Chương 23: Nháo động phòng
Mê Lộ Đích Ban Ban
19/06/2016
Hiện tại trong thôn đều không có điện, bình thường buổi tối mọi người đều là đốt đèn dầu hỏa, cây nến gia đình bình thường không dùng nổi, ngay cả
đèn dầu hỏa cũng là có thể không đốt thì không đốt, đi ngủ sớm.
Hôm nay là việc vui, trong phòng của Ngô Hồng Nhi bọn họ đốt hai cây nến, trái lại thật ứng với ý động phòng hoa chúc. Hiện tại một đống lớn nam nam nữ nữ đang vây quanh ở trong phòng của Hồ Quốc Đống bọn họ nháo động phòng đó, trong phòng nho nhỏ thỉnh thoảng bộc phát ra tiếng cười to, còn có người hô lớn hôn một cái hôn một cái liên tiếp.
Lý Quế Lan bọn họ là trưởng bối, nháo động phòng đều là thanh niên, bởi vậy bọn họ cũng không đi vào. Nghe thấy tiếng cười lớn thỉnh thoảng truyền ra từ bên trong, Lý Quế Lan không nhịn được nói với Hồ Lão Đồ: "Ông xem đám trẻ con này náo loạn ghê gớm, trời cũng không còn sớm có cần đi nhắc nhở một tiếng hay không?"
"Bà đi thêm loạn cái gì, mọi người đều có chừng mực, gần đến giờ thì sẽ giải tán. Ai mà không từng trải qua thời điểm này. Hồi chúng ta kết hôn còn có người nghe lén nữa đấy." Hồ Lão Đồ nói rất bình tĩnh.
"Lão già không đứng đắn này, nói gì thế." Lý Quế Lan thấy Hồ Lão Đồ nói như vậy nhất thời trên mặt nóng hừng hực. Năm đó bà chẳng biết cái gì, đêm kết hôn hôm đó có người nghe lén cũng không biết, thật là làm trò cười không ít, đến bây giờ nhớ tới còn ngượng ngùng đấy.
Thời gian hai người nói chuyện, người trong phòng đã giải tán rồi. Tuy rằng đùa nhưng là đều đắn đo đúng mực thôi, mọi người vui một chút là được rồi. Thật sự đùa quá trớn mọi người ai cũng khó coi. Chẳng qua lúc đi ra mấy người đã kết hôn đều không nhịn được dùng ánh mắt mập mờ nhìn Hồ Quốc Đống, nhìn đến Ngô Hồng Nhi cũng không dám ngẩng đầu lên.
Vất vả lắm mới tiễn hết người đi, Lý Quế Lan cười nói với con trai con dâu: "Được rồi, cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Trong phích nước có nước nóng, Quốc Đống chuẩn bị nước rửa chân cho Hồng Nhi." Nói xong bà đi đóng cửa luôn. Chẳng qua đi tới cửa, bà đề phòng tiện thể đi ra sau nhà xem thử, quả nhiên nhìn thấy mấy thằng cu đang nghe lén ở phía sau phòng của Hồ Quốc Đống bọn họ.
Phòng ở ở nông thôn cách âm cũng không tốt, dán lỗ tai lên tường có thể nghe thấy trong phòng nói chuyện. Mấy thằng nhóc thối này hiển nhiên là tính toán lại nghe lén."Mấy thằng nhóc thối chúng mày làm gì vậy, không có một đứa nào đứng đắn?" Lý Quế Lan cười mắng.
"Hề hề, thím chúng ta chính là đã từng trải qua." Hồ Kiến Tân dẫn đầu vừa thấy Lý Quế Lan lập tức nói. Sau đó đưa mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh, chạy nhanh như chớp. Vốn đang định xem thử khúc gỗ Hồ Quốc Đống này vào động phòng như thế nào đây, hiện tại chỉ có thể thôi rồi.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, trong phòng nghe được cực kỳ rõ ràng. Ngô Hồng Nhi vốn đang bị Hồ Quốc Đống kéo tay cứng đờ, vội vàng rút tay lại, Hồ Quốc Đống cũng ngây người vài giây, cơ mà lúc này Hồ Quốc Đống cực kỳ nhanh trí khó có được tiếp tục lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi an ủi: "Không có việc gì, mẹ đã đuổi bọn họ đi rồi, bọn họ không dám trở lại nữa." Chẳng qua ở trong lòng Hồ Quốc Đống lại mắng Hồ Kiến Tân đến máu chó đầy đầu, âm thầm hạ quyết tâm về sau nhất định cho thằng đó biết tay, lúc này mới tiếp tục dỗ dành Ngô Hồng Nhi.
