Chị Ơi ! Anh Yêu Em

Chương 29

Mon

07/02/2021

Gọi ra 4 cái lẩu hải sản với một vài món khác, tụi phục vụ ăn uống trêu chọc ca hát um sum cái quán … tất nhiên người xung nhất vẫn là ông Kha, hôm nay thêm bạn con nhỏ làm thành 1 cặp bài trùng … tính ra sự chênh lệch chiều cao của cặp đó so với tôi và con nhỏ thì còn hơn gấp mấy lần. Cũng an ủi tinh thần được chút ít chứ bộ … Trong bàn duy nhất có 1 góc lặng … đó là chỗ tôi với con nhỏ …

Làm cả buổi … đói rã họng chứ giỡn, thêm bị quất mấy ly bia, cồn cào cả ruột cho nên cần phải tập trung chuyên môn. Ban đầu tụi kia cũng rót bia cho tôi uống nhưng mà con nhỏ quắc mắt 1 cái, thằng rót bia tự động rút ly bia lại thay lên lon 7up cho tôi =)) … ngồi kế con nhỏ sướng như tiên nhất là đối với thằng “dũng sĩ diệt mồi” như tôi, đồ ăn trong chén chẳng bao giờ bị hết, mặc dù có từ chối nhưng con nhỏ chẳng thèm nghe gì, cứ gắp bỏ vào chén tôi … Thi thoảng bị tụi kia trêu mắc cỡ mún chết … nhưng mờ vì sự nghiệp ăn uống… đành không thể phụ lòng con nhỏ được :x.

Ăn xong … cả đám lại kéo nhau kiếm quán ốc ăn tiếp @@ thần ơi tụi này bao tử không đáy hay sao ấy. Hỏi ra mới biết người quyết định điểm đi chơi hôm nay là bạn con nhỏ … nghe là biết ông nội Kha dính câu chứ đâu. Dám chừng qua đêm nay con kia kiu bán nhà chắc thằng chả cũng bán tuốt lun à =.= Ở dưới quê, biết có mỗi thứ ốc đắng, ốc bu hoặc 1 số loại sò huyết, nghêu chứ làm gì rành tùm lum thứ ốc như trên này. Nào là ốc dứa, ống hương, móng tay, sò dương, sò long, … tùm lum loại ốc lạ hoắc … tụi tôi kêu ra cả đống … tôi ngồi đực mặt ra chẳng biết ăn loại nào trước, phải chấm với loại nước chấm nào mới đúng @@. Và vị cứu tinh chẳng ở đâu xa, mặt lạnh tanh ngồi kế bên chứ đâu … cách hướng dẫn cũng mang thương hiệu của con nhỏ luôn. Im ru rù rù, lấy từng món ốc chấm đúng loại nước chấm im lặng bỏ vào chén tôi … Thiệt cái quán cũng bày đủ trò đủ món, cả đồ chấm không cũng 5-6 loại … nhưng chung quy tôi vẫn thích chấm với muối ớt chanh hơn :D

Làm gần hết quán ốc người ta xong … .con kia nảy sáng kiến kéo nhau vô chơi bi-a. Ế … vụ này thì quen. Khà khà uýnh không hay ho gì nhưng hồi cấp 3 cũng từng mài mòn cơ ngoài quán với anh em chiến hữu chứ bộ … Vào quán, ngay lập tức 6 bàn bi-a thường và 4 bàn bi-a lỗ hoàn toàn được bao sạch … Tụi phục vụ nam có vẻ hí hửng lắm, vào ngay quán bi-a toàn mấy em mặc đồ hot hot tiếp đón không mà. Duy chỉ có bàn của tôi với ông Kha là chẳng có ẻm nào dám lại gần … lại gần mất công tủi thân nghĩ việc luôn chứ giỡn à vì bàn này có một bạn con nhỏ cười tươi như hoa và 1 bạn trẻ xinh đẹp, hấp dẫn nhưng cái mặt như sát thủ …

