Chị Ơi ! Anh Yêu Em

Chương 27

Mon

07/02/2021

Tan học. Tôi phải ở lại họp cán bộ lớp chuyện mừng 20-10 và thành lập đội thể thao, đội văn nghệ tập luyện chuẩn bị chào mừng 20-11 nửa … Cả đám ngồi bàn bạc, tranh cãi hăng máu, đứa nào cũng muốn chứng tỏ năng lực của mình. Chỉ riêng tôi ngồi im lặng nhìn xuống dưới cổng trường. Con nhỏ đang ngồi trên xe ở dưới. Chắc là chờ tôi về. Trước mặt con nhỏ là 3-4 anh chàng hình như của lớp bên cạnh đang đứng gần con nhỏ … nhìn đủ biết đang cố gắng xà rề để kiếm cớ làm quen chứ gì … Tự nhiên tôi cười khì để xem mấy anh ấy làm cách nào cạy được miệng con nhỏ nói chuyện. Tội nghiệp mấy anh chàng, cứ chạy xe vòng vòng, đùn đẩy nhau, có anh lại đứng gần gần nói nói gì với con nhỏ … không biết làm ăn được gì không chỉ thấy con nhỏ ngồi im ru … đang cười khoái chí trong bụng thì ông Kiệt đập bàn cái rầm..giật mình quay qua … ổng mặt mày đỏ lét … .

Lơ ngơ bước vào trường … cứ như sinh viên mới ấy mặc dù … tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp mất rồi … Trường vẫn ồn ào, vẫn 2 hàng xe cộ để dài tự cổng kéo vào đến tận sân trường. Cũng mấy tháng rồi tôi mới quay trở lại trường. Mấy tháng, nghe có vẻ như tôi chẳng học ở trường này hay sao ấy nhỉ … Bật cười …

Dường như sự có mặt của tôi ở trường hôm nay đặc biệt hay sao ấy … ai cũng nhìn tôi, bạn chung lớp, bạn khác với, sinh viên khóa sau, người bảo vệ và cả thầy cô nửa … Ừ đúng là lạ thật, suốt mấy năm học ở đây, tôi luôn có tỏ ra lạnh lùng, bất cần vậy mà chẳng hiểu vì sao … nhiều người biết đến tôi và quan tâm tôi như vậy. Những ánh mắt, ái ngại có, ngạc nhiên có, vui mừng có … vì sự trở lại của tôi trong trường … Bắt tay, chào hỏi, nhưng cái vỗ vai động viên … dường như mọi người biết ý định hôm nay của tôi khi trở lại trường … Ừ … tôi trở về để “thi lại” … ..chưa bao giờ tôi nếm mùi thi lại … ngày hôm nay … đúng là tôi đã được một lần thi lại … Chẳng ai trách tôi cả, tôi biết như vậy … vì lí do tôi thi lại đơn giản bởi vì trong suốt mấy môn học này, tôi chẳng có tên trong sổ điểm và cũng chẳng bao giờ có mặt trong trường … .

Thầy cô, bạn bè và cả những sinh viên khóa dưới gặp tôi đều mỉm cười chào, kéo lại hỏi thăm và không quên động viên tôi cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhất là thầy cô … ai cũng nhìn khắp người tôi, có người trách móc, có người hỏi han … chung quy vì mấy tháng trời qua, bao nhiêu biến cố xảy đến đã cướp mất “chàng baby sữa” của thầy cô mất rồi. Người gầy hẳn đi, gương mặt đầy mụn, tàn nhang, đôi mắt chẳng có tí sức sống nào cả … Đối với cái trường chỉ hơn 2000 sinh viên này, với thầy cô, với những sinh viên khóa sau … tôi đều được gọi bằng cái tên khá ngộ nghĩnh “ chàng baby sữa”, nhất là mấy đứa sinh viên nữ khóa sau, lúc nào gặp tôi cũng gọi bằng “anh sữa” mặc dù có đứa lớn tuổi hơn tôi nữa.

Cái biệt danh chàng baby sữa là một niềm vui đối với tôi. Từ khi chuyển về cơ sở này, tham gia nhiều phong trào văn nghệ, đoàn đội, MHX, tình nguyện, hiến máu nhất là tôi thường xuyên xuất hiện trong cái chương trình quay phim, quay ca nhạc, quay chương trình của trường … gương mặt của tôi được người ta biết đến là baby quá đáng … nhìn cứ như học trò cấp 3 ấy. Thầy cô gặp tôi vẫn hay nựng má, xoa đầu vì vẻ bề ngoài khá thư sinh và gương mặt búng ra sữa … vì vậy hễ gặp tôi ở can-tin là thầy cô nào cũng mua cho tôi một chai sữa, cả mấy đứa sinh viên nữ khóa sau nửa cũng hay mời tôi uống sữa … mục đích là để tôi mau lớn … từ đó tôi mang cái biệt danh “chàng baby sữa”… ban đầu cũng mắc cỡ … riết thì thành quen …

Mấy tháng mới quay lại trường … chỉ mới đi 1 vòng từ cổng vào đến phòng thi, tôi đã nhận được hơn 10 lời khuyên về việc trị mụn, cách ăn uống, thuốc thang để lấy lại gương mặt baby sữa ngày nào cũng như lời khuyên để tôi mạnh mẽ hơn vượt qua những cú shock (đó chỉ là tai nạn … chẳng trách được tôi, chẳng trách ai được … ừ thì đó cũng chỉ là tai nạn … người đi có lẻ đã thanh thản… người ở lại biết khi nào nguôi ngoai) … xúc động lắm … dù là sinh viên năm cuối rồi vậy mà thầy cô vẫn còn xem tôi là “chàng baby sữa” non choẹt ngày mới vào trường, thằng nhox có bộ mặt học sinh lúc nào cũng cầm ly sữa đi vòng vòng, ngay cả lúc dance biễu diễn cũng có ly sữa nuti sẵn sàng giải khát … nhận được những sự quan tâm đến bất ngờ như vậy … đúng là vẫn còn những người bên cạnh tôi … Cảm ơn những thầy cô đã nhắn tin, đã gửi mail động viên, cảm ơn cả những thầy cô giảng viên của 3 môn học tôi phải thi lại này nửa mà lẽ ra 3 môn này tôi phải bị cấm thi và học lại … tưởng như tôi đã bỏ học nửa chừng … nhưng hôm nay tôi quay lại … hy vọng không là quá muộn để bắt đầu tất cả … tất nhiên “chàng baby sữa” của thầy cô sẽ cố gắng để không bỏ dỡ nửa chừng việc học nửa :) … tiếng “anh sữa” nghe cũng ngọt ngào, nghịch ngượm đấy chứ…

– Giải tán … bữa khác bàn tiếp. – chắc là bất đồng quan điểm đây mà

Khỏe … xuống giải vây sớm cho con nhỏ chứ trời trưa nắng nóng, con nhỏ ngang chành một hồi mấy thằng kia nổi xung làm bậy thì chết … Bye ông Kiệt một tiếng, tôi đi thẳng ra cổng tiến lại gần con nhỏ.

– Sao đứng đây

Con nhỏ nhìn tôi chu cái mỏ ra

– Về

Tôi cũng hổng thèm nói nhìu chi, leo lên xe ngồi sau lưng con nhỏ … .Đội cái nón bảo hiểm xong con nhỏ phán 1 câu xanh rờn

– Học gì toàn chung với âm binh

Ế bậy bưởi, gom đũa cả nắm..nói dzậy chẳng khác nào nói tôi là âm binh luôn, giận cá chém thớt hử . Thiệt muốn quay lại đạp lên đầu mấy thằng ngu sau lưng quá, chẳng biết làm quái gì nảy giờ mà con nhỏ nói mang nhục cả đám.



– Qua quán đi

– Chi

– Làm

– Uhm (giờ nghĩ lại thời kỳ đầu quen con nhỏ mà mắc cười, nói chuyện với nhau toàn trống không cộc lốc) …

Con nhỏ phóng xe đi … Sài Gòn nắng như đổ lửa. Những ngày tiếp theo đó tôi mải mê với công việc chuẩn bị đón 20-10 cho cả 2 nơi trong lớp và cho quán, tay tôi cũng bắt đầu lành … tự chạy xe đạp đi làm, đi học được rồi nên con nhỏ cũng không còn phải mất công đưa đón tôi. Ngại lắm chứ, chỉ làm có 1 chút chuyện mà con nhỏ cứ chăm sóc tôi nhiều hơn tất cả những gì tôi làm cho con nhỏ, hơn nửa … tôi vẫn thờ ơ với con nhỏ nhưng bao ngày khác, chỉ có điều khác trước là tôi đã có nói chuyện với con nhỏ và con nhỏ cũng chịu chủ động hơn để cạy miệng tôi bằng cách … quan tâm tôi.

Nói gì thì nói..giữa tôi và con nhỏ đã có một sự gắn kết, tuy chưa biết chưa hiểu gì về con nhỏ nhưng điều duy nhất tôi quý con nhỏ là ở sự chu đáo … .Còn chị … hình như công việc của chị khá bận, cũng ít qua thăm tôi … thi thoảng cãi nhau vài câu, trêu ghẹo vài câu … vậy là đủ vui … mỗi người đều có một khoảng trời riêng mà … và những chuyện sóng gió đơn giản chưa bắt đầu xảy ra cho nên mọi thứ vẫn bình yên, bình thường như cuộc sống của một thằng sinh viên vậy …

20-10 đến một cách bình thường chẳng có gì đặc biệt ngoài mấy trò khuyến mãi, tặng hoa, giảm giá và 1 số trò chơi nhỏ tôi cố tình tạo ra để làm vui lòng khách nữ đến quán. Hôm đó có cả ông chủ đến nữa … thành ra tôi với ông Kha được ông chủ khen, nghe đâu ông Kha có nói gì đó để tăng lương (bí mật) cho tôi. 1 tháng làm việc tại quán..được tăng lương cũng là một thành công lớn cho nhưng ngày đầu tiên tập tành bon chen ở Sài Gòn rồi nhỉ … Tiện thể được ngồi chung bàn với ông chủ … tôi cũng đề xuất xin được sửa và trang trí thêm 1 tí cho quán … nghe xong ông chủ cũng gật đầu kêu ông Kha cứ cho tôi làm … Thật vui khi sáng kiến của mình được chấp nhận … tự nhiên người đầu tiên tôi muốn khoe là con nhỏ … chẳng biết nữa … Nhưng dù sao hôm trước khi tôi ngồi hí hoáy viết vẽ ý tưởng trên giấy con nhỏ cũng đứng chăm chú xem.

Nói tới con nhỏ mới nhớ, chẳng biết suy nghĩ sao, bàn bạc thế nào với ông Kha … mà hôm nay nhỏ kéo theo bạn nhỏ hình như chung lớp model với nhỏ để về quán mặc váy đứng trước cổng làm lễ tân tiếp khách … Bạn con nhỏ khá vui tính, gặp ngay ông Kha thích gái lạ … vậy là … cả buổi ổng cứ xà quần ngoài cổng, bao nhiêu việc đổ lên đầu tôi, nếu không có ông chủ tới dám chừng ổng cắm rễ ngoài cổng luôn không chừng. Than thở thì than vậy chứ tôi thích lắm, đứng không làm phục vụ chỉ có công việc bưng bê tới lui riết cũng nhàm chán. Bạn con nhỏ cười tươi bao nhiêu thì cái mặt con nhỏ lạnh lùng bấy nhiêu. Hix lễ tân kiểu gì chỉ biết đứng im, mặt mày lạnh như băng, khách vô kệ khách chẳng thèm hướng dẫn, trò chuyện gì hết ráo … Thôi kệ … hôm nay khách cũng vào đông chứ thường ngày mà kiểu này chắc dẹp tiệm.

Trời gần về tối, uống có mấy ly bia mà mặt mày tôi đỏ rần rần nhìn đâu cũng thấy tổ quốc … Tôi cũng chẳng thích uống, nhưng ông chủ mời, không uống không được … cũng may đang uống tới ly thứ 3, đang bị ép ly thứ 4 thì con nhỏ ở đâu hầm hầm đi lại cầm ly bia của tôi uống một hơi hết sạch

– Đi ra đây nhờ chút

Xong con nhỏ quay lưng đi thẳng vào trong quầy nước. Cả bàn sững người lại. Tôi hơi lúng túng. Ông Kha ghé tai nói nhỏ gì đó với ông chủ … ổng cười vỗ đùi đanh đách xong cho phép tôi đi làm việc tiếp … Đỡ … khỏi phải uống nữa. Rời khỏi bàn tôi lon ton đi vào trong kiếm con nhỏ, đầu óc cứ xoay xoay như chong chóng … Vừa bước vào phòng bếp, con nhỏ đã kéo tay tôi ngồi xuống ghế, lấy khăn giấy lau mặt cho tôi xong đưa tôi 1 ly nước chanh nóng

– Đã nói đừng uống rồi mà không nghe! Ngồi yên đây!

Con nhỏ ngồi chờ tôi uống hết ly nước chanh xong bỏ ra ngoài không quên dặn chú đầu bếp không cho tôi lén phén ra ngoài nửa … .hix.. từ lúc nào con nhỏ quản lý hết mọi hoạt động của tôi nửa nè trời … (không lấy dây trói tui lại lun đi bà cô) … Thiệt tình … nhiều lúc cũng vui vui mà nhiều lúc cũng muốn nổi điên lên được … nói thì nói vậy chứ quán còn nhiều việc từ đây tới tối, không chạy khỏi bàn nhậu sớm thì gục nằm 1 đống lấy gì làm việc … Mà giờ nhìn đâu cũng tổ quốc con nhỏ không cho ra ngoài thì tôi cũng có ra nổi nửa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chị Ơi ! Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook