Chỉ Riêng Mình Em

Chương 17

Vân Nã Nguyệt

27/02/2020

Mỗi lần Nghênh Niệm và Nghênh Chiếu Quốc gặp nhau là lại ầm ĩ, người nhà họ Nghênh đã quen với chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Gia Thụ dám đứng ra. Hơn nữa, Nghênh Chiếu Quốc luôn yêu thương đứa cháu ngoại này, trách sao ông ấy lại giận đến thế.

Nghênh Chiếu Quốc giận đến nỗi nói không nên lời, "Con... con...!"

Giang Gia Thụ quyết tâm đứng cùng chiến tuyến với Nghênh Niệm, lần đầu ngỗ nghịch với ông, cậu cụp mắt nói, "Ông ngoại, bọn con có việc nên đi trước."

Dứt lời, cậu kéo tay áo của Nghênh Niệm, hai người cùng nhau rời đi.

Ra khỏi cửa, hai người đi đến khu ẩm thực gần trường Thất Trung. Lúc nãy Giang Gia Thụ và Nghênh Niệm chưa ăn được bao nhiêu nên có hơi đói, thế là hai anh em càn quét từ đầu đường đến cuối phố.

Hai người tìm một nơi để hóng gió, dựa vào lan can, Nghênh Niệm hỏi, "Anh không sợ bị ông nội mắng à?"

Giang Gia Thụ vừa gặm xiên que vừa trả lời, "Trẻ không xông pha, già ngồi hối hận."

Lần đầu tiên cậu ở góc độ khách quan đứng về phía Nghênh Niệm, tranh chấp với Nghênh Chiếu Quốc, cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận đợc sự ngang ngược của ông ngoại gần đến thế.

Má ơi! Lưng cậu đến giờ vẫn còn đau đây này, nếu cây gậy ba-toong đó mà đánh lên người một cô gái như Nghênh Niệm, cậu thật không dám nghĩ đến. Ông ngoại ra tay ác quá!

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Giang Gia Thụ hỏi, "Ngày mốt em có rảnh không? Đi chơi đi."

Cô không do dự mà trả lời ngay, "Không rảnh."

"Em định làm gì?"

"Đi xem thi đấu."

Suýt nữa Giang Gia Thụ đã nhảy dựng lên, "Em lại đi nữa à? Anh chỉ nghĩ em đi xem một vài trận là xong, đừng nói với anh là trận nào em cũng đi nhé?"

Nghênh Niệm đáp, "Đúng vậy."

"..." Giang Gia Thụ không nói nên lời.

Xem ra cô rất để ý đến tên tuyển thủ họ Dụ kia? Trong lòng Giang Gia Thụ rất khó chịu. Có anh trai đẹp trai ngời ngời trước mặt, sao mắt nhìn đàn ông của con bé không được soi sáng miếng nào thế?

Vì style của cậu không giống với Dụ Lẫm Nhiên, Giang Gia Thụ bỗng dưng có cảm giác tủi thân là anh trai nhưng không được công nhận.

Nhưng ngẫm lại, tên họ Dụ kia cũng không cùng style với anh ruột Nghênh Niệm, cậu nhanh chóng lấy lại cân bằng.

Giang Gia Thụ biết người như Nghênh Niệm có đôi khi bướng như lừa, chỉ có thể xuôi theo chứ không thể vuốt ngược, nếu nói chuyện với cô thì cô sẽ vui hơn.

"Em chơi game sao rồi, lên cấp mấy? Hoàng kim chưa?"

"Chưa."

"Xùy." Giang Gia Thụ giễu cợt, "Gà mờ thế, anh bảo để anh dạy cho mà còn không chịu."

Nghênh Niệm đã được chỉ dạy bởi tuyển thủ chuyên nghiệp, không cam lòng yếu thế, "Là do tôi ít chơi thôi, có biết thế nào gọi là đã giỏi càng muốn giỏi hơn không? Anh chưa chắc đã giỏi bằng tôi!"

"Đấu thử không?"

"Đấu thì đấu!"

Giang Gia Thụ đưa khăn giấy cho Nghênh Niệm lau tay, nói với cô, "Vậy đến nhà anh đi, anh đi lấy cục sạc dự phòng đã, điện thoại anh sắp hết pin rồi. Gần nhà anh có một quá cà phê internet khá đẹp, chơi xong rồi anh đưa em về nhà."

Nghênh Niệm không phản đối.

Hai người đón xe đi về nhà Giang Gia Thụ, trả tiền xong, hai người xuống xe đi bộ về nhà. Đi được nửa đường, Giang Gia Thụ nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Nghênh Niệm khó hiểu, "Sao thế?"

