Chương 17
Xuân Thụ
06/11/2014
Bing boong… Bing boong. . . . . .
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cắt ngang câu nói của Hài Lòng, cũng thu hút ánh mắt của cô, chỉ vì giờ này, bình thường cô còn chưa tới nhà, cho nên ai lại đến tìm cô?
"Hài Lòng, cậu có khách à?"
Cô suy nghĩ một chút, bây giờ là cuối tháng, ngoại trừ chủ nhà ra, hẳn là không có bạn bè hay người nhà đến nhà trọ tìm cô, "Ừ, hẳn là chủ nhà tới thu tiền phòng, Tiểu Hoa, ngày mai đến công ty tớ sẽ tán gẫu tiếp với cậu, tớ đi mở cửa trả tiền cho chủ nhà trước."
"Được, vậy ngày mai nói chuyện tiếp, tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi." Tiểu Hoa gật đầu một cái, dặn dò rồi cúp điện thoại.
Bing boong… Bing boong . . . .
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
"Đến đây." Hài Lòng vội hét lớn trả lời, sau đó cúp điện thoại. Cô chỉ sợ chủ nhà hiểu lầm, tưởng cô không còn ở đây mà đã rời đi, nhưng cô vừa di chuyển, thân thể liền vừa mỏi vừa đau. Khiến cô không chịu được mà rên rỉ.
Nhưng cô lại không thể không đứng dậy, cắn chặt răng, nắm lấy áo ngủ đang đặt cạnh mép giường mặc vào, cố gắng nâng cơ thể đau nhức mệt mỏi lên rồi đi xuống giường. Sau đó vừa vịn vách tường vừa đi từng bước một, tốc độ nhanh như rùa bò hướng về phía cửa. Thế nhưng vừa đi đến phòng khách, cô liền nghe thấy tiếng rắc rắc, tiếng chìa khóa chuyển động, từ cửa chính truyền đến.
Cả người cô nhất thời ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Bởi vì chủ nhà có chìa khóa, nhưng tuyệt đối sẽ không tự tiện mở cửa sau khi cô đã lên tiếng trả lời. Nếu nói người ngoài cửa là kẻ vô lại xông vào nhà bỏ trống, vậy sau khi nghe thấy tiếng cô chắc chắn sẽ bỏ đi ý định đó, nhưng trừ chính cô ra, ngay cả người nhà, cô cũng chưa từng đưa chìa khóa. Vậy người ngoài cửa có thể là ai?
Két một tiếng, cửa chính bị đẩy từ ngoài vào trong; khi cửa vừa mở ra, người ngoài cửa và người bên trong cửa liền nhìn thấy nhau, khi đó hai người đều sửng sốt một chút. Nhưng người ngoài cửa rất nhanh phản ứng lại, bước nhanh về phía trước.
"Anh nhấn chuông cửa đã đánh thức em sao?"
"Ôn, Ôn Đại!" Hài Lòng kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đi đến bên cạnh, rõ ràng là người lãnh đạo trực tiếp của cô Ôn Đại, cũng là người đàn ông cô yêu say đắm. Nhưng mà, tại sao anh lại có chìa khóa nhà của cô? Tại sao lại đến nhà cô?
Ôn Đại?
Cách xưng hô này khiến Ôn Đại nhíu mày, nhưng nể tình cô vi phạm lần đầu nên bây giờ anh sẽ không xử phạt cô. Nhưng cô nhất định phải biết, quan hệ giữa hai người bọn họ, đã có sự thay đổi.
"Hài Lòng, anh nghĩ có thể em chưa quen, nhưng anh hi vọng em đừng tái phạm nữa, đừng xưng hô như thế. Sau này nếu không có người ngoài, anh hi vọng em gọi anh là Đại, dù sao bây giờ em đã là người phụ nữ của anh."
Đại? Phụ nữ?
Hài Lòng ngây người, choáng váng, sửng sốt, cô cô cô cô. . . . . . Bây giờ cô là người phụ nữ của Ôn Đại --
"Không, không thể nào. . . . . .’’ Cô khó có thể tin, tự lẩm bẩm. Điều này sao có thể? Ôn Đại người cô yêu say đắm, thế mà lại muốn cô làm người phụ nữ của anh?
"Tại sao không thể?" Mày anh nhíu lại càng sâu, thấy đôi tay cô vịn vách tường chống đỡ cỡ thể, rõ ràng cả người cô đau nhức mệt mỏi. Tim anh nhất thời cảm thấy chua xót, vội vươn tay ôm cô vào lòng.
"Ưm!" Cô khó chịu rên rỉ, toàn thân đau nhức vô lực, đâu có thể chịu đựng nổi sự đụng chạm nhẹ nhàng của người khác, huống chi là cái ôm thật chặt của anh.
"Cả người đau nhức lắm phải không?" Anh ngẩn ra, lập tức hiểu được, nhìn cô chăm chú.
Vẻ mặt đau đớn khó chịu của cô, lại có vẻ mềm mại đáng yêu mê người, cực kỳ giống đêm qua sau khi cô đã ăn mị dược, khiến cho vật trong quần anh không thể kiềm chế nổi bắt đầu phản ứng lại.
