Chương 31
Trì Anh
28/11/2020
Edit: Pinkie
Nơi tụ tập liên hoan là một quán ăn khá đẹp, toàn bộ quán đều được bọn họ bao, chia ra làm nhiều bàn, vô cùng náo nhiệt.
Khai giảng lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người tụ tập, sau khi nghe nói có thể dẫn người nhà đi cùng, thì có rất nhiều người mang theo bạn trai hoặc bạn gái của mình tới đây.
Sau khi bước vào, Giang Tùy nhìn lướt qua bên trong một chút, sau đó dẫn Vân Thư tới một cái bàn ăn ở bên cạnh.
Bọn họ vừa tới gần, bạn cùng phòng của Giang Tùy ngay lập tức xô đẩy anh một chút, nói ở bên tai anh: “Tiểu tử nhà cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng (1) nha, thế nào mà im hơi lặng tiếng dẫn bạn gái tới đây mà không nói trước gì cả.”
(1) Chân nhân bất lộ tướng: là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ những người giỏi giang, đắc đạo, những người tài giỏi, thông minh sẽ không để lộ thân phận, tài năng cũng như sự giỏi giang ra bên ngoài để người khác thấy được mà thường sẽ che giấu, ẩn mình.
Giang Tùy chột dạ, liếc mắt nhìn Vân Thư một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Đừng nói bậy, không phải là bạn gái.”
Bạn cùng phòng sửng sốt một chút, “Không phải bạn gái?”
Giang Tùy “Ừ” một tiếng.
“Vậy có phải là em gái hàng xóm thường xuyên gọi điện thoại cho cậu không?”
“Ừ.”
“ĐM, người khác đều mang theo bạn gái, thế mà cậu lại dẫn theo em gái.”
“Có vấn đề?” Giang Tùy liếc nhìn cậu ta một cái, giọng nói mang theo chút bực bội.
Bạn cùng phòng vội vàng đáp lại: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Giang Tùy mới vừa ngồi xuống, cậu ta lại cười, bồi thêm một câu: “Em gái này của cậu lớn lên rất xinh đẹp nha.”
Giang Tùy trừng mắt nhìn cậu ta.
“Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa còn không được sao.”
Giang Tùy quay đầu đi, giới thiệu Vân Thư với mấy bạn cùng phòng của anh. Mỗi người Vân Thư đều ngoan ngoãn chào hỏi, làm cho bọn họ cực kỳ vui vẻ.
Cậu thanh niên ngồi đối diện với Giang Tùy tên Tề Chiếu, ngày thường đều thấy Giang Tùy vô cùng để bụng đối với em gái hàng xóm này, hôm nay thật vất vả mới nhìn thấy người thật, cho nên không bỏ qua cơ hội trêu chọc.
Cậu ấy mở miệng nói: “Em gái nhỏ.”
Xưng hô rất tốt, nhưng qua miệng cậu ta thì không biết vì sao lại có cảm giác lưu manh.
Vân Thư biết là đang gọi cô, cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt trong suốt kia, lương tâm Tề Chiếu thiếu chút nữa mềm nhũn.
Nhưng mà vẫn là thiếu một chút nữa mà thôi.
Cậu ta thay đổi cách xưng hô, gọi: “Cô bé, có phải em trộm yêu sớm ở trường sau lưng anh em không?”
Vân Thư liếc mắt nhìn Giang Tùy một cái, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”
“Thật sự?”
“Dạ.”
Tề Chiếu nghiêm túc nói: “Em trai anh cũng học lớp 11, nhưng anh nghe nó nói, rất nhiều bạn nữ trong lớp nó đều trộm yêu đương.”
Vân Thư nghiêm túc trả lời: “Em không có.” Sau đó cô liền nhìn về phía Giang Tùy.
Giang Tùy kéo Tề Chiếu ngồi xuống, “Được rồi, đừng có trêu em ấy.”
Bộ dáng ‘che chở cho con’ của Giang Tùy vô cùng rõ ràng, ngay khi Tề Chiếu chuẩn bị động tác nhỏ, đã bị Giang Tùy ngăn lại, muốn chơi xấu cũng không thực hiện được.
Vân Thư bị mọi người nhìn nhìn, làm cho cô có chút khẩn trương, kéo tay áo của Giang Tùy, “Anh, em đi toilet một chút.”
“Ừ, có muốn anh đi với em không?”
“Không cần.”
Vân Thư ra khỏi bàn.
Cô cảm thấy cảnh tượng này có chút giống mấy năm trước, lúc sinh nhật anh Chu Ngạn, Giang Tùy cũng ở bên cạnh chiếu cố cô như thế này.
Vân Thư nghĩ đến nhiều năm như vậy qua đi, Giang Tùy vẫn còn ở bên cạnh cô thì khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.
Những bước dưới chân cũng trở nên vui vẻ hơn.
Khi từ toilet đi ra, Vân Thư còn cố ý sửa sang lại đầu tóc của mình một chút.
Kết quả vừa đi ra khỏi cửa, thì thấy một cặp đôi ở bên ngoài hôn môi đến mức không dứt ra được, rõ ràng người đàn ông kia đã nhìn thấy cô, nhưng không có ý định dừng lại.
Bàn tay bá đạo chế trụ sau ót của người con gái, tiếp tục gia tăng độ sâu của nụ hôn kia.
Cũng may Vân Thư cũng không phải là học sinh tiểu học của năm đó, sau khi lên cấp ba, buổi tối trên đường trở về, cô có thể nhìn thấy một vài cặp đôi ở dưới gốc cây, nhìn nhiều lần thì hiển nhiên cũng không còn hoảng loạn như trước. Cô thực bình tĩnh đi ngang qua bọn họ, sau khi đi qua thì mới thở phào một hơi.
Vẫn khá khẩn trương.
Trở lại chỗ ngồi, nhưng lần này cô không có ngốc nghếch kể cho Giang Tùy là cô nhìn thấy người khác hôn môi như trước đây.
Cô gái nhỏ đã trưởng thành, đối với một số đề tài thì cũng đã biết cách kiêng dè.
Nhưng điều mà Vân Thư không ngờ tới chính là, cái người vừa mới hôn môi kia thế nhưng cũng là bạn cùng phòng của Giang Tùy. Vừa đi tới, anh ta đã mở miệng nói: “Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe nên đã tới trễ.”
Giọng nói có phần lưu manh, cũng không là bộ dáng thật lòng muốn xin lỗi.
Một lúc sau, chuyện đầu tiên mà anh ta làm là ngẩng cổ uống hết một ly nước.
Tề Chiếu cố ý nói: “Cậu lại đổi bạn gái?”
Người này tùy tay ném một cái đồ vật về phía Tề Chiếu, “Ngậm cái miệng thối của cậu lại.”
Tiếp theo tầm mắt của anh ta rơi xuống trên người Vân Thư, dừng lại vài giây, Vân Thư bị anh ta nhìn thì có chút xấu hổ, rũ mắt xuống.
Người nọ tò mò hỏi: “Giang Tùy, đây là?”
“Em gái tớ.” Giang Tùy lại giới thiệu với Vân Thư, “Là bạn cùng phòng của anh, Triệu Giai Chu.”
Triệu Giai Chu lại nhìn Vân Thư, cười áy náy, “Tùy, xin lỗi nha.”
“Làm sao vậy?” Giang Tùy giương mắt nhìn cậu ta.
“Vừa mới nãy, lúc làm chút chuyện xấu với bạn gái tớ, thì không cẩn thận bị em gái nhỏ nhà cậu nhìn thấy.”
Thế nhưng, không nhờ Triệu Giai Chu cứ trực tiếp nói ra như vậy, đầu Vân Thư cúi càng thấp.
Giang Tùy xoa xoa đầu cô, an ủi nói: “Không có việc gì.”
Sau đó anh lại cảnh cáo Triệu Giai Chu một câu: “Lần sau cậu chú ý một chút.”
Triệu Giai Chu ra vẻ bất đắc dĩ: “Không phải là do tớ không biết đó là em gái của cậu sao, nếu biết thì tớ cũng không dám.”
Thấy cô gái nhỏ thẹn thùng, Tề Chiếu cũng nhìn không nổi nữa: “Được rồi, cậu thu liễm lại một chút, đừng có mà chỉnh đốn một hồi lại giống như khổng tước xòe đuôi.”
Triệu Giai Chu dỗi cậu ta: “Cậu còn không biết xấu hổ mà đi nói tớ, bình thường lúc tớ thức dậy, còn không phải đều do cậu làm ồn sao?”
Hai người Tề Chiếu và Triệu Giai Chu cãi nhau cậu một câu, tôi một câu, trên bàn vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đồ ăn được mang lên, hai người vẫn còn ồn ào nhốn nháo.
Sau khi cãi nhau mệt mỏi, Tề Chiếu đột nhiên mở miệng: “Một người bạn của tớ có một quán bar, đang muốn chuyển nhượng, mọi người có ai có cảm thấy hứng thú hay không?”
Triệu Giai Chu hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Là quán bar lành mạnh thông thường, có 2 tầng, tầng 1 để đón khách, tầng 2 còn có mấy phòng trống, tùy tiện dùng làm gì cũng được. Giá thuê cũng không cao lắm do cậu ta tự sửa, điều kiện còn khá tốt.”
“Bình thường chúng ta chơi chơi còn được, giờ tính đến làm ăn, tiền ở đâu ra.” Triệu Giai Chu vô tình vạch trần.
Tề Chiếu nghĩ, hình như đúng là như vậy.
Đang định không nói tiếp chuyện này, thì đột nhiên Giang Tùy mở miệng nói: “Hôm nào dẫn tớ đi xem đi.”
Ánh mắt Tề Chiếu sáng rực lên một chút, “Tùy, cậu cảm thấy hứng thú với cái này à?”
“Ừ.”
Giang Tùy có ý định muốn tự gây dựng sự nghiệp, yêu cầu có một văn phòng. Dù sao đều phải tìm kiếm nơi, nếu Tề Chiếu nói không mắc, vậy thì đi xem một chút cũng không có vấn đề gì.
“Được, vậy quyết định như thế nhé, hôm nào tớ dẫn cậu qua đó.”
Triệu Giai Chu “Sax” một tiếng, “Lão đại chính là lão đại.”
Tề Chiếu cười cậu ta: “Nhìn xem giọng cậu chua như vậy kìa.”
Từ lúc Giang Tùy học đại học đến bây giờ, cũng nhận được không ít các loại học bổng lớn bé, lúc này. vừa mới tới đại học A không bao lâu, cũng đã cùng giáo sư nhận mấy cái hạng mục lớn.
Mấy bạn cùng phòng tùy rằng không biết hoàn cảnh gia đình anh như thế nào, nhưng mà biết Giang Tùy có tiền tích lũy.
Người khác đọc sách tiêu tiền, Giang Tùy đọc sách kiếm tiền.
Chênh lệch giữa người với người, đôi khi không thể so đo được.
Tề Chiếu cầm ly, nâng ly với mấy bạn cùng phòng của mình.
Nơi tụ tập liên hoan là một quán ăn khá đẹp, toàn bộ quán đều được bọn họ bao, chia ra làm nhiều bàn, vô cùng náo nhiệt.
Khai giảng lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người tụ tập, sau khi nghe nói có thể dẫn người nhà đi cùng, thì có rất nhiều người mang theo bạn trai hoặc bạn gái của mình tới đây.
Sau khi bước vào, Giang Tùy nhìn lướt qua bên trong một chút, sau đó dẫn Vân Thư tới một cái bàn ăn ở bên cạnh.
Bọn họ vừa tới gần, bạn cùng phòng của Giang Tùy ngay lập tức xô đẩy anh một chút, nói ở bên tai anh: “Tiểu tử nhà cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng (1) nha, thế nào mà im hơi lặng tiếng dẫn bạn gái tới đây mà không nói trước gì cả.”
(1) Chân nhân bất lộ tướng: là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ những người giỏi giang, đắc đạo, những người tài giỏi, thông minh sẽ không để lộ thân phận, tài năng cũng như sự giỏi giang ra bên ngoài để người khác thấy được mà thường sẽ che giấu, ẩn mình.
Giang Tùy chột dạ, liếc mắt nhìn Vân Thư một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Đừng nói bậy, không phải là bạn gái.”
Bạn cùng phòng sửng sốt một chút, “Không phải bạn gái?”
Giang Tùy “Ừ” một tiếng.
“Vậy có phải là em gái hàng xóm thường xuyên gọi điện thoại cho cậu không?”
“Ừ.”
“ĐM, người khác đều mang theo bạn gái, thế mà cậu lại dẫn theo em gái.”
“Có vấn đề?” Giang Tùy liếc nhìn cậu ta một cái, giọng nói mang theo chút bực bội.
Bạn cùng phòng vội vàng đáp lại: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Giang Tùy mới vừa ngồi xuống, cậu ta lại cười, bồi thêm một câu: “Em gái này của cậu lớn lên rất xinh đẹp nha.”
Giang Tùy trừng mắt nhìn cậu ta.
“Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa còn không được sao.”
Giang Tùy quay đầu đi, giới thiệu Vân Thư với mấy bạn cùng phòng của anh. Mỗi người Vân Thư đều ngoan ngoãn chào hỏi, làm cho bọn họ cực kỳ vui vẻ.
Cậu thanh niên ngồi đối diện với Giang Tùy tên Tề Chiếu, ngày thường đều thấy Giang Tùy vô cùng để bụng đối với em gái hàng xóm này, hôm nay thật vất vả mới nhìn thấy người thật, cho nên không bỏ qua cơ hội trêu chọc.
Cậu ấy mở miệng nói: “Em gái nhỏ.”
Xưng hô rất tốt, nhưng qua miệng cậu ta thì không biết vì sao lại có cảm giác lưu manh.
Vân Thư biết là đang gọi cô, cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt trong suốt kia, lương tâm Tề Chiếu thiếu chút nữa mềm nhũn.
Nhưng mà vẫn là thiếu một chút nữa mà thôi.
Cậu ta thay đổi cách xưng hô, gọi: “Cô bé, có phải em trộm yêu sớm ở trường sau lưng anh em không?”
Vân Thư liếc mắt nhìn Giang Tùy một cái, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”
“Thật sự?”
“Dạ.”
Tề Chiếu nghiêm túc nói: “Em trai anh cũng học lớp 11, nhưng anh nghe nó nói, rất nhiều bạn nữ trong lớp nó đều trộm yêu đương.”
Vân Thư nghiêm túc trả lời: “Em không có.” Sau đó cô liền nhìn về phía Giang Tùy.
Giang Tùy kéo Tề Chiếu ngồi xuống, “Được rồi, đừng có trêu em ấy.”
Bộ dáng ‘che chở cho con’ của Giang Tùy vô cùng rõ ràng, ngay khi Tề Chiếu chuẩn bị động tác nhỏ, đã bị Giang Tùy ngăn lại, muốn chơi xấu cũng không thực hiện được.
Vân Thư bị mọi người nhìn nhìn, làm cho cô có chút khẩn trương, kéo tay áo của Giang Tùy, “Anh, em đi toilet một chút.”
“Ừ, có muốn anh đi với em không?”
“Không cần.”
Vân Thư ra khỏi bàn.
Cô cảm thấy cảnh tượng này có chút giống mấy năm trước, lúc sinh nhật anh Chu Ngạn, Giang Tùy cũng ở bên cạnh chiếu cố cô như thế này.
Vân Thư nghĩ đến nhiều năm như vậy qua đi, Giang Tùy vẫn còn ở bên cạnh cô thì khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.
Những bước dưới chân cũng trở nên vui vẻ hơn.
Khi từ toilet đi ra, Vân Thư còn cố ý sửa sang lại đầu tóc của mình một chút.
Kết quả vừa đi ra khỏi cửa, thì thấy một cặp đôi ở bên ngoài hôn môi đến mức không dứt ra được, rõ ràng người đàn ông kia đã nhìn thấy cô, nhưng không có ý định dừng lại.
Bàn tay bá đạo chế trụ sau ót của người con gái, tiếp tục gia tăng độ sâu của nụ hôn kia.
Cũng may Vân Thư cũng không phải là học sinh tiểu học của năm đó, sau khi lên cấp ba, buổi tối trên đường trở về, cô có thể nhìn thấy một vài cặp đôi ở dưới gốc cây, nhìn nhiều lần thì hiển nhiên cũng không còn hoảng loạn như trước. Cô thực bình tĩnh đi ngang qua bọn họ, sau khi đi qua thì mới thở phào một hơi.
Vẫn khá khẩn trương.
Trở lại chỗ ngồi, nhưng lần này cô không có ngốc nghếch kể cho Giang Tùy là cô nhìn thấy người khác hôn môi như trước đây.
Cô gái nhỏ đã trưởng thành, đối với một số đề tài thì cũng đã biết cách kiêng dè.
Nhưng điều mà Vân Thư không ngờ tới chính là, cái người vừa mới hôn môi kia thế nhưng cũng là bạn cùng phòng của Giang Tùy. Vừa đi tới, anh ta đã mở miệng nói: “Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe nên đã tới trễ.”
Giọng nói có phần lưu manh, cũng không là bộ dáng thật lòng muốn xin lỗi.
Một lúc sau, chuyện đầu tiên mà anh ta làm là ngẩng cổ uống hết một ly nước.
Tề Chiếu cố ý nói: “Cậu lại đổi bạn gái?”
Người này tùy tay ném một cái đồ vật về phía Tề Chiếu, “Ngậm cái miệng thối của cậu lại.”
Tiếp theo tầm mắt của anh ta rơi xuống trên người Vân Thư, dừng lại vài giây, Vân Thư bị anh ta nhìn thì có chút xấu hổ, rũ mắt xuống.
Người nọ tò mò hỏi: “Giang Tùy, đây là?”
“Em gái tớ.” Giang Tùy lại giới thiệu với Vân Thư, “Là bạn cùng phòng của anh, Triệu Giai Chu.”
Triệu Giai Chu lại nhìn Vân Thư, cười áy náy, “Tùy, xin lỗi nha.”
“Làm sao vậy?” Giang Tùy giương mắt nhìn cậu ta.
“Vừa mới nãy, lúc làm chút chuyện xấu với bạn gái tớ, thì không cẩn thận bị em gái nhỏ nhà cậu nhìn thấy.”
Thế nhưng, không nhờ Triệu Giai Chu cứ trực tiếp nói ra như vậy, đầu Vân Thư cúi càng thấp.
Giang Tùy xoa xoa đầu cô, an ủi nói: “Không có việc gì.”
Sau đó anh lại cảnh cáo Triệu Giai Chu một câu: “Lần sau cậu chú ý một chút.”
Triệu Giai Chu ra vẻ bất đắc dĩ: “Không phải là do tớ không biết đó là em gái của cậu sao, nếu biết thì tớ cũng không dám.”
Thấy cô gái nhỏ thẹn thùng, Tề Chiếu cũng nhìn không nổi nữa: “Được rồi, cậu thu liễm lại một chút, đừng có mà chỉnh đốn một hồi lại giống như khổng tước xòe đuôi.”
Triệu Giai Chu dỗi cậu ta: “Cậu còn không biết xấu hổ mà đi nói tớ, bình thường lúc tớ thức dậy, còn không phải đều do cậu làm ồn sao?”
Hai người Tề Chiếu và Triệu Giai Chu cãi nhau cậu một câu, tôi một câu, trên bàn vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đồ ăn được mang lên, hai người vẫn còn ồn ào nhốn nháo.
Sau khi cãi nhau mệt mỏi, Tề Chiếu đột nhiên mở miệng: “Một người bạn của tớ có một quán bar, đang muốn chuyển nhượng, mọi người có ai có cảm thấy hứng thú hay không?”
Triệu Giai Chu hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Là quán bar lành mạnh thông thường, có 2 tầng, tầng 1 để đón khách, tầng 2 còn có mấy phòng trống, tùy tiện dùng làm gì cũng được. Giá thuê cũng không cao lắm do cậu ta tự sửa, điều kiện còn khá tốt.”
“Bình thường chúng ta chơi chơi còn được, giờ tính đến làm ăn, tiền ở đâu ra.” Triệu Giai Chu vô tình vạch trần.
Tề Chiếu nghĩ, hình như đúng là như vậy.
Đang định không nói tiếp chuyện này, thì đột nhiên Giang Tùy mở miệng nói: “Hôm nào dẫn tớ đi xem đi.”
Ánh mắt Tề Chiếu sáng rực lên một chút, “Tùy, cậu cảm thấy hứng thú với cái này à?”
“Ừ.”
Giang Tùy có ý định muốn tự gây dựng sự nghiệp, yêu cầu có một văn phòng. Dù sao đều phải tìm kiếm nơi, nếu Tề Chiếu nói không mắc, vậy thì đi xem một chút cũng không có vấn đề gì.
“Được, vậy quyết định như thế nhé, hôm nào tớ dẫn cậu qua đó.”
Triệu Giai Chu “Sax” một tiếng, “Lão đại chính là lão đại.”
Tề Chiếu cười cậu ta: “Nhìn xem giọng cậu chua như vậy kìa.”
Từ lúc Giang Tùy học đại học đến bây giờ, cũng nhận được không ít các loại học bổng lớn bé, lúc này. vừa mới tới đại học A không bao lâu, cũng đã cùng giáo sư nhận mấy cái hạng mục lớn.
Mấy bạn cùng phòng tùy rằng không biết hoàn cảnh gia đình anh như thế nào, nhưng mà biết Giang Tùy có tiền tích lũy.
Người khác đọc sách tiêu tiền, Giang Tùy đọc sách kiếm tiền.
Chênh lệch giữa người với người, đôi khi không thể so đo được.
Tề Chiếu cầm ly, nâng ly với mấy bạn cùng phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.