi” .
Thật ra tôi cảm thấy lời anh ta thật sự muốn nói là “Là một con heo thì chỉ số thông minh của nàng cũng vẫn thấp” . . . . . .
————
Trời sáng hẳn, chúng tôi dập lửa chuẩn bị về miếu.
Vạn vật trên núi đều tĩnh lặng, hai chúng tôi đi một trước một sau, chỉ có tiếng giày bước trên đường, thỉnh thoảng có nước mưa từ trên cây chảy xuống, rơi xuống đất nghe rất rõ ràng.
Tiêu Long Vũ đi trước mở đường, thường quay đầu nhìn tôi. Cơ thể tôi yếu, không dám dùng nội lực lung tung, bước nông bước sâu vào đống bùn sau cơn mưa, thở hổn hển.
“Mệt sao?” Anh ta dừng lại đỡ tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi lắc đầu, anh ta không nói nữa, nắm tay tôi tiếp tục đi về phía trước. Đi tiếp gần nửa canh giờ nữa mới nhìn thấy đường núi, tôi giẫm lên tảng đá trên đất, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
Tiêu Long Vũ quay đầu nhìn tôi, bỗng mỉm cười.
Tôi nhìn nụ cười của anh ta mà thấy sờ sợ, nhớ trước đây anh ta nói mình là một thằng ngốc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù. Tôi bỗng muốn nói với anh ta, dù anh ta hai bàn tay trắng thậm chí mang trên mình thù sâu như biển cũng chẳng sao. Chỉ cần có thể ở bên nhau, ở bên nhau thật lâu thật lâu, không có gì là không vượt qua được, chỉ cần chúng tôi có thể nắm lấy tay nhau là tốt rồi.
Chúng tôi đi trên đường núi, mỗi người đều có tâm sự riêng. Chẳng bao lâu sau tôi bỗng nhìn thấy một thiếu niên chạy về phía chúng tôi:
“Đại nhân! Tiêu ca ca!”
Là Tiểu Bạch Mao.
“Hai người đi đâu vậy? ! Tối hôm qua có rất nhiều người áo đen đánh vào miếu, mọi người ngăn cản nhưng sợ là mang họa đến cho miếu nên dụ chúng xuống núi cả rồi. Đệ chạy đi tìm hai người. Chúng ta cũng chạy mau đi.”
Vừa dứt lời, hai bên đường núi liền vang lên tiếng vù vù, ngay sau đó mấy chục người từ trên trời giáng xuống. Tất cả đều mặc đồ đen, còn che mặt, đao trên tay lóe sáng, nói bọn họ đến làm từ thiện, quỷ cũng chẳng tin!
“Đại nhân. . . . . .” Giọng Bạch Mao run run.
Tiêu Long Vũ trợn mắt nhìn anh ta: “Lúc này còn không ra tay, định chờ tới tận thế à?”
Bạch Mao giật mình, ngay sau đó lao ra như tên bắn, đánh nhau với đám áo đen kia. Tiêu Long Vũ nhìn phía sau một lát, bỗng nói: “Mục tiêu của chúng không phải là đệ, đừng ham chiến, nhớ tới tìm chúng ta.”
Dứt lời, ôm lấy tôi chạy như bay xuống núi.
————
Tôi cảm thấy Tiêu Long Vũ đôi khi vẫn rất thông minh. Những người này rõ ràng là tới giết tôi, với cơ thể hiện giờ của tôi, Tiêu Long Vũ lại không có vũ khí, phần thắng chắc chắn bằng không. Dưới tình hình này, chạy trốn mới là thượng sách. Võ công của Bạch Mao cũng không kém, đánh một trận chắc không thành vấn đề .
Tôi bị Tiêu Long Vũ kẹp dưới xương sườn, chỉ hận vì sao anh ta không có thêm hai cái chân nữa, hu hu hu. . . . Cứu với! !
Chạy chưa được xa, bỗng người Tiêu Long Vũ cứng đờ, cổ họng phát ra một tiếng kêu đau khe khẽ, bước chân rõ ràng chậm lại. Tôi cuống quít ngẩng đầu thì thấy anh ta chau mày, mấy sợi tóc dính vào gương mặt trắng bệch, mồ hôi trên chóp mũi không ngừng rơi xuống.
