Chương 33: Có cho tôi cũng không thèm lấy
Hải Vân
29/05/2018
"Có ngon không?" Viêm Cảnh Hi lo lắng hỏi.
Lục Mộc Kình gật đầu, rất bất ngờ về tài nấu nướng của cô, nói: "Ngon."
Anh lại gắp cà rốt ăn, bật thốt lên: "Còn ngon hơn đầu bếp nhà tôi làm."
Viêm Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, vẫn rất có tự tin về tài nấu nướng của mình, hất cằm, nói: "Đương nhiên, tôi đặc biệt học qua."
"Vì sao học?" Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia sáng kỳ dị, cụp mắt, cắn một miếng xương sườn, tự nhiên nói: "Muốn làm cho chồng cô ăn?"
Không hiểu vì sao khi nghe anh nói từ chồng, trên mặt Viêm Cảnh Hi lại hơi đỏ lên, tiếp lời nói: "Không phải chính tôi cũng có thể ăn sao? Con cũng có thể ăn, cũng không phải chỉ có chồng mới có thể ăn."
"Ừm." Anh ăn cơm, rất có tiết chế, nhai kĩ nuốt chậm.
Viêm Cảnh Hi nhìn yết hầu khêu gợi đang chuyển động của anh, nuốt xuống một ngụm nước miếng, thế nhưng một chút âm thanh cũng không có.
"Cái kia, thầy à..." Viêm Cảnh Hi nhấp hé miệng, muốn nói lại thôi.
Lục Mộc Kình nhìn về bộ dáng như có lời muốn nói của cô, hỏi: "Muốn nói cái gì?"
Viêm Cảnh Hi cắn cắn môi, có chút không có ý tứ mở miệng, nghiêng đầu, nhíu mày một, lúng túng nói: "Sau này tôi bảo đảm không trốn tiết của thầy, bản kiểm điểm 10 nghìn chữ kia, có thể không phải viết được không?"
Lục Mộc Kình cưng chiều cười.
Anh nói cô làm sao ở trước mặt của anh biết điều như vậy, thì ra là muốn nhờ vả anh!
Thật là một con hồ ly, còn là tiểu hồ ly rất đáng yêu.
"Ừ." Lục Mộc Kình đáp một tiếng.
"Thật sự?" Viêm Cảnh Hi nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt bởi vì vui sướng mà sáng chói giống như có muôn vàn ngôi sao ở trong đó.
Cô chủ động gắp rất nhiều gan heo đặt trong chén Lục Mộc Kình, cười nói: "Thầy, ăn nhiều một chút này, bồi bổ."
Lục Mộc Kình trên mặt có một chút quái dị, hơi nhíu nhíu mày, "Tôi không ăn nội tạng của động vật."
"A? Xin lỗi. Tôi không biết." Cô nói xin lỗi, gắp một miếng gan heo cho vào miệng, lại gắp một miếng nữa cho vào miệng, lại gắp một miếng nữa.
Lục Mộc Kình nhìn đôi môi màu đỏ đóng mở của cô, quai hàm phồng lên, mỉm cười xin lỗi với anh, rất đáng yêu, giống như một đóa hoa hồng nở rộ dính đầy mật, khiến anh nhịn không được muốn nếm thử.
Một cỗ nhiệt huyết xông vào tâm trí Lục Mộc Kình, bàn tay luồn qua sợi tóc đến gáy của cô, đè xuống sau gáy của anh, cúi người, hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Chiếc lưỡi thăm dò, lướt qua hàm răng của cô, hơi thở bá đạo mãnh liệt tiến vào, cuốn lấy thức ăn trong miệng cô vào trong miệng của mình.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được sự mềm mại của anh, đôi môi dịu dàng, cùng với hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về anh, trong đầu như bị sét đánh, trong lúc nhất thời không tỉnh ngộ được.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần, anh đã chậm rãi buông lỏng môi của cô, nhìn đôi mắt to ngẩn ngơ của cô, nở nụ cười, "Đã cho tôi rồi, làm sao có thể lấy về đây?"
