Chương 4: Bên chị
Hanuri0123
27/05/2022
Đã 2 tháng từ ngày hai người hẹn hò bí mật với nhau. Càng lúc càng khắng khít nhưng vẫn biết chừng mực là gì. Nó càng lúc càng thể hiện độ chững chạc của mình, chị cũng quan tâm nó nhiều hơn. Chính điều đó càng làm họ muốn gắng bó với nhau hơn.
Nhưng yêu thì yêu, chuyện công ra công, tư ra tư. Ba mẹ nó bên Mỹ vẫn chưa giải quyết xong nên chưa về được, anh rể đi công tác về sớm hơn, nó ở bất tiện. Sẵn đó, chị Quỳnh cũng sống một mình nên nó dọn hẳn qua đấy ở.
- -------------------
Ở nhà chị thì người yêu phải được chăm chứ, chăm từ đầu đến chân, chăm nhất là mông nhé! Cứ hễ không hiểu bài, đã có chị giảng. Không thuộc bài, cũng đã có chị giảng... đạo hic rồi cho một trận tê tái. Trước khi nó tới ở với chị, chị cũng cảnh cáo nó rồi nhưng vì tình yêu ai cũng mù quáng, biết sao giờ...
- Này nhé, ở đây có chị rồi mà còn học không ra gì là chị cho ăn cây đấy nhé. Học mấy động tác khám bệnh cho chuẩn đi nhé! Sắp tới kiểm tra rồi, làm sao cho chị thấy được thì làm nghe chưa?
- Dạ dạ dạ, em biết rồi, yêu chị áp lực ghê á huhu...
- Thôi được rồi, tôi biết cô ăn vạ thôi. Cũng thấy dạo này cố gắng, tí nữa chị dẫn đi chơi. Chịu chưa? - xoa xoa xoa đầu nè!
- Yay nhất chị yêu của em.
- -------------------
Mấy môn chị dạy, nó học tốt lắm, không chê vào đâu được. Nhưng hễ tới mấy môn ất ơ, nó lại chễnh mảng nhất là mấy môn học bài. Cuối kì, nó cũng thi đậu qua khoa chị. Bảng điểm cũng được trả về. Chị sẵn dịp đi ngang giáo vụ, nghe nói có bảng điểm, liền lấy đem về.
Đập vô mắt chị là những con điểm cao chót vót nhưng phía dưới là hai môn điểm không được cao lắm. Tan ca, chị liền về nhà hỏi tội nó.
- Khanh, ra chị bảo. - vừa nghe thôi đã thấy chị đang tức tối.
- Dạ chị kêu em.
- Em đọc coi trong đó ghi gì?
- Em...
Nó đọc xong, tay run lên từng hồi. Yêu này đau khổ quá, em đổi người yêu được không? Dĩ nhiên ít nhất trước khi đổi thì em phải ăn đòn trận này rồi tính tiếp.
- Chị dặn em học bài mà để hai môn kia như thế à? Dạo này ở nhà với đi học, chị dễ quá nên em nhờn đúng không? - lại là giọng điệu nghiêm khắc của những ngày đầu gặp chị, nó nhớ lại vẫn còn thấy sợ, biết sợ bây giờ thì muộn quá rồi.
- Em... xin lỗi... - âm lượng này nhỏ nhưng đủ để chị nghe và thấy bực thêm...
- Đi lên lầu tìm cây roi mọi khi, đem ra để lên giường đi rồi nằm sấp lên đó, chị khoá cửa nhà xong lên chưa thấy thì em liệu hồn.
- Dạ... hic...
Chẳng chút màn đến ai kia đang rơi lệ. Chị cứ thế dửng dưng làm việc của mình. Nó sợ người "cô" này lại nổi nóng thì toang nên vội quệt nước mắt, lên lầu tìm cây roi.
Cây roi mây chị để trong ngăn bàn, thường ngày dạy nó học, chị chỉ để doạ nhưng nay là thật rồi, không phải mơ! Con nhỏ để cây roi lên bàn, trèo lên giường nằm sấp xuống, chưa đánh roi nào mà cơ thể tự sinh từng đợt run lên đến lạ.
Nhã Khanh úp mặt vào hai tay, đôi chân em thon và dài, nhìn con người nhỏ nhắn ấy, chị chẳng muốn phải làm em đau... nhưng mà... phải phạt cho nhớ. Chị tiến đến cầm cây roi lên, nhịp nhịp lên mông cô người yêu đang run sợ kia.
- Nhã Khanh! Chị nói em phải ôn bài bao nhiêu lần rồi? Nói chị nghe?
- Dạ... ngày... nào chị cũng nhắc em... - nó như tự đưa mình vào tròng của chị nhưng sự thật là thế mà.
VỤT... Chát... AAA... hiccc
- Bỏ tay ra, Khanh! - chị gằng giọng.
- Em đau mà chị, phạt cái khác đi chị!
Cô bé cứ thế mà oà lên khóc nức nở, mặt cắt không còn giọt máu. Tay cứ thế liên tục mà xoa. Roi này là nhất thời quá giận nên Khánh Quỳnh mới đánh mạnh thế dù chị biết nó sợ đòn nhất trên đời này.
- Chị nói bỏ tay ra trước khi chị trói em lại! - giọng điệu này băng lãnh quá.
Cuối cùng, cô nhóc cũng chịu bỏ tay ra khỏi mông. Biết chị không tha nhưng không giận được. Là nó sai mà!
- Chị phạt lần này mỗi môn 10 roi, 2 môn là 20 roi nghe chưa? Cho tay xuống, chị khẽ ráng chịu! Nếu em quên lần bị khẽ tay đau thế nào thì cứ cho xuống thử, xem chị có đánh sưng tay em không!
- Dạ... em nghe... hic...
Doạ đánh sưng tay bé con nhưng thực chất chỉ là sợ bé con bị đánh trúng tay nên mới nói thế. Cây roi vẫn nhịp nhịp, chị đang lưỡn lự gì đó trong khi nó hồi hộp đến khó thở.
- Chị... sao chị nhịp hoài vậy, em sợ... hức...
Vụt... Chát... Aaa... Chị... - em nói vậy chỉ để chị thấy thương mà không đánh mà. Huhu sao chị nỡ nào đánh mạnh vậy? Con nhỏ còn chưa kịp hoàn hồn thì dấu roi liền tạo nên một lằn đỏ sưng tấy, đau buốt trên mông.
- Thể theo yêu cầu của em rồi đó, nằm ngay ngắn lại.
- Chị... nhẹ... nhẹ... đau quá... oaa... - Dù biết là đau nhưng tay em vẫn bấu víu tấm trải giường, nếu nó có tri giác chắc cũng sẽ đau lắm. Nước mắt nó cứ thế không ngừng rơi!
Chát... chát... xin xỏ... Aa
Chát... Aaa... chát... hư này...
Chát... không nghe... chát... lời chị... oaa
- Chị... đau... dừng lại tí đi chị, em chịu hết nỗi rồi... hic...
Từ bé tới giờ, lúc nào cũng được cưng chiều, dẫu Mẫn Vy có nghiêm khắc với nó cỡ nào, trước giờ cũng chưa từng dùng roi dạy nó. Lần đầu bị đòn thế này quả là không quen, nó cứ gào lên mà khóc.
- Kéo quần xuống! - chị dừng roi, đợi nó thực hiện yêu cầu của mình.
- Em không kéo đâu, đau lắm! Chị... em xin lỗi mà, em biết em sai rồi!
Nó quay hẳn người sang bên rồi bù lu bù loa với Khánh Quỳnh nhưng nàng có vẻ chẳng bận tâm đến điều đó. Liền tiến đến đè con nhỏ xuống rồi tuột cả hai lớp quần nó ra.
- Chị... oaaa... - nó cản, nhưng cản không lại. Mông cứ rát lên từng đợt, chỉ khóc thôi cũng đủ làm nó yếu sức, tay chân bủn rủn rồi.
- Nằm ngay lại trước khi em no đòn hôm nay với chị.
Bây giờ em làm gì cũng kèm theo tiếng nấc đến tội. Cơ thể bé nhỏ ấy cố sức nhích sang gần chị một tí cho thẳng lại, mông cứ thế mà trần trụi, từng roi bắt đầu hiện rõ lên... kèm theo sự đau rát!
Chát... chát... chát... chát... ĐAUU - em thét lên
Chát... chát... chát... chị tha cho em đi chị, đau quá...
