Chương 15: Lễ Vật Mừng Thọ
Thanh Hoan
28/04/2023
Qua nửa bữa tối, vũ cơ dần ngừng lại, các sứ thần của Cú Lệ và Cao Mật đã mang bảo vật quý hiếm đến, kính cẩn chúc mừng chủ nhân của ngày sinh thần hôm nay, sinh thần của Tấn Nhân Đế.
Tấn Nhân Đế lên ngôi được hai năm. Biên ải mặc dù chưa có biến động lớn, nhưng những xâm phạm mang tính thăm dò vẫn phát sinh nhiều lần. Những nước nhỏ ở xung quanh đều đang quan sát tình hình, từng bước thăm dò giới hạn của vị đế vương mới đăng cơ này.
Mà lần này hai nước cử sứ giả đến mừng thọ, chưa chắc không phải một lần dò thám gần hơi về khoảng cách, nếu bị phát hiện vị Tấn Nhân Đế này yếu đuối dễ lừa, thì biên giới Đại Tấn thậm chí đến trung nguyên, sẽ không có một ngày bình yên.
Sứ thần hai nước cùng nhau được đưa vào Điện Thái Cực, sống bên ngoài pháo đài chưa từng thấy cung điện lộng lẫy như vậy, mặc dù đã kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, nhưng vẻ mặt của bọn họ khó tránh khỏi sẽ lộ ra một chút. Những gì họ nhìn thấy và nghe thấy trên đường đến kinh yết kiến vua khiến họ ghen tị với Đại Tấn, tưởng tượng nếu người dân của bọn họ sở hữu được mảnh đất này, mỗi ngày sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu.
"Cú Lệ tặng một bức tượng bồ tát Đông Châu dát vàng, một cặp hộp đựng kinh văn trường thọ bằng ngọc trắng, bảy tòa bảo tháp Luy Ty khảm bằng ngọc bích, Cao Mật tặng một thanh vỏ đao trắng khắc hoa, một trăm gia súc và cừu, hãn huyết bảo của tám mươi con bảo mã…”
"Năm bộ tơ tằm trên mặt có đính đá quý, một đôi bình bát giác bằng pha lê có đôi tai thú, mười đôi đàn hương đỏ dát vàng ngọc, mười đôi giá cắm nến gắn đá hồng ngọc dát vàng, mười đôi hạc lộc sáp ong và mười bộ dụng cụ cắm hoa, một đôi chậu hoa văn bằng vàng, Đông Châu trăm hộc*… ”
Thái giám trưởng sự đanh giọng đọc danh sách quà tặng của hai nước, sứ thần của hai nước sau khi nghe xong đều trừng mắt nhìn nhau.
Đại sứ Cao Mật: Chà, Cú Lệ thật là mưu mô đấy! Họ thậm chí còn gửi những gia súc, cừu và ngựa quý giá nhất! Chắc chắn là muốn kết hợp với nước Tấn tấn công Cao Mật của ta!
Sứ thần Cú Lệ: Chà, Cao Mật thật không biết xấu hổ! Nữ hoàng của nước ta thích nhất là những đồ trang sức bằng vàng và bạc này, sinh thần lần trước cũng chưa từng thấy bọn họ tặng! Quả nhiên là có suy nghĩ gian dối, còn lén lút kết thành đồng minh nữa, xem ra chính là muốn trị chúng ta!
Bên phía Đại Tấn, đám cận thần quỷ quyệt uống rượu mỉm cười, Tấn Nhân Đế Trầm Kình Thương đang ngồi trên ghế trên thản nhiên nghe tụng kinh, vẫy vẫy tay chỉ thị cho nội thị đưa sứ thần của hai nước sắp xếp ngồi vào vị trí đã chuẩn bị xong ở trong điện.
Khi các sứ thần tiếp kiến xong, đến lượt đến các hạ thần ở trong điện dâng lên lễ vật mừng thọ.
Để làm hài lòng Hoàng đế mới, các cận thần vắt óc bắt đầu tìm kiếm chuẩn bị trước hơn nửa năm, có người dâng lên những kỳ hoa dị thú khó tìm, có người dâng lên viên dạ minh châu to lớn, có người dâng lên bản bức tranh giang sơn vạn dặm, có người vì muốn thể hiện sự trung thực mà dâng lên tranh gấm vạn tự thọ cẩm. Có thể nói là trăm hoa đua nở, muôn vàn thứ quý hiếm.