Đời người có bốn điều mừng, hạn hán đã lâu gặp cam lộ (sương ngọt), tha hương gặp người quen cũ, đêm động phòng hoa chúc, tên đề bảng vàng, tối hôm nay đối với Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi mà nói thật là một ngày đặc biệt, ngọt ngào trong đó quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được. Một đêm mà qua, trời rất nhanh đã sáng.
Ngô Hồng Nhi dậy sớm bao nhiêu năm như vậy cũng đã quen rồi, đến giờ đó nhất định có thể mở mắt, chẳng qua buổi sáng hôm nay lại có chút ngoại lệ, ngày hôm qua cô mệt vô cùng, buổi sáng tuy rằng đã tỉnh nhưng không muốn mở mắt. Hồ Quốc Đống khỏe như trâu, sáng sớm trái lại thần thanh khí sảng. Chẳng qua thấy bộ dạng không mở nổi mắt của Ngô Hồng Nhi, hắn dứt khoát cũng chợp mắt theo Ngô Hồng Nhi một lúc.
Cuối cùng vẫn là Ngô Hồng Nhi cảm thấy thời gian không còn sớm thực sự ngượng ngùng ngủ tiếp, lúc này mới đẩy Hồ Quốc Đống dậy. Người làm dâu không giống với làm con gái ở nhà. Người làm mẹ cảm thấy không có việc gì, người làm mẹ chồng rất có khả năng sẽ cảm thấy ngứa mắt.
Hồ Quốc Đống thấy Ngô Hồng Nhi đẩy, hắn cười ha hả đứng lên mặc quần áo. Hắn trái lại không có ngượng ngùng gì, tỉnh bơ mặc quần áo. Trước đây Hồ Quốc Đống có lẽ còn có ngượng ngùng, nhưng là hiện tại Ngô Hồng Nhi đã là vợ hắn, một ông lớn như hắn còn thẹn thùng cái gì, hơn nữa mùa hè ở nông thôn có rất nhiều người cởi trần đi qua đi lại.
Hắn hào phóng như vậy trái lại làm cho Ngô Hồng Nhi xấu hổ, dù sao bây giờ không tối om tối mù như tối hôm qua cái gì cũng không nhìn thấy, hiện tại trời đã sáng rồi. Chờ Hồ Quốc Đống mặc xong quần áo đi rửa mặt, Ngô Hồng Nhi mới vội vội vàng vàng mặc quần áo lên.
Hôm nay cô không mặc bộ quần áo mới ngày hôm qua nữa mà là mặc một bộ hơi cũ, hôm nay việc phải làm không ít, trong nhà cũng còn có một đống hỗn loạn đấy, mặc bộ quần áo mới kia nữa thì quá lãng phí rồi. Ngay cả hai bím tóc dày hay chải trước đây cũng buộc thành một cái, dù sao cũng là phụ nữ đã kết hôn không phải là con gái chưa chồng nữa.
Lúc hai người thu dọn xong đi ra, Lý Quế Lan đã làm xong bữa sáng. Làm là cháo vụn ngô, thức ăn là đồ thừa tiệc rượu ngày hôm qua còn lại. Tuy rằng cho người đến làm giúp không ít, nhưng là nhà họ Hồ vẫn còn lại rất nhiều, sáng sớm hôm nay Lý Quế Lan đã lấy hai món ăn nóng đơn giản.
Thấy mẹ chồng đã làm cơm xong, Ngô Hồng Nhi ngượng ngùng nói: "Mẹ, về sau buổi sáng con thức dậy nấu cơm là được. Hôm nay dậy hơi muộn."
"Không sao, cũng không có gì để làm, cái gì cũng có sẵn chỉ hâm nóng một chút là được. Đợi đến khi lại mặt rồi cho dù là con muốn nhàn hạ mẹ cũng không đồng ý đâu, hai ngày này thì thôi." Lý Quế Lan cực kỳ thẳng thắn nói. Nhà bọn họ không nhiều quy củ như vậy, bà cũng không phải mẹ chồng độc ác muốn bắt chẹt con dâu đến sít sao. Nói thật, bọn họ chỉ có anh con trai này, về sau chỉ trông cậy vào hai người dưỡng lão cho đấy, không đối xử tử tế với người ta sau này già rồi người ta bỏ mặc thì làm thế nào.
Nói là nuôi con trai dưỡng già, nhưng là chờ bà nằm liệt trên giường gạch rồi, vẫn phải là con dâu hầu hạ, con trai hầu hạ lão già còn được, hầu hạ bà vẫn là con dâu tiện hơn. Lý Quế Lan nghĩ thông suốt, đối xử với con dâu cũng là thêm khoan dung và mấy phần thật lòng. Chỉ cần Ngô Hồng Nhi chịu sống tử tế, bà làm thêm chút việc bớt chút việc cũng có cái gì, về sau những gia nghiệp này còn không phải đều là của cháu trai nhà bà.
Thấy mẹ chồng thông tình đạt lý như vậy, Ngô Hồng Nhi cũng lộ ra nụ cười vài phần thật lòng, nếu người một nhà có thể hòa hòa thuận thuận vậy thì không thể tốt hơn. Trước đó cô còn sợ mẹ chồng chỉ có một đứa con trai này sẽ không dễ ở chung đâu.
"Đúng rồi mẹ ơi, sao không thấy mấy chị gái?" Đêm qua loạn thành một đoàn Ngô Hồng Nhi cũng không chú ý đến mấy bà chị chồng, hiện tại buổi sáng thấy chỉ có bốn người bọn họ, lúc này mới có chút nghi ngờ hỏi. Hồ Quốc Đống không có anh em ruột, nghe nói lần này làm việc vui mấy chị gái anh rể đều là ra sức lớn, lẽ ra hiện tại cho dù là không ở đây cả ít nhất cũng phải có một hai người mới đúng chứ.
"Mấy đứa chúng nó à, đều là trên có già dưới có trẻ, giờ đã đến cuối năm trong nhà đều là một đống việc, chiều hôm qua thấy không có việc gì mẹ đã đuổi hết chúng nó đi rồi. Chị Tư chị Năm con trong nhà con cái đều chưa lớn, con Tư lại mang bầu, một đứa ở chỗ này cũng không giúp được cái gì, chúng ta còn phải hầu hạ nó." Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi nhớ đến người trong nhà thì cảm thấy đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, dù sao năm cô con gái mặc dù không tệ, nhưng là sau này chưa biết chừng có việc gì chỉ trông vào người nhà mẹ đẻ cho chỗ dựa đấy.
Cơ mà nhắc tới mấy cô con gái này, Lý Quế Lan không nhịn được lại nghĩ đến Hồ Lê Nhi. Mấy năm nay nhà Lê Nhi một xu tiền cũng hận không thể bẻ thành hai nửa mà tiêu, vất vả lắm nợ một khoản lúc này mới làm được nhà, cuộc sống cũng có bước ngoặt. Nhưng là lão già kia nhà bọn họ lại bị mụ vợ xúi giục gây chuyện. Vậy mà bắt đầu đòi mấy đứa nhỏ tiền dưỡng lão.
Lý Quế Lan cũng không rõ trước đây làm sao lại không nhìn ra vị thông gia này không cần thể diện như vậy. Lúc trước khi đuổi con trai út ra khỏi nhà đã nói trước về sau không cần dưỡng lão cho bọn họ, mới qua không đến hai năm vậy mà như không có chuyện gì tới cửa đòi tiền dưỡng lão, còn mỗi người một trăm đồng tiền một năm, cũng không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi.
Đừng nói hiện tại lão ta mới hơn năm mươi tuổi, chính là thời điểm làm việc, cho dù là hiện tại lão ta bảy tám mươi không làm được, hai vợ chồng Lê Nhi không lấy tiền cũng không có người nói bọn họ không hiếu thuận. Vì mụ vợ kế, đuổi hết con dâu cháu trai cháu gái ra khỏi nhà, ngay cả cái chăn cũng không cho, nếu không phải nhà bọn họ có người đi, Lê Nhi cũng mạnh mẽ, đồ cưới của Lê Nhi không chừng cũng đã bị tham ô rồi. Đây cũng không phải là việc con người làm ra. Không biết còn tưởng rằng mấy đứa nhỏ nhà họ Lý đều không phải là con trai ruột của lão già Lý đâu.
Hơn nữa hồi đó khi ra ở riêng, hai đứa nhỏ cũng đề phòng, trên đơn ở riêng ngay cả trưởng thôn cũng ký tên, hai đứa nhỏ nếu muốn cho chút đồ là bọn họ hiếu thuận, nếu không cho ai cũng cũng không nói được gì. Con Ba này nhà bọn họ năm đó lúc ở nhà chính là đứa đanh đá, trước đây có thể cầm dao thái rau không cho con trai kế của bố chồng nó cưới vợ vào cửa, hiện tại độc môn độc viện tự mình làm chủ nhà mình rồi, lại càng sẽ không chịu khinh bỉ. Nghĩ đến đây trong lòng Lý Quế Lan lại thoải mái hơn một chút, cho dù lão ta có nhảy nhót hơn nữa cũng chỉ là ghê tởm người một chút mà thôi.
"Lát nữa ăn cơm xong để cho hai cha con bọn họ thu dọn bếp lò trong sân cho. Mẹ sẽ dồn mấy thứ linh tinh lẻ tẻ này lại, hôm nay đã hai mươi bảy rồi, ngày mai các con lại về lại mặt, cũng là đến Tết rồi." Thấy ăn gần xong rồi, Lý Quế Lan bèn nói với Ngô Hồng Nhi.
Làm việc vui vào cuối năm có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, chỗ xấu là càng thêm rối ren, chỗ tốt là rất nhiều thứ là có thể chuẩn bị cùng nhau, nói chẳng hạn như nhà họ Hồ, lợn đã mổ, màn thầu đã hấp xong cả rồi, đồ ăn gì đó ăn trong tháng giêng cũng đã chuẩn bị xong. Thậm chí lỗ tai lợn, giò thủ cũng làm xong một thể. Hiện tại chỉ còn lại thu dọn hỗn loạn một chút, so với đồ rất nhiều gia đình chuẩn bị ăn tết thì đơn giản hơn nhiều.
"Được ạ." Trên mặt Ngô Hồng Nhi mang theo nụ cười trả lời, cơm nước xong xuôi cũng chủ động thu dọn bát đũa, ngay cả Hồ Lão Đồ vẫn im lặng ăn cơm không lên tiếng ở bên cạnh cũng ngầm gật gật đầu, cô con dâu này là người hiểu chuyện.
Hôm nay là việc vui, trong phòng của Ngô Hồng Nhi bọn họ đốt hai cây nến, trái lại thật ứng với ý động phòng hoa chúc. Hiện tại một đống lớn nam nam nữ nữ đang vây quanh ở trong phòng của Hồ Quốc Đống bọn họ nháo động phòng đó, trong phòng nho nhỏ thỉnh thoảng bộc phát ra tiếng cười to, còn có người hô lớn hôn một cái hôn một cái liên tiếp.
Lý Quế Lan bọn họ là trưởng bối, nháo động phòng đều là thanh niên, bởi vậy bọn họ cũng không đi vào. Nghe thấy tiếng cười lớn thỉnh thoảng truyền ra từ bên trong, Lý Quế Lan không nhịn được nói với Hồ Lão Đồ: "Ông xem đám trẻ con này náo loạn ghê gớm, trời cũng không còn sớm có cần đi nhắc nhở một tiếng hay không?"
"Bà đi thêm loạn cái gì, mọi người đều có chừng mực, gần đến giờ thì sẽ giải tán. Ai mà không từng trải qua thời điểm này. Hồi chúng ta kết hôn còn có người nghe lén nữa đấy." Hồ Lão Đồ nói rất bình tĩnh.
"Lão già không đứng đắn này, nói gì thế." Lý Quế Lan thấy Hồ Lão Đồ nói như vậy nhất thời trên mặt nóng hừng hực. Năm đó bà chẳng biết cái gì, đêm kết hôn hôm đó có người nghe lén cũng không biết, thật là làm trò cười không ít, đến bây giờ nhớ tới còn ngượng ngùng đấy.
Thời gian hai người nói chuyện, người trong phòng đã giải tán rồi. Tuy rằng đùa nhưng là đều đắn đo đúng mực thôi, mọi người vui một chút là được rồi. Thật sự đùa quá trớn mọi người ai cũng khó coi. Chẳng qua lúc đi ra mấy người đã kết hôn đều không nhịn được dùng ánh mắt mập mờ nhìn Hồ Quốc Đống, nhìn đến Ngô Hồng Nhi cũng không dám ngẩng đầu lên.
Vất vả lắm mới tiễn hết người đi, Lý Quế Lan cười nói với con trai con dâu: "Được rồi, cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Trong phích nước có nước nóng, Quốc Đống chuẩn bị nước rửa chân cho Hồng Nhi." Nói xong bà đi đóng cửa luôn. Chẳng qua đi tới cửa, bà đề phòng tiện thể đi ra sau nhà xem thử, quả nhiên nhìn thấy mấy thằng cu đang nghe lén ở phía sau phòng của Hồ Quốc Đống bọn họ.
Phòng ở ở nông thôn cách âm cũng không tốt, dán lỗ tai lên tường có thể nghe thấy trong phòng nói chuyện. Mấy thằng nhóc thối này hiển nhiên là tính toán lại nghe lén."Mấy thằng nhóc thối chúng mày làm gì vậy, không có một đứa nào đứng đắn?" Lý Quế Lan cười mắng.
"Hề hề, thím chúng ta chính là đã từng trải qua." Hồ Kiến Tân dẫn đầu vừa thấy Lý Quế Lan lập tức nói. Sau đó đưa mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh, chạy nhanh như chớp. Vốn đang định xem thử khúc gỗ Hồ Quốc Đống này vào động phòng như thế nào đây, hiện tại chỉ có thể thôi rồi.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, trong phòng nghe được cực kỳ rõ ràng. Ngô Hồng Nhi vốn đang bị Hồ Quốc Đống kéo tay cứng đờ, vội vàng rút tay lại, Hồ Quốc Đống cũng ngây người vài giây, cơ mà lúc này Hồ Quốc Đống cực kỳ nhanh trí khó có được tiếp tục lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi an ủi: "Không có việc gì, mẹ đã đuổi bọn họ đi rồi, bọn họ không dám trở lại nữa." Chẳng qua ở trong lòng Hồ Quốc Đống lại mắng Hồ Kiến Tân đến máu chó đầy đầu, âm thầm hạ quyết tâm về sau nhất định cho thằng đó biết tay, lúc này mới tiếp tục dỗ dành Ngô Hồng Nhi.
Đời người có bốn điều mừng, hạn hán đã lâu gặp cam lộ (sương ngọt), tha hương gặp người quen cũ, đêm động phòng hoa chúc, tên đề bảng vàng, tối hôm nay đối với Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi mà nói thật là một ngày đặc biệt, ngọt ngào trong đó quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được. Một đêm mà qua, trời rất nhanh đã sáng.
Ngô Hồng Nhi dậy sớm bao nhiêu năm như vậy cũng đã quen rồi, đến giờ đó nhất định có thể mở mắt, chẳng qua buổi sáng hôm nay lại có chút ngoại lệ, ngày hôm qua cô mệt vô cùng, buổi sáng tuy rằng đã tỉnh nhưng không muốn mở mắt. Hồ Quốc Đống khỏe như trâu, sáng sớm trái lại thần thanh khí sảng. Chẳng qua thấy bộ dạng không mở nổi mắt của Ngô Hồng Nhi, hắn dứt khoát cũng chợp mắt theo Ngô Hồng Nhi một lúc.
Cuối cùng vẫn là Ngô Hồng Nhi cảm thấy thời gian không còn sớm thực sự ngượng ngùng ngủ tiếp, lúc này mới đẩy Hồ Quốc Đống dậy. Người làm dâu không giống với làm con gái ở nhà. Người làm mẹ cảm thấy không có việc gì, người làm mẹ chồng rất có khả năng sẽ cảm thấy ngứa mắt.
Hồ Quốc Đống thấy Ngô Hồng Nhi đẩy, hắn cười ha hả đứng lên mặc quần áo. Hắn trái lại không có ngượng ngùng gì, tỉnh bơ mặc quần áo. Trước đây Hồ Quốc Đống có lẽ còn có ngượng ngùng, nhưng là hiện tại Ngô Hồng Nhi đã là vợ hắn, một ông lớn như hắn còn thẹn thùng cái gì, hơn nữa mùa hè ở nông thôn có rất nhiều người cởi trần đi qua đi lại.
Hắn hào phóng như vậy trái lại làm cho Ngô Hồng Nhi xấu hổ, dù sao bây giờ không tối om tối mù như tối hôm qua cái gì cũng không nhìn thấy, hiện tại trời đã sáng rồi. Chờ Hồ Quốc Đống mặc xong quần áo đi rửa mặt, Ngô Hồng Nhi mới vội vội vàng vàng mặc quần áo lên.
Hôm nay cô không mặc bộ quần áo mới ngày hôm qua nữa mà là mặc một bộ hơi cũ, hôm nay việc phải làm không ít, trong nhà cũng còn có một đống hỗn loạn đấy, mặc bộ quần áo mới kia nữa thì quá lãng phí rồi. Ngay cả hai bím tóc dày hay chải trước đây cũng buộc thành một cái, dù sao cũng là phụ nữ đã kết hôn không phải là con gái chưa chồng nữa.
Lúc hai người thu dọn xong đi ra, Lý Quế Lan đã làm xong bữa sáng. Làm là cháo vụn ngô, thức ăn là đồ thừa tiệc rượu ngày hôm qua còn lại. Tuy rằng cho người đến làm giúp không ít, nhưng là nhà họ Hồ vẫn còn lại rất nhiều, sáng sớm hôm nay Lý Quế Lan đã lấy hai món ăn nóng đơn giản.
Thấy mẹ chồng đã làm cơm xong, Ngô Hồng Nhi ngượng ngùng nói: "Mẹ, về sau buổi sáng con thức dậy nấu cơm là được. Hôm nay dậy hơi muộn."
"Không sao, cũng không có gì để làm, cái gì cũng có sẵn chỉ hâm nóng một chút là được. Đợi đến khi lại mặt rồi cho dù là con muốn nhàn hạ mẹ cũng không đồng ý đâu, hai ngày này thì thôi." Lý Quế Lan cực kỳ thẳng thắn nói. Nhà bọn họ không nhiều quy củ như vậy, bà cũng không phải mẹ chồng độc ác muốn bắt chẹt con dâu đến sít sao. Nói thật, bọn họ chỉ có anh con trai này, về sau chỉ trông cậy vào hai người dưỡng lão cho đấy, không đối xử tử tế với người ta sau này già rồi người ta bỏ mặc thì làm thế nào.
Nói là nuôi con trai dưỡng già, nhưng là chờ bà nằm liệt trên giường gạch rồi, vẫn phải là con dâu hầu hạ, con trai hầu hạ lão già còn được, hầu hạ bà vẫn là con dâu tiện hơn. Lý Quế Lan nghĩ thông suốt, đối xử với con dâu cũng là thêm khoan dung và mấy phần thật lòng. Chỉ cần Ngô Hồng Nhi chịu sống tử tế, bà làm thêm chút việc bớt chút việc cũng có cái gì, về sau những gia nghiệp này còn không phải đều là của cháu trai nhà bà.
Thấy mẹ chồng thông tình đạt lý như vậy, Ngô Hồng Nhi cũng lộ ra nụ cười vài phần thật lòng, nếu người một nhà có thể hòa hòa thuận thuận vậy thì không thể tốt hơn. Trước đó cô còn sợ mẹ chồng chỉ có một đứa con trai này sẽ không dễ ở chung đâu.
"Đúng rồi mẹ ơi, sao không thấy mấy chị gái?" Đêm qua loạn thành một đoàn Ngô Hồng Nhi cũng không chú ý đến mấy bà chị chồng, hiện tại buổi sáng thấy chỉ có bốn người bọn họ, lúc này mới có chút nghi ngờ hỏi. Hồ Quốc Đống không có anh em ruột, nghe nói lần này làm việc vui mấy chị gái anh rể đều là ra sức lớn, lẽ ra hiện tại cho dù là không ở đây cả ít nhất cũng phải có một hai người mới đúng chứ.
"Mấy đứa chúng nó à, đều là trên có già dưới có trẻ, giờ đã đến cuối năm trong nhà đều là một đống việc, chiều hôm qua thấy không có việc gì mẹ đã đuổi hết chúng nó đi rồi. Chị Tư chị Năm con trong nhà con cái đều chưa lớn, con Tư lại mang bầu, một đứa ở chỗ này cũng không giúp được cái gì, chúng ta còn phải hầu hạ nó." Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi nhớ đến người trong nhà thì cảm thấy đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, dù sao năm cô con gái mặc dù không tệ, nhưng là sau này chưa biết chừng có việc gì chỉ trông vào người nhà mẹ đẻ cho chỗ dựa đấy.
Cơ mà nhắc tới mấy cô con gái này, Lý Quế Lan không nhịn được lại nghĩ đến Hồ Lê Nhi. Mấy năm nay nhà Lê Nhi một xu tiền cũng hận không thể bẻ thành hai nửa mà tiêu, vất vả lắm nợ một khoản lúc này mới làm được nhà, cuộc sống cũng có bước ngoặt. Nhưng là lão già kia nhà bọn họ lại bị mụ vợ xúi giục gây chuyện. Vậy mà bắt đầu đòi mấy đứa nhỏ tiền dưỡng lão.
Lý Quế Lan cũng không rõ trước đây làm sao lại không nhìn ra vị thông gia này không cần thể diện như vậy. Lúc trước khi đuổi con trai út ra khỏi nhà đã nói trước về sau không cần dưỡng lão cho bọn họ, mới qua không đến hai năm vậy mà như không có chuyện gì tới cửa đòi tiền dưỡng lão, còn mỗi người một trăm đồng tiền một năm, cũng không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi.
Đừng nói hiện tại lão ta mới hơn năm mươi tuổi, chính là thời điểm làm việc, cho dù là hiện tại lão ta bảy tám mươi không làm được, hai vợ chồng Lê Nhi không lấy tiền cũng không có người nói bọn họ không hiếu thuận. Vì mụ vợ kế, đuổi hết con dâu cháu trai cháu gái ra khỏi nhà, ngay cả cái chăn cũng không cho, nếu không phải nhà bọn họ có người đi, Lê Nhi cũng mạnh mẽ, đồ cưới của Lê Nhi không chừng cũng đã bị tham ô rồi. Đây cũng không phải là việc con người làm ra. Không biết còn tưởng rằng mấy đứa nhỏ nhà họ Lý đều không phải là con trai ruột của lão già Lý đâu.
Hơn nữa hồi đó khi ra ở riêng, hai đứa nhỏ cũng đề phòng, trên đơn ở riêng ngay cả trưởng thôn cũng ký tên, hai đứa nhỏ nếu muốn cho chút đồ là bọn họ hiếu thuận, nếu không cho ai cũng cũng không nói được gì. Con Ba này nhà bọn họ năm đó lúc ở nhà chính là đứa đanh đá, trước đây có thể cầm dao thái rau không cho con trai kế của bố chồng nó cưới vợ vào cửa, hiện tại độc môn độc viện tự mình làm chủ nhà mình rồi, lại càng sẽ không chịu khinh bỉ. Nghĩ đến đây trong lòng Lý Quế Lan lại thoải mái hơn một chút, cho dù lão ta có nhảy nhót hơn nữa cũng chỉ là ghê tởm người một chút mà thôi.
"Lát nữa ăn cơm xong để cho hai cha con bọn họ thu dọn bếp lò trong sân cho. Mẹ sẽ dồn mấy thứ linh tinh lẻ tẻ này lại, hôm nay đã hai mươi bảy rồi, ngày mai các con lại về lại mặt, cũng là đến Tết rồi." Thấy ăn gần xong rồi, Lý Quế Lan bèn nói với Ngô Hồng Nhi.
Làm việc vui vào cuối năm có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, chỗ xấu là càng thêm rối ren, chỗ tốt là rất nhiều thứ là có thể chuẩn bị cùng nhau, nói chẳng hạn như nhà họ Hồ, lợn đã mổ, màn thầu đã hấp xong cả rồi, đồ ăn gì đó ăn trong tháng giêng cũng đã chuẩn bị xong. Thậm chí lỗ tai lợn, giò thủ cũng làm xong một thể. Hiện tại chỉ còn lại thu dọn hỗn loạn một chút, so với đồ rất nhiều gia đình chuẩn bị ăn tết thì đơn giản hơn nhiều.
"Được ạ." Trên mặt Ngô Hồng Nhi mang theo nụ cười trả lời, cơm nước xong xuôi cũng chủ động thu dọn bát đũa, ngay cả Hồ Lão Đồ vẫn im lặng ăn cơm không lên tiếng ở bên cạnh cũng ngầm gật gật đầu, cô con dâu này là người hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.