Mỗi roi giáng xuống là một lần nó hét đến chói tai, từng roi trôi qua là một lần mông nó thêm 1 đường sưng tấy nổi lên. Thật sự đau không chịu được, cả người nó tuôn mồ hôi, nước mắt không ngừng tuôn. Chị chẳng quan tâm, cứ thế mà đánh!
Chát... chát... chát...
- Chị... đừng đánh nữa mà... - giữa lúc cây roi giáng xuống, nó đau quá mà bật quỳ lên, nhìn nó khóc, chị cũng xót trong lòng.
- Nằm lại, còn 3 roi là xong rồi. Mau hay muốn chị hét lên mới chịu nghe!
- Chị... chị ghét em tới vậy hả? Oaaaaaaaa... - con nhỏ líu ríu nằm lại, từng chữ nó nói như dao đâm vào lòng chị. Nó cũng biết mình lỡ lời rồi nên nín bặt, cắn môi mà chịu đòn.
Chát... chát... chát... Aaa... hức...
Chị ném cây roi xuống đất rồi bỏ ra ngoài mặc cho nó nằm đó khóc nấc lên, hai tay nhỏ bây giờ mới dám cho ra sau mà xoa. Nó ôm mông không rời cho đến khi ngủ say mới buông tay.
Chị nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa nhìn xem nó thế nào. Chị hiểu tính người yêu, đang dỗi, thể nào cũng không cho đụng vào người nên đành đứng nhìn em gặm nhắm cơn đau ấy một lát. Lời nói của em, cô biết đó là nhất thời nên cũng chẳng giận lắm. Ngược lại thấy em đau đến quằn quại, cô lại giận... nhưng là giận bản thân!
Nó ngủ say rồi, chị mới bước vào lau mặt, lau lưng cho. Nhìn đến mông thì ôi thôi, không còn gì để nói. Lúc nãy chị đánh hăng quá, roi này chồng lên roi kia, bầm tím!
Chị dùng khăn lạnh chườm lên cho nó giảm đau. Ngã người lên giường cạnh người yêu, tay cứ thế mà xoa lưng cho cô bé dễ ngủ. Được một lát, khăn rời khỏi mông cũng là lúc nó tỉnh dậy...
- Aaa... đau...
- Chị xin lỗi. Để chị thoa cho nhé!
- Ai cần chị xoa, em tự làm được! - dỗi đi nhé, chị cho thêm trận nữa thì đừng bảo do xui.
- Thật không, vậy chị đi đây. Thuốc trên bàn, em nhớ thoa đó. - chị toan đứng dậy thì bị nó rị áo.
- Chị... oaaa... em nói vậy mà chị bỏ đi thật hả? - thấy con nhỏ khóc tới vậy mà chị còn làm mặt lạnh.
- Thôi được rồi, thương em nhất được chưa? Hơi rát một tí, chị thổi cho hết đau.
- Dạ...
Dù đã cố gồng người lên chịu nhưng nó không thể. Chị vừa chạm vào, nó đã giật thót người làm bà cô này phải kiềm lại mới xoa xong. Lại lau nước mắt cho con bé đợt nữa rồi xoa lưng cho nó ngủ. Mông cứ để thế, chị chẳng cho mặc quần vào sợ nó lại đau.
- Chị...
- Hửm, sao? Ngủ đi, chị xoa cho này! - đánh xong thì cũng xong rồi, phạt thế cũng đủ rồi, chị liền ôm nó vào lòng mà dỗ ngọt.
- Chị... lần sau đừng phạt em cái đó nữa được không? Em đau... - cứ ấp úng mãi rồi cũng thốt ra lời.
- Ừ, nếu em ngoan. Còn không ngoan thì em tự hiểu, làm quen đi, em mà còn quậy là sau này còn bị đòn dài dài.
- Thôi, đau lắm, em sẽ ngoan mà.
- Ừ ngoan thì tốt, đánh em, chị cũng mỏi tay mà, đã thế còn đau lòng! - tay hết xoa lưng lại chuyển lên xoa đầu, hơi ấm từ chị cứ lan qua nó. Ôm em yêu vào lòng thế này thì ấm quá!
Được chị ôm vậy, nó cũng dần quên đi cái đau trên mông mà chìm vào giấc ngủ. Tay chị vẫn xoa xoa nhẹ nhàng cho bé con. Chặng đường phía trước, có lẽ em phải thay đổi nhiều để tốt lên rồi, nếu không chắc hẳn em sẽ còn bị đòn dài dài.
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123
Nhưng yêu thì yêu, chuyện công ra công, tư ra tư. Ba mẹ nó bên Mỹ vẫn chưa giải quyết xong nên chưa về được, anh rể đi công tác về sớm hơn, nó ở bất tiện. Sẵn đó, chị Quỳnh cũng sống một mình nên nó dọn hẳn qua đấy ở.
- -------------------
Ở nhà chị thì người yêu phải được chăm chứ, chăm từ đầu đến chân, chăm nhất là mông nhé! Cứ hễ không hiểu bài, đã có chị giảng. Không thuộc bài, cũng đã có chị giảng... đạo hic rồi cho một trận tê tái. Trước khi nó tới ở với chị, chị cũng cảnh cáo nó rồi nhưng vì tình yêu ai cũng mù quáng, biết sao giờ...
- Này nhé, ở đây có chị rồi mà còn học không ra gì là chị cho ăn cây đấy nhé. Học mấy động tác khám bệnh cho chuẩn đi nhé! Sắp tới kiểm tra rồi, làm sao cho chị thấy được thì làm nghe chưa?
- Dạ dạ dạ, em biết rồi, yêu chị áp lực ghê á huhu...
- Thôi được rồi, tôi biết cô ăn vạ thôi. Cũng thấy dạo này cố gắng, tí nữa chị dẫn đi chơi. Chịu chưa? - xoa xoa xoa đầu nè!
- Yay nhất chị yêu của em.
- -------------------
Mấy môn chị dạy, nó học tốt lắm, không chê vào đâu được. Nhưng hễ tới mấy môn ất ơ, nó lại chễnh mảng nhất là mấy môn học bài. Cuối kì, nó cũng thi đậu qua khoa chị. Bảng điểm cũng được trả về. Chị sẵn dịp đi ngang giáo vụ, nghe nói có bảng điểm, liền lấy đem về.
Đập vô mắt chị là những con điểm cao chót vót nhưng phía dưới là hai môn điểm không được cao lắm. Tan ca, chị liền về nhà hỏi tội nó.
- Khanh, ra chị bảo. - vừa nghe thôi đã thấy chị đang tức tối.
- Dạ chị kêu em.
- Em đọc coi trong đó ghi gì?
- Em...
Nó đọc xong, tay run lên từng hồi. Yêu này đau khổ quá, em đổi người yêu được không? Dĩ nhiên ít nhất trước khi đổi thì em phải ăn đòn trận này rồi tính tiếp.
- Chị dặn em học bài mà để hai môn kia như thế à? Dạo này ở nhà với đi học, chị dễ quá nên em nhờn đúng không? - lại là giọng điệu nghiêm khắc của những ngày đầu gặp chị, nó nhớ lại vẫn còn thấy sợ, biết sợ bây giờ thì muộn quá rồi.
- Em... xin lỗi... - âm lượng này nhỏ nhưng đủ để chị nghe và thấy bực thêm...
- Đi lên lầu tìm cây roi mọi khi, đem ra để lên giường đi rồi nằm sấp lên đó, chị khoá cửa nhà xong lên chưa thấy thì em liệu hồn.
- Dạ... hic...
Chẳng chút màn đến ai kia đang rơi lệ. Chị cứ thế dửng dưng làm việc của mình. Nó sợ người "cô" này lại nổi nóng thì toang nên vội quệt nước mắt, lên lầu tìm cây roi.
Cây roi mây chị để trong ngăn bàn, thường ngày dạy nó học, chị chỉ để doạ nhưng nay là thật rồi, không phải mơ! Con nhỏ để cây roi lên bàn, trèo lên giường nằm sấp xuống, chưa đánh roi nào mà cơ thể tự sinh từng đợt run lên đến lạ.
Nhã Khanh úp mặt vào hai tay, đôi chân em thon và dài, nhìn con người nhỏ nhắn ấy, chị chẳng muốn phải làm em đau... nhưng mà... phải phạt cho nhớ. Chị tiến đến cầm cây roi lên, nhịp nhịp lên mông cô người yêu đang run sợ kia.
