Chương 67: Thợ xây
Mê Lộ Đích Ban Ban
28/11/2016
Edit: Trạch Mỗ
Hồ Lão Đồ vỗ bàn một cái, sự việc cứ quyết định như vậy. Có điều bây giờ nhà mới của nhà họ Hồ ở trấn trên ngay cả tường ngoài cũng chưa xây đâu, nếu dựa theo kế hoạch của bọn họ chỉ sợ phải một năm sau rồi, hiện tại mấu chốt là xây nhà quan trọng hơn. Chờ phòng ở hong tầm tầm rồi, người nhà họ Hồ lại bắt đầu làm việc rộn lên.
Hiện tại đã đến mùa hè cho dù là người ở trong phòng cũng nóng quá chừng, càng đừng nói đến người làm việc ngoài trời, chẳng qua có lẽ là nguyên nhân có một trăm đồng tiền công kia, lòng nhiệt tình của mọi người đều khá dồi dào. Người nông thôn đều thành thực, thu tiền của người ta, lại không làm việc tử tế cho người ta, bọn họ thực là không làm ra được chuyện như vậy. Sợ mọi người bị nóng, Hồ Hạnh Nhi hầm cả ngày mấy nồi canh đậu xanh to đùng qua cho mọi người giải nóng, thỉnh thoảng còn mang mấy thùng nước có ga và kem hộp qua, tuy rằng nóng nhưng trong lòng mọi người lại là mát mẻ.
Đến khi vào mùa thu, mắt thấy sắp phải thu hoạch vụ thu, nhà của nhà họ Hồ cuối cùng cũng xây xong, ngôi nhà hai tầng xinh xắn, trên dưới hai tầng đều là phòng bộ, mỗi tầng đều có ba phòng ngủ, trừ đó ra còn có phòng bếp. Có điều nhà họ Hồ không giống người thành phố, đặt WC ở trong phòng, bởi vậy ở trong sân còn chái nhà đã xây xong cùng WC. Trước đây lúc ở trong thôn bởi vì phòng ở không đủ, cho nên chái nhà cũng làm phòng ngủ, nhưng hiện tại chỗ rộng, chái nhà coi như phòng bếp, ở bên trong còn xây một cái nồi lớn, tiện cho bình thường làm thịt kho gì gì đó.
Trừ cái đó ra bên cạnh nhà vệ sinh trong sân còn xây một phòng tắm riêng biệt, may mà sân lớn nếu không thì căn bản là không thành được. Ở trước phòng ở chính, để lại một mảnh đất vuông vắn, đây là để lại về sau dùng trồng hoa trồng rau. Dĩ nhiên Lý Quế Lan cũng không tính toán trồng hoa ở trong đó, bà định trồng chút rau thường hay ăn. Ở trong góc còn có thể dựng giàn nho vừa có thể có chỗ râm lại có thể đỡ thèm, bao nhiêu chỗ tốt. Trồng hoa trồng cỏ giống như Hồ Hạnh Nhi ở trong mắt Lý Quế Lan thuần túy là lãng phí đất đai, không ai có thể hiểu hơn Lý Quế Lan chút kiểu cách kia của cô con gái thứ hai nhà mình.
Nhà đã xây xong, nhưng cũng không thể tùy tiện dọn vào, phải chọn ngày hoàng đạo, lại nói phòng ở chưa hong được nửa năm căn bản không có cách nào ở, Hồ Lão Đồ dứt khoát quyết định sang năm trời ấm sẽ chuyển vào. Vừa lúc cũng không chậm trễ hai đứa nhỏ tháng chín đi học ở trấn trên.
Thu hoạch vụ thu cũng là lúc nhà họ Hồ bận rộn, tuy rằng đất nhà bọn họ đều cho người khác thuê trồng rồi, nhưng lúc này cũng phải thu lương thực. Hiện tại sản lượng lương thực cao, trừ nộp lương thực cùng nhà mình ăn còn có thể thừa lại một ít, bởi vậy rất nhiều gia đình đều sẽ lựa chọn bán một chút lương thực, bán cho nhà họ Hồ không cần đi bán không nói, giá tiền nhà bọn họ cho cũng phải chăng, bởi vậy ở thôn An Bình, rất nhiều người cũng bằng lòng bán cho nhà bọn họ.
Lần này Hồ Quốc Đống quyết tâm muốn mở rộng quy mô trại lợn, bởi vậy trừ thu lương thực trong thôn còn muốn đi ngoài thôn thu, trong nhà không có máy kéo bình thường đều là dùng của Vương Lập, lần này thu lương thực cũng dùng nhiều hơn mấy ngày, việc này làm cho Hồ Quốc Đống rất ngại, nếu không phải vừa xây nhà, sang năm lại chuẩn bị làm lớn một trận, tiền trong tay thật sự là không dư dả lắm, hắn đã định mua máy kéo rồi. Dù sao sau này số lần dùng đến là càng ngày càng nhiều.
Có lẽ là nhìn ra cậu em vợ xấu hổ, Vương Lập vỗ một phát lên đầu thằng này cười nói: “Cậu có gì mà xấu hổ, anh là anh rể cậu cũng không phải là người khác. Lại nói tiền dầu không phải cậu bỏ ra sao?” Vương Lập lớn hơn Hồ Quốc Đống rất nhiều, con trai cả của anh ta cũng chỉ kém Hồ Quốc Đống bảy tám tuổi, năm đó khi Vương Lập và Hồ Đào Nhi kết hôn, Hồ Quốc Đống còn nhỏ mà, bởi vậy Vương Lập quả thực coi Hồ Quốc Đống như nửa con trai mà nhìn.
“Nếu cậu xấu hổ, chờ sang năm lúc thằng cả kết hôn người làm cậu như cậu bỏ thêm chút tiền là được.” Vương Lập nói. Trải qua ngàn chọn vạn tuyển của Hồ Đào Nhi, đối tượng của Vương Thông cuối cùng cũng tìm được, là cô gái thôn bên cạnh, đứa nhỏ kia tuy rằng cũng chỉ học hết cấp hai, nhưng hào phóng lanh lẹ cũng có khả năng, người nhà họ Vương đều rất thích, hiện tại đã đính hôn chỉ chờ sang năm vừa vào xuân thì sẽ kết hôn, dù sao hai đứa cũng đều không nhỏ.
Hồ Hạnh Nhi trái lại cũng làm mối cho một cô gái làm việc tại cửa hàng thịt kho của bọn họ, tuy rằng trông xinh đẹp cũng cởi mở, nhưng có lẽ là duyên cớ đã ở trấn trên một khoảng thời gian, vừa nhìn thì không phải là người làm việc ở trong ruộng, Hồ Đào Nhi không nhìn trúng, cuối cùng tự mình đích thân ra trận chọn được một cô.
Người nông thôn kết hôn thích chọc cậu, lại nói lại là một thôn ai cũng đều quen biết, cho dù Vương Lập không nói, đến lúc đó Hồ Quốc Đống cũng phải móc ra không ít. Hiện tại mọi người trong tay dư dả rồi, gặp được loại chuyện vui kết hôn này chọc cũng lợi hại hơn nhiều. Lại nói nhà họ Hồ là hộ giàu nổi tiếng trong thôn, Hồ Quốc Đống lại là ông cậu duy nhất, chỉ sợ đến lúc đó hắn cũng sẽ bị ấn không dậy nổi.
“Được, đến lúc đó em nhất định cho nó bao đỏ to.” Hồ Quốc Đống cười nói. Hồi còn nhỏ Vương Thông thích nhất đi theo sau mông Hồ Quốc Đống, giữa hai người thay vì nói là cậu cháu còn không bằng nói là anh em, nhắc tới hôn sự của cậu chàng Hồ Quốc Đống cũng rất cao hứng.
“Đúng rồi anh rể, khoảng thời gian trước Vương Thông nói với em muốn đi trấn trên học thợ xây, anh thấy thế nào?” Vương Thông xây nhà cho nhà họ Hồ gần nửa năm, tuy rằng bình thường đều là làm một ít công việc thể lực, nhưng cũng không ít lần đi theo làm trợ thủ bên cạnh mấy anh thợ xây đặc biệt tiêu tiền mời đến xây nhà kia, có đôi khi có hứng người ta cũng sẽ chỉ đạo cậu chàng đôi lần, có điều tinh túy sẽ chẳng ai nói, bây giờ mọi người đều còn có mấy phần ý nghĩ dạy đồ đệ đói chết sư phụ, đối với tay nghề của mình trông khá nghiêm.
Trước đây còn không coi là cái gì, nhưng mấy năm nay thợ xây lại càng ngày càng nổi tiếng, không chỉ là xây nhà còn có cửa hàng các kiểu, chỉ mấy người nhà họ Hồ mời tới kia quanh năm suốt tháng kiếm được còn nhiều hơn công nhân, mặc dù là hơi vất vả, nhưng người nông thôn từ nhỏ đã xuống đồng, trên người đều là sức lực, chút vất vả này không thấm vào đâu.
Nhìn như vậy, trong lòng Vương Thông cũng có chút rục rịch, cậu ta cũng đã là người hơn hai mươi, mắt thấy sắp phải thành gia lập nghiệp, chỉ trông vào chút sản vật trong đất kia không đói chết nhưng không chống đỡ được, thấy thợ xây kiếm được tiền như vậy cậu ta liền động tâm tư muốn học chút tay nghề. Chẳng qua cậu ta không nói với cha mẹ trước mà là nói với Hồ Quốc Đống trước.
Hồ Quốc Đống về nhà khó tránh khỏi nói một chút với Ngô Hồng Nhi, không nghĩ tới Ngô Hồng Nhi trái lại rất tán thành, đời sau đại biểu hai loại kẻ có tiền một là ông chủ than đá, một kẻ khác chính là chủ thầu, Ngô Hồng Nhi là tới từ đời sau, đương nhiên biết mặc dù bây giờ chỉ là một anh thợ xây, nhưng triển vọng lại là rất tốt. Chủ thầu tuy rằng nghe chính là ý nhà giàu mới nổi, nhưng còn có thể có một loại cách nói khác đó chính là ông trùm bất động sản, nếu Vương Thông có thể lăn lộn ra hình ra dạng, không chừng sau này còn có tiền đồ hơn bọn họ nhiều. Nếu không phải ba ông anh trai nhà mẹ đẻ cô tuổi tác đều không nhỏ, không chừng cô cũng sẽ khuyến khích bọn họ làm việc này đấy.
Dĩ nhiên Ngô Hồng Nhi cũng không thể nói huỵch toẹt với Hồ Quốc Đống, em là đời sau xuyên đến, anh yên tâm việc này nhất định kiếm được tiền các kiểu con đà điểu, cô chỉ có thể dẫn dắt từng bước từng bước để cho Hồ Quốc Đống cảm thấy làm việc này thật sự rất khá, còn đừng nói Hồ Quốc Đống trải qua Ngô Hồng Nhi vừa dẫn dắt như vậy, thật đúng là hiểu ra vài phần.
Trái với những lời vô vị của Ngô Hồng Nhi, Hồ Quốc Đống thì suy nghĩ nhiều hơn một chút, bình thường hắn cũng là thường xuyên đi trấn trên, tình hình của trấn trên hắn cũng biết rất rõ ràng, sự thay đổi mấy năm nay thật sự không nhỏ, có mấy cửa hàng mới mở chính là xây lên trong mấy năm này. Bởi vậy nhu cầu lượng thợ xây thật đúng là không nhỏ, ngay cả bọn họ lần này cũng là Hồ Hạnh Nhi nhờ người mới tìm được mấy người tay nghề tốt, nếu Vương Thông thật sự có thể học được về sau nhất định không kém rồi.
Về phần chuyện công việc vừa bẩn vừa mệt này lại bị Hồ Quốc Đống bỏ quên, hiện tại làm gì không bẩn không mệt đâu, cày cấy ngoài đồng mỗi ngày còn phải sờ phân người đấy, xây nhà cũng không thể còn bẩn hơn việc này nhỉ, về phần mệt chỉ cần muốn lăn lộn ra hình dạng thì làm gì cũng vất vả, Vương Thông không phải là trẻ con nữa rồi, kiêng dè cái này kiêng dè cái kia thì chẳng thành được cái gì.
Hôm nay Vương Lập nhắc tới Vương Thông, Hồ Quốc Đống bèn nói một chút chuyện này với anh ta, dù sao mình cảm thấy không tệ hơn nữa, cũng chỉ là cậu nó, rốt cuộc thế nào còn phải người làm cha nó là Vương Lập định đoạt.
Vương Lập nghe Hồ Quốc Đống phân tích sự việc một chút cũng cảm thấy không tồi, tuy rằng đời này anh ta đã là như vậy rồi, nhưng cũng ngóng trông con trai có thể có tiền đồ, bởi vậy ba đứa nhỏ đều tạo điều kiện cho chúng học lên, có điều mấy đứa này hiển nhiên cái gân kia không ở trên phương diện học tập, trừ đứa thứ ba miễn miễn cưỡng cưỡng thi đỗ cấp ba, đứa thứ nhất và đứa thứ hai chả đứa nào đỗ. Hiện tại thằng cả có ý nghĩ như vậy cũng rất không tồi, có thể học món tay nghề cho dù là sau này xây nhà cho người ở trong thôn cũng được mà. Chung quy vẫn hơn chỉ dựa vào chút sản vật trong đất kia. Về phần học không được hoặc là không lăn lộn ra bộ dáng gì cũng không có gì, không phải còn có đất sao, cùng lắm thì lại quay về làm ruộng là được thôi.
“Anh cảm thấy cũng được, thật ra cho dù không được tốt như Quốc Đống cậu nói cũng không có gì, đứa nhỏ thêm một món tay nghề là chuyện tốt, cho dù sau này chỉ xây nhà ở trong thôn cũng được mà. Mấy năm nay trong thôn xây nhà cũng rất nhiều.” Chẳng phải vậy, trong thôn này trẻ con một lứa một lứa đều đang lớn lên, đều phải cưới vợ sinh con không xây nhà làm sao được đây. Vương Lập cũng biết chỗ tốt của việc có một món tay nghề, người khác không nói chỉ nhìn cha vợ anh ta, hiện tại nuôi lợn mở cửa hàng không phải là làm đến phong sinh thủy khởi sao, trước đây ông còn không bằng ông cụ nhà mình đâu.
“Chẳng qua cái thằng này vẫn là thân với cậu, chuyện này không nói với người làm cha như anh vậy mà nói với cậu trước.” Vương Lập cười nói: “Nếu đã như vậy, anh cũng là một chuyện không phiền hai chủ, nhờ cậu tìm cho nó người có thể tin được, đi theo người ta học tử tế một chút. Đợi sau này thằng này nếu thật sự lăn lộn ra được hình dạng, để cho nó cám ơn người làm cậu là cậu thật tử tế.” Nhà Hồ Quốc Đống vừa xây nhà, đám thợ xây tay nghề tốt kia như thế nào cũng quen biết vài người, Vương Lập cũng bèn thuận thế nói.
“Được, em về hỏi thăm một chút, học chừng nửa năm cũng có thể thành nghề tự mình làm, đến lúc đó có thể kiếm được tiền vừa lúc cưới vợ.” Hồ Quốc Đống rất sảng khoái nói. Cháu ngoại ruột của mình, hắn đương nhiên sẽ hết lòng hết dạ.
Hồ Lão Đồ vỗ bàn một cái, sự việc cứ quyết định như vậy. Có điều bây giờ nhà mới của nhà họ Hồ ở trấn trên ngay cả tường ngoài cũng chưa xây đâu, nếu dựa theo kế hoạch của bọn họ chỉ sợ phải một năm sau rồi, hiện tại mấu chốt là xây nhà quan trọng hơn. Chờ phòng ở hong tầm tầm rồi, người nhà họ Hồ lại bắt đầu làm việc rộn lên.
Hiện tại đã đến mùa hè cho dù là người ở trong phòng cũng nóng quá chừng, càng đừng nói đến người làm việc ngoài trời, chẳng qua có lẽ là nguyên nhân có một trăm đồng tiền công kia, lòng nhiệt tình của mọi người đều khá dồi dào. Người nông thôn đều thành thực, thu tiền của người ta, lại không làm việc tử tế cho người ta, bọn họ thực là không làm ra được chuyện như vậy. Sợ mọi người bị nóng, Hồ Hạnh Nhi hầm cả ngày mấy nồi canh đậu xanh to đùng qua cho mọi người giải nóng, thỉnh thoảng còn mang mấy thùng nước có ga và kem hộp qua, tuy rằng nóng nhưng trong lòng mọi người lại là mát mẻ.
Đến khi vào mùa thu, mắt thấy sắp phải thu hoạch vụ thu, nhà của nhà họ Hồ cuối cùng cũng xây xong, ngôi nhà hai tầng xinh xắn, trên dưới hai tầng đều là phòng bộ, mỗi tầng đều có ba phòng ngủ, trừ đó ra còn có phòng bếp. Có điều nhà họ Hồ không giống người thành phố, đặt WC ở trong phòng, bởi vậy ở trong sân còn chái nhà đã xây xong cùng WC. Trước đây lúc ở trong thôn bởi vì phòng ở không đủ, cho nên chái nhà cũng làm phòng ngủ, nhưng hiện tại chỗ rộng, chái nhà coi như phòng bếp, ở bên trong còn xây một cái nồi lớn, tiện cho bình thường làm thịt kho gì gì đó.
Trừ cái đó ra bên cạnh nhà vệ sinh trong sân còn xây một phòng tắm riêng biệt, may mà sân lớn nếu không thì căn bản là không thành được. Ở trước phòng ở chính, để lại một mảnh đất vuông vắn, đây là để lại về sau dùng trồng hoa trồng rau. Dĩ nhiên Lý Quế Lan cũng không tính toán trồng hoa ở trong đó, bà định trồng chút rau thường hay ăn. Ở trong góc còn có thể dựng giàn nho vừa có thể có chỗ râm lại có thể đỡ thèm, bao nhiêu chỗ tốt. Trồng hoa trồng cỏ giống như Hồ Hạnh Nhi ở trong mắt Lý Quế Lan thuần túy là lãng phí đất đai, không ai có thể hiểu hơn Lý Quế Lan chút kiểu cách kia của cô con gái thứ hai nhà mình.
Nhà đã xây xong, nhưng cũng không thể tùy tiện dọn vào, phải chọn ngày hoàng đạo, lại nói phòng ở chưa hong được nửa năm căn bản không có cách nào ở, Hồ Lão Đồ dứt khoát quyết định sang năm trời ấm sẽ chuyển vào. Vừa lúc cũng không chậm trễ hai đứa nhỏ tháng chín đi học ở trấn trên.
Thu hoạch vụ thu cũng là lúc nhà họ Hồ bận rộn, tuy rằng đất nhà bọn họ đều cho người khác thuê trồng rồi, nhưng lúc này cũng phải thu lương thực. Hiện tại sản lượng lương thực cao, trừ nộp lương thực cùng nhà mình ăn còn có thể thừa lại một ít, bởi vậy rất nhiều gia đình đều sẽ lựa chọn bán một chút lương thực, bán cho nhà họ Hồ không cần đi bán không nói, giá tiền nhà bọn họ cho cũng phải chăng, bởi vậy ở thôn An Bình, rất nhiều người cũng bằng lòng bán cho nhà bọn họ.
Lần này Hồ Quốc Đống quyết tâm muốn mở rộng quy mô trại lợn, bởi vậy trừ thu lương thực trong thôn còn muốn đi ngoài thôn thu, trong nhà không có máy kéo bình thường đều là dùng của Vương Lập, lần này thu lương thực cũng dùng nhiều hơn mấy ngày, việc này làm cho Hồ Quốc Đống rất ngại, nếu không phải vừa xây nhà, sang năm lại chuẩn bị làm lớn một trận, tiền trong tay thật sự là không dư dả lắm, hắn đã định mua máy kéo rồi. Dù sao sau này số lần dùng đến là càng ngày càng nhiều.
Có lẽ là nhìn ra cậu em vợ xấu hổ, Vương Lập vỗ một phát lên đầu thằng này cười nói: “Cậu có gì mà xấu hổ, anh là anh rể cậu cũng không phải là người khác. Lại nói tiền dầu không phải cậu bỏ ra sao?” Vương Lập lớn hơn Hồ Quốc Đống rất nhiều, con trai cả của anh ta cũng chỉ kém Hồ Quốc Đống bảy tám tuổi, năm đó khi Vương Lập và Hồ Đào Nhi kết hôn, Hồ Quốc Đống còn nhỏ mà, bởi vậy Vương Lập quả thực coi Hồ Quốc Đống như nửa con trai mà nhìn.
“Nếu cậu xấu hổ, chờ sang năm lúc thằng cả kết hôn người làm cậu như cậu bỏ thêm chút tiền là được.” Vương Lập nói. Trải qua ngàn chọn vạn tuyển của Hồ Đào Nhi, đối tượng của Vương Thông cuối cùng cũng tìm được, là cô gái thôn bên cạnh, đứa nhỏ kia tuy rằng cũng chỉ học hết cấp hai, nhưng hào phóng lanh lẹ cũng có khả năng, người nhà họ Vương đều rất thích, hiện tại đã đính hôn chỉ chờ sang năm vừa vào xuân thì sẽ kết hôn, dù sao hai đứa cũng đều không nhỏ.
Hồ Hạnh Nhi trái lại cũng làm mối cho một cô gái làm việc tại cửa hàng thịt kho của bọn họ, tuy rằng trông xinh đẹp cũng cởi mở, nhưng có lẽ là duyên cớ đã ở trấn trên một khoảng thời gian, vừa nhìn thì không phải là người làm việc ở trong ruộng, Hồ Đào Nhi không nhìn trúng, cuối cùng tự mình đích thân ra trận chọn được một cô.
Người nông thôn kết hôn thích chọc cậu, lại nói lại là một thôn ai cũng đều quen biết, cho dù Vương Lập không nói, đến lúc đó Hồ Quốc Đống cũng phải móc ra không ít. Hiện tại mọi người trong tay dư dả rồi, gặp được loại chuyện vui kết hôn này chọc cũng lợi hại hơn nhiều. Lại nói nhà họ Hồ là hộ giàu nổi tiếng trong thôn, Hồ Quốc Đống lại là ông cậu duy nhất, chỉ sợ đến lúc đó hắn cũng sẽ bị ấn không dậy nổi.
“Được, đến lúc đó em nhất định cho nó bao đỏ to.” Hồ Quốc Đống cười nói. Hồi còn nhỏ Vương Thông thích nhất đi theo sau mông Hồ Quốc Đống, giữa hai người thay vì nói là cậu cháu còn không bằng nói là anh em, nhắc tới hôn sự của cậu chàng Hồ Quốc Đống cũng rất cao hứng.
“Đúng rồi anh rể, khoảng thời gian trước Vương Thông nói với em muốn đi trấn trên học thợ xây, anh thấy thế nào?” Vương Thông xây nhà cho nhà họ Hồ gần nửa năm, tuy rằng bình thường đều là làm một ít công việc thể lực, nhưng cũng không ít lần đi theo làm trợ thủ bên cạnh mấy anh thợ xây đặc biệt tiêu tiền mời đến xây nhà kia, có đôi khi có hứng người ta cũng sẽ chỉ đạo cậu chàng đôi lần, có điều tinh túy sẽ chẳng ai nói, bây giờ mọi người đều còn có mấy phần ý nghĩ dạy đồ đệ đói chết sư phụ, đối với tay nghề của mình trông khá nghiêm.
Trước đây còn không coi là cái gì, nhưng mấy năm nay thợ xây lại càng ngày càng nổi tiếng, không chỉ là xây nhà còn có cửa hàng các kiểu, chỉ mấy người nhà họ Hồ mời tới kia quanh năm suốt tháng kiếm được còn nhiều hơn công nhân, mặc dù là hơi vất vả, nhưng người nông thôn từ nhỏ đã xuống đồng, trên người đều là sức lực, chút vất vả này không thấm vào đâu.
Nhìn như vậy, trong lòng Vương Thông cũng có chút rục rịch, cậu ta cũng đã là người hơn hai mươi, mắt thấy sắp phải thành gia lập nghiệp, chỉ trông vào chút sản vật trong đất kia không đói chết nhưng không chống đỡ được, thấy thợ xây kiếm được tiền như vậy cậu ta liền động tâm tư muốn học chút tay nghề. Chẳng qua cậu ta không nói với cha mẹ trước mà là nói với Hồ Quốc Đống trước.
Hồ Quốc Đống về nhà khó tránh khỏi nói một chút với Ngô Hồng Nhi, không nghĩ tới Ngô Hồng Nhi trái lại rất tán thành, đời sau đại biểu hai loại kẻ có tiền một là ông chủ than đá, một kẻ khác chính là chủ thầu, Ngô Hồng Nhi là tới từ đời sau, đương nhiên biết mặc dù bây giờ chỉ là một anh thợ xây, nhưng triển vọng lại là rất tốt. Chủ thầu tuy rằng nghe chính là ý nhà giàu mới nổi, nhưng còn có thể có một loại cách nói khác đó chính là ông trùm bất động sản, nếu Vương Thông có thể lăn lộn ra hình ra dạng, không chừng sau này còn có tiền đồ hơn bọn họ nhiều. Nếu không phải ba ông anh trai nhà mẹ đẻ cô tuổi tác đều không nhỏ, không chừng cô cũng sẽ khuyến khích bọn họ làm việc này đấy.
Dĩ nhiên Ngô Hồng Nhi cũng không thể nói huỵch toẹt với Hồ Quốc Đống, em là đời sau xuyên đến, anh yên tâm việc này nhất định kiếm được tiền các kiểu con đà điểu, cô chỉ có thể dẫn dắt từng bước từng bước để cho Hồ Quốc Đống cảm thấy làm việc này thật sự rất khá, còn đừng nói Hồ Quốc Đống trải qua Ngô Hồng Nhi vừa dẫn dắt như vậy, thật đúng là hiểu ra vài phần.
Trái với những lời vô vị của Ngô Hồng Nhi, Hồ Quốc Đống thì suy nghĩ nhiều hơn một chút, bình thường hắn cũng là thường xuyên đi trấn trên, tình hình của trấn trên hắn cũng biết rất rõ ràng, sự thay đổi mấy năm nay thật sự không nhỏ, có mấy cửa hàng mới mở chính là xây lên trong mấy năm này. Bởi vậy nhu cầu lượng thợ xây thật đúng là không nhỏ, ngay cả bọn họ lần này cũng là Hồ Hạnh Nhi nhờ người mới tìm được mấy người tay nghề tốt, nếu Vương Thông thật sự có thể học được về sau nhất định không kém rồi.
Về phần chuyện công việc vừa bẩn vừa mệt này lại bị Hồ Quốc Đống bỏ quên, hiện tại làm gì không bẩn không mệt đâu, cày cấy ngoài đồng mỗi ngày còn phải sờ phân người đấy, xây nhà cũng không thể còn bẩn hơn việc này nhỉ, về phần mệt chỉ cần muốn lăn lộn ra hình dạng thì làm gì cũng vất vả, Vương Thông không phải là trẻ con nữa rồi, kiêng dè cái này kiêng dè cái kia thì chẳng thành được cái gì.
Hôm nay Vương Lập nhắc tới Vương Thông, Hồ Quốc Đống bèn nói một chút chuyện này với anh ta, dù sao mình cảm thấy không tệ hơn nữa, cũng chỉ là cậu nó, rốt cuộc thế nào còn phải người làm cha nó là Vương Lập định đoạt.
Vương Lập nghe Hồ Quốc Đống phân tích sự việc một chút cũng cảm thấy không tồi, tuy rằng đời này anh ta đã là như vậy rồi, nhưng cũng ngóng trông con trai có thể có tiền đồ, bởi vậy ba đứa nhỏ đều tạo điều kiện cho chúng học lên, có điều mấy đứa này hiển nhiên cái gân kia không ở trên phương diện học tập, trừ đứa thứ ba miễn miễn cưỡng cưỡng thi đỗ cấp ba, đứa thứ nhất và đứa thứ hai chả đứa nào đỗ. Hiện tại thằng cả có ý nghĩ như vậy cũng rất không tồi, có thể học món tay nghề cho dù là sau này xây nhà cho người ở trong thôn cũng được mà. Chung quy vẫn hơn chỉ dựa vào chút sản vật trong đất kia. Về phần học không được hoặc là không lăn lộn ra bộ dáng gì cũng không có gì, không phải còn có đất sao, cùng lắm thì lại quay về làm ruộng là được thôi.
“Anh cảm thấy cũng được, thật ra cho dù không được tốt như Quốc Đống cậu nói cũng không có gì, đứa nhỏ thêm một món tay nghề là chuyện tốt, cho dù sau này chỉ xây nhà ở trong thôn cũng được mà. Mấy năm nay trong thôn xây nhà cũng rất nhiều.” Chẳng phải vậy, trong thôn này trẻ con một lứa một lứa đều đang lớn lên, đều phải cưới vợ sinh con không xây nhà làm sao được đây. Vương Lập cũng biết chỗ tốt của việc có một món tay nghề, người khác không nói chỉ nhìn cha vợ anh ta, hiện tại nuôi lợn mở cửa hàng không phải là làm đến phong sinh thủy khởi sao, trước đây ông còn không bằng ông cụ nhà mình đâu.
“Chẳng qua cái thằng này vẫn là thân với cậu, chuyện này không nói với người làm cha như anh vậy mà nói với cậu trước.” Vương Lập cười nói: “Nếu đã như vậy, anh cũng là một chuyện không phiền hai chủ, nhờ cậu tìm cho nó người có thể tin được, đi theo người ta học tử tế một chút. Đợi sau này thằng này nếu thật sự lăn lộn ra được hình dạng, để cho nó cám ơn người làm cậu là cậu thật tử tế.” Nhà Hồ Quốc Đống vừa xây nhà, đám thợ xây tay nghề tốt kia như thế nào cũng quen biết vài người, Vương Lập cũng bèn thuận thế nói.
“Được, em về hỏi thăm một chút, học chừng nửa năm cũng có thể thành nghề tự mình làm, đến lúc đó có thể kiếm được tiền vừa lúc cưới vợ.” Hồ Quốc Đống rất sảng khoái nói. Cháu ngoại ruột của mình, hắn đương nhiên sẽ hết lòng hết dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.