Chương 6
Thiên Thảo
09/07/2013
Mười một giờ giữa trưa, Phương Linh đúng giờ đến nhà Tư Hiên Dật
“Ngươi nói Tư Hiên Dật ở đây một mình ?” Phương Linh kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy ! Tôi hôm qua ta cũng mới biết, trước đây còn nghĩ hắn sống cùng ba mẹ” Hứa Thiên Ái rót một ly trà cho Phương Linh, ngồi trên ghế sô pha bằng da từ Italy.
“Buổi tối chỉ có 2 người các ngươi, vậy các ngươi có …” Phương Linh tò mò hỏi.
“Không có , ngươi đừng đoán.”
“Chưa? Vậy trên cổ ngươi là cái gì? Đừng nói là muỗi cắn, ta không tin đâu !”
Trên cổ? “Có cái gì a?”
“Đây , tự xem đi !” Phương Linh lấy cái kính ra đưa cho Hứa Thiên Ái
Trời, cái dấu tròn tròn hồng hồng ở giữa là gì ? Đừng nói là…
“Cái này a, danh xưng là vết hôn, ngươi đừng ra vẻ thanh thuần nói với ta ngươi không biết.” Phương Linh nhìn chằm chằm cổ Hứa Thiên Ái, cười nói .
“Ta…” Tám chín phần là lúc hắn gặm cổ nàng lưu lại
“Còn không mau thành thực khai báo, ngươi và hắn có giai đoạn A, B, C gì không ?”
Ài, chứng cớ bị bắt, thế này đành phải ra chiêu …
“Hắn nhất định là thích ngươi!” Nghe xong, Phương Linh son sắt nói, “Hắn sau cùng không phải hỏi ngươi nếu hắn nói ‘Vâng’, là được rồi sao? Đó chính là hắn thừa nhận hắn thích ngươi chứng minh.”
“Thật vậy sao?” Hứa Thiên Ái không tự tin nói, “Nhưng ngươi không thấy ta không xứng với hắn sao ? Hắn làm sao mà có thể nhìn tới ta?” Gia thế của hắn tốt như vậy, bản thân hắn lại nổi tiếng như thế, làm sao mà có thể để mắt đến một người không chút nổi bật như nàng ?
“Xứng cái gì chứ, trong mắt tình nhân là Tây Thi, không phải thường nói ‘thân cao không có khoảng cách; thể trọng không phải áp lực; tuổi tác không là vấn đề’ sao? Tình cảm vốn không có đạo lý như vậy.” Phương Linh bắt đầu phân tích như đại sư
“Phương Linh, dường như ngươi rất rõ ràng những việc này, trước kia ngươi đã thử qua rồi sao ?”
“Không có ! Chẳng qua là trên sách, trên tạp chí, trên tivi đều nói như vậy, không đúng sao ? Bây giờ chỉ sử dụng đến mà thôi “
“Nha…” Thì ra là thế.
“Để ta dạy ngươi 1 cách để biết hắn có thích ngươi hay không”
“Cách gì?”
“Ngươi phải biết , nam nhân mà, có vài chỗ không được bình thường, ngươi thử làm nũng với hắn, nhờ hắn dẫn đi đâu đó, nếu hắn đồng ý, vậy có nghĩa hắn thích ngươi, vậy là OK rồi!”
“Làm nũng?” Nàng làm được sao ? Hơn nữa, hắn sẽ thích sao ?
“Đúng, làm nũng, nam nhân thích nhất là nữ nhân làm nũng với bọn họ .” Phương Linh nói.
“Vậy … kêu hắn mang ta đi đâu ?”
“Khu vui chơi!”
“Khu vui chơi?”
“Đúng! Là chỗ đó ! Nếu hắn chịu dẫn ngươi đi, có nghĩa là hắn thích ngươi, nếu không, nam nhân có tính tự chủ mạnh như Tư Hiên Dật hẳn sẽ không đưa nữ nhân vào trong đó.” Phương Linh khẳng định nói, “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, xã trưởng xã tin tức vừa nãy đến phòng học tìm ngươi , nàng biết ta sắp đến gặp ngươi nên nhờ đưa thứ này cho ngươi” Nói xong, nàng lấy 1 chiếc camera cực xịn từ trong ba lô ra đưa cho Hứa Thiên Ái, “Cho ngươi.”
“Nàng kêu ngươi đưa ta cái này?” Hứa Thiên Ái cầm cameras nhìn hồi lâu, “Cho ta cái này để làm gì ?”
“Chụp ảnh a!”
“Chụp ảnh?”
“Đúng vậy! Nàng biết ta đến nhà Tư Hiên Dật, hỏi ta rất nhiều vấn đề, sau đó kết luận ngươi sẽ ở thêm vài ngày trong nhà Tư Hiên Dật, nàng kêu ta đợi nàng một chút . Hai mươi phút sau, nàng cùng cái này xuất hiện, nàng nói muốn ngươi chụp nhà Tư Hiên Dật gửi cho nàng.” Phương Linh nói xong, lập tức cầm lấy ly trà trên bàn uống 1 hơi. Mệt quá, nàng nói một hơi, ngay cả nước miếng cũng không còn, không thể không bổ sung nước
Nhà ? Nàng đã biết sẽ không có chuyện tốt mà !!!
“Tiểu Ái, ngươi ăn cơm trưa chưa ?”
“Chưa.” Đúng rồi, bây giờ đã sắp 12 giờ
“Dù sao buổi chiều cũng không có lớp, không bằng chúng ta đi dạo phố, tiện thể ăn cơm trưa luôn, thế nào ?”
“Nhưng ta không có chìa khoá nhà, nếu trở về không có ai, ta sẽ không vào được. Ta lại không có số điện thoại của Tư Hiên Dật, không thể liên lạc với hắn “
“Vậy về trễ một chút, lúc đó có lẽ Tư Hiên Dật cũng có ở nhà “
Hứa Thiên Ái cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng được, ở đây cũng không có gì làm, không bằng ra ngoài đi bộ vài vòng thả lỏng một chút, “Được rồi!” Nói xong , nàng đứng dậy lấy bóp tiền bỏ vào túi áo, định ra cửa cùng Phương Linh
“Ngươi không mang theo điện thoại sao ?” Phương Linh nhắc nhở.
“Không, hết pin rồi, nếu sạc thì lại tốn thời gian, mang theo cũng không để làm gì. Thôi, chúng ta đi thôi”
“Được ! Đi…”
- -%%%※%%% – -
Trong phòng tối đen, nàng đâu ? Tiểu béo muội ở đâu ? Phòng nào cũng không thấy bóng dáng của nàng, túi và di động lại đặt trên trên tủ đầu giường ở phòng khách. Nhưng người của nàng đâu ?
Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã liếc mắt nhìn tạp chí tài chính, trong đầu không ngừng suy đoán về Hứa Thiên Ái, vết thương trên mặt nàng còn chưa tốt, nàng sẽ không về nhà, vậy nàng đi đâu ? Ở đâu ?
Thời gian trôi qua, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, đã chín giờ, trễ vậy vẫn chưa trở về, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao ? Nghĩ đến đây, tim hắn lại co rút nhanh lại, đáng chết! Tại sao hắn phải lo lắng cho nàng như vậy ? Hắn cần gì phải lo âu bất an như vậy ? Chẳng lẽ thật như lời Tử Nhai, hắn yêu nàng, cho nên mới không khống chế được, hoàn toàn không còn giống hắn nữa sao…
Từ khi gặp phải Tiểu béo muội rồi, tâm tình hắn ngày càng gặp những cảm giác chưa từng có. Cho tới bây giờ, hắn không nghĩ vì một nữ nhân mà hắn lại chịu nhiều cảm giác như vậy
Hắn thật sự yêu nàng sao? Hắn nghĩ đúng vậy. Đây là câu giải thích hợp lí duy nhất đối với những thay đổi bất thường của hắn. Nếu hắn yêu nàng, vậy nàng cũng phải yêu như thế để hồi báo hắn. Hắn luôn lấy bản thân là trung tâm, chỉ có hắn mới có thể phụ , chưa từng có người được phép phụ hắn, nếu Tiểu béo muội phụ hắn, vậy hắn sẽ làm sao bây giờ ?
Hắn sẽ đích thân hủy đi nàng! Đúng vậy, nếu nàng phụ hắn… Hắn tuyệt đối sẽ tự tay huỷ đi nàng, không ai được phép phụ hắn …
Bất quá, tại sao đến giờ nàng vẫn chưa chịu trở về…
- -%%%※%%% – -
Mệt mỏi quá, hai cái đùi của nàng sắp gãy ra. Một buổi chiều thêm buổi tối, nàng cùng Phương Linh đi dạo trong trung tâm thành phố, đi dạo đến nỗi làm nàng quên đi thời gian. Nếu không phải trung tâm đóng cửa, có lẽ các nàng sẽ còn tiếp tục đi nữa
Hứa Thiên Ái kéo hai cái chân mệt mỏi sắp không đi được nữa đến trước cửa nhà trọ, hắn, có lẽ là đang ở nhà đi. Trăm ngàn nên có a! Nếu không nàng chỉ có thể ngồi trước cửa mà đợi. Thân thể vô lực tựa vào cửa, vươn tay ra định đẩy cửa, bỗng dưng thân thể theo trực giác ngã xuống dưới, cả người nàng ngã vào trong nhà … Trời, cửa không có khoá
Đau nha! Cái ngã này thật không nhẹ ! Hứa Thiên Ái xoa mông chậm rãi đứng dậy. Trong phòng có ánh sáng, nàng dễ dàng nhìn thấy Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối là một quyển tạp chí tài chính, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng.
Không biết nên nói gì, hắn nhìn nàng như vậy làm nàng có chút bất an, Hứa Thiên Ái lúng túng giật giật khóe miệng, “Hi… Ta… Đã trở về .”
Nàng cũng đã chào hỏi, sao hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng vậy a ? Trong lòng nàng bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi, tối nay hắn thật khác lạ, nàng vẫn nên trở về phòng thì tốt hơn, “Ách, kia… Ta trở về phòng, không quấy rầy ngươi.” Nói xong Hứa Thiên Ái xoay người sang chỗ khác, bước nhanh đến gian phòng của mình …
Một bàn tay nhanh chóng kéo hông nàng, cả người nàng ngã xuống, ngã vào một lồng ngực rộng lớn, hơi thở nhẹ nhàng phà qua tai nàng, thanh âm tà mị mà dồi dào từ tính vang lên bên tai : “Chơi mệt chưa ? Muốn trở về chưa, tiểu cô nương?”
“Vâng… Nha.” Xin nhờ, hắn cũng không cần dùng động tác ái muội vậy a, lại càng không cần dùng thanh âm hấp dẫn đó nói với nàng được không ? Hứa Thiên Ái cảm giác tim mình đang nhảy lên “bùm bùm”, giống như đang bị đốt vậy
“Tiểu cô nương, ngươi có biết bây giờ là mấy giờ chưa ?” Thanh âm hấp dẫn vang lên lần thứ 2, người đằng sau đã bắt đầu nhẹ mổ lên vành tai của nàng.
Mấy giờ? Đầu óc Hứa Thiên Ái choáng váng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, “Mười một… Giờ.” Sao hắn lại hỏi nàng mấy giờ ? Chẳng lẽ hắn không biết tự nhìn sao ?
“Mười một giờ… Thật sự khuya lắm rồi.” Tư Hiên Dật ôm Hứa Thiên Ái, bắt đầu khẽ liếm lên cổ nàng, “Buổi tối là lúc quỷ đi ra từ địa ngục, chúng nó thích ăn thịt người – - đặc biệt là con gái, chúng nó thích ăn nhất .”
Hắn đang nói gì ? Truyền thuyết trong thánh kinh sao? Sao nàng lại không hiểu gì, “Vâng, thật không? A, a! Ta buồn ngủ quá, muốn trở về phòng, đúng! Trở về phòng.” Hu, cổ ngứa quá, sao hắn lại dùng lưỡi liếm cổ nàng chứ, mau buông nàng ra nha! Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng không đảm bảo sẽ không ăn hắn nha.
“Muốn trở về phòng?”
“Vâng…” Hứa Thiên Ái gật gật đầu.
“Đúng vậy, nên trở về phòng, quỷ đã được thả ra.” Dứt lời, Tư Hiên Dật ôm ngang lên Hứa Thiên Ái, đi thẳng về phòng ngủ
“Ngươi đi nhầm rồi, phòng ta ở bên kia.” Hứa Thiên Ái nhắc nhở. Sao hắn lại ôm nàng đến phòng hắn chứ ?
“Không đi sai, tiểu cô nương…” Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái đi vào phòng ngủ, đè nàng lên giường, cúi người nhìn nàng, “Ngươi phải trả giá thật lớn… Khi chọc ta …”
Trả giá ? Nàng chọc hắn khi nào chứ ? “Ngươi tránh ra, cho ta đứng lên!” Hai tay Hứa Thiên Ái ngăn lấy ngực Tư Hiên Dật, ra sức đẩy hắn ra.
“Không còn kịp rồi, quỷ đã xuất hiện…” Nàng chống cự làm hắn triệt để hiểu lấy tâm ý của bản thân, chờ đợi biến thành khát cầu mãnh liệt, hắn cần dùng thân thể của nàng để bình phục lại sự xôn xao trong hắn, hắn muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn…
“Ngươi… Đừng!” Nàng còn không chưa chuẩn bị, huống chi, nàng còn không biết hắn có tình cảm với nàng hay không, nàng không muốn mình cứ vậy mà giao đến tận tay hắn, “Dừng tay! Đừng…”
Tay vẫn không dừng, vẫn dao động lên trên ..
Nàng hít một hơi – -
“Ngươi muốn làm gì, đừng làm loạn!”
Hắn không trả lời nàng, chỉ dùng môi thô bạo áp lên môi nàng , trằn trọc mút.
“Ưm…” Nàng khẽ run, hai tay càng không ngừng đánh lên ngực hắn, “Không cần! Không được ..” Nàng lớn tiếng kêu lên, liều mạng muốn đẩy hắn . A…! Hắn vậy mà, vậy mà…
Nàng không cần! Nàng không muốn giao hợp ! Nàng…
Bốp!
Một cái tát cứ như vậy in lên mặt Tư Hiên Dật, một cái tát vang dội vô cùng, năm giây sau, trên mặt hắn nổi lên một dấu đỏ. Thanh âm đều làm cả hai người kinh hãi, hắn tức giận nhìn nàng, nàng giật mình thở phì phò nhìn lại hắn.
Tư Hiên Dật chậm rãi giơ tay lên, chạm nhẹ đôi má bị đánh, nheo lại đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Hứa Thiên Ái, “Ngươi dám đánh ta!” Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám đánh hắn, cho dù là cha mẹ hay ông ngoại cũng chưa từng dám đánh hắn, mà nay, nàng lại dễ dàng quăng cho hắn 1 bàn tay, cho dù nàng là người hắn yêu, cũng không được đối với hắn như vậy ! Cái tát này tuyệt đối phải trả lại. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên…
Đừng, đừng nói là hắn muốn đánh nàng nha ! Nàng thật sự không phải cố ý, nàng chỉ muốn đẩy hắn ra, không ngờ tay lại đánh xuống như vậy, hơn nữa, rõ ràng là hắn đuối lí trước, là hắn có hành vi gây rối nàng, nàng mới tát hắn một cái. Đúng! Chính là như vậy! Nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn, không hiểu sao nàng lại có cảm giác chột dạ …
Hứa Thiên Ái rúc đầu nhìn bàn tay ngày càng đến gần, “Đừng mà!” Cả người nàng dính vào hắn, “Ngươi đừng đánh ta, ta biết ta sai rồi, nhưng ngươi phải tin ta, ta thật sự không phải cố ý.” Nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn
Ông trời chứng giám, là hắn có hành vi xâm phạm nàng trước, nàng đánh hắn một cái chỉ là phòng vệ mà thôi, nhưng bây giờ nàng lại phải giải thích với người xâm phạm nàng, có người nào xui xẻo hơn nàng không ?
“Ngươi nghĩ cứ vậy thôi?” Tư Hiên Dật cúi đầu nhìn Hứa Thiên Ái dính vào người hắn như bạch tuộc, nàng gần sát như vậy làm hắn nguôi giận không ít, “Ngươi phải biết, chưa từng có người dám đánh ta ! Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi 1 cách đơn giản như vậy ?”
“Vậy – - để ta giúp ngươi xoa bóp .” Khi nói chuyện, bốn ngón tay mềm mại của nàng chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng xoa đi dấu đỏ trên mặt hắn, hà hơi lên mặt hắn như đang dỗ dành con nít, “Hu, không đau, không đau.”
Tay hắn ngừng lại giữa không trung, có chút do dự, tim của hắn bắt đầu dao động…
“Tay ngươi nên để xuống!” Nàng có chút run sợ nhìnbàn tay đang ở giữa không trung của hắn, cẩn thận do dự cầm tay phải hắn lên, “Vết sưng trên mặt ta mới tiêu tan được vài phần, nếu bây giờ còn bị ngươi đánh nữa, chăc chắn sẽ sưng lên mấy ngày mới khỏi. Hơn nữa, vết thương trên mặt ta cũng là do ngươi ra, ngươi coi ta và ngươi huề nhau, được không ?” Hứa Thiên Ái lấy lòng nói.
Thở nhẹ một hơi, tay hắn chậm rãi rũ xuống, “Ngươi bồi thường ta thế nào?” Như là đang nói với nàng, càng giống như đang tự nói với mình
Hắn không có đánh nàng, hắn thật không có đánh nàng, sự thật này làm tâm Hứa Thiên Ái vui sướng vô cùng, lấy cá tính của hắn, nếu người khác dám đánh lên 1 hắn lên 1 cái tát, hắn tuyệt đối sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần. Nhưng hắn lại khinh địch bỏ qua cho nàng, có lẽ, nàng cũng có chút đặc biệt … Vậy có lẽ hắn có thích nàng, nàng nên thử dò hỏi một chút …
“Vậy, ngươi đưa ta đến khu vui chơi coi như bồi thường, được không ? ” Hứa Thiên Ái cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.
Quả nhiên, Tư Hiên Dật nhướng mày, “Không!” Hắn muốn nàng bồi thường hắn, nàng lại muốn hắn đưa nàng đi chơi, đây mà gọi là bồi thường sao ? Khu vui chơi? Tám trăm năm trước hắn đã không còn đến đó nữa!!!
“Nhưng, ta rất muốn đi, chúng ta đi thôi! Đi thôi!” Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, cả thân thể tựa vào trên người hắn, cọ xát trên người hắn. Có lẽ đây là nũng niệu mà Phương Linh nói đi, Hứa Thiên Ái không xác định lắm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm nũng với nam nhân không có quan hệ máu mủ, cho dù cách thức không đúng cũng không thể trách nàng …
Nữ nhân đúng là sinh vật kỳ quái, vừa rồi còn liều mạng phản kháng, lúc này lại vui vẻ dính lấy, hai tay Tư Hiên Dật nhẹ nhàng ôm lấy eo Hứa Thiên Ái, “Ngươi đang câu dẫn ta?” Nếu nàng lấy thân thể của nàng để bồi thường, hắn sẽ vui vẻ mà nhận
“Nào có!” Nàng vội vàng phủ nhận, khẩn trương muốn nhảy ra khỏi thân thể hắn, nhưng lại bị hắn ôm lấy, muốn cách xa hắn một chút cũng không được, “Ta nào có câu dẫn ngươi, ta là đang làm nũng!” Hứa Thiên Ái biện giải cho hành vi của mình, câu dẫn ? Chữ này cũng quá dính dáng đến tình dục nha !!!
“Làm nũng?” Ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng, hai tay vẫn ôm chặt hông nàng, “Tại sao lại làm nũng với ta?” Không có nữ nhân nào dám làm nũng với hắn, bởi vì hắn không cho bọn họ có cơ hội này
“Tại sao?” Không phải hắn rất hiểu biết chuyện tình cảm nam nữ sao ? Vậy mà còn hỏi lý do nàng làm nũng với hắn, chẳng lẽ hắn không biết hàm nghĩa của làm nũng sao? “Cái gọi là làm nũng dĩ nhiên là để đối phương đồng ý điều gì đó với mình. Ta làm nũng với ngươi là để ngươi đồng ý dẫn ta đi chơi !” Lần này, giải thích có lẽ rõ ràng rồi !
“Ngươi hy vọng ta đồng ý?”
“Ngươi chịu không?” Xin nhờ, xin đáp ứng đi, như vậy nàng mới có thể xác nhận tâm ý của hắn
“Để xem ngươi biểu hiện thế nào.” Hắn bí hiểm nhìn chằm chằm đôi môi hồng bóng của nàng
“Biểu hiện?” Biểu hiện cái gì?
“Đúng, nếu ngươi chủ động hôn ta, ta sẽ suy xét thử.” Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tà
Muốn nàng chủ động hôn hắn? Gương mặt Hứa Thiên Ái như bị “chải quét” qua, trở thành mặt đỏ, mỗi lần hôn môi, đều là hắn chủ động nàng bị động, muốn nàng chủ động… ‘Nhưng nếu hắn đồng ý dẫn ngươi đi chơi, vậy chứng tỏ hắn thích ngươi…’ “Vậy ngươi… Nhắm mắt lại.”
“Đương nhiên có thể.” Tư Hiên Dật thập phần hợp tác nhắm hai mắt lại.
Hắn – - đúng là xuất trần. Hứa Thiên Ái ngơ ngác nhìn gương mặt Tư Hiên Dật, hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi thật dài, hình môi duyên dáng, gương mặt trắng nõn không vết, làn tóc rối tung trên vai. Nụ hôn của nàng giống như đầu độc thiên sứ vậy, làm nàng có chút không đành lòng, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác .. Nàng nhẹ nhàng tiến sát mặt hắn, chậm rãi đặt môi mình lên môi hắn … Như vậy cũng có thể xem như chủ động đi. Đang muốn rời khỏi môi hắn, một bàn tay ngăn đầu nàng lại, cản trở nàng rút lui
Tư Hiên Dật mở to mắt, đôi môi khẽ mở: “Tiểu béo muội, như vậy là không đủ…” Hắn khóa lại môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt đi vào bên trong thăm dò môi nàng
“Đừng…” Nàng mới vừa mở miệng, lưỡi của hắn đã nhân cơ hội đi vào bên trong, quấn một chỗ cùng lưỡi của nàng … Mãi đến mặt nàng vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng, hắn mới buông nàng ra…
“Ngươi…” Nàng muốn chỉ trích hắn, lại không biết mở miệng như thế nào
“Như thế nào? Ngươi không vui sao?” Hắn nhướng mày hỏi
Nàng… Thật sự là thích lắm, cảm giác hôn môi với hắn cũng không tệ, nhưng nàng cảm giác có chỗ nào đó là lạ …
“Ta…”
“Ngày mai là thứ bảy, đi khu vui chơi đi.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Ngươi đồng ý? !” Nói vậy hẳn là hắn thích nàng rồi ! Hứa Thiên Ái cảm giác mình vui vẻ đến nỗi sắp bay lên trời. Hắn thích nàng !
“Ừ, ta đồng ý! ” đúng vậy, hắn đã đồng ý, hắn có thể giao cho nàng tim hắn, cũng vậy, nàng phải giao lòng nàng cho hắn…
- -%%%※%%% – -
Hứa Thiên Ái tựa vào đầu giường, cuộn thân thể lại trầm tư, từ sau ngày Tư Hiên Dật đưa nàng đến khu vui chơi sao, nàng bắt đầu phát hiện thái độ của hắn với nàng có chút chuyển biến. Mặc dù đôi khi tâm tình tốt hắn vẫn trêu cợt nàng, tâm tình xấu vẫn lãnh lạnh như băng, nhưng ngày nào cũng kiên trì bôi thuốc lên mặt nàng, sinh hoạt ngày thường, nếu nàng thiếu gi đó hắn cũng sẽ lập tức mua cho nàng. Nàng đưa ra yêu cầu, chỉ cần không quá phận, hắn đều sẽ đồng ý
Nàng cũng dần hiểu được thói quen của hắn: hắn có thói quen loã lồ nửa người trên khi ngủ, trước bảy giờ sáng sẽ dậy, nếu có người dám đánh thức hắn trước giờ đó, hắn nhất định sẽ chửi ầm lên; hắn ở rất sạch, cho nên trên người luôn luôn có một chiếc khăn tay trắng, còn nữa, mỗi ngày hắn phải đổi một chiếc khăn tay; lượng sách của hắn rất lớn, nhưng hắn đã xem qua một lần sẽ không xem lại lần thứ 2 ; hắn không thích chụp ảnh, càng không thích bị chụp; hắn cực kì để ý đến xưng hô, kiên trì bắt nàng gọi hắn là “Dật” … Còn nữa, khi hắn gọi nàng là tiểu béo muội, chứng tỏ tâm tình của hắn đang rất tốt, nàng có thể được yên tĩnh vui vẻ, khi hắn gọi nàng là tiểu cô nương thì có nghĩa tâm tình hắn đang căng thẳng đến cực điểm, tám chín phần là nàng đã chọc hắn, hắn muốn bắt nàng hả giận…
Nhẹ phẩy đôi má, vết thương trên mặt đã khỏi, ngày mai, nàng có lẽ nên về nhà … Nghĩ đến đó, lòng nàng lại có chút khó chịu …
Ngồi thẳng lên, nàng sửa sang lại ba lô đầu giường. Bỗng dưng, ngón tay truyền đến 1 cảm xúc lạnh lẽo. Là cameras! Nàng chậm rãi lấy cameras từ trong túi ra. Suýt nữa thì quên, Lăng học tỉ giao cho nàng một nhiệm vụ cực kì gian khổ …
Chụp nhà Tư Hiên Dật ? Nàng đương nhiên cũng muốn, nhưng nghĩ đến chuyện giao cho xã tin tức sẽ bị người khác nhìn thấy, nàng lại không muốn nữa. Nàng không muốn chia xẻ với người khác về hắn. Bất quá, nàng có thể len lén chụp một tấm, không cần giao cho tin tức xã, chỉ để lại cho mình thưởng thức, coi như một kỷ niệm cũng tốt
Xoay người xuống giường, nàng đi đến trước cửa phòng Tư Hiên Dật. Đã nửa đêm, có lẽ hắn đã ngủ rồi. Hứa Thiên Ái đẩy cửa ra, cẩn thận chú ý không phát hiện âm thanh gì. Bức màn trong phòng không kéo lại, xuyên thấu qua ánh trăng, nàng có thể dễ dàng nhìn thấy hắn. Hắn xoay người nằm nghiêng trên giường, trên người đang đắp mền lông thiên nga màu trắng, cánh tay đặt ở trên lông thiên nga tuyết trắng, đồng thời cũng lộ ra phần lưng làm người ta mơ màng. Ánh trăng chiếu xuống tạo thành sáng tối mãnh liệt, trắng và đen đối với nhau, hắn là Thiên sứ thánh trong sáng, cũng là thiên sứ bóng tối rơi lạc, mê hoặc mắt nhân loại.
Hứa Thiên Ái không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ? Nàng không hề nghĩ muốn “xâm phạm” hắn, không được, không được, nàng nhất định phải cầm giữ, không được nổi lên sắc tâm
Chậm rãi cầm cameras đến gần giường, nàng giơ cameras lên, điều chỉnh tốt góc độ, sau đó đè xuống chụp. Đột nhiên, một chất lỏng nóng nóng chảy ra từ mũi. Hứa Thiên Ái luống cuống tay chân bỏ cameras vào túi áo ngủ, dùng tay sờ lên mũi - – là máu! Nàng, nàng, nàng cư nhiên lại chảy máu mũi khi nhìn thấy nam nhân ! Trời, có phải có khoa trương quá hay không ? Nàng có phần bối rối đi đến phòng khách, tìm bông ngăn máu mũi tiếp tục chảy. Xem ra Tư Hiên Dật thật sự không phải là “Sắc lang”, nàng mới gọi là “Sắc nữ”
Lại trở về phòng Tư Hiên Dật , Hứa Thiên Ái lấy cameras từ túi áo ra, chọn vị trí tốt, lại điều chỉnh tốt góc độ. Mong là bây giờ không xảy ra chuyện gì nữa, hai cái lỗ mũi duy nhất đã bị nàng đè lại bằng bông gòn, không còn gì nữa !!!
Tay nhanh chóng bấm xuống …
Hay quá, nàng đã có 1 tấm hình của hắn. Cho dù hắn không còn ở bên cạnh nữa, lúc nào nàng cũng có thể nhìn thấy hắn …
- -%%%※%%% – -
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thiên Ái lấy ba lô, về trước cửa nhà.
Buổi sáng, khi ăn điểm tâm, nàng nói với hắn nàng phải về nhà, hắn không nói gì, vẫn ăn điểm tâm như thường ngày, chỉ là sau khi ăn sáng xong, hắn cố chấp muốn đưa nàng về nhà, sau đó mới đi học. Hắn – - đôi khi thật sự là cực kì săn sóc …
Lấy chìa khoá ra, vừa đi vào trong nhà, túi còn chưa đặt xuống đã bị ”cầu thịt” ôm lấy, “Ái Ái, rốt cuộc con cũng trở về, mẹ nhớ con quá nha!” Trầm Anh ôm lấy Hứa Thiên Ái, giãi bày nỗi khổ tương tư
“Mẹ – - mẹ có thể buông trước được không, con không thở nổi.” Hứa Thiên Ái dùng cả 2 tay, muốn đẩy Trầm Anh ra
“Con thật vô tình, có vẻ con không hề nhớ đến mẹ nữa!” Trầm Anh che mặt, nức nở chỉ trích nói : “Con có biết mấy ngày nay mẹ nhớ con khổ ra sao không ?”
Thật … Đúng là hành động thối nát, muốn khóc thì khóc cho giống đi, tốt xấu cũng nên phòng bị thuốc nhỏ mắt, như vậy mới có sức thuyết phục. Hứa Thiên Ái bất đắc dĩ nhìn cha của mình mặt mọc đầy râu, giống hệt vượn Bắc Kinh, “Cha, chaxem đi ! Mẹ lại đang làm cái gì ?”
“Không có gì, chẳng qua là mẹ con vừa viết xong một tiểu thuyết bi kịch, còn chưa đi ra từ tiểu thuyết.” Hứa Tự Lập giải thích.
Thì ra là thế, nàng có thể hiểu, tình cảm của mẹ đúng là quá phong phú ! “Được rồi, mẹ, con cũng rất nhớ mẹ, có thể buông con ra chưa, con phải về phòng thu thập đồ đạc.”
“Ái Ái, mẹ đói quá a !” Trầm Anh ngước mặt, khuôn mặt đầy chờ mong nhìn Hứa Thiên Ái. Hu, mấy ngày Ái Ái không ở, một ngày nàng sống như một năm, đồ ăn bên ngoài thật sự quá khó ăn
“Mẹ, con vừa về, mẹ không thể cho con nghỉ một lát sau ?” Chẳng lẽ nàng ở nhà cũng chỉ để làm cơm ?!
“Nhưng điểm tâm mẹ vẫn chưa ăn nha!” Trầm Anh chưa từ bỏ ý định nói
“Mẹ có thể gọi điện thoại đặt đồ ăn” Dù sao không đói chết là được
“Nhưng đồ ăn bên ngoài thật là khó ăn. Mẹ yêu nhất là món ăn do Ái Ái làm”
Ác! Ngữ khí mẹ nói chuyện làm – - nàng như sắp ói ra. Cho dù chung sống nhiều năm như vậy, nhưng đôi khi nàng thật chịu không nổi, thật không biết cha làm sao có thể hạ quyết tâm mà cưới mẹ được. “Này, cha, cha mau đến nói giúp con.” Hứa Thiên Ái phát ra tin tức SOS với Hứa Tự Lập
“Cha thật sự rất muốn giúp con, nhưng – - Ái Ái, cha cũng đói, con vào phòng bếp làm chút gì ăn đi a”
“Hí – -” Bây giờ rốt cuộc nàng cũng biết tại sao, bọn họ căn bản là cá mè một lứa.
Dưới hai cặp mắt tha thiết chờ đợi, Hứa Thiên Ái bị ép mặt tạp dề, đi vào phòng bếp, bắt đầu cuộc sống trong phòng bếp của mình …
“Ngươi nói Tư Hiên Dật ở đây một mình ?” Phương Linh kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy ! Tôi hôm qua ta cũng mới biết, trước đây còn nghĩ hắn sống cùng ba mẹ” Hứa Thiên Ái rót một ly trà cho Phương Linh, ngồi trên ghế sô pha bằng da từ Italy.
“Buổi tối chỉ có 2 người các ngươi, vậy các ngươi có …” Phương Linh tò mò hỏi.
“Không có , ngươi đừng đoán.”
“Chưa? Vậy trên cổ ngươi là cái gì? Đừng nói là muỗi cắn, ta không tin đâu !”
Trên cổ? “Có cái gì a?”
“Đây , tự xem đi !” Phương Linh lấy cái kính ra đưa cho Hứa Thiên Ái
Trời, cái dấu tròn tròn hồng hồng ở giữa là gì ? Đừng nói là…
“Cái này a, danh xưng là vết hôn, ngươi đừng ra vẻ thanh thuần nói với ta ngươi không biết.” Phương Linh nhìn chằm chằm cổ Hứa Thiên Ái, cười nói .
“Ta…” Tám chín phần là lúc hắn gặm cổ nàng lưu lại
“Còn không mau thành thực khai báo, ngươi và hắn có giai đoạn A, B, C gì không ?”
Ài, chứng cớ bị bắt, thế này đành phải ra chiêu …
“Hắn nhất định là thích ngươi!” Nghe xong, Phương Linh son sắt nói, “Hắn sau cùng không phải hỏi ngươi nếu hắn nói ‘Vâng’, là được rồi sao? Đó chính là hắn thừa nhận hắn thích ngươi chứng minh.”
“Thật vậy sao?” Hứa Thiên Ái không tự tin nói, “Nhưng ngươi không thấy ta không xứng với hắn sao ? Hắn làm sao mà có thể nhìn tới ta?” Gia thế của hắn tốt như vậy, bản thân hắn lại nổi tiếng như thế, làm sao mà có thể để mắt đến một người không chút nổi bật như nàng ?
“Xứng cái gì chứ, trong mắt tình nhân là Tây Thi, không phải thường nói ‘thân cao không có khoảng cách; thể trọng không phải áp lực; tuổi tác không là vấn đề’ sao? Tình cảm vốn không có đạo lý như vậy.” Phương Linh bắt đầu phân tích như đại sư
“Phương Linh, dường như ngươi rất rõ ràng những việc này, trước kia ngươi đã thử qua rồi sao ?”
“Không có ! Chẳng qua là trên sách, trên tạp chí, trên tivi đều nói như vậy, không đúng sao ? Bây giờ chỉ sử dụng đến mà thôi “
“Nha…” Thì ra là thế.
“Để ta dạy ngươi 1 cách để biết hắn có thích ngươi hay không”
“Cách gì?”
“Ngươi phải biết , nam nhân mà, có vài chỗ không được bình thường, ngươi thử làm nũng với hắn, nhờ hắn dẫn đi đâu đó, nếu hắn đồng ý, vậy có nghĩa hắn thích ngươi, vậy là OK rồi!”
“Làm nũng?” Nàng làm được sao ? Hơn nữa, hắn sẽ thích sao ?
“Đúng, làm nũng, nam nhân thích nhất là nữ nhân làm nũng với bọn họ .” Phương Linh nói.
“Vậy … kêu hắn mang ta đi đâu ?”
“Khu vui chơi!”
“Khu vui chơi?”
“Đúng! Là chỗ đó ! Nếu hắn chịu dẫn ngươi đi, có nghĩa là hắn thích ngươi, nếu không, nam nhân có tính tự chủ mạnh như Tư Hiên Dật hẳn sẽ không đưa nữ nhân vào trong đó.” Phương Linh khẳng định nói, “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, xã trưởng xã tin tức vừa nãy đến phòng học tìm ngươi , nàng biết ta sắp đến gặp ngươi nên nhờ đưa thứ này cho ngươi” Nói xong, nàng lấy 1 chiếc camera cực xịn từ trong ba lô ra đưa cho Hứa Thiên Ái, “Cho ngươi.”
“Nàng kêu ngươi đưa ta cái này?” Hứa Thiên Ái cầm cameras nhìn hồi lâu, “Cho ta cái này để làm gì ?”
“Chụp ảnh a!”
“Chụp ảnh?”
“Đúng vậy! Nàng biết ta đến nhà Tư Hiên Dật, hỏi ta rất nhiều vấn đề, sau đó kết luận ngươi sẽ ở thêm vài ngày trong nhà Tư Hiên Dật, nàng kêu ta đợi nàng một chút . Hai mươi phút sau, nàng cùng cái này xuất hiện, nàng nói muốn ngươi chụp nhà Tư Hiên Dật gửi cho nàng.” Phương Linh nói xong, lập tức cầm lấy ly trà trên bàn uống 1 hơi. Mệt quá, nàng nói một hơi, ngay cả nước miếng cũng không còn, không thể không bổ sung nước
Nhà ? Nàng đã biết sẽ không có chuyện tốt mà !!!
“Tiểu Ái, ngươi ăn cơm trưa chưa ?”
“Chưa.” Đúng rồi, bây giờ đã sắp 12 giờ
“Dù sao buổi chiều cũng không có lớp, không bằng chúng ta đi dạo phố, tiện thể ăn cơm trưa luôn, thế nào ?”
“Nhưng ta không có chìa khoá nhà, nếu trở về không có ai, ta sẽ không vào được. Ta lại không có số điện thoại của Tư Hiên Dật, không thể liên lạc với hắn “
“Vậy về trễ một chút, lúc đó có lẽ Tư Hiên Dật cũng có ở nhà “
Hứa Thiên Ái cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng được, ở đây cũng không có gì làm, không bằng ra ngoài đi bộ vài vòng thả lỏng một chút, “Được rồi!” Nói xong , nàng đứng dậy lấy bóp tiền bỏ vào túi áo, định ra cửa cùng Phương Linh
“Ngươi không mang theo điện thoại sao ?” Phương Linh nhắc nhở.
“Không, hết pin rồi, nếu sạc thì lại tốn thời gian, mang theo cũng không để làm gì. Thôi, chúng ta đi thôi”
“Được ! Đi…”
- -%%%※%%% – -
Trong phòng tối đen, nàng đâu ? Tiểu béo muội ở đâu ? Phòng nào cũng không thấy bóng dáng của nàng, túi và di động lại đặt trên trên tủ đầu giường ở phòng khách. Nhưng người của nàng đâu ?
Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã liếc mắt nhìn tạp chí tài chính, trong đầu không ngừng suy đoán về Hứa Thiên Ái, vết thương trên mặt nàng còn chưa tốt, nàng sẽ không về nhà, vậy nàng đi đâu ? Ở đâu ?
Thời gian trôi qua, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, đã chín giờ, trễ vậy vẫn chưa trở về, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao ? Nghĩ đến đây, tim hắn lại co rút nhanh lại, đáng chết! Tại sao hắn phải lo lắng cho nàng như vậy ? Hắn cần gì phải lo âu bất an như vậy ? Chẳng lẽ thật như lời Tử Nhai, hắn yêu nàng, cho nên mới không khống chế được, hoàn toàn không còn giống hắn nữa sao…
Từ khi gặp phải Tiểu béo muội rồi, tâm tình hắn ngày càng gặp những cảm giác chưa từng có. Cho tới bây giờ, hắn không nghĩ vì một nữ nhân mà hắn lại chịu nhiều cảm giác như vậy
Hắn thật sự yêu nàng sao? Hắn nghĩ đúng vậy. Đây là câu giải thích hợp lí duy nhất đối với những thay đổi bất thường của hắn. Nếu hắn yêu nàng, vậy nàng cũng phải yêu như thế để hồi báo hắn. Hắn luôn lấy bản thân là trung tâm, chỉ có hắn mới có thể phụ , chưa từng có người được phép phụ hắn, nếu Tiểu béo muội phụ hắn, vậy hắn sẽ làm sao bây giờ ?
Hắn sẽ đích thân hủy đi nàng! Đúng vậy, nếu nàng phụ hắn… Hắn tuyệt đối sẽ tự tay huỷ đi nàng, không ai được phép phụ hắn …
Bất quá, tại sao đến giờ nàng vẫn chưa chịu trở về…
- -%%%※%%% – -
Mệt mỏi quá, hai cái đùi của nàng sắp gãy ra. Một buổi chiều thêm buổi tối, nàng cùng Phương Linh đi dạo trong trung tâm thành phố, đi dạo đến nỗi làm nàng quên đi thời gian. Nếu không phải trung tâm đóng cửa, có lẽ các nàng sẽ còn tiếp tục đi nữa
Hứa Thiên Ái kéo hai cái chân mệt mỏi sắp không đi được nữa đến trước cửa nhà trọ, hắn, có lẽ là đang ở nhà đi. Trăm ngàn nên có a! Nếu không nàng chỉ có thể ngồi trước cửa mà đợi. Thân thể vô lực tựa vào cửa, vươn tay ra định đẩy cửa, bỗng dưng thân thể theo trực giác ngã xuống dưới, cả người nàng ngã vào trong nhà … Trời, cửa không có khoá
Đau nha! Cái ngã này thật không nhẹ ! Hứa Thiên Ái xoa mông chậm rãi đứng dậy. Trong phòng có ánh sáng, nàng dễ dàng nhìn thấy Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối là một quyển tạp chí tài chính, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng.
Không biết nên nói gì, hắn nhìn nàng như vậy làm nàng có chút bất an, Hứa Thiên Ái lúng túng giật giật khóe miệng, “Hi… Ta… Đã trở về .”
Nàng cũng đã chào hỏi, sao hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng vậy a ? Trong lòng nàng bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi, tối nay hắn thật khác lạ, nàng vẫn nên trở về phòng thì tốt hơn, “Ách, kia… Ta trở về phòng, không quấy rầy ngươi.” Nói xong Hứa Thiên Ái xoay người sang chỗ khác, bước nhanh đến gian phòng của mình …
Một bàn tay nhanh chóng kéo hông nàng, cả người nàng ngã xuống, ngã vào một lồng ngực rộng lớn, hơi thở nhẹ nhàng phà qua tai nàng, thanh âm tà mị mà dồi dào từ tính vang lên bên tai : “Chơi mệt chưa ? Muốn trở về chưa, tiểu cô nương?”
“Vâng… Nha.” Xin nhờ, hắn cũng không cần dùng động tác ái muội vậy a, lại càng không cần dùng thanh âm hấp dẫn đó nói với nàng được không ? Hứa Thiên Ái cảm giác tim mình đang nhảy lên “bùm bùm”, giống như đang bị đốt vậy
“Tiểu cô nương, ngươi có biết bây giờ là mấy giờ chưa ?” Thanh âm hấp dẫn vang lên lần thứ 2, người đằng sau đã bắt đầu nhẹ mổ lên vành tai của nàng.
Mấy giờ? Đầu óc Hứa Thiên Ái choáng váng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, “Mười một… Giờ.” Sao hắn lại hỏi nàng mấy giờ ? Chẳng lẽ hắn không biết tự nhìn sao ?
“Mười một giờ… Thật sự khuya lắm rồi.” Tư Hiên Dật ôm Hứa Thiên Ái, bắt đầu khẽ liếm lên cổ nàng, “Buổi tối là lúc quỷ đi ra từ địa ngục, chúng nó thích ăn thịt người – - đặc biệt là con gái, chúng nó thích ăn nhất .”
Hắn đang nói gì ? Truyền thuyết trong thánh kinh sao? Sao nàng lại không hiểu gì, “Vâng, thật không? A, a! Ta buồn ngủ quá, muốn trở về phòng, đúng! Trở về phòng.” Hu, cổ ngứa quá, sao hắn lại dùng lưỡi liếm cổ nàng chứ, mau buông nàng ra nha! Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng không đảm bảo sẽ không ăn hắn nha.
“Muốn trở về phòng?”
“Vâng…” Hứa Thiên Ái gật gật đầu.
“Đúng vậy, nên trở về phòng, quỷ đã được thả ra.” Dứt lời, Tư Hiên Dật ôm ngang lên Hứa Thiên Ái, đi thẳng về phòng ngủ
“Ngươi đi nhầm rồi, phòng ta ở bên kia.” Hứa Thiên Ái nhắc nhở. Sao hắn lại ôm nàng đến phòng hắn chứ ?
“Không đi sai, tiểu cô nương…” Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái đi vào phòng ngủ, đè nàng lên giường, cúi người nhìn nàng, “Ngươi phải trả giá thật lớn… Khi chọc ta …”
Trả giá ? Nàng chọc hắn khi nào chứ ? “Ngươi tránh ra, cho ta đứng lên!” Hai tay Hứa Thiên Ái ngăn lấy ngực Tư Hiên Dật, ra sức đẩy hắn ra.
“Không còn kịp rồi, quỷ đã xuất hiện…” Nàng chống cự làm hắn triệt để hiểu lấy tâm ý của bản thân, chờ đợi biến thành khát cầu mãnh liệt, hắn cần dùng thân thể của nàng để bình phục lại sự xôn xao trong hắn, hắn muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn…
“Ngươi… Đừng!” Nàng còn không chưa chuẩn bị, huống chi, nàng còn không biết hắn có tình cảm với nàng hay không, nàng không muốn mình cứ vậy mà giao đến tận tay hắn, “Dừng tay! Đừng…”
Tay vẫn không dừng, vẫn dao động lên trên ..
Nàng hít một hơi – -
“Ngươi muốn làm gì, đừng làm loạn!”
Hắn không trả lời nàng, chỉ dùng môi thô bạo áp lên môi nàng , trằn trọc mút.
“Ưm…” Nàng khẽ run, hai tay càng không ngừng đánh lên ngực hắn, “Không cần! Không được ..” Nàng lớn tiếng kêu lên, liều mạng muốn đẩy hắn . A…! Hắn vậy mà, vậy mà…
Nàng không cần! Nàng không muốn giao hợp ! Nàng…
Bốp!
Một cái tát cứ như vậy in lên mặt Tư Hiên Dật, một cái tát vang dội vô cùng, năm giây sau, trên mặt hắn nổi lên một dấu đỏ. Thanh âm đều làm cả hai người kinh hãi, hắn tức giận nhìn nàng, nàng giật mình thở phì phò nhìn lại hắn.
Tư Hiên Dật chậm rãi giơ tay lên, chạm nhẹ đôi má bị đánh, nheo lại đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Hứa Thiên Ái, “Ngươi dám đánh ta!” Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám đánh hắn, cho dù là cha mẹ hay ông ngoại cũng chưa từng dám đánh hắn, mà nay, nàng lại dễ dàng quăng cho hắn 1 bàn tay, cho dù nàng là người hắn yêu, cũng không được đối với hắn như vậy ! Cái tát này tuyệt đối phải trả lại. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên…
Đừng, đừng nói là hắn muốn đánh nàng nha ! Nàng thật sự không phải cố ý, nàng chỉ muốn đẩy hắn ra, không ngờ tay lại đánh xuống như vậy, hơn nữa, rõ ràng là hắn đuối lí trước, là hắn có hành vi gây rối nàng, nàng mới tát hắn một cái. Đúng! Chính là như vậy! Nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn, không hiểu sao nàng lại có cảm giác chột dạ …
Hứa Thiên Ái rúc đầu nhìn bàn tay ngày càng đến gần, “Đừng mà!” Cả người nàng dính vào hắn, “Ngươi đừng đánh ta, ta biết ta sai rồi, nhưng ngươi phải tin ta, ta thật sự không phải cố ý.” Nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn
Ông trời chứng giám, là hắn có hành vi xâm phạm nàng trước, nàng đánh hắn một cái chỉ là phòng vệ mà thôi, nhưng bây giờ nàng lại phải giải thích với người xâm phạm nàng, có người nào xui xẻo hơn nàng không ?
“Ngươi nghĩ cứ vậy thôi?” Tư Hiên Dật cúi đầu nhìn Hứa Thiên Ái dính vào người hắn như bạch tuộc, nàng gần sát như vậy làm hắn nguôi giận không ít, “Ngươi phải biết, chưa từng có người dám đánh ta ! Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi 1 cách đơn giản như vậy ?”
“Vậy – - để ta giúp ngươi xoa bóp .” Khi nói chuyện, bốn ngón tay mềm mại của nàng chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng xoa đi dấu đỏ trên mặt hắn, hà hơi lên mặt hắn như đang dỗ dành con nít, “Hu, không đau, không đau.”
Tay hắn ngừng lại giữa không trung, có chút do dự, tim của hắn bắt đầu dao động…
“Tay ngươi nên để xuống!” Nàng có chút run sợ nhìnbàn tay đang ở giữa không trung của hắn, cẩn thận do dự cầm tay phải hắn lên, “Vết sưng trên mặt ta mới tiêu tan được vài phần, nếu bây giờ còn bị ngươi đánh nữa, chăc chắn sẽ sưng lên mấy ngày mới khỏi. Hơn nữa, vết thương trên mặt ta cũng là do ngươi ra, ngươi coi ta và ngươi huề nhau, được không ?” Hứa Thiên Ái lấy lòng nói.
Thở nhẹ một hơi, tay hắn chậm rãi rũ xuống, “Ngươi bồi thường ta thế nào?” Như là đang nói với nàng, càng giống như đang tự nói với mình
Hắn không có đánh nàng, hắn thật không có đánh nàng, sự thật này làm tâm Hứa Thiên Ái vui sướng vô cùng, lấy cá tính của hắn, nếu người khác dám đánh lên 1 hắn lên 1 cái tát, hắn tuyệt đối sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần. Nhưng hắn lại khinh địch bỏ qua cho nàng, có lẽ, nàng cũng có chút đặc biệt … Vậy có lẽ hắn có thích nàng, nàng nên thử dò hỏi một chút …
“Vậy, ngươi đưa ta đến khu vui chơi coi như bồi thường, được không ? ” Hứa Thiên Ái cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.
Quả nhiên, Tư Hiên Dật nhướng mày, “Không!” Hắn muốn nàng bồi thường hắn, nàng lại muốn hắn đưa nàng đi chơi, đây mà gọi là bồi thường sao ? Khu vui chơi? Tám trăm năm trước hắn đã không còn đến đó nữa!!!
“Nhưng, ta rất muốn đi, chúng ta đi thôi! Đi thôi!” Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, cả thân thể tựa vào trên người hắn, cọ xát trên người hắn. Có lẽ đây là nũng niệu mà Phương Linh nói đi, Hứa Thiên Ái không xác định lắm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm nũng với nam nhân không có quan hệ máu mủ, cho dù cách thức không đúng cũng không thể trách nàng …
Nữ nhân đúng là sinh vật kỳ quái, vừa rồi còn liều mạng phản kháng, lúc này lại vui vẻ dính lấy, hai tay Tư Hiên Dật nhẹ nhàng ôm lấy eo Hứa Thiên Ái, “Ngươi đang câu dẫn ta?” Nếu nàng lấy thân thể của nàng để bồi thường, hắn sẽ vui vẻ mà nhận
“Nào có!” Nàng vội vàng phủ nhận, khẩn trương muốn nhảy ra khỏi thân thể hắn, nhưng lại bị hắn ôm lấy, muốn cách xa hắn một chút cũng không được, “Ta nào có câu dẫn ngươi, ta là đang làm nũng!” Hứa Thiên Ái biện giải cho hành vi của mình, câu dẫn ? Chữ này cũng quá dính dáng đến tình dục nha !!!
“Làm nũng?” Ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng, hai tay vẫn ôm chặt hông nàng, “Tại sao lại làm nũng với ta?” Không có nữ nhân nào dám làm nũng với hắn, bởi vì hắn không cho bọn họ có cơ hội này
“Tại sao?” Không phải hắn rất hiểu biết chuyện tình cảm nam nữ sao ? Vậy mà còn hỏi lý do nàng làm nũng với hắn, chẳng lẽ hắn không biết hàm nghĩa của làm nũng sao? “Cái gọi là làm nũng dĩ nhiên là để đối phương đồng ý điều gì đó với mình. Ta làm nũng với ngươi là để ngươi đồng ý dẫn ta đi chơi !” Lần này, giải thích có lẽ rõ ràng rồi !
“Ngươi hy vọng ta đồng ý?”
“Ngươi chịu không?” Xin nhờ, xin đáp ứng đi, như vậy nàng mới có thể xác nhận tâm ý của hắn
“Để xem ngươi biểu hiện thế nào.” Hắn bí hiểm nhìn chằm chằm đôi môi hồng bóng của nàng
“Biểu hiện?” Biểu hiện cái gì?
“Đúng, nếu ngươi chủ động hôn ta, ta sẽ suy xét thử.” Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tà
Muốn nàng chủ động hôn hắn? Gương mặt Hứa Thiên Ái như bị “chải quét” qua, trở thành mặt đỏ, mỗi lần hôn môi, đều là hắn chủ động nàng bị động, muốn nàng chủ động… ‘Nhưng nếu hắn đồng ý dẫn ngươi đi chơi, vậy chứng tỏ hắn thích ngươi…’ “Vậy ngươi… Nhắm mắt lại.”
“Đương nhiên có thể.” Tư Hiên Dật thập phần hợp tác nhắm hai mắt lại.
Hắn – - đúng là xuất trần. Hứa Thiên Ái ngơ ngác nhìn gương mặt Tư Hiên Dật, hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi thật dài, hình môi duyên dáng, gương mặt trắng nõn không vết, làn tóc rối tung trên vai. Nụ hôn của nàng giống như đầu độc thiên sứ vậy, làm nàng có chút không đành lòng, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác .. Nàng nhẹ nhàng tiến sát mặt hắn, chậm rãi đặt môi mình lên môi hắn … Như vậy cũng có thể xem như chủ động đi. Đang muốn rời khỏi môi hắn, một bàn tay ngăn đầu nàng lại, cản trở nàng rút lui
Tư Hiên Dật mở to mắt, đôi môi khẽ mở: “Tiểu béo muội, như vậy là không đủ…” Hắn khóa lại môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt đi vào bên trong thăm dò môi nàng
“Đừng…” Nàng mới vừa mở miệng, lưỡi của hắn đã nhân cơ hội đi vào bên trong, quấn một chỗ cùng lưỡi của nàng … Mãi đến mặt nàng vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng, hắn mới buông nàng ra…
“Ngươi…” Nàng muốn chỉ trích hắn, lại không biết mở miệng như thế nào
“Như thế nào? Ngươi không vui sao?” Hắn nhướng mày hỏi
Nàng… Thật sự là thích lắm, cảm giác hôn môi với hắn cũng không tệ, nhưng nàng cảm giác có chỗ nào đó là lạ …
“Ta…”
“Ngày mai là thứ bảy, đi khu vui chơi đi.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Ngươi đồng ý? !” Nói vậy hẳn là hắn thích nàng rồi ! Hứa Thiên Ái cảm giác mình vui vẻ đến nỗi sắp bay lên trời. Hắn thích nàng !
“Ừ, ta đồng ý! ” đúng vậy, hắn đã đồng ý, hắn có thể giao cho nàng tim hắn, cũng vậy, nàng phải giao lòng nàng cho hắn…
- -%%%※%%% – -
Hứa Thiên Ái tựa vào đầu giường, cuộn thân thể lại trầm tư, từ sau ngày Tư Hiên Dật đưa nàng đến khu vui chơi sao, nàng bắt đầu phát hiện thái độ của hắn với nàng có chút chuyển biến. Mặc dù đôi khi tâm tình tốt hắn vẫn trêu cợt nàng, tâm tình xấu vẫn lãnh lạnh như băng, nhưng ngày nào cũng kiên trì bôi thuốc lên mặt nàng, sinh hoạt ngày thường, nếu nàng thiếu gi đó hắn cũng sẽ lập tức mua cho nàng. Nàng đưa ra yêu cầu, chỉ cần không quá phận, hắn đều sẽ đồng ý
Nàng cũng dần hiểu được thói quen của hắn: hắn có thói quen loã lồ nửa người trên khi ngủ, trước bảy giờ sáng sẽ dậy, nếu có người dám đánh thức hắn trước giờ đó, hắn nhất định sẽ chửi ầm lên; hắn ở rất sạch, cho nên trên người luôn luôn có một chiếc khăn tay trắng, còn nữa, mỗi ngày hắn phải đổi một chiếc khăn tay; lượng sách của hắn rất lớn, nhưng hắn đã xem qua một lần sẽ không xem lại lần thứ 2 ; hắn không thích chụp ảnh, càng không thích bị chụp; hắn cực kì để ý đến xưng hô, kiên trì bắt nàng gọi hắn là “Dật” … Còn nữa, khi hắn gọi nàng là tiểu béo muội, chứng tỏ tâm tình của hắn đang rất tốt, nàng có thể được yên tĩnh vui vẻ, khi hắn gọi nàng là tiểu cô nương thì có nghĩa tâm tình hắn đang căng thẳng đến cực điểm, tám chín phần là nàng đã chọc hắn, hắn muốn bắt nàng hả giận…
Nhẹ phẩy đôi má, vết thương trên mặt đã khỏi, ngày mai, nàng có lẽ nên về nhà … Nghĩ đến đó, lòng nàng lại có chút khó chịu …
Ngồi thẳng lên, nàng sửa sang lại ba lô đầu giường. Bỗng dưng, ngón tay truyền đến 1 cảm xúc lạnh lẽo. Là cameras! Nàng chậm rãi lấy cameras từ trong túi ra. Suýt nữa thì quên, Lăng học tỉ giao cho nàng một nhiệm vụ cực kì gian khổ …
Chụp nhà Tư Hiên Dật ? Nàng đương nhiên cũng muốn, nhưng nghĩ đến chuyện giao cho xã tin tức sẽ bị người khác nhìn thấy, nàng lại không muốn nữa. Nàng không muốn chia xẻ với người khác về hắn. Bất quá, nàng có thể len lén chụp một tấm, không cần giao cho tin tức xã, chỉ để lại cho mình thưởng thức, coi như một kỷ niệm cũng tốt
Xoay người xuống giường, nàng đi đến trước cửa phòng Tư Hiên Dật. Đã nửa đêm, có lẽ hắn đã ngủ rồi. Hứa Thiên Ái đẩy cửa ra, cẩn thận chú ý không phát hiện âm thanh gì. Bức màn trong phòng không kéo lại, xuyên thấu qua ánh trăng, nàng có thể dễ dàng nhìn thấy hắn. Hắn xoay người nằm nghiêng trên giường, trên người đang đắp mền lông thiên nga màu trắng, cánh tay đặt ở trên lông thiên nga tuyết trắng, đồng thời cũng lộ ra phần lưng làm người ta mơ màng. Ánh trăng chiếu xuống tạo thành sáng tối mãnh liệt, trắng và đen đối với nhau, hắn là Thiên sứ thánh trong sáng, cũng là thiên sứ bóng tối rơi lạc, mê hoặc mắt nhân loại.
Hứa Thiên Ái không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ? Nàng không hề nghĩ muốn “xâm phạm” hắn, không được, không được, nàng nhất định phải cầm giữ, không được nổi lên sắc tâm
Chậm rãi cầm cameras đến gần giường, nàng giơ cameras lên, điều chỉnh tốt góc độ, sau đó đè xuống chụp. Đột nhiên, một chất lỏng nóng nóng chảy ra từ mũi. Hứa Thiên Ái luống cuống tay chân bỏ cameras vào túi áo ngủ, dùng tay sờ lên mũi - – là máu! Nàng, nàng, nàng cư nhiên lại chảy máu mũi khi nhìn thấy nam nhân ! Trời, có phải có khoa trương quá hay không ? Nàng có phần bối rối đi đến phòng khách, tìm bông ngăn máu mũi tiếp tục chảy. Xem ra Tư Hiên Dật thật sự không phải là “Sắc lang”, nàng mới gọi là “Sắc nữ”
Lại trở về phòng Tư Hiên Dật , Hứa Thiên Ái lấy cameras từ túi áo ra, chọn vị trí tốt, lại điều chỉnh tốt góc độ. Mong là bây giờ không xảy ra chuyện gì nữa, hai cái lỗ mũi duy nhất đã bị nàng đè lại bằng bông gòn, không còn gì nữa !!!
Tay nhanh chóng bấm xuống …
Hay quá, nàng đã có 1 tấm hình của hắn. Cho dù hắn không còn ở bên cạnh nữa, lúc nào nàng cũng có thể nhìn thấy hắn …
- -%%%※%%% – -
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thiên Ái lấy ba lô, về trước cửa nhà.
Buổi sáng, khi ăn điểm tâm, nàng nói với hắn nàng phải về nhà, hắn không nói gì, vẫn ăn điểm tâm như thường ngày, chỉ là sau khi ăn sáng xong, hắn cố chấp muốn đưa nàng về nhà, sau đó mới đi học. Hắn – - đôi khi thật sự là cực kì săn sóc …
Lấy chìa khoá ra, vừa đi vào trong nhà, túi còn chưa đặt xuống đã bị ”cầu thịt” ôm lấy, “Ái Ái, rốt cuộc con cũng trở về, mẹ nhớ con quá nha!” Trầm Anh ôm lấy Hứa Thiên Ái, giãi bày nỗi khổ tương tư
“Mẹ – - mẹ có thể buông trước được không, con không thở nổi.” Hứa Thiên Ái dùng cả 2 tay, muốn đẩy Trầm Anh ra
“Con thật vô tình, có vẻ con không hề nhớ đến mẹ nữa!” Trầm Anh che mặt, nức nở chỉ trích nói : “Con có biết mấy ngày nay mẹ nhớ con khổ ra sao không ?”
Thật … Đúng là hành động thối nát, muốn khóc thì khóc cho giống đi, tốt xấu cũng nên phòng bị thuốc nhỏ mắt, như vậy mới có sức thuyết phục. Hứa Thiên Ái bất đắc dĩ nhìn cha của mình mặt mọc đầy râu, giống hệt vượn Bắc Kinh, “Cha, chaxem đi ! Mẹ lại đang làm cái gì ?”
“Không có gì, chẳng qua là mẹ con vừa viết xong một tiểu thuyết bi kịch, còn chưa đi ra từ tiểu thuyết.” Hứa Tự Lập giải thích.
Thì ra là thế, nàng có thể hiểu, tình cảm của mẹ đúng là quá phong phú ! “Được rồi, mẹ, con cũng rất nhớ mẹ, có thể buông con ra chưa, con phải về phòng thu thập đồ đạc.”
“Ái Ái, mẹ đói quá a !” Trầm Anh ngước mặt, khuôn mặt đầy chờ mong nhìn Hứa Thiên Ái. Hu, mấy ngày Ái Ái không ở, một ngày nàng sống như một năm, đồ ăn bên ngoài thật sự quá khó ăn
“Mẹ, con vừa về, mẹ không thể cho con nghỉ một lát sau ?” Chẳng lẽ nàng ở nhà cũng chỉ để làm cơm ?!
“Nhưng điểm tâm mẹ vẫn chưa ăn nha!” Trầm Anh chưa từ bỏ ý định nói
“Mẹ có thể gọi điện thoại đặt đồ ăn” Dù sao không đói chết là được
“Nhưng đồ ăn bên ngoài thật là khó ăn. Mẹ yêu nhất là món ăn do Ái Ái làm”
Ác! Ngữ khí mẹ nói chuyện làm – - nàng như sắp ói ra. Cho dù chung sống nhiều năm như vậy, nhưng đôi khi nàng thật chịu không nổi, thật không biết cha làm sao có thể hạ quyết tâm mà cưới mẹ được. “Này, cha, cha mau đến nói giúp con.” Hứa Thiên Ái phát ra tin tức SOS với Hứa Tự Lập
“Cha thật sự rất muốn giúp con, nhưng – - Ái Ái, cha cũng đói, con vào phòng bếp làm chút gì ăn đi a”
“Hí – -” Bây giờ rốt cuộc nàng cũng biết tại sao, bọn họ căn bản là cá mè một lứa.
Dưới hai cặp mắt tha thiết chờ đợi, Hứa Thiên Ái bị ép mặt tạp dề, đi vào phòng bếp, bắt đầu cuộc sống trong phòng bếp của mình …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.