- Nhã Khanh! Chị nói em phải ôn bài bao nhiêu lần rồi? Nói chị nghe?
- Dạ... ngày... nào chị cũng nhắc em... - nó như tự đưa mình vào tròng của chị nhưng sự thật là thế mà.
VỤT... Chát... AAA... hiccc
- Bỏ tay ra, Khanh! - chị gằng giọng.
- Em đau mà chị, phạt cái khác đi chị!
Cô bé cứ thế mà oà lên khóc nức nở, mặt cắt không còn giọt máu. Tay cứ thế liên tục mà xoa. Roi này là nhất thời quá giận nên Khánh Quỳnh mới đánh mạnh thế dù chị biết nó sợ đòn nhất trên đời này.
- Chị nói bỏ tay ra trước khi chị trói em lại! - giọng điệu này băng lãnh quá.
Cuối cùng, cô nhóc cũng chịu bỏ tay ra khỏi mông. Biết chị không tha nhưng không giận được. Là nó sai mà!
- Chị phạt lần này mỗi môn 10 roi, 2 môn là 20 roi nghe chưa? Cho tay xuống, chị khẽ ráng chịu! Nếu em quên lần bị khẽ tay đau thế nào thì cứ cho xuống thử, xem chị có đánh sưng tay em không!
- Dạ... em nghe... hic...
Doạ đánh sưng tay bé con nhưng thực chất chỉ là sợ bé con bị đánh trúng tay nên mới nói thế. Cây roi vẫn nhịp nhịp, chị đang lưỡn lự gì đó trong khi nó hồi hộp đến khó thở.
- Chị... sao chị nhịp hoài vậy, em sợ... hức...
Vụt... Chát... Aaa... Chị... - em nói vậy chỉ để chị thấy thương mà không đánh mà. Huhu sao chị nỡ nào đánh mạnh vậy? Con nhỏ còn chưa kịp hoàn hồn thì dấu roi liền tạo nên một lằn đỏ sưng tấy, đau buốt trên mông.
- Thể theo yêu cầu của em rồi đó, nằm ngay ngắn lại.
- Chị... nhẹ... nhẹ... đau quá... oaa... - Dù biết là đau nhưng tay em vẫn bấu víu tấm trải giường, nếu nó có tri giác chắc cũng sẽ đau lắm. Nước mắt nó cứ thế không ngừng rơi!
Chát... chát... xin xỏ... Aa
Chát... Aaa... chát... hư này...
Chát... không nghe... chát... lời chị... oaa
- Chị... đau... dừng lại tí đi chị, em chịu hết nỗi rồi... hic...
Từ bé tới giờ, lúc nào cũng được cưng chiều, dẫu Mẫn Vy có nghiêm khắc với nó cỡ nào, trước giờ cũng chưa từng dùng roi dạy nó. Lần đầu bị đòn thế này quả là không quen, nó cứ gào lên mà khóc.
- Kéo quần xuống! - chị dừng roi, đợi nó thực hiện yêu cầu của mình.
- Em không kéo đâu, đau lắm! Chị... em xin lỗi mà, em biết em sai rồi!
Nó quay hẳn người sang bên rồi bù lu bù loa với Khánh Quỳnh nhưng nàng có vẻ chẳng bận tâm đến điều đó. Liền tiến đến đè con nhỏ xuống rồi tuột cả hai lớp quần nó ra.
- Chị... oaaa... - nó cản, nhưng cản không lại. Mông cứ rát lên từng đợt, chỉ khóc thôi cũng đủ làm nó yếu sức, tay chân bủn rủn rồi.
- Nằm ngay lại trước khi em no đòn hôm nay với chị.
Bây giờ em làm gì cũng kèm theo tiếng nấc đến tội. Cơ thể bé nhỏ ấy cố sức nhích sang gần chị một tí cho thẳng lại, mông cứ thế mà trần trụi, từng roi bắt đầu hiện rõ lên... kèm theo sự đau rát!
Chát... chát... chát... chát... ĐAUU - em thét lên
Chát... chát... chát... chị tha cho em đi chị, đau quá...
Mỗi roi giáng xuống là một lần nó hét đến chói tai, từng roi trôi qua là một lần mông nó thêm 1 đường sưng tấy nổi lên. Thật sự đau không chịu được, cả người nó tuôn mồ hôi, nước mắt không ngừng tuôn. Chị chẳng quan tâm, cứ thế mà đánh!