Viêm Cảnh Hi nhăn mày.
Mới vừa rồi là anh hôn cô? Hay là muốn lấy lại đồ ăn? Anh cư nhiên ăn đồ ăn mà cô đã ăn qua?
Anh không phải nghiện sạch sẽ sao?
Cô lại không hề ghét!
Đôi mắt Viêm Cảnh Hi bất an chớp động, nhíu chân mày, lấy mu bàn tay lau môi: "Vậy anh cũng không nên..."
Viêm Cảnh Hi từ trong mắt anh nhìn thấy được sự hoảng loạn, sắc mặt hồng hào của chính mình, trong đầu dừng một chút.
Nếu như nói anh không nên hôn cô, anh căn bản không phải hôn, có được không? Có vẻ cô tự mình đa tình!
Nếu như nói không nên ăn đồ ăn trong miệng cô gì đó, anh cũng đã ăn, trách cứ lại tổn thương cảm tình.
Viêm Cảnh Hi không nói tiếp, rút khăn giấy lau môi, reo lên: "Nhiều tạng nhỉ, rất không vệ sinh rồi."
"Ừm." Lục Mộc Kình đáp một tiếng, căn bản không hề để ý, tựa như chuyện này anh đã vân đạm phong khinh bỏ qua, tiếp tục ăn cơm.
Viêm Cảnh Hi lại lần nữa nhíu nhíu mày!
Cô không bẩn!
Sao anh lại còn ừ chứ?
"Tôi mỗi ngày đều đánh răng." Viêm Cảnh Hi giải thích nói.
"Chải hai lần." Cô bồi thêm một câu.
Lục Mộc Kình ý nghĩa sâu xa nhìn Viêm Cảnh Hi, trong miệng chậm rãi nhai, thoáng qua một tia sáng kiêng kị: "Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Mẹ nó!
Cô đang nói cái gì vậy!
Cảm giác như đang hôn.
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi híp mắt tươi cười, chiếc đũa chọc chọc chén cơm, nói sang chuyện khác nói: "Sau này không ăn gan heo nữa."
Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng linh động giảo hoạt của cô, khẽ cười, cúi đầu, tiếp tục đang ăn cơm.
Di động Viêm Cảnh Hi vang lên.
Viêm Cảnh Hi từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy màn hình biểu hiện người gọi đến, đáy mắt trùng xuống, trả lời.
"Đang ở đâu?" Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng hỏi.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn Lục Mộc Kình một.
Đôi mắt đậm màu của anh cũng đang nhìn cô, trên mặt không biểu tình có gì.
"Có chuyện gì sao?" Viêm Cảnh Hi đưa vấn đề của anh ta qua trả lời.
"Tám giờ đến chỗ ở của tôi, chúng ta đi xem phim." Lục Hữu Nhiễm hoàn toàn dùng giọng điệu mệnh lệnh.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía thời gian trên điện thoại di động, đúng bảy giờ.
Cô cảm thấy, Lục Hữu Nhiễm cưới cô chỉ vì ông nội anh ta đồng ý cho anh ta chỗ tốt, cô cũng sẽ không gả cho anh ta, thật không cần thiết phải lãng phí thời gian để bồi dưỡng tình cảm, bởi vì căn bản sẽ không thể có tình cảm, chỉ là chạy theo hình thức.
Loại hình thức này không muốn cũng được.
Cô muốn dùng kế hoãn binh kéo dài thời gian tới một tháng sau là cô có thể tốt nghiệp, đến lúc đó, cô cũng không bị Phùng Như Yên quản chế.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy hẳn là tìm Lục Hữu Nhiễm hàn huyên cho rõ ràng.
"Rạp chiếu phim ở đâu, tôi trực tiếp đi qua?" Viêm Cảnh Hi bình thản nói.
Ánh mắt Lục Mộc Kình tối vài phần, thoáng qua một tia không vui, buông đũa xuống.
"Rạp chiếu phim Ngũ Nguyệt quốc tế, gặp nhau ở cửa." Lục Hữu Nhiễm nói.
"Được." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại.
Đột nhiên một bàn tay đưa đến trước mặt, Lục Mộc Kình đè lại vết máu ứ đọng bên khóe miệng cô.
"A, đau." Viêm Cảnh Hi đẩy tay Lục Mộc Kình ra, che miệng lại, không hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Cô vẫn biết đau?" Lục Mộc Kình cười nhạo một tiếng, mắt lim dim nhìn cô, lại là giọng điệu cười chế nhạo: "Tôi còn tưởng rằng cô đã khỏe rồi, quên mất vết sẹo vẫn còn đau? Ở đây buổi trưa vừa mới bị đánh, nó gọi cô qua, cô còn hấp ta hấp tấp đi sao?"
Viêm Cảnh Hi cảm thấy hành động này của anh rất quá đáng, híp mắt, ngón tay chỉ vào vết thương của anh.
Lục Mộc Kình nhíu chân mày, không nhúc nhích nhìn cô.
Cô cũng không thực sự dùng sức, học giọng điệu của anh nói: "Anh vẫn biết đau? Ở đây còn chưa có đóng vảy nhỉ? Xen vào việc của người khác làm mình bị thương, bây giờ lại hấp ta hấp tấp xen vào việc của người khác?"
Lục Mộc Kình: "..."
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, liếc anh một, đứng lên, khi đi qua bên cạnh anh, Lục Mộc Kình nắm cổ tay của cô, hơi dùng sức, lôi vào phía bên người mình.
Theo quán tính, cô ngã ngồi trên chân anh, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đáy mắt thâm thúy như mực tàu của anh, bên trong như ẩn chứa sức lực vô hạn, ánh mắt vững vàng lại mãnh liệt dâng trào.
"Đừng đi." Lục Mộc Kình nhăn mày nói, rất bá đạo ngang ngược.
Viêm Cảnh Hi thiếu chút nữa đã lạc lối trong đôi mắt anh: "Tôi đi tìm anh ta có việc."
"Cô cũng không sợ bộ dạng này của cô làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố?" Lục Mộc Kình nhẹ phẩy qua khóe miệng cô, như nhắc nhở cô, vết thương này vẫn còn tồn tại.
Động tác mềm nhẹ, có chút thoải mái.
Lúc này, vang lên tiếng đập cửa.
Viêm Cảnh Hi cả kinh, nhìn về phía cửa, lại là giáo sư Dương.
Mà cô, vẫn ngồi trên đùi Lục Mộc Kình với tư thế ái muội.
Chỉ sợ truyền ra, cô liền nói không được.
Viêm Cảnh Hi vội vàng đứng lên, xấu hổ muốn tìm một lỗ chui vào, cúi đầu thấp giọng nói: "Tôi đi ra ngoài trước, chén bát khi trở về tôi sẽ rửa."
Cô lao ra ngoài cửa, bước qua giáo sư Dương, chột dạ không dám chào hỏi.
"Mộc Kình." Giáo sư Dương cười gọi một tiếng.
Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia không vui.
Bất quá, anh cao cao tại thượng như vậy, ở trong giới kinh doanh đã sớm mài giũa không thấy dấu vết, vui giận đều đã có thể khống chế rất tốt.
Anh tao nhã xoay người, mang theo nụ cười nhạt xa cách.
"Cái kia, mua cho cậu một ít hoa quả qua đây." Giáo sư Dương ái muội cười, đặt hoa quả trên mặt bàn trà.
Một người đàn ông trưởng thành độc thân, lại ở một nơi lãng mạn như vậy, đối với một cô gái xinh đẹp sẽ có chút muốn động tay động chân.
Giáo sư Dương tự cho là thông minh nói: "Trong trường có mấy cô giáo trẻ đẹp vẫn ngưỡng mộ cậu, muốn gọi cậu đi hát, không biết cậu có thể không?"
"Gần đây đang chạy bản thiết kế, không có thời gian rảnh, hôm khác đi." Lục Mộc Kình trực tiếp từ chối đáp.
Giáo sư Dương không ngờ sẽ bị từ chối, nét mặt có chút quái dị.
Xem ra, Lục Mộc Kình chỉ muốn động tay động chân với nữ sinh kia.
Giáo sư Dương hiểu rõ cười khan nói: "Được, hôm khác, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa."
Giáo sư Dương nói xong xoay người, biết điều rời khỏi.
Lục Mộc Kình nhìn bóng lưng của ông ta, trầm giọng gọi: "Thầy Dương."
Giáo sư Dương xoay người.
"Thầy thấy Viêm Cảnh Hi thế nào?" Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ hỏi.
Giáo sư Dương nhìn ra Lục Mộc Kình đối với Viêm Cảnh Hi có mấy phần hứng thú, nói: "Một học trò rất tốt."
"Cho nên, tôi không muốn cô ấy chịu đựng những sự quấy rầy không cần thiết, đặc biệt, danh tiết của nữ sinh rất quan trọng." Lục Mộc Kình ý tứ nói câu này.
Giáo sư Dương nghe được Lục Mộc Kình nói bóng gió, trường bợ đỡ Lục Mộc Kình như thế, anh còn là CEO của Lục thị, cho ông ta mấy cái đầu, ông ta cũng không dám truyền chuyện vừa mới thấy ra ngoài, vội vàng cười nói: "Được, được."
Lục Mộc Kình giương lên nụ cười, khách sáo nói:
"Hôm khác tôi mời thầy Dương ăn cơm."
"Được, được." Giáo sư Dương bình thường khó nói chuyện ở trước mặt Lục Mộc Kình liền biến thành người hiền lành.
...
Viêm Cảnh Hi dọc theo đường đi đều ngẩn người.
Giáo sư Dương nhìn thấy cô ngồi trên người Lục Mộc Kình, sẽ không nói ra chứ?
Có thể hay không cho rằng giữa cô và Lục Mộc Kình có quan hệ khác thường gì?
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, cắn cắn môi, đôi mắt lóe lên tự mình an ủi nghĩ:
Lục Mộc Kình là nhân vật quyền lợi trung tâm, giáo sư Dương không nên nói mò, dụ dỗ anh đi!
Lại nói cô thanh giả tự thanh, đi ngay được, ngồi thẳng được.
Ôm may mắn trong lòng, Viêm Cảnh Hi đi tới rạp chiếu phim Ngũ Nguyệt Quốc Tế.
Người muốn mời cô xem phim, hẹn cô tám giờ, tám giờ rưỡi cũng chưa đến.
Viêm Cảnh Hi ở cửa rạp chiếu phim tùy ý lắc lư, nghĩ xem có cần gọi điện thoại cho Lục Hữu Nhiễm thúc giục một chút hay không.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn.
Viêm Cảnh Hi nhìn là tin nhắn của Viêm Nhị, mở ra xem.
"Cảnh Hi à, cô không cần chờ, Hữu Nhiễm đang ở với tôi, anh ấy vừa đi vào phòng tắm, anh ấy nói tí nữa sẽ khiến tôi dùng miệng giúp anh ấy làm một lần, còn có, anh ấy vừa kêu trên người tôi, thì ra thời điểm đàn ông tới cũng sẽ phát ra âm thanh giống như phụ nữ. Tôi thật yêu anh ấy, thật đáng yêu."
Viêm Cảnh Hi nhướng chân mày, nhìn tin nhắn trên màn hình di động, trong mắt phản chiếu ra tia sáng của điện thoại di động.
Cô chỉ có thể nói, cô rất vui mừng, vì không yêu một người đàn ông như Lục Hữu Nhiễm?
Cô cũng rất vui mừng, cô không gả cho anh ta.
Lục Mộc Kình gật đầu, rất bất ngờ về tài nấu nướng của cô, nói: "Ngon."
Anh lại gắp cà rốt ăn, bật thốt lên: "Còn ngon hơn đầu bếp nhà tôi làm."
Viêm Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, vẫn rất có tự tin về tài nấu nướng của mình, hất cằm, nói: "Đương nhiên, tôi đặc biệt học qua."
"Vì sao học?" Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia sáng kỳ dị, cụp mắt, cắn một miếng xương sườn, tự nhiên nói: "Muốn làm cho chồng cô ăn?"
Không hiểu vì sao khi nghe anh nói từ chồng, trên mặt Viêm Cảnh Hi lại hơi đỏ lên, tiếp lời nói: "Không phải chính tôi cũng có thể ăn sao? Con cũng có thể ăn, cũng không phải chỉ có chồng mới có thể ăn."
"Ừm." Anh ăn cơm, rất có tiết chế, nhai kĩ nuốt chậm.
Viêm Cảnh Hi nhìn yết hầu khêu gợi đang chuyển động của anh, nuốt xuống một ngụm nước miếng, thế nhưng một chút âm thanh cũng không có.
"Cái kia, thầy à..." Viêm Cảnh Hi nhấp hé miệng, muốn nói lại thôi.
Lục Mộc Kình nhìn về bộ dáng như có lời muốn nói của cô, hỏi: "Muốn nói cái gì?"
Viêm Cảnh Hi cắn cắn môi, có chút không có ý tứ mở miệng, nghiêng đầu, nhíu mày một, lúng túng nói: "Sau này tôi bảo đảm không trốn tiết của thầy, bản kiểm điểm 10 nghìn chữ kia, có thể không phải viết được không?"
Lục Mộc Kình cưng chiều cười.
Anh nói cô làm sao ở trước mặt của anh biết điều như vậy, thì ra là muốn nhờ vả anh!
Thật là một con hồ ly, còn là tiểu hồ ly rất đáng yêu.
"Ừ." Lục Mộc Kình đáp một tiếng.
"Thật sự?" Viêm Cảnh Hi nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt bởi vì vui sướng mà sáng chói giống như có muôn vàn ngôi sao ở trong đó.
Cô chủ động gắp rất nhiều gan heo đặt trong chén Lục Mộc Kình, cười nói: "Thầy, ăn nhiều một chút này, bồi bổ."
Lục Mộc Kình trên mặt có một chút quái dị, hơi nhíu nhíu mày, "Tôi không ăn nội tạng của động vật."
"A? Xin lỗi. Tôi không biết." Cô nói xin lỗi, gắp một miếng gan heo cho vào miệng, lại gắp một miếng nữa cho vào miệng, lại gắp một miếng nữa.
Lục Mộc Kình nhìn đôi môi màu đỏ đóng mở của cô, quai hàm phồng lên, mỉm cười xin lỗi với anh, rất đáng yêu, giống như một đóa hoa hồng nở rộ dính đầy mật, khiến anh nhịn không được muốn nếm thử.
Một cỗ nhiệt huyết xông vào tâm trí Lục Mộc Kình, bàn tay luồn qua sợi tóc đến gáy của cô, đè xuống sau gáy của anh, cúi người, hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Chiếc lưỡi thăm dò, lướt qua hàm răng của cô, hơi thở bá đạo mãnh liệt tiến vào, cuốn lấy thức ăn trong miệng cô vào trong miệng của mình.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được sự mềm mại của anh, đôi môi dịu dàng, cùng với hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về anh, trong đầu như bị sét đánh, trong lúc nhất thời không tỉnh ngộ được.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần, anh đã chậm rãi buông lỏng môi của cô, nhìn đôi mắt to ngẩn ngơ của cô, nở nụ cười, "Đã cho tôi rồi, làm sao có thể lấy về đây?"
Viêm Cảnh Hi nhăn mày.
Mới vừa rồi là anh hôn cô? Hay là muốn lấy lại đồ ăn? Anh cư nhiên ăn đồ ăn mà cô đã ăn qua?
Anh không phải nghiện sạch sẽ sao?
Cô lại không hề ghét!
Đôi mắt Viêm Cảnh Hi bất an chớp động, nhíu chân mày, lấy mu bàn tay lau môi: "Vậy anh cũng không nên..."
Viêm Cảnh Hi từ trong mắt anh nhìn thấy được sự hoảng loạn, sắc mặt hồng hào của chính mình, trong đầu dừng một chút.
Nếu như nói anh không nên hôn cô, anh căn bản không phải hôn, có được không? Có vẻ cô tự mình đa tình!
Nếu như nói không nên ăn đồ ăn trong miệng cô gì đó, anh cũng đã ăn, trách cứ lại tổn thương cảm tình.
Viêm Cảnh Hi không nói tiếp, rút khăn giấy lau môi, reo lên: "Nhiều tạng nhỉ, rất không vệ sinh rồi."
"Ừm." Lục Mộc Kình đáp một tiếng, căn bản không hề để ý, tựa như chuyện này anh đã vân đạm phong khinh bỏ qua, tiếp tục ăn cơm.
Viêm Cảnh Hi lại lần nữa nhíu nhíu mày!
Cô không bẩn!
Sao anh lại còn ừ chứ?
"Tôi mỗi ngày đều đánh răng." Viêm Cảnh Hi giải thích nói.
"Chải hai lần." Cô bồi thêm một câu.
Lục Mộc Kình ý nghĩa sâu xa nhìn Viêm Cảnh Hi, trong miệng chậm rãi nhai, thoáng qua một tia sáng kiêng kị: "Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Mẹ nó!
Cô đang nói cái gì vậy!
Cảm giác như đang hôn.
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi híp mắt tươi cười, chiếc đũa chọc chọc chén cơm, nói sang chuyện khác nói: "Sau này không ăn gan heo nữa."
Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng linh động giảo hoạt của cô, khẽ cười, cúi đầu, tiếp tục đang ăn cơm.
Di động Viêm Cảnh Hi vang lên.
Viêm Cảnh Hi từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy màn hình biểu hiện người gọi đến, đáy mắt trùng xuống, trả lời.
"Đang ở đâu?" Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng hỏi.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn Lục Mộc Kình một.
Đôi mắt đậm màu của anh cũng đang nhìn cô, trên mặt không biểu tình có gì.
"Có chuyện gì sao?" Viêm Cảnh Hi đưa vấn đề của anh ta qua trả lời.
"Tám giờ đến chỗ ở của tôi, chúng ta đi xem phim." Lục Hữu Nhiễm hoàn toàn dùng giọng điệu mệnh lệnh.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía thời gian trên điện thoại di động, đúng bảy giờ.
Cô cảm thấy, Lục Hữu Nhiễm cưới cô chỉ vì ông nội anh ta đồng ý cho anh ta chỗ tốt, cô cũng sẽ không gả cho anh ta, thật không cần thiết phải lãng phí thời gian để bồi dưỡng tình cảm, bởi vì căn bản sẽ không thể có tình cảm, chỉ là chạy theo hình thức.
Loại hình thức này không muốn cũng được.
Cô muốn dùng kế hoãn binh kéo dài thời gian tới một tháng sau là cô có thể tốt nghiệp, đến lúc đó, cô cũng không bị Phùng Như Yên quản chế.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy hẳn là tìm Lục Hữu Nhiễm hàn huyên cho rõ ràng.
"Rạp chiếu phim ở đâu, tôi trực tiếp đi qua?" Viêm Cảnh Hi bình thản nói.
Ánh mắt Lục Mộc Kình tối vài phần, thoáng qua một tia không vui, buông đũa xuống.
"Rạp chiếu phim Ngũ Nguyệt quốc tế, gặp nhau ở cửa." Lục Hữu Nhiễm nói.
"Được." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại.
Đột nhiên một bàn tay đưa đến trước mặt, Lục Mộc Kình đè lại vết máu ứ đọng bên khóe miệng cô.
"A, đau." Viêm Cảnh Hi đẩy tay Lục Mộc Kình ra, che miệng lại, không hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Cô vẫn biết đau?" Lục Mộc Kình cười nhạo một tiếng, mắt lim dim nhìn cô, lại là giọng điệu cười chế nhạo: "Tôi còn tưởng rằng cô đã khỏe rồi, quên mất vết sẹo vẫn còn đau? Ở đây buổi trưa vừa mới bị đánh, nó gọi cô qua, cô còn hấp ta hấp tấp đi sao?"
Viêm Cảnh Hi cảm thấy hành động này của anh rất quá đáng, híp mắt, ngón tay chỉ vào vết thương của anh.
Lục Mộc Kình nhíu chân mày, không nhúc nhích nhìn cô.
Cô cũng không thực sự dùng sức, học giọng điệu của anh nói: "Anh vẫn biết đau? Ở đây còn chưa có đóng vảy nhỉ? Xen vào việc của người khác làm mình bị thương, bây giờ lại hấp ta hấp tấp xen vào việc của người khác?"
Lục Mộc Kình: "..."
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, liếc anh một, đứng lên, khi đi qua bên cạnh anh, Lục Mộc Kình nắm cổ tay của cô, hơi dùng sức, lôi vào phía bên người mình.
Theo quán tính, cô ngã ngồi trên chân anh, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đáy mắt thâm thúy như mực tàu của anh, bên trong như ẩn chứa sức lực vô hạn, ánh mắt vững vàng lại mãnh liệt dâng trào.
"Đừng đi." Lục Mộc Kình nhăn mày nói, rất bá đạo ngang ngược.
Viêm Cảnh Hi thiếu chút nữa đã lạc lối trong đôi mắt anh: "Tôi đi tìm anh ta có việc."
"Cô cũng không sợ bộ dạng này của cô làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố?" Lục Mộc Kình nhẹ phẩy qua khóe miệng cô, như nhắc nhở cô, vết thương này vẫn còn tồn tại.
Động tác mềm nhẹ, có chút thoải mái.
Lúc này, vang lên tiếng đập cửa.
Viêm Cảnh Hi cả kinh, nhìn về phía cửa, lại là giáo sư Dương.
Mà cô, vẫn ngồi trên đùi Lục Mộc Kình với tư thế ái muội.
Chỉ sợ truyền ra, cô liền nói không được.
Viêm Cảnh Hi vội vàng đứng lên, xấu hổ muốn tìm một lỗ chui vào, cúi đầu thấp giọng nói: "Tôi đi ra ngoài trước, chén bát khi trở về tôi sẽ rửa."
Cô lao ra ngoài cửa, bước qua giáo sư Dương, chột dạ không dám chào hỏi.
"Mộc Kình." Giáo sư Dương cười gọi một tiếng.
Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia không vui.
Bất quá, anh cao cao tại thượng như vậy, ở trong giới kinh doanh đã sớm mài giũa không thấy dấu vết, vui giận đều đã có thể khống chế rất tốt.
Anh tao nhã xoay người, mang theo nụ cười nhạt xa cách.
"Cái kia, mua cho cậu một ít hoa quả qua đây." Giáo sư Dương ái muội cười, đặt hoa quả trên mặt bàn trà.
Một người đàn ông trưởng thành độc thân, lại ở một nơi lãng mạn như vậy, đối với một cô gái xinh đẹp sẽ có chút muốn động tay động chân.
Giáo sư Dương tự cho là thông minh nói: "Trong trường có mấy cô giáo trẻ đẹp vẫn ngưỡng mộ cậu, muốn gọi cậu đi hát, không biết cậu có thể không?"
"Gần đây đang chạy bản thiết kế, không có thời gian rảnh, hôm khác đi." Lục Mộc Kình trực tiếp từ chối đáp.
Giáo sư Dương không ngờ sẽ bị từ chối, nét mặt có chút quái dị.
Xem ra, Lục Mộc Kình chỉ muốn động tay động chân với nữ sinh kia.
Giáo sư Dương hiểu rõ cười khan nói: "Được, hôm khác, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa."
Giáo sư Dương nói xong xoay người, biết điều rời khỏi.
Lục Mộc Kình nhìn bóng lưng của ông ta, trầm giọng gọi: "Thầy Dương."
Giáo sư Dương xoay người.
"Thầy thấy Viêm Cảnh Hi thế nào?" Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ hỏi.
Giáo sư Dương nhìn ra Lục Mộc Kình đối với Viêm Cảnh Hi có mấy phần hứng thú, nói: "Một học trò rất tốt."
"Cho nên, tôi không muốn cô ấy chịu đựng những sự quấy rầy không cần thiết, đặc biệt, danh tiết của nữ sinh rất quan trọng." Lục Mộc Kình ý tứ nói câu này.
Giáo sư Dương nghe được Lục Mộc Kình nói bóng gió, trường bợ đỡ Lục Mộc Kình như thế, anh còn là CEO của Lục thị, cho ông ta mấy cái đầu, ông ta cũng không dám truyền chuyện vừa mới thấy ra ngoài, vội vàng cười nói: "Được, được."
Lục Mộc Kình giương lên nụ cười, khách sáo nói:
"Hôm khác tôi mời thầy Dương ăn cơm."
"Được, được." Giáo sư Dương bình thường khó nói chuyện ở trước mặt Lục Mộc Kình liền biến thành người hiền lành.
...
Viêm Cảnh Hi dọc theo đường đi đều ngẩn người.
Giáo sư Dương nhìn thấy cô ngồi trên người Lục Mộc Kình, sẽ không nói ra chứ?
Có thể hay không cho rằng giữa cô và Lục Mộc Kình có quan hệ khác thường gì?
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, cắn cắn môi, đôi mắt lóe lên tự mình an ủi nghĩ:
Lục Mộc Kình là nhân vật quyền lợi trung tâm, giáo sư Dương không nên nói mò, dụ dỗ anh đi!
Lại nói cô thanh giả tự thanh, đi ngay được, ngồi thẳng được.
Ôm may mắn trong lòng, Viêm Cảnh Hi đi tới rạp chiếu phim Ngũ Nguyệt Quốc Tế.
Người muốn mời cô xem phim, hẹn cô tám giờ, tám giờ rưỡi cũng chưa đến.
Viêm Cảnh Hi ở cửa rạp chiếu phim tùy ý lắc lư, nghĩ xem có cần gọi điện thoại cho Lục Hữu Nhiễm thúc giục một chút hay không.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn.
Viêm Cảnh Hi nhìn là tin nhắn của Viêm Nhị, mở ra xem.
"Cảnh Hi à, cô không cần chờ, Hữu Nhiễm đang ở với tôi, anh ấy vừa đi vào phòng tắm, anh ấy nói tí nữa sẽ khiến tôi dùng miệng giúp anh ấy làm một lần, còn có, anh ấy vừa kêu trên người tôi, thì ra thời điểm đàn ông tới cũng sẽ phát ra âm thanh giống như phụ nữ. Tôi thật yêu anh ấy, thật đáng yêu."
Viêm Cảnh Hi nhướng chân mày, nhìn tin nhắn trên màn hình di động, trong mắt phản chiếu ra tia sáng của điện thoại di động.
Cô chỉ có thể nói, cô rất vui mừng, vì không yêu một người đàn ông như Lục Hữu Nhiễm?
Cô cũng rất vui mừng, cô không gả cho anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.