"Ừ." Cô đỏ mặt gật đầu, xấu hổ lúng túng căn bản không dám nhìn thẳng vào anh.
"Người không thoải mái còn xuống giường để làm cái gì?" Anh không vui trách mắng, đôi tay vừa di chuyển một cái, đã nhẹ nhàng ẵm cô lên, hướng phòng ngủ mà đi tới.
"Em nghe thấy tiếng chuông cửa. . . . . ." Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.
"Bây giờ em đang trách anh sao?" Ôn Đại chợt nhíu mày.
Người con gái này đang chỉ trích anh sao? Sau khi anh nhấn chuông cửa, mới nghĩ đến có lẽ cô còn đang ngủ. May là buổi sáng khi ôm cô trở về nhà trọ, anh tiện tay mang chìa khóa nhà trọ của cô đi, nếu không đợi cô vịn vách tường đi ra mở cửa, e rằng trời đã sáng.
"Không, không phải. . . . . ." Cô sợ hãi lắc đầu, cô yêu say đắm anh còn không còn kịp, đâu thể nào lại trách anh?
"Vừa rồi chính anh nhấn chuông cửa, còn muốn nói dối là không có." Anh liếc cô một cái, phát hiện cô đang mặc áo ngủ, rõ ràng là nghe tiếng chuông cửa, mới vội vàng mặc vào.
"Em. . . . . ." Cô đột nhiên im bặt, nhất thời xấu hổ lúng túng cúi đầu, "Em xin lỗi, không phải em. . . . ."
"Như vậy đã nói xin lỗi, em thật là dễ bắt nạt." Anh bất đắc dĩ lắc đầu. Với tính nết này của cô, nếu ở chung với anh, cô chắc chắn là phải thua thiệt, bởi vì anh tuyệt đối sẽ chiếm tiện nghi của cô.
"Em. . . . . ." Cô sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào.
"Đói bụng chứ, ngủ cả ngày, vốn định dẫn em đi ăn cơm, nhưng em đau nhức toàn thân, hay là đừng đi nữa, anh trực tiếp gọi điện thoại kêu khách sạn đưa đồ ăn tới đây." Âm thầm lắc đầu, Ôn Đại nói sang chuyện khác.
Anh cũng đói bụng cả ngày, không ngờ lâu lắm rồi mới ăn cơm hộp một lần, mùi vị đó
Ừhm, thật là quá nhiều dầu mỡ.
"Không cần gọi, Ôn Đại, em nấu cho anh ăn là được rồi." Hài Lòng nghe vậy vội ngăn cản.
Vừa nghĩ đến anh đã đói bụng cả ngày, nếu đợi khách sạn đưa đồ ăn tới, theo cô phỏng đoán, nhanh nhất e rằng cũng phải một giờ, lúc đó chắc chắn anh sẽ rất đói bụng.
"Em vừa mới gọi anh là gì?" Ôn Đại giận tái mặt, không vui trừng mắt nhìn cô.
Thật là dạy không biết, nói không nghe sao? Anh đã nói cô là người phụ nữ của anh. Thế nhưng cô vẫn gọi anh là Ôn Đại, có lầm hay không?
"À. . . . . . Đại." Nhìn thấy ánh mắt anh lạnh lẽo sâu thẳm, biết anh sắp nổi giận. Lúc này Hài Lòng mới giật mình sửa lại cách xưng hô.
Chỉ là miệng vừa nói ra tên anh, mặt cô cũng hồng hết cả lên.
"Lần sau em lại kêu sai nữa, anh thật sự phải xử phạt em." Anh trừng mắt nhìn khuôn mặt nhã nhặn thanh cao đỏ hồng của cô, cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, khiến cho anh khó hiểu cảm thấy bối rối hoảng loạn.
Anh bị làm sao vậy?
Ngũ quan của cô rõ ràng không có bất kỳ thay đổi nào, cũng giống như vậy, nhã nhặn trầm tĩnh dịu dàng khéo léo. Nhưng bỗng nhiên anh lại cảm thấy cô trở nên cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ nữ tính. . . . . .
"Ờ, nhưng mà. . . . . ." Cô giật mình nhìn anh. Không phải tháng sau anh sẽ đính hôn ư? Vậy cô thật sự có thể xưng hô như vậy với anh sao?
"Nhưng mà cái gì?" Anh khó hiểu hỏi, phát hiện trong mắt cô có một chút cô đơn và khiếp sợ, cô đang khó chịu về cái gì? Cô đang sợ hãi về cái gì?
"Đại, em thật sự có thể trở thành người phụ nữ của anh sao?" Cô yêu anh, biết rõ anh không thích cô. Cô vẫn muốn yêu anh, nhưng mà một khi anh đã đính hôn, vậy sự tồn tại của cô, không phải sẽ làm tổn thương người con gái đó sao? Nghĩ đến đây, lòng cô cảm thấy không vui.
Phụ nữ không nên làm tổn thương phụ nữ, nhất là cô đã biết việc anh sắp đính hôn, hành vi này của cô quả thực là tội ác tày trời. Nhưng --
Cô thật sự rất yêu anh, cô thật sự rất muốn trở thành người phụ nữ của anh. Cho dù biết rằng tình cảm này trái với đạo lý, không được quang minh chính đại, nhưng cô không thể quay đầu lại.
"Có ý gì?" Anh nhíu mày, không hiểu hàm ý trong câu nói của cô.
"Chính là . . . . . Không phải tháng sau anh sẽ đính hôn với Lâm tiểu thư sao?" Cô nhìn anh một cái, có chút do dự, biết cô không thể nói không với bất cứ yêu cầu gì của anh, cho nên nếu anh từ chối, cô mới không làm tổn thương người phụ nữ khác.
Ôn Đại chấn động, dừng bước, "Làm sao em biết tháng sau anh sẽ đính hôn với Lâm Uyển Nhi?"
Hai gia tộc Ôn Lâm sắp sửa kết thành thông gia. Tin tức này kín đáo đến mức ngay cả báo Liên Thủy Quả, tất cả báo tuần san đều bị che mắt, mấy phóng viên chó chết của những bài báo lá cải cũng không thể tra được tin tức, sao cô lại biết được?
"Em xin lỗi, ngày đó em nghe thấy anh và lão phu nhân nói chuyện nên mới biết, nhưng em cũng không truyền ra ngoài, thật đó."
Cô khổ sở cúi đầu. Nếu có thể, cô tình nguyện không muốn nghe thấy, thử nghĩ người đàn ông cô yêu say đắm sắp đính hôn với người phụ nữ khác, thật sự bảo cô làm sao mà chịu nổi.
"Em vậy mà nghe lén anh và bà nội nói chuyện!" Anh kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Quả thật không thể tin được cô vậy mà lại nghe lén, làm ra cái loại chuyện này. Anh còn tưởng rằng cô nhát gan yếu đuối, chỉ trông coi quản lý giấy tờ --
Anh nhìn lầm cô rồi sao?
"Không phải em cố ý, lúc ấy em chỉ muốn trở lại cầm khay, không ngờ. . . . . . Em xin lỗi, em cũng không phải cố tình muốn nghe thấy." Hình như cô chọc giận anh rồi, vội vàng sợ hãi giải thích. Cô thật sự không cố ý, cô có thể thề với trời.
Anh trầm mặc nhìn cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, áy náy và đau đớn, khiến anh đột nhiên hiểu rõ. Nội tâm cô cho thấy cô thật sự không muốn nghe thấy. Cái nhận thức này, không khỏi níu chặt trái tim anh, làm cho ngực giống như có luồng khí ngột ngạt khó chịu, nặng nề trực tiếp đè lấy ngực anh --
"Thôi, bị em nghe được cũng không sao cả, dù sao cũng không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và em. Hơn nữa qua một thời sau, Lâm gia cũng sẽ công bố tin tức ra ngoài." Anh dời tầm mắt, tiếp tục sải bước. Thay đổi đi tới nhà bếp, nếu không anh vẫn nhìn cô, anh lại cảm thấy tức ngực khó thở.
Nhưng mà, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Tim anh dường như có chút quái lạ. Không hiểu rõ bản thân như ngày trước.
"Điều mà anh đang nói là thật? Nếu vị hôn thê của anh biết. Cô ấy có bị tổn thương hay không?" Cô không thể không để ý, cũng không thể không lo lắng, nhưng cô quay đầu lại không được. Bởi vì cô yêu anh, cho nên cô cũng hi vọng anh có thể yêu cô, cho dù mãi mãi khó có khả năng anh sẽ yêu cô.
"Lo lắng của em là dư thừa, cho dù Uyển Nhi biết sự tồn tại của em, cô ấy cũng chỉ muốn anh lau miệng sạch sẽ một chút, đừng gây phiền toái cho cô ấy." Ôn Đại tự giễu nhún vai.
Bởi vì quyền lợi mà kết hôn, có thể bị tổn thương cái gì chứ? Người thật sự phải chịu tổn thương, e rằng cũng chỉ có người con gái đang đứng bên cạnh anh--
"Sao có thể?" Cô sợ hãi kêu lên, hoàn toàn không dám tin, người phụ nữ sắp đính hôn với anh, sao có thể như lời anh nói, chỉ muốn anh lau miệng sạch sẽ một chút?
"Tại sao không thể?" Anh tức giận hỏi lại.
"Bởi vì cô ấy yêu anh nên sẽ bị tổn thương!" Giống như cô, chỉ nghe anh sắp đính hôn, tim cô liền bị đâm thủng hàng trăm lỗ, đau đến mức cô không thể chịu nổi.
"Phì." Anh cười khẽ. Thật sự bị cô đánh bại, "Chính cô ấy nói cho em biết cô ấy yêu anh hay sao?"
"Đâu cần ai nói, người phụ nữ nguyện ý gả cho một người đàn ông, đương nhiên là vì tình yêu." Giống như cô, bởi vì yêu anh, cho dù phải làm người thứ ba không thể quang minh chính đại ở bên anh, cô cũng bằng lòng.
"Vậy đã làm em phải thất vọng rồi, Lâm Uyển Nhi không hề yêu anh, cô ấy đồng ý cưới anh. Chẳng qua là dựa trên thực tế xem xét tất cả nhân tố, cũng không hề lãng mạn như tưởng tượng của em, mà anh cũng giống như vậy. Như thế đó, em đã hiểu chưa?" Anh căn bản không cần giải thích với cô, nhưng không hiểu sao lại nói ra những lời này.
"Cô ấy sao có thể không yêu anh? Anh cao lớn anh tuấn như vậy, người lại vừa phóng khoáng khôi ngô tuấn tú. Hơn nữa còn tài giỏi hơn người, là phụ nữ ai cũng đều không kìm lòng được mà yêu. . . . . ." Cô không dám tin buột miệng nói ra, sau khi phát hiện mình đang nói cái gì, cả khuôn mặt đột nhiên sung huyết đỏ bừng.
"Cám ơn em đã quá khen. Nhưng không phải người phụ nữ nào cũng đều giống như em, dù sao em cũng không cần phải lo lắng mối quan hệ giữa chúng ta sẽ làm tổn thương Lâm Uyển Nhi. Ngược lại, em đã biết anh sắp đính hôn, vậy chứng tỏ thân phận của em vĩnh viễn sẽ không thể công khai, như thế em vẫn chấp nhận làm người phụ nữ của anh sao?". Anh hỏi.
Anh đột nhiên phát hiện bản thân mình có chút nhẫn tâm.
Hay có lẽ anh đã dần dần giao trái tim cho cô, nhưng cô vĩnh viễn chỉ có thể là người tình của anh, mà không phải là người vợ danh chánh ngôn thuận của anh. Nhưng nếu muốn anh buông tay, sau khi đã nếm trải cơ thể ngọt ngào khêu gợi của cô, anh phát hiện anh căn bản không thể làm được.
"Em. . . . . ." Cô do dự nhìn anh, biết anh đang cho cô cơ hội lựa chọn. Nhưng cô biết, một khi từ chối, cô sẽ không còn cơ hội yêu thương anh nữa. Vừa nghĩ đến việc không thể yêu anh nữa, tim cô liền đau đớn đến mức muốn chết đi, cho nên dù chỉ có thể có được sự quan tâm tình cờ của anh, hay phải chịu đau khổ mãi mãi, cũng không thể không yêu anh.
"Hài Lòng, em bằng lòng không?" Thấy được sự do dự của cô, không khỏi làm anh có chút bất an. Không phải cô rất yêu anh sao? Một khi đã như vậy, cô sẽ phải đồng ý. Suy cho cùng, anh chỉ không thể cho cô danh phận mà thôi, không phải sao? Nhưng nếu cô thật sự yêu anh như lời cô nói, như vậy anh cũng sẽ bằng lòng giao trái tim cho cô, chỉ cần cô đồng ý làm người tình của anh. . . . .
"Em bằng lòng." Cô gật đầu một cái.
"Rất tốt." Anh hài lòng khẽ nhếch miệng, sự bức bối đè ép trong ngực, sau khi nghe thấy đáp án của cô bỗng nhiên biến mất, "Một khi đã như vậy, liên quan đến lợi ích của em, trước tiên chúng ta hãy nói rõ, đầu tiên, mỗi tháng anh đều sẽ cho em một khoản tiền. . . . . ."
Tiền!
Tim Hài Lòng trong nháy mắt giống như bị kim đâm, cô cảm thấy tổn thương, ngắt lời anh: "Không cần, em không cần tiền của anh." Cô chỉ muốn yêu anh, một khi cầm tiền của anh, vậy tình yêu của cô tuyệt đối sẽ bị tiền làm cho vẩn đục, cô không cần!
"Vậy em muốn cái gì?" Ôn Đại sửng sốt một chút, không ngờ cô lại kích động như vậy, cắt ngang lời anh. Trên thực tế, anh muốn cho cô một số quyền lợi, nhiều đến mức vượt xa sự tưởng tượng của cô. Suy cho cùng muốn cô không danh không phận đi theo anh, anh cũng băn khoăn, cho nên trong khả năng của anh, anh đều có thể làm thỏa mãn mong muốn của cô.
"Em chỉ muốn tình yêu của anh, như vậy là đủ rồi, em cũng không thiếu tiền tiêu vặt, mỗi tháng anh trả tiền lương cho em rất hậu hĩnh. Gia đình em cũng không cần em gửi tiền về, cho nên tiền lương của em trừ tiền thuê nhà, nhu cầu sinh hoạt hằng ngày, và tiền học lớp nấu ăn ra, phần lớn, em đều để dành."
Cô lắc đầu một cái, bình tĩnh giải thích, tiền bạc đối với cô mà nói, không bằng tình yêu càng không làm cho cô khao khát.
Trong lòng Ôn Đại chấn động.
Cô vậy mà chỉ cần tình yêu của anh? Anh thật sự chưa từng gặp người con gái nào ngốc nghếch đến như vậy, phải biết rằng tiền bạc là thứ có ích nhất trên cõi đời này, tuy không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cắt ngang câu nói của Hài Lòng, cũng thu hút ánh mắt của cô, chỉ vì giờ này, bình thường cô còn chưa tới nhà, cho nên ai lại đến tìm cô?
"Hài Lòng, cậu có khách à?"
Cô suy nghĩ một chút, bây giờ là cuối tháng, ngoại trừ chủ nhà ra, hẳn là không có bạn bè hay người nhà đến nhà trọ tìm cô, "Ừ, hẳn là chủ nhà tới thu tiền phòng, Tiểu Hoa, ngày mai đến công ty tớ sẽ tán gẫu tiếp với cậu, tớ đi mở cửa trả tiền cho chủ nhà trước."
"Được, vậy ngày mai nói chuyện tiếp, tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi." Tiểu Hoa gật đầu một cái, dặn dò rồi cúp điện thoại.
Bing boong… Bing boong . . . .
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
"Đến đây." Hài Lòng vội hét lớn trả lời, sau đó cúp điện thoại. Cô chỉ sợ chủ nhà hiểu lầm, tưởng cô không còn ở đây mà đã rời đi, nhưng cô vừa di chuyển, thân thể liền vừa mỏi vừa đau. Khiến cô không chịu được mà rên rỉ.
Nhưng cô lại không thể không đứng dậy, cắn chặt răng, nắm lấy áo ngủ đang đặt cạnh mép giường mặc vào, cố gắng nâng cơ thể đau nhức mệt mỏi lên rồi đi xuống giường. Sau đó vừa vịn vách tường vừa đi từng bước một, tốc độ nhanh như rùa bò hướng về phía cửa. Thế nhưng vừa đi đến phòng khách, cô liền nghe thấy tiếng rắc rắc, tiếng chìa khóa chuyển động, từ cửa chính truyền đến.
Cả người cô nhất thời ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Bởi vì chủ nhà có chìa khóa, nhưng tuyệt đối sẽ không tự tiện mở cửa sau khi cô đã lên tiếng trả lời. Nếu nói người ngoài cửa là kẻ vô lại xông vào nhà bỏ trống, vậy sau khi nghe thấy tiếng cô chắc chắn sẽ bỏ đi ý định đó, nhưng trừ chính cô ra, ngay cả người nhà, cô cũng chưa từng đưa chìa khóa. Vậy người ngoài cửa có thể là ai?
Két một tiếng, cửa chính bị đẩy từ ngoài vào trong; khi cửa vừa mở ra, người ngoài cửa và người bên trong cửa liền nhìn thấy nhau, khi đó hai người đều sửng sốt một chút. Nhưng người ngoài cửa rất nhanh phản ứng lại, bước nhanh về phía trước.
"Anh nhấn chuông cửa đã đánh thức em sao?"
"Ôn, Ôn Đại!" Hài Lòng kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đi đến bên cạnh, rõ ràng là người lãnh đạo trực tiếp của cô Ôn Đại, cũng là người đàn ông cô yêu say đắm. Nhưng mà, tại sao anh lại có chìa khóa nhà của cô? Tại sao lại đến nhà cô?
Ôn Đại?
Cách xưng hô này khiến Ôn Đại nhíu mày, nhưng nể tình cô vi phạm lần đầu nên bây giờ anh sẽ không xử phạt cô. Nhưng cô nhất định phải biết, quan hệ giữa hai người bọn họ, đã có sự thay đổi.
"Hài Lòng, anh nghĩ có thể em chưa quen, nhưng anh hi vọng em đừng tái phạm nữa, đừng xưng hô như thế. Sau này nếu không có người ngoài, anh hi vọng em gọi anh là Đại, dù sao bây giờ em đã là người phụ nữ của anh."
Đại? Phụ nữ?
Hài Lòng ngây người, choáng váng, sửng sốt, cô cô cô cô. . . . . . Bây giờ cô là người phụ nữ của Ôn Đại --
"Không, không thể nào. . . . . .’’ Cô khó có thể tin, tự lẩm bẩm. Điều này sao có thể? Ôn Đại người cô yêu say đắm, thế mà lại muốn cô làm người phụ nữ của anh?
"Tại sao không thể?" Mày anh nhíu lại càng sâu, thấy đôi tay cô vịn vách tường chống đỡ cỡ thể, rõ ràng cả người cô đau nhức mệt mỏi. Tim anh nhất thời cảm thấy chua xót, vội vươn tay ôm cô vào lòng.
"Ưm!" Cô khó chịu rên rỉ, toàn thân đau nhức vô lực, đâu có thể chịu đựng nổi sự đụng chạm nhẹ nhàng của người khác, huống chi là cái ôm thật chặt của anh.
"Cả người đau nhức lắm phải không?" Anh ngẩn ra, lập tức hiểu được, nhìn cô chăm chú.
Vẻ mặt đau đớn khó chịu của cô, lại có vẻ mềm mại đáng yêu mê người, cực kỳ giống đêm qua sau khi cô đã ăn mị dược, khiến cho vật trong quần anh không thể kiềm chế nổi bắt đầu phản ứng lại.
"Ừ." Cô đỏ mặt gật đầu, xấu hổ lúng túng căn bản không dám nhìn thẳng vào anh.
"Người không thoải mái còn xuống giường để làm cái gì?" Anh không vui trách mắng, đôi tay vừa di chuyển một cái, đã nhẹ nhàng ẵm cô lên, hướng phòng ngủ mà đi tới.
"Em nghe thấy tiếng chuông cửa. . . . . ." Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.
"Bây giờ em đang trách anh sao?" Ôn Đại chợt nhíu mày.
Người con gái này đang chỉ trích anh sao? Sau khi anh nhấn chuông cửa, mới nghĩ đến có lẽ cô còn đang ngủ. May là buổi sáng khi ôm cô trở về nhà trọ, anh tiện tay mang chìa khóa nhà trọ của cô đi, nếu không đợi cô vịn vách tường đi ra mở cửa, e rằng trời đã sáng.
"Không, không phải. . . . . ." Cô sợ hãi lắc đầu, cô yêu say đắm anh còn không còn kịp, đâu thể nào lại trách anh?
"Vừa rồi chính anh nhấn chuông cửa, còn muốn nói dối là không có." Anh liếc cô một cái, phát hiện cô đang mặc áo ngủ, rõ ràng là nghe tiếng chuông cửa, mới vội vàng mặc vào.
"Em. . . . . ." Cô đột nhiên im bặt, nhất thời xấu hổ lúng túng cúi đầu, "Em xin lỗi, không phải em. . . . ."
"Như vậy đã nói xin lỗi, em thật là dễ bắt nạt." Anh bất đắc dĩ lắc đầu. Với tính nết này của cô, nếu ở chung với anh, cô chắc chắn là phải thua thiệt, bởi vì anh tuyệt đối sẽ chiếm tiện nghi của cô.
"Em. . . . . ." Cô sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào.
"Đói bụng chứ, ngủ cả ngày, vốn định dẫn em đi ăn cơm, nhưng em đau nhức toàn thân, hay là đừng đi nữa, anh trực tiếp gọi điện thoại kêu khách sạn đưa đồ ăn tới đây." Âm thầm lắc đầu, Ôn Đại nói sang chuyện khác.
Anh cũng đói bụng cả ngày, không ngờ lâu lắm rồi mới ăn cơm hộp một lần, mùi vị đó
Ừhm, thật là quá nhiều dầu mỡ.
"Không cần gọi, Ôn Đại, em nấu cho anh ăn là được rồi." Hài Lòng nghe vậy vội ngăn cản.
Vừa nghĩ đến anh đã đói bụng cả ngày, nếu đợi khách sạn đưa đồ ăn tới, theo cô phỏng đoán, nhanh nhất e rằng cũng phải một giờ, lúc đó chắc chắn anh sẽ rất đói bụng.
"Em vừa mới gọi anh là gì?" Ôn Đại giận tái mặt, không vui trừng mắt nhìn cô.
Thật là dạy không biết, nói không nghe sao? Anh đã nói cô là người phụ nữ của anh. Thế nhưng cô vẫn gọi anh là Ôn Đại, có lầm hay không?
"À. . . . . . Đại." Nhìn thấy ánh mắt anh lạnh lẽo sâu thẳm, biết anh sắp nổi giận. Lúc này Hài Lòng mới giật mình sửa lại cách xưng hô.
Chỉ là miệng vừa nói ra tên anh, mặt cô cũng hồng hết cả lên.
"Lần sau em lại kêu sai nữa, anh thật sự phải xử phạt em." Anh trừng mắt nhìn khuôn mặt nhã nhặn thanh cao đỏ hồng của cô, cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, khiến cho anh khó hiểu cảm thấy bối rối hoảng loạn.
Anh bị làm sao vậy?
Ngũ quan của cô rõ ràng không có bất kỳ thay đổi nào, cũng giống như vậy, nhã nhặn trầm tĩnh dịu dàng khéo léo. Nhưng bỗng nhiên anh lại cảm thấy cô trở nên cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ nữ tính. . . . . .
"Ờ, nhưng mà. . . . . ." Cô giật mình nhìn anh. Không phải tháng sau anh sẽ đính hôn ư? Vậy cô thật sự có thể xưng hô như vậy với anh sao?
"Nhưng mà cái gì?" Anh khó hiểu hỏi, phát hiện trong mắt cô có một chút cô đơn và khiếp sợ, cô đang khó chịu về cái gì? Cô đang sợ hãi về cái gì?
"Đại, em thật sự có thể trở thành người phụ nữ của anh sao?" Cô yêu anh, biết rõ anh không thích cô. Cô vẫn muốn yêu anh, nhưng mà một khi anh đã đính hôn, vậy sự tồn tại của cô, không phải sẽ làm tổn thương người con gái đó sao? Nghĩ đến đây, lòng cô cảm thấy không vui.
Phụ nữ không nên làm tổn thương phụ nữ, nhất là cô đã biết việc anh sắp đính hôn, hành vi này của cô quả thực là tội ác tày trời. Nhưng --
Cô thật sự rất yêu anh, cô thật sự rất muốn trở thành người phụ nữ của anh. Cho dù biết rằng tình cảm này trái với đạo lý, không được quang minh chính đại, nhưng cô không thể quay đầu lại.
"Có ý gì?" Anh nhíu mày, không hiểu hàm ý trong câu nói của cô.
"Chính là . . . . . Không phải tháng sau anh sẽ đính hôn với Lâm tiểu thư sao?" Cô nhìn anh một cái, có chút do dự, biết cô không thể nói không với bất cứ yêu cầu gì của anh, cho nên nếu anh từ chối, cô mới không làm tổn thương người phụ nữ khác.
Ôn Đại chấn động, dừng bước, "Làm sao em biết tháng sau anh sẽ đính hôn với Lâm Uyển Nhi?"
Hai gia tộc Ôn Lâm sắp sửa kết thành thông gia. Tin tức này kín đáo đến mức ngay cả báo Liên Thủy Quả, tất cả báo tuần san đều bị che mắt, mấy phóng viên chó chết của những bài báo lá cải cũng không thể tra được tin tức, sao cô lại biết được?
"Em xin lỗi, ngày đó em nghe thấy anh và lão phu nhân nói chuyện nên mới biết, nhưng em cũng không truyền ra ngoài, thật đó."
Cô khổ sở cúi đầu. Nếu có thể, cô tình nguyện không muốn nghe thấy, thử nghĩ người đàn ông cô yêu say đắm sắp đính hôn với người phụ nữ khác, thật sự bảo cô làm sao mà chịu nổi.
"Em vậy mà nghe lén anh và bà nội nói chuyện!" Anh kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Quả thật không thể tin được cô vậy mà lại nghe lén, làm ra cái loại chuyện này. Anh còn tưởng rằng cô nhát gan yếu đuối, chỉ trông coi quản lý giấy tờ --
Anh nhìn lầm cô rồi sao?
"Không phải em cố ý, lúc ấy em chỉ muốn trở lại cầm khay, không ngờ. . . . . . Em xin lỗi, em cũng không phải cố tình muốn nghe thấy." Hình như cô chọc giận anh rồi, vội vàng sợ hãi giải thích. Cô thật sự không cố ý, cô có thể thề với trời.
Anh trầm mặc nhìn cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, áy náy và đau đớn, khiến anh đột nhiên hiểu rõ. Nội tâm cô cho thấy cô thật sự không muốn nghe thấy. Cái nhận thức này, không khỏi níu chặt trái tim anh, làm cho ngực giống như có luồng khí ngột ngạt khó chịu, nặng nề trực tiếp đè lấy ngực anh --
"Thôi, bị em nghe được cũng không sao cả, dù sao cũng không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và em. Hơn nữa qua một thời sau, Lâm gia cũng sẽ công bố tin tức ra ngoài." Anh dời tầm mắt, tiếp tục sải bước. Thay đổi đi tới nhà bếp, nếu không anh vẫn nhìn cô, anh lại cảm thấy tức ngực khó thở.
Nhưng mà, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Tim anh dường như có chút quái lạ. Không hiểu rõ bản thân như ngày trước.
"Điều mà anh đang nói là thật? Nếu vị hôn thê của anh biết. Cô ấy có bị tổn thương hay không?" Cô không thể không để ý, cũng không thể không lo lắng, nhưng cô quay đầu lại không được. Bởi vì cô yêu anh, cho nên cô cũng hi vọng anh có thể yêu cô, cho dù mãi mãi khó có khả năng anh sẽ yêu cô.
"Lo lắng của em là dư thừa, cho dù Uyển Nhi biết sự tồn tại của em, cô ấy cũng chỉ muốn anh lau miệng sạch sẽ một chút, đừng gây phiền toái cho cô ấy." Ôn Đại tự giễu nhún vai.
Bởi vì quyền lợi mà kết hôn, có thể bị tổn thương cái gì chứ? Người thật sự phải chịu tổn thương, e rằng cũng chỉ có người con gái đang đứng bên cạnh anh--
"Sao có thể?" Cô sợ hãi kêu lên, hoàn toàn không dám tin, người phụ nữ sắp đính hôn với anh, sao có thể như lời anh nói, chỉ muốn anh lau miệng sạch sẽ một chút?
"Tại sao không thể?" Anh tức giận hỏi lại.
"Bởi vì cô ấy yêu anh nên sẽ bị tổn thương!" Giống như cô, chỉ nghe anh sắp đính hôn, tim cô liền bị đâm thủng hàng trăm lỗ, đau đến mức cô không thể chịu nổi.
"Phì." Anh cười khẽ. Thật sự bị cô đánh bại, "Chính cô ấy nói cho em biết cô ấy yêu anh hay sao?"
"Đâu cần ai nói, người phụ nữ nguyện ý gả cho một người đàn ông, đương nhiên là vì tình yêu." Giống như cô, bởi vì yêu anh, cho dù phải làm người thứ ba không thể quang minh chính đại ở bên anh, cô cũng bằng lòng.
"Vậy đã làm em phải thất vọng rồi, Lâm Uyển Nhi không hề yêu anh, cô ấy đồng ý cưới anh. Chẳng qua là dựa trên thực tế xem xét tất cả nhân tố, cũng không hề lãng mạn như tưởng tượng của em, mà anh cũng giống như vậy. Như thế đó, em đã hiểu chưa?" Anh căn bản không cần giải thích với cô, nhưng không hiểu sao lại nói ra những lời này.
"Cô ấy sao có thể không yêu anh? Anh cao lớn anh tuấn như vậy, người lại vừa phóng khoáng khôi ngô tuấn tú. Hơn nữa còn tài giỏi hơn người, là phụ nữ ai cũng đều không kìm lòng được mà yêu. . . . . ." Cô không dám tin buột miệng nói ra, sau khi phát hiện mình đang nói cái gì, cả khuôn mặt đột nhiên sung huyết đỏ bừng.
"Cám ơn em đã quá khen. Nhưng không phải người phụ nữ nào cũng đều giống như em, dù sao em cũng không cần phải lo lắng mối quan hệ giữa chúng ta sẽ làm tổn thương Lâm Uyển Nhi. Ngược lại, em đã biết anh sắp đính hôn, vậy chứng tỏ thân phận của em vĩnh viễn sẽ không thể công khai, như thế em vẫn chấp nhận làm người phụ nữ của anh sao?". Anh hỏi.
Anh đột nhiên phát hiện bản thân mình có chút nhẫn tâm.
Hay có lẽ anh đã dần dần giao trái tim cho cô, nhưng cô vĩnh viễn chỉ có thể là người tình của anh, mà không phải là người vợ danh chánh ngôn thuận của anh. Nhưng nếu muốn anh buông tay, sau khi đã nếm trải cơ thể ngọt ngào khêu gợi của cô, anh phát hiện anh căn bản không thể làm được.
"Em. . . . . ." Cô do dự nhìn anh, biết anh đang cho cô cơ hội lựa chọn. Nhưng cô biết, một khi từ chối, cô sẽ không còn cơ hội yêu thương anh nữa. Vừa nghĩ đến việc không thể yêu anh nữa, tim cô liền đau đớn đến mức muốn chết đi, cho nên dù chỉ có thể có được sự quan tâm tình cờ của anh, hay phải chịu đau khổ mãi mãi, cũng không thể không yêu anh.
"Hài Lòng, em bằng lòng không?" Thấy được sự do dự của cô, không khỏi làm anh có chút bất an. Không phải cô rất yêu anh sao? Một khi đã như vậy, cô sẽ phải đồng ý. Suy cho cùng, anh chỉ không thể cho cô danh phận mà thôi, không phải sao? Nhưng nếu cô thật sự yêu anh như lời cô nói, như vậy anh cũng sẽ bằng lòng giao trái tim cho cô, chỉ cần cô đồng ý làm người tình của anh. . . . .
"Em bằng lòng." Cô gật đầu một cái.
"Rất tốt." Anh hài lòng khẽ nhếch miệng, sự bức bối đè ép trong ngực, sau khi nghe thấy đáp án của cô bỗng nhiên biến mất, "Một khi đã như vậy, liên quan đến lợi ích của em, trước tiên chúng ta hãy nói rõ, đầu tiên, mỗi tháng anh đều sẽ cho em một khoản tiền. . . . . ."
Tiền!
Tim Hài Lòng trong nháy mắt giống như bị kim đâm, cô cảm thấy tổn thương, ngắt lời anh: "Không cần, em không cần tiền của anh." Cô chỉ muốn yêu anh, một khi cầm tiền của anh, vậy tình yêu của cô tuyệt đối sẽ bị tiền làm cho vẩn đục, cô không cần!
"Vậy em muốn cái gì?" Ôn Đại sửng sốt một chút, không ngờ cô lại kích động như vậy, cắt ngang lời anh. Trên thực tế, anh muốn cho cô một số quyền lợi, nhiều đến mức vượt xa sự tưởng tượng của cô. Suy cho cùng muốn cô không danh không phận đi theo anh, anh cũng băn khoăn, cho nên trong khả năng của anh, anh đều có thể làm thỏa mãn mong muốn của cô.
"Em chỉ muốn tình yêu của anh, như vậy là đủ rồi, em cũng không thiếu tiền tiêu vặt, mỗi tháng anh trả tiền lương cho em rất hậu hĩnh. Gia đình em cũng không cần em gửi tiền về, cho nên tiền lương của em trừ tiền thuê nhà, nhu cầu sinh hoạt hằng ngày, và tiền học lớp nấu ăn ra, phần lớn, em đều để dành."
Cô lắc đầu một cái, bình tĩnh giải thích, tiền bạc đối với cô mà nói, không bằng tình yêu càng không làm cho cô khao khát.
Trong lòng Ôn Đại chấn động.
Cô vậy mà chỉ cần tình yêu của anh? Anh thật sự chưa từng gặp người con gái nào ngốc nghếch đến như vậy, phải biết rằng tiền bạc là thứ có ích nhất trên cõi đời này, tuy không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.