Mà bởi vì Trầm Niệm vẫn đang uống rượu mơ để giải ngấy sau khi ăn xong thì nghe một loạt báo từ, đột nhiên lại phản ứng.
Ơ.
Hình như nàng quên chuẩn bị một món quà?
Người thị nữ Cốc Vũ của nàng hình như đã đề cập đến chuyện này từ nửa tháng trước, nhưng lúc đó Trầm Niệm nóng đến mức buồn bực mà trầm mê vào đá lạnh, chỉ dặn dò bọn họ chuẩn bị một bộ lễ phục thoải mái mát mẻ, còn tự tin nói rằng lễ vật sẽ do tự mình làm.
Kế hoạch ban đầu của Trầm Niệm là ôm chặt đùi của Hoàng đế để sau này không cho hắn làm chuyện xấu, nhưng sau này phát hiện ra còn chưa đợi được mình ôm, đã tự đặt chân qua đây rồi, suốt ngày truyền nàng vào cung, nói là để cho nàng hầu bệnh, kết quả là lần nào cũng cướp mứt kẹo của nàng, Trần Niệm tức đến nỗi đem chuyện chuẩn bị lễ vật vứt ra sau đầu.
Còn Cốc Vũ đứng sau lưng chủ tử, luôn nghĩ rằng chính công chúa của mình muốn chuẩn bị một điều bất ngờ cho Hoàng thượng, thế nên năm nay mới không dặn dò bọn họ chuẩn bị quà. Dù sao những năm trước đều bảo bọn họ mua gì cũng được, bây giờ được Hoàng thượng sủng ái như vậy, nhất định sẽ chuẩn bị thứ khác.
"Hoàng huynh, A Tịch cung chúc người long thể an khang, thánh thể vĩnh an."
Trong lúc phân tâm, đã đến phiên công chúa An Hòa Trầm Tịch chúc thọ. Chỉ thấy nàng ta từ sau lưng thị nữ ôm qua một cây đàn, nhẹ nhàng bái Trầm Kình Thương.
"A Tịch không có món quà nào có thể tặng, chỉ nguyện lấy sự thành tâm của mình, chúc hoàng huynh thọ cùng trời đất, chúc Đại Tấn muôn đời xanh tươi, quốc thái dân an."
Nói xong, nàng quỳ xuống trước sảnh, đặt cây đàn cổ cầm lên đùi, hình như có ý định độc tấu một khúc.
Trầm Niệm nhìn dáng vẻ đã chuẩn bị rõ ràng từ lâu của Trầm Niệm kia, tràn đầy tự tin định trổ tài đánh đàn, trợn mắt hai cái, cũng đứng lên.
"Hoàng huynh, A Niệm cũng không có lễ vật. Hôm nay cùng An Hòa dâng tặng một vũ khúc, mong thánh thể của người mau chóng bình phục, gió nổi sóng dữ, thần cản giết thần, phật cản giết phật! "
Mọi người có mặt đều sững sờ trước lời chúc mừng sinh nhật táo bạo và kỳ lạ của công chúa An Ninh, đặc biệt là các đại thần của Đại Tấn, trong lòng thầm mắng chửi, rõ ràng còn có sứ thần các nước, sao có thể nhắc tới chuyện hoàng thượng trước đó chưa khỏi bệnh!? Đây không phải là dâng một cái lỗ lên để người khác khoan sao! ?
Ngoài ra, thần cản giết thần, phật cản giết phật có nghĩa là gì! A Di Đà Phật! Giáng tội xuống Đại Tấn thì biết làm sao!?
Trong phòng im lặng, chỉ có vị thân vương mặc hoàng bào ngồi trên ghế khẽ run lên, khi mọi người còn tưởng rằng lời nói của công chúa An Ninh làm cho hoàng thượng tức giận, đột nhiên trong giọng nói của Tấn Nhân Đế truyền đến tiếng cười trầm thấp, dần dần, tiếng cười càng lúc càng to, vang dội khắp Điện Thái Cực.
Mọi người nhìn chăm chú lên trên, phát hiện trên mặt Tấn Nhân Đế tràn đầy sự thoải mái, đến cả khóe mắt thường lạnh lùng nghiêm nghị cũng tràn đầy ý cười. Giống như bị chủ đề của công chúa An Ninh chọc cười đến vui vẻ.
"Được rồi, một ngày này cũng đã tới rồi, An Ninh có nguyện ý cùng trẫm thần cản giết thần, phật cản giết phật không?"
Trầm Niệm đứng trong đại sảnh mặc trang phục màu đỏ, cằm nhọn hơi nhếch lên: "Đó là đương nhiên. A Niệm là muội muội của hoàng huynh, đương nhiên là hoàng huynh chỉ chỗ nào, A Niệm sẽ đánh chỗ đó!"
Nàng lặp lại lời hứa một lần nữa.
Bởi vì thiên đạo nhân quả, người của Tu chân giới ít khi hứa hẹn, bởi vì một khi đã hứa, thì sẽ giống như có thêm một sự trói buộc trên thân mình, nếu vi phạm lời thề, bản thân sẽ bị cắn trả.
Tuy nhiên Trầm Niệm là một người ly kinh bạn đạo (*), thường xuyên dựa vào tâm trạng mà nói nhảm, lúc trước chịu thiệt không ít, nhưng vẫn không có ý định thay đổi. Dưới tình huống bình thường nàng sẽ không thất hứa, dù sao đối với nàng mà nói, nhiều lời hứa cũng chỉ là giơ tay là có thể làm được.
(*) Ly kinh bạn đạo: Rời khỏi các hệ thống đã được thiết lập
Mà người nam nhân ngồi trên ghế rõ ràng lại hài lòng với lời nói của cô.
"Vương Thủ Đức, ban thưởng cho công chúa An Ninh mười miếng gấm, năm bộ tơ tằm trên mặt có đính đá quý, Đông Châu trăm hộc."
Triều thần: Hoàng thượng, đây không phải là sinh thần của người sao? Sao vừa mới bắt đầu đã tặng ngược lại quà rồi?
Sứ thần Cao Mật: Làm sao có thể! Chúng tôi dâng tặng trân bảo hiếm có! Cứ như vậy bị cẩu Hoàng đế tặng cho người khác rồi!
Sứ thần Cao Mật: Tôi có một câu nói không biết có nên nói hay không.
Trầm Niệm: Đến, thử nói một câu xem?
Tấn Nhân Đế lên ngôi được hai năm. Biên ải mặc dù chưa có biến động lớn, nhưng những xâm phạm mang tính thăm dò vẫn phát sinh nhiều lần. Những nước nhỏ ở xung quanh đều đang quan sát tình hình, từng bước thăm dò giới hạn của vị đế vương mới đăng cơ này.
Mà lần này hai nước cử sứ giả đến mừng thọ, chưa chắc không phải một lần dò thám gần hơi về khoảng cách, nếu bị phát hiện vị Tấn Nhân Đế này yếu đuối dễ lừa, thì biên giới Đại Tấn thậm chí đến trung nguyên, sẽ không có một ngày bình yên.
Sứ thần hai nước cùng nhau được đưa vào Điện Thái Cực, sống bên ngoài pháo đài chưa từng thấy cung điện lộng lẫy như vậy, mặc dù đã kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, nhưng vẻ mặt của bọn họ khó tránh khỏi sẽ lộ ra một chút. Những gì họ nhìn thấy và nghe thấy trên đường đến kinh yết kiến vua khiến họ ghen tị với Đại Tấn, tưởng tượng nếu người dân của bọn họ sở hữu được mảnh đất này, mỗi ngày sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu.
"Cú Lệ tặng một bức tượng bồ tát Đông Châu dát vàng, một cặp hộp đựng kinh văn trường thọ bằng ngọc trắng, bảy tòa bảo tháp Luy Ty khảm bằng ngọc bích, Cao Mật tặng một thanh vỏ đao trắng khắc hoa, một trăm gia súc và cừu, hãn huyết bảo của tám mươi con bảo mã…”
"Năm bộ tơ tằm trên mặt có đính đá quý, một đôi bình bát giác bằng pha lê có đôi tai thú, mười đôi đàn hương đỏ dát vàng ngọc, mười đôi giá cắm nến gắn đá hồng ngọc dát vàng, mười đôi hạc lộc sáp ong và mười bộ dụng cụ cắm hoa, một đôi chậu hoa văn bằng vàng, Đông Châu trăm hộc*… ”
Thái giám trưởng sự đanh giọng đọc danh sách quà tặng của hai nước, sứ thần của hai nước sau khi nghe xong đều trừng mắt nhìn nhau.
Đại sứ Cao Mật: Chà, Cú Lệ thật là mưu mô đấy! Họ thậm chí còn gửi những gia súc, cừu và ngựa quý giá nhất! Chắc chắn là muốn kết hợp với nước Tấn tấn công Cao Mật của ta!
Sứ thần Cú Lệ: Chà, Cao Mật thật không biết xấu hổ! Nữ hoàng của nước ta thích nhất là những đồ trang sức bằng vàng và bạc này, sinh thần lần trước cũng chưa từng thấy bọn họ tặng! Quả nhiên là có suy nghĩ gian dối, còn lén lút kết thành đồng minh nữa, xem ra chính là muốn trị chúng ta!
Bên phía Đại Tấn, đám cận thần quỷ quyệt uống rượu mỉm cười, Tấn Nhân Đế Trầm Kình Thương đang ngồi trên ghế trên thản nhiên nghe tụng kinh, vẫy vẫy tay chỉ thị cho nội thị đưa sứ thần của hai nước sắp xếp ngồi vào vị trí đã chuẩn bị xong ở trong điện.
Khi các sứ thần tiếp kiến xong, đến lượt đến các hạ thần ở trong điện dâng lên lễ vật mừng thọ.
Để làm hài lòng Hoàng đế mới, các cận thần vắt óc bắt đầu tìm kiếm chuẩn bị trước hơn nửa năm, có người dâng lên những kỳ hoa dị thú khó tìm, có người dâng lên viên dạ minh châu to lớn, có người dâng lên bản bức tranh giang sơn vạn dặm, có người vì muốn thể hiện sự trung thực mà dâng lên tranh gấm vạn tự thọ cẩm. Có thể nói là trăm hoa đua nở, muôn vàn thứ quý hiếm.
Mà bởi vì Trầm Niệm vẫn đang uống rượu mơ để giải ngấy sau khi ăn xong thì nghe một loạt báo từ, đột nhiên lại phản ứng.
Ơ.
Hình như nàng quên chuẩn bị một món quà?
Người thị nữ Cốc Vũ của nàng hình như đã đề cập đến chuyện này từ nửa tháng trước, nhưng lúc đó Trầm Niệm nóng đến mức buồn bực mà trầm mê vào đá lạnh, chỉ dặn dò bọn họ chuẩn bị một bộ lễ phục thoải mái mát mẻ, còn tự tin nói rằng lễ vật sẽ do tự mình làm.
Kế hoạch ban đầu của Trầm Niệm là ôm chặt đùi của Hoàng đế để sau này không cho hắn làm chuyện xấu, nhưng sau này phát hiện ra còn chưa đợi được mình ôm, đã tự đặt chân qua đây rồi, suốt ngày truyền nàng vào cung, nói là để cho nàng hầu bệnh, kết quả là lần nào cũng cướp mứt kẹo của nàng, Trần Niệm tức đến nỗi đem chuyện chuẩn bị lễ vật vứt ra sau đầu.
Còn Cốc Vũ đứng sau lưng chủ tử, luôn nghĩ rằng chính công chúa của mình muốn chuẩn bị một điều bất ngờ cho Hoàng thượng, thế nên năm nay mới không dặn dò bọn họ chuẩn bị quà. Dù sao những năm trước đều bảo bọn họ mua gì cũng được, bây giờ được Hoàng thượng sủng ái như vậy, nhất định sẽ chuẩn bị thứ khác.
"Hoàng huynh, A Tịch cung chúc người long thể an khang, thánh thể vĩnh an."
Trong lúc phân tâm, đã đến phiên công chúa An Hòa Trầm Tịch chúc thọ. Chỉ thấy nàng ta từ sau lưng thị nữ ôm qua một cây đàn, nhẹ nhàng bái Trầm Kình Thương.
"A Tịch không có món quà nào có thể tặng, chỉ nguyện lấy sự thành tâm của mình, chúc hoàng huynh thọ cùng trời đất, chúc Đại Tấn muôn đời xanh tươi, quốc thái dân an."
Nói xong, nàng quỳ xuống trước sảnh, đặt cây đàn cổ cầm lên đùi, hình như có ý định độc tấu một khúc.
Trầm Niệm nhìn dáng vẻ đã chuẩn bị rõ ràng từ lâu của Trầm Niệm kia, tràn đầy tự tin định trổ tài đánh đàn, trợn mắt hai cái, cũng đứng lên.
"Hoàng huynh, A Niệm cũng không có lễ vật. Hôm nay cùng An Hòa dâng tặng một vũ khúc, mong thánh thể của người mau chóng bình phục, gió nổi sóng dữ, thần cản giết thần, phật cản giết phật! "
Mọi người có mặt đều sững sờ trước lời chúc mừng sinh nhật táo bạo và kỳ lạ của công chúa An Ninh, đặc biệt là các đại thần của Đại Tấn, trong lòng thầm mắng chửi, rõ ràng còn có sứ thần các nước, sao có thể nhắc tới chuyện hoàng thượng trước đó chưa khỏi bệnh!? Đây không phải là dâng một cái lỗ lên để người khác khoan sao! ?
Ngoài ra, thần cản giết thần, phật cản giết phật có nghĩa là gì! A Di Đà Phật! Giáng tội xuống Đại Tấn thì biết làm sao!?
Trong phòng im lặng, chỉ có vị thân vương mặc hoàng bào ngồi trên ghế khẽ run lên, khi mọi người còn tưởng rằng lời nói của công chúa An Ninh làm cho hoàng thượng tức giận, đột nhiên trong giọng nói của Tấn Nhân Đế truyền đến tiếng cười trầm thấp, dần dần, tiếng cười càng lúc càng to, vang dội khắp Điện Thái Cực.
Mọi người nhìn chăm chú lên trên, phát hiện trên mặt Tấn Nhân Đế tràn đầy sự thoải mái, đến cả khóe mắt thường lạnh lùng nghiêm nghị cũng tràn đầy ý cười. Giống như bị chủ đề của công chúa An Ninh chọc cười đến vui vẻ.
"Được rồi, một ngày này cũng đã tới rồi, An Ninh có nguyện ý cùng trẫm thần cản giết thần, phật cản giết phật không?"
Trầm Niệm đứng trong đại sảnh mặc trang phục màu đỏ, cằm nhọn hơi nhếch lên: "Đó là đương nhiên. A Niệm là muội muội của hoàng huynh, đương nhiên là hoàng huynh chỉ chỗ nào, A Niệm sẽ đánh chỗ đó!"
Nàng lặp lại lời hứa một lần nữa.
Bởi vì thiên đạo nhân quả, người của Tu chân giới ít khi hứa hẹn, bởi vì một khi đã hứa, thì sẽ giống như có thêm một sự trói buộc trên thân mình, nếu vi phạm lời thề, bản thân sẽ bị cắn trả.
Tuy nhiên Trầm Niệm là một người ly kinh bạn đạo (*), thường xuyên dựa vào tâm trạng mà nói nhảm, lúc trước chịu thiệt không ít, nhưng vẫn không có ý định thay đổi. Dưới tình huống bình thường nàng sẽ không thất hứa, dù sao đối với nàng mà nói, nhiều lời hứa cũng chỉ là giơ tay là có thể làm được.
(*) Ly kinh bạn đạo: Rời khỏi các hệ thống đã được thiết lập
Mà người nam nhân ngồi trên ghế rõ ràng lại hài lòng với lời nói của cô.
"Vương Thủ Đức, ban thưởng cho công chúa An Ninh mười miếng gấm, năm bộ tơ tằm trên mặt có đính đá quý, Đông Châu trăm hộc."
Triều thần: Hoàng thượng, đây không phải là sinh thần của người sao? Sao vừa mới bắt đầu đã tặng ngược lại quà rồi?
Sứ thần Cao Mật: Làm sao có thể! Chúng tôi dâng tặng trân bảo hiếm có! Cứ như vậy bị cẩu Hoàng đế tặng cho người khác rồi!
Sứ thần Cao Mật: Tôi có một câu nói không biết có nên nói hay không.
Trầm Niệm: Đến, thử nói một câu xem?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.