"Không có gì. Là... mẹ anh gọi điện, nói ba mẹ về nhà rồi, đang nấu đồ ăn khuya cho anh."

Nghênh Niệm suy nghĩ, "Nếu không tiện thì thôi vậy."

Giang Gia Thụ có hơi do dự, vỗ tay nói, "Ấy! Đã tới cửa rồi thì đi thôi!" Vừa đi cậu vừa dặn dò cô, "Nếu mẹ anh có nói gì khó nghe thì em đừng có cãi nhau với bà ấy. Nể mặt anh chút nhé, anh nhất định sẽ che miệng mẹ lại!"

Nghênh Niệm cười cười, coi như nể tình cậu, "Được thôi."

Hai người cùng vào cửa.

"Mẹ --"

Giang Gia Thụ vừa thay giày vừa lấy dép đi trong nhà ra cho Nghênh Niệm thay, đôi dép màu hồng, đáng yêu vô cùng.

Cô nhỏ Nghênh Niệm nghe thấy thì từ phòng bếp đi ra đón, "Về rồi à? Con..." Nhìn hai người đứng trước cửa, cô nhỏ ngẩn người. Cô mặc tạp dề, cả phòng tràn ngập mùi đồ ăn, "... Nghênh Niệm ấy à."

Nghênh Niệm gật đầu, "Con chào cô."

"Con về lấy đồ rồi tụi con đi liền!" Giang Gia Thụ nói.

"Ra ngoài hả, đi đâu?"



"Không đi đâu cả, ra ngoài chơi xíu, bọn con sẽ về sớm thôi."

"Mẹ nấu bữa khuya cho con nè."

"Con về rồi ăn!"

"Về mới ăn? Về là nguội hết."

"Vậy..."

Thấy Giang Gia Thụ khó xử, Nghênh Niệm bèn nói, "Anh ăn xong rồi đi, tôi ngồi đây chờ."

Giang Gia Thụ nhìn cô rồi lại nhìn mẹ mình, đành gật đầu.

Nghênh Niệm ngồi ngay ngắn trên sofa ở phòng khách, Giang Gia Thụ đi lên lầu lấy đồ, dượng chắc là đang ở trong thư phòng nên không xuất hiện ở đây, cô cũng không muốn làm phiền dượng. Cô nhỏ vừa dứt lời thì lại đi vào phòng bếp.

Không lâu sau, Giang Gia Thụ đi xuống lầu, ngồi vào bàn ăn.

Trên bàn đặt sẵn một tô mì Dương Xuân nóng hôi hổi. Cậu đang định cầm đũa lên xử thì cô nhỏ bưng một tô sứ trắng từ phòng bếp đi ra.

Đặt tô lên bàn, cô nhỏ cất giọng, "Nghênh Niệm, đến đây ăn nè con!"

Nghênh Niệm đang ngồi yên, nghe cô nhỏ gọi thì sửng sốt, vâng lời bước qua thì thấy trong tô sứ trắng có rất nhiều hoành thánh, hành lá rải đều trên mặt, trông rất hấp dẫn.

Cô thất thần ngồi xuống, muỗng được đặt bên cạnh. Cô nhỏ lại bưng chén xì dầu đặt trước mặt cô, nói, "Cô nhớ con không thích ăn mì, mẹ con nói con thích ăn tôm nõn, vừa hay hoành thánh tôm nõn cô gói lần trước còn một túi ở nhà... Con không thích dấm mà chỉ thích xì dầu đúng không? Con nếm thử rồi nêm thêm nhé..."

Giang Gia Thụ thấy cô bất động một buổi, nhỏ giọng hỏi, "Sao lại không ăn?"

Nghênh Niệm mấp máy đôi môi.

Đúng là cô không thích ăn mì, thích tôm nõn, thích sủi cảo, hoành thánh, không thích dấm, lúc ăn mấy món có nước thì thích thêm xì dầu, cô cũng rất thích hành lá.

Cô nhỏ toàn làm những món cô thích.

Chắc là cô nhỏ nghe mẹ cô nói, nhưng không ngờ bà lại nhớ kỹ như thế.

Im lặng một lúc lâu, Nghênh Niệm ngẩng đầu, cất giọng gọi, "Cô nhỏ --"

Cô nhỏ nghe thấy nên quay đầu lại.

Cô nói nhỏ, "Lần trước cãi nhau với ông nội, không phải con cố ý mắng anh Gia Thụ đâu. Lúc ấy con giận quá, mà anh Gia Thụ lại đứng gần con... Con xin lỗi, cô và dượng đừng giận con nha."

Cô nhỏ sững sờ đứng trước cửa phòng bếp.

Giang Gia Thụ càng nghiêm trọng hơn, suýt chút nữa cậu bị sặc, không chỉ giật mình bởi câu "anh Gia Thụ" của Nghênh Niệm, cậu còn hoảng sợ bởi thái độ nhận lỗi của cô.

Nghênh Niệm và ông ngoại ầm ĩ bao nhiêu năm nay, có bao giờ thấy cô cúi đầu chịu thua? Cả nhà họ Nghênh có ai nghe cô nói "xin lỗi" bao giờ?

Đây đúng là lần đầu tiên.

"... Không có gì." Cô nhỏ thở dài rồi cười nói, "Cô mắng Gia Thụ không phải vì con, mà là cô hi vọng nó có thể giống con, học hỏi điểm tốt của con, vì cô sợ nó thua kém người khác. Cô biết con và mẹ cũng không dễ dàng gì..."

Không chờ Nghênh Niệm mở miệng, cô nhỏ đã nói tiếp, "Được rồi, tranh thủ còn nóng thì ăn nhanh đi. Hai đứa còn định ra ngoài chơi mà, đi sớm về sớm, khuya quá thì không an toàn đâu."

Nói xong bà đi vào phòng bếp rửa chén.

Nghênh Niệm cầm muỗng ăn hoành thánh.

Giang Gia Thụ gắp một đũa mì lớn, "Sao, mẹ anh nấu ngon không?"

Nghênh Niệm lườm cậu, "Có ngon cũng không phải anh nấu, đắc ý cái gì!"

Giang Gia Thụ vẫn mặt dày mà cười, Nghênh Niệm không thèm để ý đến cậu, yên lặng ăn hoành thánh.

Vỏ hoành thánh dai, thịt tôm lại tươi ngon.

Cô múc từng muỗng từng muỗng, những nếp gấp trong lòng cũng đã được sự ấm áp này vuốt phẳng ra.

...

Nghênh Niệm và Tiêu Tiêu không đặt cùng khách sạn, nguyên nhân là do công việc của Tiêu Tiêu tạm thời nhiều lên, không chắc có đi được không, đến khi trước thi đấu một ngày cô ấy mới giải quyết hết mọi chuyện, vé vào cổng suýt nữa cũng bị hủy...

Vì đang trong kỳ nghỉ hè nên khách du lịch khá đông, chờ Tiêu Tiêu đặt phòng thì khách sạn chỗ Nghênh Niệm đã không còn phòng trống.

Không ở cùng khách sạn cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của bọn họ, Nghênh Niệm và Tiêu Tiêu chuẩn bị gặp mặt đâu vào đấy, sau đó tập hợp với nhóm bạn, xác nhận đã nhận được toàn bộ bảng đèn, Nghênh Niệm thực hiện lời hứa lúc trước của mình, mời mọi người một bữa cơm.

Trận thi đấu hôm đó, cả đám người sục sôi ý chí chiến đấu hẳn lên, ở hội trường cổ vũ SF. Bảng đèn của bọn họ được thiết kế rất đặc biệt. Lúc các thành viên SF ra sân đều nhìn về phía khán đài, Dịch Thận còn vui vẻ vẫy tay với bọn họ.

Một trận thi đấu nhẹ nhàng kết thúc với chiến thắng của SF. Nghênh Niệm vô cùng thỏa mãn, nếu không phải trời đã khuya, có lẽ cô sẽ cùng mọi người trong nhóm đi quẩy ăn mừng.

Cũng có mấy người rủ đi ăn khuya, Tiêu Tiêu đồng ý nhưng Nghênh Niệm lại khéo léo từ chối.

"Niệm Niệm không đi hả em?"



"Dạ không, mọi người đi ăn đi, em về ngủ một giấc thật đã!"

Tuy Tiêu Tiêu muốn kéo cô đi cùng, nhưng thấy cô không hăng hái cho lắm nên cũng không ép nữa.

Nghênh Niệm bắt xe về khách sạn, nằm nghỉ ngơi khoảng hai phút, đang định đi rửa mặt thì bỗng nhiên nghe một tiếng "bụp", đèn đóm đều bị tắt, cả căn phòng tối đen như mực.

"... Ôi!"

Nghênh Niệm cầm điện thoại mở đèn pin đi đến xem thử công tắc điện, nhưng bấm thế nào cũng không mở đèn được. Không còn cách nào khác, cô đành phải gọi cho nhân viên khách sạn.

Quản lý cho người đến xem, sau khi kiểm tra xong thì phát hiện ra đường dây điện trong phòng bị hư.

Nghênh Niệm hỏi, "Liệu sẽ sửa xong trong tối nay chứ?"

"E là không được..."

Nghênh Niệm đau đầu, "Vậy thì giúp tôi đổi một phòng khác nhé."

"Thật xin lỗi, khách sạn của chúng tôi hiện đã hết phòng." Quản lý liên tục cúi đầu, áy náy nói.

"Vậy phải làm sao đây? Phiền anh xử lý giúp tôi."

Sau khi suy nghĩ, quản lý nói, "Xin cô chờ một lát!" Anh ta cầm bộ đàm nói mấy câu, sau lại bảo Nghênh Niệm chờ chút.

Mấy người đứng trước cửa phòng, giữa căn phòng tối đen và hành lang sáng đèn như có một làn ranh giới rõ ràng.

Ba phút sau, chờ bên phía tổng đài trả lời, cuối cùng quản lý cũng nở nụ cười, đi đến thương lượng với Nghênh Niệm, "Chỗ chúng tôi đã hết phòng, nhưng ở chi nhánh khác vẫn còn phòng trống. Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ đưa cô đến đó, đổi cho cô một phòng cao cấp hơn, cô thấy thế nào?"

Nghênh Niệm không thích chiếm hời từ người khác, "Phòng giống vậy là được rồi, nếu không có, thiếu bao nhiêu tôi sẽ bù."

Quản lý nghe thế thì vội cám ơn. "Không cần đâu ạ, đây là trách nhiệm của phía khách sạn, làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của cô, chúng tôi phải chịu trách nhiệm mới đúng."

Nói vài câu, Nghênh Niệm thu dọn đồ đạc bỏ vào túi, rồi đi theo bọn họ.

Tài xế khách sạn đưa Nghênh Niệm đến khách sạn khác, đi khoảng ba mươi phút là đến nơi. Nhân viên hai bên đã liên hệ với nhau nên lúc Nghênh Niệm vào thì có người chạy ra đón, giúp cô làm thủ tục nhận phòng, sau đó đưa cô lên lầu.

Phòng cô ở tầng bảy, số phòng 706, Nghênh Niệm quét thẻ phòng mở cửa, bật điện, kiểm tra thiết bị đầy đủ rồi mới để nhân viên đi.

Cô đeo túi xách đi vào phòng, đặt đồ xuống, đảo mắt một vòng thì không thấy móc khóa con bê bằng nhung treo trên ba lô của mình, cô kêu lên, xoay người đi tìm, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy con búp bê rớt ở ngoài hành lang, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhặt con búp bê lên, Nghênh Niệm định đứng dậy thì trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói

"Nghênh Niệm...?"

Cô ngẩng đầu, có hai người đang đi tới chỗ cô, vừa khéo, là Dịch Thận và huấn luyện viên của SF.

Cô kinh ngạc, "Hai người..."

Dịch Thận hỏi, "Em cũng ở đây hả?"

Cô gật đầu, "Lúc trước em ở chỗ khác, nhưng đèn phòng em bị hỏng, bên kia không còn phòng trống nên quản lý đổi sang khách sạn bên này cho em."

"Đúng là khéo thật!" Dịch Thận cười hì hì.

Nghênh Niệm cũng thấy thế, "Đúng vậy."

Huấn luyện viên vẻ mặt ôn hòa, chen vào, "Em đến xem thi đấu hả?"

"Dạ." Cô dừng một lát rồi nói vội, "Hôm nay mọi người chơi rất hay!"

Huấn luyện viên và Dịch Thận luôn miệng khiêm tốn.

Nói chuyện một lát, Nghênh Niệm mới hỏi, "Hai người tính ra ngoài hả? Nếu vậy em không làm phiền nữa." Cô đứng sang bên nhường đường.

Dịch Thận định nói gì đó nhưng cuối cùng rồi thôi, vẫy tay với cô rồi cùng huấn luyện viên rời khỏi.

Cô cầm con búp bê đi vào phòng, nằm uỵch xuống giường, vừa thấy may mắn, lại vừa tiếc nuối.

May là Dụ Lẫm Nhiên cũng ở khách sạn này, tiếc là không được gặp anh.

Nằm trên gường chơi điện thoại, cảm thấy có hơi hài lòng bèn đứng dậy đi rửa mặt. Cẩn thận rửa mặt mười phút, sau khi đánh răng thật sạch và rửa mặt thật kỹ, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Cô lau mặt xong xuôi, đi đến nhìn vào mắt mèo thì thấy Dịch Thận đang đứng trước cửa.

Nghênh Niệm vội vàng mở cửa ra, "Có chuyện gì thế ạ?"

Dịch Thận cười nói, "Đội chúng tôi đang ăn liên hoan dưới lầu, em muốn đi cùng không?"

***

Vì đã giải quyết hiểu lầm nên mình sẽ để xưng hô giữa Nghênh Niệm và Gia Thụ là anh – em cho nó tình củm nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Riêng Mình Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook