Chương 3
Mon
05/02/2021
Đến Sài Gòn!
Chưa gì mà Sài Gòn đã chào đón tôi bằng một cơn mưa nặng hạt. Đứng trú mưa trên nhà chờ xe bus mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Lúc nói lên đây dù mẹ có gửi cho tôi cả 1 cái sớ táo quân đầy đủ địa chỉ và các số điện thoại của bà con trên này nhưng tôi gạt phắt đi:
– Mẹ để con tự lo. Con không thích làm phiền bà con nào hết.
Thực ra đúng là tôi chẳng cần mẹ tôi phải lo lắng gửi gắm gì ai hết, tôi chúa ghét gửi gắm bà con cô bác, từ nhỏ tôi cũng đã sống xa gia đình, việc đi học, đi thi và giờ nhập học cũng tự một mình tôi đi chứ chẳng cần cha mẹ đưa đón, lo lắng chuyện ăn ở gì hết (có bác lo được rồi =)) ).
Sài gòn trời mưa nhưng cũng ồn ào và náo nhiệt, tôi cũng không lạ lẫm lắm vì tôi cũng từng sống từ nhỏ ở thành phố Cần Thơ rồi mà. Bụng đói cồn cào, miệng thì rủa thằng anh bạn cả buổi trời chưa thấy ra đón tôi mặc dù chửi muốn nát cái điện thoại. Xung quanh là âm thanh hỗn tạp của những người bán hàng rong, những người xe ôm chèo kéo khách và cả tiếng gọi nhau í ới của mấy anh chị trong màu áo xanh đang tiếp sức giúp đỡ cho những thằng sinh viên ngoại tỉnh lên Sài Gòn nhập học như tôi. Tôi mỉm cười vì tôi cũng sắp là sinh viên rồi chứ bộ, năm sau tôi sẽ thử khoác lên người màu áo xanh ấy để thử cảm giác sinh viên tình nguyện ra sao (thật là gương mẫu :-“ ).
Cuối cùng thằng quỷ cũng tới đón tôi. Vừa tính chửi vài câu cho xả cái tức trong bụng thì phát hiện nhỏ con gái xinh xinh đứng kế bên … giờ chẳng lẽ mở cái miệng ra chửi thì mất hình tượng lắm (sinh viên gương mẫu mà) nên tôi nhẹ giọng.
– Sao giờ mới tới mậy … chờ 2 tiếng rồi đó ba.
– Mưa đường ngập dzữ quá bị chết máy – thằng bạn tôi hiền và tốt bụng nên nghe tin tôi sắp lên Sài Gòn thì gọi nó, để nó giúp đỡ 1 thời gian. Tôi không thích phiền người thân nhưng vì tôi thích bạn bè tôi hơn, dù gì bạn bè cũng thoải mái hơn.
– Hả! Thành phố lớn mà ngập hả mày – chưa sống SG sao biết được =)) có mà bơi được luôn ấy chứ giỡn à.
– Hơ hơ rồi mày sẽ biết. Thôi giờ về nhà tau cất đồ đạc rồi tau dẫn ra chỗ tau làm ăn luôn.
Vậy là hai thằng vật nhau trên chiếc xe cà tàng thằng bạn đặc biệt mượn của bà chủ chỗ làm của nó để đón tân sinh viên. Về đến phòng trọ thì 2 thằng ướt như chuột lột, đồ đạc đầy mùi bùn đất, mùi hôi của nước ngập quá đầu gối.
– Mày để đồ đó tau dẹp cho. Đi tắm trước đi rồi ra quán tau làm ăn.
Tôi chọn đại 1 bộ quần áo rồi chui vào nhà tắm. Chợt phát hiện trong phòng có đồ của con gái. Tôi giật mình hỏi thằng bạn.
– Ê Duy sao có đồ con gái trong này mày.
– Ừ đồ của chị 2 tau đó, quên nói với mày chị 2 tau lên ở học may một thời gian.
– Rồi tau ở đây có sao không đó.
– Không sao đâu chị tau dễ lắm. Tau cũng có nói bả rồi. Tắm lẹ đi mày, trễ rồi.
Tắm xong thằng Duy chở tôi ra quán cơm chỗ nó làm. Bà chủ quán hiền và tốt với người làm. Ở đây làm cũng toàn là sinh viên, phụ giúp việc buôn bán, đổi lại bà chủ bao toàn bộ tiền ăn ở cũng như một khoản tiền nhỏ khác để lo chuyện học hành hàng tháng. Chào hỏi vài câu bà chủ thấy tôi hiền nên cũng vui vẻ nhận lời để tôi phụ làm việc và ở đây tạm thời một thời gian, chờ nhập học vì nghe nói trường có 2-3 cơ sở chưa biết tôi sẽ học ở đâu nên chỉ xin ở tạm thời thôi.
Lần đầu tiên bán cơm đúng là vô cùng vất vả. Tôi phải chạy bàn bở hơi tai, rồi gói hộp cơm, cho canh vào bọc … Làm ở đây tôi học được nhiều thứ lắm. Ngay cả cách cho canh vào bọc làm sao cho gọn mà không bị đổ phỏng tay, việc buộc canh buộc nước mắm cũng phải có tập luyện nhiều lần, rồi cách tiếp đãi khách, cách tính tiền, dọn bàn vì quán cơm là nhiều thành phần khác nhau đến nên tôi còn học được cách quan sát, cách nói chuyện rất có ích cho việc học sau này.
Làm tuy mệt nhưng tôi vẫn vui vẻ vì chủ yếu tôi làm để học hỏi chứ không phải làm để kiếm tiền. Trở lại chiều hôm đó, tôi về lại nhà trọ với cả tấm thân mõi nhừ. Thằng Duy đi tắm, còn tôi thì nằm tự xoa bóp tay chân. Có tiếng bước chân ngoài cửa phòng. Rồi một người con gái mở cửa bước vào – tôi đoán chắc đây là chị thằng Duy – Chị nó cũng không xinh lắm nhưng tôi cũng phải sững người vài giây (để tịnh tâm) vì chị nó mặc đồ sexy quá. Sau này tôi mới biết chị thích mặc đồ ngắn vì SG thực sự rất nóng.
– Em là M phải không? – chị Lan cười tươi bước vào ngồi trước mặt tôi.
– Dạ dạ chị Lan phải không chị – tôi hơi lung túng vì chị ấy ngồi sát tôi quá, với lại mùi hương con gái của chị Lan làm tôi cũng hơi hơi nóng trong người.
– Em lên hồi nào. Thằng Duy đâu..em ăn uống gì chưa?
– Dạ nó đang tắm. Hồi nãy em có ăn cơm ngoài quán bà chủ rồi.
– Quán cô Sương hả em – chị Lan vừa hỏi vừa mở cái bịch trắng đang cầm trên tay ra.
– Dạ phải chị …
– Em lấy cho chị mấy cái ly trên bàn. Chị mua được 2 ly chè thái nè, em ăn với chị cho vui. Tính mua cho 2 chị em à, mà giờ có em nữa nên thằng kia cho nó nhịn, chị em mình ăn hen.
Thằng kia đang tắm nghe có người cúp phần ăn, nó la như heo bị chọc tiết:
– Ế ế bậy bưởi …
– Im liền thằng kia, bữa nay có khách ráng nhịn đi con – chị Lan cười ha hả.
– Cái đồ trọng sắc khinh thân – thằng kia hậm hực.
Nói thì nói dzậy chứ rồi bả cũng đổ chè ra 3 ly chia cho 3 người. Vừa ăn vừa xem tivi vừa nghe 2 chỉ em bả tám trên trời dưới đất, toàn mấy câu chuyện tôi hổng biết đâu cua tai nheo gì hết, thôi thì ma mới ngồi im hợp chợ vậy (thiếu con vịt thì phải). Ngồi được chút thì ông bạn trai bả ghé qua, mua cho cả đám bịch mận với ổi. Vậy là lại họp chợ tại phòng.
Chưa gì mà Sài Gòn đã chào đón tôi bằng một cơn mưa nặng hạt. Đứng trú mưa trên nhà chờ xe bus mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Lúc nói lên đây dù mẹ có gửi cho tôi cả 1 cái sớ táo quân đầy đủ địa chỉ và các số điện thoại của bà con trên này nhưng tôi gạt phắt đi:
– Mẹ để con tự lo. Con không thích làm phiền bà con nào hết.
Thực ra đúng là tôi chẳng cần mẹ tôi phải lo lắng gửi gắm gì ai hết, tôi chúa ghét gửi gắm bà con cô bác, từ nhỏ tôi cũng đã sống xa gia đình, việc đi học, đi thi và giờ nhập học cũng tự một mình tôi đi chứ chẳng cần cha mẹ đưa đón, lo lắng chuyện ăn ở gì hết (có bác lo được rồi =)) ).
Sài gòn trời mưa nhưng cũng ồn ào và náo nhiệt, tôi cũng không lạ lẫm lắm vì tôi cũng từng sống từ nhỏ ở thành phố Cần Thơ rồi mà. Bụng đói cồn cào, miệng thì rủa thằng anh bạn cả buổi trời chưa thấy ra đón tôi mặc dù chửi muốn nát cái điện thoại. Xung quanh là âm thanh hỗn tạp của những người bán hàng rong, những người xe ôm chèo kéo khách và cả tiếng gọi nhau í ới của mấy anh chị trong màu áo xanh đang tiếp sức giúp đỡ cho những thằng sinh viên ngoại tỉnh lên Sài Gòn nhập học như tôi. Tôi mỉm cười vì tôi cũng sắp là sinh viên rồi chứ bộ, năm sau tôi sẽ thử khoác lên người màu áo xanh ấy để thử cảm giác sinh viên tình nguyện ra sao (thật là gương mẫu :-“ ).
Cuối cùng thằng quỷ cũng tới đón tôi. Vừa tính chửi vài câu cho xả cái tức trong bụng thì phát hiện nhỏ con gái xinh xinh đứng kế bên … giờ chẳng lẽ mở cái miệng ra chửi thì mất hình tượng lắm (sinh viên gương mẫu mà) nên tôi nhẹ giọng.
– Sao giờ mới tới mậy … chờ 2 tiếng rồi đó ba.
– Mưa đường ngập dzữ quá bị chết máy – thằng bạn tôi hiền và tốt bụng nên nghe tin tôi sắp lên Sài Gòn thì gọi nó, để nó giúp đỡ 1 thời gian. Tôi không thích phiền người thân nhưng vì tôi thích bạn bè tôi hơn, dù gì bạn bè cũng thoải mái hơn.
– Hả! Thành phố lớn mà ngập hả mày – chưa sống SG sao biết được =)) có mà bơi được luôn ấy chứ giỡn à.
– Hơ hơ rồi mày sẽ biết. Thôi giờ về nhà tau cất đồ đạc rồi tau dẫn ra chỗ tau làm ăn luôn.
Vậy là hai thằng vật nhau trên chiếc xe cà tàng thằng bạn đặc biệt mượn của bà chủ chỗ làm của nó để đón tân sinh viên. Về đến phòng trọ thì 2 thằng ướt như chuột lột, đồ đạc đầy mùi bùn đất, mùi hôi của nước ngập quá đầu gối.
– Mày để đồ đó tau dẹp cho. Đi tắm trước đi rồi ra quán tau làm ăn.
Tôi chọn đại 1 bộ quần áo rồi chui vào nhà tắm. Chợt phát hiện trong phòng có đồ của con gái. Tôi giật mình hỏi thằng bạn.
– Ê Duy sao có đồ con gái trong này mày.
– Ừ đồ của chị 2 tau đó, quên nói với mày chị 2 tau lên ở học may một thời gian.
– Rồi tau ở đây có sao không đó.
– Không sao đâu chị tau dễ lắm. Tau cũng có nói bả rồi. Tắm lẹ đi mày, trễ rồi.
Tắm xong thằng Duy chở tôi ra quán cơm chỗ nó làm. Bà chủ quán hiền và tốt với người làm. Ở đây làm cũng toàn là sinh viên, phụ giúp việc buôn bán, đổi lại bà chủ bao toàn bộ tiền ăn ở cũng như một khoản tiền nhỏ khác để lo chuyện học hành hàng tháng. Chào hỏi vài câu bà chủ thấy tôi hiền nên cũng vui vẻ nhận lời để tôi phụ làm việc và ở đây tạm thời một thời gian, chờ nhập học vì nghe nói trường có 2-3 cơ sở chưa biết tôi sẽ học ở đâu nên chỉ xin ở tạm thời thôi.
Lần đầu tiên bán cơm đúng là vô cùng vất vả. Tôi phải chạy bàn bở hơi tai, rồi gói hộp cơm, cho canh vào bọc … Làm ở đây tôi học được nhiều thứ lắm. Ngay cả cách cho canh vào bọc làm sao cho gọn mà không bị đổ phỏng tay, việc buộc canh buộc nước mắm cũng phải có tập luyện nhiều lần, rồi cách tiếp đãi khách, cách tính tiền, dọn bàn vì quán cơm là nhiều thành phần khác nhau đến nên tôi còn học được cách quan sát, cách nói chuyện rất có ích cho việc học sau này.
Làm tuy mệt nhưng tôi vẫn vui vẻ vì chủ yếu tôi làm để học hỏi chứ không phải làm để kiếm tiền. Trở lại chiều hôm đó, tôi về lại nhà trọ với cả tấm thân mõi nhừ. Thằng Duy đi tắm, còn tôi thì nằm tự xoa bóp tay chân. Có tiếng bước chân ngoài cửa phòng. Rồi một người con gái mở cửa bước vào – tôi đoán chắc đây là chị thằng Duy – Chị nó cũng không xinh lắm nhưng tôi cũng phải sững người vài giây (để tịnh tâm) vì chị nó mặc đồ sexy quá. Sau này tôi mới biết chị thích mặc đồ ngắn vì SG thực sự rất nóng.
– Em là M phải không? – chị Lan cười tươi bước vào ngồi trước mặt tôi.
– Dạ dạ chị Lan phải không chị – tôi hơi lung túng vì chị ấy ngồi sát tôi quá, với lại mùi hương con gái của chị Lan làm tôi cũng hơi hơi nóng trong người.
– Em lên hồi nào. Thằng Duy đâu..em ăn uống gì chưa?
– Dạ nó đang tắm. Hồi nãy em có ăn cơm ngoài quán bà chủ rồi.
– Quán cô Sương hả em – chị Lan vừa hỏi vừa mở cái bịch trắng đang cầm trên tay ra.
– Dạ phải chị …
– Em lấy cho chị mấy cái ly trên bàn. Chị mua được 2 ly chè thái nè, em ăn với chị cho vui. Tính mua cho 2 chị em à, mà giờ có em nữa nên thằng kia cho nó nhịn, chị em mình ăn hen.
Thằng kia đang tắm nghe có người cúp phần ăn, nó la như heo bị chọc tiết:
– Ế ế bậy bưởi …
– Im liền thằng kia, bữa nay có khách ráng nhịn đi con – chị Lan cười ha hả.
– Cái đồ trọng sắc khinh thân – thằng kia hậm hực.
Nói thì nói dzậy chứ rồi bả cũng đổ chè ra 3 ly chia cho 3 người. Vừa ăn vừa xem tivi vừa nghe 2 chỉ em bả tám trên trời dưới đất, toàn mấy câu chuyện tôi hổng biết đâu cua tai nheo gì hết, thôi thì ma mới ngồi im hợp chợ vậy (thiếu con vịt thì phải). Ngồi được chút thì ông bạn trai bả ghé qua, mua cho cả đám bịch mận với ổi. Vậy là lại họp chợ tại phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.