Chương 30: Vì em, chị chịu được mà (1)
Hanuri0123
27/05/2022
2 tuần kể từ ngày Nhã Khanh xuất viện, em xanh xao hơn bình thường dù chị có chăm kỹ cỡ nào đi nữa. Ngày nào Khánh Quỳnh cũng bắt em ăn đủ thứ món tẩm bổ dù em nói em ngán lắm rồi nhưng chị vẫn bắt ăn cho bằng được. Tuần này không biết lý do gì mà em cứ đi học cùng giờ dạy của Khánh Quỳnh. Đi học thì chị chở nó đi, về cũng là chị đợi nó để rước về. Hôm nay nó học từ sáng và chị cũng thế nên trưa học xong, chị nhắn tin cho em:
- Trưa học xong đợi chị dưới phòng chị nha. Chìa khóa chị đưa em rồi đó, tự mở cửa vào đi.
- Haiz lại nữa. - con bé lẩm bẩm
Em nhắn "Dạ" một từ ngắn gọn nhưng trong đầu suy nghĩ một tràn. Nhã Khanh vừa dọn dẹp đồ vào cặp, vừa mắng chị. Em uể oải đi dọc theo hành lang trường mới đến được tới khu phòng giảng viên. Phòng chị ở đầu dãy, em cũng không cần đi quá xa nhưng nghĩ đến chị bắt em ăn nữa thì lại mệt mỏi, quăng cặp lên giường chị rồi nhảy lên đó nằm chờ. Chị dạy xong, nhanh chóng đi tìm người yêu nhỏ bé của mình. Chị gõ cửa mà không nghe ai trả lời, thì ra đi vào liền thấy em ngủ say sưa. Chắc con bé đi học sáng giờ mệt rồi nên mới vậy. Chị cũng không gọi nó dậy, chỉ âm thầm dọn dẹp lại cặp vở của nó rồi khóa cửa phòng lại.
Chị lên giường, ngắm nhìn em, ngủ mà cũng xinh vậy sao. Chị chọt chọt má nó rồi hôn em thật sâu. Con bé giật mình tỉnh dậy, nó đẩy chị ra.
- Gì vậy, chị mà. - chị cũng cuống theo nó. Con nhỏ đẩy một phát chị văng sang bên luôn chứ.
- Chị làm em hết hồn hà. - nó đánh yêu chị.
Hôm nay chị mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen, trông soái tỷ lắm cơ, tóc xõa dài, đeo kính đúng chuẩn tổng tài. Em lại mặc một cái áo thun đáng yêu với quần jeans.
- Dậy chị chở đi ăn trưa nè, trưa nay em muốn ăn gì? - chị kéo em ngồi dậy, mặt thì đưa sát lại nhìn em chầm chầm. Chị lại đợi gì đây hả Khánh Quỳnh?
- Em không biết... Em...
- Em không muốn đi ăn chứ gì? Em có tin chị cho ăn đòn ở đây luôn khỏi cần về đến nhà không hả, nhóc con? - chị nâng cằm em, đưa ánh mắt con bé về đối diện với mắt mình.
- Vậy đi ăn gì cũng được mà mua về nhà ăn đi chị. - Nhã Khanh là muốn tránh ánh mắt ăn tươi nuốt sống của chị. Em sà vào lòng Khánh Quỳnh, hai tay ôm lấy người kia.
Khánh Quỳnh chỉnh chu quần áo cho mình, tiện thể cũng chỉnh cho bé con rồi mới cùng nhau đi ăn. Chiếc xe dừng lại ở một quán ăn quen thuộc gần nhà, nghe theo em nên chị vào mua rồi cùng về nhà ăn. Trưa nay chị đổi món cho nó ăn, là món mì xào với sinh tố mà em thích. Con bé hớn hở ra mặt nhưng bù lại em có một điều kiện:
- Nè thích hong bé, nay chị cho ăn món em thích đó chịu chưa?
- Ah yeah
Con bé định hôn chị thì chị đưa tay cản cái mỏ nó lại.
