Chương 45
Trì Anh
03/06/2021
Sau khai giảng, Vân Thư lại dọn về ký túc xá.
Buổi tối Vân Thư đang chuẩn bị bài thuyết trình powerpoint, thì Tần Oánh lẻn đến gần bên cạnh cô, hỏi: “Thư Thư, cậu và học trưởng Giang Tùy đã làm cái kia chưa?”
Vẻ mặt Vân Thư đầy vẻ nghi hoặc nhìn cậu ấy: “Cái gì?”
Tần Oánh đành phải viết hai chữ lên bàn tay cô, Vân Thư lập tức đỏ mặt.
“Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, tớ có thể khẳng định là không có.”
Thật ra Tần Oánh chỉ muốn trêu ghẹo cô, không có ý gì khác, nói xong thì cũng trở về giường của mình, tiếp tục chơi game.
Vân Thư cảm thấy lòng bàn tay vừa bị Tần Oánh xẹt qua có chút nóng.
Trong khoảng thời gian này, Giang Tùy rất bận, Vân Thư có đôi khi cuối tuần đến Qing, mọi người trong quán nói anh không có lại đây.
Nhưng mà tuần nào Vân Thư cũng đến Qing, cho dù không có anh ở đó.
Buổi sáng thứ bảy, Tần Oánh vừa rời giường, thì nhìn thấy Vân Thư đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu lại đi tới chỗ của học trưởng Giang Tùy à?”
Vân Thư gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Tần Oánh cảm thán một câu: “Thật hâm mộ tình cảm của hai người.”
Vân Thư bỏ hai bộ đề thi phiên dịch vào balo, sau đi ra khỏi cửa.
Lúc tới quán, nhìn thoáng qua xung quanh, lại phát hiện Giang Tùy không có ở đây, thì trong lòng có chút mất mát, sau đó chuẩn bị đi lên lầu. Đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau.
“Tìm ai đấy?”
“Không tìm ai.”
Vân Thư muốn đi lên, kết quả bị người nào đó kéo vào trong ngực.
Giang Tùy dựa đầu vào vai cô, nói: “Đi siêu thị với anh trước nhé, không còn đồ ăn vặt.”
“Anh buông em ra trước đi.”
“Không buông, không gặp em lâu như vậy, rất nhớ em.”
Giang Tùy nắm chặt tay cô, đặc biệt rêu rao đi siêu thị.
Vẫn giống như những lần trước, thấy người khác mua cái gì anh cũng luôn luôn muốn mua cho cô cái đó, sữa tươi, sữa chua gì đó đều mua vài hộp.
Vân Thư ngăn lại: “Được rồi, không ăn hết nhiều như vậy đâu ạ.”
“Cuối tuần có thể anh phải đi công tác với giáo sư một chuyến, cho nên chuẩn bị cho em nhiều một chút.”
Vân Thư nhìn anh, trong lòng lập tức được lấp đầy, loại cảm giác lúc nào cũng có người nhớ trong lòng này, thật sự rất ấm áp.
Khi tính tiền, đứng trước Vân Thư là một cậu con trai, cô nhìn thấy cậu ta lấy một hộp TT (1) trên kệ.
(1) Bao cao su.
Lấy xong thì cậu ta tính tiền, còn liếc mắt nhìn về người phía sau một cái. Lập tức Vân Thư giả bộ như không thấy gì.
Ra khỏi siêu thị, Giang Tùy trêu chọc: “Vừa rồi em nhìn thấy cái gì mà mặt lại hồng như vậy?”
“Không có gì.”
Giang Tùy nhìn gương mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng vì thẹn thùng thì nở nụ cười dịu dàng.
Trở lại quán, Giang Tùy giúp cô bỏ đồ đã mua vào trong phòng.
Anh áy náy nói: “Thư Thư, ngày mai anh sẽ đi, không thể ở trong quán với em được.”
“Không sao, em có thể đọc sách một mình trong quán.”
Hôm nay có thể gặp anh, cô cũng đã rất vui vẻ.
“Bạn gái của anh ngoan nhất thiên hạ.” Giang Tùy khoe khoang nói.
Vân Thư đột nhiên nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh.”
Giang Tùy cúi người xuống, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Vân Thư có chút không biết mở miệng thế nào, rối rắm một hồi, cô hỏi: “Anh có muốn cái kia không?”
“Hả?”
Vân Thư suy nghĩ một chút, “Lúc chúng ta ở siêu thị, người đứng trước em đã mua cái kia.”
Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản nhưng nói ra thật sự rất khó, cứ đi một vòng lớn như vậy.
Giang Tùy cười cười, hào phóng thừa nhận: “Muốn nha, nhưng mà Thư Thư của chúng ta còn quá nhỏ, anh không đành lòng.”
Vân Thư cậy mạnh nói: “Em không nhỏ.”
Thấy Giang Tùy hơi giật mình, Vân Thư lại giải thích: “Em không có ý kia.”
Ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, cô lại nói: “Em cảm thấy chúng ta cũng có thể.”
Những lời này làm cho Giang Tùy càng thêm kinh ngạc.
Vân Thư xấu hổ trực tiếp trốn vào trong chăn.
Giang Tùy cúi người xuống, đè Vân Thư dưới thân, “Thư Thư, em vừa mới nói cái gì?”
Vân Thư ồm ồm nói: “Cái gì em cũng chưa nói.”
Chỉ là cô lo lắng, nếu như Giang Tùy luôn kiềm chế thì có thể kiềm chế tới bị bệnh luôn hay không. Trước đây cô cũng đọc được một ít bài post về vấn đề này.
Giang Tùy thấp giọng cười bên tai cô, nói: “Chờ lần sau.”
Vân Thư không biết Giang Tùy nói lần sau là khi nào, sau đó hai người đều không nhắc lại chuyện này, nhưng mà sinh nhật Giang Tùy cũng sắp tới rồi.
Vân Thư đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh từ sớm.
Ngày đó, Triệu Giai Chu và Tề Chiếu đều bớt thời gian tới tham dự, vốn dĩ muốn nhân cơ hội này chuốc say Giang Tùy. Nhưng mà ai biết được Giang Tùy thì không say, còn hai người bọn họ đều ngã lăn trên mặt đất.
Trong quán Giang Tùy chất một đống quà tặng, Tề Chiếu hâm mộ nói: “Tùy, cậu đã có bạn gái, sao mà mấy cô gái kia vẫn không từ bỏ tâm tư bất chính với cậu nha.”
Triệu Giai Chu bổ một đao: “Người ta lớn lên đẹp trai như vậy, cậu tưởng giống như cậu hay sao, giống như con khỉ vậy.”
“Triệu Giai Chu, hôm nay tớ liều mạng với cậu.”
Cuối cùng, bánh kem mà Vân Thư mua cũng đã bị hai người bọn họ phá hư tới mức không còn nhìn ra hình dáng gì, trên mặt mọi người đều dính kem.
Buổi tối, Triệu Giai Chu và Tề Chiếu ngủ lại ở đây.
Vân Thư đỡ Giang Tùy lên lầu.
Sau khi đỡ anh vào phòng, Vân Thư cũng về phòng mình tắm rửa. Tắm xong, cô vẫn lo lắng cho Giang Tuy nên chạy qua phòng xem anh.
Giang Tùy cũng vừa trong phòng tắm đi ra, mặc mỗi một cái quần đùi, bên trên trần trụi, không mặc gì cả.
Vân Thư nhanh chóng đưa tay bụm kín mặt.
Giang Tùy đi đến bên cạnh cô.
Qua kẽ tay, Vân Thư hé mắt nhìn anh đang híp mắt lại lần, khóe miệng còn mang theo nụ cười xấu xa.
“Em chỉ muốn lại xem anh một chút, không có việc gì thì em về phòng trước đây.”
Vân Thư muốn chạy, kết quả bị Giang Tùy kéo lại, hai người lăn đến trên giường, Vân Thư chạm vào ngực trần của anh thì tim đập càng nhanh hơn.
Giọng nói trầm thấp của Giang Tùy vang lên bên tai.
“Thư Thư, còn nhớ rõ lần trước đã nói gì không?”
Dưới loại tình huống này, không cần phải ám chỉ quá nhiều, Vân Thư cũng biết Giang Tùy muốn nói cái gì.
“Nhưng mà chúng ta không mua cái kia.”
Giang Tùy đứng dậy, lấy một hộp từ trong ngăn kéo ra.
Vân Thư giật mình nhìn anh: “Anh mua khi nào?”
“Lúc trước Triệu Giai Chu đưa.”
“……”
Trong lòng Vân Thư còn đang suy nghĩ sao mà Triệu Giai Chu lại đưa đồ như vậy thì một loạt nụ hôn ôn nhu dày đặc đã rơi xuống.
Vân Thư khẩn trương ôm chặt cổ anh, cô cảm thấy toàn thân đều tê tê dại dại, hơi thở ấm áp phả trên da thịt làm cho cô không khỏi rùng mình.
Cảm giác này không giống như cảm giác hôn môi trước đó.
Động tác của Giang Tùy cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Vân Thư vẫn đau đến mức phải hét lên một tiếng.
Giang Tùy nhẹ giọng hỏi: “Rất đau sao?”
Vân Thư xấu hổ cúi đầu xuống, trả lời: “Không có.”
Cũng may Giang Tùy cũng lăn lộn không lâu lắm, sau khi xong thì ôm cô vào phòng tắm tắm rửa rồi ôm cô chìm vào mộng đẹp.
Buổi tối Vân Thư đang chuẩn bị bài thuyết trình powerpoint, thì Tần Oánh lẻn đến gần bên cạnh cô, hỏi: “Thư Thư, cậu và học trưởng Giang Tùy đã làm cái kia chưa?”
Vẻ mặt Vân Thư đầy vẻ nghi hoặc nhìn cậu ấy: “Cái gì?”
Tần Oánh đành phải viết hai chữ lên bàn tay cô, Vân Thư lập tức đỏ mặt.
“Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, tớ có thể khẳng định là không có.”
Thật ra Tần Oánh chỉ muốn trêu ghẹo cô, không có ý gì khác, nói xong thì cũng trở về giường của mình, tiếp tục chơi game.
Vân Thư cảm thấy lòng bàn tay vừa bị Tần Oánh xẹt qua có chút nóng.
Trong khoảng thời gian này, Giang Tùy rất bận, Vân Thư có đôi khi cuối tuần đến Qing, mọi người trong quán nói anh không có lại đây.
Nhưng mà tuần nào Vân Thư cũng đến Qing, cho dù không có anh ở đó.
Buổi sáng thứ bảy, Tần Oánh vừa rời giường, thì nhìn thấy Vân Thư đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu lại đi tới chỗ của học trưởng Giang Tùy à?”
Vân Thư gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Tần Oánh cảm thán một câu: “Thật hâm mộ tình cảm của hai người.”
Vân Thư bỏ hai bộ đề thi phiên dịch vào balo, sau đi ra khỏi cửa.
Lúc tới quán, nhìn thoáng qua xung quanh, lại phát hiện Giang Tùy không có ở đây, thì trong lòng có chút mất mát, sau đó chuẩn bị đi lên lầu. Đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau.
“Tìm ai đấy?”
“Không tìm ai.”
Vân Thư muốn đi lên, kết quả bị người nào đó kéo vào trong ngực.
Giang Tùy dựa đầu vào vai cô, nói: “Đi siêu thị với anh trước nhé, không còn đồ ăn vặt.”
“Anh buông em ra trước đi.”
“Không buông, không gặp em lâu như vậy, rất nhớ em.”
Giang Tùy nắm chặt tay cô, đặc biệt rêu rao đi siêu thị.
Vẫn giống như những lần trước, thấy người khác mua cái gì anh cũng luôn luôn muốn mua cho cô cái đó, sữa tươi, sữa chua gì đó đều mua vài hộp.
Vân Thư ngăn lại: “Được rồi, không ăn hết nhiều như vậy đâu ạ.”
“Cuối tuần có thể anh phải đi công tác với giáo sư một chuyến, cho nên chuẩn bị cho em nhiều một chút.”
Vân Thư nhìn anh, trong lòng lập tức được lấp đầy, loại cảm giác lúc nào cũng có người nhớ trong lòng này, thật sự rất ấm áp.
Khi tính tiền, đứng trước Vân Thư là một cậu con trai, cô nhìn thấy cậu ta lấy một hộp TT (1) trên kệ.
(1) Bao cao su.
Lấy xong thì cậu ta tính tiền, còn liếc mắt nhìn về người phía sau một cái. Lập tức Vân Thư giả bộ như không thấy gì.
Ra khỏi siêu thị, Giang Tùy trêu chọc: “Vừa rồi em nhìn thấy cái gì mà mặt lại hồng như vậy?”
“Không có gì.”
Giang Tùy nhìn gương mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng vì thẹn thùng thì nở nụ cười dịu dàng.
Trở lại quán, Giang Tùy giúp cô bỏ đồ đã mua vào trong phòng.
Anh áy náy nói: “Thư Thư, ngày mai anh sẽ đi, không thể ở trong quán với em được.”
“Không sao, em có thể đọc sách một mình trong quán.”
Hôm nay có thể gặp anh, cô cũng đã rất vui vẻ.
“Bạn gái của anh ngoan nhất thiên hạ.” Giang Tùy khoe khoang nói.
Vân Thư đột nhiên nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh.”
Giang Tùy cúi người xuống, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Vân Thư có chút không biết mở miệng thế nào, rối rắm một hồi, cô hỏi: “Anh có muốn cái kia không?”
“Hả?”
Vân Thư suy nghĩ một chút, “Lúc chúng ta ở siêu thị, người đứng trước em đã mua cái kia.”
Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản nhưng nói ra thật sự rất khó, cứ đi một vòng lớn như vậy.
Giang Tùy cười cười, hào phóng thừa nhận: “Muốn nha, nhưng mà Thư Thư của chúng ta còn quá nhỏ, anh không đành lòng.”
Vân Thư cậy mạnh nói: “Em không nhỏ.”
Thấy Giang Tùy hơi giật mình, Vân Thư lại giải thích: “Em không có ý kia.”
Ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, cô lại nói: “Em cảm thấy chúng ta cũng có thể.”
Những lời này làm cho Giang Tùy càng thêm kinh ngạc.
Vân Thư xấu hổ trực tiếp trốn vào trong chăn.
Giang Tùy cúi người xuống, đè Vân Thư dưới thân, “Thư Thư, em vừa mới nói cái gì?”
Vân Thư ồm ồm nói: “Cái gì em cũng chưa nói.”
Chỉ là cô lo lắng, nếu như Giang Tùy luôn kiềm chế thì có thể kiềm chế tới bị bệnh luôn hay không. Trước đây cô cũng đọc được một ít bài post về vấn đề này.
Giang Tùy thấp giọng cười bên tai cô, nói: “Chờ lần sau.”
Vân Thư không biết Giang Tùy nói lần sau là khi nào, sau đó hai người đều không nhắc lại chuyện này, nhưng mà sinh nhật Giang Tùy cũng sắp tới rồi.
Vân Thư đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh từ sớm.
Ngày đó, Triệu Giai Chu và Tề Chiếu đều bớt thời gian tới tham dự, vốn dĩ muốn nhân cơ hội này chuốc say Giang Tùy. Nhưng mà ai biết được Giang Tùy thì không say, còn hai người bọn họ đều ngã lăn trên mặt đất.
Trong quán Giang Tùy chất một đống quà tặng, Tề Chiếu hâm mộ nói: “Tùy, cậu đã có bạn gái, sao mà mấy cô gái kia vẫn không từ bỏ tâm tư bất chính với cậu nha.”
Triệu Giai Chu bổ một đao: “Người ta lớn lên đẹp trai như vậy, cậu tưởng giống như cậu hay sao, giống như con khỉ vậy.”
“Triệu Giai Chu, hôm nay tớ liều mạng với cậu.”
Cuối cùng, bánh kem mà Vân Thư mua cũng đã bị hai người bọn họ phá hư tới mức không còn nhìn ra hình dáng gì, trên mặt mọi người đều dính kem.
Buổi tối, Triệu Giai Chu và Tề Chiếu ngủ lại ở đây.
Vân Thư đỡ Giang Tùy lên lầu.
Sau khi đỡ anh vào phòng, Vân Thư cũng về phòng mình tắm rửa. Tắm xong, cô vẫn lo lắng cho Giang Tuy nên chạy qua phòng xem anh.
Giang Tùy cũng vừa trong phòng tắm đi ra, mặc mỗi một cái quần đùi, bên trên trần trụi, không mặc gì cả.
Vân Thư nhanh chóng đưa tay bụm kín mặt.
Giang Tùy đi đến bên cạnh cô.
Qua kẽ tay, Vân Thư hé mắt nhìn anh đang híp mắt lại lần, khóe miệng còn mang theo nụ cười xấu xa.
“Em chỉ muốn lại xem anh một chút, không có việc gì thì em về phòng trước đây.”
Vân Thư muốn chạy, kết quả bị Giang Tùy kéo lại, hai người lăn đến trên giường, Vân Thư chạm vào ngực trần của anh thì tim đập càng nhanh hơn.
Giọng nói trầm thấp của Giang Tùy vang lên bên tai.
“Thư Thư, còn nhớ rõ lần trước đã nói gì không?”
Dưới loại tình huống này, không cần phải ám chỉ quá nhiều, Vân Thư cũng biết Giang Tùy muốn nói cái gì.
“Nhưng mà chúng ta không mua cái kia.”
Giang Tùy đứng dậy, lấy một hộp từ trong ngăn kéo ra.
Vân Thư giật mình nhìn anh: “Anh mua khi nào?”
“Lúc trước Triệu Giai Chu đưa.”
“……”
Trong lòng Vân Thư còn đang suy nghĩ sao mà Triệu Giai Chu lại đưa đồ như vậy thì một loạt nụ hôn ôn nhu dày đặc đã rơi xuống.
Vân Thư khẩn trương ôm chặt cổ anh, cô cảm thấy toàn thân đều tê tê dại dại, hơi thở ấm áp phả trên da thịt làm cho cô không khỏi rùng mình.
Cảm giác này không giống như cảm giác hôn môi trước đó.
Động tác của Giang Tùy cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Vân Thư vẫn đau đến mức phải hét lên một tiếng.
Giang Tùy nhẹ giọng hỏi: “Rất đau sao?”
Vân Thư xấu hổ cúi đầu xuống, trả lời: “Không có.”
Cũng may Giang Tùy cũng lăn lộn không lâu lắm, sau khi xong thì ôm cô vào phòng tắm tắm rửa rồi ôm cô chìm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.