Chương 39
Cá Trong Nước Đá
14/10/2015
Bởi vì bốn ngày bán đậu một lần, Thạch Hữu Lương tính tóan chuẩn bị cho lễ
mừng năm mới. Ngày hai mươi tháng chạp, Thạch Hữu Lương quả quyết dừng
thu thập đồ mang bán, trừ đậu có thể tiếp tục mang bán ra, liền bắt đầu
dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Ngày hai mươi lăm tháng chạp, Thạch Hữu Lương nhờ nhạc phụ Dương Đồ Phu thịt giùm con heo kia. Do con heo này mập mạp, nhìn cái là ai cũng thích, mà Thạch Hữu Lương chỉ bán một nửa, cho nên chỉ một chốc đã bán hết thịt heo.
Năm ngóai Tử Lan làm món chân giò hun khói, mọi người ăn thấy không tệ, cho nên sau khi mổ heo, Tử Lan lại làm một ít. Gần ba trăm cân thị heo, trừ đi nội tạng, đầu cùng hai chân, nủa miếng thịt heo còn hơn tám mươi cân, bên Thạch gia gia có nhiều người, cho nên tính tóan đưa thêm mười cân, Nhị ca Thạch Hữu Nghĩa cùng Tam ca Thạch Hữu Tài mỗi nhà năm cân, cuối cùng đưa bên nhà ngoại của Dương thị năm cân, còn dư lại Thạch Hữu Lương tính tóan để cả nhà làm đồ ăn…
“Bụng chúng ta lớn như vậy sao?” Tử Lan thở dài, nhìn một lượng thịt heo lớn trước mặt, cũng may mấy đời liên tiếp nàng không chỉ ngồi chờ ăn, làm bánh bao, nấu mỡ, thịt kho tầu, nấu canh,… Còn dư lại thì làm chút vằn thắn…
Tử Lan nghĩ có Dương thị giúp một tay, như vậy sẽ không quá mệt mỏi, nhưng làm xong hết thảy, Tử Lan cùng Dương thị đều mệt tới không còn hơi. Kế tiếp làm đồ cúng ngày Ông Công Ông Táo… nàng sẽ không phải làm, Tử Lan còn thêu chút đồ nữa, sau đó dạy đệ đệ và cùng luyện chữ với hắn.
Trong nhà mọi việc đều tốt, Thạch Hữu Lương cũng không để cho nhi tử phải luyện chữ bằng nước, hay gạch sỏi, mà đã chuẩn bị giấy và bút, mực cho hắn. Tử Lan không hy vọng, đệ đệ bị phu tử trong trường học dạy chỉ biết nói những thứ thư sinh ngây ngô, dù cho có bận rộn tới đâu, cũng sẽ bỏ chút thời gian để dạy bảo đệ đệ, trong không gian Tử Lan có trọn bộ sách dạy tài, nàng sẽ dạy đệ đệ để hắn học tập tiến bộ, Thạch Lâm chỉ thấy tỷ tỷ thật vạn năng, không có gì là không biết, hơn nữa giảng bài đặc sắc hơn cả phu tử nữa.
Nhưng tỷ tỷ nói cuộc thi thì cần nghe phu tử dạy, Thạch Lâm chỉ có thể tiếp tục vừa nghe tỷ tỷ dạy, vừa nghe phu tử nói. Tử Lan không quan tâm tới việc khoa cử có khiến đệ đệ trở thành quan hay không, cái nàng quan tâm chính là bất kể đệ đệ trở thành cái gì thì hắn đều phải sống sót.
Vì vậy ngày Thạch Lâm đi học, Tử Lan cũng không có giống Thạch Hữu Lương cho hắn đi học, mà là giúp hắn làm một ít đồ ăn, thậm chí khích lệ hắn chơi đùa một chút, không phải Tử Lan không muốn đệ đệ học giỏi, thật sự giáo dục bây giờ quá cố chấp, dạy ra nhưng người chỉ biết suy nghĩ hạn hẹp “sách trung tự có Hoàng Kim Ốc, sách trung tự có Nhan Như Ngọc”, là kiểu khoe chữ của ngốc tử. Lúc Tử Lan kể chuyện xưa cho Thạch Lâm nghe, cũng sẽ để cho đệ đệ tự phân tích tính tình, cách ứng xử của các loại nhân vật lịch sử.
Cho tới giờ, Tử Lan với việc giáo dục đệ đệ mới hài lòng một chút, hiện tại Thạch Lâm ngày càng cơ trí hoạt bát.
Hai mươi chín tháng chạp, tính lại thu hoạch mấy năm qua, Thạch Hữu Lương lại đưa cho Tử Lan năm lượng bạc. Để cho nàng cất giữ, ngay cả mí mắt Dương thị cũng không nháy, với việc Thạch Hữu Lương thương yêu, quan tâm nữ nhi, Dương thị giờ đã không còn lực mà chú ý tới.
“Sang năm mua thêm hai mẫu đất nữa.” Sau khi kiểm kê xong, Thạch Hữu Lương phát hiện, hiện tại hắn có tới hơn năm mươi hai tiền, liền nói.
Tử Lan nhún nhún vai, phụ thân từ trước đã có ý nguyện trở thành địa chủ, ban đầu lúc ở thôn trang, Thạch Hữu Lương đã từng nói, nếu hắn có một thôn trang lớn như vậy thì thật tốt, cho nên phụ thân muốn mua thì mua đi. Dương thị cảm thấy có thêm đất cũng tốt chẳng qua có một nghi vấn. “Chúng ta có thể làm hết sao?”
“Làm không hết có thể thuê người.” Thạch Hữu Lương cười: “Kiếm tiền mua đất, ta sẽ trở thành địa chủ, đại lão gia. Sau này nhiều đất, nhiều tiền, trong nhà sẽ thuê mua nha hòan, bà tử phục vụ nàng và hai đứa nhỏ.”
“Con cảm thất nhà chúng ta hiện nay tốt vô cùng, dù sao con muốn ăn cái gì thì có cái đó, y phục cũng không phải không có y phục mới, có tiền thì có tiền, cả nhà đều ở đây cùng nhau, con cảm thấy thế này là đủ rồi.” Tử Lan lắc đầu nói.
“Tỷ, tỷ không muốn ước mơ sao? Đệ còn muốn thi đậu cử nhân, đất trong nhà đều không cần nộp thuế, tỷ cũng có thể tìm một hộ có điều kiện tốt để gả.” Thạch Lâm cảm thấy tỷ tỷ mình… sao lại không muốn cuộc sống giàu sang hơn ?
Tử Lan trợn mắt một cái, đầu ngón tay đâm đâm đầu đệ đệ, nhìn hắn nói: “Chờ đệ thi đậu cử nhân, tỷ cũng đã trở thành gái già. Đến lúc đó không có ai muốn lấy tỷ, tỷ có thể gả đi được sao?”
“ Hứ. Đệ đã đậu cử nhân, sẽ làm chỗ dựa cho tỷ, sao có thể không gả đi được chứ?” Thạch Lâm nhức đầu, ở trong lòng tính tóan một chút, cảm thấy tỷ tỷ nói cũng có đạo lý.
Thạch Hữu Lương để tiền lên bàn, không tức giận nói: “Phụ mẫu hai con còn ở đây, hai con nói cái gì đấy?”
Tử Lan cùng Thạch Lâm le lưỡi, im miệng.
Thật ra,mặc dù Thạch Hữu Lương đáp ứng nữ nhi, chờ sau khi nàng cập kê mới làm mai, nhưng dù sao nhà hắn cũng không phải nhà giàu có gia thế, chờ chọn người, cho nên cũng vụng trộm suy nghĩ tìm hôn phu cho nữ nhi. Tuy nói muốn nữ nhi gả cao, nhưng Thạch Hữu Lương cảm thấy chủ yếu là phải tìm được người tốt, trong nhà nghèo một chút cũng được. Vì muốn Tử Lan không quá vất vả ở nhà chồng, tốt nhất là tìm cho nàng một nhà tương đối đơn giản.
Vừa muốn bằng tuổi nhau, lại muốn phải trung hậu trọng tình trọng nghĩa, người nhà hắn phải thấu tình đạt lỹ, thành viên trong nhà cũng cần đơn giản, Thạch Hữu Lương nhìn từ đầu thôn cho tới cuối thôn, không thấy có nhà nào thích hợp, vì thế lại hỏi thăm những thôn lân cận, thật ra là Thạch Hữu Lương bắt đầu hỏi thăm, thì có khá nhiều nhà đã cho tên tuổi.
Đối với chuyện phụ thân đang làm, Tử Lan cũng không biết, mà nếu có biết, nàng cũng sẽ không để ý, chuyện lập gia đình, tạm thời Tử Lan chưa có suy tính, hay nói là nàng tin tưởng phụ thân sẽ không khiến nàng phải khổ, cho nên không để ý, hơn nữa bây giờ nữ nhi lập gia đình, phần lớn đều chưa thấy qua nhà trai, về phần tình cảm sau cưới cũng có thể bồi dưỡng, Tử Lan tin tưởng, chỉ cần nàng dụng tâm, nhất định sẽ trải qua những ngày tốt đẹp.
Thạch Hữu Lương muốn mua đất, nhưng cũng không tính làm luôn, hắn thấy nên khiêm tốn, cho nên trước mắt chỉ là tính tóan, mà không phải là quyết định.
Dương thị cũng cảm thất Thạch Hữu Lương có tính tóan mua đất là tốt, dù sao từ lúc vào cửa đến giờ, mới có hơn nửa năm, Thạch Hữu Lương đã cho nữ nhi Tử Lan hơn mười hai bạc ở trước mặt nàng, lúc này mới bao lâu, không nói tới trước kia, như vậy sau này Thạch Hữu Lương sẽ còn tiếp tục cho Tử Lan tiền, để nàng giữ chuẩn bị đồ cưới. Không phải oán giận Thạch Hữu Lương có hành vi này, dù sao Tử Lan cũng là nữ nhi của Thạch Hữu Lương.
Những nàng cũng phải tính tóan cho chính nàng a. Sau này nhất định sẽ có hài tử, lúc đó sẽ tốn không ít tiền, giờ mua nhiều đất một chút, sau này con của nàng cũng có nhiều chút đồ.
Nói thật Tử Lan xinh đẹp, Thạch Lâm hiểu chuyện, Dương thị thấy ở chung với hai đứa nhỏ rất hòa thuận, không biết con nàng ra đời sẽ thế nào? Nữ nhi thì có xinh đẹp giống tỷ tỷ không, bé trai thì có thể thông minh hiểu chuyện giống ca ca không, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, nàng liền vui vử, cũng rất mong đợi.
Cuộc sống sau cưới, càng làm cho Dương thị muốn nàng phải có vị thế vững vàng tại Thạch gia, mà một nữ nhân muốn đứng vững ở nhà chồng thì phải có hài tử.
Chú ý tới thỉnh thoảng Dương thị sẽ nhìn sang phụ thân, Tử Lan âm thầm cao hứng cho phụ thân, kiếp trước, trước khi phụ thân mất, đều vẫn tưởng nhớ mẫu thân, Tử Lan không muốn phụ thân đau khổ như vậy, cho nên thấy bên cạnh phụ thân có một nữ nhân thật lòng với phụ thân, dù sao nàng cũng không thể ở bên phụ thân vĩnh viễn, mà đệ đệ thì một ngày nào đó sẽ có gia đình riêng của hắn, nàng không hy vọng phụ thân sẽ cô đơn, Dương thị có thể thích Thạch Hữu Lương, Tử Lan cũng không vì mẫu thân của nàng mà bất bình, bởi vì mẫu thân đã rời xa trần thế lâu rồi, nàng còn cao hứng cho phụ thân, hy vọng phụ thân và Dương thị có thể sống tốt ở bên nhau như bậy giờ.
Từ đó, Tử Lan bắt đầu tôn trọng Dương thị từ trong tâm, thê nữ nhi ở chung hòa thuậ, Thạch Hữu Lương cười càng nhiều.
Một năm nay vì Thạch gia bận kiếm tiền, cho nên thường ngày cũng không hay thấy nhau. Cho nên ngày ba mươi, đã tới nhà cũ Thạch gia từ sớm, bởi vì năm nay nhà nào cũng có chút ít, nên nguyên liệu nấu bữa cơm tất niên cũng rất phong phú, hơn nữa năm nay, tiền lì xì cho Thạch nãi nãi và Thạch gia gia cũng tăng lên, một nhà hòa thuận. Thạch gia gia cũng không từ chối, các con nguyện ý hiếu kính, đây là chuyện tốt a.
“Năm nay các con đều cố gắng, hiện Thạch gia chúng ta nhà nào cũng có bò, cũng chính là hy vọng, sau này càng ngày càng tốt hơn.” Trên bàn cơm, Thạch gia gia cao hứng nói.
Nhìn tòan gia cao hứng, Tử Lan phát hiện Đại bá mẫu cũng không khắc bạc như trước kia nữa, trên mặt Tam bá mẫu cũng là tươi cười, Nhị bá mẫu cũng không lặng thinh như bình thường. Nghe bên ngòai phụ thân nói chuyện cùng mấy bá phụ đều rất cao hứng.
“Đại bá mẫu, qua năm nay Tiểu Trụ cũng sẽ đi học sao?” Tử Lan ăn xong miếng đậu, cười hỏi.
Lý Đại Nga gật đầu, sau đó có chút tiếc hận nói: “Sang năm Tiểu Trụ được năm tuổi, bất kể học tốt thế nào, nhận thức được chút chữ là tốt rồi, nhe nói có một gia đình trong thôn Tiếu Hàn, bởi vì không biết chữ, trong nhà thiếu tiền, vốn muốn đem đại cô nương đến nhà giàu làm nha hoàn, ký khế ước năm năm, kết quả bị lừa, ký khế ước bán thân, cô nương kia không biết bị bán đi đâu… Nếu biết chữ… ai…”
Tử Lan sửng sốt, suy nghĩ một chút cũng đúng, chẳng qua là nhà kia cũng hồ đồ, liền hỏi: “Lúc ký khế ước, không biết chữ thì sao không đi hỏi người biết chữ đến giúp?”
“Trong nhà chính là thiếu tiền mua thuốc. Chưa kịp, kết quả… Bất kể nói thế nào, đều phải cho Tiểu Trụ đi học chữ, nhận thức chữ cũng tốt.” Giang Thúy Hoa vừa kêu vừa nhìn hai đứa nhỏ nói.
“Được rồi, không nói chuyện không vui, vợ Tiểu Sơn, con ăn nhiều một chút, phải bồi bổ thật tốt.” Thạch nãi nãi gắp đùi gà cho Lý Nhị Ny, cười híp mắt nói, hiển nhiên rất coi trọng hài tử trong bụng nàng.
“Bụng Nhị tẩu tử hình như lại lớn hơn một chút, Nhị Tẩu tử có bị mệt không?” Trong miệng Hoa Đào chứa thịt, hàm hồ hỏi.
Lý Nhị Ny ngại ngùng nói: “Không mệt, trước đây thật sự là ăn cái gì ói cái đấy, đoán chừng là đến lễ đón năm mới, hắn cũng tham, cho nên không nháo nữa?”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” L
ý Đại Nga cũng gắp cho con dâu một ít thức ăn.
Lý Nhị Ny cảm nhận được quan tâm của bà bà, cao hứng tới hốc mắt cũng đỏ lên, có hài tử chính là bất đồng a. Tử Lan nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Dương thị khi nhìn bụng của Lý Nhị Ny, nghĩ có đệ đệ hoặc muội muội cũng thật tốt a. Dù sao, có mình ở đây, Thạch Lâm vẫn có chỗ dựa, sẽ không làm sao cả?
Ngày hai mươi lăm tháng chạp, Thạch Hữu Lương nhờ nhạc phụ Dương Đồ Phu thịt giùm con heo kia. Do con heo này mập mạp, nhìn cái là ai cũng thích, mà Thạch Hữu Lương chỉ bán một nửa, cho nên chỉ một chốc đã bán hết thịt heo.
Năm ngóai Tử Lan làm món chân giò hun khói, mọi người ăn thấy không tệ, cho nên sau khi mổ heo, Tử Lan lại làm một ít. Gần ba trăm cân thị heo, trừ đi nội tạng, đầu cùng hai chân, nủa miếng thịt heo còn hơn tám mươi cân, bên Thạch gia gia có nhiều người, cho nên tính tóan đưa thêm mười cân, Nhị ca Thạch Hữu Nghĩa cùng Tam ca Thạch Hữu Tài mỗi nhà năm cân, cuối cùng đưa bên nhà ngoại của Dương thị năm cân, còn dư lại Thạch Hữu Lương tính tóan để cả nhà làm đồ ăn…
“Bụng chúng ta lớn như vậy sao?” Tử Lan thở dài, nhìn một lượng thịt heo lớn trước mặt, cũng may mấy đời liên tiếp nàng không chỉ ngồi chờ ăn, làm bánh bao, nấu mỡ, thịt kho tầu, nấu canh,… Còn dư lại thì làm chút vằn thắn…
Tử Lan nghĩ có Dương thị giúp một tay, như vậy sẽ không quá mệt mỏi, nhưng làm xong hết thảy, Tử Lan cùng Dương thị đều mệt tới không còn hơi. Kế tiếp làm đồ cúng ngày Ông Công Ông Táo… nàng sẽ không phải làm, Tử Lan còn thêu chút đồ nữa, sau đó dạy đệ đệ và cùng luyện chữ với hắn.
Trong nhà mọi việc đều tốt, Thạch Hữu Lương cũng không để cho nhi tử phải luyện chữ bằng nước, hay gạch sỏi, mà đã chuẩn bị giấy và bút, mực cho hắn. Tử Lan không hy vọng, đệ đệ bị phu tử trong trường học dạy chỉ biết nói những thứ thư sinh ngây ngô, dù cho có bận rộn tới đâu, cũng sẽ bỏ chút thời gian để dạy bảo đệ đệ, trong không gian Tử Lan có trọn bộ sách dạy tài, nàng sẽ dạy đệ đệ để hắn học tập tiến bộ, Thạch Lâm chỉ thấy tỷ tỷ thật vạn năng, không có gì là không biết, hơn nữa giảng bài đặc sắc hơn cả phu tử nữa.
Nhưng tỷ tỷ nói cuộc thi thì cần nghe phu tử dạy, Thạch Lâm chỉ có thể tiếp tục vừa nghe tỷ tỷ dạy, vừa nghe phu tử nói. Tử Lan không quan tâm tới việc khoa cử có khiến đệ đệ trở thành quan hay không, cái nàng quan tâm chính là bất kể đệ đệ trở thành cái gì thì hắn đều phải sống sót.
Vì vậy ngày Thạch Lâm đi học, Tử Lan cũng không có giống Thạch Hữu Lương cho hắn đi học, mà là giúp hắn làm một ít đồ ăn, thậm chí khích lệ hắn chơi đùa một chút, không phải Tử Lan không muốn đệ đệ học giỏi, thật sự giáo dục bây giờ quá cố chấp, dạy ra nhưng người chỉ biết suy nghĩ hạn hẹp “sách trung tự có Hoàng Kim Ốc, sách trung tự có Nhan Như Ngọc”, là kiểu khoe chữ của ngốc tử. Lúc Tử Lan kể chuyện xưa cho Thạch Lâm nghe, cũng sẽ để cho đệ đệ tự phân tích tính tình, cách ứng xử của các loại nhân vật lịch sử.
Cho tới giờ, Tử Lan với việc giáo dục đệ đệ mới hài lòng một chút, hiện tại Thạch Lâm ngày càng cơ trí hoạt bát.
Hai mươi chín tháng chạp, tính lại thu hoạch mấy năm qua, Thạch Hữu Lương lại đưa cho Tử Lan năm lượng bạc. Để cho nàng cất giữ, ngay cả mí mắt Dương thị cũng không nháy, với việc Thạch Hữu Lương thương yêu, quan tâm nữ nhi, Dương thị giờ đã không còn lực mà chú ý tới.
“Sang năm mua thêm hai mẫu đất nữa.” Sau khi kiểm kê xong, Thạch Hữu Lương phát hiện, hiện tại hắn có tới hơn năm mươi hai tiền, liền nói.
Tử Lan nhún nhún vai, phụ thân từ trước đã có ý nguyện trở thành địa chủ, ban đầu lúc ở thôn trang, Thạch Hữu Lương đã từng nói, nếu hắn có một thôn trang lớn như vậy thì thật tốt, cho nên phụ thân muốn mua thì mua đi. Dương thị cảm thấy có thêm đất cũng tốt chẳng qua có một nghi vấn. “Chúng ta có thể làm hết sao?”
“Làm không hết có thể thuê người.” Thạch Hữu Lương cười: “Kiếm tiền mua đất, ta sẽ trở thành địa chủ, đại lão gia. Sau này nhiều đất, nhiều tiền, trong nhà sẽ thuê mua nha hòan, bà tử phục vụ nàng và hai đứa nhỏ.”
“Con cảm thất nhà chúng ta hiện nay tốt vô cùng, dù sao con muốn ăn cái gì thì có cái đó, y phục cũng không phải không có y phục mới, có tiền thì có tiền, cả nhà đều ở đây cùng nhau, con cảm thấy thế này là đủ rồi.” Tử Lan lắc đầu nói.
“Tỷ, tỷ không muốn ước mơ sao? Đệ còn muốn thi đậu cử nhân, đất trong nhà đều không cần nộp thuế, tỷ cũng có thể tìm một hộ có điều kiện tốt để gả.” Thạch Lâm cảm thấy tỷ tỷ mình… sao lại không muốn cuộc sống giàu sang hơn ?
Tử Lan trợn mắt một cái, đầu ngón tay đâm đâm đầu đệ đệ, nhìn hắn nói: “Chờ đệ thi đậu cử nhân, tỷ cũng đã trở thành gái già. Đến lúc đó không có ai muốn lấy tỷ, tỷ có thể gả đi được sao?”
“ Hứ. Đệ đã đậu cử nhân, sẽ làm chỗ dựa cho tỷ, sao có thể không gả đi được chứ?” Thạch Lâm nhức đầu, ở trong lòng tính tóan một chút, cảm thấy tỷ tỷ nói cũng có đạo lý.
Thạch Hữu Lương để tiền lên bàn, không tức giận nói: “Phụ mẫu hai con còn ở đây, hai con nói cái gì đấy?”
Tử Lan cùng Thạch Lâm le lưỡi, im miệng.
Thật ra,mặc dù Thạch Hữu Lương đáp ứng nữ nhi, chờ sau khi nàng cập kê mới làm mai, nhưng dù sao nhà hắn cũng không phải nhà giàu có gia thế, chờ chọn người, cho nên cũng vụng trộm suy nghĩ tìm hôn phu cho nữ nhi. Tuy nói muốn nữ nhi gả cao, nhưng Thạch Hữu Lương cảm thấy chủ yếu là phải tìm được người tốt, trong nhà nghèo một chút cũng được. Vì muốn Tử Lan không quá vất vả ở nhà chồng, tốt nhất là tìm cho nàng một nhà tương đối đơn giản.
Vừa muốn bằng tuổi nhau, lại muốn phải trung hậu trọng tình trọng nghĩa, người nhà hắn phải thấu tình đạt lỹ, thành viên trong nhà cũng cần đơn giản, Thạch Hữu Lương nhìn từ đầu thôn cho tới cuối thôn, không thấy có nhà nào thích hợp, vì thế lại hỏi thăm những thôn lân cận, thật ra là Thạch Hữu Lương bắt đầu hỏi thăm, thì có khá nhiều nhà đã cho tên tuổi.
Đối với chuyện phụ thân đang làm, Tử Lan cũng không biết, mà nếu có biết, nàng cũng sẽ không để ý, chuyện lập gia đình, tạm thời Tử Lan chưa có suy tính, hay nói là nàng tin tưởng phụ thân sẽ không khiến nàng phải khổ, cho nên không để ý, hơn nữa bây giờ nữ nhi lập gia đình, phần lớn đều chưa thấy qua nhà trai, về phần tình cảm sau cưới cũng có thể bồi dưỡng, Tử Lan tin tưởng, chỉ cần nàng dụng tâm, nhất định sẽ trải qua những ngày tốt đẹp.
Thạch Hữu Lương muốn mua đất, nhưng cũng không tính làm luôn, hắn thấy nên khiêm tốn, cho nên trước mắt chỉ là tính tóan, mà không phải là quyết định.
Dương thị cũng cảm thất Thạch Hữu Lương có tính tóan mua đất là tốt, dù sao từ lúc vào cửa đến giờ, mới có hơn nửa năm, Thạch Hữu Lương đã cho nữ nhi Tử Lan hơn mười hai bạc ở trước mặt nàng, lúc này mới bao lâu, không nói tới trước kia, như vậy sau này Thạch Hữu Lương sẽ còn tiếp tục cho Tử Lan tiền, để nàng giữ chuẩn bị đồ cưới. Không phải oán giận Thạch Hữu Lương có hành vi này, dù sao Tử Lan cũng là nữ nhi của Thạch Hữu Lương.
Những nàng cũng phải tính tóan cho chính nàng a. Sau này nhất định sẽ có hài tử, lúc đó sẽ tốn không ít tiền, giờ mua nhiều đất một chút, sau này con của nàng cũng có nhiều chút đồ.
Nói thật Tử Lan xinh đẹp, Thạch Lâm hiểu chuyện, Dương thị thấy ở chung với hai đứa nhỏ rất hòa thuận, không biết con nàng ra đời sẽ thế nào? Nữ nhi thì có xinh đẹp giống tỷ tỷ không, bé trai thì có thể thông minh hiểu chuyện giống ca ca không, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, nàng liền vui vử, cũng rất mong đợi.
Cuộc sống sau cưới, càng làm cho Dương thị muốn nàng phải có vị thế vững vàng tại Thạch gia, mà một nữ nhân muốn đứng vững ở nhà chồng thì phải có hài tử.
Chú ý tới thỉnh thoảng Dương thị sẽ nhìn sang phụ thân, Tử Lan âm thầm cao hứng cho phụ thân, kiếp trước, trước khi phụ thân mất, đều vẫn tưởng nhớ mẫu thân, Tử Lan không muốn phụ thân đau khổ như vậy, cho nên thấy bên cạnh phụ thân có một nữ nhân thật lòng với phụ thân, dù sao nàng cũng không thể ở bên phụ thân vĩnh viễn, mà đệ đệ thì một ngày nào đó sẽ có gia đình riêng của hắn, nàng không hy vọng phụ thân sẽ cô đơn, Dương thị có thể thích Thạch Hữu Lương, Tử Lan cũng không vì mẫu thân của nàng mà bất bình, bởi vì mẫu thân đã rời xa trần thế lâu rồi, nàng còn cao hứng cho phụ thân, hy vọng phụ thân và Dương thị có thể sống tốt ở bên nhau như bậy giờ.
Từ đó, Tử Lan bắt đầu tôn trọng Dương thị từ trong tâm, thê nữ nhi ở chung hòa thuậ, Thạch Hữu Lương cười càng nhiều.
Một năm nay vì Thạch gia bận kiếm tiền, cho nên thường ngày cũng không hay thấy nhau. Cho nên ngày ba mươi, đã tới nhà cũ Thạch gia từ sớm, bởi vì năm nay nhà nào cũng có chút ít, nên nguyên liệu nấu bữa cơm tất niên cũng rất phong phú, hơn nữa năm nay, tiền lì xì cho Thạch nãi nãi và Thạch gia gia cũng tăng lên, một nhà hòa thuận. Thạch gia gia cũng không từ chối, các con nguyện ý hiếu kính, đây là chuyện tốt a.
“Năm nay các con đều cố gắng, hiện Thạch gia chúng ta nhà nào cũng có bò, cũng chính là hy vọng, sau này càng ngày càng tốt hơn.” Trên bàn cơm, Thạch gia gia cao hứng nói.
Nhìn tòan gia cao hứng, Tử Lan phát hiện Đại bá mẫu cũng không khắc bạc như trước kia nữa, trên mặt Tam bá mẫu cũng là tươi cười, Nhị bá mẫu cũng không lặng thinh như bình thường. Nghe bên ngòai phụ thân nói chuyện cùng mấy bá phụ đều rất cao hứng.
“Đại bá mẫu, qua năm nay Tiểu Trụ cũng sẽ đi học sao?” Tử Lan ăn xong miếng đậu, cười hỏi.
Lý Đại Nga gật đầu, sau đó có chút tiếc hận nói: “Sang năm Tiểu Trụ được năm tuổi, bất kể học tốt thế nào, nhận thức được chút chữ là tốt rồi, nhe nói có một gia đình trong thôn Tiếu Hàn, bởi vì không biết chữ, trong nhà thiếu tiền, vốn muốn đem đại cô nương đến nhà giàu làm nha hoàn, ký khế ước năm năm, kết quả bị lừa, ký khế ước bán thân, cô nương kia không biết bị bán đi đâu… Nếu biết chữ… ai…”
Tử Lan sửng sốt, suy nghĩ một chút cũng đúng, chẳng qua là nhà kia cũng hồ đồ, liền hỏi: “Lúc ký khế ước, không biết chữ thì sao không đi hỏi người biết chữ đến giúp?”
“Trong nhà chính là thiếu tiền mua thuốc. Chưa kịp, kết quả… Bất kể nói thế nào, đều phải cho Tiểu Trụ đi học chữ, nhận thức chữ cũng tốt.” Giang Thúy Hoa vừa kêu vừa nhìn hai đứa nhỏ nói.
“Được rồi, không nói chuyện không vui, vợ Tiểu Sơn, con ăn nhiều một chút, phải bồi bổ thật tốt.” Thạch nãi nãi gắp đùi gà cho Lý Nhị Ny, cười híp mắt nói, hiển nhiên rất coi trọng hài tử trong bụng nàng.
“Bụng Nhị tẩu tử hình như lại lớn hơn một chút, Nhị Tẩu tử có bị mệt không?” Trong miệng Hoa Đào chứa thịt, hàm hồ hỏi.
Lý Nhị Ny ngại ngùng nói: “Không mệt, trước đây thật sự là ăn cái gì ói cái đấy, đoán chừng là đến lễ đón năm mới, hắn cũng tham, cho nên không nháo nữa?”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” L
ý Đại Nga cũng gắp cho con dâu một ít thức ăn.
Lý Nhị Ny cảm nhận được quan tâm của bà bà, cao hứng tới hốc mắt cũng đỏ lên, có hài tử chính là bất đồng a. Tử Lan nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Dương thị khi nhìn bụng của Lý Nhị Ny, nghĩ có đệ đệ hoặc muội muội cũng thật tốt a. Dù sao, có mình ở đây, Thạch Lâm vẫn có chỗ dựa, sẽ không làm sao cả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.