Dáng vẻ này. . . . . .
Tôi túm lấy vạt áo anh ta: “Không phải Ly Công Tán phát tác đấy chứ?”
Sao tôi lại quên trên người anh ta có quả bom hẹn giờ này cơ chứ! Đỗ Phương, Dương Phượng các ngươi đúng là gian phu độc phụ, chúc tiện nhân và chó các ngươi, thiên trường địa cửu!
Tiêu Long Vũ bỗng cúi đầu nhìn tôi, một giây sau liền dừng lại, quỳ xuống. Tôi bị văng ra xa mấy mét, chịu đựng choáng váng vì rơi xuống đất, luống cuống chạy lại dìu anh ta. Phía sau lại vang lên tiếng bước chân của truy binh, tôi không kịp nghĩ nhiều, kéo một cánh tay của anh ta qua đầu vai, để người anh ta dựa vào tôi, miễn cưỡng vận công chạy tiếp.
“Sao huynh nặng như heo thế, eo muội sắp gãy đến nơi rồi này!” Tôi vừa chạy vừa mắng.
Tiêu Long Vũ hừ hừ hai tiếng, rõ ràng đã đau đến mức không nói nổi nữa. Mồ hôi của anh ta theo sợi tóc nhỏ xuống cổ tôi, hòa vào mồ hôi của tôi, làm cổ tôi dinh dính. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể vừa lạnh vừa nóng, khó chịu vô cùng, hiển nhiên là ép vận công quá sức chịu đựng của cơ thể.
Mau cắt đuôi chúng.
Bỗng nhiên, chỉ thấy tiếng gió sắc bén thổi qua tai, tiếp theo liền thấy một người lăn mấy vòng đứng xa xa trước mặt chúng tôi, đao trên tay lóe sáng.
Nguy rồi.
Tôi nhanh chóng nghĩ cách. Tuy giờ tôi là cặn bã, nhưng tốt xấu gì năm đó cũng là đại hiệp, uy danh Ngân Sa tuy không hay ho nhưng ít nhất còn có thể dùng để dọa người. Vì thế tôi ngẩng cổ giằng co với hắn ta, hoàn toàn lấn át khí thế của hăn ta (lầm to. . . . . . ).
“Biết ta là ai không?” Tôi chỉ vào mặt mình, lạnh lùng nói.
Người nọ bỗng sửng sốt, mắt khẽ động. Tôi ngạo nghễ liếc nhìn hắn ta, cười khinh miệt, sau đấy. . . . Khiêng Tiêu Long Vũ lên quay đầu bỏ chạy.
Người nọ rõ ràng không phản ứng kịp, chờ tôi chạy được mấy chục mét mới nghe được hắn ta kêu lên ở phía sau: “Quách Quách, đứng lại! Là ta!”
“Ông nội ngươi mới đứng lại!” Tôi không quay đầu lại, gào lên.
Nhưng rõ ràng tôi không linh hoạt bằng tên áo đen, chạy chưa xa đã bị hắn ta đuổi kịp. Lúc này, tên áo đen khác cũng chạy đến. Đồng loạt xông lên, quây chúng tôi vào giữa. Mắt tôi đảo một vòng, vòng vây như thùng sắt, tuyệt đối không trốn được.
Tôi hạ quyết tâm, nhấc chân đá một tên đối diện xuống đất, túm lấy binh khí. Tên cầm đầu cản một chiêu của tôi, nhưng hiện giờ tôi như phát điên, động ác hung tàn độc ác, cũng coi như cầm cự được một lúc.
Tôi một tay ôm Tiêu Long Vũ, một tay cầm kiếm, trong giây lát đã đánh hơn mười chiêu. Nhưng dù sao cũng thay đổi cơ thể, động tác không linh hoạt bằng xưa, bị tên cầm đầu duỗi ngón tay bắn lên mu bàn tay, đau đến mức phải dừng lại, mạch môn căng lên, năm ngón tay bị hắn ta bắt lấy.
“Quách Quách!” Hắn ta đột nhiên hạ giọng gọi tôi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt anh ta, không khỏi ngẩn ra. . . Quái lạ, nhìn quen quen, tôi đã gặp người này rồi sao?
Tôi chỉ biết rơi vào tay chúng là không có kết quả gì tốt. Giơ tay lên thoát khỏi sự kiềm chế của hắn ta, tiếp tục đánh. Đao kiếm phía sau cùng tấn công, tôi cản kiếm hoàn toàn theo bản năng. Nhưng nhiều người, quá nhiều người, nhiều vũ khí như vậy mà tôi chỉ có một tay.
Dần dần không đủ sức nữa, đao kiếm chém lên người, máu tươi theo quần áo nhỏ xuống đất, giống như đóa mai đỏ rực rỡ, không là của Tiêu Long Vũ hay của tôi.
Khi thanh kiếm kia chém tới cổ tôi, tôi chỉ thấy ánh mắt người đó thâm trầm, nhanh chóng chuyển đao, đổi lấy sống đao đập mạnh vào gáy tôi. Tôi lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất lịm.
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Tiêu Long Vũ không nói gì, xách cổ áo tôi như xách gà con chạy xuống núi. Cũng may chạy chưa được bao lâu thì thấy một căn phòng không ai ở.
Hai chúng tôi chật vật vắt khô nước trên tóc, rồi lấy rơmtrong phòng nhóm lửa, treo áo khoác trước ngọn lửa hong cho khô, xếp một lúc nhìn mới không giống ma nữa. Tôi mệt mỏi nằm lên đống rơm, yếu ớt nói: “Chắc chưa đến sáng thì mưa chưa tạnh đâu, ngủ một lát đi.”
“Đợi chút.” Ánh mắt Tiêu Long Vũ phức tạp nhìn tôi một lát. “Chỗ này hoang vu, phải có người gác đêm.”
Tôi vô cùng cảm động: “Tiêu Long Vũ huynh đúng là người tốt.”
“Nàng đừng có mơ, đương nhiên là thay phiên gác đêm! Ta không ngủ đủ tính tình sẽ rất khó chịu, nàng có nhớ trước đây không?”
Tôi nhớ lại năm ấy, đó là lần đầu tiên tôi gọi Áo Trắng dậy đi luyện công vào lúc trời còn chưa sáng, kết quả bị anh ta đá một phát dính vào vách tường. . . . . . Cuối cùng tôi rất thức thời nói: “Được, thay phiên thì thay phiên. Nhưng muội muốn trước ngủ.”
Tiêu đại vương miễn cưỡng ân chuẩn.
Thời gian vui vẻ thoải mái luôn ngắn ngủi. Lúc tôi bị lay tỉnh thì đấy mắt Tiêu Long Vũ sáng quắc nhìn tôi, giơ một tay lên: “Nàng ngủ chảy rất nhiều nước miếng, ta lau cho nàng mà ướt hết tay áo rồi.”
“. . . . . .”
Anh ta bĩu môi, lại cúi đầu nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi. Cuối cùng anh ta thở dài một tiếng, xoay người tựa vào cạnh tôi. Tôi bị anh ta chen không ngồi được, kêu to: “Huynh chen chúc cạnh muội làm gì? ! Chỗ này rộng thế cũng không đủ cho huynh nằm à?”
Anh ta không trả lời, hai mắt ngơ ngác nhìn lên trên, không biết đang nghĩ gì.
Tôi cố gắng giơ hai tay ra đặt lên huyệt thái dương, định giày xéo đầu anh ta. Cuối cùng phát hiện anh ta chẳng phản ứng, lại quệt mũi thở phì phì chui về đống rơm.
Qua một lúc lâu, cuối cùng hình như anh ta không nhịn được nữa, nhìn chằm chằm trần nhà khó khăn nói: “Ta . . . . Ta vừa định nói. . . . . .” Anh ta giơ một ngón tay lên, “. . . . . . Lúc nàng ngủ cổ áo bị bung ra.”
Tôi run lên, cúi đầu thì thấy. . . . . .
Ngay sau đó anh ta lại đặc biệt thành khẩn cảm thán: “Phẳng như vậy, chẳng nhìn thấy gì. . . . . . Dương Quách, nàng là con gái thật à?”
Tôi. . . . . . Mẹ kiếp! !
“Ngực huynh mọc ở trên xương quai xanh à? ! ! Có bản lĩnh thì huynh cho muội sờ đi! !”
“Được thôi.”
Tôi sửng sốt, liếc nhìn lòng ngực anh ta, cảm thấy mặt hơi nóng “ . . . Muội không có hứng với cơ thể xấu xí của huynh đâu!” Áo Trắng đơn thuần tốt bụng ơi, huynh bị bánh xe thời gian nghiền mất rồi sao? !
Tôi vẫn đang tức giận bất bình, Tiêu Long Vũ đã ngủ mất rồi. Lúc anh ta dựa đầu vào tôi, người tôi cứng lại.
. . . . . . Chẳng có chút tự giác nào.
Tôi cứng ngắc quay đầu nhìn một cái. Anh ta rất gầy, nhưng không phải là kiểu gầy yếu. Bình thường là thằng nhóc đáng ghét phong lưu, luôn lười nhác nhàn tản lại lạnh lùng vô tình, khi thì giả dối khi thì vờ ngốc nghếch, làm người ta rất dễ quên anh ta còn chưa tròn hai mươi ba tuổi.
Anh ta nhắm mắt lại như bây giờ rất giống thiếu niên áo đỏ bảy năm trước, luôn tràn đầy sức sống đi cạnh tôi, mỉm cười nhìn tôi. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi có thể gặp được người như anh ta chẳng phải rất may mắn sao?
Tôi nhìn gương mặt ngủ say của anh ta, đột nhiên rất muốn kiểm tra, hôn một cái, hoặc cố gắng véo thành đầu heo luôn.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm gì, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mặc cho anh ta dựa vào vai tôi. Nghe tiếng hít thở thong thả, tôi bắt đầu cân nhắc đến việc hôm nào đó lại cho thuôc ngủ vào cơm của anh ta. . .
Cho đến khi trời dần sáng, cái đầu trên vai tôi mới giật giật. Tiêu Long Vũ dụi mắt: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng . . . . Hai canh giờ.”
“Lâu vậy sao?” Anh ta hơi kinh ngạc, “Nàng. . . Tay đau không?”
Tôi cứng ngắc xoa cánh tay tê rần, mạnh miệng nói: “Không sao. Huynh cũng biết, năm đó ta còn xách theo năm con gà mái già lên Bắc Phong mà chẳng tốn chút sức nào.”
Khóe mắt Tiêu Long Vũ run rẩy trong chớp mắt, sau đấy thì không nói gì nữa. Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa “Người đàn ông biết chỉ số thông minh của nàng thấp mà vẫn không chê nàng chắc chỉ có mình ta thôi” .
Thật ra tôi cảm thấy lời anh ta thật sự muốn nói là “Là một con heo thì chỉ số thông minh của nàng cũng vẫn thấp” . . . . . .
————
Trời sáng hẳn, chúng tôi dập lửa chuẩn bị về miếu.
Vạn vật trên núi đều tĩnh lặng, hai chúng tôi đi một trước một sau, chỉ có tiếng giày bước trên đường, thỉnh thoảng có nước mưa từ trên cây chảy xuống, rơi xuống đất nghe rất rõ ràng.
Tiêu Long Vũ đi trước mở đường, thường quay đầu nhìn tôi. Cơ thể tôi yếu, không dám dùng nội lực lung tung, bước nông bước sâu vào đống bùn sau cơn mưa, thở hổn hển.
“Mệt sao?” Anh ta dừng lại đỡ tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi lắc đầu, anh ta không nói nữa, nắm tay tôi tiếp tục đi về phía trước. Đi tiếp gần nửa canh giờ nữa mới nhìn thấy đường núi, tôi giẫm lên tảng đá trên đất, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.
Tiêu Long Vũ quay đầu nhìn tôi, bỗng mỉm cười.
Tôi nhìn nụ cười của anh ta mà thấy sờ sợ, nhớ trước đây anh ta nói mình là một thằng ngốc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù. Tôi bỗng muốn nói với anh ta, dù anh ta hai bàn tay trắng thậm chí mang trên mình thù sâu như biển cũng chẳng sao. Chỉ cần có thể ở bên nhau, ở bên nhau thật lâu thật lâu, không có gì là không vượt qua được, chỉ cần chúng tôi có thể nắm lấy tay nhau là tốt rồi.
Chúng tôi đi trên đường núi, mỗi người đều có tâm sự riêng. Chẳng bao lâu sau tôi bỗng nhìn thấy một thiếu niên chạy về phía chúng tôi:
“Đại nhân! Tiêu ca ca!”
Là Tiểu Bạch Mao.
“Hai người đi đâu vậy? ! Tối hôm qua có rất nhiều người áo đen đánh vào miếu, mọi người ngăn cản nhưng sợ là mang họa đến cho miếu nên dụ chúng xuống núi cả rồi. Đệ chạy đi tìm hai người. Chúng ta cũng chạy mau đi.”
Vừa dứt lời, hai bên đường núi liền vang lên tiếng vù vù, ngay sau đó mấy chục người từ trên trời giáng xuống. Tất cả đều mặc đồ đen, còn che mặt, đao trên tay lóe sáng, nói bọn họ đến làm từ thiện, quỷ cũng chẳng tin!
“Đại nhân. . . . . .” Giọng Bạch Mao run run.
Tiêu Long Vũ trợn mắt nhìn anh ta: “Lúc này còn không ra tay, định chờ tới tận thế à?”
Bạch Mao giật mình, ngay sau đó lao ra như tên bắn, đánh nhau với đám áo đen kia. Tiêu Long Vũ nhìn phía sau một lát, bỗng nói: “Mục tiêu của chúng không phải là đệ, đừng ham chiến, nhớ tới tìm chúng ta.”
Dứt lời, ôm lấy tôi chạy như bay xuống núi.
————
Tôi cảm thấy Tiêu Long Vũ đôi khi vẫn rất thông minh. Những người này rõ ràng là tới giết tôi, với cơ thể hiện giờ của tôi, Tiêu Long Vũ lại không có vũ khí, phần thắng chắc chắn bằng không. Dưới tình hình này, chạy trốn mới là thượng sách. Võ công của Bạch Mao cũng không kém, đánh một trận chắc không thành vấn đề .
Tôi bị Tiêu Long Vũ kẹp dưới xương sườn, chỉ hận vì sao anh ta không có thêm hai cái chân nữa, hu hu hu. . . . Cứu với! !
Chạy chưa được xa, bỗng người Tiêu Long Vũ cứng đờ, cổ họng phát ra một tiếng kêu đau khe khẽ, bước chân rõ ràng chậm lại. Tôi cuống quít ngẩng đầu thì thấy anh ta chau mày, mấy sợi tóc dính vào gương mặt trắng bệch, mồ hôi trên chóp mũi không ngừng rơi xuống.
Dáng vẻ này. . . . . .
Tôi túm lấy vạt áo anh ta: “Không phải Ly Công Tán phát tác đấy chứ?”
Sao tôi lại quên trên người anh ta có quả bom hẹn giờ này cơ chứ! Đỗ Phương, Dương Phượng các ngươi đúng là gian phu độc phụ, chúc tiện nhân và chó các ngươi, thiên trường địa cửu!
Tiêu Long Vũ bỗng cúi đầu nhìn tôi, một giây sau liền dừng lại, quỳ xuống. Tôi bị văng ra xa mấy mét, chịu đựng choáng váng vì rơi xuống đất, luống cuống chạy lại dìu anh ta. Phía sau lại vang lên tiếng bước chân của truy binh, tôi không kịp nghĩ nhiều, kéo một cánh tay của anh ta qua đầu vai, để người anh ta dựa vào tôi, miễn cưỡng vận công chạy tiếp.
“Sao huynh nặng như heo thế, eo muội sắp gãy đến nơi rồi này!” Tôi vừa chạy vừa mắng.
Tiêu Long Vũ hừ hừ hai tiếng, rõ ràng đã đau đến mức không nói nổi nữa. Mồ hôi của anh ta theo sợi tóc nhỏ xuống cổ tôi, hòa vào mồ hôi của tôi, làm cổ tôi dinh dính. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể vừa lạnh vừa nóng, khó chịu vô cùng, hiển nhiên là ép vận công quá sức chịu đựng của cơ thể.
Mau cắt đuôi chúng.
Bỗng nhiên, chỉ thấy tiếng gió sắc bén thổi qua tai, tiếp theo liền thấy một người lăn mấy vòng đứng xa xa trước mặt chúng tôi, đao trên tay lóe sáng.
Nguy rồi.
Tôi nhanh chóng nghĩ cách. Tuy giờ tôi là cặn bã, nhưng tốt xấu gì năm đó cũng là đại hiệp, uy danh Ngân Sa tuy không hay ho nhưng ít nhất còn có thể dùng để dọa người. Vì thế tôi ngẩng cổ giằng co với hắn ta, hoàn toàn lấn át khí thế của hăn ta (lầm to. . . . . . ).
“Biết ta là ai không?” Tôi chỉ vào mặt mình, lạnh lùng nói.
Người nọ bỗng sửng sốt, mắt khẽ động. Tôi ngạo nghễ liếc nhìn hắn ta, cười khinh miệt, sau đấy. . . . Khiêng Tiêu Long Vũ lên quay đầu bỏ chạy.
Người nọ rõ ràng không phản ứng kịp, chờ tôi chạy được mấy chục mét mới nghe được hắn ta kêu lên ở phía sau: “Quách Quách, đứng lại! Là ta!”
“Ông nội ngươi mới đứng lại!” Tôi không quay đầu lại, gào lên.
Nhưng rõ ràng tôi không linh hoạt bằng tên áo đen, chạy chưa xa đã bị hắn ta đuổi kịp. Lúc này, tên áo đen khác cũng chạy đến. Đồng loạt xông lên, quây chúng tôi vào giữa. Mắt tôi đảo một vòng, vòng vây như thùng sắt, tuyệt đối không trốn được.
Tôi hạ quyết tâm, nhấc chân đá một tên đối diện xuống đất, túm lấy binh khí. Tên cầm đầu cản một chiêu của tôi, nhưng hiện giờ tôi như phát điên, động ác hung tàn độc ác, cũng coi như cầm cự được một lúc.
Tôi một tay ôm Tiêu Long Vũ, một tay cầm kiếm, trong giây lát đã đánh hơn mười chiêu. Nhưng dù sao cũng thay đổi cơ thể, động tác không linh hoạt bằng xưa, bị tên cầm đầu duỗi ngón tay bắn lên mu bàn tay, đau đến mức phải dừng lại, mạch môn căng lên, năm ngón tay bị hắn ta bắt lấy.
“Quách Quách!” Hắn ta đột nhiên hạ giọng gọi tôi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt anh ta, không khỏi ngẩn ra. . . Quái lạ, nhìn quen quen, tôi đã gặp người này rồi sao?
Tôi chỉ biết rơi vào tay chúng là không có kết quả gì tốt. Giơ tay lên thoát khỏi sự kiềm chế của hắn ta, tiếp tục đánh. Đao kiếm phía sau cùng tấn công, tôi cản kiếm hoàn toàn theo bản năng. Nhưng nhiều người, quá nhiều người, nhiều vũ khí như vậy mà tôi chỉ có một tay.
Dần dần không đủ sức nữa, đao kiếm chém lên người, máu tươi theo quần áo nhỏ xuống đất, giống như đóa mai đỏ rực rỡ, không là của Tiêu Long Vũ hay của tôi.
Khi thanh kiếm kia chém tới cổ tôi, tôi chỉ thấy ánh mắt người đó thâm trầm, nhanh chóng chuyển đao, đổi lấy sống đao đập mạnh vào gáy tôi. Tôi lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.