Chát... chát... chát...
- Chị... đừng đánh nữa mà... - giữa lúc cây roi giáng xuống, nó đau quá mà bật quỳ lên, nhìn nó khóc, chị cũng xót trong lòng.
- Nằm lại, còn 3 roi là xong rồi. Mau hay muốn chị hét lên mới chịu nghe!
- Chị... chị ghét em tới vậy hả? Oaaaaaaaa... - con nhỏ líu ríu nằm lại, từng chữ nó nói như dao đâm vào lòng chị. Nó cũng biết mình lỡ lời rồi nên nín bặt, cắn môi mà chịu đòn.
Chát... chát... chát... Aaa... hức...
Chị ném cây roi xuống đất rồi bỏ ra ngoài mặc cho nó nằm đó khóc nấc lên, hai tay nhỏ bây giờ mới dám cho ra sau mà xoa. Nó ôm mông không rời cho đến khi ngủ say mới buông tay.
Chị nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa nhìn xem nó thế nào. Chị hiểu tính người yêu, đang dỗi, thể nào cũng không cho đụng vào người nên đành đứng nhìn em gặm nhắm cơn đau ấy một lát. Lời nói của em, cô biết đó là nhất thời nên cũng chẳng giận lắm. Ngược lại thấy em đau đến quằn quại, cô lại giận... nhưng là giận bản thân!
Nó ngủ say rồi, chị mới bước vào lau mặt, lau lưng cho. Nhìn đến mông thì ôi thôi, không còn gì để nói. Lúc nãy chị đánh hăng quá, roi này chồng lên roi kia, bầm tím!
Chị dùng khăn lạnh chườm lên cho nó giảm đau. Ngã người lên giường cạnh người yêu, tay cứ thế mà xoa lưng cho cô bé dễ ngủ. Được một lát, khăn rời khỏi mông cũng là lúc nó tỉnh dậy...
- Aaa... đau...
- Chị xin lỗi. Để chị thoa cho nhé!
- Ai cần chị xoa, em tự làm được! - dỗi đi nhé, chị cho thêm trận nữa thì đừng bảo do xui.
- Thật không, vậy chị đi đây. Thuốc trên bàn, em nhớ thoa đó. - chị toan đứng dậy thì bị nó rị áo.
- Chị... oaaa... em nói vậy mà chị bỏ đi thật hả? - thấy con nhỏ khóc tới vậy mà chị còn làm mặt lạnh.
- Thôi được rồi, thương em nhất được chưa? Hơi rát một tí, chị thổi cho hết đau.
- Dạ...
Dù đã cố gồng người lên chịu nhưng nó không thể. Chị vừa chạm vào, nó đã giật thót người làm bà cô này phải kiềm lại mới xoa xong. Lại lau nước mắt cho con bé đợt nữa rồi xoa lưng cho nó ngủ. Mông cứ để thế, chị chẳng cho mặc quần vào sợ nó lại đau.
- Chị...
- Hửm, sao? Ngủ đi, chị xoa cho này! - đánh xong thì cũng xong rồi, phạt thế cũng đủ rồi, chị liền ôm nó vào lòng mà dỗ ngọt.
- Chị... lần sau đừng phạt em cái đó nữa được không? Em đau... - cứ ấp úng mãi rồi cũng thốt ra lời.
- Ừ, nếu em ngoan. Còn không ngoan thì em tự hiểu, làm quen đi, em mà còn quậy là sau này còn bị đòn dài dài.
- Thôi, đau lắm, em sẽ ngoan mà.
- Ừ ngoan thì tốt, đánh em, chị cũng mỏi tay mà, đã thế còn đau lòng! - tay hết xoa lưng lại chuyển lên xoa đầu, hơi ấm từ chị cứ lan qua nó. Ôm em yêu vào lòng thế này thì ấm quá!
Được chị ôm vậy, nó cũng dần quên đi cái đau trên mông mà chìm vào giấc ngủ. Tay chị vẫn xoa xoa nhẹ nhàng cho bé con. Chặng đường phía trước, có lẽ em phải thay đổi nhiều để tốt lên rồi, nếu không chắc hẳn em sẽ còn bị đòn dài dài.
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.