- Với một điều kiện, tối nay phải ăn uống đầy đủ cho chị rồi uống hết ly sữa chị pha mới được đi ngủ. Nghe rõ chưa? - Khánh Quỳnh ngồi vào xe, tay kẹp cổ, kéo Nhã Khanh lại gần mình.
- Hong, chị đáng ghét. - em dỗi, tháo tay chị ra vã lại cũng chả thèm nhìn mặt người ta luôn.
Khánh Quỳnh mở cặp ra, chị tìm cái gì đó...
- Wow hình ai trông dễ thương vậy ta, nó không nghe lời mình, hay mình tung lên mạng cho mọi người ngắm nhỉ?
Nhã Khanh chột da quay sang...
- Aaa sao chị lấy hình dìm của người ta vậy hả? Aaa oaaa...
Em òa lên khóc, tay thì đánh Khánh Quỳnh, tay thì giựt lại mấy tấm ảnh trên tay chị. Đúng thiệt là chỉ có chị mới nghĩ ra mấy chuyện kì quái vậy thôi. Ai đời ảnh đẹp không in mà lại đi in ảnh dìm vậy chứ.
- Hahaaaaaa... Vậy có nghe lời chị không nhóc? - Khánh Quỳnh cười như được mùa. Chị thấy nó mếu nhưng không dỗ, ngược lại còn được nước cười lớn hơn.
- Em nghe lời, chị trả mấy tấm ảnh cho em đi.
- Trả nè, mai chị in tấm khác. - chị nói dửng dưng như thật vậy. Con bé dù hậm hực nhưng chả làm gì được ngoài ngồi im đó, thắt dây an toàn để KQ chở về nhà.
Thời gian trôi nhanh đến bữa ăn tối, chị lại bắt nó ăn mấy loại đậu mà nó ghét nhất trên đời này với khoai tây. Nó cứ bột bột nên em ghét lắm, ăn tí là nhợn ngay nhưng biết sao giờ, muốn em trông mũm mỉm lên phải cho ăn đủ chất mới được.
- Có đồ ăn tối rồi, xuống ăn nè Khanh. - chị gọi vọng lên lầu.
Nhã Khanh uể oải đi xuống lầu.
- Lại nữa à chị? Bảy ngày hết bảy ngày có mấy cái rau với mấy hạt đậu đáng ghét này rồi. - con bé kéo ghế ngồi vào, mặt ngao ngán nhìn chị.
- Không! Ăn đi không có nhiều lời. Chị nói trước đó, ăn hết cho chị, ăn không xong ngồi đó tới khi nào ăn xong thì thôi.
Nhã Khanh dầm dầm cái muỗng vào tô ra vẻ bực dọc.
- Cái tay, múc ăn! - chị khẽ cây roi mây lên tay em.
Bữa ăn nào với em cũng có cây roi mây trên bàn, khi thì là cây đũa gỗ. Chị gắp vào chén mà em không ăn, cây liền hỏi tới cái tay em. Ăn chậm liền đổi đồ ăn thành roi mây. Có mấy bữa em ăn mà mắt ngấn lệ. Chị không chiều em như Mẫn Vy, chị biết em yếu đuối cả về tính cách lẫn sức khoẻ nên cố chăm cho em cứng cáp lên.
Trôi qua hai ba ngày sau, chị vội trở về nhà tìm em:
- Khanh ơi, ra sân bay với chị không?
- Sao vậy chị? Chị ra đó làm gì á?
- Mẹ chị về, chị đi đón mẹ về nhà nè. Mẹ về chơi với mấy bà bạn cả tháng lận em. Đi với chị không hay để tui đi một mình à?
- Dạ đi dạ đi, chị đợi em thay đồ cái xuống liền nha.
Cả hai ra đến sân bay, khách ra vào nườm nượp, đỏ con mắt mới thấy nhìn thấy người thân. Trên đường về nhà, mọi người nói chuyện rôm rả, tiếng cười ngập tràn cả khoảng không gian. Được cái mẹ chị thích Nhã Khanh lắm, như con mình í, thêm cả em ngoan còn hợp gạ nói chuyện nữa nên Khánh Quỳnh như bị cho ra rìa.
Bởi vậy đó, mới mấy ngày về nước, mẹ chị bênh Nhã Khanh ra mặt. Mẹ chị cũng thấy cái cảnh chị bắt em ăn chứ, thấy con mình nó làm quá mà mẹ chị cũng bực cả mình.
- Quỳnh ơi, con để em nó ăn bình thường đi con. Ăn uống mà để cây roi lên bàn, mặt nặng mầy nhẹ rồi sao nó ăn vô hả con? Đem đi cất đi. - mẹ chị bậm môi, lấy cây quất nhẹ vô mông chị, ra lệnh cho đứa con này mau mau đi cất vũ khí.
- Mẹ coi nó đó, lớn đầu rồi mà bữa ăn bữa không. Cao m65 rồi đó mà ốm có 40 mấy kg. Có khác gì đứa con nít cấp 2 đâu chứ. Nhiều khi con nít bây giờ còn bự hơn nó nữa á chứ. - chị cãi lại mẹ cho được. Nay gan to rồi.
- Thiệt chứ mẹ nhìn mẹ còn ngán nữa con. Cơ địa nó ốm sẵn rồi, cho em uống sữa với bổ sung chất cho nó khoẻ thôi chứ con bắt nó vậy sao được. Rảnh đi tập thể dục đi kìa. Thân là bác sĩ còn để mẹ la nữa. - mẹ chị vì đứa nhỏ này mà cằn nhằn đứa con ruột này sao chứ. Không khí căng thẳng rõ ra. Em chỉ ngồi im không dám lên tiếng gì, chị với mẹ cãi qua cãi lại chóng cả mặt.
- Không biết ai mới con ruột mẹ nữa... - chị làu bàu rồi ngồi xuống ăn.
- Nghe mẹ nói không? Lèm bèm cái gì đó. - mẹ chị liếc nhìn đứa con cứng đầu này.
- Dạ rồi dạ rồi, con nghe rồi.
Sang sáng hôm sau thôi, chị đã chở nó đi đăng kí tập gym. Chị cũng tập cùng em cho có đôi có cặp, cho vui nhà vui cửa, để gần em hơn í mà. Mấy bữa mẹ chị đi chơi nhiều rồi, nay ở nhà trông nhà cho mấy đứa nhỏ.
- Ở nhà chán quá ta, đi dọn dẹp phòng cho tụi nó coi. Lâu rồi không xếp đồ cho Khánh Quỳnh.
Thế là mẹ chị ung dung lên phòng chị. Căn phòng sáng sủa, thơm phức vì lúc nào Nhã Khanh cũng xịt khử mùi. Mẹ chị đứng hồi lâu ở vách tường chỗ bàn làm việc. Có mấy tấm ảnh chị treo trên đó đang ôm em. Nhìn ánh mắt hai đứa nhỏ, mẹ chị biết cả hai đứa đã rất hạnh phúc khi ở bên nhau. Trong suy nghĩ của bà, yêu khác giới hay cùng giới chẳng còn quan trọng nữa nếu bản thân thấy hạnh phúc, gốc rễ của một mối quan hệ và cũng là nguồn sống của một con người. Bà thấy trời sắp mưa mà quần áo chị còn phơi ngoài ban công nên thu vào rồi đem đi xếp. Bà không biết tủ nào để quần áo của con nên kéo từng ngăn để tìm.
Ngăn đầu tiên, 1 cây roi, 1 cây thước... À ha bà biết chỗ để vũ khí rồi nha.
Ngăn thứ hai, chỗ để giấy tờ gì đó, có một tờ giấy khám bệnh. Mẹ chị nhặt ra, để lên bàn.
Bà kéo tiếp ngăn cuối, ngăn quần áo, bà để đồ vào rồi quay sang đọc tờ giấy kia.
- Giấy khám bệnh, Nhã Khanh? Mới 1 tháng trước sao nó không nói gì với mình vậy nhỉ? Mà sao có thuốc tan máu bầm, thuốc mỡ bôi, thuốc cảm với hạ sốt nữa đây?
Ting... tong...
Chị với nó về vừa lúc mẹ chị dọn dẹp xong. Bà cầm tờ giấy, sắc mặt có chút tệ đi khiến người đối diện dễ dàng nhận ra. Nhã Khanh thì thầm vào tai chị:
- Chị Quỳnh, sao mặt mẹ chị bực bội vậy? Chị có làm gì sai không hay em làm sai gì?
- Không, chắc mẹ chị ở nhà buồn thôi. Con bé này, em làm chị sợ sợ rồi đó nha.
- Hai đứa đi lên phòng mẹ nói chuyện. - mặt bà không có tí gì là đùa giỡn.
Bà nói rồi quay lưng đi, để lại hai đứa nhỏ ngơ ngác đến đôi giày cầm trên tay còn chưa kịp bỏ vào tủ nữa là.
- Đấy, em bảo rồi.
- Em có mà hay... lên lẹ không mẹ quát cho.
Chị với nó vội đóng cửa rồi chạy lên phòng.
- Mẹ...
Hai đứa nhỏ lớn đầu trong mắt người lớn đang khúm núm khép cánh cửa lại. Người ta bảo cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh khác mở ra. Đúng thật chứ, vừa đóng cửa phòng lại, mẹ chị liền mở cửa tủ lấy cây roi mây ra.
- Mẹ, gì vậy mẹ? - giọng chị run lên không rõ nguyên nhân gì nữa. Tự dưng thấy cây roi cái run ngang vậy đó.
Khánh Quỳnh cố giữ bình tĩnh vì sau bờ vai chị, sau tấm lưng vững chải ấy còn cô bé núp vào nữa. Nhã Khanh hảo chí khí, con bé vừa thấy cây roi liền ôm tay chị, núp ra phía sau.
Khánh Quỳnh thì vốn cứng đầu, đâu thể trước mặt người yêu mà run sợ được dù chị cũng run rồi đó chứ mà đùa. Ai chị không sợ chứ chị sợ mẹ nha.
Dân chơi không sợ mưa rơi nhưng mà dân chơi sợ mẹ nha nha.
Mẹ chị đưa tờ giấy bệnh án ra. Trên đó ghi rất rõ tên em, ai cũng thấy, ai cũng biết nó là gì. Chị có hơi tái mặt rồi, em chỉ biết im lặng đứng đấy. Tốt nhất bây giờ không nên nói gì thì sẽ hay hơn.
- Tờ giấy này là sao?
- Sao mẹ mở tủ con? - Khánh Quỳnh chẳng nghĩ gì chỉ hỏi lại một câu. Biết mình lỡ lời nhưng đã rồi, làm sao mà rút lại đây?
- Mới nói gì, Quỳnh. - mẹ chị gằng giọng lại. Nhã Khanh đứng phía sau mà còn giật mình với giọng điệu đấy, chị chỉ biết cúi đầu không dám nhìn mẹ.
- Dạ... dạ hong có gì... Con xin lỗi mẹ. - ngay cả chị, đứng trước mẹ mình cũng phải trở nên yếu đuối thế này đây, trách chi là nó.
- Em nó bị cái gì mà trong đây có mấy cái thuốc này hả?
Đứa con gái khờ này, bà phải quát bao nhiêu lần nó mới hiểu đây chứ. Bà vẫn cao giọng la chị, bản thân gia đình chị cũng toàn là bác sỹ từ ba mẹ cho đến chị. Bà nhìn vào dĩ nhiên biết mấy loại thuốc đó. Đơn giản hơn có thể lên mạng tra mà, chuyến này chị không chắc mông mình sẽ lành lặn.
- Khanh! Bước ra đây. Trả lời mẹ. Con bị cái gì, sao không nói mẹ nghe? - bà gõ cây roi dài xuống nền đất, chỉ điểm chỗ bắt đứa nhỏ đứng ra.
Em từ từ bước lên, Nhã Khanh nhìn mẹ chị, em nhìn cây roi rồi em nhìn sang Khánh Quỳnh. Ánh mắt chị và nó vô thức chạm nhau. Có nên nói hay không? Lần trước cũng tội đó mà chị ăn đòn một trận no nê rồi, em không muốn chị lại vì mình mà bị phạt đâu.
- Con hay nó mẹ cũng đánh đòn được nghe chưa? Trả lời mẹ mau hay muốn ăn đòn rồi mới nói? - bà chỉ cây roi về phía Nhã Khanh...
- Mẹ... mẹ... đừng đánh em mà mẹ. Tại con đánh em. - chị bật khóc nhưng tay vẫn xua đi cây roi của mẹ rồi ôm em vào lòng.
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123
- Trưa học xong đợi chị dưới phòng chị nha. Chìa khóa chị đưa em rồi đó, tự mở cửa vào đi.
- Haiz lại nữa. - con bé lẩm bẩm
Em nhắn "Dạ" một từ ngắn gọn nhưng trong đầu suy nghĩ một tràn. Nhã Khanh vừa dọn dẹp đồ vào cặp, vừa mắng chị. Em uể oải đi dọc theo hành lang trường mới đến được tới khu phòng giảng viên. Phòng chị ở đầu dãy, em cũng không cần đi quá xa nhưng nghĩ đến chị bắt em ăn nữa thì lại mệt mỏi, quăng cặp lên giường chị rồi nhảy lên đó nằm chờ. Chị dạy xong, nhanh chóng đi tìm người yêu nhỏ bé của mình. Chị gõ cửa mà không nghe ai trả lời, thì ra đi vào liền thấy em ngủ say sưa. Chắc con bé đi học sáng giờ mệt rồi nên mới vậy. Chị cũng không gọi nó dậy, chỉ âm thầm dọn dẹp lại cặp vở của nó rồi khóa cửa phòng lại.
Chị lên giường, ngắm nhìn em, ngủ mà cũng xinh vậy sao. Chị chọt chọt má nó rồi hôn em thật sâu. Con bé giật mình tỉnh dậy, nó đẩy chị ra.
- Gì vậy, chị mà. - chị cũng cuống theo nó. Con nhỏ đẩy một phát chị văng sang bên luôn chứ.
- Chị làm em hết hồn hà. - nó đánh yêu chị.
Hôm nay chị mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen, trông soái tỷ lắm cơ, tóc xõa dài, đeo kính đúng chuẩn tổng tài. Em lại mặc một cái áo thun đáng yêu với quần jeans.
- Dậy chị chở đi ăn trưa nè, trưa nay em muốn ăn gì? - chị kéo em ngồi dậy, mặt thì đưa sát lại nhìn em chầm chầm. Chị lại đợi gì đây hả Khánh Quỳnh?
- Em không biết... Em...
- Em không muốn đi ăn chứ gì? Em có tin chị cho ăn đòn ở đây luôn khỏi cần về đến nhà không hả, nhóc con? - chị nâng cằm em, đưa ánh mắt con bé về đối diện với mắt mình.
- Vậy đi ăn gì cũng được mà mua về nhà ăn đi chị. - Nhã Khanh là muốn tránh ánh mắt ăn tươi nuốt sống của chị. Em sà vào lòng Khánh Quỳnh, hai tay ôm lấy người kia.
Khánh Quỳnh chỉnh chu quần áo cho mình, tiện thể cũng chỉnh cho bé con rồi mới cùng nhau đi ăn. Chiếc xe dừng lại ở một quán ăn quen thuộc gần nhà, nghe theo em nên chị vào mua rồi cùng về nhà ăn. Trưa nay chị đổi món cho nó ăn, là món mì xào với sinh tố mà em thích. Con bé hớn hở ra mặt nhưng bù lại em có một điều kiện:
- Nè thích hong bé, nay chị cho ăn món em thích đó chịu chưa?
- Ah yeah
Con bé định hôn chị thì chị đưa tay cản cái mỏ nó lại.
- Với một điều kiện, tối nay phải ăn uống đầy đủ cho chị rồi uống hết ly sữa chị pha mới được đi ngủ. Nghe rõ chưa? - Khánh Quỳnh ngồi vào xe, tay kẹp cổ, kéo Nhã Khanh lại gần mình.
- Hong, chị đáng ghét. - em dỗi, tháo tay chị ra vã lại cũng chả thèm nhìn mặt người ta luôn.
Khánh Quỳnh mở cặp ra, chị tìm cái gì đó...
- Wow hình ai trông dễ thương vậy ta, nó không nghe lời mình, hay mình tung lên mạng cho mọi người ngắm nhỉ?
Nhã Khanh chột da quay sang...
- Aaa sao chị lấy hình dìm của người ta vậy hả? Aaa oaaa...
Em òa lên khóc, tay thì đánh Khánh Quỳnh, tay thì giựt lại mấy tấm ảnh trên tay chị. Đúng thiệt là chỉ có chị mới nghĩ ra mấy chuyện kì quái vậy thôi. Ai đời ảnh đẹp không in mà lại đi in ảnh dìm vậy chứ.
- Hahaaaaaa... Vậy có nghe lời chị không nhóc? - Khánh Quỳnh cười như được mùa. Chị thấy nó mếu nhưng không dỗ, ngược lại còn được nước cười lớn hơn.
- Em nghe lời, chị trả mấy tấm ảnh cho em đi.
- Trả nè, mai chị in tấm khác. - chị nói dửng dưng như thật vậy. Con bé dù hậm hực nhưng chả làm gì được ngoài ngồi im đó, thắt dây an toàn để KQ chở về nhà.
Thời gian trôi nhanh đến bữa ăn tối, chị lại bắt nó ăn mấy loại đậu mà nó ghét nhất trên đời này với khoai tây. Nó cứ bột bột nên em ghét lắm, ăn tí là nhợn ngay nhưng biết sao giờ, muốn em trông mũm mỉm lên phải cho ăn đủ chất mới được.
- Có đồ ăn tối rồi, xuống ăn nè Khanh. - chị gọi vọng lên lầu.
Nhã Khanh uể oải đi xuống lầu.
- Lại nữa à chị? Bảy ngày hết bảy ngày có mấy cái rau với mấy hạt đậu đáng ghét này rồi. - con bé kéo ghế ngồi vào, mặt ngao ngán nhìn chị.
- Không! Ăn đi không có nhiều lời. Chị nói trước đó, ăn hết cho chị, ăn không xong ngồi đó tới khi nào ăn xong thì thôi.
Nhã Khanh dầm dầm cái muỗng vào tô ra vẻ bực dọc.
- Cái tay, múc ăn! - chị khẽ cây roi mây lên tay em.
Bữa ăn nào với em cũng có cây roi mây trên bàn, khi thì là cây đũa gỗ. Chị gắp vào chén mà em không ăn, cây liền hỏi tới cái tay em. Ăn chậm liền đổi đồ ăn thành roi mây. Có mấy bữa em ăn mà mắt ngấn lệ. Chị không chiều em như Mẫn Vy, chị biết em yếu đuối cả về tính cách lẫn sức khoẻ nên cố chăm cho em cứng cáp lên.
Trôi qua hai ba ngày sau, chị vội trở về nhà tìm em:
- Khanh ơi, ra sân bay với chị không?
- Sao vậy chị? Chị ra đó làm gì á?
- Mẹ chị về, chị đi đón mẹ về nhà nè. Mẹ về chơi với mấy bà bạn cả tháng lận em. Đi với chị không hay để tui đi một mình à?
- Dạ đi dạ đi, chị đợi em thay đồ cái xuống liền nha.
Cả hai ra đến sân bay, khách ra vào nườm nượp, đỏ con mắt mới thấy nhìn thấy người thân. Trên đường về nhà, mọi người nói chuyện rôm rả, tiếng cười ngập tràn cả khoảng không gian. Được cái mẹ chị thích Nhã Khanh lắm, như con mình í, thêm cả em ngoan còn hợp gạ nói chuyện nữa nên Khánh Quỳnh như bị cho ra rìa.
Bởi vậy đó, mới mấy ngày về nước, mẹ chị bênh Nhã Khanh ra mặt. Mẹ chị cũng thấy cái cảnh chị bắt em ăn chứ, thấy con mình nó làm quá mà mẹ chị cũng bực cả mình.
- Quỳnh ơi, con để em nó ăn bình thường đi con. Ăn uống mà để cây roi lên bàn, mặt nặng mầy nhẹ rồi sao nó ăn vô hả con? Đem đi cất đi. - mẹ chị bậm môi, lấy cây quất nhẹ vô mông chị, ra lệnh cho đứa con này mau mau đi cất vũ khí.
- Mẹ coi nó đó, lớn đầu rồi mà bữa ăn bữa không. Cao m65 rồi đó mà ốm có 40 mấy kg. Có khác gì đứa con nít cấp 2 đâu chứ. Nhiều khi con nít bây giờ còn bự hơn nó nữa á chứ. - chị cãi lại mẹ cho được. Nay gan to rồi.
- Thiệt chứ mẹ nhìn mẹ còn ngán nữa con. Cơ địa nó ốm sẵn rồi, cho em uống sữa với bổ sung chất cho nó khoẻ thôi chứ con bắt nó vậy sao được. Rảnh đi tập thể dục đi kìa. Thân là bác sĩ còn để mẹ la nữa. - mẹ chị vì đứa nhỏ này mà cằn nhằn đứa con ruột này sao chứ. Không khí căng thẳng rõ ra. Em chỉ ngồi im không dám lên tiếng gì, chị với mẹ cãi qua cãi lại chóng cả mặt.
- Không biết ai mới con ruột mẹ nữa... - chị làu bàu rồi ngồi xuống ăn.
- Nghe mẹ nói không? Lèm bèm cái gì đó. - mẹ chị liếc nhìn đứa con cứng đầu này.
- Dạ rồi dạ rồi, con nghe rồi.
Sang sáng hôm sau thôi, chị đã chở nó đi đăng kí tập gym. Chị cũng tập cùng em cho có đôi có cặp, cho vui nhà vui cửa, để gần em hơn í mà. Mấy bữa mẹ chị đi chơi nhiều rồi, nay ở nhà trông nhà cho mấy đứa nhỏ.
- Ở nhà chán quá ta, đi dọn dẹp phòng cho tụi nó coi. Lâu rồi không xếp đồ cho Khánh Quỳnh.
Thế là mẹ chị ung dung lên phòng chị. Căn phòng sáng sủa, thơm phức vì lúc nào Nhã Khanh cũng xịt khử mùi. Mẹ chị đứng hồi lâu ở vách tường chỗ bàn làm việc. Có mấy tấm ảnh chị treo trên đó đang ôm em. Nhìn ánh mắt hai đứa nhỏ, mẹ chị biết cả hai đứa đã rất hạnh phúc khi ở bên nhau. Trong suy nghĩ của bà, yêu khác giới hay cùng giới chẳng còn quan trọng nữa nếu bản thân thấy hạnh phúc, gốc rễ của một mối quan hệ và cũng là nguồn sống của một con người. Bà thấy trời sắp mưa mà quần áo chị còn phơi ngoài ban công nên thu vào rồi đem đi xếp. Bà không biết tủ nào để quần áo của con nên kéo từng ngăn để tìm.
Ngăn đầu tiên, 1 cây roi, 1 cây thước... À ha bà biết chỗ để vũ khí rồi nha.
Ngăn thứ hai, chỗ để giấy tờ gì đó, có một tờ giấy khám bệnh. Mẹ chị nhặt ra, để lên bàn.
Bà kéo tiếp ngăn cuối, ngăn quần áo, bà để đồ vào rồi quay sang đọc tờ giấy kia.
- Giấy khám bệnh, Nhã Khanh? Mới 1 tháng trước sao nó không nói gì với mình vậy nhỉ? Mà sao có thuốc tan máu bầm, thuốc mỡ bôi, thuốc cảm với hạ sốt nữa đây?
Ting... tong...
Chị với nó về vừa lúc mẹ chị dọn dẹp xong. Bà cầm tờ giấy, sắc mặt có chút tệ đi khiến người đối diện dễ dàng nhận ra. Nhã Khanh thì thầm vào tai chị:
- Chị Quỳnh, sao mặt mẹ chị bực bội vậy? Chị có làm gì sai không hay em làm sai gì?
- Không, chắc mẹ chị ở nhà buồn thôi. Con bé này, em làm chị sợ sợ rồi đó nha.
- Hai đứa đi lên phòng mẹ nói chuyện. - mặt bà không có tí gì là đùa giỡn.
Bà nói rồi quay lưng đi, để lại hai đứa nhỏ ngơ ngác đến đôi giày cầm trên tay còn chưa kịp bỏ vào tủ nữa là.
- Đấy, em bảo rồi.
- Em có mà hay... lên lẹ không mẹ quát cho.
Chị với nó vội đóng cửa rồi chạy lên phòng.
- Mẹ...
Hai đứa nhỏ lớn đầu trong mắt người lớn đang khúm núm khép cánh cửa lại. Người ta bảo cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh khác mở ra. Đúng thật chứ, vừa đóng cửa phòng lại, mẹ chị liền mở cửa tủ lấy cây roi mây ra.
- Mẹ, gì vậy mẹ? - giọng chị run lên không rõ nguyên nhân gì nữa. Tự dưng thấy cây roi cái run ngang vậy đó.
Khánh Quỳnh cố giữ bình tĩnh vì sau bờ vai chị, sau tấm lưng vững chải ấy còn cô bé núp vào nữa. Nhã Khanh hảo chí khí, con bé vừa thấy cây roi liền ôm tay chị, núp ra phía sau.
Khánh Quỳnh thì vốn cứng đầu, đâu thể trước mặt người yêu mà run sợ được dù chị cũng run rồi đó chứ mà đùa. Ai chị không sợ chứ chị sợ mẹ nha.
Dân chơi không sợ mưa rơi nhưng mà dân chơi sợ mẹ nha nha.
Mẹ chị đưa tờ giấy bệnh án ra. Trên đó ghi rất rõ tên em, ai cũng thấy, ai cũng biết nó là gì. Chị có hơi tái mặt rồi, em chỉ biết im lặng đứng đấy. Tốt nhất bây giờ không nên nói gì thì sẽ hay hơn.
- Tờ giấy này là sao?
- Sao mẹ mở tủ con? - Khánh Quỳnh chẳng nghĩ gì chỉ hỏi lại một câu. Biết mình lỡ lời nhưng đã rồi, làm sao mà rút lại đây?
- Mới nói gì, Quỳnh. - mẹ chị gằng giọng lại. Nhã Khanh đứng phía sau mà còn giật mình với giọng điệu đấy, chị chỉ biết cúi đầu không dám nhìn mẹ.
- Dạ... dạ hong có gì... Con xin lỗi mẹ. - ngay cả chị, đứng trước mẹ mình cũng phải trở nên yếu đuối thế này đây, trách chi là nó.
- Em nó bị cái gì mà trong đây có mấy cái thuốc này hả?
Đứa con gái khờ này, bà phải quát bao nhiêu lần nó mới hiểu đây chứ. Bà vẫn cao giọng la chị, bản thân gia đình chị cũng toàn là bác sỹ từ ba mẹ cho đến chị. Bà nhìn vào dĩ nhiên biết mấy loại thuốc đó. Đơn giản hơn có thể lên mạng tra mà, chuyến này chị không chắc mông mình sẽ lành lặn.
- Khanh! Bước ra đây. Trả lời mẹ. Con bị cái gì, sao không nói mẹ nghe? - bà gõ cây roi dài xuống nền đất, chỉ điểm chỗ bắt đứa nhỏ đứng ra.
Em từ từ bước lên, Nhã Khanh nhìn mẹ chị, em nhìn cây roi rồi em nhìn sang Khánh Quỳnh. Ánh mắt chị và nó vô thức chạm nhau. Có nên nói hay không? Lần trước cũng tội đó mà chị ăn đòn một trận no nê rồi, em không muốn chị lại vì mình mà bị phạt đâu.
- Con hay nó mẹ cũng đánh đòn được nghe chưa? Trả lời mẹ mau hay muốn ăn đòn rồi mới nói? - bà chỉ cây roi về phía Nhã Khanh...
- Mẹ... mẹ... đừng đánh em mà mẹ. Tại con đánh em. - chị bật khóc nhưng tay vẫn xua đi cây roi của mẹ rồi ôm em vào lòng.
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.