Chương 61
Mon
10/02/2021
Tiếng xe tải chạy ngang trên đường làm tôi tỉnh giấc, hình như đã bớt sốt … chỉ đi biển có một ngày mà sốt ngủ li bi cả 1 ngày một đêm … đúng là sức khỏe càng ngày càng yếu rồi, nhìn ra ngoài đèn đường đã bật sáng, nhà tôi cũng ấm áp dưới ánh điện. Trước cửa nhà một bóng người con gái đang ngồi im, thi thoảng ngắt một đóa hoa mười giờ trong bồn quăng ra sân … Nhẹ nhàng tiến lại sau lưng tôi ôm chầm lấy em … hôn lên tóc … hôn lên cổ tôi thầm thì
– Làm gì ngồi đây có một mình vậy
Em quay mặt lại … nhưng …
– Dậy rồi hả
Tôi ngỡ ngàng khi tiếng nói cất lên … vội buông tay ra … không phải là em … tôi ngập ngừng
– Sao … sao lại là Hân …
Nhỏ Hân quay mặt lại … gương mặt đang mĩm cười nhìn tôi
– Làm gì sốt dữ vậy … ngủ cả ngày đêm rồi phải không…
Tôi vẫn chưa hết ngơ ngác nhìn Hân
– Ừ ừ nhưng sao Hân ở đây được còn … còn … Thy đâu?
– Hừ … M đó nha tự nhiên mất tích làm Hân lo muốn chết. Dám trốn viện chạy về tuốt đây luôn … kiếm M mệt muốn điên luôn nè
– Ừ ừ … tại M…
– Thôi Hân hiểu mà … lần sau không được như vậy biết chưa…
– Rồi … nhưng Thy đâu…
Nhỏ Hân nghiêm mặt cốc nhẹ lên đầu tôi
– M đó hư lắm … M làm chị Phương với anh Phong lo lắng biết không, chị Phương giận M dzữ lắm đó … nhưng hổng sao đâu Hân nói chị Phương biết chuyện của M rồi…
– Vậy hả…
– Còn vậy hả nửa … mau điện thoại về xin lỗi chị Phương một tiếng đi…
Nói rồi nhỏ Hân bấm số chị Phương đưa máy cho tôi. Ngập ngừng cẩm máy … sau bản nhạc chờ quen thuộc là cái giọng quen thuộc vang lên gấp gáp
– Hân hả … sao em … có tin gì của nhox M chưa … em gặp được nhox chưa
– …
– Sao im ru vậy … alo alo Hân em nghe không
– … Nhox nè chị!
Một phút im lặng trôi qua … tưởng chừng chị sẽ hét lên giận dỗi, mắng tôi một tràn … nhưng không … chỉ có tiếng thở dịu dàng bên kia
– … Nhox … nhox có sao không … chị lo lắm biết không. Nhox đang đâu nói chị biết đi
– Ừ … nhox đang ở quê nhox nè
– Vết thương sao rồi … tự nhiên bỏ đi …
Tiếng chị nghẹn ngào bên kia
– Thôi … xin lỗi chị mà … tại nhox cần yên tĩnh để …
– Uhm … chị hiểu mà … Nhox đang ở với Hân hả … chừng nào nhox về đây … nhox về đi chị hổng giận nhox đâu … nhox về đây đi
– Dạ … chị đừng lo … một hai ngày nửa nhox về mà
– Thiệt ha … tưởng nhox đi luôn chứ
– Đi luôn đâu … còn phải học mà
– Uhm … vậy cho chị nói chuyện với Hân đi … có gì nhắn tin cho chị nha
– Ừ …
– Nhớ đó …
– Biết rồi …
Tôi đưa máy cho nhỏ Hân … ngồi im nhìn nhỏ nói chuyện với chị. Những ngày tôi đi dường như nhỏ Hân với chị đã thân thiết với nhau thì phải, có lẽ hai người cũng đã mất nhiều thời gian để lo lắng và tìm tôi. Khẽ dựa lưng vào tường tôi thờ dài nhìn ra đường … nói chuyện với chị xong nhỏ Hân cất máy ngồi im ngắt những cánh hoa mười giờ, lâu lâu lại liếc nhìn tôi. Được một lúc nhỏ lên tiếng
– M … chở Hân đi ăn nha … đói bụng quá
– Vậy hả …
– Uhm … M cũng phải ăn để uống thuốc đó…
– Ờ thì đi…
Tôi đứng dậy đẩy xe ra ngoài, nhỏ Hân đóng cửa rồi leo lên ngồi sau lưng tôi nói nhỏ
– Đi M
– Hân muốn ăn gì
– Ăn phở đi cho M dễ ăn
– Cũng được
– Ừ … nhưng sao biết chỗ này mà xuống kiếm được hay dzậy
– Thôi … tối về nói giờ đi ăn trước đi …
– Ừ …
Tôi cũng không hỏi nửa, chở nhỏ Hân chạy lên quán phở mà tôi thường ăn với tụi bạn cũ. Bước vào quán, mọi thứ vẫn không thay đổi. Chị chủ quán tươi cười xoa xoa đầu tôi
– Chu cha lâu dzữ mới ghé chị ăn nha cỡ này đâu mất tích vậy
– Dạ em đi học ở Sài Gòn chị
– Vậy sao … hèn gì mấy đứa mất tiêu làm mất mối khách chị
– Quán bán được không chị
– Bình thường … hổng có mấy đứa lại chơi … cũng buồn
– Ừ … tụi em đi học hết mà … chắc lâu lâu mới về được chị à
– Nè bạn gái mới hả … đẹp quá ta
– Dạ không bạn em thôi
– Bạn nào mà dẫn về tới quê
– Dạ tại … ủa mà sao chị biết
– Trời … nhìn sơ là biết con gái thành phố rồi
Tôi khẽ nhìn qua nhỏ Hân, đúng là nhìn sơ cũng đủ biết nhỏ là con gái Sài Gòn, mặc áo mỏng tanh, tóc nhuộm nâu vàng … thị trấn của tôi cũng không thiếu con gái đẹp nhưng cũng không quá nổi nửa cô bạn model trẻ này.
– Chết lo nói chuyện em ăn gì M
– Dạ như cũ ha. Hân ăn gì
– Uhmmm giống M
– Vậy chị cho em 2 tô đặc biệt luôn nha
– Rồi chờ chị chút
Chị chủ quán tươi cười đi vào trong. Lâu ngày gặp lại cũng vẫn vui vẻ hèn gì quán rất đông khách, phở chị nấu thực sự ngon, tôi lên Sài Gòn nhưng chẳng thấy quán nào làm ngon như phở quê tôi. Lúc còn học tôi với tụi bạn hay cá độ đá banh bằng mấy chầu phở, có lẽ ăn riết rồi đâm ra ghiền hay sao ấy … ăn mãi không chán. Nhỏ Hân vừa lau đũa vừa nhìn tôi
– M còn đau nhiều không
– Ừ cũng đỡ rồi
– Sao hổng nằm trong bệnh viện chạy ra ngoài ở chi vậy … sốt quá trời từ sáng giờ luôn đó
– Ờ … ra ngoài ở cho thoải mái. Bệnh viện gần mà…
– Uhm chút ăn xong đi vô khám hen…
– Thôi khỏi, có thuốc ở nhà mà…
– Vậy hả. Chút chỉ Hân lấy thuốc nha. Sáng giờ nhìn đống thuốc mà có biết phân sao cho M uống đâu…
– Ừ …
Nói chuyện một chút thì chị chủ mang phở ra. Mùi thơm quen thuộc bốc lên khiến tôi cầm đũa ăn ngay quên mất vụ phở còn nóng và cái ngực tôi còn nhạy cảm với mọi thứ. Hậu quả là tôi ho sặc sụa. Nhỏ Hân vội rót nước cho tôi uống, tay vuốt vuốt nhẹ sau lưng lo lắng
– Đó đó vậy mà nói hết đau
– Thì … bớt … còn ho chút à
Cơn ho qua đi, tôi cầm đũa ăn tiếp, dần dần cổ họng tôi cũng quen với cảm giác tiếp xúc với đồ ăn nên không còn ho nửa. Lâu rồi mới ăn lại món phở quê mình … cảm thấy nhớ bạn bè cũ … tự nhiên muốn gọi tất cả tụi bạn trở về quê ăn phở … một ý nghĩ thật rãnh đời ^^. Ăn xong tính tiền nhỏ Hân bắt tôi lấy thuốc ra uống
– Nè uống thuốc nha
– Thuốc đâu uống
– Nè … nảy Hân có đem theo
Nhỏ móc bọc thuốc trong túi xách ra đưa cho tôi. Công nhận nhỏ Hân cũng chịu để ý thiệt. Trong lúc tôi ngồi lựa thuốc ra uống thì nhỏ ngồi cuối sát vào chăm chú theo dõi
– Gì nhìn dzữ vậy
– Uhm coi để mai mốt biết đường lựa thuốc cho M uống
– Ờ ờ
Không lẽ nhỏ tính ở với tôi suốt luôn hả trời, nói cứ chuyện tỉnh bơ như chuyện đó là tất nhiên vậy. Chờ tôi uống thuốc xong nhỏ lấy bọc thuốc cất vào túi xách rồi đề nghị
– M mình đi uống nước hen ở đây có quán cafe nào đẹp đẹp không
– Ờ ờ cũng có
– Vậy mình đi ha
– Ờ
– Uhm. Tính tiền cho em chị ơi
Tôi móc mò túi móc ví ra trả … nhưng chẳng thấy cái ví đâu … thôi xong kỳ này muối cái mặt với nhỏ chằn này nửa rồi. Nhìn tôi, nhỏ Hân hổng nói gì mà cười tủm tỉm lấy từ trong túi xách nhỏ ra cái ví lắc lắc trước mắt tôi. Thiệt tình … học cái tính ngang nhiên tự tiện đâu ra vậy trời. Nhưng nhỏ không lấy tiền từ ví tôi mà rút tiền trong ví của nhỏ trả tiền xong đi kéo tay tôi đi ra xe. Chào chị chủ một vài câu tôi chạy xe qua quán cafe đươc coi là đẹp nhất thị trấn tôi … Chọn một chỗ ngồi khá đẹp trong quán, tuy khá kín nhưng khách khứa hay phục vụ đi ngang đều ngoài đầu nhìn vào bàn của tôi. Khách thì nhìn nhỏ Hân chăc rồi còn phục vụ bảo đảm nhìn tôi, đơn giản tôi cũng khá quen mặt ở đây, quán toàn phục vụ là con gái trạc tuổi tôi nên làm quen cũng dễ. Nhỏ phục vụ chạy lại gần cười tít mắt
– Lâu mới ghé ha … anh đâu mất tích dzạ
– Ừ anh đi học ở Sài Gòn
– Hèn gì mất tiu mà em nhắn tin hổng thấy anh trả lời
– Ừ tại đổi số
– Đổi hoài … hèn gì me hỏi mấy đứa kia tụi nó cũng la anh hổng có liên lạc
– Ờ bận học mừ
– Xạo … lên Sài Gòn quen nhiều cô xinh đẹp quên tụi em quê mùa thì có
– Ờ …
– Ờ hoài
– Ờ
– Ghét … chị này bạn gái anh hả. Đẹp quá ha hihi. Chị uống gì chị…
Nhỏ Hân lườm tôi một cái rồi gọi
– Cho chị một sinh tố bơ ha…
– Dạ…
Nhỏ phụ vụ quay lưng đi tôi ngơ ngác
– Ê anh chưa kiu…
– Khỏi biết rồi…
Nhỏ phục vụ chạy ào đi. Tôi lắc đầu cười … đúng là thói quen cafe không đường của tôi … ai quen đều biết mà.
– Đi đâu cũng quen con gái … hèn gì
– Hèn gì gì
– Hèn gì mặt gian như quỷ
– Sax … ngon tối ngày nói xấu người ta
– Có tốt đâu mà đòi nói tốt.
– Ờ ờ … mà hay ha biết nhỏ đó mấy tuổi không mà xưng chị ngọt xớt dzậy
– Mấy …
– Bằng Hân đó…
– Kệ … đây thích làm chị đó…
– Ờ…
Tôi lắc đầu ngồi thả người ra ghế ngắm nhìn xung quanh. Quán vẫn như cũ không có gì thay đổi, có chăng hình như là thêm mấy nhỏ phục vụ mới, đồng phục cũng mới. Được một lúc thì nhỏ phục vụ mang nước ra, tranh thủ xin số điện thoại mới của tôi rồi đi làm việc tiếp. Nhấp một ngụm cafe đáng nghét tôi im lặng nhìn ra hồ nước giữa sân, từng ánh đèn nhấp nháy tạo nên một mặt nước lung linh những màu sắc … điều tôi đang nghĩ là em tôi đang làm gì và sao nhỏ Hân lại ở đây với tôi … thật khó hiểu. Ngồi im lặng uống nước, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng … đã đời nhỏ Hân cũng chịu lên tiếng
– M
– Ừ
– Hay là … M quên nhỏ Thy đi được không M …
Tôi ngậm chặt ngụm cafe trong miệng … vị đắng làm tôi sững người lại …
Tôi im lặng … mắt nhìn vào ly cafe. Tuy tôi không nói gì nhưng tự nhỏ Hân có lẽ cũng biết tôi đang hỏi tại sao. Quán đông khách nhưng khoảng cách giữa các bàn khá xa và tối.Tiếng nhạc từ chiếc loa xa xa phát ra dịu dàng, da diết.
Nắm lấy tay tôi nhỏ Hân ngập ngừng tiếp tục
– Hân xuống đây chiều qua, nhỏ Thy kiu Hân xuống để … chăm sóc M … Hân sẽ nói M biết mọi chuyện … chỉ mong M sớm quên mọi chuyện chứ … đừng hận con Thy …
Hello mn nay 29 tết rùi mai mình ráng ra 10 chap nha hì mùng 1 rảnh mình sẽ up ko thì sáng mùng 2 mình up nha
Mọi người ăn tết vui vẻ nha :>>
– Làm gì ngồi đây có một mình vậy
Em quay mặt lại … nhưng …
– Dậy rồi hả
Tôi ngỡ ngàng khi tiếng nói cất lên … vội buông tay ra … không phải là em … tôi ngập ngừng
– Sao … sao lại là Hân …
Nhỏ Hân quay mặt lại … gương mặt đang mĩm cười nhìn tôi
– Làm gì sốt dữ vậy … ngủ cả ngày đêm rồi phải không…
Tôi vẫn chưa hết ngơ ngác nhìn Hân
– Ừ ừ nhưng sao Hân ở đây được còn … còn … Thy đâu?
– Hừ … M đó nha tự nhiên mất tích làm Hân lo muốn chết. Dám trốn viện chạy về tuốt đây luôn … kiếm M mệt muốn điên luôn nè
– Ừ ừ … tại M…
– Thôi Hân hiểu mà … lần sau không được như vậy biết chưa…
– Rồi … nhưng Thy đâu…
Nhỏ Hân nghiêm mặt cốc nhẹ lên đầu tôi
– M đó hư lắm … M làm chị Phương với anh Phong lo lắng biết không, chị Phương giận M dzữ lắm đó … nhưng hổng sao đâu Hân nói chị Phương biết chuyện của M rồi…
– Vậy hả…
– Còn vậy hả nửa … mau điện thoại về xin lỗi chị Phương một tiếng đi…
Nói rồi nhỏ Hân bấm số chị Phương đưa máy cho tôi. Ngập ngừng cẩm máy … sau bản nhạc chờ quen thuộc là cái giọng quen thuộc vang lên gấp gáp
– Hân hả … sao em … có tin gì của nhox M chưa … em gặp được nhox chưa
– …
– Sao im ru vậy … alo alo Hân em nghe không
– … Nhox nè chị!
Một phút im lặng trôi qua … tưởng chừng chị sẽ hét lên giận dỗi, mắng tôi một tràn … nhưng không … chỉ có tiếng thở dịu dàng bên kia
– … Nhox … nhox có sao không … chị lo lắm biết không. Nhox đang đâu nói chị biết đi
– Ừ … nhox đang ở quê nhox nè
– Vết thương sao rồi … tự nhiên bỏ đi …
Tiếng chị nghẹn ngào bên kia
– Thôi … xin lỗi chị mà … tại nhox cần yên tĩnh để …
– Uhm … chị hiểu mà … Nhox đang ở với Hân hả … chừng nào nhox về đây … nhox về đi chị hổng giận nhox đâu … nhox về đây đi
– Dạ … chị đừng lo … một hai ngày nửa nhox về mà
– Thiệt ha … tưởng nhox đi luôn chứ
– Đi luôn đâu … còn phải học mà
– Uhm … vậy cho chị nói chuyện với Hân đi … có gì nhắn tin cho chị nha
– Ừ …
– Nhớ đó …
– Biết rồi …
Tôi đưa máy cho nhỏ Hân … ngồi im nhìn nhỏ nói chuyện với chị. Những ngày tôi đi dường như nhỏ Hân với chị đã thân thiết với nhau thì phải, có lẽ hai người cũng đã mất nhiều thời gian để lo lắng và tìm tôi. Khẽ dựa lưng vào tường tôi thờ dài nhìn ra đường … nói chuyện với chị xong nhỏ Hân cất máy ngồi im ngắt những cánh hoa mười giờ, lâu lâu lại liếc nhìn tôi. Được một lúc nhỏ lên tiếng
– M … chở Hân đi ăn nha … đói bụng quá
– Vậy hả …
– Uhm … M cũng phải ăn để uống thuốc đó…
– Ờ thì đi…
Tôi đứng dậy đẩy xe ra ngoài, nhỏ Hân đóng cửa rồi leo lên ngồi sau lưng tôi nói nhỏ
– Đi M
– Hân muốn ăn gì
– Ăn phở đi cho M dễ ăn
– Cũng được
– Ừ … nhưng sao biết chỗ này mà xuống kiếm được hay dzậy
– Thôi … tối về nói giờ đi ăn trước đi …
– Ừ …
Tôi cũng không hỏi nửa, chở nhỏ Hân chạy lên quán phở mà tôi thường ăn với tụi bạn cũ. Bước vào quán, mọi thứ vẫn không thay đổi. Chị chủ quán tươi cười xoa xoa đầu tôi
– Chu cha lâu dzữ mới ghé chị ăn nha cỡ này đâu mất tích vậy
– Dạ em đi học ở Sài Gòn chị
– Vậy sao … hèn gì mấy đứa mất tiêu làm mất mối khách chị
– Quán bán được không chị
– Bình thường … hổng có mấy đứa lại chơi … cũng buồn
– Ừ … tụi em đi học hết mà … chắc lâu lâu mới về được chị à
– Nè bạn gái mới hả … đẹp quá ta
– Dạ không bạn em thôi
– Bạn nào mà dẫn về tới quê
– Dạ tại … ủa mà sao chị biết
– Trời … nhìn sơ là biết con gái thành phố rồi
Tôi khẽ nhìn qua nhỏ Hân, đúng là nhìn sơ cũng đủ biết nhỏ là con gái Sài Gòn, mặc áo mỏng tanh, tóc nhuộm nâu vàng … thị trấn của tôi cũng không thiếu con gái đẹp nhưng cũng không quá nổi nửa cô bạn model trẻ này.
– Chết lo nói chuyện em ăn gì M
– Dạ như cũ ha. Hân ăn gì
– Uhmmm giống M
– Vậy chị cho em 2 tô đặc biệt luôn nha
– Rồi chờ chị chút
Chị chủ quán tươi cười đi vào trong. Lâu ngày gặp lại cũng vẫn vui vẻ hèn gì quán rất đông khách, phở chị nấu thực sự ngon, tôi lên Sài Gòn nhưng chẳng thấy quán nào làm ngon như phở quê tôi. Lúc còn học tôi với tụi bạn hay cá độ đá banh bằng mấy chầu phở, có lẽ ăn riết rồi đâm ra ghiền hay sao ấy … ăn mãi không chán. Nhỏ Hân vừa lau đũa vừa nhìn tôi
– M còn đau nhiều không
– Ừ cũng đỡ rồi
– Sao hổng nằm trong bệnh viện chạy ra ngoài ở chi vậy … sốt quá trời từ sáng giờ luôn đó
– Ờ … ra ngoài ở cho thoải mái. Bệnh viện gần mà…
– Uhm chút ăn xong đi vô khám hen…
– Thôi khỏi, có thuốc ở nhà mà…
– Vậy hả. Chút chỉ Hân lấy thuốc nha. Sáng giờ nhìn đống thuốc mà có biết phân sao cho M uống đâu…
– Ừ …
Nói chuyện một chút thì chị chủ mang phở ra. Mùi thơm quen thuộc bốc lên khiến tôi cầm đũa ăn ngay quên mất vụ phở còn nóng và cái ngực tôi còn nhạy cảm với mọi thứ. Hậu quả là tôi ho sặc sụa. Nhỏ Hân vội rót nước cho tôi uống, tay vuốt vuốt nhẹ sau lưng lo lắng
– Đó đó vậy mà nói hết đau
– Thì … bớt … còn ho chút à
Cơn ho qua đi, tôi cầm đũa ăn tiếp, dần dần cổ họng tôi cũng quen với cảm giác tiếp xúc với đồ ăn nên không còn ho nửa. Lâu rồi mới ăn lại món phở quê mình … cảm thấy nhớ bạn bè cũ … tự nhiên muốn gọi tất cả tụi bạn trở về quê ăn phở … một ý nghĩ thật rãnh đời ^^. Ăn xong tính tiền nhỏ Hân bắt tôi lấy thuốc ra uống
– Nè uống thuốc nha
– Thuốc đâu uống
– Nè … nảy Hân có đem theo
Nhỏ móc bọc thuốc trong túi xách ra đưa cho tôi. Công nhận nhỏ Hân cũng chịu để ý thiệt. Trong lúc tôi ngồi lựa thuốc ra uống thì nhỏ ngồi cuối sát vào chăm chú theo dõi
– Gì nhìn dzữ vậy
– Uhm coi để mai mốt biết đường lựa thuốc cho M uống
– Ờ ờ
Không lẽ nhỏ tính ở với tôi suốt luôn hả trời, nói cứ chuyện tỉnh bơ như chuyện đó là tất nhiên vậy. Chờ tôi uống thuốc xong nhỏ lấy bọc thuốc cất vào túi xách rồi đề nghị
– M mình đi uống nước hen ở đây có quán cafe nào đẹp đẹp không
– Ờ ờ cũng có
– Vậy mình đi ha
– Ờ
– Uhm. Tính tiền cho em chị ơi
Tôi móc mò túi móc ví ra trả … nhưng chẳng thấy cái ví đâu … thôi xong kỳ này muối cái mặt với nhỏ chằn này nửa rồi. Nhìn tôi, nhỏ Hân hổng nói gì mà cười tủm tỉm lấy từ trong túi xách nhỏ ra cái ví lắc lắc trước mắt tôi. Thiệt tình … học cái tính ngang nhiên tự tiện đâu ra vậy trời. Nhưng nhỏ không lấy tiền từ ví tôi mà rút tiền trong ví của nhỏ trả tiền xong đi kéo tay tôi đi ra xe. Chào chị chủ một vài câu tôi chạy xe qua quán cafe đươc coi là đẹp nhất thị trấn tôi … Chọn một chỗ ngồi khá đẹp trong quán, tuy khá kín nhưng khách khứa hay phục vụ đi ngang đều ngoài đầu nhìn vào bàn của tôi. Khách thì nhìn nhỏ Hân chăc rồi còn phục vụ bảo đảm nhìn tôi, đơn giản tôi cũng khá quen mặt ở đây, quán toàn phục vụ là con gái trạc tuổi tôi nên làm quen cũng dễ. Nhỏ phục vụ chạy lại gần cười tít mắt
– Lâu mới ghé ha … anh đâu mất tích dzạ
– Ừ anh đi học ở Sài Gòn
– Hèn gì mất tiu mà em nhắn tin hổng thấy anh trả lời
– Ừ tại đổi số
– Đổi hoài … hèn gì me hỏi mấy đứa kia tụi nó cũng la anh hổng có liên lạc
– Ờ bận học mừ
– Xạo … lên Sài Gòn quen nhiều cô xinh đẹp quên tụi em quê mùa thì có
– Ờ …
– Ờ hoài
– Ờ
– Ghét … chị này bạn gái anh hả. Đẹp quá ha hihi. Chị uống gì chị…
Nhỏ Hân lườm tôi một cái rồi gọi
– Cho chị một sinh tố bơ ha…
– Dạ…
Nhỏ phụ vụ quay lưng đi tôi ngơ ngác
– Ê anh chưa kiu…
– Khỏi biết rồi…
Nhỏ phục vụ chạy ào đi. Tôi lắc đầu cười … đúng là thói quen cafe không đường của tôi … ai quen đều biết mà.
– Đi đâu cũng quen con gái … hèn gì
– Hèn gì gì
– Hèn gì mặt gian như quỷ
– Sax … ngon tối ngày nói xấu người ta
– Có tốt đâu mà đòi nói tốt.
– Ờ ờ … mà hay ha biết nhỏ đó mấy tuổi không mà xưng chị ngọt xớt dzậy
– Mấy …
– Bằng Hân đó…
– Kệ … đây thích làm chị đó…
– Ờ…
Tôi lắc đầu ngồi thả người ra ghế ngắm nhìn xung quanh. Quán vẫn như cũ không có gì thay đổi, có chăng hình như là thêm mấy nhỏ phục vụ mới, đồng phục cũng mới. Được một lúc thì nhỏ phục vụ mang nước ra, tranh thủ xin số điện thoại mới của tôi rồi đi làm việc tiếp. Nhấp một ngụm cafe đáng nghét tôi im lặng nhìn ra hồ nước giữa sân, từng ánh đèn nhấp nháy tạo nên một mặt nước lung linh những màu sắc … điều tôi đang nghĩ là em tôi đang làm gì và sao nhỏ Hân lại ở đây với tôi … thật khó hiểu. Ngồi im lặng uống nước, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng … đã đời nhỏ Hân cũng chịu lên tiếng
– M
– Ừ
– Hay là … M quên nhỏ Thy đi được không M …
Tôi ngậm chặt ngụm cafe trong miệng … vị đắng làm tôi sững người lại …
Tôi im lặng … mắt nhìn vào ly cafe. Tuy tôi không nói gì nhưng tự nhỏ Hân có lẽ cũng biết tôi đang hỏi tại sao. Quán đông khách nhưng khoảng cách giữa các bàn khá xa và tối.Tiếng nhạc từ chiếc loa xa xa phát ra dịu dàng, da diết.
Nắm lấy tay tôi nhỏ Hân ngập ngừng tiếp tục
– Hân xuống đây chiều qua, nhỏ Thy kiu Hân xuống để … chăm sóc M … Hân sẽ nói M biết mọi chuyện … chỉ mong M sớm quên mọi chuyện chứ … đừng hận con Thy …
Hello mn nay 29 tết rùi mai mình ráng ra 10 chap nha hì mùng 1 rảnh mình sẽ up ko thì sáng mùng 2 mình up nha
Mọi người ăn tết vui vẻ nha :>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.