Gì chứ tới vụ chơi thì tôi cũng hăng lắm, tuy không chửi thề phùng mang trợn má như ông nội Kha nhưng cũng thách thức, trêu chọc đối phương ghê lắm. Tiếc là quân ta 2 như một còn quân địch tới 2 cái miệng … nói gì thì nói … thi thoảng cũng phát hiện con nhỏ đứng kế bên cười khúc khích mỗi lần tôi với ông Kha cãi nhau … Chơi bi-a chán, tôi với ông Kha nhảy qua chơi đá banh điện tử … đá điện tử chán..nhảy qua chơi banh bàn … cái này mới nhục … cáp độ sao không bít … tôi với ổng 1 phe, 2 đứa con gái 1 phe … dzậy mà thua sặc máu, ông nội đá loạn xì ngầu hết trơn 1 mình tôi không thể chống lại 2 đứa con gái, con nhỏ nhìn mặt lạnh tanh vậy mà đá hay thấy ớn dân chơi có khác … thắng mà cái mặt tỉnh bơ cứ như nói với tôi” tui thắng là đương nhiên”.

Chơi xong … cả đám kéo nhau vào karaoke hò hét. Lần này thì tôi chịu thua… gì chứ hát thì bó tay … không thể để cái giọng non nớt yếu xìu như con gái làm mất phong cách lạnh lùng của mình được nên tôi ngồi im 1 góc với con nhỏ… thề không cầm mic … Tôi không hát, con nhỏ cũng không hát ngồi im … phù nhưng tôi thích vậy, ngồi im lặng quan sát bạn bè vui vẻ là thói quen của tôi. Ông Kha với tụi còn lại hát hò, nhảy nhót, thác loạn thực sự rất vui … nhìn mọi người giỡn, tôi cũng mĩm cười theo … phát hiện tôi cười con nhỏ cũng thôi làm cái mặt lạnh …

Trời về khuya … mệt mỏi, đứa nào cũng nói hết lên tiếng mới chịu giải tán về. Ông Kha giành lun nhiệm vụ đưa bạn nhỏ về còn tôi thì tất nhiên đi cùng con nhỏ, không khác được. Đường Sài Gòn ban đêm, thi thoảng mới có vài chiếc xe đêm chạy ngang, nhưng quốc lộ giờ này thì nhộn nhịp những chuyến xe tải hạng nặng tranh thủ đường vắng mà phóng … Trời đêm mát, ăn no, vui vẻ … tinh thần cũng thoải mái hơn sau 1 ngày làm việc rất thành công. Chợt con nhỏ lí nhí

– Nè muốn ăn kem – sax giữa khuya mà đòi ăn kem chị 2 @@

– Hả kem đâu giờ này.

– Uhm. Mún ăn!

– Ờ!

Tôi không nói gì nửa. Lẵng lặng chạy xe vòng vòng mò kem cho con nhỏ … .đi vòng vòng cả nửa tiếng may quá nhìn thấy trong 1 quán karaoke có tủ kem để gần cửa. Phóng xe vào thằng phục vụ tươi cười chạy ra đón

– Dạ anh chị đi mấy người ạ … huynh gạt chống xe em dắt vào cho

Tôi cười

– Không anh không hát … đi mua kem

Thằng nhỏ đực mặt ra nhìn tôi chằm chằm

– Hix mới thấy người nửa đêm chạy kiếm mua kem ăn như anh

Tôi cười ngượng … .(thấy chưa chị 2 … khác người quá ) … hơn 3h rồi đó@@



– Còn kem không em

– Còn huynh … theo em

Tôi dừng xe xuống để con nhỏ lại đi vào lựa kem

– Kem socola – con nhỏ nói với theo.

Hết cách … kiếm mãi còn được có 1 hộp kem socola, chẳng còn hộp thứ 2 … tôi cũng thích socola … .mà nghĩ lại giờ đêm rồi, ăn kem lạnh chết … kệ mua 1 hộp cho con nhỏ ăn thôi. Nghĩ vậy tôi chỉ lấy 1 hộp kem … Nhưng nhìn lại hộp kem đúng to thiệt … không biết con nhỏ ăn hết không nửa.Đem kem ra cho con nhỏ, tôi ngồi lên xe không cần quay lại hỏi lun

– Giờ sao nửa

Con nhỏ tay ôm hộp kem áp lên mặt ( kem tôi cũng không lạnh bằng mặt mấy người đâu) … hix hà xuýt xoa …

– Kem lạnh ghê. Lên cầu vượt (cầu vượt Quang Trung) ăn kem.

– Ờ

Tôi siết ga … trời mát lạnh … thêm con nhỏ ngồi sau lưng cứ để hộp kem cạ cạ vô lưng làm … ớn cả xương sống … .Ngồi trên cao nhìn xuống đường quốc lộ, từng hàng xe tải, container, ôtô, xe khách chạy vùn vụt dưới chân cảm giác cứ như người khổng lồ đang nghịch những chiếc xe đồ chơi vậy. Sài Gòn đêm vắng vẻ, ánh đèn đường sáng như ban ngày nhưng nếu đi một mình sẽ cảm thấy cô đơn, lẻ loi lắm. Tôi ngồi im lặng để cằm lên thành cầu, tay buông thõng ra ngoài. Con nhỏ cũng chẳng nói gì ngồi bên cạnh chăm chú ăn kem. Được một lúc, con nhỏ nhẹ nhẹ tựa vào tôi, từ từ cuối cùng đầu con nhỏ đã yên vị trên bờ vai gậy guộc, nhỏ xíu của tôi. Tôi buộc miệng

– Vai gầy, nhỏ lắm..tựa không chắc đâu

Con nhỏ đút miếng kem lên miệng, đầu tựa sát vào tôi hơn

– Kệ em! – lâu lắm rồi mới nghe lại được con nhỏ xưng em … tiếng em chưa rõ ràng..nhưng cũng đủ nghe thấy.

“Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”. Tôi mỉm cười với suy nghĩ ấy trong đầu … Con nhỏ ngẩng lên nhìn tôi

– Cười gì

– Không gì

– Đồ điên



– Uhm.

Tôi chẳng thèm giải thích, cũng không cãi chày cãi cối như với chị … với con nhỏ, tôi chỉ mĩm cười và im lặng. Con nhỏ đầu lại dựa vào tôi, múc 1 muỗng kem đưa lên miệng tôi … tôi lắc đầu

– không ăn

Con nhỏ vẫn đẩy kem vào miệng tôi … . đành há miệng nuốt trọn miếng kem.

Kem socola vừa đắng, vừa ngọt y như cách đối xử của con nhỏ với tôi vậy … lạnh lùng đắng nghét nhưng luôn chu đáo ngọt ngào … Kem lạnh bề ngoài nhưng vào lòng rồi sẽ ấm áp tan chảy từ từ … giống như cách tôi đối ngược lại với con nhỏ vậy … lạnh lùng và bất cần nhưng rồi cũng sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con nhỏ … .

Một chút im lặng để suy nghĩ, một chút bình yên để cảm nhận về nhau … Chẳng cần nói gì nhiều, chẳng cần biết gì nhiều … đôi khi chỉ cần im lặng và im lặng … vậy mà … càng xích lại gần nhau hơn. Con nhỏ một muỗng kem cho chính mình, rồi lại 1 muỗng kem cho tôi … cứ như vậy, đầu con nhỏ hoàn toàn trên vai tôi cho đến khi hết hộp kem … Phù..khuya ăn kem..lạnh run người … .tự nhiên con nhỏ nắm tay tôi lắc lắc..

– Làm gì vậy

– Lạnh …

– Lạnh mà nắm tay chi

– Lạnh..

Phù … thiệt khó hiểu … mà đúng bàn tay con nhỏ lạnh thiệt.

– Hổng bỏ hộp kem đi..cầm chi miết

– Không

– Sao vậy

– Muốn giữ

– Chi

– Không biết!

Lại im lặng … tôi nhìn theo dòng xe, ánh đèn, phố xá … trời càng về khuya càng lạnh … Sài Gòn luôn đặc biệt … chỉ mới hơn 1 tháng ở Sài Gòn … tôi đã cảm thấy yêu Sài Gòn rồi thì phải … quen với ban ngày nóng như lửa, đêm xuống… lạnh nao lòng, quen với những cơn mưa dài nặng hạt, phố ồn ào, đêm bình yên những ánh đèn hiu hắt … Con nhỏ khe khẽ hát..chẳng biết bài gì … tiếng anh thì phải … .không quan tâm … Mắt tôi giờ … hình như..bớt đi vẻ lạnh lùng hằng ngày … cả mắt con nhỏ nửa … long lanh ánh đèn ấm áp … :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chị Ơi ! Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook