Chương 25: Người Đẹp Tốt Bụng
Thanh Hoan
02/05/2023
Trầm Niệm cũng không biết mình đã khiến cho bách tính Kinh thành ăn một quả dưa lớn, Trầm Niệm cười hì hì phất tay để chưởng quỹ đi chuẩn bị hàng.
"Bây giờ không cần tiết kiệm tiền thay bổn cung! Dù sao hôm qua hoàng huynh thưởng cho bổn cung rất nhiều thứ tốt, tâm tình bổn cung rất vui không thiếu tiền."
Ngược lại không đủ tiền thì đi tìm long vệ, long vệ sẽ đi tìm chủ nhân của bọn họ. Nàng không cần bận tâm đến tiền của mình.
"Ha ha, không dám không dám." Mông Thái nghĩ thầm, hôm qua ngươi đến mua hết những bảo vật vơ vét trong nửa năm ở Cao Mật, thật là chuyện tốt nha!
Uất ức!
Thẩm Niệm làm trò quỷ một phen, nàng nhìn Mông Thái cười khổ khiến tâm trạng nàng sung sướng không ít.
Nếu sứ thần Cao Mật không biết bị Thái tử nhà mình dồn ép vậy, vậy nàng sẽ truyền tin thay một phen.
Haiz, không cần cảm ơn.
Ai bảo nàng là người tốt.
Thẩm Niệm nhún vai, nàng vẫy quạt định như thế nhưng có người không muốn nàng rời đi.
"Tỷ tỷ."
Trầm Niệm nhìn tiểu hoa Trầm Tịch đi tới, nàng không nhịn được cảm thán một tiếng: Thế giới này Thiên Đạo thương tiếc nàng sao? Lúc nào cũng đưa số mệnh đến trước mặt để nàng cướp mất.
Nếu không nàng cũng phải xin lỗi trước mặt bách tính.
Trầm Tịch mới tạm biệt sứ thần Cao Li đi xuống từ tửu lầu, nghe thấy giọng oan ức đè nén của Mông Thái "Không dám, không dám", trong lòng nhận định lại là An Ninh tự do tùy hứng ức hiếp người vô cớ, nàng ta không nghĩ ngợi mở miệng khuyên nhủ.
Thường ngày nàng ta nói như thế xong đều nhận được ánh mắt cảm kích của người bị hại cùng chứng thực được lời đồn công chúa An Ninh càn quấy, vậy mà hôm nay nàng ta vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, chào đón nàng ta là ánh mắt vây xem của dân chúng.
"...?"
Trầm Tịch hơi khựng bước chân.
"Ôi, công chúa An Hòa, ngài hiểu lầm rồi!" Mông Thái vội vã mở miệng giải thích: "Công chúa An Ninh là người đẹp tốt bụng, cũng không có đe dọa tiểu thần cái gì. Lúc nãy ngài còn dùng tiền mua lễ vật cho Thái tử nước ta đấy, thật làm người ta cảm động."
Mông Thái không muốn trêu chọc Trầm Niệm, trời mới biết nàng còn có thể làm cái gì để làm người khác giận sôi khó lòng giãi bày.
"Người đẹp tốt bụng?"
Trầm Tịch cảm thấy mình không quen bốn chữ này.
"Mông đại nhân, ngài đừng khen ta như vậy." Trầm Niệm xua tay: "Bàn về 'người đẹp tốt bụng', ta không thể sánh được với muội muội ngoan của ta, nàng luôn hiền lành nhất, tri kỷ lại hiểu biết."
"Nói vậy thôi, ta đã sớm chuẩn bị kỹ lễ vật cho Vương tử quý quốc."
Trầm Niệm mang theo đôi mắt khiêu khích nhìn thẳng Trầm Tịch: "Muội nói xem, hoàng muội?"
Mũ tâng bốc được chụp xuống, xung quanh nhiều bách tính nhìn như thế giờ khắc này nếu Trầm Tịch nói 'không chuẩn bị', nói như vậy có thể truyền ra nàng ta xem thường sứ thần nước láng giềng.
Công chúa luôn được yêu thích lần đầu được cảm nhận thống khổ của con dao hai lưỡi.
"... Chỉ là món quà nhỏ, muội định tối nay muội sẽ tự mình đến bái phỏng, đưa quà cho Mông đại nhân." Trầm Tích nghiến răng nghiến lợi cười: "Vậy mà bị tỷ giành trước."
"Ha ha, ta cũng không nghĩ tới. Ban đầu định đến tìm chỗ muội chơi, vừa hay tình cờ gặp Mông đại nhân đây."
Trầm Niệm che miệng cười thoải mái, đôi mắt hoa đào run lên hấp dẫn ánh mắt xung quanh.
Hôm nay nàng mặc đơn giản, chỉ mặc một bộ váy hoa sen màu tím khói, trên đầu cài hai cây trâm ngọc bích khảm trân châu màu tím lắc lư theo động tác của nàng, khiến khuôn mặt nàng sáng rực rỡ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Mà vì hôm nay Trầm Tịch lén gặp sứ thần Cao Li, trang phục cũng đơn giản lại thanh lịch, khuôn mặt của nàng ta là tiểu gia bích ngọc(1), thường ngày nhìn nàng ta đoan trang dịu dàng bây giờ không trang điểm, trang phục với trang sức nên có chút nhạt nhẽo.
(1)Tiểu gia ngọc bích: là một thành ngữ Trung Quốc. Thời xưa dùng để chỉ cô gái xinh đẹp có xuất thân bình thường.
Đều là thiên chi kiều nữ(2), công chúa cao quý nhất của nước Đại Tấn, châu ngọc Trầm Niệm ở phía trước hai bên tranh cao thấp, Trầm Tịch có hơi thê thảm.
(2): Thiên chi kiều nữ: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.
"Sao cùng là công chúa, một người lại giống như tỳ nữ vậy?"
Bên trong đám đông có người xì xào bàn tán.
"Ngươi không biết, mẫu phi của công chúa An Ninh được Tiên hoàng phong Quý phi! Mẹ đẻ của công chúa An Hòa chỉ là một nô tỳ, dựa vào việc bò lên long sàng mới một bước lên trời!"
"A! Khó trách!"
Người xung quanh xì xào bàn tán truyền vào trong tai hai người, Trầm Niệm nghe được khóe miệng nhếch lên nhưng Trầm Tịch không chịu được nắm chặt tay.
Một ngày nào đó!
Một ngày nào đó!
Nàng ta muốn xé miệng của những người này! Nàng ta muốn làm cho bọn họ thần phục nàng ta!
Trầm Tịch không chịu được cảnh khiến nàng ta quẫn bách, nàng ta vội vàng hành lễ với Trầm Niệm sau đó dẫn thị tỳ rời đi. Còn Trầm Niệm lại rất vui vẻ mang theo Mông Thái đi dạo mấy khách điếm mới nhìn ánh mắt khẩn cầu của sứ thần đại nhân để cho hắn chạy.
Trầm Niệm ở một cửa hàng nhỏ mua một túi hạt dẻ, ăn một nửa thì có hơi khó chịu.
"Gió và mưa nổi lên nha!" Nàng ngẩng đầu nhìn trời có hơi u ám: "A Đại, tiễn Mông đại nhân một đoạn đi."
"Đêm nay có 'mưa', khách quý hai nước vất vả từ xa đến Đại Tấn, cũng không thể trước khi rời đi... bị 'sấm' dọa sợ."
Hộ vệ bên cạnh giật khóe miệng, cúi đầu hô đúng.
Nhận chỉ lệnh, A Đại đang chuẩn bị xoay người đuổi theo sứ thần Cao Mật sắp biến mất không thấy tăm hơi nhưng cảm thấy tay hắn nặng trĩu, hắn nhìn xuống thấy công chúa ném nửa túi còn lại cho hắn.
"Không vội."
"Hạt dẻ này ăn rất ngon, chắc hoàng huynh rất thích. Nhân lúc còn nóng trước tiên ngươi đem cho hắn đi."
Trầm Niệm: Mỉm cười.
A Đại: Hoàng thượng thật thảm.
Trầm Kình Thương: Ừ, hạt dẻ ngon thật.
"Bây giờ không cần tiết kiệm tiền thay bổn cung! Dù sao hôm qua hoàng huynh thưởng cho bổn cung rất nhiều thứ tốt, tâm tình bổn cung rất vui không thiếu tiền."
Ngược lại không đủ tiền thì đi tìm long vệ, long vệ sẽ đi tìm chủ nhân của bọn họ. Nàng không cần bận tâm đến tiền của mình.
"Ha ha, không dám không dám." Mông Thái nghĩ thầm, hôm qua ngươi đến mua hết những bảo vật vơ vét trong nửa năm ở Cao Mật, thật là chuyện tốt nha!
Uất ức!
Thẩm Niệm làm trò quỷ một phen, nàng nhìn Mông Thái cười khổ khiến tâm trạng nàng sung sướng không ít.
Nếu sứ thần Cao Mật không biết bị Thái tử nhà mình dồn ép vậy, vậy nàng sẽ truyền tin thay một phen.
Haiz, không cần cảm ơn.
Ai bảo nàng là người tốt.
Thẩm Niệm nhún vai, nàng vẫy quạt định như thế nhưng có người không muốn nàng rời đi.
"Tỷ tỷ."
Trầm Niệm nhìn tiểu hoa Trầm Tịch đi tới, nàng không nhịn được cảm thán một tiếng: Thế giới này Thiên Đạo thương tiếc nàng sao? Lúc nào cũng đưa số mệnh đến trước mặt để nàng cướp mất.
Nếu không nàng cũng phải xin lỗi trước mặt bách tính.
Trầm Tịch mới tạm biệt sứ thần Cao Li đi xuống từ tửu lầu, nghe thấy giọng oan ức đè nén của Mông Thái "Không dám, không dám", trong lòng nhận định lại là An Ninh tự do tùy hứng ức hiếp người vô cớ, nàng ta không nghĩ ngợi mở miệng khuyên nhủ.
Thường ngày nàng ta nói như thế xong đều nhận được ánh mắt cảm kích của người bị hại cùng chứng thực được lời đồn công chúa An Ninh càn quấy, vậy mà hôm nay nàng ta vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, chào đón nàng ta là ánh mắt vây xem của dân chúng.
"...?"
Trầm Tịch hơi khựng bước chân.
"Ôi, công chúa An Hòa, ngài hiểu lầm rồi!" Mông Thái vội vã mở miệng giải thích: "Công chúa An Ninh là người đẹp tốt bụng, cũng không có đe dọa tiểu thần cái gì. Lúc nãy ngài còn dùng tiền mua lễ vật cho Thái tử nước ta đấy, thật làm người ta cảm động."
Mông Thái không muốn trêu chọc Trầm Niệm, trời mới biết nàng còn có thể làm cái gì để làm người khác giận sôi khó lòng giãi bày.
"Người đẹp tốt bụng?"
Trầm Tịch cảm thấy mình không quen bốn chữ này.
"Mông đại nhân, ngài đừng khen ta như vậy." Trầm Niệm xua tay: "Bàn về 'người đẹp tốt bụng', ta không thể sánh được với muội muội ngoan của ta, nàng luôn hiền lành nhất, tri kỷ lại hiểu biết."
"Nói vậy thôi, ta đã sớm chuẩn bị kỹ lễ vật cho Vương tử quý quốc."
Trầm Niệm mang theo đôi mắt khiêu khích nhìn thẳng Trầm Tịch: "Muội nói xem, hoàng muội?"
Mũ tâng bốc được chụp xuống, xung quanh nhiều bách tính nhìn như thế giờ khắc này nếu Trầm Tịch nói 'không chuẩn bị', nói như vậy có thể truyền ra nàng ta xem thường sứ thần nước láng giềng.
Công chúa luôn được yêu thích lần đầu được cảm nhận thống khổ của con dao hai lưỡi.
"... Chỉ là món quà nhỏ, muội định tối nay muội sẽ tự mình đến bái phỏng, đưa quà cho Mông đại nhân." Trầm Tích nghiến răng nghiến lợi cười: "Vậy mà bị tỷ giành trước."
"Ha ha, ta cũng không nghĩ tới. Ban đầu định đến tìm chỗ muội chơi, vừa hay tình cờ gặp Mông đại nhân đây."
Trầm Niệm che miệng cười thoải mái, đôi mắt hoa đào run lên hấp dẫn ánh mắt xung quanh.
Hôm nay nàng mặc đơn giản, chỉ mặc một bộ váy hoa sen màu tím khói, trên đầu cài hai cây trâm ngọc bích khảm trân châu màu tím lắc lư theo động tác của nàng, khiến khuôn mặt nàng sáng rực rỡ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Mà vì hôm nay Trầm Tịch lén gặp sứ thần Cao Li, trang phục cũng đơn giản lại thanh lịch, khuôn mặt của nàng ta là tiểu gia bích ngọc(1), thường ngày nhìn nàng ta đoan trang dịu dàng bây giờ không trang điểm, trang phục với trang sức nên có chút nhạt nhẽo.
(1)Tiểu gia ngọc bích: là một thành ngữ Trung Quốc. Thời xưa dùng để chỉ cô gái xinh đẹp có xuất thân bình thường.
Đều là thiên chi kiều nữ(2), công chúa cao quý nhất của nước Đại Tấn, châu ngọc Trầm Niệm ở phía trước hai bên tranh cao thấp, Trầm Tịch có hơi thê thảm.
(2): Thiên chi kiều nữ: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.
"Sao cùng là công chúa, một người lại giống như tỳ nữ vậy?"
Bên trong đám đông có người xì xào bàn tán.
"Ngươi không biết, mẫu phi của công chúa An Ninh được Tiên hoàng phong Quý phi! Mẹ đẻ của công chúa An Hòa chỉ là một nô tỳ, dựa vào việc bò lên long sàng mới một bước lên trời!"
"A! Khó trách!"
Người xung quanh xì xào bàn tán truyền vào trong tai hai người, Trầm Niệm nghe được khóe miệng nhếch lên nhưng Trầm Tịch không chịu được nắm chặt tay.
Một ngày nào đó!
Một ngày nào đó!
Nàng ta muốn xé miệng của những người này! Nàng ta muốn làm cho bọn họ thần phục nàng ta!
Trầm Tịch không chịu được cảnh khiến nàng ta quẫn bách, nàng ta vội vàng hành lễ với Trầm Niệm sau đó dẫn thị tỳ rời đi. Còn Trầm Niệm lại rất vui vẻ mang theo Mông Thái đi dạo mấy khách điếm mới nhìn ánh mắt khẩn cầu của sứ thần đại nhân để cho hắn chạy.
Trầm Niệm ở một cửa hàng nhỏ mua một túi hạt dẻ, ăn một nửa thì có hơi khó chịu.
"Gió và mưa nổi lên nha!" Nàng ngẩng đầu nhìn trời có hơi u ám: "A Đại, tiễn Mông đại nhân một đoạn đi."
"Đêm nay có 'mưa', khách quý hai nước vất vả từ xa đến Đại Tấn, cũng không thể trước khi rời đi... bị 'sấm' dọa sợ."
Hộ vệ bên cạnh giật khóe miệng, cúi đầu hô đúng.
Nhận chỉ lệnh, A Đại đang chuẩn bị xoay người đuổi theo sứ thần Cao Mật sắp biến mất không thấy tăm hơi nhưng cảm thấy tay hắn nặng trĩu, hắn nhìn xuống thấy công chúa ném nửa túi còn lại cho hắn.
"Không vội."
"Hạt dẻ này ăn rất ngon, chắc hoàng huynh rất thích. Nhân lúc còn nóng trước tiên ngươi đem cho hắn đi."
Trầm Niệm: Mỉm cười.
A Đại: Hoàng thượng thật thảm.
Trầm Kình Thương: Ừ, hạt dẻ ngon thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.