Chương 47
Mon
08/02/2021
Nghĩ lại chuyện em và tôi … dù thời gian gặp nhau không lâu nhưng có thừa những sự quan tâm, thừa sự hy sinh vì nhau … tình cảm chẳng bao giờ dùng thời gian để cân đo đong đếm được. Có những người yêu nhau hàng năm trời nhưng cuối cùng chia tay, chẳng để lại trong nhau kỷ niệm gì sâu đậm, chẳng có nhiều sự quan tâm hay đơn giản ôm nhau, ngủ cùng nhau nhưng hoàn toàn chẳng hiểu gì về nhau cả.
Trời càng ngày càng về khuya, nồi lẩu cũng đã nguội, vơi đi khá nhiều, cũng chẳng đứa nào có ý định hâm nóng lại, những lời tâm sự của nhỏ Hân khiến mọi thứ dường như trở thành một bức tranh ảm đạm tối màu xung quanh nhỏ. Cảm giác bây giờ nhỏ như một ly thủy tinh mong manh dễ vỡ như tâm hồn của bao người con gái chứ không phải một cô nàng mạnh mẽ, chanh chua hung dữ thường ngày nửa … Khẽ đưa tay lau giọt nước mắt chảy dài trên mắt nhỏ tôi khe khẽ
– Về nha … tui đưa Hân về … ngủ một giấc … mai lại ngày mới. Mạnh mẽ lên sau này nếu lúc nào đó cần ai đó chia sẻ … cứ gọi bất cứ lúc nào
– Thật không … sợ phiền M
– Không sao … dù gì Hân cũng là bạn thân của Thy mà. Về ha…
Tôi gọi tính tiền … Dù nói gì … nhỏ cũng hổng cho tôi móc bóp trả tiền. Đứa phục vụ hình như quen nhỏ nên cũng không chịu lấy tiền của tôi. Chạy chầm chậm trên đường, tôi cũng im lặng không nói gì. Đối với những người như nhỏ Hân có lẽ im lặng là tốt nhất hơn là nói nhiều … điều tôi đang làm có vẻ khiến nhỏ cảm thấy thoải mái hơn thì phải, liếc nhìn về phía sau, nhỏ đang mỉm cười nhìn về phía trước, cũng phải được trút hết tâm sự, ai cũng cảm thấy thoải mái mà … Nhỏ tựa đầu lên vai tôi … im lặng, không phản ứng gì … tôi vẫn cho xe chạy từ từ để tránh cái gió lạnh của khuya Sài Gòn. Cuối cùng đã đến nhà nhỏ … Tôi khẽ nói
– Nè tới nhà rồi … về nhé …
– Ừ … lấy xe Hân về đi … mai Hân nhờ chị chở qua lấy xe sau…
– Cũng được – giờ thì không nên từ chối nhỏ.
Tôi siết ga chạy đi … không có nhỏ tôi tha hồ chạy thật nhanh về nhà … gió lạnh khiến người tôi run run … nhưng cảm giác này thật thích, tôi thích cảm giác lạnh run của tối Sài Gòn, về đến nhà nằm trùm mền ngay … đó là một cảm giác rất thú vị.
Tới nhà, tắm thay đồ chui vào mền thì có call của nhỏ Hân
– Về tới nhà chưa
– Ừ đang chuẩn bị ngủ
– Cảm ơn nha … tự nhiên bửa nay an ủi mấy người mà làm mấy người phải an ủi ngược lại Hân
– Không sao … con trai mà ga-lăng tí không sao
– Hi biết ga-lăng nửa hen
– Sao không … tại tối ngày nghĩ xấu cho tui
– Uhm … ai bỉu
– Bỉu gì
– Không có gì … thui ngủ đi … tự nhiên khóc giờ mỏi mắt quá
– Ừ ngủ đi … mai tính tiếp
– Ngủ ngon ha
– Bye!
Phù … một buổi tối thật dài. Ngủ thôi nào … nhắn một tin trêu chị … tôi mở nhạc rồi quăng điện thoại qua bên cạnh nhắm mắt ngủ … bỏ mặc tất cả những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của những người khác.
Sài Gòn sáng bình yên. Cảm giác thức dậy và trong đầu biết rằng mình không một mình … ở đâu đó đang có một người cũng đang nghĩ đến mình thật vui … có lẽ giờ này em cũng đang nghĩ tới tôi … Hôm nay em nói sẽ không gặp tôi … không sao cả … vì giờ cả em và tôi đã có nhau rồi … vắng mặt nhau một ngày để gom góp chút ít nỗi nhớ nhung cũng là điều cần thiết … Bật điện thoại lên, chẳng có tin nhắn nào của chị … chắc giờ này vẫn cuộn tròn trong chăn như con mèo rồi, ngày nào chẳng vậy. Mặc kệ … lấy điện thoại bấm số chị … tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên … gần hết bài … một giọng nói ngáy ngủ như con nít vang lên
– Ưm … muốn chết hả … sáng nào cũng phá người ta
– Hehe … chị xấu xí … dậy đi
– Không … đừng phá nửa nha … để ngủ xíu nửa … lệnh đó
– Ờ ờ … vậy ngủ đi … cho mập …
– Kệ ta xí …
Chưa gì đã cup máy … chị của tôi mà ngủ thì có trời cũng không lôi dậy nổi. Vệ sinh cá nhân rồi lên trường học. Chẳng thấy ai gọi tôi, nhỏ Hân chắc còn ngủ, em của tôi cũng vậy … phù … làm như mấy người tôi quen biết toàn sâu ngủ không hay sao nhỉ … chỉ có mỗi tôi là hay thức khuya nhưng dậy sớm. Đàn ông gương mẫu chứ bộ. =)) Lên lớp ngồi ngáp ngắn ngáp dài được chút thì nhỏ Hân gọi
– Đang ở đâu
– Ờ đang học trên trường
– Chừng nào tan
– Khoảng nửa tiếng nửa
– Uhm … vậy Hân đợi ngoài cổng nha
– Ừ … để nhắn địa chỉ qua cho
Tan học … tôi dẫn xe ra cổng … có đứa chọc
– Chậc cán bộ nhà mình bữa nào cũng đi xe khác nhau … đại gia quá
Chẳng để ý tôi đi ra cổng tìm Hân, không mất nhiều thời gian, nhỏ nổi bật hoàn toàn trong đám đông sinh viên ngoài cổng. Bửa nay mặc cái áo hoa đỏ vàng tùm lum, cái quần xanh dương ôm sát người … y như cây bông giữa đám người toàn áo trắng … không nổi cũng lạ. Đưa xe đến gần nhỏ cười tươi
– Đi ăn trưa nha … chưa ăn phải không
– Ờ chưa ăn
– Vậy đi ăn rùi hả về
– Cũng được.
Nhỏ lêo lên sau xe tôi, quay lại tươi cười với mấy đứa đang đứng tụm năm tụm ba bàn tán. Phong cách hoàn toàn khác em của tôi … gặp em của tôi thì cái mặt đã nghinh lên trời hổng thèm để ý tới ai, đằng này còn quay lại tươi cười nửa chứ, lịch sự ghê … Chạy nhanh khỏi mấy con mắt tò mò … tôi chở nhỏ Hân vào 1 quán trà sữa gần đó … tuy nghe nói hổng ngon bằng nhưng được cái gần … thôi kệ vào tránh nóng cũng ok.
– Ăn gì uống gì
– Ờ ờ bò bit-tết với trà sữa …
– Hihi kiwi nha không phải kiki à ^^
Quê thiệt … lại bị chọc … bởi vậy tôi hận đứa nào đặt tên cho cún là kiki. Gọi món xong tôi lại nằm dài ra hưởng thụ máy lạnh.
– Bó tay … lần nào đi trà sữa cũng nằm dài … vô duyên hết sức
– Ờ
– Nè qua giờ có nói chuyện với nhỏ Thy chưa
– Ờ có nói
– Ổn chứ …
– Ừ ừ cũng ổn
– Rùi sao
– Sao là sao
– Hòa lại chưa
– Ờ … thì có cãi nhau đâu mà hòa …
– Là sao
– Uhm … thui … hỏi Thy á
– Xì … có gì mà ngại … Hân là bạn mà
– Ờ … tại ít nói
– Uhm … thì thui không ép nói … người gì … lạnh thấy sợ
– Ờ
– Nói chuyện tối ngày ờ ờ thấy ghét
– Ờ
– Mệt nha …
– Ờ.
Chắc quê tôi … nhỏ hổng thèm nói gì … ngồi lôi điện thoại ra nghịch … được một tí thì phục vụ mang đồ ăn với trà sữa ra … nhỏ lôi tôi dậy.
– Ăn kìa … nằm chút Hân ăn hết à.
– Ờ từ từ.
Tôi ngồi dậy cặm cụi ăn … đói mún rả họng … ăn xong mới có sức mà nói chứ chị 2. Tôi im lặng ăn … còn nhỏ thì ăn từ từ, tay chống cằm nhìn tôi, được chút nhỏ tự nhiên trút bớt phần ăn bên dĩa nhỏ cho tôi … ngẩng mặt lên ngạc nhiên thì nhỏ trừng mắt
– Ăn đi nhìn gì … tại ăn hổng hết bỏ uổng.
Không nói gì tôi cắm đầu ăn tiếp, ăn xong ngồi hút trà sữa hồn nhiên … còn nhỏ Hân thì vẫn im lặng quan sát tôi … hơi mất tự nhiên nhưng kệ, vụ bị người ta quan sát thế này quen rồi, trong lớp tôi cũng hay bị mấy đứa nhìn như người ngoài hành tinh chứ gì. Đang ngồi gục gục thì em gọi
– Anh đang làm gì đó
– Ờ mới ăn trưa xong
– Hihi nhớ em không
– Ờ
– Hỏi nhớ không mà ờ
– Ờ
– Nửa … ghét nha … anh ăn gì dzạ
– Ờ ăn bò bit-tết
– Hihi sang quá ha
– Ờ tại thèm
– Hihi vậy mai em làm món đó đem qua cho anh ăn hen
– Biết làm không
– Không
– Sax rùi sao làm
– Ngốc … chút em tập làm
– Được không đó
– Xí coi thường người ta hoài … mấy bửa đồ ăn đem qua cho anh toàn em làm chứ bộ
– Ai biết được em mua ở đâu rùi sao
– Không dám … nấu mệt lắm đó
– Ờ … rùi bửa nay hổng qua quán hả
– Uhm … không qua đâu … còn đau
– Đau gì … hay đi khám đi
– Hihi biết quan tâm người ta hồi nào vậy nè
– Ờ
– Ghét ghê … giỡn đó em ở nhà tập làm bit-tết cho anh ăn
– Ờ
– Mệt ghê nói chuyện với anh chán mún chết … tối ngày ờ ờ
Haha bửa nay 2 người ý kiến ý cò về vụ ờ ờ của tôi rồi …
– Ờ.
– Đáng ghét …
Em cúp máy. Có gì đó thay đổi trong cách nói chuyện của em với tôi. Chẳng còn lạnh lùng trống không nửa, đã có em em anh anh, đã có những lời nhõng nhẽo, đã có những tiếng cười khúc khích chen vào lời nói … Em có của tôi thực sự đang vui … niềm vui của em cũng làm tôi cảm thấy hạnh phúc … đơn giản ai mà không hạnh phúc khi biết người mình yêu đang vui vì mình :). Tự nhủ lòng sẽ không bao giờ làm em phải khóc vì tôi nửa.
– Nói chuyện với ai mà toàn cụt ngũn vậy
Tiếng nhỏ Hân chen vào dòng suy nghĩ của tôi.
– Ờ … Thy.
– Vậy sao.
Nhỏ Hân im lặng nhìn bâng quơ ra cửa kính. Dòng xe cộ vẫn qua lại ồn ào dưới cái nắng nao người của Sài Gòn … được một lúc lâu … nhỏ Hân đòi về … tôi tính tiền xong đi theo nhỏ xuống lấy xe về, đưa tôi qua quán nhỏ chạy xe đi chẳng chào tôi một câu … Công việc của tôi vẫn diễn ra bình thường … chẳng có gì đặc biệt diễn ra trong ngày nửa ngoài những cuộc điện thoại vu vơ của em … với lý do nhớ tôi … chẳng còn để ý tới việc nhớ hộp kem nửa rùi.
Sáng dậy đánh răng rửa mặt xong nhưng vẫn cảm thấy lười … vậy là nằm nghịch điện thoại tí rồi ngủ luôn lúc nào không hay,đang nằm nướng thì tự nhiên có cảm giác như bị ma đè … hix hix đêm qua ngủ ngon lắm mà, đâu có gây tội ác với ai đâu mà con ma nữ nào nỡ lòng đè tôi vậy trời … Chưa kịp mở mắt ra con ma đó đã cưỡng hôn tôi … thôi rồi … còn con ma nào khác ngoài em của tôi chứ. Chẳng cần mở mắt ra, tôi vòng tay ôm lấy eo em luồn tay vào trong xoa vòng eo mát lạnh … Rời tôi ra em dịu dàng
– Dậy đi người … lười thấy sợ luôn
– Ừ tối thức khuya
– Thức làm gì
– Coi phim
– Đó … kiu ngủ sớm mà hổng nghe
– Bửa nay được nghỉ sáng mà
– Uh … anh dậy đi
– Không … còn muốn ngủ … đánh thức anh nửa đi
Tôi nhắm mắt lại mĩm cười. Em khẽ cốc vào đầu tôi 1 cái
– Đáng ghét!
Sau đó em nhẹ nhàng đặt môi em lên môi tôi, luồn lưỡi vào trong cuốn lấy tôi … Nụ hôn ngọt ngào ấy đến giờ tôi vẫn cảm thấy thèm khát … còn gì hạnh phúc hơn khi mỗi sớm mai thức dậy được người mình yêu đánh thức bằng 1 nụ hôn ngọt ngào. Còn niềm vui nào hơn mỗi khi mở mắt ra … là gương mặt người mình yêu mỉm cười chào buổi sáng. Tay tôi vuốt lấy đôi chân mịn màng của em … thì ra hôm nay em mặc quần ngắn cũn, áo thun nửa … Em đang ngồi hẳn lên người hôn tôi … Nụ hôn chẳng biết bao giờ ngừng được nếu không có tiếng chuông điện thoại của em vang lên. Rời tôi ra cầm điện thoại lên coi … em bấm tắt luôn rồi cuối xuống nhìn tôi
Trời càng ngày càng về khuya, nồi lẩu cũng đã nguội, vơi đi khá nhiều, cũng chẳng đứa nào có ý định hâm nóng lại, những lời tâm sự của nhỏ Hân khiến mọi thứ dường như trở thành một bức tranh ảm đạm tối màu xung quanh nhỏ. Cảm giác bây giờ nhỏ như một ly thủy tinh mong manh dễ vỡ như tâm hồn của bao người con gái chứ không phải một cô nàng mạnh mẽ, chanh chua hung dữ thường ngày nửa … Khẽ đưa tay lau giọt nước mắt chảy dài trên mắt nhỏ tôi khe khẽ
– Về nha … tui đưa Hân về … ngủ một giấc … mai lại ngày mới. Mạnh mẽ lên sau này nếu lúc nào đó cần ai đó chia sẻ … cứ gọi bất cứ lúc nào
– Thật không … sợ phiền M
– Không sao … dù gì Hân cũng là bạn thân của Thy mà. Về ha…
Tôi gọi tính tiền … Dù nói gì … nhỏ cũng hổng cho tôi móc bóp trả tiền. Đứa phục vụ hình như quen nhỏ nên cũng không chịu lấy tiền của tôi. Chạy chầm chậm trên đường, tôi cũng im lặng không nói gì. Đối với những người như nhỏ Hân có lẽ im lặng là tốt nhất hơn là nói nhiều … điều tôi đang làm có vẻ khiến nhỏ cảm thấy thoải mái hơn thì phải, liếc nhìn về phía sau, nhỏ đang mỉm cười nhìn về phía trước, cũng phải được trút hết tâm sự, ai cũng cảm thấy thoải mái mà … Nhỏ tựa đầu lên vai tôi … im lặng, không phản ứng gì … tôi vẫn cho xe chạy từ từ để tránh cái gió lạnh của khuya Sài Gòn. Cuối cùng đã đến nhà nhỏ … Tôi khẽ nói
– Nè tới nhà rồi … về nhé …
– Ừ … lấy xe Hân về đi … mai Hân nhờ chị chở qua lấy xe sau…
– Cũng được – giờ thì không nên từ chối nhỏ.
Tôi siết ga chạy đi … không có nhỏ tôi tha hồ chạy thật nhanh về nhà … gió lạnh khiến người tôi run run … nhưng cảm giác này thật thích, tôi thích cảm giác lạnh run của tối Sài Gòn, về đến nhà nằm trùm mền ngay … đó là một cảm giác rất thú vị.
Tới nhà, tắm thay đồ chui vào mền thì có call của nhỏ Hân
– Về tới nhà chưa
– Ừ đang chuẩn bị ngủ
– Cảm ơn nha … tự nhiên bửa nay an ủi mấy người mà làm mấy người phải an ủi ngược lại Hân
– Không sao … con trai mà ga-lăng tí không sao
– Hi biết ga-lăng nửa hen
– Sao không … tại tối ngày nghĩ xấu cho tui
– Uhm … ai bỉu
– Bỉu gì
– Không có gì … thui ngủ đi … tự nhiên khóc giờ mỏi mắt quá
– Ừ ngủ đi … mai tính tiếp
– Ngủ ngon ha
– Bye!
Phù … một buổi tối thật dài. Ngủ thôi nào … nhắn một tin trêu chị … tôi mở nhạc rồi quăng điện thoại qua bên cạnh nhắm mắt ngủ … bỏ mặc tất cả những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của những người khác.
Sài Gòn sáng bình yên. Cảm giác thức dậy và trong đầu biết rằng mình không một mình … ở đâu đó đang có một người cũng đang nghĩ đến mình thật vui … có lẽ giờ này em cũng đang nghĩ tới tôi … Hôm nay em nói sẽ không gặp tôi … không sao cả … vì giờ cả em và tôi đã có nhau rồi … vắng mặt nhau một ngày để gom góp chút ít nỗi nhớ nhung cũng là điều cần thiết … Bật điện thoại lên, chẳng có tin nhắn nào của chị … chắc giờ này vẫn cuộn tròn trong chăn như con mèo rồi, ngày nào chẳng vậy. Mặc kệ … lấy điện thoại bấm số chị … tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên … gần hết bài … một giọng nói ngáy ngủ như con nít vang lên
– Ưm … muốn chết hả … sáng nào cũng phá người ta
– Hehe … chị xấu xí … dậy đi
– Không … đừng phá nửa nha … để ngủ xíu nửa … lệnh đó
– Ờ ờ … vậy ngủ đi … cho mập …
– Kệ ta xí …
Chưa gì đã cup máy … chị của tôi mà ngủ thì có trời cũng không lôi dậy nổi. Vệ sinh cá nhân rồi lên trường học. Chẳng thấy ai gọi tôi, nhỏ Hân chắc còn ngủ, em của tôi cũng vậy … phù … làm như mấy người tôi quen biết toàn sâu ngủ không hay sao nhỉ … chỉ có mỗi tôi là hay thức khuya nhưng dậy sớm. Đàn ông gương mẫu chứ bộ. =)) Lên lớp ngồi ngáp ngắn ngáp dài được chút thì nhỏ Hân gọi
– Đang ở đâu
– Ờ đang học trên trường
– Chừng nào tan
– Khoảng nửa tiếng nửa
– Uhm … vậy Hân đợi ngoài cổng nha
– Ừ … để nhắn địa chỉ qua cho
Tan học … tôi dẫn xe ra cổng … có đứa chọc
– Chậc cán bộ nhà mình bữa nào cũng đi xe khác nhau … đại gia quá
Chẳng để ý tôi đi ra cổng tìm Hân, không mất nhiều thời gian, nhỏ nổi bật hoàn toàn trong đám đông sinh viên ngoài cổng. Bửa nay mặc cái áo hoa đỏ vàng tùm lum, cái quần xanh dương ôm sát người … y như cây bông giữa đám người toàn áo trắng … không nổi cũng lạ. Đưa xe đến gần nhỏ cười tươi
– Đi ăn trưa nha … chưa ăn phải không
– Ờ chưa ăn
– Vậy đi ăn rùi hả về
– Cũng được.
Nhỏ lêo lên sau xe tôi, quay lại tươi cười với mấy đứa đang đứng tụm năm tụm ba bàn tán. Phong cách hoàn toàn khác em của tôi … gặp em của tôi thì cái mặt đã nghinh lên trời hổng thèm để ý tới ai, đằng này còn quay lại tươi cười nửa chứ, lịch sự ghê … Chạy nhanh khỏi mấy con mắt tò mò … tôi chở nhỏ Hân vào 1 quán trà sữa gần đó … tuy nghe nói hổng ngon bằng nhưng được cái gần … thôi kệ vào tránh nóng cũng ok.
– Ăn gì uống gì
– Ờ ờ bò bit-tết với trà sữa …
– Hihi kiwi nha không phải kiki à ^^
Quê thiệt … lại bị chọc … bởi vậy tôi hận đứa nào đặt tên cho cún là kiki. Gọi món xong tôi lại nằm dài ra hưởng thụ máy lạnh.
– Bó tay … lần nào đi trà sữa cũng nằm dài … vô duyên hết sức
– Ờ
– Nè qua giờ có nói chuyện với nhỏ Thy chưa
– Ờ có nói
– Ổn chứ …
– Ừ ừ cũng ổn
– Rùi sao
– Sao là sao
– Hòa lại chưa
– Ờ … thì có cãi nhau đâu mà hòa …
– Là sao
– Uhm … thui … hỏi Thy á
– Xì … có gì mà ngại … Hân là bạn mà
– Ờ … tại ít nói
– Uhm … thì thui không ép nói … người gì … lạnh thấy sợ
– Ờ
– Nói chuyện tối ngày ờ ờ thấy ghét
– Ờ
– Mệt nha …
– Ờ.
Chắc quê tôi … nhỏ hổng thèm nói gì … ngồi lôi điện thoại ra nghịch … được một tí thì phục vụ mang đồ ăn với trà sữa ra … nhỏ lôi tôi dậy.
– Ăn kìa … nằm chút Hân ăn hết à.
– Ờ từ từ.
Tôi ngồi dậy cặm cụi ăn … đói mún rả họng … ăn xong mới có sức mà nói chứ chị 2. Tôi im lặng ăn … còn nhỏ thì ăn từ từ, tay chống cằm nhìn tôi, được chút nhỏ tự nhiên trút bớt phần ăn bên dĩa nhỏ cho tôi … ngẩng mặt lên ngạc nhiên thì nhỏ trừng mắt
– Ăn đi nhìn gì … tại ăn hổng hết bỏ uổng.
Không nói gì tôi cắm đầu ăn tiếp, ăn xong ngồi hút trà sữa hồn nhiên … còn nhỏ Hân thì vẫn im lặng quan sát tôi … hơi mất tự nhiên nhưng kệ, vụ bị người ta quan sát thế này quen rồi, trong lớp tôi cũng hay bị mấy đứa nhìn như người ngoài hành tinh chứ gì. Đang ngồi gục gục thì em gọi
– Anh đang làm gì đó
– Ờ mới ăn trưa xong
– Hihi nhớ em không
– Ờ
– Hỏi nhớ không mà ờ
– Ờ
– Nửa … ghét nha … anh ăn gì dzạ
– Ờ ăn bò bit-tết
– Hihi sang quá ha
– Ờ tại thèm
– Hihi vậy mai em làm món đó đem qua cho anh ăn hen
– Biết làm không
– Không
– Sax rùi sao làm
– Ngốc … chút em tập làm
– Được không đó
– Xí coi thường người ta hoài … mấy bửa đồ ăn đem qua cho anh toàn em làm chứ bộ
– Ai biết được em mua ở đâu rùi sao
– Không dám … nấu mệt lắm đó
– Ờ … rùi bửa nay hổng qua quán hả
– Uhm … không qua đâu … còn đau
– Đau gì … hay đi khám đi
– Hihi biết quan tâm người ta hồi nào vậy nè
– Ờ
– Ghét ghê … giỡn đó em ở nhà tập làm bit-tết cho anh ăn
– Ờ
– Mệt ghê nói chuyện với anh chán mún chết … tối ngày ờ ờ
Haha bửa nay 2 người ý kiến ý cò về vụ ờ ờ của tôi rồi …
– Ờ.
– Đáng ghét …
Em cúp máy. Có gì đó thay đổi trong cách nói chuyện của em với tôi. Chẳng còn lạnh lùng trống không nửa, đã có em em anh anh, đã có những lời nhõng nhẽo, đã có những tiếng cười khúc khích chen vào lời nói … Em có của tôi thực sự đang vui … niềm vui của em cũng làm tôi cảm thấy hạnh phúc … đơn giản ai mà không hạnh phúc khi biết người mình yêu đang vui vì mình :). Tự nhủ lòng sẽ không bao giờ làm em phải khóc vì tôi nửa.
– Nói chuyện với ai mà toàn cụt ngũn vậy
Tiếng nhỏ Hân chen vào dòng suy nghĩ của tôi.
– Ờ … Thy.
– Vậy sao.
Nhỏ Hân im lặng nhìn bâng quơ ra cửa kính. Dòng xe cộ vẫn qua lại ồn ào dưới cái nắng nao người của Sài Gòn … được một lúc lâu … nhỏ Hân đòi về … tôi tính tiền xong đi theo nhỏ xuống lấy xe về, đưa tôi qua quán nhỏ chạy xe đi chẳng chào tôi một câu … Công việc của tôi vẫn diễn ra bình thường … chẳng có gì đặc biệt diễn ra trong ngày nửa ngoài những cuộc điện thoại vu vơ của em … với lý do nhớ tôi … chẳng còn để ý tới việc nhớ hộp kem nửa rùi.
Sáng dậy đánh răng rửa mặt xong nhưng vẫn cảm thấy lười … vậy là nằm nghịch điện thoại tí rồi ngủ luôn lúc nào không hay,đang nằm nướng thì tự nhiên có cảm giác như bị ma đè … hix hix đêm qua ngủ ngon lắm mà, đâu có gây tội ác với ai đâu mà con ma nữ nào nỡ lòng đè tôi vậy trời … Chưa kịp mở mắt ra con ma đó đã cưỡng hôn tôi … thôi rồi … còn con ma nào khác ngoài em của tôi chứ. Chẳng cần mở mắt ra, tôi vòng tay ôm lấy eo em luồn tay vào trong xoa vòng eo mát lạnh … Rời tôi ra em dịu dàng
– Dậy đi người … lười thấy sợ luôn
– Ừ tối thức khuya
– Thức làm gì
– Coi phim
– Đó … kiu ngủ sớm mà hổng nghe
– Bửa nay được nghỉ sáng mà
– Uh … anh dậy đi
– Không … còn muốn ngủ … đánh thức anh nửa đi
Tôi nhắm mắt lại mĩm cười. Em khẽ cốc vào đầu tôi 1 cái
– Đáng ghét!
Sau đó em nhẹ nhàng đặt môi em lên môi tôi, luồn lưỡi vào trong cuốn lấy tôi … Nụ hôn ngọt ngào ấy đến giờ tôi vẫn cảm thấy thèm khát … còn gì hạnh phúc hơn khi mỗi sớm mai thức dậy được người mình yêu đánh thức bằng 1 nụ hôn ngọt ngào. Còn niềm vui nào hơn mỗi khi mở mắt ra … là gương mặt người mình yêu mỉm cười chào buổi sáng. Tay tôi vuốt lấy đôi chân mịn màng của em … thì ra hôm nay em mặc quần ngắn cũn, áo thun nửa … Em đang ngồi hẳn lên người hôn tôi … Nụ hôn chẳng biết bao giờ ngừng được nếu không có tiếng chuông điện thoại của em vang lên. Rời tôi ra cầm điện thoại lên coi … em bấm tắt luôn rồi cuối xuống nhìn tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.